Trên đường về lớp, Lục Vân Nghi cứ hỏi Cao Diệp Anh mãi không thôi:

- Anh Anh sao cậu lại tới lớp 11A1 vậy? - Tại vì tớ lo cho cậu- Cao Diệp Anh nói

- Tại sao lại lo cho tớ?

-Vì bản thân cậu quá ngốc không biết mình bị lừa- Cao Diệp Anh nói, cốc đầu cô bạn thân của mình

- Tớ bị lừa? Nhưng...sao...?

Cao Diệp Anh đoán con bạn mình muốn hỏi gì, cô kể:

10 phút trước: Sau khi Lục Vân Nghi vừa bước ra cửa lớp,Cao Diệp Anh đã nghi ngờ có chuyện gì đó mờ ám. Tại sao không phải ai khác mà là Vân Nghi? Tại sao cô Châu là giáo viên dạy văn mà lại đưa hồ sơ cho thầy Đặng dạy toán? Còn nữa tại sao Âu Dương Na Na lại bước ra từ phòng giáo viên? Có rất nhiều câu hỏi khiến cô rất thắc mắc. Chợt cô nghe một cuộc trò chuyện ở bàn phía dưới

- Con nhỏ Lục Vân Nghi bị chơi khăm mà không biết. Đúng là đồ ngu mà- Học sinh A nói

- Hứ cho chừa cái tội dám đụng vào Nam thần của tớ- Học sinh B nói

- Mà tụi nó cũng gan lắm.Không đụng ai mà đi đụng vào ổ kiến lửa Âu Dương Na Na- Học sinh A nói tiếp

- Đáng đời tụi nó. Ha ha ha ha- Học sinh B cười

"RẦM" Tiếng động vang lên khiến cả lớp quay lại nhìn nơi phát ra tiếng động đó. Cao Diệp Anh đứng dậy đập bàn,cô quay xuống nhìn hai nữ sinh kia khiến cả hai run sợ. Cô Châu đang viết bài trên bảng, quay xuống nhìn Cao Diệp Anh nói:

-Cao Diệp Anh, em bị làm sao vậy?Em có biết em làm ảnh hưởng tới lớp học không hả?

Cao Diệp Anh nhếch miệng cười, nói:

- Người như cô mà cũng làm giáo viên sao? Kinh tởm

"CHÁT"- Cái tát giáng thẳng vào bên má của Cao Diệp Anh. Cô Châu đã tát Diệp Anh. Cao Diệp Anh không nói gì, chỉ nhìn vào cô Châu, vẻ mặt của cô bây giờ rất tức giận. Xong cô vụt chạy ra khỏi lớp, tìm Lục Vân Nghi

Trở lại truyện:

Lục Vân Nghi sau khi nghe xong, bỗng ôm Cao Diệp Anh khóc. Cao Diệp Anh bất ngờ, hỏi:

- Tiểu Nghi ngoan, nín đi, sao cậu khóc?

- Hức... tại tớ ngốc không biết...mình bị...lừa nên.....cậu mới bị tát...Hức tớ xin... tớ xin lỗi.... là tớ không...tốt luôn làm liên lụy tới bản thân cậu. Tớ là đồ xui xẻo...Cũng tại tớ mà Jim...híc..anh ấy mới...

- Vân Nghi đừng nói nữa. Chuyện qua rồi. Giờ tớ đang ở bên cạnh cậu. Cậu đừng suy nghĩ tới Jim nữa. Nếu cậu buồn anh ấy cũng không vui đâu.- Cao Diệp Anh cắt ngang lời của Lục Vân Nghi ớ sẽ

- Ừ tớ sẽ không khóc nữa. Thôi chúng ta về lớp.- Lục Vân Nghi kéo tay Cao Diệp Anh trở về lớp

Cách đó không xa, có một chàng trai đứng đó. Anh đã nghe hết mọi chuyện. Người đó là Dịch Dương Thiên Tỉ. Anh xuống phòng giáo viên để lấy giáo án cho thầy Đặng, bất ngờ nghe được mọi chuyện. Không hiểu sao khi Lục Vân Nghi khóc, bất giác anh muốn ôm cô vào lòng. Và cái cảm giác khi anh nghe đến tên một người con trai, cảm giác ấy rất khó chịu."Jim là ai? Và anh ta có liên quan gì đến Lục Vân Nghi và Cao Diệp Anh? Hai người này là ai?" Một đống câu hỏi cứ quay mòng trong đầu của anh.Anh nhanh chóng lấy tài liệu cho lão Đặng rồi quay về lớp

Tại lớp 11A10

Có tiếng mở cửa.Mọi người quay lại nhìn, là hai cô. Cô Châu hỏi:

- Cao Diệp Anh em đi đâu giờ mới về?

Cao Diệp Anh không nói gì, quay về chỗ ngồi

- Tôi hỏi em sao em không trả lời hả?- Cô Châu gần như hét lên

Cao Diệp Anh vẫn im lặng, tặng cho bà cô cái liếc mắt khiến bà ta sợ quá, tiếp tục giảng bài. Tiết học hôm đó trôi qua ảm đạm

Giờ ra về:

-Anh Anh, Tiểu Nghi đợi tớ với- Tiếng Dương Ánh Linh gọi theo sau cô là ba người con trai.

- Hì chờ bọn tớ về với- Vương Nguyên nói

-Về thì cũng được. Chỉ sợ các cậu ngại mỏi chân thôi- Lục Vân Nghi nói

Câu nói của Lục Vân Nghi như chạm vào lòng tự trọng của đám con trai.Dịch Dương Thiên Tỉ không ngờ người đứng trước mặt anh và người khóc khi nãy lại là một người.Anh nói:

- Chúng tôi có thể vừa đi bộ vừa xách cặp cho các cô luôn đó

Nhận thấy mình vừa lỡ lời, anh bỗng im lặng. Quả không sai, có hai cặp mắt đang nhìn anh chằm chằm.

-Chính cậu nói đó nha. Nè cặp của tôi nè.Còn đây là cặp của Anh Anh và Tiểu Linh.-Nói rồi cô đưa cặp của mình cho Thiên, đưa cặp của Linh cho Nguyên, còn cặp của Anh Anh đưa cho Khải.

Thiên Tỉ thấy có hai cặp mắt nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống anh" Thiên Tỉ lát về nhà ngươi biết tay bọn ta" Nguyên và Khải có chung một suy nghĩ.Thôi rồi phen này tiêu anh rồi.Bởi vậy dân gian ta có câu:" Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói" quả là không sai mà

"PÍP PÍP" Tiếng còi xe vang lên. Cửa kính xe ô tô được hạ xuống. Bên trong là Âu Dương Na Na, cô ta nhìn thấy Khải đang cầm cặp cho Cao Diệp Anh trong lòng rất bực mình. Nhưng cô ta nhanh chóng nói:

- Khải à chúng ta về chung đi- Giọng điệu giả tạo đến phát ớn

- Cô muốn về thì tự về lấy. - Dương Ánh Linh nói

- Liên quan gì đến cô- Âu Dương Na Na phản kháng

Vương Tuấn Khải im lặng. Anh đưa ánh mắt cầu cứu Vương Nguyên và Thiên Tỉ. Nhận thấy ánh mắt, Thiên Thiên mới nói

- A~ Khải à,em nhớ hôm nay hình như anh có hẹn ăn cơm với bà Thy rồi thì phải?

- Bà Thy?- Vương Tuấn Khải hỏi lại

- Anh không nhớ sao? Bà Thy là em gái ông anh họ ông hàng xóm của bà hàng xóm gần nhà anh đó. Bà ấy đã hẹn ăn cơm với anh từ hôm trước đó- Vương Nguyên nói một tràng

- A~ Anh nhớ rồi. Không nhờ hai em nói chắc anh quên khuấy mất. Cảm ơn hai em nha. - Vương Tuấn Khải nói- Chúng ta về đi. Nói rồi anh kéo tay Cao Diệp Anh chạy trước để lại Âu Dương Na Na đang tức tối.

-Thôi bọn tôi cũng về đây- Thiên Thiên nói, kéo tay Lục Vân Nghi đi

- Bye bye nha. Plè- Dương Ánh Linh không quên tặng cho Na Na giọng điệu khinh thường. Cô nàng nắm vai Vương Nguyên đi

- Cao Diệp Anh, Lục Vân Nghi,Dương Ánh Linh, mấy người đợi đó đi.Rồi các người sẽ phải nếm mùi đau khổ- Âu Dương Na Na nghiến răng nói từng chữ

Tại một nơi khác:

Vương Tuấn Khải vẫn nắm tay Cao Diệp Anh. Cô nói:

- Bỏ tay tôi ra được rồi đó

- Ơ anh xin lỗi

Cô không nói gì, chỉ bước đi tiếp.Lát sau bốn người kia cũng đuổi kịp, Ánh Linh nói:

- Giờ là lúc anh xin lỗi cô ấy đấy

- Nhưng anh..anh sợ..cô ấy

- Diệp Anh không phải người nhỏ mọn đâu, anh xin lỗi cậu ấy đi- Lục Vân Nghi lên tiếng

-Ừm, xin lỗi và cũng cảm ơn em- Vương Tuấn Khải nói.Xong anh chạy lại chỗ Cao Diệp Anh

- Anh Anh, anh có chuyện muốn nói

- Nói đi- Cao Diệp Anh lạnh lùng nói

- Anh,anh xin lỗi về chuyện ở trường

- Sao lại phải xin lỗi tôi chứ? Ạnh có làm gì sai đâu?- Cao Diệp Anh nói

- Vậy em không giận anh sao?

- Sao tôi lại phải giận anh vì cái chuyện cỏn con ấy chứ?

-Cảm ơn em.- Anh cười, nụ cười tỏa nắng khiến tim cô lệch một nhịp

- À mà còn phải chuẩn bị về ăn cơm với bà Thy nữa chứ.- Thiên Thiên nói đùa

- À là bà Thy em ông anh họ ông hàng xóm của bà hàng xóm nhà Khải ca ấy hả?- Vương Nguyên hưởng ứng

Cả bọn cười vui vẻ. Ngày đầu tiên đi học mà xảy ra thật nhiều chuyện. Vẫn còn nhiều khó khăn đang chờ những cô gái mạnh mẽ của chúng ta vượt qua
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện