[...]

Trình Duyệt hết giờ dạy học liền trở về ký túc xá của trường, vừa mới chuẩn bị đi tắm thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, Trình Duyệt nhìn cuộc gọi tới hiện tên Giang Tử Đông, có chút kinh ngạc, từ sau cuộc họp mặt đang vui mà mình cụt hứng bỏ về kia, không thấy hắn gọi điện cho mình nữa, lúc này gọi tới là có chuyện gì nhỉ? Trình Duyệt bắt điện thoại, bình thản nói: “Đông ca, tìm tôi có việc sao?”

Giang Tử Đông trầm giọng nói: “Trình Duyệt, thầy Ngụy trong trường cậu, kỳ thực là bạn tốt của tôi.”

Chuyện này Trình Duyệt đã sớm biết rồi, chỉ là giả bộ không biết, chừa chút mặt mũi cho Giang Tử Đông mà thôi.

“Rồi sao?” Trình Duyệt bình tĩnh hỏi.

“Ngày đó tôi kêu cậu ấy lừa cậu tới quán bar là bởi vì tôi thấy Diệp Kính Hy đã tới đó trước, thế nên mới gọi điện bảo Tiểu Ngụy đưa cậu tới.” Hắn dừng lại một chút, thấp giọng nói, “Cậu đừng giận, trước hết nghe tôi nói đã…”

Trình Duyệt không giận, anh chỉ cảm thấy rất kinh ngạc mà thôi. Hoá ra mình và Diệp Kính Hy gặp nhau không phải là trùng hợp mà là do Giang Tử Đông cố ý sắp đặt?

Bên tai vang lên thanh âm trầm thấp mà thong thả của Giang Tử Đông —

“Tôi làm như vậy chỉ là hy vọng các cậu có thể gặp mặt nhau sớm một chút. Lần trước gặp cậu ấy trong cuộc họp tin tức, cậu ấy hỏi tôi cậu sống có khỏe không, lúc đó tôi biết, trong lòng cậu ấy kỳ thực vẫn còn nhớ tới cậu.”

“Tôi đưa danh thiếp của cậu ấy cho cậu, cậu lại không cần, cậu da mặt mỏng không muốn chủ động đi tìm cậu ấy, vậy thì để cậu ấy chủ động tới tìm cậu.”

“Cùng ở trên thương trường hỗn độn, chuyện của cậu ấy tôi rõ ràng hơn cậu nhiều, cậu ta mấy năm nay chỉ lo làm ăn, một người bạn bên cạnh cũng không có, sống cũng không dễ dàng gì. Tôi biết, trong lòng Diệp Kính Hy còn có cậu, cậu cũng còn yêu cậu ấy, các cậu thủy chung vẫn không bỏ được nhau. Cậu xem, tôi ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy, một chút dấu hiệu động tâm cậu cũng không có, tôi thật sự cảm thấy mệt rồi…”

“Cho nên, tôi từ bỏ.”

“Thế nhưng, trước khi từ bỏ, tôi vẫn mong các cậu được hạnh phúc. Thẳng thắn biết thời biết thế, xem như là thành toàn cho các cậu.”

Trình Duyệt vẫn trầm mặc không nói gì.

Kỳ thực anh biết rõ, chuyện năm đó cũng không thể trách Giang Tử Đông hết được. Nếu như hắn không dẫn mẹ tới, mình cũng không có cái cớ nào để nói chia tay với Diệp Kính Hy. Thời khắc then chốt ấy càng kéo dài thì càng bất lợi, mỗi ngày đều sống trong giày vò thống khổ, tinh thần đều sắp điên cả rồi, vạn nhất không chia tay được, Diệp gia bọn họ kết thúc thì Diệp Kính Hy sẽ áy náy cả đời.

Giang Tử Đông rất lãnh tĩnh, làm người đứng xem mới lý trí thấy rõ được thế cục, nhanh chóng giúp mình chặn đứng cái đống rối tinh rối mù này, kết thúc sạch sẽ những ngày tháng dằn vặt ấy. Thế nhưng đồng thời, hắn cũng đã chặt đứt cả phần cảm tình của hắn đối với Trình Duyệt, bởi vì khi hắn đã quyết định làm như vậy thì hắn cũng đã biết trước, phần tình cảm ấy sẽ không bao giờ có khả năng được đáp lại nữa.Bình tĩnh ngẫm lại, kỳ thực Trình Duyệt cũng hiểu rõ nỗi khổ của Giang Tử Đông, cho nên mấy năm qua anh cũng không thật sự hận hắn.

Trình Duyệt ngoài mặt thì tính tình ôn nhu, thế nhưng bên trong lại bướng bỉnh quật cường, khoảng thời gian khi mẹ anh mất thật sự là khó khăn tới cực điểm, nhưng anh cũng không tiếp nhận bất cứ sự giúp đỡ nào của Giang Tử Đông, bởi vì anh không muốn cho Giang Tử Đông hy vọng, không muốn để Giang Tử Đông lãng phí thời gian trên người mình nữa. Sau đó, dần dần, liên lạc của hai người cũng ít xuống, mãi đến khi Trình Nhạc thuận lợi thi đỗ đại học, Trình Duyệt mới đổi được một công việc ổn thỏa lại tương đối thanh nhàn, tới học viện âm nhạc làm thầy giáo. Cũng là lúc đó, sau khi quen biết với Ngụy Thánh Hiên, Trình Duyệt mới biết được, kỳ thực Giang Tử Đông vẫn luôn âm thầm quan tâm mình, có thể thuận lợi tìm được công việc làm thầy dạy nhạc này, Giang Tử Đông đã dựa vào mối quan hệ rộng rãi của hắn, lại còn nhờ vả thầy Ngụy đã làm việc ở đây nhiều năm, giúp đỡ Trình Duyệt biết bao nhiêu chuyện…

Làm nhiều việc như vậy, lại tận lực không cho Trình Duyệt biết, trong lòng hắn chắc cũng không dễ chịu chút nào.

Những việc hắn làm Trình Duyệt đều ghi lòng tạc dạ, đối với hắn lại càng thêm cảm kích cùng hổ thẹn. Đông ca quan tâm Trình Duyệt thời đại học kỳ thật cho tới bây giờ chưa hề đổi thay, hắn vẫn là người luôn cho Trình Duyệt một chút ấm áp mỗi khi anh cảm thấy lạnh lẽo. Thế nhưng tâm Trình Duyệt thật sự không chứa được nhiều cảm tình như vậy, trong lòng anh đã sớm chỉ dành cho mình Diệp Kính Hy rồi.

Hôm nay Giang Tử Đông tỏ thái độ muốn bỏ cuộc, Trình Duyệt quả thật có cảm giác thoải mái nhẹ nhõm hơn.

Mình không có khả năng đáp lại Giang Tử Đông, hắn có thể triệt để từ bỏ đoạn cảm tình không có kết quả này mà theo đuổi hạnh phúc mới, đó cũng là kết quả mà Trình Duyệt muốn nhìn thấy nhất.

Trình Duyệt khẽ thở dài, cuối cùng mỉm cười nói với đầu dây bên kia: “Đông ca, kỳ thực tôi cũng không hận anh. Mặc kệ là năm đó hay bây giờ, tôi đều rất cảm ơn anh. Cho nên, anh không cần tự trách, thật sự.”

Bên kia trầm mặc một chút, lập tức sang sảng nở nụ cười: “Haiz~ bị cậu nhìn thấu cả rồi, Trình Duyệt cậu thật đúng là một tri kỷ a. Không có cách nào khiến cậu động tâm, tôi thật tiếc nuối.”

“Cảm ơn anh, Đông ca.” Trình Duyệt hơi cười cười, nói, “Tôi và anh ấy cũng đã hòa hảo rồi, tuy rằng còn có nhiều vấn đề cần giải quyết, thế nhưng… Lần này tôi sẽ không buông tay anh ấy nữa, mặc kệ là vì lý do gì, tôi cũng sẽ không buông tay.”

Giang Tử Đông khe khẽ thở dài: “Vậy là tốt rồi. Hy vọng tôi có thể thấy được cái ngày mà hai cậu khổ tận cam lai.”

“Tôi sẽ cố gắng.” Trình Duyệt cười nói sang chuyện khác, “Anh thì sao? Nghe nói gần đây hay tới quán bar, có tiến triển gì mới không?”

Giang Tử Đông tựa hồ có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng nói: “Tôi dạo này hay tới quán bar là tại vì gần đây quen được một cậu nhóc rất xinh ở đó, cậu ấy không phải dạng money boy bán đứng thân thể đâu, tính tình cũng rất thiện lương. Nói thế nào nhỉ, tôi rất thích cậu ấy, thế nhưng cậu ấy trước đây chịu khổ quá nhiều, cho nên có một chút bài xích tiếp cận cùng người khác…” Giang Tử Đông dừng một chút, lại nở nụ cười, “Bất quá, tôi sẽ theo đuổi cậu ấy tới cùng, tôi rất thích cảm giác được bảo hộ cậu ấy, ở bên cạnh cậu ấy có thể khiến một thằng đàn ông hư vinh như tôi thấy hết sức thỏa mãn a.”Trình Duyệt khẽ cười nói: “Nghe tình hình thế này, xem ra anh thật sự rất thích cậu ấy nhỉ?”

“Đó là đương nhiên, tôi sẽ tìm cách đưa cậu ấy ra khỏi quán bar, nuôi cậu ấy trong nhà. Đúng rồi, cậu ấy gọi là A Tề, nếu có cơ hội sẽ giới thiệu cho cậu.”

Trình Duyệt giật mình. A Tề? Là cái cậu đã mỉm cười giúp mình đuổi cô nàng quấy rối mình đi đó sao? Mặc dù ở trong loại quán bar này làm việc, cậu ấy vẫn duy trì được nụ cười đơn thuần như vậy. Không biết trước đây cậu ấy đã chịu khổ như thế nào, bất quá có được một người đàn ông vừa cường thế lại dịu dàng như Giang Tử Đông ở bên, cậu ấy chắc cũng trốn không thoát được.

Nghĩ tới đây, Trình Duyệt không khỏi giương lên khóe miệng, “Chúc anh hạnh phúc.”

Giang Tử Đông trầm mặc một chút, sau đó học theo ngữ khí của Trình Duyệt, cười nói: “Tôi sẽ cố gắng.”

Cúp điện thoại xong, trong lòng Trình Duyệt vẫn không khỏi cảm khái.

Giang Tử Đông thật sự có những suy nghĩ lãnh tĩnh khiến người ta bội phục. Năm đó chia tay với Diệp Kính Hy là nhờ hắn ở bên cạnh dứt khoát giải quyết cho mình, hôm nay gặp lại, hắn lại vạch kế làm ông mối cho cả hai. Thấy Diệp Kính Hy tới quán bar liền kêu Ngụy Thánh Hiên đưa mình tới… Thảo nào tối hôm đó vẫn cảm thấy có gì không thích hợp, tỉ mỉ ngẫm lại, ly Lam Sắc Mê Tình kia hẳn là có vấn đề gì đi, nếu không thì Diệp Kính Hy sẽ không cố ý hỏi tại sao mình uống Lam Sắc Mê Tình như vậy.

Trình Duyệt bất đắc dĩ cười cười, ngày hôm nay Giang Tử Đông gọi tới, mục đích cũng không phải để giải thích mấy chuyện này, hắn kỳ thực hoàn toàn có thể làm bộ như không biết chuyện gì cả. Quanh co lòng vòng như thế chỉ vì muốn cho mình biết hắn đã từ bỏ đoạn tình cảm đơn phương khiến cả hai đều đau khổ này, hôm nay cũng đã có người hắn thích, như vậy, mình mới có thể an tâm ở bên Diệp Kính Hy.

Giang Tử Đông vẫn luôn là người cẩn thận tỉ mỉ như thế, hôm nay hắn đã có người yêu của riêng mình, Trình Duyệt thật sự vì hắn mà vui vẻ.

[…]

Chiều thứ sáu.

Dư Tiểu Phi hiếm khi không ra ngoài chơi với Lý Duy, Trình Nhạc mở trang web của trung tâm gia sư ra xem qua tư liệu một chút, quay đầu lại nói: “Tiểu Phi, tôi dùng tên của cậu đăng ký làm gia sư được không?”

Dư Tiểu Phi nghi hoặc quay đầu lại: “Chi vậy? Sao không dùng tên cậu đi?”

“Dù sao thì cậu cũng đâu định đi dạy kèm ai, cho tôi mượn thẻ học sinh đi.” Trình Nhạc nhún nhún vai, “Tên của tôi phong thủy không tốt, mỗi lần làm gia sư toàn gặp trúng mấy thằng nhóc đầu heo không à, mượn vận khí của cậu xem sao.”

Dư Tiểu Phi sảng khoái nói: “Ok!” Liền lấy thẻ học sinh của mình từ trong ngăn kéo ra, còn nói, “Sao đột nhiên lại muốn làm gia sư thế?”

Trình Nhạc hơi cười nói: “Kiếm chút tiền sinh hoạt, giảm bớt gánh nặng cho anh hai tôi ấy mà.”

“Chà, nghe thật hiếu thuận nha.”

“Còn phải nói.”

Trình Nhạc tiếp nhận thẻ học sinh của Dư Tiểu Phi, điền đầy đủ thông tin cùng với số điện thoại của mình vào bản đăng ký trên trang web, sau đó xoay người đi ra ngoài.Kỳ thực, Trình Nhạc đăng ký làm gia sư cũng không phải để kiếm tiền, mà vì đây chính là thời gian thích hợp nhất để triển khai kế hoạch của cậu.

Mấy ngày hôm trước sau khi tra được tư liệu của Diệp Kính Hy, Trình Nhạc đã quyết định phải giúp anh hai mình một tay mới được. Lúc đó dự tính sẽ ra tay với con trai của Diệp Kính Hy, cho nên mới điều tra về Diệp Khiêm một chút.

Cậu không muốn trực tiếp tiếp xúc với Diệp Kính Hy, hơn nữa từ Diệp Khiêm cũng có thể tìm hiểu được một phần tính cách của Diệp Kính Hy, còn có cuộc sống mấy năm nay của cha con họ, xem xem tình cảm của anh ta dành cho anh hai mình có thật lòng hay không, chuyện tương lai anh ta tính như thế nào, có xử lý tốt chuyện hôn nhân của mình hay không.

Dù sao thì nhóc con cũng sẽ không nói dối.

Tuy rằng hiện tại anh hai mình đã làm lành với người nọ, thế nhưng giữa bọn họ vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa giải quyết hết, Trình Nhạc làm người đứng xem, đương nhiên rất rõ ràng tính nguy hiểm của quả bom đang ẩn nấp đâu đó trong bóng tối này, trong lòng lại càng lo lắng cho anh trai mình hơn.

Chờ đợi hơn mười năm, lỡ như lại có khúc chiết gì xảy ra nữa, cậu sợ anh mình sẽ chịu không nổi mất.

Cho nên, cứ để mình quét sạch tất cả trở ngại giúp anh hai đi.

Theo phân tích của Trình Nhạc, trung tâm tiểu học vào chiều thứ sáu của tuần thứ hai sau khai giảng sẽ có một cuộc thi nhập học, từ hai giờ tới bốn giờ rưỡi, thi xong liền có thể về nhà. Diệp Khiêm mỗi ngày tan học đều có xe riêng tới đón đúng năm giờ rưỡi, muốn tiếp cận cậu nhóc thì đây chính là một cơ hội tốt.

Kim đồng hồ vừa chỉ đúng bốn giờ rưỡi, cổng trường quả nhiên mở ra, một đám nhóc con phấn khởi ùa ra ngoài, được phụ huynh đón về nhà cả.

Trình Nhạc đứng trước bảng thông báo nhíu nhíu mày, nhìn tấm ảnh của Diệp Khiêm rồi lại nhìn đám nhóc con trước mặt, muốn tìm người thật sự là có chút trắc trở. Bây giờ mới bốn giờ rưỡi, tài xế đón Diệp Khiêm còn chưa tới, cậu bé hẳn là còn đang ở trong sân trường.

Trình Nhạc xoa xoa trán, trong lòng không khỏi ca thán: Anh à, em vì anh mà chuyện xấu gì cũng làm hết a, bây giờ còn giống như mấy ông kẹ hay đi bắt cóc trẻ con mà rình rập trước cổng trường người ta nữa…

Đột nhiên từ trong góc có một cậu bé, đầu cúi thấp chậm rãi đi ra khỏi cổng trường, sau đó tìm một băng ghế đá ngồi xuống.

Là Diệp Khiêm sao?

Trình Nhạc nhìn nó một cái, cậu bé liền ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một lát, cuối cùng dừng lại phía Trình Nhạc. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trắng nõn, cặp mắt đen láy linh hoạt chuyển động, khóe miệng mỗi khi cong lên nở nụ cười liền xuất hiện má lúm đồng tiền nho nhỏ xinh đẹp…

Quả nhiên là Diệp Khiêm.

Ai nha ai nha~~ Nhóc con đáng yêu như thế, thật muốn ôm về nhà nuôi mà.

Trình Nhạc đi về phía cậu bé, sau đó cùng cậu sóng vai ngồi trên băng ghế đá nọ.

Cậu bé rất ngoan mà dịch qua bên cạnh một chút, chừa chỗ cho Trình Nhạc ngồi, sau đó lại gục đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.Trình Nhạc cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Nè cậu bạn nhỏ, em tên là gì?”

Ai~ ngữ khí này cứ y chang như là “bọn buôn người” ấy. Trình Nhạc tiếp tục khinh bỉ mình trong lòng.

Cậu bé kia tựa hồ không nghĩ tới đối phương sẽ nói chuyện với mình, kinh ngạc một lúc sau đó ngẩng đầu lên, cong khóe miệng cười nói: “Em là Diệp Khiêm.”

“Diệp Khiêm, tên nghe hay quá ta. Sao trông em có vẻ rầu rĩ không vui vậy?”

“Em…” Diệp Khiêm có chút ủy khuất cắn cắn môi, “Em thi không được, hu hu…”

Nói xong bắt đầu dụi dụi mắt, dụi một hồi không ra giọt nước mắt nào, có chút buồn bực mà đá cục đá nhỏ trên mặt đất, sau đó rầu rĩ nói: “Tuy rằng ba của em đã nói, chỉ cần cố gắng hết sức là được, thi được hay không không thành vấn đề, thế nhưng… Em vẫn thấy có lỗi với ba…”

“Ba của em đã bề bộn rất nhiều việc rồi, ngày nào đi làm về cũng mệt chết đi được, em còn gây thêm phiền phức cho ba nữa, em cảm thấy rất khó chịu… Sau này nếu như họp phụ huynh, em làm bài thi kém như vậy, ba em sẽ bị mất mặt, em không muốn để ba bị mất mặt đâu, không muốn để thầy cô phải mời ba vào nói chuyện đâu… Hu hu…”

Lần này thì khóc thiệt rồi, cả hai mắt đều đỏ lên.

Nhìn Diệp Khiêm như vậy, Trình Nhạc đột nhiên cảm thấy tiếc thương.

Theo kết quả điều tra được thì sau khi mẹ Diệp Khiêm sinh nó ra xong liền bỏ đi, mấy năm nay đều là Diệp Kính Hy một mình nuôi lớn nó. Có thể thấy được Diệp Kính Hy rất yêu nhóc con này, thế nhưng một đứa bé không có mẹ, cho dù ba nó có yêu thương nó thế nào đi nữa, vẫn còn thiếu rất nhiều tình thương. Ba không giống mẹ, rất nhiều chuyện không thể chăm lo từng li từng tí được, huống chi là loại đàn ông cường thế chỉ lo sự nghiệp như Diệp Kính Hy chứ, ngày nào cũng bận rộn như vậy.

Diệp Khiêm đáng thương, những lúc không có mẹ không biết nó trải qua như thế nào.

Trình Nhạc thầm thở dài trong lòng, lúc đầu bởi vì biết nó là con trai của Diệp Kính Hy và Tang Du mà còn cảm thấy có chút chán ghét, thế nhưng tới khi gặp mặt Diệp Khiêm rồi, Trình Nhạc lại phát hiện đứa bé này thật sự rất đáng yêu, mà cũng đáng thương nữa.

Khó chịu trong lòng thoáng chốc đã tiêu tán, Trình Nhạc quả thật rất thích cậu nhóc này. Cậu nghĩ, loại người ôn nhu dịu dàng như anh hai hẳn cũng sẽ thích nhóc Diệp Khiêm này lắm a.

“Diệp Khiêm, em có muốn lần sau thi tốt hơn, để cho ba em vui không?” Trình Nhạc cười tủm tỉm nhìn nó nói.

Diệp Khiêm thành thật gật đầu: “Đương nhiên muốn ạ.”

“Anh giúp em nhé, chịu không?”

“A? Anh giúp em á?”

Trình Nhạc nghiêm túc nói: “Ừ, kỳ thực em rất thông minh đó, thi không được á hả, nhất định là do suy nghĩ vấn đề nhiều quá thôi. Anh hồi đó cũng giống em vậy, đề bài vốn đơn giản nhưng toàn nghĩ quanh co lòng vòng, cho nên thành tích rất kém, về sau anh hai của anh mỗi khi rảnh rỗi liền kiên trì phụ đạo anh, đầu óc anh mới được thông suốt a, thành tích của anh từ đó cũng khá hơn rất nhiều, lúc học tiểu học còn được nhảy lớp nữa đó.”

Diệp Khiêm chăm chú nghe, ngón cái chống cằm, vẻ mặt sùng bái nhìn Trình Nhạc, còn gật gù: “À… Ra là thế nha. Vậy ý của anh là, em thi không tốt không phải bởi vì em ngốc sao?”

“Ừ ừ, đương nhiên là không ngốc! Kỳ thực đó, thành tích của em không tốt nhiều khi không phải là do em nữa, có thể cách dạy của thầy cô trong trường không hoàn toàn hợp với em, dù sao một lớp cũng có tới hơn mười một bạn, thầy cô giảng dạy cùng một nội dung, đâu phải ai cũng tiếp thu được, đúng không?” Dỗ nhóc con thật sự là có cảm giác tội lỗi mà…

“Ưmmm, có lý có lý.” Hai mắt Diệp Khiêm sáng lên, nhãn thần nhìn Trình Nhạc càng tràn ngập sùng bái.

Trình Nhạc có chút chột dạ sờ sờ mũi: “Cho nên, anh tới nhà em làm gia sư, sau đó chúng ta cùng nhau học, chịu không?”

“Thật sao?”

“Ừ, bất quá, muốn tới nhà em làm gia sư phải được sự đồng ý của ba em đã. Thế này đi, khi nào ba tới đón em, em nói với ba rằng muốn mời gia sư về nhà dạy, sau đó dẫn ba em tới trung tâm gia sư ở đằng kia đăng ký.”

“Như vậy có thể sao?”

“Đương nhiên, nếu các cô ở trỏng có giới thiệu một anh sinh viên tên là Dư Tiểu Phi của đại học T cho em, em đồng ý là tốt rồi.”

Diệp Khiêm hài lòng nở nụ cười: “Vâng!”

Trình Nhạc đưa tay sờ sờ đầu nó, “Vậy anh đi trước đây, bái bai em.” Thuận tiện nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé.

Diệp Khiêm phất phất tay: “Bái bai anh!”

Một lát sau, một chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi dừng ở cách đó không xa, Diệp Khiêm vừa thấy xe liền hớn hở chạy tới, vừa chạy vừa kêu: “Ba! Ba!”

Người nọ xuống xe, lộ ra một nụ cười hiếm thấy, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu nhóc, nói: “Ba tan ca hơi trễ, con đợi lâu chưa?”

“Dạ không, con cũng vừa tan học thôi!”

“Tốt lắm, đi thôi, chúng ta về nhà. Tối nay mình ra ngoài ăn vịt nướng con thích, chịu không?”

“Ba ơi, chờ một chút.” Diệp Khiêm đột nhiên ngẩng đầu lên nói, “Con muốn mời gia sư về dạy kèm tại nhà.”

Diệp Kính Hy kinh ngạc, “Sao đột nhiên lại muốn mời gia sư?”

Diệp Khiêm nghiêm túc nói: “Thành tích của con lúc nào cũng kém, con nghĩ, đây không phải là do con ngốc đâu, là do cách dạy học của thầy cô trong trường không hợp với con đó! Cho nên con muốn mời gia sư về dạy kèm tại nhà, dạy mình con thôi, như vậy có chỗ nào không hiểu con có thể hỏi thầy a!”

Diệp Kính Hy giật mình một chút, lập tức hơi cong cong khóe môi, “Con nói rất đúng. Ba lại không lo lắng tới điểm này nha. Khi còn bé ba bị ông nội con mời đủ loại gia sư về nhà làm phiền, cho nên cứ nghĩ con sẽ không thích.”

“Không đâu ba! Con rất thích! Ba ơi, chúng ta tới trung tâm gia sư đằng kia đăng ký đi! Cái bạn ngồi cùng bàn với con có gia sư riêng ở nhà đó, thành tích được nâng cao rất nhanh nha.”

Diệp Kính Hy xoa xoa đầu cậu bé, nhẹ giọng nói: “Ừm, đi thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện