Nhưng Ứng Kiệu nói câu này cũng đồng thời như nhắc nhở cậu, Khương Lam mở to hai mắt, tò mò hỏi:
"Không phải anh ở công ty tăng ca sao? Sao còn phải đến Cục Quản Lý Yêu Tộc làm việc?"
Đại khái là do nói dối quá nhiều, nghe thấy vấn đề này, Ứng Kiệu cũng có thể mặt không đổi sắc mà bịa một lý do vô cùng thuyết phục:
"Theo đuôi sếp kiếm thêm thôi, bằng không ngày nào cũng chỉ ăn lương văn phòng, biết khi nào mới có dư?"
Khương Lam hiểu ra, cái này cũng giống như cậu vừa nhậm chức ở Tổ Đặc Vụ lại vẫn đến tổ dân phố làm thêm.
Ánh mắt Khương Lam nhìn về phía Ứng Kiệu tức khắc nóng bỏng, thậm chí còn thấy anh vô cùng gần gũi.
Xem ra mặc kệ là đại yêu hay tiểu yêu, mọi người đều cố gắng làm việc kiếm tiền nha.
Mà Ứng Kiệu chỉ cảm thấy mắt Khương Lam bỗng nhiên lóe sáng nhìn mình, vẻ muốn nói lại thôi.
Khương Lam vốn dĩ có vẻ ngoài dễ mê hoặc lòng người, đặc biệt là đôi mắt cậu, vô cùng xuất sắc.
Lông mi vừa cong vừa dài, mi cốt cao, mắt hai mí hình hạnh nhân, đồng tử xanh lam trong vắt, như một hồ nước mềm mại gợn sóng, lúc nhìn người khác cũng là nhu hòa dịu dàng như sóng mùa thu, rất dễ đạt được hảo cảm từ người đối diện.
Ứng Kiệu tự hỏi, anh lang thang trong thế giới nhân loại đã lâu như vậy, sớm luyện thành một thân mình đồng da sắt tâm địa nguội lạnh, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt Khương Lam, vẫn là không khống chế được mà mềm lòng.
Anh chưa từng nuôi nấng ấu tể nào, nhưng tiểu yêu quái ở trong mắt anh bây giờ giống hệt một con ấu thú yếu ớt cần gia trưởng cẩn thận che chở.
Đáy lòng Ứng Kiệu đột nhiên trở nên mềm mại.
"Cậu còn nhỏ, không hiểu hết được gian khổ khi sinh hoạt giữa xã hội loài người.
Sau này nếu có thiếu tiền cứ báo cho tôi."
Đây là muốn nuôi mình sao?
Khương Lam kinh ngạc mở to hai mắt, ngay sau đó lại nghiêm túc lắc lắc đầu.
Ngoại trừ đại ca và tứ ca ra, Ứng Kiệu chính là người đầu tiên tỏ ý muốn nuôi cậu nha.
Nhưng nhìn Ứng Long hơn nửa đêm còn phải tăng ca kiếm tiền làm thêm, coi bộ còn nghèo hơn cả cậu.
Khương Lam đành nghiêm túc từ chối anh:
"Tôi có thể tự nuôi sống mình, tiền anh kiếm được cứ tiết kiệm trước đã."
Nghĩ nghĩ, cậu lại bỏ thêm một câu:
"Đừng phung phí."
Rốt cuộc cũng nói ra được rồi, cậu đã sớm muốn nói câu này với Ứng Kiệu từ lâu!
Ứng Kiệu dở khóc dở cười, nhưng đã trót giả thành quỷ nghèo, cũng không thể sửa lại ngay bây giờ được, chỉ đành bóp mũi gật đầu, tỏ vẻ nghe được lời Khương Lam góp ý.
Chợt, anh lại nghĩ tới Tiết Mông trong phòng ngủ, lấy ngữ khí dạy dỗ của gia trưởng dành cho con nhỏ, hỏi:
"Cậu rất hay mang bạn bè về nhà qua đêm sao?"
Khương Lam nghiêng nghiêng đầu nghĩ, đáp:
"Chỉ có một mình Tiết Mông thôi.
Hôm nay tụi tôi đi liên hoan, cậu ấu uống say."
Ứng Kiệu mắt lóe lóe, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, lại dặn dò:
"Xã hội nhân loại rất coi trọng vật chất, dụ hoặc luôn vây quanh cậu.
Tiếp xúc với nhân loại nhiều, chúng ta cũng khó mà tránh khỏi bị ảnh hưởng từ đó.
Nhưng rốt cuộc yêu tộc và nhân tộc không giống nhau, yêu tộc tu hành cần sự kiên trì bền bỉ, còn phải chống cự mê hoặc dục vọng.
Nếu không một khi đã rơi vào bẫy, sẽ rất dễ dàng đi lạc lối."
Thấy nét mặt Khương Lam vẫn tràn đầy ngây thơ, dường như không quá hiểu những gì mình nói, anh lại đưa một ví dụ minh họa vô cùng sống động:
"Thí dụ như lần này, nhân tộc rất thích chơi trò say rượu làm loạn, cậu tùy tiện mang người lạ về nhà, còn ngủ chung trên một giường, nếu lỡ không chống cự được mê hoặc mà làm bậy, chỉ sợ sau này sẽ bất lợi trên đường tu hành."
"..."
Khương Lam chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ làm gì đó với Tiết Mông.
Cậu mơ hồ cảm thấy lời này sai sai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm ra vấn đề ở chỗ nào, chỉ đành gật đầu tán đồng:
"Tôi biết rồi."
Khóe môi Ứng Kiệu cong lên rất nhẹ, theo bản năng muốn sờ sờ đầu cậu, tay mới nâng lên lại làm bộ như không có gì mà rụt về, chỉ đạm nhiên nói:
"Thọ mệnh của nhân tộc rất ngắn ngủi, sau này nếu muốn tìm bạn lữ cũng phải tìm trong yêu tộc.
Không nên học tập những yêu tộc mê luyến nhân tộc."
Khương Lam tiếp tục gật đầu, tiếp đó không tự chủ được mà ngáp một cái.
Nhìn nhìn, trong lúc hai người họ nói chuyện, tiểu sư tử đã cuộn tròn trong ngực Ứng Kiệu ngủ rồi.
Ứng Kiệu nhớ ra ngày mai cậu ấy còn phải đi làm, tiểu yêu quái nhất định không giống anh, dù không ngủ được cũng không thấy mệt mỏi, lập tức bảo:
"Không còn sớm nữa, cậu đi nghỉ ngơi đi.
Nếu gặp phải Thái Tuế, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Khương Lam đã buồn ngủ đến nheo mắt, ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy Toan Nghê từ tay Ứng Kiệu, tiễn anh ra cửa.
* * *
Ứng Kiệu ra khỏi khu nhà cũ, lái xe vòng thật xa mới đến nhà mình.
Lúc tới nơi, phát hiện tầng trệt biệt thư vẫn còn sáng đèn, Trần Họa ngồi trên sô pha giữa nhà, sắc mặt không mấy tốt đẹp, thấy anh trở về, lập tức lộ ra biểu cảm khắc nghiệt mở miệng châm chọc:
"Ứng tổng nhẫn tâm bỏ người lại về nhà sao?"
Ứng Kiệu nhíu mày:
"Ông tới làm gì?"
Trần Họa tức giận đến xanh cả mặt, ngữ điệu thê lương lên án hành vi ác nghiệt của anh:
"Sao ông không hỏi ông bỏ tui lại giữa đường tui làm cách nào để đi về?"
Cục Quản Lý Yêu Tộc có quy định, trong thành phố, ngoại trừ trường hợp khẩn cấp ra, yêu tộc muốn dùng đường không di chuyển phải viết giấy xin phép.
Ngày thường không có việc gì đều có thể dùng phương tiện giao thông.
Kết quả, lão súc sinh này lái xe chạy mất, ném một mình hắn bơ vơ giữa đường phố đêm khuya!
"Ông không biết gọi xe?" – Ứng Kiệu nhìn hắn, ánh mắt như đang nhìn một thằng ngốc thiểu năng trí tuệ – "Chẳng lẽ ông tự mình đi bộ về?"
Trần Họa: "..."
Tiếng tru tréo của hắn đột ngột im bặt, sau đó cứng ngắc lái sang chủ đề khác:
"Để tui đoán thử nửa đêm nửa hôm ông đi đâu nha? Không yên tâm tiểu yêu quái, vội vàng chạy tới bảo vệ người ta phải hông?"
Vốn dĩ Trần Họa cho rằng Ứng Kiệu sẽ phủ nhận, hoặc là táo bạo mà thưởng hắn một chân rồi đuổi ra khỏi nhà.
Ai biết, lão súc sinh nóng tính này lại cực kỳ khác thường mà cười một cái:
"Đúng."
Trần Họa la làng lên, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ heo mẹ muốn leo cây?
Ứng Kiệu thấy tròng mắt hắn xoay vòng, xuy một tiếng, thứ này tám chín phần mười là đang chửi thầm anh trong bụng:
"Dẹp mấy ý nghĩ xấu xa của ông đi cho tui, Khương Lam còn nhỏ, tính đúng ra bây giờ vẫn chỉ là một đứa trẻ."
Trần Họa âm dương quái khí kéo dài giọng:
"Nha~~~~thì ra ông thích chơi dưỡng thành a?"
Ứng Kiệu: "..."
"Cút."
* * *.
"Không phải anh ở công ty tăng ca sao? Sao còn phải đến Cục Quản Lý Yêu Tộc làm việc?"
Đại khái là do nói dối quá nhiều, nghe thấy vấn đề này, Ứng Kiệu cũng có thể mặt không đổi sắc mà bịa một lý do vô cùng thuyết phục:
"Theo đuôi sếp kiếm thêm thôi, bằng không ngày nào cũng chỉ ăn lương văn phòng, biết khi nào mới có dư?"
Khương Lam hiểu ra, cái này cũng giống như cậu vừa nhậm chức ở Tổ Đặc Vụ lại vẫn đến tổ dân phố làm thêm.
Ánh mắt Khương Lam nhìn về phía Ứng Kiệu tức khắc nóng bỏng, thậm chí còn thấy anh vô cùng gần gũi.
Xem ra mặc kệ là đại yêu hay tiểu yêu, mọi người đều cố gắng làm việc kiếm tiền nha.
Mà Ứng Kiệu chỉ cảm thấy mắt Khương Lam bỗng nhiên lóe sáng nhìn mình, vẻ muốn nói lại thôi.
Khương Lam vốn dĩ có vẻ ngoài dễ mê hoặc lòng người, đặc biệt là đôi mắt cậu, vô cùng xuất sắc.
Lông mi vừa cong vừa dài, mi cốt cao, mắt hai mí hình hạnh nhân, đồng tử xanh lam trong vắt, như một hồ nước mềm mại gợn sóng, lúc nhìn người khác cũng là nhu hòa dịu dàng như sóng mùa thu, rất dễ đạt được hảo cảm từ người đối diện.
Ứng Kiệu tự hỏi, anh lang thang trong thế giới nhân loại đã lâu như vậy, sớm luyện thành một thân mình đồng da sắt tâm địa nguội lạnh, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt Khương Lam, vẫn là không khống chế được mà mềm lòng.
Anh chưa từng nuôi nấng ấu tể nào, nhưng tiểu yêu quái ở trong mắt anh bây giờ giống hệt một con ấu thú yếu ớt cần gia trưởng cẩn thận che chở.
Đáy lòng Ứng Kiệu đột nhiên trở nên mềm mại.
"Cậu còn nhỏ, không hiểu hết được gian khổ khi sinh hoạt giữa xã hội loài người.
Sau này nếu có thiếu tiền cứ báo cho tôi."
Đây là muốn nuôi mình sao?
Khương Lam kinh ngạc mở to hai mắt, ngay sau đó lại nghiêm túc lắc lắc đầu.
Ngoại trừ đại ca và tứ ca ra, Ứng Kiệu chính là người đầu tiên tỏ ý muốn nuôi cậu nha.
Nhưng nhìn Ứng Long hơn nửa đêm còn phải tăng ca kiếm tiền làm thêm, coi bộ còn nghèo hơn cả cậu.
Khương Lam đành nghiêm túc từ chối anh:
"Tôi có thể tự nuôi sống mình, tiền anh kiếm được cứ tiết kiệm trước đã."
Nghĩ nghĩ, cậu lại bỏ thêm một câu:
"Đừng phung phí."
Rốt cuộc cũng nói ra được rồi, cậu đã sớm muốn nói câu này với Ứng Kiệu từ lâu!
Ứng Kiệu dở khóc dở cười, nhưng đã trót giả thành quỷ nghèo, cũng không thể sửa lại ngay bây giờ được, chỉ đành bóp mũi gật đầu, tỏ vẻ nghe được lời Khương Lam góp ý.
Chợt, anh lại nghĩ tới Tiết Mông trong phòng ngủ, lấy ngữ khí dạy dỗ của gia trưởng dành cho con nhỏ, hỏi:
"Cậu rất hay mang bạn bè về nhà qua đêm sao?"
Khương Lam nghiêng nghiêng đầu nghĩ, đáp:
"Chỉ có một mình Tiết Mông thôi.
Hôm nay tụi tôi đi liên hoan, cậu ấu uống say."
Ứng Kiệu mắt lóe lóe, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, lại dặn dò:
"Xã hội nhân loại rất coi trọng vật chất, dụ hoặc luôn vây quanh cậu.
Tiếp xúc với nhân loại nhiều, chúng ta cũng khó mà tránh khỏi bị ảnh hưởng từ đó.
Nhưng rốt cuộc yêu tộc và nhân tộc không giống nhau, yêu tộc tu hành cần sự kiên trì bền bỉ, còn phải chống cự mê hoặc dục vọng.
Nếu không một khi đã rơi vào bẫy, sẽ rất dễ dàng đi lạc lối."
Thấy nét mặt Khương Lam vẫn tràn đầy ngây thơ, dường như không quá hiểu những gì mình nói, anh lại đưa một ví dụ minh họa vô cùng sống động:
"Thí dụ như lần này, nhân tộc rất thích chơi trò say rượu làm loạn, cậu tùy tiện mang người lạ về nhà, còn ngủ chung trên một giường, nếu lỡ không chống cự được mê hoặc mà làm bậy, chỉ sợ sau này sẽ bất lợi trên đường tu hành."
"..."
Khương Lam chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ làm gì đó với Tiết Mông.
Cậu mơ hồ cảm thấy lời này sai sai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm ra vấn đề ở chỗ nào, chỉ đành gật đầu tán đồng:
"Tôi biết rồi."
Khóe môi Ứng Kiệu cong lên rất nhẹ, theo bản năng muốn sờ sờ đầu cậu, tay mới nâng lên lại làm bộ như không có gì mà rụt về, chỉ đạm nhiên nói:
"Thọ mệnh của nhân tộc rất ngắn ngủi, sau này nếu muốn tìm bạn lữ cũng phải tìm trong yêu tộc.
Không nên học tập những yêu tộc mê luyến nhân tộc."
Khương Lam tiếp tục gật đầu, tiếp đó không tự chủ được mà ngáp một cái.
Nhìn nhìn, trong lúc hai người họ nói chuyện, tiểu sư tử đã cuộn tròn trong ngực Ứng Kiệu ngủ rồi.
Ứng Kiệu nhớ ra ngày mai cậu ấy còn phải đi làm, tiểu yêu quái nhất định không giống anh, dù không ngủ được cũng không thấy mệt mỏi, lập tức bảo:
"Không còn sớm nữa, cậu đi nghỉ ngơi đi.
Nếu gặp phải Thái Tuế, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Khương Lam đã buồn ngủ đến nheo mắt, ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy Toan Nghê từ tay Ứng Kiệu, tiễn anh ra cửa.
* * *
Ứng Kiệu ra khỏi khu nhà cũ, lái xe vòng thật xa mới đến nhà mình.
Lúc tới nơi, phát hiện tầng trệt biệt thư vẫn còn sáng đèn, Trần Họa ngồi trên sô pha giữa nhà, sắc mặt không mấy tốt đẹp, thấy anh trở về, lập tức lộ ra biểu cảm khắc nghiệt mở miệng châm chọc:
"Ứng tổng nhẫn tâm bỏ người lại về nhà sao?"
Ứng Kiệu nhíu mày:
"Ông tới làm gì?"
Trần Họa tức giận đến xanh cả mặt, ngữ điệu thê lương lên án hành vi ác nghiệt của anh:
"Sao ông không hỏi ông bỏ tui lại giữa đường tui làm cách nào để đi về?"
Cục Quản Lý Yêu Tộc có quy định, trong thành phố, ngoại trừ trường hợp khẩn cấp ra, yêu tộc muốn dùng đường không di chuyển phải viết giấy xin phép.
Ngày thường không có việc gì đều có thể dùng phương tiện giao thông.
Kết quả, lão súc sinh này lái xe chạy mất, ném một mình hắn bơ vơ giữa đường phố đêm khuya!
"Ông không biết gọi xe?" – Ứng Kiệu nhìn hắn, ánh mắt như đang nhìn một thằng ngốc thiểu năng trí tuệ – "Chẳng lẽ ông tự mình đi bộ về?"
Trần Họa: "..."
Tiếng tru tréo của hắn đột ngột im bặt, sau đó cứng ngắc lái sang chủ đề khác:
"Để tui đoán thử nửa đêm nửa hôm ông đi đâu nha? Không yên tâm tiểu yêu quái, vội vàng chạy tới bảo vệ người ta phải hông?"
Vốn dĩ Trần Họa cho rằng Ứng Kiệu sẽ phủ nhận, hoặc là táo bạo mà thưởng hắn một chân rồi đuổi ra khỏi nhà.
Ai biết, lão súc sinh nóng tính này lại cực kỳ khác thường mà cười một cái:
"Đúng."
Trần Họa la làng lên, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ heo mẹ muốn leo cây?
Ứng Kiệu thấy tròng mắt hắn xoay vòng, xuy một tiếng, thứ này tám chín phần mười là đang chửi thầm anh trong bụng:
"Dẹp mấy ý nghĩ xấu xa của ông đi cho tui, Khương Lam còn nhỏ, tính đúng ra bây giờ vẫn chỉ là một đứa trẻ."
Trần Họa âm dương quái khí kéo dài giọng:
"Nha~~~~thì ra ông thích chơi dưỡng thành a?"
Ứng Kiệu: "..."
"Cút."
* * *.
Danh sách chương