Nghiêm Học Trung thấy phản ứng của bọn họ như vậy, lại ngượng ngùng nhìn thoáng qua Thẩm Thời Linh: "Chẳng lẽ, có chỗ nào sai à?”

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng hoà giải: “Có lẽ chỉ là thấy thân thể Trần Đình Phương yếu ớt thôi......"

“Không tệ đâu.” Nghiêm Học Trung nói tiếp, “Có một lần ta gặp hắn ở Viên Giác tự, thấy bộ dáng hắn hình như cũng không giống kiểu yếu ớt lắm bệnh. Có thể là do dáng vẻ thư sinh quá nặng, cho nên cảm thấy hơi yếu?”

“Ặc......" Mạnh Cảnh Xuân nhất thời bị lời này của hắn làm cho mắc nghẹn, không biết trả lời thế nào.

Từ khi Trần Đình Phương đến Viên Giác tự, có lẽ là do sự tình phải lo lắng ít hơn, vì thế cả người quả thật là dần dần tốt lên. Trong chùa, cho dù là làm việc nghỉ ngơi, môi trường hay ăn uống, vừa có thể bảo dưỡng tâm tình mà lại còn có thể dưỡng thân, đối với Trần Đình Phương mà nói, đúng là rất có ích.

Thẩm Anh thấy thế, lập tức cắt ngang đề tài này: “Chẳng qua là tùy tiện nói một chút thôi, nghiên cứu kỹ làm gì."

Thẩm Thời Linh lại cảm thấy hứng thú, nói: "Ta nghe nói Trần Đình Phương cùng với Nhị hoàng tử lúc trước có quan hệ rất tốt, vị Nhị hoàng tử kia vừa qua đời, hắn cũng lập tức xuất gia. Từ chuyện này xem ra, không lẽ là đoạn tụ?"

“Ặc......" Mạnh Cảnh Xuân vội xua tay, “Không phải không phải......"

Thẩm Thời Linh khẽ nhíu mày: "Tiểu Mạnh phản ứng như vậy, ta ngược lại càng tin tưởng hắn là một tên đoạn tụ."

Mạnh Cảnh Xuân gấp rút giải thích: “Có thể chỉ là quá cố chấp thôi, nên dễ dàng chui vào ngõ cụt. Đoạn tụ...... sợ là còn chưa xưng được.”

“Vậy nhìn có giống đoạn tụ không?” Thẩm Thời Linh nói, "Các ngươi đều đã gặp vị Trạng nguyên lang này, nhưng ta lại chưa từng gặp bao giờ. Sớm biết thế thì đã thừa dịp hắn còn ở kinh thành mà đến gặp một lần, quan sát kỹ một chút xem nhân phẩm của hắn thế nào. Nếu thật sự thiện tâm, không gian xảo, vậy thì người thông minh mà biết tình thú như thế rất hợp với sở thích của tiểu nha đầu Đại Duyệt kia, chuyện này cũng có thể lý giải. Các ngươi đừng cho rằng người như vậy phụ nghĩa bạc tình, người kiểu này một khi đặt tấm lòng lên một người nào đó, vậy thật sự sẽ khăng khăng một mực. Chỉ là không biết tiểu nha đầu Đại Duyệt kia có bản lĩnh này hay không thôi.”

Nàng hơi ngừng lại một chút, khẽ cau mày, nói: “Nếu Đại Duyệt thật sự không biết hắn muốn ra khỏi chùa, vậy thì con bé đặc biệt đến Viên Giác tự trước khi rời kinh là có ý đồ riêng. Bây giờ ngẫm lại, thủ đoạn của tiểu nha đầu cũng coi như lợi hại, hay cho một chiêu lạt mềm buộc chặt."

Mạnh Cảnh Xuân nghe mà nghẹn họng, qua thật lâu mới nói: "Không, không đến mức đó chứ.”

“Mấy tính toán nho nhỏ trong tình yêu như thế, đôi khi không cần ngại thật lòng hay không. Mọi việc đều có mức độ, chỉ cần chưa vượt qua ranh giới thì cũng không cần phải chỉ trích quá nhiều.”

Thẩm Thời Linh nói xong, đứng dậy: “Nếu đến cuối cùng duyên phận này có thể lưỡng tình tương duyệt thì đúng là không thể tốt hơn. Chỉ là, theo ta thấy, Trần Đình Phương là một nhân vật, mà tuổi hai người cũng còn nhỏ, con đường phải đi e là còn rất dài.” Nàng nghiêng đầu liếc qua Nghiêm Học Trung: "Canh giờ không còn sớm, nên về thôi.”

Nghiêm Học Trung đứng dậy đi lấy áo khoác chắn gió, Thẩm Thời Linh vẫy tay nhỏ giọng nói hai câu với Thẩm Anh rồi đi cùng với Nghiêm Học Trung ra ngoài. Thẩm Anh cùng Mạnh Cảnh Xuân tiễn bọn họ đến cửa, đợi cho xe ngựa của bọn họ biến mất nơi ngã tư đường, Mạnh Cảnh Xuân ôm lấy cánh tay Thẩm Anh: “Trưởng tỷ mới nói gì với chàng đấy?”

Thẩm Anh cười, vỗ vỗ đầu nàng: “Nói là nàng sắp gầy trơ xương rồi, bảo ta đút cho nàng ăn nhiều một chút.”

"Mới không tin." Mạnh Cảnh Xuân cười kéo hắn đi vào trong phủ, ngửa đầu nhìn bầu trời tối như mực: “Chẳng biết năm nay bao giờ mới có tuyết.”

Thẩm Anh nghiêng đầu nhìn nàng, hơi ngẩn người. Quả thật là nàng gầy đi rất nhiều, lúc cười lên lúm đồng tiền lõm vào rất sâu, cánh tay nhỏ gầy ôm lấy tay hắn lại đặc biệt gắng sức.

Thừa dịp Mạnh Cảnh Xuân không chú ý, hắn liền sáp lại hôn nàng một cái, động tác nhanh đến mức làm cho Mạnh Cảnh Xuân líu lưỡi.

Đèn lồng trong phủ đã được đốt hết lên, Thẩm Anh liền đánh trống lảng: “Nhìn xem lãng phí cỡ nào. Đốt nhiều đèn như vậy là để cho ai nhìn thế.”

Mạnh Cảnh Xuân không đếm xỉa đến dáng vẻ bủn xỉn này của hắn, chỉ nói: “Lúc nãy thấy chàng không ăn được bao nhiêu sủi cảo, nếu đói lả rồi thì đi ăn thêm một ít đi, dưới nhà bếp vẫn còn đấy, hâm nóng rồi ăn. Thiếp về phòng trước, ngó A Thụ một cái.”

Nàng nói xong liền buông tay, Thẩm Anh cứ thế đứng ngay tại chỗ nhìn theo bóng nàng đi về hướng hậu viện.

Vốn dĩ tối nay tâm tình Thẩm Anh có hơi buồn bực, vì hai câu nói vừa rồi của Thẩm Thời Linh mà lòng bỗng nhiên càng nặng thêm. Tuy Thẩm Thời Linh chẳng qua chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng hai câu ít ỏi này lại khiến hắn ưu sầu lo lắng.

Ba mươi tuổi, dưới gối có con trai, cha mẹ khoẻ mạnh, vốn nên là việc đáng để vui mừng. Nhưng bây giờ hắn ở kinh thành xa xôi, cha mẹ lại ở thành Hoa Dương cách muôn sông nghìn núi. Hồi bé đọc sách, trên sách đã nói, cha mẹ còn sống, không được đi xa, sợ bỏ qua nhiều thời điểm quan trọng. Cha mẹ ngày một già yếu, không thể phụng dưỡng bên cạnh bọn họ, cũng là một chuyện ăn năn lớn của đời người.

Cơ thể của phụ thân không còn khỏe như ngày xưa, Thẩm Thời Linh nói, gần đây phụ thân chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, hy vọng hắn có rảnh thì có thể trở về nhìn một cái.

Còn nhớ bộ dáng mập mạp của phụ thân vào ngày hắn thành hôn, đi một đoạn đường lại phải dừng lại thở một hơi, đã lớn tuổi nhưng vẫn sống đảo lộn ngày đêm như cũ, lúc bận rộn sẽ chỉ ăn uống qua loa, đến khi ăn thì lại ăn uống quá độ, có bệnh vặt đau vặt gì cũng nhất quyết không muốn gặp đại phu, cả người toàn là tính cách thúi hoắc.

Hắn đứng tại chỗ, gió đêm thổi đến mức xương cốt cũng lạnh. Nhớ lại những chuyện mình làm thời niên thiếu, cho dù trong lòng vẫn còn ngoan cố, nhưng —— rốt cuộc thì ông ấy cũng vẫn là phụ thân. Hiện giờ ông ấy dần dần già đi, toàn bộ đều không còn vẻ uy phong như trước nữa. Thẩm Anh chỉ vừa nghĩ đến, đã cảm thấy khổ sở.

Mặc dù con trai rời nhà nhiều năm, nhưng mỗi năm vẫn nhớ gửi tiền vào tài khoản của con trai trong ngân hàng Bảo Phong, chỉ vì sợ hắn sống bên ngoài không tốt. Lời nói trong miệng vẫn cứng rắn như xưa, bộ dáng xua đuổi người khác ra ngoài ngàn dặm, nhưng ——

Thẩm Anh hít sâu một hơi, thấy sống lưng đau nhói.

Nửa năm trước làm việc ở Sở, bởi vì quá bận rộn, nên cũng chỉ về nhà một lần, không ngờ chỉ mới có nửa năm, thân thể phụ thân đã trở nên như vậy.

Mắt thấy sắp đến giao thừa, một năm lại lặng lẽ trôi qua, nhưng hắn không biết nên về lúc nào.

Ban đêm, Thẩm Anh nằm trằn trọc trăn trở, Mạnh Cảnh Xuân luôn luôn dễ ngủ cũng chậm chạp không ngủ. Lúc Thẩm Anh xoay người lần nữa, Mạnh Cảnh Xuân bất chợt duỗi tay phủ lên một bên cổ hắn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cằm hắn, dịu dàng hỏi: "Tướng gia có tâm sự, không ngại thì nói một câu."

Thẩm Anh ngẩn người một lúc, sau đó lấy lại tinh thần ôm nàng vào lòng, nhắm mắt nói: "Hôm nay không nói, ngủ thôi."

Mạnh Cảnh Xuân phát hiện ra hắn có tâm sự, nhưng hắn lại không muốn nói ngay, chỉ có thể cho rằng trong lòng hắn đã có quyết định, vì thế cũng không hỏi nhiều.

***

Đêm giao thừa năm nay không giống năm ngoái, có thể là vì có được con trai, tân hoàng cũng hào phóng hơn, tổ chức cung yến, mời quan to tam phẩm trở lên cùng với mệnh phụ tiến cung dự tiệc, đón giao thừa cùng nhau.

Thẩm Anh, Nghiêm Học Trung đều nằm trong đội ngũ được mời, vì thế Mạnh Cảnh Xuân và Thẩm Thời Linh cũng đồng thời được mời.

Hôm giao thừa, vừa mới qua giữa trưa, nhóm mệnh phụ đã tiến cung trước, thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu. Nhưng còn chưa nhìn thấy Thái hậu cùng Hoàng hậu, nhóm mệnh phụ đã được báo, Hoàng hậu bệnh, không cần đến thỉnh an. Vì thế một đám mệnh phụ chỉ đi đến Kiền Trữ điện thỉnh an Thái hậu, sau đó được Thục Nghi nương nương mời đi uống trà.

Nhung Thục Nghi mời một đám người qua, phục vụ trà ngon điểm tâm ngon, còn mình thì chỉ ngồi một lát rồi đi mất. Suy cho cùng, tính tình nàng lãnh đạm, sau khi làm xong mấy chuyện bề ngoài này, cũng lười giao thiệp khách sáo với đám phu nhân quan lớn nữa.

Mạnh Cảnh Xuân nhớ A Thụ trong nhà, nhìn trà bánh tinh xảo trên bàn thấp trước mặt, cũng không thấy đói bụng. Đề tài nói chuyện của mấy mệnh phụ xung quanh, nàng không tham dự được, chỉ ngẩn người nhìn lư hương trong điện. Thẩm Thời Linh thấy thế, ngồi vào bên cạnh nàng, nói: "Tốt xấu gì cũng ăn một ít đi, cung yến tối nay ăn được bao nhiêu chứ? Đừng để đói, không thì lấy đâu ra sức để mà chăm sóc cho A Thụ.”

Mạnh Cảnh Xuân cầm một khối điểm tâm lên, vừa mới đưa tới bờ môi, chợt có một phu nhân ngồi đối diện nhìn nàng mở miệng nói: “Vị này là Mạnh đại nhân?”

Mạnh Cảnh Xuân để điểm tâm xuống, theo lễ gật đầu.

Phu nhân kia nói: “Mạnh đại nhân còn trẻ đã làm nữ quan, là noi theo Hoàng hậu nương nương à?”

Giọng điệu đối phương không tốt, Mạnh Cảnh Xuân chỉ nhàn nhạt nhìn, không mở miệng.

Một mệnh phụ bên cạnh tiếp lời: "Sao mà Mạnh đại nhân có thể giống Hoàng hậu nương nương được. Hoàng hậu nương nương làm tướng phong hậu, đương nhiên người khác không thể sánh bằng.”

Phu nhân kia lại nói: “Mạnh đại nhân cũng tính là leo chức cao rồi, Hữu tướng phu nhân đã là tuyệt diệu.”

Mạnh Cảnh Xuân cười nhạt không đáp, rất có phong thái độ lượng rộng rãi, cúi đầu nhấp một ngụm trà, lại bình tĩnh hoà nhã đặt chén trà xuống.

Nhưng Thẩm Thời Linh bên cạnh lại mắt lạnh nhìn, không nhịn được, nhướng mày đáp trả: “Vị phu nhân này mới vừa nói Mạnh đại nhân noi theo Hoàng hậu nương nương, rồi lại nói Mạnh đại nhân leo chức cao, lẽ nào đang ám chỉ gì đó?” Ẩn ý, lẽ nào ngươi đang nói Đổng Tiêu Dật leo cành cao sao? Hôm nay Thẩm Thời Linh chỉ mặc quần áo mệnh phụ tam phẩm, ngày thường lại không lui tới với nhóm phu nhân quan lớn này, đương nhiên rất khó bị nhận ra. Phu nhân kia thấy vậy, vừa định cãi lại, một người bên cạnh lại túm lấy quần áo của bà ta, ra hiệu bà ta không cần nói tiếp.

Lúc này Thẩm Thời Linh mới thong thả bưng chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm. Nàng hơi dựa vào Mạnh Cảnh Xuân, nói: “Lời nói của mấy người này, muội không cần để trong lòng. Một đám đỏ mắt, nhàm chán hết sức.”

Mạnh Cảnh Xuân không trả lời, chỉ hơi hơi gật đầu.

Bên này vừa mới ổn định, chợt có nội thị vội vội vàng vàng vào điện. Hắn nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng, chiếu theo quần áo mệnh phụ tìm được Mạnh Cảnh Xuân, hấp tấp quỳ xuống, nói: "Hoàng hậu nương nương cho mời Mạnh đại nhân."

Mạnh Cảnh Xuân đứng dậy, đi theo nội thị đến tẩm điện của Hoàng hậu. Lúc trước nghe nói Đổng Tiêu Dật bị bệnh, cũng không biết tình hình bây giờ thế nào rồi. Đổng Tiêu Dật có ơn với nàng, nhưng nàng lại không thể giúp Đổng Tiêu Dật, cứ cảm thấy mình như đang mắc nợ.

Sau khi đến điện, cung nữ dẫn nàng đi vào trong. Đổng Tiêu Dật không nằm trên tẩm tháp, lại co người trên một cái ghế thấp rộng rãi xem tấu chương. Mạnh Cảnh Xuân vừa định thỉnh an, Đổng Tiêu Dật lại nâng tay, giọng hơi khàn: "Không cần, ngồi đi.”

Mạnh Cảnh Xuân nói tạ ơn rồi mới ngồi xuống. Chỉ ngắn ngủi vài cái liếc mắt đã nhìn ra sắc mặt của Đổng Tiêu Dật cực kỳ tiều tụy khô héo, hoàn toàn không có nhan sắc thần thái như ngày xưa.

"A Thụ khỏe không?” Đổng Tiêu Dật đặt tấu chương xuống, hỏi nàng.

“Khỏe.”

Hình như Đổng Tiêu Dật hơi hâm mộ nàng, nở nụ cười nhạt: "Chúng ta rất lâu chưa gặp."

Mạnh Cảnh Xuân thấy thế, nhất thời không biết nên nói gì: "Đổng đại nhân...... Hoàng hậu nương nương......"

Vẻ mặt Đổng Tiêu Dật hơi ngưng lại, rồi lại có chút tự giễu: “Chẳng qua mới ngần ấy thời gian không gặp, ngay cả gọi ta thế nào mà ngươi cũng phải lựa chọn một phen ——" Nàng hơi quay đầu đi: "Ta muốn quá nhiều, cho nên hiện giờ cũng không biết thân phận của mình là gì.”

Mạnh Cảnh Xuân thức thời, chưa mở miệng.

"Có thể giúp ta không?”

Lần này Mạnh Cảnh Xuân chọn cách xưng hô không sai nhất, trả lời: "Cô cô mời nói.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện