Ngồi lên tàu hỏa, Mộ Mai quay đầu lại ngắm nhìn thị trấn ẩn mình trong sương, ngọn hải đăng xa xa và cối xay gió mờ mờ trên đỉnh núi. Cả toa tàu chỉ có hai người họ, cô tựa đầu vào vai Vưu Liên Thành, từng hàng cây chanh cứ thế lướt qua ô cửa kính.
"Anh biết không, thật ra hồi xưa nơi này có tên là trấn cây chanh, nhưng vì có một trấn khác gần đấy cũng mang tên này nên mọi người mới chuyển sang gọi là trấn đá chồng. Liên Thành, em thấy cái tên cũ hay hơn." Mộ Mai dán chặt mặt mình vào ngực cậu.
Lồng ngực của cậu hiện giờ chưa nở nang nhiều, nhưng qua vài năm nữa thôi, cậu sẽ trở thành một người đàn ông chính chắn, lồng ngực sẽ vững chãi, và nơi ấy chỉ dành cho một cô gái duy nhất tên là Đông Tiểu Quỳ mà thôi.
"Liên Thành, anh đọc tên trấn bằng tiếng Ý đi." Ngón tay Mộ Mai vẽ vòng quanh nút áo trước ngực cậu.
Thế là Vưu Liên Thành đọc tên trấn cây chanh bằng tiếng Ý, giọng nói trong trẻo, vô cùng cuốn hút.
Hồi sau, cơn buồn ngủ kéo đến, Mộ Mai nhắm mắt lại, mặc cho bản thân ngủ trong lòng cậu.
Khi họ đến Rome đã là giữa trưa. Vưu Liên Thành vừa xuống tàu đã thấy bốn người vệ sĩ đứng ở sân ga như tượng đá, bên chân họ là hai chiếc vali LV, Mộ Mai nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết trong vali đựng đồ gì, đại loại là mấy quyển sách, vài trò chơi mới, nước uống có nhãn hiệu quen thuộc, khăn giấy và đồ dùng hằng ngày v...v... Xưa nay cậu không dùng bất kỳ vật phẩm nào do hãng hàng không cung cấp. Vưu thiếu gia đúng là giỏi hành hạ người khác. Thế mà mấy giờ trước trong quán trọ, cậu ăn bánh mì xong còn chưa kịp rửa tay đã vội vàng cởi quần áo cô ra kia, mới nghĩ đến đây thôi Mộ Mai không nhịn được bật cười.
Cô le lưỡi nhìn Vưu Liên Thành đang sầm mặt vì nụ cười vu vơ của mình, bèn đưa tay chỉ về phía vệ sĩ: "Hoàng tử mắc nạn, thị vệ của người đã đón đến người rồi kìa."
Vưu Liên Thành nhăn mặt bỏ đi, lúc đi ngang qua cô, bả vai còn đụng mạnh vào vai cô nữa. Mộ Mai rất muốn giơ tay đánh cậu từ phía sau, nhưng cô không sao làm được, bàn tay như mang sức nặng ngàn cân.
Phía ngoài nhà ga là quảng trường không lớn, đậm nét La Mã thời cổ đại. Xung quanh đều là tượng điêu khắc tinh xảo trông rất sống động, khiến mỗi tấc đất đều mang đầy hơi thở của lịch sử.
Mộ Mai và Liên Thành đứng giữa quảng trường, vì xung quanh là cao ốc san sát nên gió thổi lùa xuống nơi này. Hôm nay trời rét đậm, giờ đang buổi ban trưa nhưng bầu trời âm u không có lấy ánh nắng, người trên quảng trường đều mặc áo lạnh dày cộm. Phía Đông quảng trường là nhà ga đi về London, còn phía Tây là đi đến sân bay Rome, mà chuyến bay đưa người con trai của cô đến Argentina kia sẽ cất cánh vào lúc ba giờ.
Bây giờ, hai người họ một người phải đi về hướng Đông, còn một người phải đi về hướng Tây rồi.
Người ta thường nói Đông và Tây là khoảng cách xa nhất thế gian, các nhà thơ lãng mạn từng ví von nó như mặt trời mặt trăng mãi mãi luôn đuổi theo nhau. Trong truyền thuyết, đường kinh tuyến phải mất một ngày một đêm mới có thể nối liến khoảng cách giữa hai bờ Đông và Tây.
Đứng nơi đây, Mộ Mai và Vưu Liên Thành đều buông thõng cánh tay, mắt nhìn chằm chằm vào mũi giày mình.
"Liên Thành..."/ "Mộ Mai..."
Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, hai người không hẹn mà cùng ngước mắt lên nhìn nhau, đồng thanh cất lời.
Mộ Mai hắng giọng, vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, thở hắt một hơi: "Em biết anh muốn nói gì với em, nhưng em nghĩ nên để em nói ra thì hơn. Chúng ta hãy chia tay nhau ở đây theo luật trong bóng đá mà anh thích đi. Em là người thổi tiếng cời khai mạc, vậy thì cũng để em thổi tiếng còi kết thúc trận đấu thôi. Hiện tại, cuộc thi đấu của Vưu Liên Thành và Lâm Mộ Mai đến đây là kết thúc rồi."
"Mộ Mai..." Vưu Liên Thành mở miệng đắng chát.
"Suỵt..." Mộ Mai đặt ngón trỏ lên môi mình, "Liên Thành, đừng nói xin lỗi em gì hết, em cam tâm tình nguyện, trước giờ vẫn luôn là em cam tâm tình nguyện. Anh chỉ cần biết điều này và nhớ kỹ nó là được."
Lại có cơn gió thổi đến làm rối tóc cô, Vưu Liên Thành vô thức đưa tay lên vén chúng ra sau tai cho Mộ Mai, ngón tay lưu luyến nơi vành tai cô không tài nào rời đi. Cô áp mặt mình vào bàn tay cậu.
"Có một số người đến Sicilia chỉ để chờ đợi, em nghĩ em cũng vậy, em đã chờ đợi một khoảnh khắc nào đó ở nơi ấy. Liên Thành, hãy nói cho em biết, trong những ngày ở đấy, có thời khắc nào anh yêu em không?"
Giọng cô nhẹ hẫng tựa như lông vũ, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua là có thể cuốn nó bay xa, biến mất trên bầu trời Rome này.
Mộ Mai không chờ được câu trả lời của Vưu Liên Thành, đành gật đầu trong lòng bàn tay cậu: Biết rồi, Liên Thành, em biết rồi.
Lòng Vưu Liên Thành quặn thắt lại, nỗi thương xót thi nhau kéo đến.
Cô lùi về sau, khoác balo lên vai, vừa lùi thêm bước nữa đã bị Vưu Liên Thành giữ tay lại.
"Mộ Mai, đối với tôi, những ngày qua chính là một chuyến đi vui vẻ khó quên." Cậu nắm tay cô nói.
"Chuyến đi vui vẻ ư?" Mộ Mai lẩm bẩm gật đầu, cô biết giờ phút này trông cô rất giống một con bé ngu ngốc chỉ biết gật đầu, "Em hiểu rồi Liên Thành. Ừ, em hiểu rồi. Liên Thành, cứ xem như chúng ta là hai người bạn đồng hành cô đơn tình cờ gặp gỡ trên đường, chúng ta đã cùng trải qua một chuyến đi vui vẻ, hiện giờ hành trình đã kết thúc, chúng ta nên nói tạm biệt rồi đúng không?"
Vưu Liên Thành hé môi, nghìn câu vạn chữ cuối cùng chỉ hóa thành một lời: Lâm Mộ Mai đúng là một cô gái thông mình.
Vưu Liên Thành tự nhủ với bản thân: Đây là cuộc ly biệt rất bình thường, bình thường như tất cả những cuộc ly biệt khác mà trong đời mình phải trải qua.
Lúc Vưu Liên Thành vừa mới nhìn đồng hồ, Mộ Mai nghĩ chắc hẳn Vưu thiếu gia không kiên nhẫn nổi với kiểu chia tay dây dưa này rồi, cô cũng rất muốn ra vẻ thật ngầu tạm biệt cậu, sau đó bỏ đi không ngoảnh lại lắm chứ. Thế nhưng đến lúc này, cô đã từ người cám dỗ biến thành người bị cám dỗ, từ chủ động lại biến thành bị động. Mộ Mai đành cười khổ, vẫy tay chào cậu.
"Vậy, tạm biệt thôi người bạn đồng hành của tôi."
Giống như cảm thấy mình còn chưa đủ ngốc, cô còn cố vẫy tay thật nhiệt tình nữa. Cô biết, mình làm vậy là do lòng tự ái đáng thương đang tác quái, muốn thể hiện là mình không quan tâm đến Vưu Liên Thành, không hề để ý đến cậu chút nào mà thôi.
Lâm Mộ Mai không thèm quan tâm đâu, mẹ kiếp, Lâm Mộ Mai cóc quan tâm gì cả! Cô quay mặt bỏ đi, cương quyết không nhìn lại.
Nhưng chỉ vài chục bước sau, Mộ Mai vẫn ngoảnh lại. Lòng hư vinh nho nhỏ đã dắt mũi cô, khiến cô quay đầu xem thử người đàn ông đầu tiên của mình có giống như những nam chính trong phim tình cảm lãng mạn đang chăm chú dõi theo bóng lưng cô gái mình yêu hay không.
Song cái Mộ Mai thấy được chỉ là bóng lưng Vưu Liên Thành nhanh chóng chui vào xe trong vòng bảo vệ của đám vệ sĩ mà thôi. Sau đó chiếc xe nhanh chóng đưa Vưu thiếu gia đi thật xa.
Cậu không quay đầu lại nhìn cô cái nào, từ đầu đến cuối đều không có! Mộ Mai ngồi sụp xuống, vỗ đầu mình, lẩm bẩm mắng: Lâm Mộ Mai, mày thật là ngu ngốc mới mong chờ điều ấy. Vưu Liên Thành chỉ là thằng nhóc mới lớn, mày trông đợi gì ở cậu ấy cơ chứ! Hơn nữa, mày làm gì có phúc phận trở thành người con gái cậu ấy yêu mến.
Lúc nước mắt rơi xuống, Mộ Mai không hề lau đi, cứ để dòng lệ thi nhau tuôn trào dưới vòm trời xa lạ này.
Khốn kiếp, Lâm Mộ Mai rất quan tâm, Lâm Mộ Mai rất để ý. Lần đầu tiên của cô, thứ quý giá của cô, quý giá đến mức luôn bảo vệ sít sao, sau đó sẽ biến nó thành món quà dâng tặng cho ba của các con mình.
Ở phương Tây, tình yêu quá ngắn ngủi như bọt nước, Mộ Mai luôn mơ ước có một mối nhân duyên như ở Trung Quốc cổ kính. Giống như những người thế hệ trước ở phố người Hoa, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, rồi nghe theo mai mối. Có khi là hai người yêu nhau, đưa nhau đến đất nước xa xôi, cùng nhau trải qua khổ cực lẫn hạnh phúc, tuân thủ truyền thống của nước mình, "dù lúc tử sinh hay ly biệt, vẫn nguyện một lòng chẳng cách rời, nắm lấy tay nhau cùng hẹn ước, mãi mãi bên nhau đến bạc đầu."
Mà người đã từng được cô lựa chọn làm ba của con mình trong tương lai chính là Triệu Cẩm Thư. Nhưng bây giờ đã không còn nữa, cũng không thể nữa rồi.
Mộ Mai vẫn chọn đi tàu cao tốc Eurostar về London, dù trong mắt rất nhiều người Châu Âu, con tàu này đã già cỗi lắm rồi, nhưng Mộ Mai vẫn thủy chung với nó. Vừa lên tàu, cô đã ngủ ngay lập tức, cảnh trong mơ cứ chập chờn khi mờ khi tỏ, cuối cùng đến tận khi có người đánh thức cô mới thoát khỏi cơn mộng.
Bà cụ trông rất hiền từ đánh thức cô dậy, nhắc cô đã đến London rồi. Mộ Mai dụi mắt nhìn cảnh vật London ngoài ô cửa.
"Trong mơ cháu cứ gọi tên người yêu suốt." Bà cụ có gương mặt phương Đông, chất giọng Hongkong đặc sệt, nụ cười tươi vui hằn sâu trong đáy mắt, "Cháu cứ gọi "Liên Thành, đừng đi, chúng ta đừng đi" mãi thôi."
Thoáng chốc mặt Mộ Mai trắng bệch.
Khi cô về đến nhà, màn đêm đã buông xuống. Mẹ Xuân đang ngồi bên cửa sổ, ánh đèn tờ mờ soi tỏ, Mộ Mai hé môi muốn gọi bà như thường ngày nhưng không thể nào cất lời. Cuối cùng cô đành cầm túi du lịch cúi đầu lầm lũi bước về phòng mình.
Tối đó, Lâm Xuân đã uống hết nửa chai rượu mà cố nhân ngày xưa đã tặng mình. Loại rượu này được sản xuất tại vùng đất Thiệu Hưng, chị ấy rất thích rượu nơi đó, bởi vì chúng được nấu từ nước suối ngọt nhất và ủ nơi đất vàng đặc biệt. Chị ấy luôn nói: Xuân, uống rượu Thiệu Hưng sẽ khiến người lòng rộn ràng, vô cùng thư thái.
"Anh biết không, thật ra hồi xưa nơi này có tên là trấn cây chanh, nhưng vì có một trấn khác gần đấy cũng mang tên này nên mọi người mới chuyển sang gọi là trấn đá chồng. Liên Thành, em thấy cái tên cũ hay hơn." Mộ Mai dán chặt mặt mình vào ngực cậu.
Lồng ngực của cậu hiện giờ chưa nở nang nhiều, nhưng qua vài năm nữa thôi, cậu sẽ trở thành một người đàn ông chính chắn, lồng ngực sẽ vững chãi, và nơi ấy chỉ dành cho một cô gái duy nhất tên là Đông Tiểu Quỳ mà thôi.
"Liên Thành, anh đọc tên trấn bằng tiếng Ý đi." Ngón tay Mộ Mai vẽ vòng quanh nút áo trước ngực cậu.
Thế là Vưu Liên Thành đọc tên trấn cây chanh bằng tiếng Ý, giọng nói trong trẻo, vô cùng cuốn hút.
Hồi sau, cơn buồn ngủ kéo đến, Mộ Mai nhắm mắt lại, mặc cho bản thân ngủ trong lòng cậu.
Khi họ đến Rome đã là giữa trưa. Vưu Liên Thành vừa xuống tàu đã thấy bốn người vệ sĩ đứng ở sân ga như tượng đá, bên chân họ là hai chiếc vali LV, Mộ Mai nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết trong vali đựng đồ gì, đại loại là mấy quyển sách, vài trò chơi mới, nước uống có nhãn hiệu quen thuộc, khăn giấy và đồ dùng hằng ngày v...v... Xưa nay cậu không dùng bất kỳ vật phẩm nào do hãng hàng không cung cấp. Vưu thiếu gia đúng là giỏi hành hạ người khác. Thế mà mấy giờ trước trong quán trọ, cậu ăn bánh mì xong còn chưa kịp rửa tay đã vội vàng cởi quần áo cô ra kia, mới nghĩ đến đây thôi Mộ Mai không nhịn được bật cười.
Cô le lưỡi nhìn Vưu Liên Thành đang sầm mặt vì nụ cười vu vơ của mình, bèn đưa tay chỉ về phía vệ sĩ: "Hoàng tử mắc nạn, thị vệ của người đã đón đến người rồi kìa."
Vưu Liên Thành nhăn mặt bỏ đi, lúc đi ngang qua cô, bả vai còn đụng mạnh vào vai cô nữa. Mộ Mai rất muốn giơ tay đánh cậu từ phía sau, nhưng cô không sao làm được, bàn tay như mang sức nặng ngàn cân.
Phía ngoài nhà ga là quảng trường không lớn, đậm nét La Mã thời cổ đại. Xung quanh đều là tượng điêu khắc tinh xảo trông rất sống động, khiến mỗi tấc đất đều mang đầy hơi thở của lịch sử.
Mộ Mai và Liên Thành đứng giữa quảng trường, vì xung quanh là cao ốc san sát nên gió thổi lùa xuống nơi này. Hôm nay trời rét đậm, giờ đang buổi ban trưa nhưng bầu trời âm u không có lấy ánh nắng, người trên quảng trường đều mặc áo lạnh dày cộm. Phía Đông quảng trường là nhà ga đi về London, còn phía Tây là đi đến sân bay Rome, mà chuyến bay đưa người con trai của cô đến Argentina kia sẽ cất cánh vào lúc ba giờ.
Bây giờ, hai người họ một người phải đi về hướng Đông, còn một người phải đi về hướng Tây rồi.
Người ta thường nói Đông và Tây là khoảng cách xa nhất thế gian, các nhà thơ lãng mạn từng ví von nó như mặt trời mặt trăng mãi mãi luôn đuổi theo nhau. Trong truyền thuyết, đường kinh tuyến phải mất một ngày một đêm mới có thể nối liến khoảng cách giữa hai bờ Đông và Tây.
Đứng nơi đây, Mộ Mai và Vưu Liên Thành đều buông thõng cánh tay, mắt nhìn chằm chằm vào mũi giày mình.
"Liên Thành..."/ "Mộ Mai..."
Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, hai người không hẹn mà cùng ngước mắt lên nhìn nhau, đồng thanh cất lời.
Mộ Mai hắng giọng, vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, thở hắt một hơi: "Em biết anh muốn nói gì với em, nhưng em nghĩ nên để em nói ra thì hơn. Chúng ta hãy chia tay nhau ở đây theo luật trong bóng đá mà anh thích đi. Em là người thổi tiếng cời khai mạc, vậy thì cũng để em thổi tiếng còi kết thúc trận đấu thôi. Hiện tại, cuộc thi đấu của Vưu Liên Thành và Lâm Mộ Mai đến đây là kết thúc rồi."
"Mộ Mai..." Vưu Liên Thành mở miệng đắng chát.
"Suỵt..." Mộ Mai đặt ngón trỏ lên môi mình, "Liên Thành, đừng nói xin lỗi em gì hết, em cam tâm tình nguyện, trước giờ vẫn luôn là em cam tâm tình nguyện. Anh chỉ cần biết điều này và nhớ kỹ nó là được."
Lại có cơn gió thổi đến làm rối tóc cô, Vưu Liên Thành vô thức đưa tay lên vén chúng ra sau tai cho Mộ Mai, ngón tay lưu luyến nơi vành tai cô không tài nào rời đi. Cô áp mặt mình vào bàn tay cậu.
"Có một số người đến Sicilia chỉ để chờ đợi, em nghĩ em cũng vậy, em đã chờ đợi một khoảnh khắc nào đó ở nơi ấy. Liên Thành, hãy nói cho em biết, trong những ngày ở đấy, có thời khắc nào anh yêu em không?"
Giọng cô nhẹ hẫng tựa như lông vũ, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua là có thể cuốn nó bay xa, biến mất trên bầu trời Rome này.
Mộ Mai không chờ được câu trả lời của Vưu Liên Thành, đành gật đầu trong lòng bàn tay cậu: Biết rồi, Liên Thành, em biết rồi.
Lòng Vưu Liên Thành quặn thắt lại, nỗi thương xót thi nhau kéo đến.
Cô lùi về sau, khoác balo lên vai, vừa lùi thêm bước nữa đã bị Vưu Liên Thành giữ tay lại.
"Mộ Mai, đối với tôi, những ngày qua chính là một chuyến đi vui vẻ khó quên." Cậu nắm tay cô nói.
"Chuyến đi vui vẻ ư?" Mộ Mai lẩm bẩm gật đầu, cô biết giờ phút này trông cô rất giống một con bé ngu ngốc chỉ biết gật đầu, "Em hiểu rồi Liên Thành. Ừ, em hiểu rồi. Liên Thành, cứ xem như chúng ta là hai người bạn đồng hành cô đơn tình cờ gặp gỡ trên đường, chúng ta đã cùng trải qua một chuyến đi vui vẻ, hiện giờ hành trình đã kết thúc, chúng ta nên nói tạm biệt rồi đúng không?"
Vưu Liên Thành hé môi, nghìn câu vạn chữ cuối cùng chỉ hóa thành một lời: Lâm Mộ Mai đúng là một cô gái thông mình.
Vưu Liên Thành tự nhủ với bản thân: Đây là cuộc ly biệt rất bình thường, bình thường như tất cả những cuộc ly biệt khác mà trong đời mình phải trải qua.
Lúc Vưu Liên Thành vừa mới nhìn đồng hồ, Mộ Mai nghĩ chắc hẳn Vưu thiếu gia không kiên nhẫn nổi với kiểu chia tay dây dưa này rồi, cô cũng rất muốn ra vẻ thật ngầu tạm biệt cậu, sau đó bỏ đi không ngoảnh lại lắm chứ. Thế nhưng đến lúc này, cô đã từ người cám dỗ biến thành người bị cám dỗ, từ chủ động lại biến thành bị động. Mộ Mai đành cười khổ, vẫy tay chào cậu.
"Vậy, tạm biệt thôi người bạn đồng hành của tôi."
Giống như cảm thấy mình còn chưa đủ ngốc, cô còn cố vẫy tay thật nhiệt tình nữa. Cô biết, mình làm vậy là do lòng tự ái đáng thương đang tác quái, muốn thể hiện là mình không quan tâm đến Vưu Liên Thành, không hề để ý đến cậu chút nào mà thôi.
Lâm Mộ Mai không thèm quan tâm đâu, mẹ kiếp, Lâm Mộ Mai cóc quan tâm gì cả! Cô quay mặt bỏ đi, cương quyết không nhìn lại.
Nhưng chỉ vài chục bước sau, Mộ Mai vẫn ngoảnh lại. Lòng hư vinh nho nhỏ đã dắt mũi cô, khiến cô quay đầu xem thử người đàn ông đầu tiên của mình có giống như những nam chính trong phim tình cảm lãng mạn đang chăm chú dõi theo bóng lưng cô gái mình yêu hay không.
Song cái Mộ Mai thấy được chỉ là bóng lưng Vưu Liên Thành nhanh chóng chui vào xe trong vòng bảo vệ của đám vệ sĩ mà thôi. Sau đó chiếc xe nhanh chóng đưa Vưu thiếu gia đi thật xa.
Cậu không quay đầu lại nhìn cô cái nào, từ đầu đến cuối đều không có! Mộ Mai ngồi sụp xuống, vỗ đầu mình, lẩm bẩm mắng: Lâm Mộ Mai, mày thật là ngu ngốc mới mong chờ điều ấy. Vưu Liên Thành chỉ là thằng nhóc mới lớn, mày trông đợi gì ở cậu ấy cơ chứ! Hơn nữa, mày làm gì có phúc phận trở thành người con gái cậu ấy yêu mến.
Lúc nước mắt rơi xuống, Mộ Mai không hề lau đi, cứ để dòng lệ thi nhau tuôn trào dưới vòm trời xa lạ này.
Khốn kiếp, Lâm Mộ Mai rất quan tâm, Lâm Mộ Mai rất để ý. Lần đầu tiên của cô, thứ quý giá của cô, quý giá đến mức luôn bảo vệ sít sao, sau đó sẽ biến nó thành món quà dâng tặng cho ba của các con mình.
Ở phương Tây, tình yêu quá ngắn ngủi như bọt nước, Mộ Mai luôn mơ ước có một mối nhân duyên như ở Trung Quốc cổ kính. Giống như những người thế hệ trước ở phố người Hoa, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, rồi nghe theo mai mối. Có khi là hai người yêu nhau, đưa nhau đến đất nước xa xôi, cùng nhau trải qua khổ cực lẫn hạnh phúc, tuân thủ truyền thống của nước mình, "dù lúc tử sinh hay ly biệt, vẫn nguyện một lòng chẳng cách rời, nắm lấy tay nhau cùng hẹn ước, mãi mãi bên nhau đến bạc đầu."
Mà người đã từng được cô lựa chọn làm ba của con mình trong tương lai chính là Triệu Cẩm Thư. Nhưng bây giờ đã không còn nữa, cũng không thể nữa rồi.
Mộ Mai vẫn chọn đi tàu cao tốc Eurostar về London, dù trong mắt rất nhiều người Châu Âu, con tàu này đã già cỗi lắm rồi, nhưng Mộ Mai vẫn thủy chung với nó. Vừa lên tàu, cô đã ngủ ngay lập tức, cảnh trong mơ cứ chập chờn khi mờ khi tỏ, cuối cùng đến tận khi có người đánh thức cô mới thoát khỏi cơn mộng.
Bà cụ trông rất hiền từ đánh thức cô dậy, nhắc cô đã đến London rồi. Mộ Mai dụi mắt nhìn cảnh vật London ngoài ô cửa.
"Trong mơ cháu cứ gọi tên người yêu suốt." Bà cụ có gương mặt phương Đông, chất giọng Hongkong đặc sệt, nụ cười tươi vui hằn sâu trong đáy mắt, "Cháu cứ gọi "Liên Thành, đừng đi, chúng ta đừng đi" mãi thôi."
Thoáng chốc mặt Mộ Mai trắng bệch.
Khi cô về đến nhà, màn đêm đã buông xuống. Mẹ Xuân đang ngồi bên cửa sổ, ánh đèn tờ mờ soi tỏ, Mộ Mai hé môi muốn gọi bà như thường ngày nhưng không thể nào cất lời. Cuối cùng cô đành cầm túi du lịch cúi đầu lầm lũi bước về phòng mình.
Tối đó, Lâm Xuân đã uống hết nửa chai rượu mà cố nhân ngày xưa đã tặng mình. Loại rượu này được sản xuất tại vùng đất Thiệu Hưng, chị ấy rất thích rượu nơi đó, bởi vì chúng được nấu từ nước suối ngọt nhất và ủ nơi đất vàng đặc biệt. Chị ấy luôn nói: Xuân, uống rượu Thiệu Hưng sẽ khiến người lòng rộn ràng, vô cùng thư thái.
Danh sách chương