Tháng mười, Đổng Tiêu Dật sinh, Hoàng thượng ban tên Tử Giang, cùng năm thay đổi niên hiệu thành Kiến Xương.

Trong chốc lát, cả triều đình và dân gian đều nghị luận nhao nhao, chỉ cần là người thì đều có thể đoán được nhi tử mà Đổng Tiêu Dật sinh có thân phận gì. Đám quần thần đều từng được chứng kiến thủ đoạn hung ác tàn bạo của Hoàng thượng, người thức thời đều không dám ló đầu ra. Nhưng vẫn có người lao ra ngay trước họng súng, cho rằng Đổng Tiêu Dật đã sinh con như thế rồi, không thể tiếp tục giữ chức thừa tướng, hy vọng Hoàng thượng có thể suy xét chu đáo.

Lúc này Đổng Tiêu Dật đang ở cữ trong thâm cung, đương nhiên không chú ý mấy chuyện bên ngoài.

Chưa qua được mấy ngày, lại có người dâng sớ, vị trí Hoàng hậu để trống đã lâu, đề nghị lập Đổng Tiêu Dật làm Hoàng hậu.

Hoàng thượng không trả lời, mấy ngày sau, lại tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai của Đổng Tiêu Dật ở trong cung. Lòng đế vương không dễ dò, chúng thần đều chỉ im lặng chờ xem thế nào.

Cuối tháng chạp, Đổng Tiêu Dật quay về Chính sự đường, làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Trước đó một năm, Thẩm Anh quản lý toàn bộ công việc trong triều, bây giờ Đổng Tiêu Dật trở lại Chính sự đường, cũng cần phải giao trả lại quyền Tả tướng.

Trong triều cũng có người kêu bất bình thay Thẩm Anh, lúc tiên hoàng còn tại thế, vì già cả mà Trần tướng thường xuyên không để ý chính sự, mọi việc đều phải qua tay Thẩm Anh rồi mới thi hành. Bây giờ Đổng Tiêu Dật ỷ vào thánh sủng, ngồi yên ổn trên chiếc ghế đứng đầu triều đình, trong khi Thẩm Anh quản lý thay mọi việc trong triều, không chỉ không có công lao, mà ngay cả khổ lao cũng không có.

Nhiều năm làm Hữu tướng, hướng về Tả tướng, cuối cùng nhìn lại thấy một chút hy vọng cũng không có. Nhưng bản thân đương sự Thẩm Anh thì không hề đáp lại một câu nào, giống như những lời bất bình trong triều không phải đang nói về hắn.

Nhưng vào lúc này, rốt cuộc Thẩm Anh dâng mật sớ. Nói bí mật thì cũng không hẳn là bí mật, dù sao trong triều đều biết Thẩm Anh dâng sớ, nhưng về phần hắn dâng sớ gì thì mọi người chỉ có thể vét sạch đầu óc, phát huy sức tưởng tượng vô tận.

Ba ngày sau, Đổng Tiêu Dật được phong hậu.

Một đám người nhao nhao suy đoán, phải chăng cuốn sớ kia của Thẩm Anh đã có tác dụng. Thẩm Anh quả đúng là lòng dạ sâu xa gian trá giảo hoạt, đuổi Đổng Tiêu Dật về hậu cung, tương lai vị trí Tả tướng chắc chắn sẽ thuộc về Thẩm Anh, không thể nghi ngờ.

Kết quả lại truyền ra một tin tức, tuy Đổng Tiêu Dật là Hoàng hậu, nhưng không giữ ấn tín hậu cung, không quản lý chuyện hậu cung. Ngược lại mời Nhung Thục Nghi nương nương định cư lâu năm ở Sở hồi kinh, thay mặt Hoàng hậu chấp quản mọi việc trong hậu cung.

Thế là Đổng Tiêu Dật vẫn mặc nữ quan phục như cũ, đi qua đi lại trong triều đình. Có danh phận Hoàng hậu nương nương, trong triều đình không còn ai dám mồm năm miệng mười nói xằng nói bậy nữa, đành phải chấp nhận sự thật này.

Chẳng qua, suy cho cùng, chuyện này đích thực là không hợp lễ chế. Vì muốn phòng ngừa miệng lưỡi người khác, Đổng Tiêu Dật làm việc càng chăm chỉ hơn xưa. Nhiều lần Thẩm Anh đã dọn đồ chuẩn bị về phủ, lại thấy đèn bên chỗ Đổng Tiêu Dật vẫn còn sáng.

Hôm ấy, trước khi Thẩm Anh về phủ, thuận đường đi qua đưa đồ, thấy đèn còn sáng, liền gõ gõ cửa. Đổng Tiêu Dật ra mở cửa, Thẩm Anh đang muốn mở miệng, Đổng Tiêu Dật lại lập tức ra hiệu hắn nói chuyện nhỏ giọng chút. Thẩm Anh thoáng nhìn vào trong, mới thấy trong phòng có bày một chiếc giường nhỏ, Tử Giang đang nằm ngủ say sưa.

Đổng Tiêu Dật nhanh chóng khép lại cánh cửa sau lưng, đứng trong hành lang nhận lấy tấu chương Thẩm Anh đưa: “Có xem cuốn tấu chương mà Châu mục Kinh Châu dâng lên hôm qua chưa? Môn hạ tỉnh(1)......"

(1) Là một trong ba cơ quan quyền lực trung ương cao nhất thời phong kiến (Tam tỉnh). Tam tỉnh gồm có Thượng thư tỉnh, Trung thu tỉnh và Môn hạ tỉnh, trong đó Thượng thư tỉnh là cơ quan hành chính tối cao, chưởng lãnh bá quan trong triều, nắm giữ quyền hành chính cao nhất dưới hoàng đế, thay mặt hoàng đế thi hành quyền quản lý hành chính, trực tiếp quản lý lục bộ thượng thư. Trung thu tỉnh là cơ quan quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế. Môn hạ tỉnh là cơ quan thẩm định, phụ trách thẩm định, xem xét các chính sách của Trung thư tỉnh.

Thẩm Anh lại cắt ngang nàng, chỉ nói: “Bây giờ ngươi đâu còn cô độc một mình nữa, khổ cực đến mức này, đó là điều mà ngươi muốn à?”

Đổng Tiêu Dật hơi mệt mỏi dựa vào ván cửa đằng sau: "Không biết."

Thẩm Anh mấp máy môi: "Không biết cho nên mỗi ngày đều ở lại đến muộn như vậy sao?”

Nét mặt Đổng Tiêu Dật uể oải, hơi hơi cúi đầu, nâng tay vén sợi tóc rơi xuống ra sau tai, giọng hơi khàn: "Nếu không ở chỗ này, ta không biết có thể làm gì trong cung. Ta nhịn gần một năm, nơi đó ngột ngạt đến mức khiến ta khó chịu. Cứ tưởng là có thể nghĩ thoáng, nhưng rốt cuộc vẫn —— không được." Tia sắc sảo trong mắt nàng tắt gần một nửa, ánh đèn lờ mờ dưới mái hiên rọi vào mặt nàng, làm hiện ra vẻ mệt mỏi nồng đậm.

Trong mấy năm này, bản lĩnh chăm sóc cho người khác của Thẩm Anh đã tiến bộ nhiều, nhưng về phần khuyên giải an ủi người khác, kỹ xảo của hắn vẫn vụng về như xưa. Mạnh Cảnh Xuân thì không cần hắn phải khuyên bảo giảng giải, ngược lại chính hắn trở thành người được khai thông.

Đối mặt với vẻ mệt mỏi lại không biết làm sao của Đổng Tiêu Dật, hắn không nói được gì. Thường ngày mắt nàng sáng long lanh, không cần mở miệng, khí thế trong mắt đã hùng hổ doạ người. Bây giờ lại có dáng vẻ này, thoạt nhìn ngược lại không giống Đổng Tiêu Dật.

Thẩm Anh chỉ nói: "Ta nghe nói có vài người sau khi sinh liền trở nên như vậy, dễ dàng mệt mỏi, mà cảm xúc cũng có thể bị giảm sút một chút, chắc chỉ cần qua đoạn thời gian này là tốt rồi. Ta không kéo dài thời gian của ngươi nữa, xử lý công việc xong sớm một chút rồi hồi cung đi, trời cũng sắp tối thui rồi.”

Đổng Tiêu Dật nghe vậy, xoay người mở cửa vào phòng, Thẩm Anh liền rời khỏi Chính sự đường một mình.

Khi hắn về tới phủ đã gần đến giờ Tuất (gần 7h tối), tuy vậy, trong phủ lại vẫn cực kỳ náo nhiệt như cũ. Hôm nay Thẩm Thời Linh vừa từ Sở quay lại, thấy Thẩm trạch quá quạnh quẽ, vì thế đi cùng với Nghiêm Học Trung tới Thục viên, thuận đường ngó ngó cháu trai mình một chút.

Thời tiết rất lạnh, hồi sáng Mạnh Cảnh Xuân đã bảo đầu bếp chuẩn bị nhân bánh, buổi tối làm sủi cảo. Thẩm Thời Linh đứng bên cạnh ôm A Thụ một lát, thấy hắn ngủ, liền hết sức luyến tiếc mà giao lại vào tay nhũ mẫu, ngồi xuống xem Mạnh Cảnh Xuân làm sủi cảo. Kỹ thuật của Mạnh Cảnh Xuân vốn vụng về, sau khi vào đông cũng lặng lẽ gói vài lần, bây giờ xem ra cũng khá là theo khuôn theo mẫu.

Sắc trời tối dần, thấy Thẩm Anh còn chưa về, Mạnh Cảnh Xuân sợ Thẩm Thời Linh cùng Nghiêm Học Trung đói, liền bảo đầu bếp nấu vài cái sủi cảo trước, lại hâm thêm một bình rượu mơ.

Giữa bữa ăn, Nghiêm Học Trung hỏi nàng có định quay lại nha môn hay không, Mạnh Cảnh Xuân nói: "Trước mắt thì không thể."

Thẩm Thời Linh ngồi một bên nhấp ngụm rượu, nói: “Trong nha môn có gì thú vị đâu, tuy trong triều có nhiều tuấn tài, nhưng người có thể nhanh chóng bò lên trên lại không có mấy. Tiếp tục tiêu phí trong nha môn, mọi việc trong nhà cũng cần phải để ý, khả năng cả hai bên đều không thể lo liệu chu toàn là vô cùng lớn, ngược lại khiến mình mệt mỏi thôi."

Nói tới cũng đúng, hồi trước Mạnh Cảnh Xuân thi lấy công danh chẳng qua chỉ vì muốn cởi bỏ một nút thắt trong lòng, bây giờ đã xem qua hồ sơ vụ án rồi, đầu đuôi ngọn ngành cũng đều đã biết rõ ràng, tiếp tục ở trong nha môn đã vượt ra khỏi ý định ban đầu của nàng.

Khi ba người đã ăn được kha khá thì Thẩm Anh về tới. Thẩm Anh thấy trong phủ đốt nhiều đèn như vậy, khỏi đoán cũng biết là Thẩm Thời Linh đến.

Hắn vào phòng, treo áo khoác chắn gió lên, ngửi thấy mùi sủi cảo, hắn cũng sắp đói chết rồi. Mạnh Cảnh Xuân vội vàng đứng lên, nói là đến nhà bếp nấu thêm một dĩa sủi cảo, Thẩm Anh cũng đi theo cùng.

Mạnh Cảnh Xuân quay đầu lại, cười nói: “Chàng đi theo làm gì?”

Thẩm Anh bước lên hai bước, nắm lấy tay nàng: “Lạnh chứ sao, muốn tìm một bàn tay nóng hổi để sưởi ấm."

Mạnh Cảnh Xuân cũng không thèm đếm xỉa tới lời trêu ghẹo này của hắn, hai người nắm tay cùng nhau đi tới nhà bếp. Thẩm Anh nói: "Thừa dịp ta không ở đây, Thời Linh lại nói gì với nàng đấy?”

"Không nói gì hết, chỉ nói là không cần đến nha môn nữa.” Mạnh Cảnh Xuân thấy lạnh, hà hơi nói tiếp: “Mà thiếp vốn cũng không định quay lại.”

"Chẳng lẽ dạo này nàng nghiên cứu luyện tập sách thuốc, thật sự cân nhắc chuyện mở môn đạo à?”

Mạnh Cảnh Xuân “ừ” một tiếng, cố ý kéo dài âm cuối: "Đúng đó, thiếp còn định treo một tấm biển ngay trước cửa —— hành y giúp người, phía dưới lại viết thêm một hàng chữ nhỏ: hiệu quả trị liệu ta không cam đoan."

Thẩm Anh xoa xoa đầu nàng, thấy đã đến nhà bếp, trong lúc đợi đầu bếp nấu sủi cảo, không biết Mạnh Cảnh Xuân lại nghĩ đến cái gì, thuận miệng hỏi một câu: “Nói tới...... Đổng đại nhân có khỏe không......"

Thẩm Anh chỉ nói: "Không phải rất tốt." Giọng nói rõ ràng thấp xuống.

Ngay cả hắn mà cũng nói như vậy, chắc hẳn là thực sự không tốt. Mạnh Cảnh Xuân không biết nên nói gì, nghiêng người dựa vào Thẩm Anh, ngẩn người nhìn lớp khói trắng bay nghi ngút trên bếp lò.

Thẩm Anh không muốn nàng cũng vì chuyện này mà buồn bực, liền nói: “Người đi trên con đường do chính mình lựa chọn, ấm lạnh thế nào cũng chỉ mình mình biết. Nàng với ta đều là người ngoài, không thể hiểu tường tận buồn vui trong đó, cho nên......"

Mạnh Cảnh Xuân nghe ra ý tứ trong lời hắn, phút chốc đứng thẳng người lên: "Tướng gia khuyên giải quá vụng về. Được rồi, sủi cảo cũng nấu xong rồi, quay ra đằng trước thôi.”

Đầu bếp đưa khay sủi cảo cho nàng, nàng bưng lấy rồi vội vàng đi ra đằng trước, sợ sủi cảo sẽ nguội. Đến nơi, Thẩm Thời Linh thấy bọn họ đi tới cùng nhau, nhịn không được mà chế nhạo hai câu.

Thẩm Anh ngồi xuống hỏi: "Sao hôm nay đã về rồi? Đại Duyệt thế nào?"

"Vẫn như cũ, có sách để tha hồ đọc thì kiểu gì cũng tốt.” Thẩm Thời Linh vẫn vô cùng buồn chán nhấp ngụm rượu nhỏ.

"Nghe nói trong nhà bàn chuyện chung thân cho con bé, có qua cửa không? Ngươi cảm thấy thế nào?”

Thẩm Thời Linh đặt ly rượu xuống: “Ta gặp tiểu tử kia rồi, tài lực trong nhà hùng hậu, nhân phẩm cũng bình thường, mà tính tình thì không quá độ lượng rộng rãi, hơi thô tục. Nếu Đại Duyệt qua đó, chẳng khác nào gả cho cái cây khô. Ánh mắt nhìn người của cha không tốt, ngươi không phải không biết." Nàng ngừng lại một chút: "Vợ chồng vợ chồng, nếu về nhà ngay cả đề tài nói chuyện cũng không có, ta ngâm một câu thơ, ngươi lại nói mấy trò hư hỏng gì đó, vậy thì hai người đều bị giày vò, đừng trói chung vào một chỗ vẫn tốt hơn.”

Thẩm Anh nghe vậy, cười nhạt, cầm lấy cái dĩa nhỏ, rót ra một ít dấm, nói: "Vậy phải xử lý thế nào? Một mối hôn sự lại thả trôi sông."

Thẩm Thời Linh có vẻ sáng suốt hơn Thẩm Anh nhiều lắm: “Còn sao nữa, nhà chúng ta có ai là kết hôn sớm đâu, đều kéo dài tới hơn hai mươi. Dù sao cũng không thể chỉ vì muốn gả gấp con bé ra ngoài mà tùy tùy tiện tiện làm mối với người ta. Chỉ có một muội muội như vậy, ngươi cam lòng nhưng chưa hẳn là ta cam lòng đâu. Nếu Đại Duyệt không hợp ý ai, ta nuôi con bé cả đời cũng được, dù sao con bé chỉ cần có sách là tốt rồi.”

Thẩm Anh không phát biểu ý kiến gì, bỗng nhiên nhớ đến Trần Đình Phương, quay đầu sang hỏi Mạnh Cảnh Xuân: “Có phải mấy ngày trước nàng đến Viên Giác tự không?”

Mạnh Cảnh Xuân ngồi một bên trả lời: “Ừ.”

"Trần Đình Phương còn ở trong chùa sao?"

Ba đôi mắt trên bàn đồng loạt nhìn về phía Mạnh Cảnh Xuân.

Mạnh Cảnh Xuân “ặc” một tiếng, cuối cùng nói: “Theo như một vị tiểu hòa thượng trong chùa nói...... Hồi tháng mười Trần Đình Phương đã rời khỏi chùa rồi.”

Đũa trong tay Thẩm Anh hơi ngừng lại một chút: "Rời khỏi chùa? Lẽ nào hoàn tục à?"

Mạnh Cảnh Xuân vội xua tay, nói: "Cái này thì không nghe nói gì. Thiếp nghe tiểu hòa thượng kia nói, sư thúc hắn đi ra ngoài du lịch, cho nên không ở trong chùa."

Thẩm Anh chợt cảm thấy không bình thường, nói: “Hiện tại thời tiết lạnh như vậy, khi nào du lịch không được mà cứ phải du lịch vào lúc này? Tiểu hòa thượng kia có nói hướng đi của hắn không?”

Mạnh Cảnh Xuân hơi cau mày: “Không có.”

Thẩm Thời Linh giật mình hiểu ra, nói: “Ta nói mà, sao lần này tiểu nha đầu trở về chẳng nói một câu dư thừa nào, hóa ra là tiểu hòa thượng cũng rời khỏi kinh à?”

Mạnh Cảnh Xuân nghĩ một chút, cũng rất là bình tĩnh trả lời: “Muội thấy không giống. Ngày Đại Duyệt rời khỏi kinh thành, muội lập tức đi đến Viên Giác tự, Trần Đình Phương chẳng có dấu hiệu nào là muốn đi cả. Huống chi, nếu hắn vì đuổi theo Đại Duyệt mà rời khỏi Viên Giác tự, cũng sẽ không chờ đến tháng mười. Cho nên muội thấy, chắc là Đại Duyệt không biết chuyện hắn rời kinh đâu.”

Nàng vừa nói xong, trong phòng im lặng một lát, Nghiêm Học Trung lại mở miệng: "Vì sao nhắc tới chuyện Trần Đình Phương với Đại Duyệt có liên quan, các ngươi đều không quá vui vẻ? Theo ta thấy, xuất thân diện mạo tài năng học vấn của Trần Đình Phương, không có cái nào là không xứng với Đại Duyệt."

Thẩm Anh líu lưỡi, Mạnh Cảnh Xuân nhìn thoáng qua tỷ phu, thầm nghĩ, hóa ra đối với loại chuyện này, người xuất thân hình ngục lại hoàn toàn không nhìn thấu được nội tình trong đó nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện