Thẩm Anh nghe thấy nàng đe dọa như thế, cười thật ấm áp, xoay người đi, nói: “Được đó, vậy thì ta đợi nàng đến bóp chết ta."

Mạnh Cảnh Xuân đi đằng sau, duỗi ngón tay chọc chọc vào lưng hắn: "Tướng gia đừng có coi thường ta, ta nói được làm được, có bản lĩnh thì cứ thử đi.”

Thẩm Anh đột nhiên xoay người lại, Mạnh Cảnh Xuân va thẳng vào trong ngực hắn. Mượn ánh đèn lồng, hắn nghiêng đầu nhìn vết hồng hồng trên cổ Mạnh Cảnh Xuân, ngón tay chạm nhẹ vào đó: “Đi đến phòng ta đi, tìm bình thuốc bôi lên.”

Ngón tay thật ấm áp, Mạnh Cảnh Xuân thấy ngưa ngứa, liền nói: "Ta có." Nói xong lại tách ra khỏi tay hắn, nghĩ nghĩ nói, "Ta thấy gian phòng kế bên nhà bếp vẫn để trống, ta luôn muốn có một phòng thuốc, làm một ít thuốc mỡ hay viên thuốc gì gì đó, không biết có sử dụng phòng đó được không?”

Thẩm Anh nghĩ là nàng không muốn bỏ phí nghề gia truyền, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Tùy nàng.”

Mạnh Cảnh Xuân khẽ gật đầu, Thẩm Anh xoay người lại, đi tiếp.

Đi được một lát, Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên hỏi: "Gần đây trong triều không thấy có động tĩnh gì, đang dự tính làm gì sao?” Ngụy Minh Tiên và phế Thái tử đều bị nhốt trong ngục, nhưng vẫn chưa đưa ra kết luận hay quyết định gì. Chuyện này đã kéo rất nhiều ngày, không biết rốt cuộc định xử lý thế nào.

Huống chi nàng còn ghe nói, từ sau khi Nhị điện hạ qua đời, Trần Đình Phương cũng không đến Hàn Lâm viện nữa. Nàng không dám đến Trần phủ thăm hắn, mà trong triều cũng không có ai nhắc đến chuyện này. Thậm chí ngay cả chuyện lớn như Tương vương vào kinh mà trong triều vẫn cứ sóng êm gió lặng. Yên ả thế này, ngược lại khiến cho người ta có cảm giác thật sự rất bất thường.

Thẩm Anh cũng không trực tiếp trả lời nàng, chỉ nói: “Có thì cũng có, nhưng không gây thương tổn gì đến gốc rễ.”

Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.

Nàng còn nhớ đống tấu chương xếp thành núi nhỏ trong Chính sự đường, lúc đó dư đảng của Thái tử nhao nhao dâng sớ khuyên can Hoàng thượng đừng phế Thái tử. Nếu tương lai, đại quyền thật sự rơi vào trong tay Tương vương, vậy số phận của đám người này rồi sẽ đi về đâu? Loại chuyện kéo bè kết phái này, xưa nay luôn là tối kỵ trong triều. Một người vinh, cả đám cùng vinh; một người tổn hại, cả đám cùng tổn hại. Liên quan với nhau như thế, không thể chỉ lo cho thân mình. Tương vương kế vị, rào cản phải nói là tầng tầng lớp lớp. Nếu hắn thực sự muốn ngồi lên đế vị này, vậy thì trong triều khó tránh khỏi một trận thanh trừ.

Mạnh Cảnh Xuân chỉ sợ Hoàng thượng hoặc Tương vương sẽ để Thẩm Anh đi làm loại chuyện thanh tẩy triều đình này. Trần Uẩn tuổi tác đã cao, hơn nữa chuyện của Trần Đình Phương là một đả kích to lớn với ông, trong vòng một đêm già đi không ít, thậm chí bây giờ cũng không thường đến Chính sự đường nữa. Vì thế, chuyện này rất có thể sẽ giao cho Thẩm Anh.

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cứ cảm thấy có chút bất an.

Thẩm Anh như nhìn thấu suy nghĩ của nàng qua câu hỏi kia, trấn an nàng trước: “Khờ, ta còn không lo thì nàng lo gì chứ?”

Mạnh Cảnh Xuân độp lại: "Ta lo hồi nào, chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.”

Thẩm Anh cười cười, cũng không để ý nàng nữa, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

***

Nhưng sau khi Mạnh Cảnh Xuân hỏi câu này, còn chưa qua được mấy ngày, chuyện mà nàng luôn lo lắng, một cuộc thanh tẩy lớn trong triều đã được bắt đầu mà không hề báo trước. Lục bộ Thượng Thư bị giáng liền ba bậc, Ngự sử đại phu về hưu, đệ đệ của Tống hoàng hậu Xa kỵ tướng quân bị bãi bỏ binh quyền, cháu của bà bị điều thẳng đến Sở Châu, quan quản lý mười hai vệ cấm quân phòng thủ kinh thành bị đổi hơn phân nửa, ngay cả ấn triện của Đông cung cũng bị thu hồi lại hết.

Nhân sự thay đổi liên tiếp khiến cho lòng người hoang mang, nhất là ngoại thích.

Tuy bảo là Hoàng thượng không còn để ý chính sự, nhưng từng đạo sắc lệnh được ấn dấu hẳn hoi vẫn được phát ra từ trong cung , chẳng mảy may báo trước. Mấy lời đồn về chuyện Hoàng thượng có còn khỏe mạnh hay không thì càng truyền càng lệch lạc. Thậm chí đã có một vị quan can gián từng nghi ngờ chất vấn phải chăng mấy chiếu thư sắc lệnh này thật sự là ý của Hoàng thượng bệ hạ, mũi nhọn lập tức hướng về phía Thẩm Anh.

Ai ai cũng biết, Thẩm Anh là cận thần của Hoàng thượng, mấy sắc lệnh này đều do Thẩm Anh mang ra, Hoàng thượng thì mãi mà không lộ diện, thật sự là rất khó để khiến người khác tin phục. Lại có người tung tin, hồi trước Thẩm Anh và Tương vương từng có quan hệ cá nhân, em rể Nghiêm Học Trung hiện giờ cũng là tâm phúc của Tương vương. Vậy lúc Hoàng thượng bị bệnh, khẩu dụ “Triệu Tương vương về kinh gấp” mà Thẩm Anh truyền đi thật sự có khả năng là do Thẩm Anh liên thủ với Tương vương, cùng diễn một tuồng kịch.

Mắt thấy sắp bị gán cho tội danh mưu nghịch, Thẩm Anh lại bất chợt trở nên nhàn nhã —— ngày nào cũng ở trong phủ trêu vẹt đọc sách, thậm chí còn không thèm đến Chính sự đường.

Mạnh Cảnh Xuân nhìn bộ dạng này của hắn, một mặt tin tưởng hắn luôn biết đúng mực, mặc khác lại lo lắng chỉ cần hơi sơ suất một tí là hắn sẽ phải chuốc lấy tai hoạ.

Còn Thẩm Thời Linh một lòng muốn làm mai cho Thẩm Anh cũng nói được làm được. Một ngày kia, thấy Thẩm Anh đúng lúc ở trong phủ, nàng quả thật kêu bà mối tới. Bà mối kia rất có tiếng trong kinh thành, nghe đâu cứ ghép đôi nào là thành đôi đó, khí thế còn vượt qua cả Nguyệt lão.

Hôm đó, Mạnh Cảnh Xuân cũng vừa vặn được nghỉ, đang ở trong dược phòng chơi với dược liệu thì Ngưu quản gia tới gõ cửa, nhỏ giọng nói với nàng: "Mạnh đại nhân, hôm nay bà mối tới, bây giờ đang ở nhà trước kìa.”

Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, vội vàng đặt cái cân nhỏ trong tay xuống, khóa cửa lại rồi hấp tấp đi tới tiền sảnh.

Khi Mạnh Cảnh Xuân bước vào, bà mối kia đang bày một đống tranh ra, giới thiệu điều kiện gia thế, diện mạo nhân phẩm của từng người cho Thẩm Thời Linh.

Bà mối không ngại mệt, nói tràng giang đại hải một lúc, còn Thẩm Anh thì ngồi ở một bên, im thin thít.

Cuối cùng, Thẩm Thời Linh chỉ hỏi một câu: “Có sinh con dưỡng cái được không?”

Bà mối kia sửng sốt, nói: “Cô nương này nhìn đầy đặn như vậy, chính là một người có thể sinh nở được.”

Thẩm Thời Linh có vẻ không vừa ý lắm: “Quá đầy đặn đô con rồi, không đẹp.”

Bà mối lại nhìn Thẩm Anh, nhớ đến mấy lời đồn đãi của người trong nghề, liền cảm thấy càng không được tự tin về công việc lần này. Tuy nói Thẩm Thời Linh ra giá cho bà mối cực kỳ cao, nhưng lỡ như cô nương người ta gả tới đây, cuộc sống không được hài hòa, cuối cùng hòa ly, vậy chẳng phải là đã đập bể bảng hiệu của mình rồi à?

Thẩm Anh quay đầu liếc nhìn Mạnh Cảnh Xuân một cái, duỗi ngón tay ra, chỉ trên đất, nói: “Đưa bức tranh kia cho ta nhìn xem."

Bà mối hết sức vui vẻ, thực sự có người mà Tướng gia mặt lạnh này để mắt tới sao? Nghĩ vậy, bà mối liền vội vàng nhặt bức tranh trên đất lên, cực kỳ dè dặt đưa tới.

Thẩm Anh nhàn nhạt liếc qua, nói: "Rất đẹp, không biết năm nay bao nhiêu?"

Bà mối đáp: "Đã được mười tám."

“Đang tuổi xuân à nha.” Thẩm Anh thận trọng tỉ mỉ nhìn bức tranh kia, lại thoáng nhìn qua Thẩm Thời Linh, "Ngươi đã gấp gáp tìm người cho ta như thế, vậy thì hỏi một chút bát tự nhà này xem có hợp nhau không?"

Bà mối nghe vậy, mừng rỡ trong lòng.

Mạnh Cảnh Xuân đứng ở đằng sau hắn âm thầm vươn tay, gập hai ngón tay lại trên lưng hắn, hung hăng cấu nhéo một phen.

Thẩm Thời Linh lại nói: "Đưa cho ta xem thử."

Thẩm Anh liền đưa bức tranh kia sang.

Thẩm Thời Linh chỉ liếc qua, đã nói: "Ánh mắt quá tệ, thế này mà bảo là xinh đẹp?"

Mạnh Cảnh Xuân âm thầm gật đầu, hết sức tán đồng.

Bà mối thầm than, gia đình này có ánh mắt không giống nhau, thật sự là quá khó hầu hạ. Khi đang yên lặng đợi xem thế nào, lại nghe thấy Thẩm Thời Linh nói: "Ta đã xem cả rồi, mấy người này không được. Lần sau ngươi nhớ hỏi thăm nghe ngóng xem có cô nương nào thông minh một chút, không được quá lùn, không được quá đầy đặn, quá gầy hay không có phúc tướng cũng không được.” Nàng đột nhiên ngừng lại một chút, ánh mắt chuyển về phía Mạnh Cảnh Xuân, nói: "Vóc người cao cỡ vị công tử kia, béo hơn một chút, trên mặt cũng có má lúm đồng tiền là tốt nhất."

Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, mặt chợt đen thui.

Bà mối lập tức dời mắt về hướng Mạnh Cảnh Xuân, xem xét kỹ lưỡng một phen, nói: “Lão thân đã nhớ.”

Thẩm Thời Linh lại tiếp lời: “Vị công tử này cũng chưa đón dâu, ngươi nhìn xem có ai thích hợp hay không?”

Bà mối cân nhắc, tiểu công tử này trắng trẻo thanh tú, khung xương mảnh mai, vóc dáng cũng vừa phải, nếu đi hát tuồng có khi còn trở thành diễn viên ưu tú ấy chứ. Bà kéo suy nghĩ của mình về, nhìn Mạnh Cảnh Xuân nói: "Không biết tiểu công tử thích người thế nào?”

Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ thong thả trả lời: “Dạo này quả thực muốn tìm một hiền thê, bà mối chịu giúp ta, thật sự rất tốt."

Thẩm Anh quay lại liếc nàng một cái, Mạnh Cảnh Xuân dương dương tự đắc ngẩng đầu cười cười.

Bà mối lại lải nhải một đống, sau đó thu dọn đống tranh trên đất, vội vàng cáo từ.

Mạnh Cảnh Xuân thấy bà mối đã đi, không còn gì thú vị, định chuồn về dược phòng tiếp tục nghiên cứu mấy ghi chú cùng với đơn thuốc của phụ thân thời trẻ. Nhưng nàng vừa mới đi đến chỗ rẽ, liền bị Thẩm Anh kéo lại.

Đợi đến khi nàng đứng vững rồi, Thẩm Anh mới nhàn nhạt nói: “Nàng định cưới một phu nhân về để thờ à?”

Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu: "Ai nói là thờ, trong khuê phòng có rất nhiều niềm vui. Cưới một cô nương còn đang tuổi thanh xuân, mỗi ngày......"

Thẩm Anh trực tiếp nâng tay đập vào đầu nàng một phát, Mạnh Cảnh Xuân lấy tay che lại: "Ta nói thực, Tướng gia không hiểu đâu!"

"Ta không hiểu?"

Mạnh Cảnh Xuân cười như tên đểu: "Chao ôi, chỉ có thể trách Tướng gia tìm hiểu về đông cung đồ quá ít mà thôi.” Nàng cấp tốc nói xong, không đợi Thẩm Anh phản ứng lại, liền chạy viu đi như gió.

Thẩm Anh đuổi theo hai bước: "Nàng quay lại cho ta!"

Mạnh Cảnh Xuân cũng không thèm đếm xỉa gì tới hắn, một hơi chạy đến dược phòng, cài then, nhốt mình ở bên trong cười ha hả không ngừng.

Chẳng qua lần này đùa hơi bị lớn, nàng cũng sợ Thẩm Anh oánh nàng, liền làm ổ trong đó không ra. Thẩm Anh hết cách với nàng, chỉ có thể nhỏ tiếng nói với nàng ngoài cửa: “Nàng ra đây đi, ta không trách nàng."

Thẩm Anh nói vài lần, một lúc lâu sau, nàng thấy ngoài cửa im ắng không còn tiếng động gì nữa, bấy giờ mới xoa xoa cái bụng rỗng tuếch mò đi ăn cơm. Nàng còn rất cảnh giác ngó nghiêng tứ phía, sợ Thẩm Anh bỗng nhiên từ trong xó xỉnh nào vọt ra tóm nàng, nhưng nàng chỉ thấy Ngưu quản gia đen mặt vội vàng đi tới.

Nàng gọi Ngưu quản gia lại, hỏi: "Tướng gia đâu, có thấy không?”

Ngưu quản gia trả lời: "Mới có người trong cung đến, Tướng gia vội vã tiến cung rồi.”

Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, trong lòng bỗng dưng trĩu nặng. Nàng đến phòng ăn, ngồi đối diện với Thẩm Thời Linh, thấy chỗ của Nghiêm Học Trung cũng bỏ trống, liền đoán được là có chuyện đã xảy ra, nhất thời cảm thấy không còn muốn ăn cơm tối nữa.

Thẩm Thời Linh vẫn không nói chuyện lúc ăn cơm, Mạnh Cảnh Xuân thừa dịp nàng ấy còn chưa ăn xong, cáo từ đi về phòng trước.

Thẩm Anh cả đêm không về, Mạnh Cảnh Xuân lăn qua lộn lại không ngủ được, cứ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó hệ trọng, nhưng nàng lại đoán không ra thế cục trong triều, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.

Hôm sau, mới sáng sớm nàng đã dậy, vội vàng đi đến nha môn, hy vọng có thể nghe được một ít tin tức. Nhưng đồng liêu lại im như thóc, một câu tán gẫu cũng không có, ai làm chuyện nấy, giống như không hề xảy ra chuyện gì.

Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bỗng nhiên giật mình nhớ ra, hôm nay Từ Chính Đạt không đi thẳng đến nha môn!

Chẳng lẽ là vào chầu rồi? Nhưng từ khi Hoàng thượng bị bệnh, buổi chầu cũng ngừng rồi mà?

***

Thật ra suy đoán này của Mạnh Cảnh Xuân không sai. Vào buổi sáng ấm áp của mấy ngày đầu xuân này, Hoàng thượng thay triều phục, được Triệu công công dìu đỡ, ở trên Thái Cực điện đợi triều thần từ rất sớm.

Không phải triều thần đợi Hoàng thượng giá lâm, mà là thiên tử mở cửa đợi triều thần.

Điều này cực kỳ không hợp lễ chế không hợp quy củ, nhưng chỉ cần ông ngồi trên ghế rồng, liền có thể chặn lại hàng loạt lời nói của triều thần dưới điện.

Hiển nhiên, Hoàng thượng có phần đang cố gắng chống đỡ. Triệu công công tiếp nhận lấy từng đạo chiếu lệnh, tuyên đọc từng cái một.

—— Biếm phế Thái tử thành bình dân, sửa lập Tương vương làm Thái tử, Tả tướng Trần Uẩn vẫn làm Thái tử thái phó, phong Hữu tướng Thẩm Anh làm Thái tử thiếu phó, phong Nhung Bân làm Phiêu kỵ đại tướng quân, Phù Thanh làm Phụ quốc đại tướng quân kiêm thống lĩnh mười hai vệ quân......

Chiếu lệnh từng cái được tuyên đọc hoàn tất, dưới diện toàn bộ đã quỳ rạp xuống, Dù là phong thưởng hay giáng chức, cũng đều phải tạ ơn.

Tương vương quỳ ở hàng đầu tiên, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.

Lão hoàng đế cúi đầu nhìn thoáng qua, mệt mỏi giăng đầy trong mắt, giọng nói khản đặc nhỏ xíu, nói một câu: "Bãi triều thôi."

Triệu công công thẳng lưng, cao giọng tuyên bố cho triều thần: "Bãi triều......"

Triều thần hô: "Cung tiễn bệ hạ......" Tiếng còn chưa vang vọng lại, lão hoàng đế đã đứng dậy, thân mình cong gập đi về hướng hành lang phía nam. Trong hành lang dài dằng dặc không hề có một chút gió nào, lão hoàng đế nâng tay che miệng, cố gắng che lại tiếng ho khan, trong cổ đã cực kỳ tanh ngấy.

Tiếng bước chân tiếng trò chuyện dần dần vang lên ngoài điện, vị lão nhân này cũng không còn nghe thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện