Edit: Hắc Phượng Hoàng
Quan Tố Y chọn lựa trong đám thiếp mời, Trọng thị thấy nàng cầm lấy tờ nào thì sẽ giới thiệu công tử nhà nào đó, có thể thấy được sớm đã phái người nghe ngóng rồi. Bà đời này chỉ có một đứa con gái là Quan Tố Y thôi, đối với hôn sự của con gái đương nhiên không dám coi nhẹ.
Nhưng tin tức từ bà mối hoặc hàng xóm láng giềng thăm dò được làm sao sẽ chuẩn, phần lớn là những lời khen ngợi vô cùng không thực tế. Quan Tố Y vừa cẩn thận lắng nghe, vừa thầm than trong lòng: trong bảy tám vị nam tử vừa độ tuổi này, theo nàng biết ở kiếp trước, chí ít có sáu vị trong nhà thê thiếp thành đàn, hậu trạch hỗn loạn; còn có một vị chưa tới nhược quán đã chết rồi. Mà dòng dõi bọn họ tương đương với Quan gia, đã không quyền thế lại chẳng có tài, thời gian trôi qua mơ mơ hồ hồ. Nhưng mà đã như thế, từng người từng người bọn họ vẫn nạp thiếp, phảng phất như đang ganh đua so sánh cái gì đó, thực sự không phải là phu quân phó thác chung thân.
Hôm nay nữ nhân còn có chút địa vị cũng khó khăn ngăn cản được, đợi 4~5 năm về sau, Từ thị lý học hoàn toàn thịnh hành, tư tưởng “Tồn thiên lý, diệt người dục*” thúc đẩy sinh trưởng ra một nhóm lớn ngụy quân tử, còn đẩy nữ nhân tới cực hạn áp bách cùng giết hại.
Quan Tố Y thật sự trải qua một lần, nghiễm nhiên đã coi lập gia đình là việc không dám làm, sao còn dám nhảy vào trong hố lửa nữa? Nhưng nàng không có cách nào kể rõ bất hạnh của mình cho cho mẫu thân nghe, thoáng tưởng tượng, đáp, “Mẫu thân, quan hệ thông gia vẫn nên tìm hiểu rõ người ta, miễn cho con gái gả đi về sau không duyên cớ chịu thiệt thòi lại không có chỗ kể khổ. Tổ phụ và phụ thân có học trò khắp thiên hạ, chắc chắn sẽ có mấy đệ tử cùng đến Yên kinh, người chờ một chút xem đi. Lập gia đình dù sao cũng là chung thân đại sự, chi bằng thận trọng, con gái thà rằng lại gác lại ba năm cũng không muốn gả sai nơi.”
Trọng thị cũng không nỡ để con gái chịu khổ, ở nhà vẫn là thiên kim tiểu thư, đi ra ngoài là tiểu tức phụ, không biết bị cha mẹ chồng, phu quân âm thầm giày vò như thế nào, cùng với việc gả cho người không biết nền tảng, còn không bằng gả cho đệ tử phu quân, bởi vì cái gọi là “Một ngày là thầy cả đời là cha”, sẽ không dám bạc đãi nàng quá mức.
Sau đó Trọng thị bề bộn thu dọn thiếp mời, chuẩn bị lát nữa viết lần lượt trả lời từ chối. Bà suy nghĩ một lát, cười nói, “May mà con nhắc nhở mẹ, lúc này mẹ mới nhớ tới Tứ sư huynh con mấy ngày nữa cũng vào kinh thành, gia cảnh của nó tuy túng quẫn khốn khó, nhưng tài học cùng nhân phẩm lại là số một đấy, cha mẹ nó đều là người phúc hậu, chỉ là không biết con có nguyện ý chịu nghèo khó khổ cực không.”
Nghèo khó sao lại không khổ? Quan Tố Y lúc này cười, đang định gật đầu đáp ứng lại kịp thời ngừng. Tứ sư huynh đích thật là ân huệ lang thế gian khó được, nhân phẩm đoan chính, tài học đầy bụng, toàn tâm toàn ý với thê tử, không rời không bỏ. Nếu như gả cho hắn, dù là ngày ngày ăn cám vẫn tự tại thoải mái hơn là hưởng thụ sơn trân hải vị, cẩm y hoa phục ở Trấn Bắc Hầu phủ.
Nhưng vấn đề là, đời trước vợ của hắn là một người khác hoàn toàn, hai vợ chồng cầm sắt cùng minh, ân ái đầu bạc, nếu như lúc này đáp ứng, sẽ giống như đánh cắp vận mệnh của người khác. Nếu như bởi vì chính mình bất hạnh mà cướp đi may mắn của người khác, Quan Tố Y không qua được cái cửa trong lòng này. Trong trí nhớ, nam tử có thể dựa vào chung thân như Tứ sư huynh thế gian ít có, lúc này bỏ qua, có lẽ lại sẽ lâm vào vũng bùn khác, Quan Tố Y càng nghĩ, không khỏi lắc đầu thở dài, “Mẹ à, con gái không muốn lập gia đình.”
“Thân là nữ tử, sao có thể không lấy chồng chứ? Hay là Y Y thẹn thùng?” Trọng thị an ủi con gái.
Quan Tố Y cũng biết lời của mình có chút ngu dại, vội sửa lời, “Mẹ à, nhà Tứ sư huynh nghèo khó, con gái sợ là không chịu được cái khổ kia, mẹ xem người khác vậy.” Lần tới lại tiếp tục kiếm cớ thoái thác là được, đời này nàng tình nguyện làm nữ quan cũng không muốn lấy chồng.
Trọng thị nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của con gái, trong lòng thầm nghĩ: không chịu được khổ, lời chê nghèo ham giàu như thế không giống như lời Y Y nói, hay là đứa nhỏ này đã có người trong lòng lại xấu hổ không dám nói ra? Bà ba lần bốn lượt ám chỉ ta tìm đám đệ tử của phu quân, đến cùng coi trọng người nào? Không phải Tiểu Tứ, chẳng lẽ là tiểu Lục? Phải gọi hai đứa Minh Lan, Minh Phương tới hỏi mới được.
Trong lúc Trọng thị vội vàng thu xếp hôn sự cho con gái, Diệp phu nhân đưa bài tử vào cung yết kiến. Trong Cam Tuyền cung, hai mẹ con cho lui hết hai bên ngồi mật đàm.
“Đến cùng Quan Tố Y là thần thánh phương nào, lại khiến bệ hạ quan tâm tới thế?” Trong mắt Diệp Trăn tràn đầy tàn khốc.
“Cha con đã điều tra xong, Quan Tố Y chính là cháu gái Thái Đẩu Nho gia Quan Tề Quang, ngày đó ở Giác Âm tự, nó và bệ hạ từng gặp mặt một lần, có lẽ khi đó vừa ý đấy.” Diệp mẫu lo nghĩ nói, “Hôm nay Hoàng Thượng đã chiêu cáo thiên hạ, sắc phong Khổng Minh là Khổng thánh, thầy thiên hạ, còn khen ngợi con đường Nho học là vương, cũng xây Khổng miếu ở ngoại ô kinh thành rồi, sẽ tự mình tiến tới bái tế. Hôm nay học giả Nho gia nhao nhao được trọng dụng, thân là Thái Đẩu Nho gia, Quan Tề Quang tất nhiên là địa vị cao vô cùng. Cha con nhận được tin chính xác, qua hai ngày nữa, bệ hạ sẽ triệu cha con Quan gia nhập sĩ, Quan Vân Kỳ sắp được tấn phong là Thái Thường khanh, Quan Tề Quang thì ghê gớm rồi, được gia phong làm đế sư, bổng lộc vạn thạch. Mà trước đây, bọn họ chỉ là thứ dân thôi, không quyền không thế.”
Dứt lời, Lưu thị biểu lộ nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy được bà ta cảm thấy cực kỳ không cam lòng với việc Quan gia bỗng nhiên phú quý.
Diệp Trăn cũng chấn động mạnh, cả kinh nói, “Thái Thường khanh? Đây chính là đứng đầu Cửu khanh, chưởng lễ nghi tông miếu, địa vị thanh quý vô cùng. Mà chức quan đế sư này càng là trước đây chưa từng có, bổng lộc vạn thạch, tôn vị có thể so với thừa tướng, chỉ bằng bọn họ một kẻ thứ dân, sao xứng?”
Lưu thị vội vàng phụ họa, “Đúng vậy, cha con còn là quốc trượng đây này, lại chỉ được phong cái Sử thừa, bổng lộc 400 thạch, ngay cả người một nhà cũng không nuôi sống được. Quan Tố Y chưa vào cung, Hoàng Thượng đã nâng Quan gia lên cao vị như thế, chẳng lẽ là muốn sắc phong nàng làm Hoàng hậu hay sao?”
Diệp Trăn lập tức bác bỏ, “Có Thái hậu ở đây, Hoàng hậu còn chưa tới phiên nữ tử người Hán làm.”
“Nhưng còn có một vị trí Chiêu Nghi, con quên rồi à?” Lưu thị lo lắng nhắc nhở.
Đúng vậy, phía trên Tiệp dư còn có Chiêu Nghi, đây chính là “Phó hậu”, đồng dạng quyền thế ngập trời, đủ để áp đầu mình. Hoàng Thượng muốn tuyên dương Nho học, đương nhiên sẽ nâng Quan gia lên cao, một cái vị trí Chiêu Nghi, hắn tất nhiên cho được. Lông mày Diệp Trăn càng nhăn càng chặt, trầm ngâm nói, “Tài mạo của Quan Tố Y như thế nào?”
Mắt Lưu thị chớp sáng lên, đang định tân trang ngôn từ một chút, lại nghe con gái nghiêm nghị mệnh lệnh, “Nói tình hình thực tế đi! Nếu ngươi tận lực làm thấp nàng, Bổn cung sẽ khinh địch, khinh địch kết cục như thế nào, ngươi biết đấy.”
Trong hậu trạch đều là đao quang kiếm ảnh, ngươi lừa ta gạt, huống chi là nội cung ngầm chứa đầy dơ bẩn? Nếu con gái hơi không cẩn thận sẽ bị thua, mà Diệp gia tất nhiên sẽ lật úp theo đó. Vì vậy Lưu thị không dám giấu diếm, vội la lên, “Quan Tố Y từ nhỏ đi theo Quan Tề Quang tập văn học chữ. Quân tử lục nghệ Quan Tề Quang không có cái nào không tinh thông, thơ, từ, ca, phú, xưa nay có một không hai, ngay cả Thái Đẩu học phái Pháp gia Hàn Tín Phương cũng tán dương hắn chính là văn hào một thời, kỳ tài học rộng lớn rõ ràng…”
Diệp Trăn đâu còn bình tĩnh mà nghe sự tích về Quan Tề Quang, đang định khoát tay đánh gãy, lại nghe mẫu thân nói xoay chuyển, “Từng có người nói, Quan Tố Y trò giỏi hơn thầy, kỳ tài học không kém Quan Tề Quang, Quan Tề Quang là người khiêm tốn cẩn thận như vậy, mà còn gật đầu đồng ý, có thể thấy được rất coi trọng tài học của Quan Tố Y. Nương nương, về phương diện tài học này, sợ là người không so được với nàng ta.”
Diệp Trăn nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên hỏi tiếp, “Vậy dung mạo thì sao?”
Thấy con gái lộ vẻ tự phụ, Lưu thị càng không dám giấu diếm, “Con còn nhớ bài thơ《thạc nhân》không? Dung mạo của Quan Tố Y, ước chừng có thể so sánh với Trang Khương.”
Diệp Trăn sửng sốt một hồi lâu mới run giọng mở miệng, “Thạc nhân kỳ kỳ…. Tay mềm như tranh non lên tươi; Tựa mỡ đọng trắng mướt làn da; Cổ cao lại trắng nõn nà; Hột bầu tề chỉnh răng ngà ngà trong; Trán vuông cao, ngài cong nhỏ rức; Miệng có duyên những lúc mĩm cười; Mắt xinh đen trắng sáng ngời*. Là như thế này sao? Thực sự có người trông như vậy sao?”
Lưu thị nặng nề gật đầu, “Ta và đại tẩu con đều lặng lẽ nhìn qua, thật là như thế. Con và nàng ta… Con so với nàng ta thì kém hơn một chút.”
Diệp Trăn nghe ra được trong tiếng mẫu thân có ghen ghét và bất đắc dĩ, có lẽ chỉ sợ không chỉ có “Kém một chút”, mà là rất nhiều? Nàng từ trước đến nay tự xưng là mỹ mạo hơn người, thật sự không tưởng tượng ra được phong độ tư thái của nữ tử xuất chúng hơn cả mình sẽ như thế nào? Tài học không sánh bằng, dung mạo cũng không sánh bằng, hôm nay ngay cả gia thế cũng bị đè ép một đầu, đợi Quan Tố Y vào cung, làm sao nàng có thể động tay động chân đây? Những năm này nàng đã đắc tội Thái hậu và các vị cung phi mấy lần, thấy nàng thất sủng, những người này chắc chắn sẽ bỏ đá xuống giếng, không cho lối thoát.
Trong lúc Diệp Trăn sợ hãi bất an, Lưu thị nói an ủi, “Nương nương, người chớ suy nghĩ lung tung, sự tình chưa hẳn đã hỏng bét như thế đâu. Bệ hạ bây giờ còn chưa có con nối dõi, chỉ cần người sinh hạ hoàng tử đầu tiên, bằng công sinh dục cũng có thể tấn phong Chiêu Nghi. Bệ hạ độc sủng người mấy năm, tình cảm thâm hậu người bên ngoài có thể so sánh sao? Lúc này người nhất định phải bình tĩnh.”
Nói đến con nối dõi, trong mắt Diệp Trăn nhanh chóng xẹt qua một vòng đắng chát, lại vội vàng dấu đi, sợ mẫu thân nhìn ra manh mối.
Lưu thị không hỏi, tiếp tục nói, “Tuy nói Trọng thị gần đây chưa kịp xem người cho Quan Tố Y, nhưng rất nhanh Thái hậu sẽ triệu mỹ nhân vào cung chọn, hôn sự này đích thị là không thành. Ta và cha con cộng lại ý định ra một chiêu rút củi dưới đáy nồi, hủy trong sạch của nàng ta trước nói sau.”
Diệp Trăn trầm tư một lát rồi khoát tay, “Không thể! Bổn cung sớm chiều ở chung cùng bệ hạ ở biên quan hai năm, mặc dù cho tới bây giờ không đoán ra hắn nghĩ gì, nhưng hoặc nhiều hoặc ít hiểu rõ thủ đoạn làm việc của hắn. Hắn đã quyết định trọng dụng phụ tử Quan gia, nhất định sẽ phái người thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm bọn họ. Nếu như trong lúc quan trọng thế này mà Quan Tố Y lại xảy ra chuyện, bệ hạ chắc chắn nghiêm tra được ngọn nguồn. Các người có nắm chắc có thể tránh thoát được tai mắt của bệ hạ sao?”
Tránh thoát tai mắt của Hoắc Thánh Triết? E rằng chỉ có quỷ thần mới dám trả lời câu này. Trong thiên hạ, chỉ có chuyện hắn không muốn, thậm chí khinh thường biết, chứ không có chuyện không thể biết.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ để cho Quan Tố Y thuận lợi tiến cung à?” Lưu thị nôn nóng.
“Nàng ta tuyệt đối không thể vào cung!” Diệp Trăn hung hăng nhắm mắt lại, lúc mở ra vô lực khoát tay, “Người đi về trước đi, bảo cha đừng hành động thiếu suy nghĩ. Ông chỉ là một Sử thừa nho nhỏ, có thể làm đại sự gì?”
“Thật sự là chức vị của hắn nhỏ, nhưng con tốt xấu gì cũng là Tiệp dư nương nương, chịu khó thổi gió gối đầu Hoàng thượng, chẳng phải chúng ta sẽ lên sao?” Lưu thị còn định nói nữa, lại bị hai gã Đại cung nữ thỉnh đi ra ngoài.
Diệp Trăn suy nghĩ thật lâu, rốt cục chậm rãi trải rộng ra một trương giấy Tuyên, đề bút xin một người giúp đỡ. Quan Tố Y không thể vào cung, vậy hãy để cho nàng ta lập gia đình là được. Nàng cho nàng ta một cọc hôn sự tốt thiên hạ hiếm có, nói không chừng, ngày sau nàng ta còn phải dập đầu gửi lời cảm ơn tới nàng.
Chữ cuối cùng viết xong, Diệp Trăn nhẹ nhàng nở nụ cười.
*Đây là bài thơ tả vẻ đẹp của Trang Khương:
Dịch nghĩa:
Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,
Da của nàng trắng như mỡ đông lại,
Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,
Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.
Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.
Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.
[nguồn: thivien.net]
Quan Tố Y chọn lựa trong đám thiếp mời, Trọng thị thấy nàng cầm lấy tờ nào thì sẽ giới thiệu công tử nhà nào đó, có thể thấy được sớm đã phái người nghe ngóng rồi. Bà đời này chỉ có một đứa con gái là Quan Tố Y thôi, đối với hôn sự của con gái đương nhiên không dám coi nhẹ.
Nhưng tin tức từ bà mối hoặc hàng xóm láng giềng thăm dò được làm sao sẽ chuẩn, phần lớn là những lời khen ngợi vô cùng không thực tế. Quan Tố Y vừa cẩn thận lắng nghe, vừa thầm than trong lòng: trong bảy tám vị nam tử vừa độ tuổi này, theo nàng biết ở kiếp trước, chí ít có sáu vị trong nhà thê thiếp thành đàn, hậu trạch hỗn loạn; còn có một vị chưa tới nhược quán đã chết rồi. Mà dòng dõi bọn họ tương đương với Quan gia, đã không quyền thế lại chẳng có tài, thời gian trôi qua mơ mơ hồ hồ. Nhưng mà đã như thế, từng người từng người bọn họ vẫn nạp thiếp, phảng phất như đang ganh đua so sánh cái gì đó, thực sự không phải là phu quân phó thác chung thân.
Hôm nay nữ nhân còn có chút địa vị cũng khó khăn ngăn cản được, đợi 4~5 năm về sau, Từ thị lý học hoàn toàn thịnh hành, tư tưởng “Tồn thiên lý, diệt người dục*” thúc đẩy sinh trưởng ra một nhóm lớn ngụy quân tử, còn đẩy nữ nhân tới cực hạn áp bách cùng giết hại.
Quan Tố Y thật sự trải qua một lần, nghiễm nhiên đã coi lập gia đình là việc không dám làm, sao còn dám nhảy vào trong hố lửa nữa? Nhưng nàng không có cách nào kể rõ bất hạnh của mình cho cho mẫu thân nghe, thoáng tưởng tượng, đáp, “Mẫu thân, quan hệ thông gia vẫn nên tìm hiểu rõ người ta, miễn cho con gái gả đi về sau không duyên cớ chịu thiệt thòi lại không có chỗ kể khổ. Tổ phụ và phụ thân có học trò khắp thiên hạ, chắc chắn sẽ có mấy đệ tử cùng đến Yên kinh, người chờ một chút xem đi. Lập gia đình dù sao cũng là chung thân đại sự, chi bằng thận trọng, con gái thà rằng lại gác lại ba năm cũng không muốn gả sai nơi.”
Trọng thị cũng không nỡ để con gái chịu khổ, ở nhà vẫn là thiên kim tiểu thư, đi ra ngoài là tiểu tức phụ, không biết bị cha mẹ chồng, phu quân âm thầm giày vò như thế nào, cùng với việc gả cho người không biết nền tảng, còn không bằng gả cho đệ tử phu quân, bởi vì cái gọi là “Một ngày là thầy cả đời là cha”, sẽ không dám bạc đãi nàng quá mức.
Sau đó Trọng thị bề bộn thu dọn thiếp mời, chuẩn bị lát nữa viết lần lượt trả lời từ chối. Bà suy nghĩ một lát, cười nói, “May mà con nhắc nhở mẹ, lúc này mẹ mới nhớ tới Tứ sư huynh con mấy ngày nữa cũng vào kinh thành, gia cảnh của nó tuy túng quẫn khốn khó, nhưng tài học cùng nhân phẩm lại là số một đấy, cha mẹ nó đều là người phúc hậu, chỉ là không biết con có nguyện ý chịu nghèo khó khổ cực không.”
Nghèo khó sao lại không khổ? Quan Tố Y lúc này cười, đang định gật đầu đáp ứng lại kịp thời ngừng. Tứ sư huynh đích thật là ân huệ lang thế gian khó được, nhân phẩm đoan chính, tài học đầy bụng, toàn tâm toàn ý với thê tử, không rời không bỏ. Nếu như gả cho hắn, dù là ngày ngày ăn cám vẫn tự tại thoải mái hơn là hưởng thụ sơn trân hải vị, cẩm y hoa phục ở Trấn Bắc Hầu phủ.
Nhưng vấn đề là, đời trước vợ của hắn là một người khác hoàn toàn, hai vợ chồng cầm sắt cùng minh, ân ái đầu bạc, nếu như lúc này đáp ứng, sẽ giống như đánh cắp vận mệnh của người khác. Nếu như bởi vì chính mình bất hạnh mà cướp đi may mắn của người khác, Quan Tố Y không qua được cái cửa trong lòng này. Trong trí nhớ, nam tử có thể dựa vào chung thân như Tứ sư huynh thế gian ít có, lúc này bỏ qua, có lẽ lại sẽ lâm vào vũng bùn khác, Quan Tố Y càng nghĩ, không khỏi lắc đầu thở dài, “Mẹ à, con gái không muốn lập gia đình.”
“Thân là nữ tử, sao có thể không lấy chồng chứ? Hay là Y Y thẹn thùng?” Trọng thị an ủi con gái.
Quan Tố Y cũng biết lời của mình có chút ngu dại, vội sửa lời, “Mẹ à, nhà Tứ sư huynh nghèo khó, con gái sợ là không chịu được cái khổ kia, mẹ xem người khác vậy.” Lần tới lại tiếp tục kiếm cớ thoái thác là được, đời này nàng tình nguyện làm nữ quan cũng không muốn lấy chồng.
Trọng thị nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của con gái, trong lòng thầm nghĩ: không chịu được khổ, lời chê nghèo ham giàu như thế không giống như lời Y Y nói, hay là đứa nhỏ này đã có người trong lòng lại xấu hổ không dám nói ra? Bà ba lần bốn lượt ám chỉ ta tìm đám đệ tử của phu quân, đến cùng coi trọng người nào? Không phải Tiểu Tứ, chẳng lẽ là tiểu Lục? Phải gọi hai đứa Minh Lan, Minh Phương tới hỏi mới được.
Trong lúc Trọng thị vội vàng thu xếp hôn sự cho con gái, Diệp phu nhân đưa bài tử vào cung yết kiến. Trong Cam Tuyền cung, hai mẹ con cho lui hết hai bên ngồi mật đàm.
“Đến cùng Quan Tố Y là thần thánh phương nào, lại khiến bệ hạ quan tâm tới thế?” Trong mắt Diệp Trăn tràn đầy tàn khốc.
“Cha con đã điều tra xong, Quan Tố Y chính là cháu gái Thái Đẩu Nho gia Quan Tề Quang, ngày đó ở Giác Âm tự, nó và bệ hạ từng gặp mặt một lần, có lẽ khi đó vừa ý đấy.” Diệp mẫu lo nghĩ nói, “Hôm nay Hoàng Thượng đã chiêu cáo thiên hạ, sắc phong Khổng Minh là Khổng thánh, thầy thiên hạ, còn khen ngợi con đường Nho học là vương, cũng xây Khổng miếu ở ngoại ô kinh thành rồi, sẽ tự mình tiến tới bái tế. Hôm nay học giả Nho gia nhao nhao được trọng dụng, thân là Thái Đẩu Nho gia, Quan Tề Quang tất nhiên là địa vị cao vô cùng. Cha con nhận được tin chính xác, qua hai ngày nữa, bệ hạ sẽ triệu cha con Quan gia nhập sĩ, Quan Vân Kỳ sắp được tấn phong là Thái Thường khanh, Quan Tề Quang thì ghê gớm rồi, được gia phong làm đế sư, bổng lộc vạn thạch. Mà trước đây, bọn họ chỉ là thứ dân thôi, không quyền không thế.”
Dứt lời, Lưu thị biểu lộ nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy được bà ta cảm thấy cực kỳ không cam lòng với việc Quan gia bỗng nhiên phú quý.
Diệp Trăn cũng chấn động mạnh, cả kinh nói, “Thái Thường khanh? Đây chính là đứng đầu Cửu khanh, chưởng lễ nghi tông miếu, địa vị thanh quý vô cùng. Mà chức quan đế sư này càng là trước đây chưa từng có, bổng lộc vạn thạch, tôn vị có thể so với thừa tướng, chỉ bằng bọn họ một kẻ thứ dân, sao xứng?”
Lưu thị vội vàng phụ họa, “Đúng vậy, cha con còn là quốc trượng đây này, lại chỉ được phong cái Sử thừa, bổng lộc 400 thạch, ngay cả người một nhà cũng không nuôi sống được. Quan Tố Y chưa vào cung, Hoàng Thượng đã nâng Quan gia lên cao vị như thế, chẳng lẽ là muốn sắc phong nàng làm Hoàng hậu hay sao?”
Diệp Trăn lập tức bác bỏ, “Có Thái hậu ở đây, Hoàng hậu còn chưa tới phiên nữ tử người Hán làm.”
“Nhưng còn có một vị trí Chiêu Nghi, con quên rồi à?” Lưu thị lo lắng nhắc nhở.
Đúng vậy, phía trên Tiệp dư còn có Chiêu Nghi, đây chính là “Phó hậu”, đồng dạng quyền thế ngập trời, đủ để áp đầu mình. Hoàng Thượng muốn tuyên dương Nho học, đương nhiên sẽ nâng Quan gia lên cao, một cái vị trí Chiêu Nghi, hắn tất nhiên cho được. Lông mày Diệp Trăn càng nhăn càng chặt, trầm ngâm nói, “Tài mạo của Quan Tố Y như thế nào?”
Mắt Lưu thị chớp sáng lên, đang định tân trang ngôn từ một chút, lại nghe con gái nghiêm nghị mệnh lệnh, “Nói tình hình thực tế đi! Nếu ngươi tận lực làm thấp nàng, Bổn cung sẽ khinh địch, khinh địch kết cục như thế nào, ngươi biết đấy.”
Trong hậu trạch đều là đao quang kiếm ảnh, ngươi lừa ta gạt, huống chi là nội cung ngầm chứa đầy dơ bẩn? Nếu con gái hơi không cẩn thận sẽ bị thua, mà Diệp gia tất nhiên sẽ lật úp theo đó. Vì vậy Lưu thị không dám giấu diếm, vội la lên, “Quan Tố Y từ nhỏ đi theo Quan Tề Quang tập văn học chữ. Quân tử lục nghệ Quan Tề Quang không có cái nào không tinh thông, thơ, từ, ca, phú, xưa nay có một không hai, ngay cả Thái Đẩu học phái Pháp gia Hàn Tín Phương cũng tán dương hắn chính là văn hào một thời, kỳ tài học rộng lớn rõ ràng…”
Diệp Trăn đâu còn bình tĩnh mà nghe sự tích về Quan Tề Quang, đang định khoát tay đánh gãy, lại nghe mẫu thân nói xoay chuyển, “Từng có người nói, Quan Tố Y trò giỏi hơn thầy, kỳ tài học không kém Quan Tề Quang, Quan Tề Quang là người khiêm tốn cẩn thận như vậy, mà còn gật đầu đồng ý, có thể thấy được rất coi trọng tài học của Quan Tố Y. Nương nương, về phương diện tài học này, sợ là người không so được với nàng ta.”
Diệp Trăn nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên hỏi tiếp, “Vậy dung mạo thì sao?”
Thấy con gái lộ vẻ tự phụ, Lưu thị càng không dám giấu diếm, “Con còn nhớ bài thơ《thạc nhân》không? Dung mạo của Quan Tố Y, ước chừng có thể so sánh với Trang Khương.”
Diệp Trăn sửng sốt một hồi lâu mới run giọng mở miệng, “Thạc nhân kỳ kỳ…. Tay mềm như tranh non lên tươi; Tựa mỡ đọng trắng mướt làn da; Cổ cao lại trắng nõn nà; Hột bầu tề chỉnh răng ngà ngà trong; Trán vuông cao, ngài cong nhỏ rức; Miệng có duyên những lúc mĩm cười; Mắt xinh đen trắng sáng ngời*. Là như thế này sao? Thực sự có người trông như vậy sao?”
Lưu thị nặng nề gật đầu, “Ta và đại tẩu con đều lặng lẽ nhìn qua, thật là như thế. Con và nàng ta… Con so với nàng ta thì kém hơn một chút.”
Diệp Trăn nghe ra được trong tiếng mẫu thân có ghen ghét và bất đắc dĩ, có lẽ chỉ sợ không chỉ có “Kém một chút”, mà là rất nhiều? Nàng từ trước đến nay tự xưng là mỹ mạo hơn người, thật sự không tưởng tượng ra được phong độ tư thái của nữ tử xuất chúng hơn cả mình sẽ như thế nào? Tài học không sánh bằng, dung mạo cũng không sánh bằng, hôm nay ngay cả gia thế cũng bị đè ép một đầu, đợi Quan Tố Y vào cung, làm sao nàng có thể động tay động chân đây? Những năm này nàng đã đắc tội Thái hậu và các vị cung phi mấy lần, thấy nàng thất sủng, những người này chắc chắn sẽ bỏ đá xuống giếng, không cho lối thoát.
Trong lúc Diệp Trăn sợ hãi bất an, Lưu thị nói an ủi, “Nương nương, người chớ suy nghĩ lung tung, sự tình chưa hẳn đã hỏng bét như thế đâu. Bệ hạ bây giờ còn chưa có con nối dõi, chỉ cần người sinh hạ hoàng tử đầu tiên, bằng công sinh dục cũng có thể tấn phong Chiêu Nghi. Bệ hạ độc sủng người mấy năm, tình cảm thâm hậu người bên ngoài có thể so sánh sao? Lúc này người nhất định phải bình tĩnh.”
Nói đến con nối dõi, trong mắt Diệp Trăn nhanh chóng xẹt qua một vòng đắng chát, lại vội vàng dấu đi, sợ mẫu thân nhìn ra manh mối.
Lưu thị không hỏi, tiếp tục nói, “Tuy nói Trọng thị gần đây chưa kịp xem người cho Quan Tố Y, nhưng rất nhanh Thái hậu sẽ triệu mỹ nhân vào cung chọn, hôn sự này đích thị là không thành. Ta và cha con cộng lại ý định ra một chiêu rút củi dưới đáy nồi, hủy trong sạch của nàng ta trước nói sau.”
Diệp Trăn trầm tư một lát rồi khoát tay, “Không thể! Bổn cung sớm chiều ở chung cùng bệ hạ ở biên quan hai năm, mặc dù cho tới bây giờ không đoán ra hắn nghĩ gì, nhưng hoặc nhiều hoặc ít hiểu rõ thủ đoạn làm việc của hắn. Hắn đã quyết định trọng dụng phụ tử Quan gia, nhất định sẽ phái người thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm bọn họ. Nếu như trong lúc quan trọng thế này mà Quan Tố Y lại xảy ra chuyện, bệ hạ chắc chắn nghiêm tra được ngọn nguồn. Các người có nắm chắc có thể tránh thoát được tai mắt của bệ hạ sao?”
Tránh thoát tai mắt của Hoắc Thánh Triết? E rằng chỉ có quỷ thần mới dám trả lời câu này. Trong thiên hạ, chỉ có chuyện hắn không muốn, thậm chí khinh thường biết, chứ không có chuyện không thể biết.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ để cho Quan Tố Y thuận lợi tiến cung à?” Lưu thị nôn nóng.
“Nàng ta tuyệt đối không thể vào cung!” Diệp Trăn hung hăng nhắm mắt lại, lúc mở ra vô lực khoát tay, “Người đi về trước đi, bảo cha đừng hành động thiếu suy nghĩ. Ông chỉ là một Sử thừa nho nhỏ, có thể làm đại sự gì?”
“Thật sự là chức vị của hắn nhỏ, nhưng con tốt xấu gì cũng là Tiệp dư nương nương, chịu khó thổi gió gối đầu Hoàng thượng, chẳng phải chúng ta sẽ lên sao?” Lưu thị còn định nói nữa, lại bị hai gã Đại cung nữ thỉnh đi ra ngoài.
Diệp Trăn suy nghĩ thật lâu, rốt cục chậm rãi trải rộng ra một trương giấy Tuyên, đề bút xin một người giúp đỡ. Quan Tố Y không thể vào cung, vậy hãy để cho nàng ta lập gia đình là được. Nàng cho nàng ta một cọc hôn sự tốt thiên hạ hiếm có, nói không chừng, ngày sau nàng ta còn phải dập đầu gửi lời cảm ơn tới nàng.
Chữ cuối cùng viết xong, Diệp Trăn nhẹ nhàng nở nụ cười.
*Đây là bài thơ tả vẻ đẹp của Trang Khương:
Dịch nghĩa:
Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,
Da của nàng trắng như mỡ đông lại,
Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,
Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.
Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.
Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.
[nguồn: thivien.net]
Danh sách chương