Nghiêm Học Trung thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, tự biết là có hỏi cũng không ra được gì, trực tiếp đi thẳng vào phủ. Ngưu quản gia đang định đi ra ngoài, lại thấy có khách tới, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Mạnh Cảnh Xuân đứng ngẩn người bên ngoài, vì không còn sớm nên cũng không kịp suy nghĩ cẩn thận, vội vàng chạy đến nha môn. Nàng vừa vào đến nha môn, liền có đồng liêu nói nhỏ với nàng, Đại Lý tự khanh chắc chắn là Nghiêm Học Trung rồi, ngày lành đã hết, sau này phải khổ.
Trong đầu Mạnh Cảnh Xuân chợt hiện lên gương mặt khổ qua không nói không cười của Nghiêm Học Trung, trong lòng lộp bộp một tiếng, túm lấy vị đồng liêu kia, hỏi: “Lần trước ngươi nói, phu nhân của Nghiêm Học Trung họ gì?”
Đồng nghiệp kia nghĩ một chút: "Họ Thẩm...... Hình như phu nhân kia giàu nhất đất Sở, có giao tình rất sâu với tầng lớp thượng lưu.”
Mạnh Cảnh Xuân: "......"
Đồng liêu kia thấy nàng sững sờ không nói được câu nào, cảm thấy có chút buồn cười: "Mạnh bình sự, ngươi không sao chứ?”
Mạnh Cảnh Xuân vội lấy lại tinh thần, khoát tay nói: “Không sao không sao, lúc nãy đi hơi vội.”
Nhớ đến sáng nay Nghiêm Học Trung tới phủ tìm Thẩm Thời Linh, nàng không khỏi rùng mình một cái. Nếu sau này Thẩm Thời Linh thường xuyên tới phủ, vậy e là cũng thường xuyên phải gặp Nghiêm Học Trung. Vừa tưởng tượng như vậy, liền cảm thấy tương lai trong phủ sẽ không được an lành. Vốn nàng ở phủ của Tướng gia sướng đến mức không còn kiêng nể gì, bây giờ lại phải học cách thu liễm.
Đợi một chút! Đồng liêu kia vừa mới nói gì? Giàu nhất đất Sở?! Nàng phục hồi tinh thần, giật cả mình, của cải của Thẩm gia lại nhiều đến mức ấy cơ à? Vậy chẳng phải cha mẹ Thẩm Anh...... rất lợi hại sao.
Nghĩ đến đây, Mạnh Cảnh Xuân bất giác thấy buồn phiền, càng cảm thấy tương lại không được an lành.
Đến buổi chiều, nàng mang hồ sơ qua Ngự Sử đài, quay lại Đại Lý tự, vốn định thu dọn một chút rồi về, không ngờ nàng đang vùi đầu thu dọn, đồng liêu lại nói: “Ngươi muốn đi à? Cùng nhau đi đi.”
Nàng không thích kết bạn với người khác, nhưng lại ngại từ chối, liền khóa ngăn tủ đi cùng đồng liêu kia ra ngoài. Vừa đi đến cửa thì chợt thấy bóng dáng của Nghiêm Học Trung, đồng liêu kia cũng thấy, liền nói thầm nho nhỏ với nàng: “Không phải chứ, hôm nay Nghiêm đại nhân đã tới rồi à?”
Mạnh Cảnh Xuân không đáp, vờ như không nhìn thấy, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng Nghiêm Học Trung lại thấy nàng, lạnh nhạt mở miệng: "Mạnh bình sự."
Mạnh Cảnh Xuân bất chợt cảm thấy lưng mình lạnh ngắt, đồng liêu đi bên cạnh nghe tiếng cũng dừng chân. Nghiêm Học Trung thong thả đi tới: "Mạnh bình sự muốn về Tướng phủ à? Đi cùng đi.”
Đồng liêu đứng bên cạnh kinh ngạc, Mạnh Cảnh Xuân bắt đầu qua lại với Nghiêm Học Trung từ khi nào vậy? Mạnh Cảnh Xuân tiến thoái lưỡng nan, cúi đầu nói: "Mời Nghiêm đại nhân đi trước.”
Nghiêm Học Trung đi ở đằng trước, khi đến cửa nha môn, hắn leo lên một chiếc xe ngựa. Mạnh Cảnh Xuân do dự một phen, nhìn thoáng qua đồng liêu kia, bất chấp khó khăn leo lên theo.
Từ khi lên xe, Mạnh Cảnh Xuân không nói câu nào, Nghiêm Học Trung cũng không bắt chuyện, không khí trong xe cực kỳ nặng nề. Khó khăn lắm xe ngựa mới đến trước cửa Tướng phủ, Mạnh Cảnh Xuân âm thầm hít một hơi, khom lưng vội vàng xuống xe.
Nghiêm Học Trung đi ở phía sau, cũng vào phủ.
Mạnh Cảnh Xuân nhìn quanh tứ phía, thấy có gì đó không được thích hợp. Trời ơi, trước giờ Tướng phủ chưa từng thắp nhiều đèn lồng như vậy, thật là phô trương......
Ngưu quản gia vội vàng chạy tới, Mạnh Cảnh Xuân nán lại, đi theo Nghiêm Học Trung, cực nhỏ giọng hỏi Ngưu quản gia, đây là có chuyện gì.
Ngưu quản gia đè thấp giọng nói: “Vị khách hôm qua muốn ở lâu trong phủ, sáng hôm nay dạo qua một vòng trong phủ, nơi nào cũng chỉ điểm một phen, nói là vắng vẻ như thế sao được, tương lai còn muốn mua thêm vài thứ, còn định thuê thêm vài người.” Ông ngó ngó đèn lồng giăng đầy khắp nơi: “Đèn lồng này cũng là vị kia bảo đốt hết lên.”
Bước chân Mạnh Cảnh Xuân nhanh hơn một chút, ma xui quỷ khiến quay đầu lại liếc nhìn Nghiêm Học Trung một cái, lặng lẽ hỏi Ngưu quản gia: "Đừng nói là vị sau lưng cũng muốn ở lâu trong phủ đấy?”
Ngưu quản gia nhíu mày, nhỏ giọng oán hận: "Còn không phải sao, khổ muốn chết."
“Khổ gì cơ?”
Ngưu quản gia bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếng nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Mạnh đại nhân cũng biết, xưa nay Tướng gia luôn tiết kiệm......"
Mạnh Cảnh Xuân thấy dáng vẻ này của Ngưu quản gia, ráng nhịn cười, an ủi ông: “Đừng lo, theo ta thấy, Tướng gia rất nghe lời vị kia.” Nàng nghĩ nghĩ, sáng nay không phải Thẩm Anh không muốn ra ngoài sao, chẳng lẽ không ở trong phủ? Liền thăm hỏi: “Hôm nay Tướng gia có ra ngoài không?”
"Buổi sáng nói là đi đến Công bộ, đến giờ còn chưa thấy về.” Ngưu quản gia nói tiếp, "Nếu Mạnh đại nhân thấy không tiện gặp vị kia một mình, vậy thì về phòng trước đi, đợi Tướng gia trở về sẽ đến gọi ngài ăn cơm."
Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy đây quả thật là kế sách tốt nhất, đi thẳng một mạch đến phòng mình ở đông suong.
***
Thẩm Anh vừa mới hồi phủ liền cau mày, Ngưu quản gia lần lượt kể lại đầu đuôi sự tình cho hắn nghe, đợi hắn xử trí. Nhưng Thẩm Anh lại không bình luận gì về chuyện này, chỉ nói: "Đi gọi Mạnh Cảnh Xuân tới đây ăn cơm."
Thẩm Thời Linh cùng Nghiêm Học Trung đã ngồi trong phòng ăn, Thẩm Anh đi vào, tự ý ngồi đối diện Thẩm Thời Linh, nhìn bàn thức ăn đầy ú ụ, nhịn nhịn không nói gì.
Qua một lát, Mạnh Cảnh Xuân đẩy cửa vào, thấy tình hình bên trong phòng, nhất thời mất sạch khẩu vị.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Anh, hai tay buông thõng, không dám để lên bàn. Thẩm Thời Linh nói: "Hôm nay không kịp thuê đầu bếp mới, nghe nói Đắc Nguyệt Lâu ở kinh thành nấu không tệ, liền gọi vài món mang tới, ăn thôi, đừng ghét bỏ.”
Mạnh Cảnh Xuân nhìn thức ăn trên bàn, đây cũng được gọi là “vài món” sao?
Nghiêm Học Trung cực kỳ tự nhiên cầm lấy cái chén không trước mặt Thẩm Thời Linh, múc một chén canh nhỏ cho nàng trước: “Còn ấm, phu nhân uống trước đi.”
Mạnh Cảnh Xuân thấy mà cằm đều sắp rơi xuống rất. Nghiêm Học Trung mỉm cười thế này nhìn rất dọa người, lại còn thành thạo hầu hạ người khác nữa chứ.
Thẩm Thời Linh lại lạnh băng nói: "Thiếp không uống cái này, đưa cho người nào cần bồi bổ đi.”
Mạnh Cảnh Xuân hơi rướn cổ xem đó là canh gì, Thẩm Thời Linh lại nói: “Lộc tiên hầm canh gà, Mạnh đại nhân muốn uống không?"
Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, sững sờ một chút, vội khoát tay nói: "Không uống không uống, ta ăn một ít đồ thanh đạm là được.” Nàng uống loại bổ thận tráng dương này làm chi? Sẽ chảy máu mũi đó.
Thẩm Thời Linh nhìn Thẩm Anh: “Ồ, ngươi cũng không uống?"
Thẩm Anh đen mặt, cầm đũa lên, khó chịu nói: "Muốn uống thì tự uống đi.”
Thẩm Thời Linh liền đưa chén cho Nghiêm Học Trung: “Bọn họ đều không uống, chàng có hời rồi.”
Nghiêm Học Trung nhận lấy chén, uống sạch một hơi.
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng học theo Thẩm Anh, vùi đầu ăn cơm.
Thẩm Thời Linh liếc nhìn nàng một cái, lại nói: "Mạnh đại nhân, trời này mà cũng có muỗi à? Trên cổ có một vết đỏ lớn như vậy, không biết có cần phải bôi thuốc lên không đây.”
Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ quẫn bách, nhớ đến tối hôm qua bị Thẩm Anh hôn hôn gặm gặm, sáng nay cũng không để ý soi gương! Lúc này chỉ hận cổ áo không đủ cao!
Thẩm Thời Linh cười nhạt, bấy giờ mới thong dong cầm đũa lên ăn cơm. Trong lúc nàng ăn cơm sẽ không nói chuyện, Mạnh Cảnh Xuân thở ra một hơi, liều mạng cấp tốc ăn cho xong rồi còn cuốn xéo khỏi đây.
Thẩm Anh liếc nhìn nàng một cái: "Đừng ăn nhanh quá, coi chừng sặc.”
Mạnh Cảnh Xuân gật đầu liên tục không ngừng, nhưng ánh mắt lại muốn nói ‘Ngươi cũng mau mau ăn đi.”
Kết quả rõ ràng cho thấy, Thẩm Thời Linh cao hơn một bậc. Thẩm Thời Linh ăn được một nửa thì nói no rồi, buông bát đũa xuống, nói với ba người còn đang ăn: “Hiện giờ Học Trung ở dịch quán, ta không tiện dọn qua đó ở. Dù sao trong phủ còn trống như vậy, ta sẽ ở đây một đoạn thời gian. Thẩm Anh, ngươi có ý kiến gì không?”
Thẩm Anh cũng đặt chén xuống: “Ngươi cứ vào ở là được.”
"Đầu tiên phải nói cho rõ, ta không thích ở nơi nghèo kiết hủ lậu, chỗ này của ngươi quá nghèo nàn, đợt này ta phải cân nhắc xem nên sửa thế nào.”
Thẩm Anh ráng nhịn cục tức: “Tùy ngươi.”
"Rất tốt." Thẩm Thời Linh hơi ngừng lại, "Học Trung cũng sẽ chuyển tới, chúng ta ở trong gian phòng bên tây sương, không ảnh hưởng gì đến ngươi chứ?”
Thẩm Anh nói: "Ngươi không làm ra động tĩnh gì quá lớn thì sẽ không có ảnh hưởng gì.”
Thẩm Thời Linh cười một tiếng ngắn ngủi, cũng không nói gì. Một lát sau, nàng lại nói tiếp: “Trước khi rời khỏi nhà, mẫu thân bảo ta mang theo một ít giày của con nít, đều là may trong lúc rảnh rỗi cả. Vốn định tặng cho mấy đứa nhỏ nhà ngươi, không ngờ ngươi già vậy rồi mà vẫn còn vườn không phòng trống, càng khỏi nói đến chuyện con cái. Ta thật buồn bực, ngươi là quá phong lưu, hay căn bản là không có hứng thú với nữ nhân?”
Sắc mặt Thẩm Anh đột nhiên tệ đi: “Lời này không nên nói lung tung."
Vẻ mặt Thẩm Thời Linh nhàn nhã, làm như hoàn toàn không chú ý bên cạnh còn có Mạnh Cảnh Xuân cùng Nghiêm Học Trung, nói: "Quả thực ta đã nói lung tung. Cho nên, lần này ta ở kinh thành cũng không có chuyện gì làm, vậy thì sẽ xem xét tuyển chọn một phu nhân tốt cho ngươi. Tiểu thư khuê các hay là con gái nhà bình thường đều không sao cả, bộ dạng xinh xắn, không lớn tuổi, có thể sinh con dưỡng cái là được, ngươi thấy thế nào?”
Thẩm Anh vẫn nhịn, chỉ nói: “Chuyện này không cần ngươi phải quan tâm.”
Mạnh Cảnh Xuân ngồi nghe một bên mà sững sờ.
"Ta không quan tâm thì ai quan tâm? Nếu ngươi khiến Thẩm gia phải tuyệt hậu thì ta sẽ tự tay bóp chết ngươi."
Nghiêm Học Trung đưa một chén trà sang: "Phu nhân bớt giận."
Thẩm Anh bị nàng nói như vậy, mất sạch cả thể diện, lại vẫn khắc chế giọng mình, nói: “Hôm nay dừng ở đây, lần tới đừng đem mấy chuyện này ra nói trên bàn cơm, không có quy củ."
Nói xong liền phẩy tay áo rời bàn, một câu chào hỏi cũng không nói. Mạnh Cảnh Xuân vội vàng buông đũa xuống, lẹt đẹt bám theo sau.
Nàng vừa đi đằng sau vừa khuyên nhủ: "Tướng gia bớt giận."
“Ta bớt giận thế nào được?” Thẩm Anh cũng không quay lại, “Mấy lời muội ấy vừa nói là gì chứ, không biết lớn nhỏ.”
Mạnh Cảnh Xuân dừng chân, thở dài nói: "Tướng gia quá keo kiệt, nhìn không vừa mắt người khoe của. Sau đó, là nghe không lọt tai mấy lời vui đùa. Ta cho rằng trưởng tỷ nói có lý, trong ba điều bất hiếu thì không có con là lớn nhất, tỷ ấy sầu lo vì chàng là rất bình thường, chàng lại còn không chịu cảm kích."
Thẩm Anh nghe vậy xoay người lại, nhìn nhìn nàng: "Ta không cảm kích thì sao? Ngược lại nàng có vẻ nghe rất chăm chú à nha.”
Mạnh Cảnh Xuân mang vẻ mặt vô tội: "Đó là đương nhiên. Trưởng tỷ nghĩ ta là nam nhân, mà lại thân thiết với Tướng gia như vậy, nhất định là tưởng Tướng gia đoạn tụ rồi, thậm chí có khi còn oán hận ta. Lần này muốn tìm cho Tướng gia một cô nương trắng nõn có thể sinh con dưỡng cái để thành thân, ý nghĩ này rất hợp lý.”
"Ta đi tìm người thành thân, nàng vui như vậy sao?”
"Đương nhiên không vui.” Vẻ mặt Mạnh Cảnh Xuân thản nhiên, “Sao Tướng gia có thể thành thân với người khác được cơ chứ? Nếu Tướng gia thành thân với người khác, ta cũng sẽ học trưởng tỷ ——" Nàng cười, vươn hai bàn tay ra làm một tư thế, nói tiếp: “Hừ, bóp chết Tướng gia."
Mạnh Cảnh Xuân đứng ngẩn người bên ngoài, vì không còn sớm nên cũng không kịp suy nghĩ cẩn thận, vội vàng chạy đến nha môn. Nàng vừa vào đến nha môn, liền có đồng liêu nói nhỏ với nàng, Đại Lý tự khanh chắc chắn là Nghiêm Học Trung rồi, ngày lành đã hết, sau này phải khổ.
Trong đầu Mạnh Cảnh Xuân chợt hiện lên gương mặt khổ qua không nói không cười của Nghiêm Học Trung, trong lòng lộp bộp một tiếng, túm lấy vị đồng liêu kia, hỏi: “Lần trước ngươi nói, phu nhân của Nghiêm Học Trung họ gì?”
Đồng nghiệp kia nghĩ một chút: "Họ Thẩm...... Hình như phu nhân kia giàu nhất đất Sở, có giao tình rất sâu với tầng lớp thượng lưu.”
Mạnh Cảnh Xuân: "......"
Đồng liêu kia thấy nàng sững sờ không nói được câu nào, cảm thấy có chút buồn cười: "Mạnh bình sự, ngươi không sao chứ?”
Mạnh Cảnh Xuân vội lấy lại tinh thần, khoát tay nói: “Không sao không sao, lúc nãy đi hơi vội.”
Nhớ đến sáng nay Nghiêm Học Trung tới phủ tìm Thẩm Thời Linh, nàng không khỏi rùng mình một cái. Nếu sau này Thẩm Thời Linh thường xuyên tới phủ, vậy e là cũng thường xuyên phải gặp Nghiêm Học Trung. Vừa tưởng tượng như vậy, liền cảm thấy tương lai trong phủ sẽ không được an lành. Vốn nàng ở phủ của Tướng gia sướng đến mức không còn kiêng nể gì, bây giờ lại phải học cách thu liễm.
Đợi một chút! Đồng liêu kia vừa mới nói gì? Giàu nhất đất Sở?! Nàng phục hồi tinh thần, giật cả mình, của cải của Thẩm gia lại nhiều đến mức ấy cơ à? Vậy chẳng phải cha mẹ Thẩm Anh...... rất lợi hại sao.
Nghĩ đến đây, Mạnh Cảnh Xuân bất giác thấy buồn phiền, càng cảm thấy tương lại không được an lành.
Đến buổi chiều, nàng mang hồ sơ qua Ngự Sử đài, quay lại Đại Lý tự, vốn định thu dọn một chút rồi về, không ngờ nàng đang vùi đầu thu dọn, đồng liêu lại nói: “Ngươi muốn đi à? Cùng nhau đi đi.”
Nàng không thích kết bạn với người khác, nhưng lại ngại từ chối, liền khóa ngăn tủ đi cùng đồng liêu kia ra ngoài. Vừa đi đến cửa thì chợt thấy bóng dáng của Nghiêm Học Trung, đồng liêu kia cũng thấy, liền nói thầm nho nhỏ với nàng: “Không phải chứ, hôm nay Nghiêm đại nhân đã tới rồi à?”
Mạnh Cảnh Xuân không đáp, vờ như không nhìn thấy, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng Nghiêm Học Trung lại thấy nàng, lạnh nhạt mở miệng: "Mạnh bình sự."
Mạnh Cảnh Xuân bất chợt cảm thấy lưng mình lạnh ngắt, đồng liêu đi bên cạnh nghe tiếng cũng dừng chân. Nghiêm Học Trung thong thả đi tới: "Mạnh bình sự muốn về Tướng phủ à? Đi cùng đi.”
Đồng liêu đứng bên cạnh kinh ngạc, Mạnh Cảnh Xuân bắt đầu qua lại với Nghiêm Học Trung từ khi nào vậy? Mạnh Cảnh Xuân tiến thoái lưỡng nan, cúi đầu nói: "Mời Nghiêm đại nhân đi trước.”
Nghiêm Học Trung đi ở đằng trước, khi đến cửa nha môn, hắn leo lên một chiếc xe ngựa. Mạnh Cảnh Xuân do dự một phen, nhìn thoáng qua đồng liêu kia, bất chấp khó khăn leo lên theo.
Từ khi lên xe, Mạnh Cảnh Xuân không nói câu nào, Nghiêm Học Trung cũng không bắt chuyện, không khí trong xe cực kỳ nặng nề. Khó khăn lắm xe ngựa mới đến trước cửa Tướng phủ, Mạnh Cảnh Xuân âm thầm hít một hơi, khom lưng vội vàng xuống xe.
Nghiêm Học Trung đi ở phía sau, cũng vào phủ.
Mạnh Cảnh Xuân nhìn quanh tứ phía, thấy có gì đó không được thích hợp. Trời ơi, trước giờ Tướng phủ chưa từng thắp nhiều đèn lồng như vậy, thật là phô trương......
Ngưu quản gia vội vàng chạy tới, Mạnh Cảnh Xuân nán lại, đi theo Nghiêm Học Trung, cực nhỏ giọng hỏi Ngưu quản gia, đây là có chuyện gì.
Ngưu quản gia đè thấp giọng nói: “Vị khách hôm qua muốn ở lâu trong phủ, sáng hôm nay dạo qua một vòng trong phủ, nơi nào cũng chỉ điểm một phen, nói là vắng vẻ như thế sao được, tương lai còn muốn mua thêm vài thứ, còn định thuê thêm vài người.” Ông ngó ngó đèn lồng giăng đầy khắp nơi: “Đèn lồng này cũng là vị kia bảo đốt hết lên.”
Bước chân Mạnh Cảnh Xuân nhanh hơn một chút, ma xui quỷ khiến quay đầu lại liếc nhìn Nghiêm Học Trung một cái, lặng lẽ hỏi Ngưu quản gia: "Đừng nói là vị sau lưng cũng muốn ở lâu trong phủ đấy?”
Ngưu quản gia nhíu mày, nhỏ giọng oán hận: "Còn không phải sao, khổ muốn chết."
“Khổ gì cơ?”
Ngưu quản gia bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếng nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Mạnh đại nhân cũng biết, xưa nay Tướng gia luôn tiết kiệm......"
Mạnh Cảnh Xuân thấy dáng vẻ này của Ngưu quản gia, ráng nhịn cười, an ủi ông: “Đừng lo, theo ta thấy, Tướng gia rất nghe lời vị kia.” Nàng nghĩ nghĩ, sáng nay không phải Thẩm Anh không muốn ra ngoài sao, chẳng lẽ không ở trong phủ? Liền thăm hỏi: “Hôm nay Tướng gia có ra ngoài không?”
"Buổi sáng nói là đi đến Công bộ, đến giờ còn chưa thấy về.” Ngưu quản gia nói tiếp, "Nếu Mạnh đại nhân thấy không tiện gặp vị kia một mình, vậy thì về phòng trước đi, đợi Tướng gia trở về sẽ đến gọi ngài ăn cơm."
Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy đây quả thật là kế sách tốt nhất, đi thẳng một mạch đến phòng mình ở đông suong.
***
Thẩm Anh vừa mới hồi phủ liền cau mày, Ngưu quản gia lần lượt kể lại đầu đuôi sự tình cho hắn nghe, đợi hắn xử trí. Nhưng Thẩm Anh lại không bình luận gì về chuyện này, chỉ nói: "Đi gọi Mạnh Cảnh Xuân tới đây ăn cơm."
Thẩm Thời Linh cùng Nghiêm Học Trung đã ngồi trong phòng ăn, Thẩm Anh đi vào, tự ý ngồi đối diện Thẩm Thời Linh, nhìn bàn thức ăn đầy ú ụ, nhịn nhịn không nói gì.
Qua một lát, Mạnh Cảnh Xuân đẩy cửa vào, thấy tình hình bên trong phòng, nhất thời mất sạch khẩu vị.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Anh, hai tay buông thõng, không dám để lên bàn. Thẩm Thời Linh nói: "Hôm nay không kịp thuê đầu bếp mới, nghe nói Đắc Nguyệt Lâu ở kinh thành nấu không tệ, liền gọi vài món mang tới, ăn thôi, đừng ghét bỏ.”
Mạnh Cảnh Xuân nhìn thức ăn trên bàn, đây cũng được gọi là “vài món” sao?
Nghiêm Học Trung cực kỳ tự nhiên cầm lấy cái chén không trước mặt Thẩm Thời Linh, múc một chén canh nhỏ cho nàng trước: “Còn ấm, phu nhân uống trước đi.”
Mạnh Cảnh Xuân thấy mà cằm đều sắp rơi xuống rất. Nghiêm Học Trung mỉm cười thế này nhìn rất dọa người, lại còn thành thạo hầu hạ người khác nữa chứ.
Thẩm Thời Linh lại lạnh băng nói: "Thiếp không uống cái này, đưa cho người nào cần bồi bổ đi.”
Mạnh Cảnh Xuân hơi rướn cổ xem đó là canh gì, Thẩm Thời Linh lại nói: “Lộc tiên hầm canh gà, Mạnh đại nhân muốn uống không?"
Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, sững sờ một chút, vội khoát tay nói: "Không uống không uống, ta ăn một ít đồ thanh đạm là được.” Nàng uống loại bổ thận tráng dương này làm chi? Sẽ chảy máu mũi đó.
Thẩm Thời Linh nhìn Thẩm Anh: “Ồ, ngươi cũng không uống?"
Thẩm Anh đen mặt, cầm đũa lên, khó chịu nói: "Muốn uống thì tự uống đi.”
Thẩm Thời Linh liền đưa chén cho Nghiêm Học Trung: “Bọn họ đều không uống, chàng có hời rồi.”
Nghiêm Học Trung nhận lấy chén, uống sạch một hơi.
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng học theo Thẩm Anh, vùi đầu ăn cơm.
Thẩm Thời Linh liếc nhìn nàng một cái, lại nói: "Mạnh đại nhân, trời này mà cũng có muỗi à? Trên cổ có một vết đỏ lớn như vậy, không biết có cần phải bôi thuốc lên không đây.”
Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ quẫn bách, nhớ đến tối hôm qua bị Thẩm Anh hôn hôn gặm gặm, sáng nay cũng không để ý soi gương! Lúc này chỉ hận cổ áo không đủ cao!
Thẩm Thời Linh cười nhạt, bấy giờ mới thong dong cầm đũa lên ăn cơm. Trong lúc nàng ăn cơm sẽ không nói chuyện, Mạnh Cảnh Xuân thở ra một hơi, liều mạng cấp tốc ăn cho xong rồi còn cuốn xéo khỏi đây.
Thẩm Anh liếc nhìn nàng một cái: "Đừng ăn nhanh quá, coi chừng sặc.”
Mạnh Cảnh Xuân gật đầu liên tục không ngừng, nhưng ánh mắt lại muốn nói ‘Ngươi cũng mau mau ăn đi.”
Kết quả rõ ràng cho thấy, Thẩm Thời Linh cao hơn một bậc. Thẩm Thời Linh ăn được một nửa thì nói no rồi, buông bát đũa xuống, nói với ba người còn đang ăn: “Hiện giờ Học Trung ở dịch quán, ta không tiện dọn qua đó ở. Dù sao trong phủ còn trống như vậy, ta sẽ ở đây một đoạn thời gian. Thẩm Anh, ngươi có ý kiến gì không?”
Thẩm Anh cũng đặt chén xuống: “Ngươi cứ vào ở là được.”
"Đầu tiên phải nói cho rõ, ta không thích ở nơi nghèo kiết hủ lậu, chỗ này của ngươi quá nghèo nàn, đợt này ta phải cân nhắc xem nên sửa thế nào.”
Thẩm Anh ráng nhịn cục tức: “Tùy ngươi.”
"Rất tốt." Thẩm Thời Linh hơi ngừng lại, "Học Trung cũng sẽ chuyển tới, chúng ta ở trong gian phòng bên tây sương, không ảnh hưởng gì đến ngươi chứ?”
Thẩm Anh nói: "Ngươi không làm ra động tĩnh gì quá lớn thì sẽ không có ảnh hưởng gì.”
Thẩm Thời Linh cười một tiếng ngắn ngủi, cũng không nói gì. Một lát sau, nàng lại nói tiếp: “Trước khi rời khỏi nhà, mẫu thân bảo ta mang theo một ít giày của con nít, đều là may trong lúc rảnh rỗi cả. Vốn định tặng cho mấy đứa nhỏ nhà ngươi, không ngờ ngươi già vậy rồi mà vẫn còn vườn không phòng trống, càng khỏi nói đến chuyện con cái. Ta thật buồn bực, ngươi là quá phong lưu, hay căn bản là không có hứng thú với nữ nhân?”
Sắc mặt Thẩm Anh đột nhiên tệ đi: “Lời này không nên nói lung tung."
Vẻ mặt Thẩm Thời Linh nhàn nhã, làm như hoàn toàn không chú ý bên cạnh còn có Mạnh Cảnh Xuân cùng Nghiêm Học Trung, nói: "Quả thực ta đã nói lung tung. Cho nên, lần này ta ở kinh thành cũng không có chuyện gì làm, vậy thì sẽ xem xét tuyển chọn một phu nhân tốt cho ngươi. Tiểu thư khuê các hay là con gái nhà bình thường đều không sao cả, bộ dạng xinh xắn, không lớn tuổi, có thể sinh con dưỡng cái là được, ngươi thấy thế nào?”
Thẩm Anh vẫn nhịn, chỉ nói: “Chuyện này không cần ngươi phải quan tâm.”
Mạnh Cảnh Xuân ngồi nghe một bên mà sững sờ.
"Ta không quan tâm thì ai quan tâm? Nếu ngươi khiến Thẩm gia phải tuyệt hậu thì ta sẽ tự tay bóp chết ngươi."
Nghiêm Học Trung đưa một chén trà sang: "Phu nhân bớt giận."
Thẩm Anh bị nàng nói như vậy, mất sạch cả thể diện, lại vẫn khắc chế giọng mình, nói: “Hôm nay dừng ở đây, lần tới đừng đem mấy chuyện này ra nói trên bàn cơm, không có quy củ."
Nói xong liền phẩy tay áo rời bàn, một câu chào hỏi cũng không nói. Mạnh Cảnh Xuân vội vàng buông đũa xuống, lẹt đẹt bám theo sau.
Nàng vừa đi đằng sau vừa khuyên nhủ: "Tướng gia bớt giận."
“Ta bớt giận thế nào được?” Thẩm Anh cũng không quay lại, “Mấy lời muội ấy vừa nói là gì chứ, không biết lớn nhỏ.”
Mạnh Cảnh Xuân dừng chân, thở dài nói: "Tướng gia quá keo kiệt, nhìn không vừa mắt người khoe của. Sau đó, là nghe không lọt tai mấy lời vui đùa. Ta cho rằng trưởng tỷ nói có lý, trong ba điều bất hiếu thì không có con là lớn nhất, tỷ ấy sầu lo vì chàng là rất bình thường, chàng lại còn không chịu cảm kích."
Thẩm Anh nghe vậy xoay người lại, nhìn nhìn nàng: "Ta không cảm kích thì sao? Ngược lại nàng có vẻ nghe rất chăm chú à nha.”
Mạnh Cảnh Xuân mang vẻ mặt vô tội: "Đó là đương nhiên. Trưởng tỷ nghĩ ta là nam nhân, mà lại thân thiết với Tướng gia như vậy, nhất định là tưởng Tướng gia đoạn tụ rồi, thậm chí có khi còn oán hận ta. Lần này muốn tìm cho Tướng gia một cô nương trắng nõn có thể sinh con dưỡng cái để thành thân, ý nghĩ này rất hợp lý.”
"Ta đi tìm người thành thân, nàng vui như vậy sao?”
"Đương nhiên không vui.” Vẻ mặt Mạnh Cảnh Xuân thản nhiên, “Sao Tướng gia có thể thành thân với người khác được cơ chứ? Nếu Tướng gia thành thân với người khác, ta cũng sẽ học trưởng tỷ ——" Nàng cười, vươn hai bàn tay ra làm một tư thế, nói tiếp: “Hừ, bóp chết Tướng gia."
Danh sách chương