Mùa hè này, Trình Duyệt đưa Diệp Kính Hy đi dạo rất nhiều nơi, mỗi ngày ở bên nhau đều vui vẻ mà trọn vẹn, ngày khai giảng cũng càng ngày càng đến gần.

Khoa đại khai giảng vào ngày 1 tháng 9, Trình Duyệt muốn ở tới cuối tháng 8 mẹ đi công tác về rồi mình mới về trường, như vậy mới có thể chăm nom Trình Nhạc được, cũng có thể cùng Diệp Kính Hy ở nhà chơi thêm vài ngày. Không ngờ tới ngày 23, Diệp Kính Hy đột nhiên nói muốn quay về trường sớm một chút, lý do là bài văn tổng kết cho kỳ thực tập vừa rồi vẫn chưa viết.

— Ở nhà viết không được sao? Trình Duyệt trong lòng nghi hoặc, cũng không nói gì, giúp Diệp Kính Hy thu thập hành lý xong, lại làm một chút đồ ăn làm tiệc tiễn đưa anh.

Sáng sớm ngày 23, Trình Duyệt đưa Diệp Kính Hy tới sân bay, nhìn bóng lưng người nọ đi vào trong cửa an ninh, trên mặt Trình Duyệt tuy rằng mang theo dáng tươi cười, thế nhưng trong lòng vẫn còn có chút luyến tiếc.

Trên đường trở về, điện thoại di động của Trình Duyệt đột nhiên vang lên, điện thoại báo cuộc gọi đến từ một dãy số xa lạ. Trình Duyệt nghi hoặc đón máy, bên tai liền truyền tới một giọng nữ quen thuộc, dùng thanh âm mềm nhẹ cùng với ngữ điệu bình thản nói: “Là Trình Duyệt phải không?”

— Mẹ Diệp Kính Hy?

Trình Duyệt lại càng hoảng sợ, vội vàng nói: “Dạ vâng, cô tìm cháu có việc gì sao ạ?”

“Cô định hỏi cháu, Diệp Kính Hy đã trở về chưa?”

“À, cháu vừa tiễn cậu ấy lên máy bay rồi ạ.”

“Vậy là tốt rồi.” Bên kia dừng một chút, còn nói, “Cháu thì sao, dự định khi nào thì quay về trường?”

Cô ấy hỏi chuyện này để làm gì?

Trình Duyệt trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Khoảng ngày 30 ạ.”

“Mẹ cháu đi công tác về chưa?”

Trình Duyệt nắm chặt điện thoại di động của mình, nhẹ giọng nói: “Mẹ cuối tháng mới về ạ.”

“Vậy một mình cháu ở nhà chăm sóc em trai à?”

“Vâng…”

“Em trai cháu năm nay học tiểu học phải không?”

“Dạ… Khai giảng kỳ này sẽ vào lớp ba…”

“Nói như vậy là Trình Nhạc nhỏ hơn Kính Văn nhà cô rồi, rất nhiều chuyện nó cũng đều không hiểu a.”

Trán Trình Duyệt bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.

Đối phương là trưởng bối, cũng là mẹ của Diệp Kính Hy, hơn nữa thanh âm còn rất ôn nhu, bà hỏi cái gì, chính mình cũng phải lễ phép trả lời mới đúng. Cũng không biết vì sao, Trình Duyệt vẫn cảm thấy mỗi lần bà mở miệng nói ra đều giống như là đang điều tra thẩm vấn vậy, cái loại cảm giác áp bách kỳ quái này khiến trong lòng anh cực kỳ khó chịu.

Cũng may là Văn Tích Tuệ không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói câu: “Chúc cháu nghỉ hè vui vẻ nhé, cô cúp máy đây.”

“Vâng, cháu chào cô ạ.”Sau khi cúp điện thoại rồi, sắc mặt Trình Duyệt vẫn còn có chút tái nhợt. Anh nhớ rõ Diệp Kính Hy chỉ cho số điện thoại nhà anh thôi mà, vì sao bà ấy lại biết số di động của mình chứ? Là Diệp Kính Hy quên nói cho anh biết, hay là do bà đã hoài nghi quan hệ của hai người nên mới điều tra tình hình của mình? Vừa nghĩ tới Diệp gia đang điều tra mình, lông tơ trên người Trình Duyệt không khỏi dựng đứng cả lên.

Trên đường về nhà, sắc mặt Trình Duyệt vẫn không tốt lắm. Về đến nhà rồi, sau khi mở cửa, nghe được tiếng TV trong phòng khách vang lên, biết Trình Nhạc đã rời giường, Trình Duyệt mới làm bộ như không có việc gì mà thong thả bước vào.

Trình Nhạc ngẩng đầu lên nói: “Anh hai, anh đi sân bay tiễn anh Diệp sao không gọi em?”

“Anh ấy bay chuyến tám giờ, tụi anh bảy giờ phải đi rồi, em lúc đó ngủ ngon quá, anh mới không đánh thức.” Trình Duyệt rót chén nước, ngồi xuống cạnh em trai mình, xoa đầu nó nói, “Sao lại dậy sớm thế?”

Trình Nhạc bĩu môi: “Là bị điện thoại đánh thức a, có một cô nói chuyện rất êm tai tìm anh, anh không có ở đây nên em đã đem số điện thoại di động của anh đưa cho cô ấy rồi.”

Trình Duyệt giật mình, chén nước trong tay dừng ở bên môi, “Là em… Nói cho cô ấy à?”

Trình Nhạc hỏi: “Vâng, sao vậy anh? Cô ấy bảo có chuyện gấp nha, cho nên em mới nói cho cổ biết số di động của anh.”

Thì ra là thằng em mình nói…

Trình Duyệt nhẹ nhàng thở phào một hơi, cười cười nói: “Không có việc gì, có thể là do anh nghĩ nhiều thôi.”

Có thể là bởi vì mình quá yêu Diệp Kính Hy, cho nên mới cực kỳ sợ sẽ mất đi người nọ. Thế nhưng hai người đều là con trai, tình yêu như vậy có chấp nhận được hay không còn chưa biết, trong lòng tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác không an toàn, nhất là khi người nhà đối phương xuất hiện, khiến trong lòng Trình Duyệt càng thêm bất an. Từ sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ của Diệp Kính Hy, Trình Duyệt thậm chí còn có chút sợ nghe thấy tiếng của bà.

Trình Duyệt một bên uống nước lạnh, một bên miên man suy nghĩ. Điện thoại di động đột nhiên phát sáng, mở ra, là tin nhắn của Diệp Kính Hy.

“Anh lên máy bay đây, khai giảng gặp lại nhé.”

Trình Duyệt cười cười, gửi lại một tin nhắn, “Thuận buồm xuôi gió.”

Lúc này mới bình tĩnh được một chút, nắm chặt ly nước tự nhủ với mình, không có vấn đề gì cả, chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau, bao nhiêu cửa ải khó khăn đều có thể vượt qua được.



Rất nhanh đã tới tháng chín, thời khóa biểu của học kỳ mới vừa phát ra, cả hai người ai cũng bận bận rộn rộn.

Trời thu phương bắc cực kỳ mát mẻ, bầu trời trong xanh hệt như một tấm vải gấm vừa được gột rửa, trên mặt thêu đủ loại mây trắng với nhiều hình dạng khác nhau trông rất đẹp mắt. Lúc nào cũng có một vài cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa mùa hạ, thỉnh thoảng còn có vài trận mưa thu tí tách tí tách rơi xuống, nước mưa ẩm ướt đọng trên nền đá ở trong viện, tạo điều kiện cho những mảnh rêu xanh mọc len lỏi nơi khe đá.Căn nhà nhỏ hai người ở chung nằm trong một con hẻm cực kỳ u tĩnh, hoa trong vườn cũng dần héo tàn, Trình Duyệt sẽ giữ lại mầm của chúng, rải đều vào trong vườn hoa, cứ như vậy, sang năm là có thể thấy cảnh tượng trăm hoa đua nở rồi.

Cây liễu ở giữa sân cũng đã bắt đầu vàng lá, vừa bị gió thổi qua liền rơi đầy xuống đất, dưới tàng cây giờ đây đã có một ụ lá dày thật dày nhìn rất đồ sộ, Trình Duyệt muốn quét nó đi, lại bị Diệp Kính Hy ngăn lại.

Cuối tuần này, Trình Duyệt muốn ở dưới tàng cây đọc sách, vừa định đem ghế ra ngoài ngồi, đột nhiên nhìn thấy dưới gốc cây ngoài cửa sổ là một mảnh lá vàng càng để lâu càng dày cộm trông như một tấm thảm, Trình Duyệt nổi hứng chơi đùa, không ngồi ghế nữa mà trực tiếp nằm lên lá cây, nhìn bầu trời cao xa xanh thẳm trên đỉnh đầu, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười.

Bất thình lình có một gương mặt phóng đại ngay trước mắt dọa Trình Duyệt giật cả mình, vừa muốn đứng dậy, môi đã bị hôn. Trình Duyệt vừa ngọ nguậy một cái lại bị hôn càng thêm sâu, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng ôm lấy người nọ, ngoan ngoãn thừa thụ nụ hôn này.

Nụ hôn vừa kết thúc, Diệp Kính Hy vẫn dán môi mình lên môi Trình Duyệt, thấp giọng nói: “Sao lại nằm trên đất thế này?”

Trình Duyệt cười cười nói: “Lá cây rất dày a, nằm ở trên thoải mái lắm.”

“À~~ Em nằm trên lá cây rất thoải mái đúng không?” Nụ cười của Diệp Kính Hy mang theo phần trêu ghẹo, nói xong liền xoay người nằm trên mặt đất, sau đó kéo Trình Duyệt nằm trên người mình.

Bây giờ là nằm úp sấp trên người lá rồi này…

Biết anh đang chơi chữ để đùa giỡn mình, Trình Duyệt cũng không thể tránh được. Chân còn bị kẹp lấy không thể động đậy, cái tư thế để toàn bộ thân thể nằm sấp trên người Diệp Kính Hy này khiến Trình Duyệt không khỏi đỏ mặt, tiếp xúc có phần quá mức thân mật như vậy, hai tay Trình Duyệt vội vàng chống trước ngực Diệp Kính Hy. Tư thế cơ thể như thế khiến Trình Duyệt xấu hổ quẫn bách, Diệp Kính Hy nằm bên dưới mang theo ý cười nơi khóe mắt, lại càng làm cho tay chân Trình Duyệt luống cuống thêm.

Cánh tay Diệp Kính Hy ôm lấy thắt lưng Trình Duyệt, kéo lại gần, nhẹ nhàng hôn lên đối phương.

“Ưm…” Trình Duyệt nhẹ giọng rên rỉ, hôn môi nhiệt tình nhiều kỹ xảo như vầy khiến cho toàn thân đều nhũn ra, tư thế nằm sấp trong lòng Diệp Kính Hy thế này càng có thể cảm giác được rõ ràng thân thể của đối phương đang dần dần biến hóa.

“Anh… Anh điên rồi, ưm…” Trình Duyệt dùng sức đẩy Diệp Kính Hy, trước mắt đột nhiên xoay chuyển một cái, người nọ đã xoay người áp Trình Duyệt xuống dưới thân mình, ngón tay nhẹ nhàng từ ngoài áo sơ mi dò xét đi vào, vuốt ve thắt lưng Trình Duyệt.

Xúc cảm trên da cực kỳ tinh tế trơn mịn, bụng dưới mềm mại khiến ngón tay của Diệp Kính Huy lưu luyến không thôi, cảm nhận được làn da dưới đầu ngón tay mình đang run rẩy, động tác của Diệp Kính Hy lại càng thêm suồng sã hơn.

Hô hấp của Trình Duyệt rõ ràng trở nên gấp gáp, một bên bị động thừa thụ nụ hôn của người nọ, một bên sốt ruột nói: “Đừng ở bên ngoài… A…”Đầu lưỡi Diệp Kính Hy từ trong miệng Trình Duyệt lui ra, cắn cắn vành tai anh nói: “Ở đây chỉ có hai người chúng ta, em sợ cái gì.”

Trình Duyệt vẫn như trước dùng sức đẩy Diệp Kính Hy, rõ ràng ban ngày ban mặt thế này, da mặt của người này sao mà dày như vậy chứ.

Tiếng chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên, Trình Duyệt thuận thế đẩy Diệp Kính Hy trên người mình xuống, Diệp Kính Hy sa sầm mặt đứng lên nghe, “A lô?” Một lát sau mới kiềm nén tức giận nói: “Lộn số rồi.” Nói xong liền lạnh mặt cúp máy cái rụp.

Trình Duyệt nhịn không được nở nụ cười, bị ánh mắt lạnh lùng của Diệp Kính Hy nhìn lướt qua, vì vậy ho nhẹ một tiếng ngưng cười giả bộ nghiêm túc, lại nhìn thấy lá cây dính đầy trên người đối phương, Trình Duyệt thật sự rất muốn cười, mà phải nhịn đến nỗi cả hai vai đều run rẩy. Một lát sau, Diệp Kính Hy cũng nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng phủi phủi lá vàng dính đầy tóc Trình Duyệt, nhìn hình dạng chật vật của đối phương, hai người lại càng cười thêm thoải mái.

Có thể khi đó tuổi còn rất trẻ, bọn họ mới có thể điên cuồng trắng trợn đến vậy.

Sau này ngẫm lại, cái loại hành vi này kỳ thực rất ấu trĩ. Thế nhưng đâu ai lường trước được, đoạn thời gian ngốc nghếch ngắn ngủi ấy lại trở thành phần khắc cốt ghi tâm nhất trong trí nhớ của cả hai.

Buổi tối Diệp Kính Hy ở trong phòng tắm tắm rửa, Trình Duyệt ở trong phòng ngủ chỉnh đốn giường chiếu.

Khí trời đã vào thu, thời tiết chuyển lạnh cũng nên đổi chăn rồi, hôm nay ra ngoài mua đồ ăn cũng đã thuận tiện mua thêm ga giường và chăn đệm mới, Trình Duyệt triệt để tháo chăn đệm cũ ra trải lại giường, trong lúc vô ý phát hiện ra điện thoại di động của Diệp Kính Hy ở dưới gối đầu.

Màn hình điện thoại nổi lên tia sáng, chớp lóe chớp lóe báo có cuộc gọi tới. Bởi vì bị chỉnh sang chế độ im lặng nên Diệp Kính Hy không có nghe được.

Trình Duyệt hướng về phía phòng tắm kêu lên: “Diệp Kính Hy, anh có điện thoại này.” Thanh âm cuối cùng vẫn bị tiếng nước trong phòng tắm che lấp hết.

Điện thoại di động vẫn còn đang chớp chớp, Trình Duyệt liền đưa tay cầm lấy, tính ngắt cuộc gọi trước đã. Kết quả vừa cầm điện thoại lên thì cuộc gọi đã ngừng, một tin nhắn khác được gửi tới.

Cho dù anh có là người yêu thân mật khăng khít của Diệp Kính Hy đi nữa, Trình Duyệt cũng hiểu được phải tôn trọng sự riêng tư của đối phương là như thế nào, cho nên anh không định đọc tin nhắn kia, trực tiếp ấn trở về. Vừa khéo chính là, điện thoại của Diệp Kính Hy nếu không đọc tin nhắn mà ấn trở về sẽ trực tiếp chuyển vào hộp thư, mà tin nhắn trong hộp thư tuy rằng không mở ra nhưng vẫn có một dòng chữ nhỏ để giản lược nội dung tin nhắn.

“Chuyện của con và Trình Duyệt…”

Dòng chữ nhỏ dưới tin nhắn này khiến trong lòng Trình Duyệt thoáng chốc giật nảy. Nhìn sang tên người gửi nó, chính là ba của Diệp Kính Hy.

Trình Duyệt nắm chặt di động trong tay mình, hai chữ “Trình Duyệt” trên màn ảnh kia nhìn thấy cực kỳ chói mắt.

Tên của mình vì sao lại hiện ra trong tin nhắn của cha con người nọ chứ? Tim Trình Duyệt càng đập nhanh hơn, nhiều lần cảnh cáo chính mình không được xem nó, thế nhưng vẫn nhịn không được lòng hiếu kỳ của bản thân. Dù sao cũng đã lỡ thấy tin nhắn rồi, chính mình có nhìn lén một chút cũng không bị phát hiện đâu. Ôm ý nghĩ như vậy, đầu ngón tay run rẩy của Trình Duyệt liền bấm vào nút đọc tin nhắn. Nội dung mà anh nhìn thấy lại khiến anh càng kinh hồn táng đảm hơn —“Chuyện của con và Trình Duyệt ta sẽ không xen vào nữa, ta chỉ hy vọng con mau chóng đưa ra quyết định của mình. Người phái đi điều tra cậu ấy đã theo ý con mà rút lui hết rồi, những tấm ảnh chụp này cũng đã cho người hủy đi, con yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương Trình Duyệt, cũng không ép con trở về. Ta chỉ muốn con cho ta một đáp án xác định nhất mà thôi.”

Diệp Kính Hy đã nói gì với ba anh ấy? Vì sao ba anh lại muốn anh đưa ra đáp án xác định nhất? Là ba anh đã biết quan hệ của hai người nên muốn anh chia tay mình sao? Trình Duyệt tim đập càng lúc càng nhanh, vội vàng ấn trở về để tìm những tin nhắn mà Diệp Kính Hy đã gửi đi. Xem từ tin nhắn đầu tiên Diệp Kính Hy gửi cho ba anh, chính là lúc sự tình chuyển biến, cũng chính là vào cái đêm Thất Tịch hôm đó.

“Ba, nếu ba đã biết quan hệ của con và Trình Duyệt, vậy con cũng xin nói thẳng. Con rất thương cậu ấy, muốn cùng cậu ấy bên nhau, con thậm chí cũng đã dự định sau này sẽ kết hôn với cậu ấy, ngoài trừ người nhà mình ra, cậu ấy là người con để ý nhất trong lòng. Con sẽ theo ý của ba kế thừa gia nghiệp, những thứ này chúng ta có thể nói sau. Thế nhưng về chuyện của Trình Duyệt, con tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, hy vọng ba hiểu được thái độ kiên quyết của con.”

Chẳng trách thái độ của Diệp Kính Hy tối hôm Thất Tịch đó lại khác thường như thế, nói thật nhiều chuyện, lại còn tặng nhẫn cho Trình Duyệt, gián tiếp cầu hôn. Người nọ là bởi vì quan hệ của hai người bị ba mình phát hiện, trong lòng bất an, cho nên mới dùng chiếc nhẫn kia, muốn đem mình giữ chặt bên người hay sao?

Sắc mặt của Trình Duyệt trở nên tái nhợt, vội vàng bấm xem tin nhắn tiếp theo.

“Mấy ngày nay con cùng Trình Duyệt đi du lịch khắp nơi, ba phái người đi theo tụi con lâu như vậy, chắc cũng chụp được không ít hình đi? Ba không nên hoài nghi lực quan sát của con trai mình như vậy chứ, ba tốt nhất là đuổi hết đám người đang theo dõi Trình Duyệt kia đi hết đi, toàn bộ ảnh chụp cũng phải hủy, đừng thương tổn cậu ấy, cũng đừng làm cái chuyện hèn hạ như đưa mấy tấm ảnh này ra cho mẹ cậu ấy xem. Ba, ba hẳn cũng không muốn tình cảm cha con của chúng ta trong lúc này lại nháo nhào khó coi như vậy đâu nhỉ.”

Trình Duyệt càng xem lại càng kinh hãi, không nghĩ tới dưới tình huống mình hoàn toàn không biết chuyện gì này, Diệp gia đã phái người theo dõi hành động của mình và Diệp Kính Hy, thảo nào trong lòng mình cứ luôn thấp thỏm bất an như vậy.

Trình Duyệt lại tiếp tục xem tin nhắn kế tiếp, là tin nhắn Diệp Kính Hy gửi cho mẹ.

“Nhà mình rơi vào khốn cảnh con cũng rất lo lắng, con gạt Trình Duyệt nói mình quay về trường rồi, ngày mai con sẽ đổi chuyến bay đi New York, đến lúc đó sẽ gặp mặt nhau bàn chuyện sau. Cũng xin mẹ đừng gọi điện tới nhà Trình Duyệt nữa, cậu ấy tính cách rất đơn thuần, vừa nghe mẹ nói đã khẩn trương, mẹ nếu tò mò cậu ấy là người như thế nào, con có thể chậm rãi kể cho mẹ nghe, đừng quanh co lòng vòng thăm dò cậu ấy.”

“Mẹ gần đây cũng vất vả rồi, nghe nói bệnh đau đầu lại tái phát phải không? Mẹ về nhà trước nghỉ ngơi một tuần đi. Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng nên kêu Kính Huy và Kính Văn về, lần này quay về New York, cả nhà chúng ta hãy cùng nhau ăn bữa cơm, rồi sau đó sẽ nghĩ ra biện pháp tốt nhất.”

“Trình Duyệt, dầu tắm của chúng ta hết rồi sao?” Diệp Kính Hy đột nhiên nhô đầu ra từ trong phòng tắm, hướng về phía phòng ngủ hỏi.

Trình Duyệt thản nhiên bỏ điện thoại xuống gối đầu trở lại, cười nói: “Trong tủ quần áo có một chai mới, để em đi lấy cho.”

Trình Duyệt xoay người đi lấy dầu tắm, vừa mở cửa ra đưa cho Diệp Kính Hy, lại bị đối phương kéo vào.

“Tới đây, cùng tắm đi.”

Trình Duyệt giương khóe miệng lên mỉm cười nhìn anh: “Em sợ tắm chung với anh rồi, phòng tắm sẽ khó tránh khỏi chuyện phát sinh bạo lực lần nữa, em vẫn nên tắm một mình cho chắc vậy.”

“Ở trong lòng em, anh cầm thú như vậy sao?”

“Nói vậy cũng không sai a.”

Diệp Kính Hy cười cười, nhún vai nói: “Được rồi, em tắm đi, anh sắp tắm xong rồi.”

“Ừm.”

Chờ Diệp Kính Hy đi ra rồi, Trình Duyệt mới đi vào phòng tắm, tùy ý cọ rửa vài cái liền mở vòi nước tới tối đa, sau đó nhích chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Đèn bàn trong phòng ngủ vẫn còn sáng, ngọn đèn ấm áp chiếu vào gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Diệp Kính Hy. Người nọ đang nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại của mình, thần sắc trong lúc đó cũng không che giấu được sự mệt mỏi nữa.

Quả nhiên, ở cái nơi mà mình nhìn không thấy, Diệp Kính Hy vẫn luôn yên lặng chịu đựng những áp lực không ngừng từ phía gia đình sao?

Trong khoảng thời gian này anh nhất định đã rất khổ cực, ban ngày làm bộ như không có việc gì mà mỉm cười với mình. Vậy mà những lúc ở sau lưng mình như thế này đây, còn phải cẩn cẩn thận thận cùng người nhà bên kia thương lượng, chịu đựng từng trận áp lực từ phía ba mẹ gây nên.

Chẳng trách mấy ngày gần đây Diệp Kính Hy gầy đi không ít, buổi chiều khi Trình Duyệt ôm anh, thậm chí còn cảm giác được anh gầy hơn trước đây rất nhiều.

Trình Duyệt thật sự rất muốn cùng anh chia sẻ những áp lực này. Thế nhưng Trình Duyệt rất rõ, chuyện buôn bán làm ăn của Diệp gia, người ngoài như mình ngay cả một chút cũng không thể giúp được.

Trình Duyệt yên lặng đứng sau lưng Diệp Kính Hy, hai bàn tay gắt gao siết lại. Nhìn hình dạng mệt mỏi của đối phương như thế, trong lòng lại là từng trận đau nhói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện