Edit: Băng Di
Quần thần có chút mộng.
Biểu tình Chu Lệ ngưng trệ.
Tiết Trạm vò vò góc áo, phải, hắn muốn chính là hiệu quả này.
“Tổ tiên của Cát An Bá – Vương thị được Cao tổ thụ phong, cả đời chinh chiến, từng cùng Cao tổ thất tiến thất xuất, đánh đuổi dân tộc Hung nô, dân tộc Tiên Bi, doanh trướng cường địch người Hồ, trảm vô số địch, uy danh hiển hách, cuối cùng còn thay Cao tổ chắn đao bỏ mình. Quân công chấn động triều đình và dân gian như thế, Cao tổ càng cảm ơn trước ân cứu mạng của Cát An Hầu nên luận quân công truy phong làm Cát An Hầu, thụ phong nhị phẩm, tước vị này kế tục ba đời con cháu.”
“Quân công như thế, hào kiệt như thế, xưng một tiếng khai quốc công thần cũng không quá.”
Bành Nghiêu nghe mà hết hồn.
Tiết Trạm vẻ mặt phẫn nộ: “Tại liệt tam công, như tiền bối của Trung quốc công đây, người nào mà không phải quân công hiển hách một thân ngựa chiến, trảm địch vô số, hơn nữa còn vì giang sơn Đại Minh ta lập công lao hiển hách.”
Mọi người nhìn về phía Trung quốc công.
Chu Lân Lân: “......”
“Kể ra các vị công hầu tiền bối người nào mà không phải từ trong thi sơn biển máu đi ra? Anh linh như thế, tuấn kiệt như thế, lẽ ra phải trở thành tấm gương của Đại Minh ta, để người người hướng tới, người người noi theo!”
“Mà nếu vị công thần này lại ở nơi phố chợ trước mắt bao người bị một tiểu bối vô danh tiểu tốt vũ nhục!” Nếu đổi lại là hắn, có người bất kính với lão nhân, đừng nói một chân, ba chân cũng đánh gãy.
Cát An Bá trừng mắt nhìn, nhất thời không nói nên lời.
” Hoàng Thượng, nếu tổ tiên của Vương thị dưới suối vàng có biết, chẳng phải trong lòng sẽ nguội lạnh? Nếu chúng tiền bối anh linh dưới suối vàng có biết, chẳng phải trong lòng cũng nguội lạnh!”
” Đại Minh ta tướng sĩ vì nước đổ máu, đổ mồ hôi nước mắt cũng bất quá là vì gia quan tiến tước phúc ấm cho con cháu đời sau, nếu mỗi người đều giống như con trai của Bành đại nhân ở giữa chốn phố chợ xuất khẩu vọng ngôn, vũ nhục tiền bối, như vậy làm sao bảo bách tính an bình, làm sao bảo hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ vì giang sơn Đại Minh ở trên chiến trường sục sôi nhiệt huyết mà tâm không nguội lạnh!” Hắn không phải hù dọa, ngươi lấy pháp lệnh nói chuyện, ta mượn quân tâm nói chuyện, xem ai đứng vững hơn ai? Bành Nghiêu nhìn sắc mặt Chu Lệ, lập tức kinh hãi.
Thần tình Tiết Trạm nghiêm túc: “Thần khẳng thỉnh Hoàng Thượng nghiêm trị tội vũ nhục! Còn đòi về cho tiền bối anh linh một cái công đạo!!”
Có văn thần bước ra khỏi hàng: “Hoàng Thượng, bất quá là chút chuyện mồm mép, Tiết thế tử nói như vậy lại gò ép tạo nên quân tâm, nguy ngôn khiến người nghe có chút e ngại.”
” Vậy con trai của Cát An Bá bất quá chỉ là nhất thời tức giận ra tay làm người ta bị thương, lại quan hệ đến cả pháp lệnh trị an của Đại Minh thì sẽ không gò ép?” Văn thần kia bị Tiết Trạm oán giận nhất thời không nói gì.
Đối với biến chuyển thần kỳ này, Cát An Bá tỏ vẻ chỉ số thông minh không đủ dùng nha!
Bành Nghiêu nhất thời tình thế cấp bách: “Hoàng Thượng tiểu nhi không biết, “
Tiết Trạm ngắt lời nói: “Bành đại nhân thân là quan viên tam phẩm lĩnh chức vị Lễ bộ Tả thị lang, phụ trách công việc ti lễ hiến tế, lại ngay cả chuyện tôn kính tiên hiền anh linh cũng chưa cho con trai độc nhất biết sao? Hay là nói ở trong mắt Bành đại nhân chỉ có đòi công đạo cho lão mẫu mình mới là hiếu, người khác vì tiền bối đòi công đạo sẽ không là hiếu?”
Đứa con đánh nhau đánh thua còn có mặt mũi bẩm báo trước mặt hoàng đế, trách người khác quá mạnh mẽ sao không kiểm điểm chính mình quá yếu? Hơn nữa, một tiểu tử hai mươi tuổi ngay cả một cái công danh tú tài cũng không có, quả thực dọa người!
” Lui một bước, lại nói, cho dù Bành đại nhân không dạy, con trai ngài đã qua nhược quán, đọc sách thánh hiền hơn mười năm, ngay cả chút kiến thức đó cũng không có, Bành đại nhân làm sao nói chuẩn xác sang năm khoa khảo tất trúng? Nha, bành đại nhân thân là Lễ bộ Thị lang có quyền tham gia quản lý khoa khảo, chớ không phải là, …”
Thái tử vẫn không lên tiếng ho nhẹ một tiếng: “Tiết thế tử. Nói cẩn thận.”
Dắt quân tâm lên mặt còn chưa tính, còn kéo làm rối kỉ cương khoa khảo đi ra nói chuyện, ngại chuyện không đủ sao?
Tiết Trạm bĩu môi biết nghe lời phải giải thích: “Hoàng Thượng, xin thứ cho thần nhất thời nói lỡ. Lưu thượng thư chưởng quản lễ bộ hơn mười năm, vì triều đình tuyển chọn vô số lương tài cho giang sơn Đại Minh, làm ra không ít cống hiến, tin tưởng Lưu thượng thư chưởng quản Lễ bộ nhất định không có tâm tư làm rối kỉ cương.”
Lễ bộ Lưu Thượng thư sắc mặt xanh mét như cũ.
Đồng triều Tiết Tấn Chi mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, tâm xem thần. Tên gọi tắt: nhập định.
Chu Lệ nhìn về phía bách quan: “Các khanh nghĩ như thế nào? Từ ái khanh?”
Từ thái phó đứng hàng thứ hai phía thái tử chắp tay: “Hoàng Thượng, cựu thần cho là hai phương đều có chút quá sự thật.”
“Chu khanh?”
Chu Kì Lân nói: “Thần tán thành ý thái phó.”
” Nhi thần cho rằng hai phương là có nói thêm vào sự việc, bất quá nhi thần cảm thấy chuyện đã xảy ra, hai phương đều có sai, con trai Cát An Bá lỡ tay đả thương con trai Bành đại nhân, mặc dù xuống tay có chút nặng, nhưng sự tình quan hệ đến danh dự của tiền bối nhất thời tâm huyết xung động cũng có thể lý giải. Nhi thần cho rằng không bằng Cát An Bá mang theo con trai đến nhà xin lỗi, bồi thường tổn thất y dược gấp hai có dư đi.” Nhiều ra gấp đôi coi như tổn thất phí, tính là phí tinh thần.
Chu Lệ trầm ngâm: “Bành ái khanh, Vương ái khanh, ý như thế nào?”
Bành Nghiêu kinh ra một thân mồ hôi lạnh, nào dám không thuận theo.
“Thần không dị nghị.”
Chỉ là bồi chút tiền bạc, so với trước đó bồi thường bằng tính mệnh hoặc một chân của con trai mà nói không biết có lợi hơn bao nhiêu.
“Thần không dị nghị.”
Chu Lệ vừa lòng gật đầu: “Vậy cứ thế đi. Bãi triều.”
Quần thần liệt bái.
“Thần cung tiễn Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng đi qua bệ thềm, chúng thần mới đứng dậy tốp năm tốp ba kết bạn rời điện.
Cát An Bá đuổi theo Tiết Trạm xin lỗi nói: “Trước đó là ta hiểu lầm Tiết thế tử, còn thỉnh thế tử đừng trách.”
“Bá gia lo lắng cho lệnh lang, Trạm hiểu được. Còn thỉnh Bá gia đừng trách Trạm tự chủ trương mới tốt.”
“Không trách, không trách, tạ ơn ngươi còn không kịp đây.” Vẻ mặt Cát An Bá nghĩ mà sợ: “Không sợ thế tử chê cười, từ khi phát sinh việc này, ta cũng đã chuẩn bị tinh thần bị giáng tội hoặc hàng tước. Hiện giờ bất quá bồi chút tiền bạc, quả thật giống như kiếp sau sống lại vậy.”
Tiết Trạm cười: “Bá gia tạ ơn Trạm còn không bằng tạ ơn Hoàng Thượng cùng thái tử.” Hắn làm ầm ĩ một phen chuyển xấu này, nếu như tính ba phần thì trợ diễn của Chu Lệ phải tính bốn phần, thái tử đánh nhịp cuối cùng cũng phải tính ba phần. Xét đến cùng, phía trên không thiên vị thì hắn có xảo lưỡi như hoàng như thế nào cũng là không tốt.
“Ta hiểu được.” Phủ Thái tử thì hắn sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ, về phần Hoàng Thượng, không thể tặng lễ, vậy để Vương Đạt đi tòng quân đi. Trên chiến trường giết nhiều địch nhân chính là tận trung với Hoàng Thượng.
Tiết Trạm gật đầu, tỏ vẻ vội vàng không tiện giúp.
Lại khách khí khiêm tốn hai câu, Cát An Bá hướng Định Viễn hầu chắp tay nói: “Định Viễn hầu. Có cháu như thế, quả thật rất may. Thỉnh.”
Định Viễn hầu hậm hực chắp tay: “Đâu có. Thỉnh.”
Chỉ có Định Viễn hầu tự mình biết, phía sau lưng áo lót của ông đều ướt đẫm. Ông thực sợ Tiết Trạm đầu bị nước vào đem võ tướng đều làm cho đắc tội, nhưng hiện tại ngẫm lại đắc tội cả lễ bộ cũng không khá hơn là bao.
“Ngươi...” Tiết Tấn Chi mở miệng lại khép, ngược lại nhớ tới chuyện trên triều đình hôm nay, cuối cùng vẫn đem lời khuyên nhủ nuốt xuống. Vừa lúc có tiểu thái giám truyền chỉ Tiết Trạm đến Tuyên Chính điện.”Ngươi đi đi. Đừng tùy hứng biết không?”
“Cháu trong lòng hiểu rõ.”
Trong lòng hiểu rõ mà cứ một mình đấu cả Lễ bộ sao? Chỉnh mấy bộ như vậy, ngươi không tính toán chọn phá từng cái một hay sao?
Tiết Tấn Chi tâm tính thiện lương thấy mà mệt.
Trong điện Tuyên Chính, ý cười trong mắt Chu Lệ biến mất, nâng tay: “Ái khanh miễn lễ.”
Tiết Trạm đứng dậy: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
“Hổ Báo Doanh huấn luyện như thế nào rồi?”
” Tiến độ tốt, lượng ăn của mỗi người đều tăng một nửa.”
Chu Lệ cũng là tới từ quân doanh, sức ăn tăng thêm đại biểu thể lực gia tăng, thân thể đang ở hoàn cảnh thích ứng.
“Trẫm thực chờ mong Hổ Báo Doanh ở dưới tay ái khanh sẽ trở thành bộ dáng khác.”
” Bảo đảm sẽ làm Hoàng Thượng chấn động.” Nói xong Tiết Trạm tìm cách nịnh nọt: “Thần vì có thể huấn luyện Hổ Báo Doanh tốt nhất, khẳng thỉnh Hoàng Thượng cho phép thần xin phép nghỉ. Mỗi ngày lâm triều thật sự là rất chậm trễ thời gian.”
Chu Lệ suýt nữa bị sặc nước miếng.
“Làm càn. Lâm triều là việc trọng yếu như thế, há có thể nói xin phép là xin sao?” Hắn quý vi thiên tử cũng không thể xin phép nghỉ đây này!”Vả lại bất quá là lâm triều, có thể chậm trễ bao nhiêu canh giờ của ngươi?”
“Hoàng Thượng, sổ sách không thể tính như vậy, cần biết thần tham gia lâm triều, phải trước giờ Dậu vào thành, giờ Thìn mới có thể quay về doanh, tính ra đều hơn phân nửa ngày: “Thấy Chu Lệ vẻ mặt buông lỏng, Tiết Trạm điềm tĩnh nghiêm mặt nói: “Cho nên thần khẳng thỉnh Hoàng Thượng cho thần xin phép nghỉ ba tháng.”
Chu Lệ tức giận cười: “Ngươi còn không bằng nói bỏ luôn danh ngạch miễn ngươi vào triều sớm luôn đi.”
Nhãn tình Tiết Trạm sáng lên. Như vậy tốt nhất!
Đọc hiểu biểu tình của hắn, Chu Lệ cực tức giận: “Người tới! Kéo ra ngoài cho trẫm!”
Lập tức có hai cấm quân tiến lên một tả một hữu kiềm lấy cánh tay Tiết Trạm, trên tay họ bất ngờ trầm xuống, không kịp phòng, Tiết Trạm đã đặt mông ngồi ngay tại chỗ.
Cấm quân: “.......”
Tiết Trạm nghiêm mặt nhìn chằm chằm cấm quân: “.......” Hai người các ngươi sử dụng chút lực nha, chân ta nhuyễn, vừa lúc đứng không nổi.
Chu Lệ: “....... Phốc.”
Cấm quân nghiêm mặt kéo người đi ra ngoài. Toàn bộ hành trình Tiết Trạm treo chân, tới ngoài cửa rồi không đợi cấm quân động thủ, phần eo uốn éo đứng dậy vỗ vỗ bụi trên cái mông.
Vừa vặn đụng vào thái tử, thái tử phất tay để cấm quân lui ra, giọng điệu bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi đây là lại phạm cái gì nữa rồi?”
Tiết Trạm thực oan uổng: “Hồi bẩm thái tử, thần vẫn thận trọng từ lời nói đến việc làm nha!”
Có một màn trên triều kia, thái tử tin hắn mới có quỷ.
“Mặc dù phụ hoàng độ lượng khoan hậu nhưng không phải một mực rộng lượng, ngươi cần biết hai chữ thu liễm.”
“Hồi bẩm thái tử, Trạm đã thực thu liễm.” Tín điều của hắn chính là: có khả năng động thủ sẽ không nói chuyện có khả năng động chân sẽ không động thủ! Như con trai của Bành Nghiêu kia hắn sẽ không chỉ đánh cho một quyền đâu.
Thái tử: “......” Khó trách lão Hầu gia mỗi ngày đuổi theo đánh người, tính nết này một ngày đánh ba lần còn ngại ít!
“Tóm lại trong lòng ngươi hiểu rõ là tốt rồi.”
“Hồi bẩm thái tử, trong lòng Trạm vẫn hiểu rõ.”
“.... Đi vội đi.” Thái tử cũng phát mệt.
Trong điện Tuyên chính, Chu Lệ đang cầm chén trà, ý cười đầy mặt, xem bộ dáng không tức không giận, ngược lại thực vui vẻ.
Thái tử vào cửa, trông trộm, nhẹ nhàng thở ra, đùa nói: “Xem ra phụ hoàng không hề giận, nhi thần cũng sẽ không cần cẩn thận cầu thỉnh.”
Chu Lệ quở trách thái tử: “Trẫm là tiểu nhân ưa tức giận sao? Một tiểu hỗn đản nghĩ muốn làm cho trẫm nổi giận, còn kém châm lửa hầu.”
“... Phụ hoàng lời này, nói quá sớm.” Thái tử thở dài: “Theo nhi thần biết, hành vi của Tiết thế tử sáng nay đã là kết quả thu liễm rất nhiều rồi.”
“Thái tử thực rất hiểu biết Tiết thế tử?”
“Không dối gạt phụ hoàng, lão Hầu gia từng mang Tiết thế tử tới phủ thái tử vài lần. Mỗi lần đến phủ thái tử của nhi thần đều làm ầm ĩ một phen. Không phải khổng tước bị nhổ hết lông thì chính là cá chép trong ao gặp hại, dị thú hiếm quý không biết bị bao nhiêu tai họa, nếu không nhớ nhầm thì còn đem cả con trai của đại thần khác đả thương.” Thái tử lấy danh dự của mình xin thề, hắn chưa từng gặp qua đứa nhỏ nào có thể gây sức ép như vậy. Lại cứ còn tuổi nhỏ mà đã là một tay hảo oa, quả thực phá hư.
“Hả? Còn có chuyện bực này? Làm sao trẫm không biết?”
“Việc nhỏ bực này làm sao phiền đến phụ hoàng?” Cả phủ thái tử không một thị vệ nào có thể coi chừng một tiểu oa nhi, loại sự tình này hắn có mặt mũi nói sao?” Bất quá làm ầm ĩ thì làm ầm ĩ, cũng biết tri ân báo đáp. Năm đó hắn đem khổng tước mà thái tử phi yêu thích nhổ hết lông đuôi, lúc sau lần lượt tặng lại không dưới năm con, thường thường còn có thể sưu tập chút đồ chơi dân gian tinh xảo ngoạn ý cho thái tử phi, đem thái tử phi lừa đến mức không còn tức giận hắn.” Cùng với để Cẩm y vệ đi tra lại cũng nhất thanh nhị sở, thái tử tình nguyện chính mình nói rõ ràng. Thiên tử đa nghi, cho dù bọn họ là phụ tử, có một số việc không nên mờ ám.
Dù sao với thiên tử mà nói, đầu tiên là quân sau mới là phụ. Thái tử chính là bởi vì ghi nhớ điểm ấy, mới tường an vô sự nhiều năm như vậy.
Chu Lệ tựa tiếu phi tiếu liếc thái tử: “Điểm ấy, giống gia gia hắn. Da lông ngắn không ngừng chuyện, nhưng đại sự tuyệt không hàm hồ.” Nói xong đứng dậy, thái tử bước lên phía trước vài bước nâng cánh tay Chu Lệ.
Chu Lệ vỗ vỗ cổ tay thái tử: “Tôi luyện vài năm vị tất không phải như Định Viễn hầu kia. Đến lúc đó có Chu khanh cùng hắn ở, ngươi có thể an tâm rất nhiều.”
Mấy câu nói đó của Chu Lệ tỏ vẻ hắn tán thành Tiết Trạm kế thừa tước vị Định Viễn hầu, cũng là lộ ra một tin tức cho thái tử. Nói trắng ra chính là Tiết Trạm là người có thể dùng, về sau ngươi làm hoàng đế có thể hảo hảo dùng. Ngôn ngoại ý chính là trẫm đối với ngươi thực vừa lòng, ngươi thả lỏng trái tim trong bụng ra đi, vị trí hoàng đế là của ngươi.
Thái tử cười: “Phụ hoàng đừng nói như vậy, nếu hỗn tiểu tử biết ngài lấy hắn đánh đồng cùng Trung quốc công kia, cái đuôi còn không biết vểnh thành cái dạng gì đâu!”
Vẻ mặt lại không dám nói tiếp, Chu Lệ cười điểm điểm thái tử: “Ngươi nha ~”
Thái tử giả vờ không hiểu.
Chu Lệ cũng không cưỡng cầu nữa, gọi nội thị đến: “Người tới. Đi theo Tiết thế tử truyền khẩu dụ của trẫm, nói trẫm chuẩn lời cầu xin của hắn, nhưng ba tháng sau, nếu làm không ra thành tích khiến trẫm không vừa lòng, cẩn thận trẫm làm cho hắn chịu không nổi đấy!”
“Vâng!”
Quần thần có chút mộng.
Biểu tình Chu Lệ ngưng trệ.
Tiết Trạm vò vò góc áo, phải, hắn muốn chính là hiệu quả này.
“Tổ tiên của Cát An Bá – Vương thị được Cao tổ thụ phong, cả đời chinh chiến, từng cùng Cao tổ thất tiến thất xuất, đánh đuổi dân tộc Hung nô, dân tộc Tiên Bi, doanh trướng cường địch người Hồ, trảm vô số địch, uy danh hiển hách, cuối cùng còn thay Cao tổ chắn đao bỏ mình. Quân công chấn động triều đình và dân gian như thế, Cao tổ càng cảm ơn trước ân cứu mạng của Cát An Hầu nên luận quân công truy phong làm Cát An Hầu, thụ phong nhị phẩm, tước vị này kế tục ba đời con cháu.”
“Quân công như thế, hào kiệt như thế, xưng một tiếng khai quốc công thần cũng không quá.”
Bành Nghiêu nghe mà hết hồn.
Tiết Trạm vẻ mặt phẫn nộ: “Tại liệt tam công, như tiền bối của Trung quốc công đây, người nào mà không phải quân công hiển hách một thân ngựa chiến, trảm địch vô số, hơn nữa còn vì giang sơn Đại Minh ta lập công lao hiển hách.”
Mọi người nhìn về phía Trung quốc công.
Chu Lân Lân: “......”
“Kể ra các vị công hầu tiền bối người nào mà không phải từ trong thi sơn biển máu đi ra? Anh linh như thế, tuấn kiệt như thế, lẽ ra phải trở thành tấm gương của Đại Minh ta, để người người hướng tới, người người noi theo!”
“Mà nếu vị công thần này lại ở nơi phố chợ trước mắt bao người bị một tiểu bối vô danh tiểu tốt vũ nhục!” Nếu đổi lại là hắn, có người bất kính với lão nhân, đừng nói một chân, ba chân cũng đánh gãy.
Cát An Bá trừng mắt nhìn, nhất thời không nói nên lời.
” Hoàng Thượng, nếu tổ tiên của Vương thị dưới suối vàng có biết, chẳng phải trong lòng sẽ nguội lạnh? Nếu chúng tiền bối anh linh dưới suối vàng có biết, chẳng phải trong lòng cũng nguội lạnh!”
” Đại Minh ta tướng sĩ vì nước đổ máu, đổ mồ hôi nước mắt cũng bất quá là vì gia quan tiến tước phúc ấm cho con cháu đời sau, nếu mỗi người đều giống như con trai của Bành đại nhân ở giữa chốn phố chợ xuất khẩu vọng ngôn, vũ nhục tiền bối, như vậy làm sao bảo bách tính an bình, làm sao bảo hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ vì giang sơn Đại Minh ở trên chiến trường sục sôi nhiệt huyết mà tâm không nguội lạnh!” Hắn không phải hù dọa, ngươi lấy pháp lệnh nói chuyện, ta mượn quân tâm nói chuyện, xem ai đứng vững hơn ai? Bành Nghiêu nhìn sắc mặt Chu Lệ, lập tức kinh hãi.
Thần tình Tiết Trạm nghiêm túc: “Thần khẳng thỉnh Hoàng Thượng nghiêm trị tội vũ nhục! Còn đòi về cho tiền bối anh linh một cái công đạo!!”
Có văn thần bước ra khỏi hàng: “Hoàng Thượng, bất quá là chút chuyện mồm mép, Tiết thế tử nói như vậy lại gò ép tạo nên quân tâm, nguy ngôn khiến người nghe có chút e ngại.”
” Vậy con trai của Cát An Bá bất quá chỉ là nhất thời tức giận ra tay làm người ta bị thương, lại quan hệ đến cả pháp lệnh trị an của Đại Minh thì sẽ không gò ép?” Văn thần kia bị Tiết Trạm oán giận nhất thời không nói gì.
Đối với biến chuyển thần kỳ này, Cát An Bá tỏ vẻ chỉ số thông minh không đủ dùng nha!
Bành Nghiêu nhất thời tình thế cấp bách: “Hoàng Thượng tiểu nhi không biết, “
Tiết Trạm ngắt lời nói: “Bành đại nhân thân là quan viên tam phẩm lĩnh chức vị Lễ bộ Tả thị lang, phụ trách công việc ti lễ hiến tế, lại ngay cả chuyện tôn kính tiên hiền anh linh cũng chưa cho con trai độc nhất biết sao? Hay là nói ở trong mắt Bành đại nhân chỉ có đòi công đạo cho lão mẫu mình mới là hiếu, người khác vì tiền bối đòi công đạo sẽ không là hiếu?”
Đứa con đánh nhau đánh thua còn có mặt mũi bẩm báo trước mặt hoàng đế, trách người khác quá mạnh mẽ sao không kiểm điểm chính mình quá yếu? Hơn nữa, một tiểu tử hai mươi tuổi ngay cả một cái công danh tú tài cũng không có, quả thực dọa người!
” Lui một bước, lại nói, cho dù Bành đại nhân không dạy, con trai ngài đã qua nhược quán, đọc sách thánh hiền hơn mười năm, ngay cả chút kiến thức đó cũng không có, Bành đại nhân làm sao nói chuẩn xác sang năm khoa khảo tất trúng? Nha, bành đại nhân thân là Lễ bộ Thị lang có quyền tham gia quản lý khoa khảo, chớ không phải là, …”
Thái tử vẫn không lên tiếng ho nhẹ một tiếng: “Tiết thế tử. Nói cẩn thận.”
Dắt quân tâm lên mặt còn chưa tính, còn kéo làm rối kỉ cương khoa khảo đi ra nói chuyện, ngại chuyện không đủ sao?
Tiết Trạm bĩu môi biết nghe lời phải giải thích: “Hoàng Thượng, xin thứ cho thần nhất thời nói lỡ. Lưu thượng thư chưởng quản lễ bộ hơn mười năm, vì triều đình tuyển chọn vô số lương tài cho giang sơn Đại Minh, làm ra không ít cống hiến, tin tưởng Lưu thượng thư chưởng quản Lễ bộ nhất định không có tâm tư làm rối kỉ cương.”
Lễ bộ Lưu Thượng thư sắc mặt xanh mét như cũ.
Đồng triều Tiết Tấn Chi mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, tâm xem thần. Tên gọi tắt: nhập định.
Chu Lệ nhìn về phía bách quan: “Các khanh nghĩ như thế nào? Từ ái khanh?”
Từ thái phó đứng hàng thứ hai phía thái tử chắp tay: “Hoàng Thượng, cựu thần cho là hai phương đều có chút quá sự thật.”
“Chu khanh?”
Chu Kì Lân nói: “Thần tán thành ý thái phó.”
” Nhi thần cho rằng hai phương là có nói thêm vào sự việc, bất quá nhi thần cảm thấy chuyện đã xảy ra, hai phương đều có sai, con trai Cát An Bá lỡ tay đả thương con trai Bành đại nhân, mặc dù xuống tay có chút nặng, nhưng sự tình quan hệ đến danh dự của tiền bối nhất thời tâm huyết xung động cũng có thể lý giải. Nhi thần cho rằng không bằng Cát An Bá mang theo con trai đến nhà xin lỗi, bồi thường tổn thất y dược gấp hai có dư đi.” Nhiều ra gấp đôi coi như tổn thất phí, tính là phí tinh thần.
Chu Lệ trầm ngâm: “Bành ái khanh, Vương ái khanh, ý như thế nào?”
Bành Nghiêu kinh ra một thân mồ hôi lạnh, nào dám không thuận theo.
“Thần không dị nghị.”
Chỉ là bồi chút tiền bạc, so với trước đó bồi thường bằng tính mệnh hoặc một chân của con trai mà nói không biết có lợi hơn bao nhiêu.
“Thần không dị nghị.”
Chu Lệ vừa lòng gật đầu: “Vậy cứ thế đi. Bãi triều.”
Quần thần liệt bái.
“Thần cung tiễn Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng đi qua bệ thềm, chúng thần mới đứng dậy tốp năm tốp ba kết bạn rời điện.
Cát An Bá đuổi theo Tiết Trạm xin lỗi nói: “Trước đó là ta hiểu lầm Tiết thế tử, còn thỉnh thế tử đừng trách.”
“Bá gia lo lắng cho lệnh lang, Trạm hiểu được. Còn thỉnh Bá gia đừng trách Trạm tự chủ trương mới tốt.”
“Không trách, không trách, tạ ơn ngươi còn không kịp đây.” Vẻ mặt Cát An Bá nghĩ mà sợ: “Không sợ thế tử chê cười, từ khi phát sinh việc này, ta cũng đã chuẩn bị tinh thần bị giáng tội hoặc hàng tước. Hiện giờ bất quá bồi chút tiền bạc, quả thật giống như kiếp sau sống lại vậy.”
Tiết Trạm cười: “Bá gia tạ ơn Trạm còn không bằng tạ ơn Hoàng Thượng cùng thái tử.” Hắn làm ầm ĩ một phen chuyển xấu này, nếu như tính ba phần thì trợ diễn của Chu Lệ phải tính bốn phần, thái tử đánh nhịp cuối cùng cũng phải tính ba phần. Xét đến cùng, phía trên không thiên vị thì hắn có xảo lưỡi như hoàng như thế nào cũng là không tốt.
“Ta hiểu được.” Phủ Thái tử thì hắn sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ, về phần Hoàng Thượng, không thể tặng lễ, vậy để Vương Đạt đi tòng quân đi. Trên chiến trường giết nhiều địch nhân chính là tận trung với Hoàng Thượng.
Tiết Trạm gật đầu, tỏ vẻ vội vàng không tiện giúp.
Lại khách khí khiêm tốn hai câu, Cát An Bá hướng Định Viễn hầu chắp tay nói: “Định Viễn hầu. Có cháu như thế, quả thật rất may. Thỉnh.”
Định Viễn hầu hậm hực chắp tay: “Đâu có. Thỉnh.”
Chỉ có Định Viễn hầu tự mình biết, phía sau lưng áo lót của ông đều ướt đẫm. Ông thực sợ Tiết Trạm đầu bị nước vào đem võ tướng đều làm cho đắc tội, nhưng hiện tại ngẫm lại đắc tội cả lễ bộ cũng không khá hơn là bao.
“Ngươi...” Tiết Tấn Chi mở miệng lại khép, ngược lại nhớ tới chuyện trên triều đình hôm nay, cuối cùng vẫn đem lời khuyên nhủ nuốt xuống. Vừa lúc có tiểu thái giám truyền chỉ Tiết Trạm đến Tuyên Chính điện.”Ngươi đi đi. Đừng tùy hứng biết không?”
“Cháu trong lòng hiểu rõ.”
Trong lòng hiểu rõ mà cứ một mình đấu cả Lễ bộ sao? Chỉnh mấy bộ như vậy, ngươi không tính toán chọn phá từng cái một hay sao?
Tiết Tấn Chi tâm tính thiện lương thấy mà mệt.
Trong điện Tuyên Chính, ý cười trong mắt Chu Lệ biến mất, nâng tay: “Ái khanh miễn lễ.”
Tiết Trạm đứng dậy: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
“Hổ Báo Doanh huấn luyện như thế nào rồi?”
” Tiến độ tốt, lượng ăn của mỗi người đều tăng một nửa.”
Chu Lệ cũng là tới từ quân doanh, sức ăn tăng thêm đại biểu thể lực gia tăng, thân thể đang ở hoàn cảnh thích ứng.
“Trẫm thực chờ mong Hổ Báo Doanh ở dưới tay ái khanh sẽ trở thành bộ dáng khác.”
” Bảo đảm sẽ làm Hoàng Thượng chấn động.” Nói xong Tiết Trạm tìm cách nịnh nọt: “Thần vì có thể huấn luyện Hổ Báo Doanh tốt nhất, khẳng thỉnh Hoàng Thượng cho phép thần xin phép nghỉ. Mỗi ngày lâm triều thật sự là rất chậm trễ thời gian.”
Chu Lệ suýt nữa bị sặc nước miếng.
“Làm càn. Lâm triều là việc trọng yếu như thế, há có thể nói xin phép là xin sao?” Hắn quý vi thiên tử cũng không thể xin phép nghỉ đây này!”Vả lại bất quá là lâm triều, có thể chậm trễ bao nhiêu canh giờ của ngươi?”
“Hoàng Thượng, sổ sách không thể tính như vậy, cần biết thần tham gia lâm triều, phải trước giờ Dậu vào thành, giờ Thìn mới có thể quay về doanh, tính ra đều hơn phân nửa ngày: “Thấy Chu Lệ vẻ mặt buông lỏng, Tiết Trạm điềm tĩnh nghiêm mặt nói: “Cho nên thần khẳng thỉnh Hoàng Thượng cho thần xin phép nghỉ ba tháng.”
Chu Lệ tức giận cười: “Ngươi còn không bằng nói bỏ luôn danh ngạch miễn ngươi vào triều sớm luôn đi.”
Nhãn tình Tiết Trạm sáng lên. Như vậy tốt nhất!
Đọc hiểu biểu tình của hắn, Chu Lệ cực tức giận: “Người tới! Kéo ra ngoài cho trẫm!”
Lập tức có hai cấm quân tiến lên một tả một hữu kiềm lấy cánh tay Tiết Trạm, trên tay họ bất ngờ trầm xuống, không kịp phòng, Tiết Trạm đã đặt mông ngồi ngay tại chỗ.
Cấm quân: “.......”
Tiết Trạm nghiêm mặt nhìn chằm chằm cấm quân: “.......” Hai người các ngươi sử dụng chút lực nha, chân ta nhuyễn, vừa lúc đứng không nổi.
Chu Lệ: “....... Phốc.”
Cấm quân nghiêm mặt kéo người đi ra ngoài. Toàn bộ hành trình Tiết Trạm treo chân, tới ngoài cửa rồi không đợi cấm quân động thủ, phần eo uốn éo đứng dậy vỗ vỗ bụi trên cái mông.
Vừa vặn đụng vào thái tử, thái tử phất tay để cấm quân lui ra, giọng điệu bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi đây là lại phạm cái gì nữa rồi?”
Tiết Trạm thực oan uổng: “Hồi bẩm thái tử, thần vẫn thận trọng từ lời nói đến việc làm nha!”
Có một màn trên triều kia, thái tử tin hắn mới có quỷ.
“Mặc dù phụ hoàng độ lượng khoan hậu nhưng không phải một mực rộng lượng, ngươi cần biết hai chữ thu liễm.”
“Hồi bẩm thái tử, Trạm đã thực thu liễm.” Tín điều của hắn chính là: có khả năng động thủ sẽ không nói chuyện có khả năng động chân sẽ không động thủ! Như con trai của Bành Nghiêu kia hắn sẽ không chỉ đánh cho một quyền đâu.
Thái tử: “......” Khó trách lão Hầu gia mỗi ngày đuổi theo đánh người, tính nết này một ngày đánh ba lần còn ngại ít!
“Tóm lại trong lòng ngươi hiểu rõ là tốt rồi.”
“Hồi bẩm thái tử, trong lòng Trạm vẫn hiểu rõ.”
“.... Đi vội đi.” Thái tử cũng phát mệt.
Trong điện Tuyên chính, Chu Lệ đang cầm chén trà, ý cười đầy mặt, xem bộ dáng không tức không giận, ngược lại thực vui vẻ.
Thái tử vào cửa, trông trộm, nhẹ nhàng thở ra, đùa nói: “Xem ra phụ hoàng không hề giận, nhi thần cũng sẽ không cần cẩn thận cầu thỉnh.”
Chu Lệ quở trách thái tử: “Trẫm là tiểu nhân ưa tức giận sao? Một tiểu hỗn đản nghĩ muốn làm cho trẫm nổi giận, còn kém châm lửa hầu.”
“... Phụ hoàng lời này, nói quá sớm.” Thái tử thở dài: “Theo nhi thần biết, hành vi của Tiết thế tử sáng nay đã là kết quả thu liễm rất nhiều rồi.”
“Thái tử thực rất hiểu biết Tiết thế tử?”
“Không dối gạt phụ hoàng, lão Hầu gia từng mang Tiết thế tử tới phủ thái tử vài lần. Mỗi lần đến phủ thái tử của nhi thần đều làm ầm ĩ một phen. Không phải khổng tước bị nhổ hết lông thì chính là cá chép trong ao gặp hại, dị thú hiếm quý không biết bị bao nhiêu tai họa, nếu không nhớ nhầm thì còn đem cả con trai của đại thần khác đả thương.” Thái tử lấy danh dự của mình xin thề, hắn chưa từng gặp qua đứa nhỏ nào có thể gây sức ép như vậy. Lại cứ còn tuổi nhỏ mà đã là một tay hảo oa, quả thực phá hư.
“Hả? Còn có chuyện bực này? Làm sao trẫm không biết?”
“Việc nhỏ bực này làm sao phiền đến phụ hoàng?” Cả phủ thái tử không một thị vệ nào có thể coi chừng một tiểu oa nhi, loại sự tình này hắn có mặt mũi nói sao?” Bất quá làm ầm ĩ thì làm ầm ĩ, cũng biết tri ân báo đáp. Năm đó hắn đem khổng tước mà thái tử phi yêu thích nhổ hết lông đuôi, lúc sau lần lượt tặng lại không dưới năm con, thường thường còn có thể sưu tập chút đồ chơi dân gian tinh xảo ngoạn ý cho thái tử phi, đem thái tử phi lừa đến mức không còn tức giận hắn.” Cùng với để Cẩm y vệ đi tra lại cũng nhất thanh nhị sở, thái tử tình nguyện chính mình nói rõ ràng. Thiên tử đa nghi, cho dù bọn họ là phụ tử, có một số việc không nên mờ ám.
Dù sao với thiên tử mà nói, đầu tiên là quân sau mới là phụ. Thái tử chính là bởi vì ghi nhớ điểm ấy, mới tường an vô sự nhiều năm như vậy.
Chu Lệ tựa tiếu phi tiếu liếc thái tử: “Điểm ấy, giống gia gia hắn. Da lông ngắn không ngừng chuyện, nhưng đại sự tuyệt không hàm hồ.” Nói xong đứng dậy, thái tử bước lên phía trước vài bước nâng cánh tay Chu Lệ.
Chu Lệ vỗ vỗ cổ tay thái tử: “Tôi luyện vài năm vị tất không phải như Định Viễn hầu kia. Đến lúc đó có Chu khanh cùng hắn ở, ngươi có thể an tâm rất nhiều.”
Mấy câu nói đó của Chu Lệ tỏ vẻ hắn tán thành Tiết Trạm kế thừa tước vị Định Viễn hầu, cũng là lộ ra một tin tức cho thái tử. Nói trắng ra chính là Tiết Trạm là người có thể dùng, về sau ngươi làm hoàng đế có thể hảo hảo dùng. Ngôn ngoại ý chính là trẫm đối với ngươi thực vừa lòng, ngươi thả lỏng trái tim trong bụng ra đi, vị trí hoàng đế là của ngươi.
Thái tử cười: “Phụ hoàng đừng nói như vậy, nếu hỗn tiểu tử biết ngài lấy hắn đánh đồng cùng Trung quốc công kia, cái đuôi còn không biết vểnh thành cái dạng gì đâu!”
Vẻ mặt lại không dám nói tiếp, Chu Lệ cười điểm điểm thái tử: “Ngươi nha ~”
Thái tử giả vờ không hiểu.
Chu Lệ cũng không cưỡng cầu nữa, gọi nội thị đến: “Người tới. Đi theo Tiết thế tử truyền khẩu dụ của trẫm, nói trẫm chuẩn lời cầu xin của hắn, nhưng ba tháng sau, nếu làm không ra thành tích khiến trẫm không vừa lòng, cẩn thận trẫm làm cho hắn chịu không nổi đấy!”
“Vâng!”
Danh sách chương