Edit: Băng Di

Bách Vị lầu là thủ phủ ăn uống xa hoa nổi danh nhất kinh thành, lượng rượu được dự trữ kinh người, nhưng chẳng hiểu sao bị bữa tiệc này của Tiết thế tử dọn sạch thành hầm rượu rỗng, làm cho chưởng quỹ Bách Vị lầu cũng nửa cười nửa mếu. Thế tử gia, rốt cuộc là ngài tới phá của hay là tới đạp đổ? Có ai làm ông chủ như ngài vậy không? Cẩm y vệ nghĩ muốn chỉnh Tiết Trạm một chút chẳng ngờ Tiết Trạm xuất thân to của cải xa xỉ, Bách Vị lầu nổi tiếng kinh thành lại là do một tay hắn tạo dựng, bữa tiệc rượu này tuy là tiêu phí không ít nhưng cuối cùng vẫn là quay về túi tiền của hắn. Cho nên, so với cái gì cũng không nên so tiền với người giàu có, quả thật đả kích lòng người mà.

Một hồi tiệc rượu ngã mười mấy người, phe Tiết Trạm cùng Ngô Dụng tự nhiên là một trong số đó. Ngô Dụng say đến bất tỉnh nhân sự, Tiết Trạm tốt hơn một chút nhưng là buổi trưa ngày hôm sau mới tỉnh.

Đồng thời bị Hạ Thúy trút cho một chén thang tỉnh rượu thật lớn, khổ đại thâm cừu lại trút cho một chén cháo hoa, giữa đôi lông mày của Tiết Trạm vẫn nhíu thành một cục.

Tiết Tấn Chi vào cửa, xoay người hỏi: “Thế nào?”

Tiết Trạm giương mắt, vẻ mặt sắp chết.

Tiết Tấn Chi vui vẻ: “Nên! Ai kêu cháu vô sự chạy đến chọc vào Kỉ Cương kia, hiện tại biết Cẩm y vệ không dễ chọc chưa?”

“Đại bá là tới xem cháu bị chê cười sao?” Tiết Trạm làm ra vẻ “bá phụ, thật sự là nhìn lầm người” một chút lòng đồng tình cũng không có, trưởng bối như vậy có đáng yêu không?

“Ít nói hưu nói vượn.” Tiết Tấn Chi tức quá cười, dời bước ngồi vào đối diện: “Một tin tức tốt, một tin tức xấu, trước hết nghe cái nào?”

Ngón tay nhu nhu hai bên thái dương: “Trước hết nghe tin tức xấu.”

” Tin tức xấu chính là có người tham tấu Kỉ Cương một quyển, nói hắn mang theo hơn phân nửa Cẩm y vệ ngang nhiên cùng người uống rượu mua vui, công chức triều đình vi phạm quá trình công tác đương nhiên nghiêm trị.”

Tiết Trạm ha hả: “Cẩu nhà ai chạy đến loạn phun phân vậy?”

Tiết Tấn Chi khó hiểu: “Cái gì cẩu?”

“Cẩu độc thân.” Tiết Trạm cảm thấy hết thú vị lập tức đem mặt nghiêm lại: “Hoàng Thượng có phê duyệt không?”

“Mặc dù Hoàng Thượng không có hỏi tội nhưng việc ban thưởng cho các ngươi cũng chưa.”

” Cái gì mà ban thưởng cho?”

” Nghe nói về chuyện cháu cùng Kỉ Cương luận võ Hoàng Thượng cao hứng nói thưởng, đáng tiếc cháu đi trêu chọc hơn phân nửa Cẩm y vệ, dọn sạch hầm rượu của Bách Vị lầu dẫn tới ngự sử buộc tội, bằng không, lúc này ban thưởng cũng nên về đến nhà.”

Tiết Trạm mộng mộng theo bản năng hỏi: “Phần thưởng bình thường của Hoàng Thượng là cái gì?”

Tiết Tấn Chi bị nghẹn, nửa ngày tức giận nói: “Cháu còn có tâm tư nhớ đến ban thưởng. Cẩm y vệ phong bình không tốt người khác trốn đều không kịp, cháu thì hay rồi, cũng dám xáp lại gần, quả thực hồ nháo!”

” Cẩm y vệ chiếu theo pháp luật làm việc làm sao phong bình không tốt?” Thấy Tiết Tấn Chi nhíu mi, Tiết Trạm vội vàng bày ra bộ dáng nhận sai chuyển đề tài hỏi: “Tin tức tốt đâu?”

” Trước đó Vương ngự sử bị xử tội, Trương ngự sử hai ngày trước bị Hoàng Thượng giáng một bậc, xếp hàng lâm triều tạm thời mất hai danh ngạch, trống ra hai khoảng không, ngày trước Lại bộ trình lên tấu chương xin ý chỉ, Hoàng Thượng ngự bút điểm tên của cháu.”

Mười chín tuổi có thể xếp hàng cùng bách quan, có thể nói là chỉ có hoàng tử mới là ngoại lệ, Tiết Tấn Chi cùng có quang vinh lây, nhưng quay đầu nhìn Tiết Trạm đang một bộ biểu tình bị sét đánh, lập tức cảm thấy ngực bị nghẹn. Hắn cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình của phụ thân lúc trước vì sao tức giận thường xuyên đuổi theo đánh Tiết Trạm rồi, không phải tính nết của lão nhân gia không tốt cũng không phải không có kiên nhẫn, thật sự là tiểu tử này nên đánh!

“... Có thể làm cho Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra không?”

Tiết Tấn Chi tức giận mày dựng ngược: “Nói hưu nói vượn! Hoàng Thượng kim khẩu ngự ngôn há có thể nói sửa liền sửa?”

Tiết Trạm sắc mặt vẫn lưu luyến: ” Vậy cháu có thể xin phép không? Có việc? Có tang? Có hỉ?”

Tiết Tấn Chi tức giận đến mức đau ngực, phất tay áo mà đi, ngược lại đi tìm Tiết Úy Chi bảo hắn mau đến quản. Tiết Úy Chi tìm tới cửa, lúc đó Tiết Trạm đang luyện quyền.

Tiết Trạm thu thế: “Cha tới vừa lúc, bồi con trai luyện một chút.”

Tiết Úy Chi thuận thế bước hụt chân: “Đi nhầm.” Dứt lời nhanh như chớp chạy ra khỏi viện tử.

Tiết Trạm mừng rỡ.

Lão thái thái Thường thị nghe nói cũng vui vẻ đến mức chụp cái bàn: “Con khỉ con này! Lão nhân qua đời thì tựa như trở mình.”

Tiết Tấn Chi bất đắc dĩ: “Nương, việc lâm triều nghe chính sự không phải là nhỏ, A Trạm tùy hứng như thế con trai sợ đưa tới khiển trách rước lấy thị phi.”

“Tại triều làm thần tử người nào mà không bị khiển trách?” Lão thái thái vỗ vỗ con trai cười nói: “Con đừng trông gà hoá cuốc tự mình dọa chính mình. A Trạm tuy là tùy hứng chút nhưng trong lòng nó đều biết, chọc không tới phiền toái lớn gì đâu. Vả lại Hoàng Thượng cũng không phải tính toán chi li, một vài tranh luận nho nhỏ không dẫn tới khiển trách đâu.”

” Quân thần chi nghi cần tuân thủ lễ.” Tiết Tấn Chi mày nhíu thành gút đáp.

Lão thái thái nở nụ cười: “Lúc trước cha của con cũng là ba ngày hai lượt bị tham tấu một quyển, lên triều cũng không biết bị động tay động chân bao nhiêu lần, có lần nghiêm trọng còn đem chân của Lại bộ thượng thư đánh gảy, kết quả cuối cùng không phải là Hoàng Thượng giúp đỡ biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ hay sao? Người ngốc còn có ngốc phúc, con giao trái tim phóng khoáng chút đi.”

Tiết Tấn Chi mở miệng lại khép, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Sau ngày đó Tiết Trạm y chỉ vào triều nghe chính sự, canh giờ quá sớm mắt thiếu chút nữa cũng không mở ra được, lúc Tiết Trạm nhìn thấy Trung quốc công Chu Kì Lân lập tức sức sống tăng lên gấp trăm lần. Ánh mắt toa toa bay thẳng.

Hi! ~ nam thần!

Chu Kì Lân: “......”

Nam thần ngươi đừng cao lãnh như vậy, đừng không để ý đến ta mà~

Chu Kì Lân: “......”

Nam thần ngươi cuồng bá khốc duệ như vậy là do được nương dạy sao?

Chu Kì Lân: “......”

Nam thần ngươi là điện, ngươi là quang, ngươi là thần thoại duy nhất~

Chu Kì Lân: “......”

Lão tướng quân bị kẹp ở chính giữa không thể nhịn được nữa: “Tiết thế tử, nếu không chúng ta đổi vị trí?”

Tiết Trạm cười nở hoa:” Làm sao không biết xấu hổ như vậy được, đây là vị trí của Viên tướng quân, Trạm làm sao không biết xấu hổ chiếm dụng chứ.”

” Không sao, ta vừa lúc muốn tìm một vị trí dưỡng thần.”

“Vậy đa tạ Viên tướng quân.” Từ hàng thứ ba chuyển lên hàng thứ hai, Tiết Trạm dứt khoát nhìn chòng chọc Chu Lân Lân bên trái hắn.

Nam thần nam thần ~ ngươi sao có thể suất như vậy! Nhìn ta! Nhìn ta! Nhìn ta nè!

Chu Kì Lân: “......”

Nam thần ngươi cao lãnh như thế ngươi thấy thành tựu lắm sao?

Chu Kì Lân: “......”

Nam thần ngươi ngạo kiều như vậy có bản lĩnh vĩnh viễn đừng nhìn ta nha! Hừ!

Từ thềm điện đi tới Chu Lệ vừa vặn chứng kiến một màn này “... Phốc.”

Thái tử đi theo: “......”

Hoàng Thượng ngồi ngay ngắn trên ngự tọa, thái tử đi qua bậc thềm nhận lễ bách quan dập đầu.

“Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Chu Lệ nhẹ nâng cánh tay: “Các khanh miễn lễ.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.”

Quần thần đứng dậy báo hiệu một ngày lâm triều bắt đầu, Tiết Trạm nhịn xuống dục vọng ngáp một cái vựng vựng buồn ngủ. Mọi người đều biết cái gọi là lâm triều, cái gọi là nghe chính sự kỳ thật cũng không có cao minh như vậy, chính sách phương châm chân chính là ở điện Tuyên Chính quân thần định ra, cũng như ở hiện đại tầng quản lý xí nghiệp lớn họp cùng với cao tầng. Bất quá lâm triều còn bộ phận người, quan viên buộc tội. Tục xưng cáo trạng!

Trùng hợp hôm nay còn có Lễ bộ Tả thị lang Bành Nghiêu trạng cáo Cát An Bá-Vương Chí dung túng con trai hành hung đả thương con trai độc nhất của Bành gia hắn.

Tiết Trạm lập tức chấn hưng tinh thần, mắt bốc lên tinh quang.

Cáo trạng = bát quái = kháp cái = miệng trượng = đề tài câu chuyện

Chu Kì Lân bên cạnh: “...... Phốc.”

Tiết Trạm liếc.

Ngươi có bản lĩnh cao lãnh ngươi đừng cười nha!

Chu Kì Lân: “......”

“Hoàng Thượng”, Bành Nghiêu lão lệ tung hoành: “Bành gia của thần ba đời đều là dòng độc đinh, mặc dù có chút nuông chiều nhưng cho tới bây giờ vẫn tuân thủ kỉ cương không gây chuyện thị phi, nhưng con trai của Cát An Bá – Vương Đạt ỷ vào một thân võ nghệ vô cớ đánh con trai của thần đến tàn phế! Đang êm đẹp lại sinh tai họa bất ngờ. Hoàng Thượng! Xin người làm chủ cho vi thần nha!”

Cát An Bá Vương Chí cũng gần năm mươi tuổi, nghe vậy tức giận đến mức nét mặt già nua đỏ bừng, lúc này nhảy ra! “Thúi lắm! Hoàng Thượng, là con trai của Tả thị lang khẩu xuất cuồng ngôn nhục mạ tổ tiên của thần, con trai của thần mới nhất thời tức giận đánh bị thương người,”

Bành Nghiêu xoa xoa nước mắt nói lời tiệt ngôn: “Hoàng Thượng, tuy là chuyện đã xảy ra, cho dù có biện luận thị phi cũng nên nói lẽ phải, cũng không nên ra tay dùng thủ đoạn tàn nhẫn đả thương người ta. Con trai của thần một lòng đọc sách thánh hiền chuẩn bị sang năm tham gia khoa khảo, hiện giờ vài chỗ gần như thương tật, sang năm đi ứng khảo thế nào? Hoàng Thượng, con của thần đã qua tuổi nhược quán, bỏ qua khoa khảo sang năm sẽ phải đợi ba năm nữa, đến lúc đó đã hai mươi tuổi làm sao tham gia khoa khảo được nữa? Hoàng Thượng, xin làm chủ cho vi thần!”

Cát An Bá là võ thần, tính tình nóng nảy, tức giận chửi ầm lên: “Nếu không phải con ngươi nói lời ngông cuồng vũ nhục tổ tiên ta, con ta làm sao động thủ?”

” Ý tứ của Cát An Bá là con của ta vì chút mồm mép mà xứng đáng bị đánh cho tàn phế? Xứng đáng bỏ qua khoa khảo sang năm không cần tiền đồ? Nhân vật quan trọng giống như Cát An Bá đây, Đại Minh ta đây còn có ngày yên tĩnh sao?”

Văn thần võ tướng xưa nay tựa như oan gia kiếp trước, năm ngày một trận cãi lớn ba ngày một trận cãi nhỏ, lại cứ ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, mỗi khi tới chỗ này Chu Lệ đều hận không thể miễn lâm triều cho xong!

Có văn thần chạy tới thêm một cước: “Hoàng Thượng, vi thần cho rằng việc này xác thực nên nghiêm trị. Nếu mỗi người chỉ vì một chút mồm mép mà bị đánh đập tàn nhẫn thậm chí đến nỗi tàn phế, vậy triều đình còn làm sao quản lý bách tính? Chỗ nha môn làm sao ban sai đây?”

Võ tướng cũng không cam yếu thế: “Hoàng Thượng, đánh người phía trước không đánh người phía sau, thân là võ tướng một thân nhiệt huyết, sau khi tổ tiên bị vũ nhục chẳng lẽ còn phải nhẫn nhịn nuốt giận hay sao?”

Bành Nghiêu lao ra chắp tay với võ thần vừa lên tiếng: “Ý tứ của Lưu tướng quân là mắng không thắng thì đánh thắng có đúng không?”

“Võ tướng chúng ta chỉ trọng nắm đấm, không bằng Bành đại nhân võ mồm thiện biện.”

Lễ bộ Thượng thư liếc hắn: “Ý tứ của Lưu tướng quân là văn thần chúng ta bởi vì quyền cước không mạnh cho nên xứng đáng bị đánh?”

“Võ tướng chúng ta đây thì xứng đáng bị mắng?”

Chu Lệ nhịn xuống đám gân xanh nhảy lên, tầm mắt quét qua văn võ bá quan cuối cùng định ở trên người Tiết Trạm.

“Tiết thế tử.”

Tiết Trạm bước ra khỏi hàng: “Thần ở.”

“Ngươi cũng là võ tướng, ngươi suy nghĩ việc này như thế nào?”

Tiết Trạm vẻ mặt vô tội: “Hoàng Thượng, thần vừa rồi nghe nhưng chưa hiểu được. Bành đại nhân nói con trai độc nhất của mình bị đánh thành trọng thương. Là trọng thương dạng gì? Bị cái gì đánh thành trọng thương? Lại là tàn phế như thế nào? Cát An Bá nói là con trai độc nhất của Bành đại nhân vũ nhục tổ tiên của mình, con trai độc nhất của Bành đại nhân vì cái gì phải vũ nhục tổ tiên nhà người khác? Lại là vũ nhục như thế nào? Nếu muốn phân xử rõ ràng, thần cảm thấy cần làm rõ ràng lại từ đầu đến cuối.”

Chu Lệ gật đầu: “Tiết thế tử nói có lý. Cát An Bá ngươi nói trước đi.”

Vương Chí hốc mắt đỏ bừng, lại sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Sự tình quan hệ đến tổ tiên, thần không có mặt mũi thuật lại.”

Tiết Trạm hiểu rõ, hướng Bành Nghiêu hỏi: “Lệnh lang là bị thương ở đâu? Là cái gì làm bị thương? Thương thế như thế nào?”

Bành Nghiêu chắp tay: “Ở khu chợ, con ta cùng con trai của Cát An Bá ngẫu ngộ, vì hiểu lầm sinh ra đấu mồm mép, bị con trai của Cát An Bá dùng đòn gánh đánh gảy chân. Thần thỉnh  thái y xem chẩn, nói là nói là,… “Bành Nghiêu vẻ mặt bi thống: “Nói là có thể sẽ tàn phế. Lão nương của thần lúc ấy liền ngất đi, nếu không phải thái y dùng thuật châm cứu đã thất truyền cấp bách châm cứu cho, lão mẫu của thần liền, liền,… thỉnh Hoàng Thượng vì vi thần làm chủ nha!”

Vẻ mặt Tiết Trạm đồng tình: “Người lớn tuổi thường chịu không nổi đả kích, cũng may thái y y thuật cao siêu dùng thuật châm cứu đã thất truyền cứu trị kịp thời, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Hiện giờ thái phu nhân không sao chứ? Bành đại nhân vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng.”

Bành Nghiêu xoa xoa hốc mắt, một bộ bi phẫn ưu thương.

Tiết Trạm thở dài hướng Cát An Bá nói: “Đả thương người ta đến tàn tật, Bành thái phu nhân vì tức giận ôm bệnh, Bá gia sao còn có thể lẽ thẳng khí hùng?”

Cát An Bá trừng mắt.

Người còn lại cũng hoài nghi mình nghe lầm.

Ngươi là võ tướng lại giúp đỡ văn thần nói chuyện, có phải đứng sai phe hay không?

“Hoàng Thượng, một ngựa trả về một ngựa, đả thương người thành tàn tật lại hại đến lão nhân đích thật là phạm vào sai. Bành đại nhân là khổ chủ, không bằng nghe một chút xem ông ấy muốn trừng phạt như thế nào đi.”

Chu Lệ nhìn về phía Bành Nghiêu.

Bành Nghiêu cắn răng: “Hoàng Thượng, thuốc dùng cứu con trai của thần đều là quý báu hiếm gặp, chi phí tiêu dùng còn lại càng không ít. Mẫu thân của thần lại dùng dược liệu quý báu cứu mạng, phương thuốc an dưỡng lúc sau càng quý hiếm hơn. Chi tiêu nhiều ít thần đều có thể không tính toán, thần chỉ là đau lòng con trai tàn tật, mẫu thân tuổi già còn vì tiểu bối rơi lệ tổn hại sức khỏe, làm cha, làm con nếu vì chút tiền tài, không vì thân nhân lấy lại công đạo chẳng lẽ không phải bất từ bất hiếu? Cho nên tiền bạc bồi thường thần có thể không cần, nhưng phạm tội cần thiết trừng phạt nghiêm khắc!”

Tiết Trạm hỏi: “Bành đại nhân nghĩ muốn nghiêm trị như thế nào?”

” Chặt đứt chân của con ta thì lấy chân Vương Đạt ra bồi thường, hơn nữa dựa theo tội đả thương người thành tàn tật hạ ngục!”

Cát An Bá nghiến răng ken két: “Độc phu vô sỉ!”

Đánh gãy chân rồi bỏ tù, không cho người trị liệu, cho dù không chết cũng đủ làm cho chân Vương Đạt tàn tật! Sau khi tàn tật lại bị biến chứng bệnh khác, đây là chết người nha!

“Làm càn!”

Chu Lệ phẫn nộ, tự có người tiến lên khuyên giải an ủi Cát An Bá.

Tiết Trạm chắp tay: “Cái gọi là thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, nếu con trai của Cát An Bá đánh gãy chân con trai của Bành đại nhân, vậy Bành đại nhân vì con trai độc nhất của mình đoạn đi một chân con trai của Cát An Bá cũng là hợp lý. Vả lại tội đả thương người đến tàn phế đã có pháp luật quy định rõ, Bành đại nhân đề nghị hạ ngục cũng có lý.”

Lời vừa ra khỏi miệng lập tức cả triều đình yên tĩnh một mảnh.

Chu Lệ cũng là trừng mắt nhìn. Lần đầu tiên nhìn thấy một võ tướng lộ liễu dùng lập trường kiên định trợ giúp văn thần như thế, hiếm lạ, rất hiếm lạ!

Cát An Bá giận sôi lên, quay đầu đánh một quyền về phía Tiết Trạm: “Tiết thị tiểu nhi, ngươi dám!”

Tiết Trạm dùng một tay bắt lấy, kiềm cánh tay kia lại: “Cát An Bá an tâm một chút chớ giận.” Nói xong buông quyền kia ra hướng về phía Chu Lệ chắp tay nói: “Hoàng Thượng, nếu chuyện đánh người thành tàn tật đã nói rõ ràng, vậy nói một chút đến chuyện con trai của Bành đại nhân vũ nhục tổ tiên người khác đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện