Một buổi sáng mùa hạ nọ, một cô gái trên tay là những bó hoa, loại hoa chỉ nở vào hạ. Bộ váy dây màu xanh cốm khiến cô gái đó như được hòa vào mùa hạ tóc lại búi cao gọn gàng và toát lên vẻ thanh thuần trong sáng mát mẻ biết bao.

"Hơ~Phải đi bao lâu thì mới đến nhỉ ? biết thế thì đã đi xe máy cho mau rồi...." Hàng Mị Dương dựa vào góc tường, khuôn mặt chẵng còn mấy năng lượng.

Hôm nay đã vào hạ, chỉ vừa sáng trời đã hầm cả lên, nhìn hàng xe đầy khói bụi vào nóng nực trước mắt, khiến Hàng Mị Dương chẵng muốn đi thêm bước nào. Trên tay là vài bó hoa, địa chỉ và cả quà tặng, cô ngước lên nhìn chờ đèn chuyển xanh.

"!!!!!"

Đèn vừa chuyển xanh, từ phía sau lại đột nhiên xuất hiện một đứa nhóc. Cậu ta gầy trơ, dường như chỉ còn da bọc xương, nhưng lại mạnh và khỏe.

Cậu ta giật lấy một bó hoa rồi chạy nhanh sang đường, Hàng Mị Dương ngạc nhiên, theo phản xạ lại chạy theo cậu nhóc đó.

"Người ốm yếu !!! mà chạy nhanh như sóc vậy !!!!!" Cậu ta chạy vào một cái đường nhỏ, nhưng lại nhìn thấy một thứ gì đó làm bước chân dừng lại

Cho đến khi giật mình thì Mị Dương đã đuổi gần đến, thấy cậu ta trước mắt nên cô đã tăng tốc hơn.

"Chị mà bắt được là cưng chết với chị !!!!" Chưa nói hết câu, Mị Dương đã bị một người đàn ông to béo đụng phải.

Phịch ~

Cô ngã nhào xuống đất, nhìn lên đã thấy đứa nhóc chạy đi mất, bị đụng mạnh, lại bị hất vào tường khiến cô có chút choáng. Mấy bó hoa rơi xuống đất, chưa kịp tức giận thì đã bị tên béo nắm lấy tóc lôi lên.

"Aaaa~!" tên béo nắm chặt cổ cô và kề một con d.ao vào.

Lúc này Hàng Mị Dương mới nhìn thấy những gì xảy ra trước mắt, cô tròn mắt chẵng dám động đậy nữa trong cái khu đất trống nọ, có bốn, năm tên đang nằm bất động, và còn một tên đàn ông người có vài vết thương đang chảy máu không ngừng.

Hắn ta tuy máu chảy khắp người, nhưng mặt lại chẳng mấy hiện lên vẻ đau đớn, nhìn tên béo bằng ánh mắt đáng sợ. Lúc này cô mới chợt nhận ra con d.ao đó đang kề ngay cổ, người cô dần run lên chân dần không đứng vững.

"Mày tiến thêm bước nữa !!! tao sẽ tiễn con này về trời !!!!!" Tên béo hét to lên.

"Ưm~!" tên béo đã kề d.ao và da thịt, Mị Dương không kìm được mà kiêu lên, và hơn nữa là mùi thốt thuốc khó chịu trên người tên béo.

"Cô ta là ai ?! sao tao phải nghe lời mày vì một người không quen biết !" Người đàn ông đó nói một cách dứt khoát.

Hàng Mị Dương chỉ biết tức kèm theo đó là cơn sợ hãi tự nghĩ bản thân đã làm gì sai mà lại gặp một tên máu lạnh như người trước mắt vậy chứ !? Nói rồi hắn không do dự mà tiến đến gần hơn, ngày một gần hơn, thì con d.ao trên cổ cô cũng ngày càng kề gần hơn. Và hắn ta đang đối diện giữa cô và tên béo, thầm nghĩ bản thân hôm nay đã quá xui xẻo vừa ơn vừa hận con người máu lạnh trước mắt.

Anh ta tiến đến đối diện Mị Dương, chỉ nhìn cô một cái khó hiểu rồi lại nhìn sang tên béo.

Nhanh như một cái chớp mắt, hắn ta đã khống chế tên béo, cái d.ao kề cổ đã rơi xuống đất. Nhưng chưa vội mừng, một đám người từ phía xa đã chạy đến, hắn ta thấy thế lại đá tên béo một phát.

Hắn quay người nhanh gơm mấy bó hoa dưới đất và nắm tay Hàng Mị Dương chạy đi. Bọn người kia theo sát phía sau không thôi, cũng chỉ biết chạy theo người đàn ông lạ mặt.

Chạy vào đám đông, rồi lại len vào mấy cái khe tường nhỏ lẩn trốn, khiến cho Mị Dương cảm thấy bản thân như nhân vật phản diện vừa làm việc ác rồi chạy trốn vậy. Định mở miệng nói gì đó nhưng chưa kịp nói chữ nào, lại bị tên đàn ông trước mắt dùng tay bịch miệng lại.

Đối diện là người đàn ông to gắp hai lần bản thân và cao hơn hai cái đầu, Mị Dương chỉ đứng đến vai anh ta cô trông thấy bản thân như con chuột đang đứng cạnh con hổ. Tay anh ta to gần như bằng cái mặt của cô, bịch lấy cái miệng không cho thốt nên lời, và dường như còn muốn cô tắt thở.

"Ưm !!!!!" Mị Dương cắn mạnh vào tay anh ta.

Anh ta chỉ liết nhìn một cái, khuôn mặt không chút biến sắc, chỉ nhẹ buông lỏng tay chứ quyết không thả. Khiến cô cảm thấy kì lạ, nhưng vì an nguy của bản thân và người trước mắt cô chỉ biết ngoan ngoãn đứng im, không phát ra chút tiếng động.

Sau hồi lâu, hắn ta nhìn ngó xung quanh xem xét tình hình bên ngoài, dường như cảm thấy an toàn mới buông tay. Dúi mấy bó hoa vào người Mị Dương khuôn mặt cau có khó chịu nói "Biến đi !"

Cái chất giọng trầm khó chịu thốt lên và khuôn mặt khó coi hiện lên lần nữa, Mị Dương chẳng những không sợ chỉ thấy người này có hơi thẳng tính. Nhưng hành động khi đó cũng một phần cứu cô nên lại có một chút biết ơn, run run nói "tay anh .....Bị thương rồi !"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện