Trình Duyệt bước nhanh về phía phòng khám bệnh, hai tay siết chặt, buông ra, rồi lại siết chặt, phải nhiều lần lặp lại động tác đơn giản ấy mới có thể khiến anh không quá thất thố trước mặt Diệp Kính Huy, không đến nỗi không khống chế được mình mà đứng bật dậy bỏ chạy như điên như cuồng.

— Cả nhà họ quả nhiên đã trở về.

Từ nhiều năm trước sau khi gặp Văn Tích Tuệ, Trình Duyệt chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày người nhà của Diệp Kính Hy lại cùng lúc xuất hiện như thế. Thế nhưng hôm nay, trong một tình huống ngoài ý muốn này, anh lại đồng thời gặp cả hai cậu em trai của người nọ.

Diệp Kính Hy cũng đã nói cho anh nghe qua tên của bọn họ, đột nhiên hôm nay lại sống động xuất hiện trước mặt mình, lại còn nói chuyện cười đùa với mình nữa.

Hai người bọn họ vẫn chưa biết được chuyện gì, thế nhưng Trình Duyệt lại thấy hoảng hốt lo sợ.

Anh sợ vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Kính Văn khi khám bệnh cho mình, sợ cái loại ánh mắt soi mói dò xét của Diệp Kính Huy, anh sợ cảm tình mà mình đã chôn sâu dưới đáy lòng sẽ bị khai quật ra không chút lưu tình, ngay cả vết sẹo cũ trong lòng cũng vậy, sợ sẽ bị phơi ra trần trụi dưới ánh mặt trời. Như vậy không khác nào đem vết thương tàn nhẫn xé ra, sau đó lại xát lên một lớp muối.

Không muốn để cho bọn họ biết, mình cư nhiên đã chờ đợi người kia hơn mười năm qua.

Tựa như một thằng ngốc mà đần độn chờ rồi lại đợi.

Trình Duyệt hít sâu một hơi, đem những suy nghĩ hỗn loạn này đẩy hết ra khỏi não. Tiện tay cầm bản báo cáo vo thành một cục ném vào thùng rác, lại tới một cửa hiệu bán quần áo bên kia đường mua một chiếc sơ mi cùng kiểu đang mặc trên người để thay, sau đó đi về phía khu nam của đại học T.

“Anh về rồi à.” Vừa thấy Trình Duyệt trước cửa tiệm đồ ngọt, Trình Nhạc liền vui vẻ chạy tới, thấy anh hai có gì đó là lạ, Trình Nhạc nhíu mày, “Anh sao thế? Sắc mặt lại khó coi thế này? Còn có, sau đầu anh bị gì thế… Chuyện gì xảy ra?”

Trình Duyệt cười cười: “Gặp mặt bạn cũ, uống vài ly nên hơi say ấy mà, đi toilet bị đụng đầu vào cửa thôi.” Vỗ vỗ mu bàn tay của em trai mình, nhẹ giọng nói, “Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.”

Trình Nhạc vươn tay đỡ lấy anh, “Vậy chúng ta đi thôi, thời gian sắp tới rồi. Anh nếu thấy mệt thì sau khi lên xe dựa vào em ngủ cũng được. Từ đây tới khu phía đông cũng phải mất một tiếng đồng hồ.”

“Ừm.” Trình Duyệt gật đầu, mắt nhìn thấy ly nhựa trong tay Trình Nhạc, mỉm cười nói, “Em có vẻ rất hưởng thụ nhỉ, trời nóng nên trốn vào tiệm đồ ngọt uống trà sữa hả?”

“À, có một bạn họ Quy mời em uống ấy mà.” Nhắc tới trà sữa, tâm tình Trình Nhạc tựa hồ rất tốt, vứt ly trà sữa đã hết đi, lại mua cho Trình Duyệt một ly nước chanh, ôn nhu nói, “Anh, cho anh nè, uống một chút cho dễ chịu.”

Trình Duyệt tiếp nhận, lại vỗ vỗ vai Trình Nhạc: “Không ngờ em cũng thật hiếu thuận a.”

Trình Nhạc nở nụ cười, khoát tay lên vai anh trai, kéo lại, “Còn phải nói sao.”Hai người cùng nhau ngồi lên xe đi tới khu phía đông của trường, Trình Nhạc rất ân cần mà nhường chỗ phía trong sát cửa sổ cho anh trai.

Quả nhiên, vừa lên xe, Trình Duyệt liền mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.

Trình Nhạc thuận tiện kéo rèm cửa sổ, đem đầu của anh nhẹ nhàng đặt lên vai mình, để anh có tư thế thoải mái một chút.

Nghiêng đầu nhìn sang, Trình Duyệt vì say mà trên mặt mang theo một màu hồng hồng, tóc mái đen nhánh rũ xuống, che đi một phần trán của anh. Lông mi của anh rất dài, lúc này đang vì bất an mà rung động, tựa hồ đang mơ thấy giấc mơ gì đó không tốt lắm.

Gương mặt say ngủ không hề phòng bị như vậy, Trình Nhạc đã thấy qua rất nhiều lần, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy, lại không nhịn được mà kinh ngạc tán thán.

Anh hai lúc đang ngủ, có một loại yếu đuối khiến cho người ta phải đau lòng. Cái loại khí chất thuần khiết trên người anh mấy năm nay vẫn chưa hề mất đi. Tính cách và vẻ ngoài như vậy vốn phải được con gái ưa thích mới đúng, vậy mà nhiều năm qua anh vẫn chưa có lấy một mối tình nào, thậm chí ngay cả tìm bạn gái cũng không thấy đả động tới.

Rốt cuộc là vì sao? Trình Nhạc có một loại trực giác kỳ lạ, cậu luôn nghĩ, trong lòng anh trai mình có lẽ đã có bóng hình ai rồi, thậm chí còn khắc sâu vào lòng, cho nên mới không có cách nào khác đi tìm người yêu mới. Nếu quả thật là như vậy, làm em trai thân nhất của anh, có lẽ phải giúp anh tìm về phần hạnh phúc đó mới đúng. Thực sự không đành lòng nhìn anh cứ mãi cô đơn bóng chiếc như vậy.

“Chào bạn, cho hỏi nơi này có ai ngồi chưa?”

Trình Nhạc ngẩng đầu lên, vừa lúc trông thấy một cô gái vóc dáng cao gầy đang mỉm cười nhìn cậu, phía sau còn có một chàng trai cao hơn cô một chút, trong tay cầm theo hai cái túi nhỏ, cũng mang vẻ mặt chờ mong nhìn cậu. Bọn họ vừa nhìn qua đã biết là một cặp tình nhân rồi, hai chiếc áo thun mặc trên người giống nhau như đúc.

Trình Nhạc mỉm cười: “Ở đây không có ai, các bạn có thể ngồi bên này.” Nói xong liền dịch vào trong một chút.

Cô gái tươi cười nói: “Cảm ơn.” Sau đó quay đầu cầm lấy một chiếc túi trong tay cậu con trai kia, “Còn năm phút nữa xe mới chạy, em xuống mua mấy chai nước lọc đã, anh trông đồ nha.” Nói xong định xuống xe, lại bị cậu bạn trai kéo lại: “Anh đi là được, em mệt rồi, ngồi nghỉ chút đi.”

Đáy lòng Trình Nhạc không khỏi buồn cười tán thán, đôi tình nhân này tình cảm cũng còn rất tốt a.

Bạn trai mình vừa xuống xe, cô gái này liền cất túi gọn gàng dưới ghế, trong lúc buồn chán liền bắt đầu trộm liếc Trình Nhạc.

Trình Nhạc rốt cuộc cũng nhịn không được mà quay đầu lại nhìn cô, cô gái liền xán lạn cười: “Xin chào, mình là Lý Duy, nghiên cứu sinh năm nhất của hệ tân văn.”

Trình Nhạc lễ độ mỉm cười: “Trình Nhạc, hệ vi tính.”

“Cũng năm nhất luôn à?”

“Ừ.”

“Thật trùng hợp nha, bạn trai tớ cũng học hệ vi tính giống cậu đó.” Nói xong liền mang vẻ mặt hưng phấn ngoắc ngoắc bạn trai mình đang bước lên xe, “Này, Dư Tiểu Phi, anh mau tới đây, bạn này ra là bạn đồng môn của anh đó, thầy Ngô năm nay chỉ tuyển hai học sinh là anh và cậu ấy thôi, thật là có duyên nha, vậy mà lại gặp ở trên xe.”Cậu nam sinh được gọi là Dư Tiểu Phi mồ hôi nhễ nhại đi tới, nở một nụ cười xán lạn: “Xin chào, Dư Tiểu Phi.” Nói xong liền vươn tay ra.

Trình Nhạc cũng mỉm cười vươn tay ra: “Trình Nhạc. Rất vui được gặp cậu.”

Dư Tiểu Phi để bạn gái mình ngồi ở phía trong, mình thì ngồi bên cạnh Trình Nhạc, xe vừa lăn bánh, cậu cũng bắt đầu mở miệng hàn huyên.

“Trình Nhạc, tôi có được nghe qua về cậu, cậu tốt nghiệp hệ Trung văn ở Hoa đại phải không?”

(có nghĩa là Tiểu Trình đã tốt nghiệp đại học rồi, giờ lên nghiên cứu sinh. Hoa đại chắc là đại học Hoa gì đó ;___; bên TQ toàn gọi tắt tên đại học không à)

“Ừ.”

“Cậu hay thật đấy, có thể từ khoa Văn đổi sang khoa Vật lý, còn đoạt được giải thưởng lớn trong cuộc thi của giới tinh anh nữa. Tôi nghe nói thầy Ngô đặc biệt thích cậu, nói cậu rất có chủ kiến, rất có cá tính. Tôi rất ngạc nhiên, sao cậu không tiếp tục học tiếng Trung, đổi sang học vi tính thế này?”

Trình Nhạc cười cười, “Tại tôi thích ngành này hơn.”

Lý Duy ngồi bên cạnh xen mồm vào: “Từ Văn chuyển sang Lý có phải rất vất vả không? Chương trình học phải học lại từ đầu không phải sao?”

“Tôi trước đây ở đại học đã học thêm một vài khóa trình vi tính rồi, giờ ôn tập lại cũng không quá khó khăn là mấy.” Trình Nhạc bình thản nói.

Dư Tiểu Phi nhìn cậu tán thưởng: “Cậu thật lợi hại đó, là tôi thì tôi cũng không đủ dũng khí để làm vậy đâu, chuyển ngành đâu phải là chuyện dễ a.”

Lý Duy đột nhiên nói: “Ai, người bên cạnh cậu hình như đang ngủ, người quen của cậu sao Trình Nhạc?” Có thể là cô chỉ hiếu kỳ động tác thân mật khi người nọ gối đầu lên vai Trình Nhạc mà thôi.

Trình Nhạc cười cười: “Là anh trai tôi.”

Lý Duy kinh ngạc nói: “Anh cậu cùng học nghiên cứu với cậu à?”

“Ảnh làm thầy giáo ở học viện âm nhạc, ngày hôm nay tiện đường đưa tôi tới thôi.”

“A, thầy giáo?” Lý Duy lại quan sát anh thêm lần nữa, le lưỡi nói, “Thoạt nhìn còn trẻ quá ta.”

Trình Nhạc nghiêng đầu nhìn anh trai đang ngủ của mình, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đúng là tuổi còn rất trẻ. Tính tình tốt, người lại dịu dàng, học sinh mê muội vì anh xếp đầy ra đó, khóa trình tự chọn của học viện âm nhạc hàng năm luôn có cả đống người đăng ký khóa học của anh. Thế nhưng anh ấy, lại chưa từng thấy thật sự vui vẻ bao giờ cả.

Trình Duyệt đột nhiên ngọ nguậy tỉnh lại, tựa hồ đang gặp ác mộng gì đó, ánh mắt mất đi tiêu cự, mà sắc mặt cũng có chút trắng bệch.

Trình Nhạc vỗ vỗ vai anh, ôn nhu nói: “Anh, sao thế?”

Trình Duyệt ấn ấn cái trán đau nhức của mình, hoàn toàn tỉnh táo lại, sắc mặt lúc này mới coi được một chút, cười cười: “Không có việc gì, gặp ác mộng thôi.” Buộc rèm cửa sổ lên, nhìn ra ngoài khung cửa, “Xe đi rồi à?”“Ừm.”

Dư Tiểu Phi lập tức nhiệt tình đưa một chai nước suối qua: “Nào, anh uống miếng nước đi.”

Trình Duyệt tiếp nhận nó, lễ phép cười nói: “Cảm ơn.”

Uống một hớp xong quay đầu lại hỏi: “Các cậu là nghiên cứu sinh bên khu Đông à?”

Lý Duy nhanh nhảu nói trước: “Vâng, em là hệ tân văn, Tiểu Phi và Trình Nhạc nhà anh chung một ngành, chung một thầy luôn đó.”

“Trùng hợp vậy sao?”

Lý Duy nói: “Đúng a, em nghe nói ký túc xá của nghiên cứu sinh chỉ có hai người một phòng thôi, Tiểu Phi và Trình Nhạc sau này chính là bạn cùng phòng đó.”

Dư Tiểu Phi lại vươn tay ra, cười tủm tỉm nói: “Hân hạnh.”

Trình Duyệt cười vươn tay ra bắt tay với cậu.

Dư Tiểu Phi nhiệt tình hỏi: “Xưng hô thế nào đây?”

“Tôi là Trình Duyệt, Duyệt trong hỉ duyệt (vui sướng).”

Lý Duy tán thán: “Một người thì vui sướng, một người thì vui vẻ (hoan nhạc), tên của hai người thật sự là xứng với nhau a.”

Trình Duyệt khẽ cười cười, “Nghe nói là khi còn bé khóc dữ quá, thành ra ba mẹ muốn hai anh em tôi sau này lớn lên cười nhiều một chút, cho nên mới đặt tên như thế.” Tựa hồ là nhớ lại khoảnh khắc vui vẻ đơn thuần nào đó, biểu tình của Trình Duyệt cũng trở nên ôn nhu hơn.

[...]

Đến khu Đông cũng đã gần tới sáu giờ, tia nắng vàng nhạt rọi xuống, rực rỡ phản chiếu lên tòa nhà cao tầng, quả nhiên là khu dạy học mới xây, hiện đại tân tiến y như trong lời đồn.

Trình Duyệt bởi vì làm việc kế bên trường học mà cực kỳ quen thuộc với khu này, vừa đi vừa giới thiệu kiến trúc trường học cho Trình Nhạc.

[...]

Trình Nhạc thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của anh trai mình, nhẹ giọng nói: “Anh, bữa nào em cũng tới nghe anh giảng bài nhé.”

“Hả?” Trình Duyệt giật mình, chẳng biết tại sao cậu em mình lại có hứng thú với âm nhạc, bất quá từ trước đến nay anh rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của Trình Nhạc, vì vậy gật đầu nói, “Em có hứng thú thì cứ tới nghe, khóa tự chọn của anh học kỳ này là vào tối thứ tư đấy.”

“Đã biết.” Khóe môi Trình Nhạc khẽ nhếch lên, “Được rồi, em về ký túc xá đây.”

“Ừ, anh đi với em. Thuận tiện giúp em chỉnh lý…”

“Anh tinh thần không tốt, quay về nghỉ ngơi đi.” Trình Nhạc cắt lời anh, “Em đã lớn rồi, không cần anh lúc nào cũng chăm nom như vậy đâu. Hiểu không a?”

Nhìn ánh mắt kiên định của em trai, Trình Duyệt không thể làm gì khác hơn là cười gật đầu, “Được rồi, anh đây trở về.”

“Anh.” Trình Nhạc đột nhiên gọi anh lại.

“Ừ?” Trình Duyệt quay đầu, “Sao thế?”

“Tiền học phí anh không cần đưa cho em nữa đâu, anh cứ giữ lại ít tiền, vì dự định sau này của mình đi.” Dừng một chút, “Anh cũng phải kết hôn, không đúng sao? Mua nhà, mua xe, mấy cái này cũng nên chuẩn bị rồi.”

Trình Duyệt hơi nhíu mày, ngữ khí cũng nghiêm túc, “Em bây giờ còn đang đi học, chưa kiếm ra tiền, làm anh trai sao có thể mặc kệ em được? Chuyện kết hôn anh tạm thời không lo lắng, em không cần phí tâm làm gì.”

“Anh còn tính đợi đến khi nào?” Trình Nhạc lạnh mặt, “Em cùng với mấy đứa bạn hiện đang làm thiết kế web, thu nhập cũng không tệ lắm, anh cho rằng những thứ em học bốn năm qua đều vô dụng sao? Được rồi, việc này không cần thương lượng nữa, quyết định như vậy đi.”

“Thế nhưng…”

“Cứ như vậy đi.”

Một lúc lâu sau, Trình Duyệt mới nhún nhún vai, “Được rồi, tùy em, chết đói cũng đừng bảo sao anh mặc kệ em đấy.” Trình Duyệt khẽ thở dài, “Ai, thực sự là càng lớn càng không biết nghe lời. Hồi bé còn dễ thương được một chút.” Nói xong liền đưa tay vò vò tóc Trình Nhạc, cười nói, “Thôi anh về đây. Sau này khai giảng rồi thì tới nhà ăn ăn cơm, đừng có mà qua chỗ anh ăn ké đấy, nghe không?”

Trình Nhạc cười rộ lên: “Ừm, anh về sớm nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay mệt mỏi rồi.”

Trình Duyệt vỗ vỗ vai cậu, “Biết rồi, nói mãi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện