Tìm thấy rồi!

Editor: Iris N

A Kiều cắm đầu vào đống đồ ăn Khương Mật mang đến, Khương mật bảo cô: "Còn có một hộp sữa chua nữa cũng là làm riêng cho em đấy." Bên trong có thả hoa quả khô và yến mạch, chính là loại mà A Kiều thích ăn.

Trong phòng có một con ma chỉ biết ăn, hai con người lâm vào cảnh trầm mặc ngượng ngùng. Khương Mật cười lên tiếng trước: "Là A Thần bảo em tới xem thế nào, nó không yên tâm về anh."

Xem ra anh khá ổn, treo một cánh tay mà vẫn có thể ra ngoài xem phim.

Hạng Vân Độc thấy hơi ngại, cô tốt bụng như thế khiến anh khó xử. Lần trước anh gần như đã nói trắng ra hết cả rồi nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ, con gái hay xấu hổ, dù sao cũng không thể nói lại lần nữa.

"Cậu ấy cứ lo bò trắng răng, chẳng thà nhân lúc này đang có nhiều vụ án để làm mấy việc thực chất, tích lũy thêm kinh nghiệm làm nhiệm vụ tuyến đầu mới có lợi cho tương lai của cậu ấy sau này." Hạng Vân Độc cố tìm gì đó để nói, cũng không nhìn Khương Mật, ánh mắt vẫn tập trung ở chỗ A Kiều.

A Kiều đang cặm cụi tìm hộp sữa chua của cô. Cô cúi đầu xuống, anh chỉ có thể nhìn thấy hai chiếc tai hồ ly nhấp nhô theo động tác của cô. Hạng Vân Độc thấy vậy thì mỉm cười, khóe miệng cong lên.

A Kiền ăn một miếng sữa tươi chiên giòn, hàm răng trắng cắn lên miếng sữa tươi chiên giòn xốp. Cô cảm nhận được sự yên ắng trong phòng, nhìn xung quang một lượt, thấy hai người kia đều không nói lời nào, cô đưa một miếng cho Hạng Vân Độc: "Anh muốn ăn không?"

Hạng Vân Độc lắc đầu: "Em ăn đi, khi nãy chẳng phải nói ăn bắp rang không no sao."

Đương nhiên ăn bắp rang bơ không no được rồi, thứ này ngửi thì thơm, ăn vèo một lúc đã hết, bụng A Kiều hiện giờ đã lại rỗng không. Tuy vậy, cùng với việc cảm thấy bụng trống rỗng, cô cũng cảm thấy cơ thể mình có năng lượng.

Khương Mật cảm thấy ở lại đây tiếp cũng không tiện lắm. Trước kia cô chưa từng trải qua loại cảm giác này bao giờ, giống như thể Hạng Vân Độc đột nhiên trở nên không thể tiếp cận, hai người bọn họ đã từng xích lại gần nhau nhưng hiện giờ dường như đã có một bức tường vô hình xuất hiện giữa hai người.

Hơn nữa ở mặt tường bên kia, Hạng Vân Độc đang ở bên A Kiều.

Cô quyết định từ bỏ.

Nếu đã quyết định thì cũng chẳng cần lưu luyến làm gì, cô cười rồi nói: "Em về đây, mẹ em còn ở nhà mà, mẹ em rất lo lắng cho A Thần, em phải về với bà."

Mẹ Khương nghe nói con trai bị thương, khóc hết nước mắt. Bà không phải là một người mẹ ích kỷ nhưng bà cũng không nỡ để con trai bị thương đổ máu.

Sáng sớm hôm nay bà làm cả một mâm thức ăn nào là gan lợn, nào là cá quả. Khương Thần bận đến mức chẳng có thời gian về nhà ăn cơm, cuối cùng vẫn cứ là Khương Mật đem đồ ăn cho cậu.

Mẹ Khương biết con gái sắp mang đồ ăn cho Hạng Vân Độc, chủ động chạy tới xem cô ăn mặc thế nào, vừa lòng gật đầu. Tuy đây là con gái bà nhưng bà cũng phải khen cô xinh đẹp.

Hôm nay Khương Mật mặc một chiếc váy trắng, tóc cũng hơi uốn, để lộ vầng trán mịn màng, trên cổ tay chính là chiếc vòng mà Hạng Vân Độc đã tặng cho cô.

Nhưng mãi tới khi cô ra khỏi phòng bệnh, Hạng Vân Đọc vẫn chưa nhận ra.

Trên hành lang, Khương Mật tháo vòng tay ra, đặt vào trong túi xách. Đoạn tình cảm này của cô kết thúc mà chẳng ai hay.

Hạng Vân Độc không nhận ra sự thay đổi của cô. Anh tiễn cô ra tận cửa phòng bệnh mới quay đầu nhìn lại, A Kiều đã ăn hết sạch sữa tươi chiên giòn, đang bắt đầu ăn sang hộp sữa chua hoa quả.

"Ngày mai có phải là nên đi học rồi không? Không phải em còn muốn đi gặp bạn em à?" Hạng Vân Độc nghĩ ngợi hồi lâu mới tìm ra lý do. Cô còn nhỏ, hẳn là nên tiếp xúc nhiều với những thứ mà những cô gái tuổi này nên tiếp xúc, cho dù là bắt đầu từ người bạn ma của cô đi chăng nữa.

"À đấy!" A Kiều quên mất, mấy ngày nay trong đầu cô toàn là những chuyện liên quan tới lệ quỷ và Trương Phong, cô đã quên béng cô ma nữ ngoan hiền trong nhà vệ sinh kia rồi.

Hạng Vân Độc làm thủ tục xuất viện. Ngày hôm sau, hai người bọn họ ai phải đi làm thì đi làm, ai phải đi học thì đi học.

Hạng Vân Độc đưa A Kiều tới tận cổng trường. Vờ như không biết trong cặp sách của cô không để sách mà là một gói tiền vàng, anh cười nói: "Học hành cho tốt đi nhé, tối nay chúng ta đi ăn thịt xiên."

A Kiều vẫy tay, cô lao thẳng vào cổng trường, vội vã đi tìm người bạn ma của mình.

Mới sáng sớm, nhà vệ sinh cạnh phòng thí nghiệm sinh vật ở tầng một đương nhiên chẳng có ai. A Kiều rẽ vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa nhà vệ sinh lại, gõ gõ tấm gương: "Cô đâu rồi?"

Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy cô bạn kia đâu cả, A Kiều đi một vòng khắp nhà vệ sinh, ma nữ mặc đồng phục không còn ở đó nữa, cô ấy yếu như thế, có thể chạy đi đâu được nhỉ?

Chẳng lẽ cô ấy lại chạy lung tung ra ngoài, bị gương bát quái chặn lại rồi.

A Kiều cảm thấy mình đã phụ lòng cô bạn mới, để cô ấy đói bụng chờ mấy ngày liên. Bởi vậy cô chẳng thèm lên lớp nữa, đi tới đi lui khắp trường học tìm cô bạn mới của mình.

Cô leo lên sân thượng, đẩy chiếc cửa bị khóa chặt dẫn ra ngoài sân. Trước khi mười con ma kịp nhảy xuống khỏi tòa nhà lần nữa, cô ngăn bọn họ lại: "Đợi lát nữa rồi nhảy, mấy người có thấy ma nữ trong nhà vệ sinh đâu không?"

Mười con ma này có thể được coi là những con ma nhàm chán, bởi dương thọ chưa hết đã chết vì tự sát cho nên vẫn luôn nhảy lầu hết lần này đến lần khác, đợi đến lúc mới có thể bị quỷ sai kéo đi.

Ngày nào bọn họ cũng xếp hàng trên sân thượng, lúc thì xếp thành hình chữ nhân (人), lúc thì xếp thành hình zích zắc. Bỗng nhiên bị chen ngang, mặt mấy con ma đờ ra, cả đám quay đầu lại nhìn thẳng A Kiều.

Lúc còn sống, về cơ bản ngày nào họ cũng chỉ cắm đầu vào học, chết rồi trông lại càng đỡ đần, nếu như khôn ngoan ra thì cũng đã chẳng nhảy lầu.

Có hai con ma lúc nhảy lầu đã rơi trúng vào núi giả trong vườn hoa, khiến đầu bị đập bẹp, một nửa mặt đã phẳng lì, chỉ còn một con mắt, quay sang nhìn về phía A Kiều.

A Kiều xì một tiếng, lúc làm người đã không tinh khôn, đến lúc làm ma cũng ngớ ngẩn thế này, cô lại khoa tay múa chân một lúc: "Cái con ma cũng chết vì nhảy lầu như mấy người ấy, trốn trong nhà vệ sinh, tóc dài, rất xinh đẹp, biết không?"

Mười con ma bao gồm hai nữ tám nam đồng loạt lắc đầu, đến động tác cũng đều nhau. Ban đầu A Kiều còn nghĩ bọn họ định nói không biết, kết quả là bọn họ đồng thanh, vừa lắc đầu vừa nói: "Cô ấy không phải chết vì nhảy lầu đâu."

Không chết vì nhảy lầu à?

A Kiều nhíu mày: "Thế thì vì sao đầu cô ấy cũng bẹp như thế nhỉ?" Máu me be bét, đến mắt cũng rơi ra khỏi hốc mắt.

Nhưng mấy con ma ngốc nghếch này đã nhảy lầu rồi trở nên ngớ ngẩn từ lâu, cô hỏi cả buổi mà chẳng được chút tin tức nào có tác dụng, đương nhiên là ngoại trừ câu nói rằng cô ấy không chết vì nhảy lầu.

A Kiều thở dài, chẳng biết làm gì với đám ma ngốc này, đành lôi hương nến tiền giấy trong cặp sách ra. Bọn họ đã đói bụng lâu thế rồi, thế nào cũng phải ăn gì đó.

Ai ngờ cô vừa mới ngồi xổm xuống, đang định lấy vàng tiền, đã có một bàn tay xuất hiện từ phía sau.

A Kiều ngã quỵ về phía trước nhưng lại bị bàn tay này nắm chặt: "Bạn học nhỏ! Đừng nghĩ quẩn đấy!"

Lão Lý là bảo vệ ở trường Trung học số một, ngày nào cũng mở cổng đón học sinh vào trường. Đợi học sinh vào lớp hết, ông ta sẽ ngồi trong phòng bảo vệ nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, sân thượng của Hồng Lâu là nơi mà chủ nhiệm giáo dục đã nhắc ông ta phải lưu lý.

Vừa nhìn thấy có một người đi lên đó, khua tay múa chân, nói chuyện với không khí, ông ta nghĩ người này phát rồ, lập tức trèo lên ngay. Thấy A Kiều ngồi xổm xuống, cứ tưởng rằng cô định nhảy lầu, Lão Lý sợ hãi đến mức nhảy dựng lên, túm chặt lấy cô.

"Cháu còn nhỏ, sao mà phải nghĩ quẩn thế chứ, năm nay không thi đỗ thì năm sau lại thi." Lão Lý thở hổn hể, may mà túm được, giờ mới là tuần đầu tiên sau khi khai giảng, nếu như có người nhảy lầu thì ông ta mất việc chắc rồi.

Túm chặt một lúc mới phát hiện ra học sinh nữ này lại xinh đẹp như vậy, Lão Lý lại càng liến thoắng: "Cháu xinh đẹp thế này, đi thi học viện điện ảnh cũng được mà, làm ngôi sao không tốt hơn à? Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào chẳng có trạng nguyên, không phải sao?"

Vừa khuyên ông ta vừa nghĩ trẻ con bây giờ đúng là mong manh dễ vỡ quá, có mấy việc cỏn con đã nghĩ đến việc sử dụng phương thức cực đoan này để kết thúc sinh mệnh của chính mình.

"Cháu không..." A Kiều chưa nói xong đã bị Lão Lý ngắt lời.

Ông ta nói: "Không phải chuyện học thì là thất tình chứ gì, cháu còn bé, yêu đương mà làm gì cơ chứ? Đám nam sinh trên đại học ấy à, chất lượng hơn đám học sinh cấp ba này nhiều. Trường chúng ta thì có bao nhiêu nam sinh cơ chứ? Đại học có bao nhiều nào? Bạn học nhỏ à, cần phải nhìn xa trông rộng một chút."

Lão Lý trèo lên sân thượng, đồng thời cũng báo cho chủ nhiệm giáo dục. Ông ta vừa nói xong những lời này, chủ nhiệm giáo dục cũng lên tới đó. Chủ nhiệm giáo dục cũng thở hổn hển, khi nãy còn vừa nói trên loa phóng thanh, vừa nghe nói có chuyện đã vội vàng chạy ra khỏi phòng phát thanh.

Cái cửa sắt đang yên đang lành, khóa kia làm sao tự dưng lại đứt ra cơ chứ?

Chủ nhiệm giáo dục cũng cho rằng A Kiều muốn tự sát. Trong tình huống như thế này nhất định không thể cứng rắn, chủ nhiệm giáo dục cố gắng tỏ ra ôn hòa: "Thế nào rồi? Bạn Trần Kiều, có phải ở lớp có chuyện gì không? Bất hòa với bạn cùng lớp à? Em có thể tới tìm tôi, chuyện gì cũng có thể giải quyết được thôi mà."

Giọng điệu của chủ nhiệm giáo dục lúc này hoàn toàn không giống với giọng điệu nghiêm khắc trên loa phóng thanh khi nãy, cố gắng hết sức để tỏ ra mềm mại ôn hòa, đặt bên cạnh gương mặt gầy gò nghiêm khắc kia thực sự không hợp cho lắm.

A Kiều giải thích: "Em không định nhảy lầu thật mà, chết vì nhảy lầu trông xấu lắm."

...

Cô vừa dứt lời, mười con ma nhảy lầu kia đều quay đầu lại, mặt mày xám xịt. Họ yên lặng nhìn cô với vẻ mặt máu me. A Kiều trừng mắt nhìn họ. Chẳng lẽ không phải à? Xấu chết đi được.

Lời này không nói ra thì thôi, vừa nói ra trái tim của chủ nhiệm Hách đã đập thình thịch. Cô bé này hóa ra thực sự muốn chết, có thể là đã nghĩ đến rồi nhưng vẫn còn đang do dự.

Chủ nhiệm Hách túm chặt cánh tay A Kiều: "Em có chuyện gì thì có thể nói với cô, chuyện gì cũng được hết." Vừa nói chủ nhiệm Hách vừa kéo A Kiều về phía cửa sắt, bảo Lão Lý khóa lại cửa một lần nữa, dẫn A Kiều vào văn phòng.

Hai hôm trước, lúc A Kiều đi vào văn phòng, cô còn bị gương bát quái làm cho chói mắt một chút nhưng hiện giờ ánh sáng từ gương bát quái dường như đã trở nên nhạt đi rất nhiều, chẳng ảnh hưởng gì đến cô hết, chiếu lên người còn thấy ấm áp.

A Kiều nhìn lên gương bát quái, vẻ mặt kì quái. Phía bên kia, chủ nhiệm Hách đã lấy đồ uống ra: "Em muốn uống gì không? Sữa chocolate được không?" . Truyện mới cập nhật

Văn phòng của chủ nhiệm Hách có một cái tủ lạnh, trong đó chứa đồ uống và đồ ăn vặt. Mắt A Kiều sáng rỡ.

Chủ nhiệm Hách thấy cô có hứng thú, nhanh chóng lấy mấy loại ra đặt trước mặt cô: "Đã ăn sáng chưa? Để cô bảo nhà ăn mang ít bánh bao sữa đậu nành sang đây được không?"

Trường Trung học số 1 có học sinh nội trú, nhà ăn phục vụ ngày ba bữa, giờ mà bảo bọn họ mang qua đây thì A Kiều vẫn có đồ nóng để ăn.

Chủ nhiệm Hách nhấc máy bàn lên, gọi điện cho nhà ăn, đồng thời cũng quan sát A Kiều, thấy cảm xúc của cô dần ổn định trở lại nhưng cũng không dám chủ quan. Cô bé nhảy lầu trước kia cũng thế này, lúc về trường lấy đồ, cảm xúc cũng rất ổn định.

Cô ấy nói cô ấy định chữa bệnh cho thật tốt, đến lúc chữa xong sẽ lại tham gia thi đại học.

Chủ nhiệm Hách vô cùng vui mừng, tặng cho cô ấy một cuốn sách, còn tự tay viết mấy chữ lên đó, "Đè sóng cưỡi gió hẳn có lúc, giong thẳng buồm mây vượt biển khơi." [1] Lúc nhận sách, cô ấy cũng rất vui vẻ nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại cô ấy đã nhảy lầu, cuốn sách kia rơi bên cạnh cô ấy, máu ướt đẫm cả hai hàng chữ kia.

[1] Trích "Hành lộ nan kỳ 1" của Lý Bạch, bản dịch của Hoàng Tạo, lấy từ thivien.net.

Chủ nhiệm Hách vẫn luôn cảm thấy phải chi lúc ấy mình để ý hơn một chút, tinh tế hơn một chút, đứa trẻ kia sẽ không nhảy lầu.

Chủ nhiệm Hách bảo nhà ăn mang đồ ăn tới rồi nói với A Kiều: "Hôm nay thầy Trần ở trường, đợi ăn xong chúng ta đi gặp thầy ấy được không?"

A Kiều có đồ ăn, lại không phải lên lớp, gật đầu đồng ý. Hôm qua cô nhìn thấy điệu bộ của Liễu Vạn Thanh mới biết Hồ Dao lừa cô, đi học chẳng vui chút nào.

Thấy cô chịu hợp tác như thế, Hách chủ nhiệm thở phào, đưa A Kiều tới một văn phòng đặc biệt.

Bầu không khí trong văn phòng này khác biệt với tất cả những văn phòng khác trong trường. Tường được sơn màu vàng ấm, từ rèm cửa đến sô pha đều có màu sắc ấm áp, trên kệ sách còn có mấy cuốn tạp chí tiểu thuyết.

Trong phòng còn có một chiếc giường, thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái, có thể ngăn cách bằng rèm xung quanh.

Chủ nhiệm Hách đưa A Kiều vào. Bên trong chẳng có có ai, chủ nhiệm Hách nói: "Chúng ta chờ một chút, có thể là thầy Trần đi toilet rồi."

A Kiều hút sữa chocolate, gật đầu.

Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông chạc tuổi Hạng Vân Độc đi vào. Nhưng khác với Hạng Vân Độc, người này mảnh khảnh, mặc một chiếc áo sơ mi màu lam, đeo cặp kính viền vàng, lúc cười trông đầy vẻ ôn tồn lễ độ, gật đầu với chủ nhiệm Hách rồi lại nhìn về phía A Kiều.

Chủ nhiệm Hách đi tới cạnh cửa, nói cho anh ta về tình huống của A Kiều, thầy Trần liếc mắt về phía A Kiều, khẽ nói với chủ nhiệm Hách: "Hiểu rồi, cứ giao cho tôi đi."

Cuối cùng cũng yên tâm, chủ nhiệm Hách ra khỏi văn phòng, gọi điện thoại cho Hạng Vân Độc ngay trên hành lang: "Phụ huynh của Trần Kiều phải không ạ? Gần đây cảm xúc của cô bé có ổn định không? Có chỗ nào không ổn không? Nếu có chỗ nào khác lạ thì gia đình và nhà trường phải giải tỏa kịp thời cho cô bé."

A Kiều đưa mắt nhìn xung quanh, tiếng nói đó cách cô một lớp cửa, một lớp tường, tuy rất khẽ nhưng làm sao có thể thoát khỏi tai cô được, thính lực của cô càng ngày càng nhạy bén so với trước kia.

Lực chú ý của A Kiều vẫn luôn đổ dồn vào thầy Trần, thầy Trần dường như đã quen với việc các bạn học nữ luôn chú ý anh ta như thế, anh ta cười rồi hỏi A Kiều: "Em muốn uống trà sữa không?"

Chỗ anh ta có máy pha cà phê loại mới nhất, lấy một viên nén trong hộp ra, pha một ly trà sữa kiểu Anh, đặt lên một chiếc đĩa sứ tinh xả, trên đĩa còn đặt thêm hai chiếc bánh quy.

Anh ta vươn tay đưa cho A Kiều: "Em muốn nói chuyện thì nói, nếu không muốn nói, ở chỗ tôi có thể đọc sách, xem phim truyền hình, điện ảnh, em muốn làm gì cũng được."

Anh ta thậm chí còn đưa cho A Kiều một chiếc máy tính bảng.

A Kiều vươn tay nhận lấy, vẫn nhìn chằm chằm về phía anh ta như cũ, thầy Trần mỉm cười đầy vẻ ôn hoa: "Sao thế? Em có chuyện gì muốn kể với tôi à?"

Anh ta ngồi trên sô pha, cách A Kiều một đoạn, tỏ vẻ kiên nhẫn lắng nghe.

A Kiều chớp chớp mắt, cô không cô gì để nói nhưng cô tìm thấy bạn mình rồi, ma nữ tóc dài mặc đồng phục đang đứng ngay đằng sau thầy Trần, nhìn anh ta chăm chú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện