Tay Mộ Mai lại đưa lên choàng qua cổ Liên Thành, khi nụ hôn theo môi cậu dần dịch xuống dưới, tay cô chỉ có thể dừng trên mái tóc cậu. Tóc cậu rất mềm, mềm tựa như một giấc mơ, Mộ Mai nhắm mắt lại, ngón tay luồn vào mái tóc dày mượt kia.
Cậu nôn nóng kéo áo len cô xuống như một đứa trẻ hấp tấp muốn ăn kẹo nhưng không được. Mộ Mai buông thỏng tay để cho áo len trượt theo vai cô. Chiếc áo quá rộng, chỉ một chốc đã bị cậu kéo xuống tận eo như một chiếc váy.
Nửa tấm thân trần của Mộ Mai phơi bày ra trước mặt, Vưu Liên Thành gấp gáp dùng môi lưỡi để giãi bày nỗi nhớ nhung với thân thể này, lưu luyến rất lâu trên đỉnh núi tuyết.
Hình ảnh trước mắt khiến cậu nhớ lại hồi bảy tuổi đã cùng với đám nhóc ở trại tị nạn lén rình xem một họa sĩ nghèo vẽ tranh. Núp sau vách tôn đã thủng lỗ, trong khi đám trẻ kia chỉ chú ý đến người mẫu nữ khỏa thân, cậu lại chú ý đến hình thể được diễn họa trên bức tranh. Phong cách vẽ của họa sĩ kia rất bình thường, nhưng trên phương diện tô màu lại khiến người ta phải thực sự nhìn nhận, ông ta đã dùng màu tươi như cánh hoa hồng để họa lên đỉnh ngực của người phụ nữ trong tranh.
Vưu Liên Thành luôn nhớ rõ màu sắc rực rỡ ấy, trong phòng vẽ tường vữa loang lổ, màu đỏ ấy như một bông pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm. Nhiều năm sau, cậu cũng đã quên phòng vẽ tranh kia ở đâu, quên mất tên đứa trẻ đã dẫn cậu đến đó, cũng quên luôn cả gương mặt của người họa sĩ kia, nhưng cậu lại nhớ duy nhất màu đỏ ấy.
Giờ khắc này, Lâm Mộ Mai chính là màu đỏ hoa hồng trong ký ức hồi bé thơ của Vưu Liên Thành, cậu vô thức ngậm lấy đỉnh núi cao vút, muốn lưu lại dấu răng nơi đó.
Hành động đột ngột của Vưu Liên Thành khiến Mộ Mai hít vào một hơi thật sâu, tựa như đang có gì đó muốn thoát ra khỏi yết hầu, cô muốn thét lên lanh lảnh, muốn mắng Vưu Liên Thành là một tên khốn kiếp, muốn chất vấn cậu tại sao lại là con trai của Tống Thư Duyệt, muốn chỉ trích cậu, nói cho cậu biết cậu chính là cơn ác mộng kéo dài suốt từ lúc cô bốn tuổi đến nay.
Nhưng cuối cùng những cảm xúc phẫn nộ, những câu quở trách kia lại hóa thành từng tiếng rên siết vỡ vụn: Liên Thành, Liên Thành, Liên... Thành...
Cùng với tiếng rên rỉ, khe khẽ gọi tên cậu như thể vừa vui sướng vừa tức giận của cô, Vưu Liên Thành cảm giác thân thể mình như biến thành một quả bom, một quả bom có thể bốc hỏa phát nổ bất cứ lúc nào.
Tay cậu bắt đầu vòng qua eo cô, kéo người cô dán chặt vào nơi căng tức nóng rực của mình, thân thể cậu cũng bắt đầu cọ sát khắp người cô như để tìm kiếm một nguồn thư thả, mồ hôi bắt đầu rỉ ra khắp trán.
"Liên... Thành, nếu anh muốn, em có thể cho anh." Cô hôn nhẹ lên vầng trán đẫm mồ hôi và vành tai của cậu, khiến người cậu run lên từng đợt.
Lần này cô đã không còn nói ra những luận điệu cũ rích kia, không còn là "Liên Thành, chúng ta không thể. Liên Thành, không phải chúng ta đã giao hẹn với nhau rồi sao" nữa. Hôm nay cô mặc chiếc quần denim rộng rãi, lưng quần thắt dây thay vì nút cài, ngón tay Vưu Liên Thành chạm lên sợi dây kia, chỉ cần cậu kéo nhẹ, chiếc quần denim sẽ trượt khỏi hông cô và cô sẽ chính là của cậu.
Nhưng có một vài ký ức lại ùa đến như một bộ phim, khiến cậu phải ép mình dời tay đi.
- Lâm Mộ Mai là cô gái mặc sơ mi trắng trông gợi cảm nhất tôi từng gặp đấy.
Daniel đã nói như vậy. Vưu Liên Thành cũng phải thừa nhận điều này, khi Lâm Mộ Mai mặc sơ mi trắng, nội tâm cậu luôn dâng trào cái cảm xúc thấp hèn vốn ẩn sâu trong cơ thể, cậu chỉ muốn xé toang áo cô, muốn cô hầu hạ dưới thân mình, cầu khẩn mình bằng giọng điệu nửa quyến rũ nửa ngây thơ, cầu khẩn cậu dùng thân thể này để yêu thương cô.
Nhưng cậu không thể làm vậy, Lâm Mộ Mai là người khát khao một mái nhà trọn vẹn hơn bất cứ ai trên đời này.
Vưu Liên Thành gục trên người cô, thở dồn dập, không kìm được mà gầm gừ trong cổ họng, chỉ cốt dùng điều này xua đi sự ham muốn mãnh liệt đang cuộn cuộn dâng cao. Lúc này cậu không thấy được vẻ mặt của Mộ Mai, đó là một vẻ mặt đầy bi ai và tự giễu.
Lòng cô khẽ thở dài, dường như thứ duy nhất còn kiên thủ được là thân thể này cũng không thể cám dỗ được cậu. Mộ Mai nghiến răng, luồn bàn tay mềm mại linh hoạt vào quần áo cậu.
"Lâm Mộ Mai, dừng tay lại." Cậu vừa thở hổn hển vừa gằn giọng.
Mộ Mai dừng tay, cất giọng buồn bã: "Liên Thành, anh không muốn sao?"
"Chỉ vài tháng nữa em sẽ rời khỏi tôi, không phải em từng nói muốn để dành lần đầu tiên cho cha của con em sao?" Vưu Liên Thành khàn giọng, nỗ lực kéo ra một chút khoảng cách với cô.
Cô rút tay ra, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Trên trần là bức bích họa vẽ cô gái xinh đẹp mang giỏ hoa đi trên cánh đồng, xung quanh là hoa nở bạt ngàn. Mộ Mai ngây người nhìn bức tranh ấy, như muốn qua bức họa trần nhà mà thấy lại được chính bản thân mình hồi bốn tuổi. Lúc đôi mắt lại trở nên cay cay, cô mới dời mắt đi, tựa đầu vào vai Vưu Liên Thành, vòng tay ôm lấy eo cậu.
"Còn có một việc anh không nói ra, đó là một tháng sau Tiểu Quỳ của anh sẽ đến bên anh rồi." Mộ Mai hờ hững cất lời rồi cười chua chát, "Liên Thành, anh đã trở nên chu đáo thật rồi, anh biết một khi nhắc đến cô ấy sẽ khiến em thương tâm. May là anh không nói ra thật, nếu không em sẽ cảm thấy đau lòng lắm."
Nghe nói trên đời này có một hương thơm tên là hương phụ nữ. Mùi hương này dù là bậc thầy điều chế hương liệu cao siêu cũng không có khả năng làm ra được, bởi đó là một mùi hương xuất phát từ sâu tận linh hồn của một người con gái. Vào thời khắc ấy, dường như Vưu Liên Thành đã ngửi thấy hương thơm sâu trong tâm hồn Lâm Mộ Mai, một mùi hương mang theo mùi nước mắt.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng về sau, hương thơm độc nhất vô nhị của cô thẩm thấu từng chút một vào máu thịt của Liên Thành, khiến cho cậu điên cuồng khao khát, mê mải kiếm tìm.
"Liên Thành, bây giờ anh khó chịu lắm phải không?" Tay Mộ Mai vẫn không ngừng châm lửa trên người cậu, Vưu Liên Thành hít thật sâu, cố gắng kiềm chế mình.
Tay cô chuyển từ eo xuống dây nịt cậu, cậu vẫn còn mặc bộ vest đen được may thủ công tại Ý lúc đi dự hôn lễ, chiếc nơ màu đỏ rượu khi nãy trong lúc triền miên đã bị cậu dứt ra vứt xuống đất. Dù quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bời nhưng cậu vẫn giữ được dáng vẻ hoàng tử trong lâu đài khiến mấy thiếu nữ của London mê như điếu đổ kia.
Nghe tiếng khóa dây nịt bị cởi ra vang lên lảnh lót, Vưu Liên Thành mới ý thức được cô muốn làm gì, cậu gian nan đưa tay giữ bàn tay cô đang kéo khóa quần tây cậu lại.
"Liên Thành, hãy để em giúp anh." Cô khẽ nói, giống hệt nhiều lần trước đây.
Cậu lắc đầu, hôn lên thái dương cô, kìm nén hơi thở rối loạn, cất giọng: "Mộ Mai, không phải em nói em cũng muốn nhận được sự tôn trọng hay sao? Hiện tại tôi đang học cách làm sao để tôn trọng em, tôi còn muốn cho em một cuộc sống công chúa hệt như mấy tiểu thư con nhà quý tộc khác nữa kìa."
Từ lúc nào Vưu Liên Thành đã biết nói chuyện như vậy? Rốt cuộc là từ khi nào vậy nhỉ? Mộ Mai tránh được tay của Vưu Liên Thành, đặt lên nơi đang ngẩng cao kia: "Vưu thiếu gia, vậy anh muốn giải quyết thế nào đây?"
Vưu Liên Thành vừa thấy giận cái nơi cứ dâng trào máu huyết ở dưới bàn tay cô, vừa ấp úng nhìn vào mắt cô mà nói: "Chuyện đó... chuyện đó... tự tôi có thể..."
Thế nhưng, cậu đã đánh giá quá cao tự chủ của mình. Lúc Lâm Mộ Mai cương quyết kéo dây khóa kia ra, ngọt ngào cất tiếng "Không sao đâu Liên Thành, đây là do em tự nguyện" thì cậu đã nhắm mắt lại.
Sau đó, họ vẫn giữ nguyên tư thế ấy, lắng nghe tiếng đồng hồ quả lắc cổ xưa kêu tích tắc.
Khi ấy Vưu Liên Thành đã nói với Lâm Mộ Mai rằng: Mộ Mai, nếu không có Tiểu Quỳ, tôi sẽ yêu em, nguyện ý yêu em, hạnh phúc yêu em.
Mãi cho đến sau này, Vưu Liên Thành mới biết được, Lâm Mộ Mai chính là tên lừa gạt, cô dùng nước mắt, dùng ưu sầu, dùng sự nũng nịu đáng yêu, dùng lời ngon tiếng ngọt và gương mặt xinh đẹp của mình, từng bước từng bước kéo cậu vào vực sâu hủy diệt.
Tháng Mười Hai đã đến, không khí giáng sinh tràn ngập cả thành phố. Vào giữa tháng là thời điểm Vưu Liên Thành bận rộn nhất, cậu phải đến thăm hỏi tặng quà cho những nhà hợp tác làm ăn trước nay với Vưu gia, còn phải lấy danh nghĩa con trai độc nhất của Vưu tước gia tham dự buổi biểu diễn của đội vệ binh hoàng gia Anh nổi tiếng. Vưu Liên Thành cũng không thể thoái thác thịnh tình của một chính trị gia mời cậu đến cùng chủ trì nghi thức thắp đèn giáng sinh ở quảng trường trong quận ông quản, còn phải đích thân cùng với nhóm bạn học lên núi chọn cây thông, sau đó thành tâm thành ý mang đến nhà những người lính từng tham gia thế chiến thứ hai nay đã giải ngũ, giúp họ trang trí cây thông Noel bày tỏ lòng biết ơn.
Mộ Mai còn biết, dù Vưu Liên Thành bận rộn như vậy nhưng cậu vẫn đích thân trang trí phòng cho Đông Tiểu Quỳ, có điều cậu không còn công khai như trước, nay cậu đã biết che giấu vẻ vui mừng về chuyện của Đông Tiểu Quỳ trước mặt Mộ Mai.
Có một buổi tối Mộ Mai lén lút đi đến để xem trộm phòng Đông Tiểu Quỳ. Căn phòng không xa hoa nhưng lại rất ấm áp, còn mang theo một chút sắc thái mộng ảo trong khu rừng truyện cổ tích Grimm. Từ phòng nhìn ra ngoài phong cảnh rất đẹp, tám tháng trước Vưu Liên Thành đã cho đào một cái hồ nho nhỏ trước cửa sổ phòng Đông Tiểu Quỳ. Trên hồ có cây cầu nhỏ bắc qua và xung quanh còn trồng đầy hoa vàng, tin rằng đến mùa hoa nở, nơi này nhất định sẽ như mộng cảnh.
Mộ Mai vẫn nhớ được cảm xúc ghen tỵ của mình khi đứng trong căn phòng đó. Đêm ấy, London bị bao phủ trong tầng sương mù dày đặc, ánh đèn sáng trong vườn đã tôn lên mặt hồ tĩnh lặng tựa chốn thần tiên. Đứng trước một tiên cảnh như thế thì làm sao cô có thể không ghen tỵ được chứ, đây thế giới cổ tích cậu tạo ra để dâng cho cô gái ấy, dùng điều này để thể hiện sự yêu quý với cô ta.
Kể từ ngày đó, Mộ Mai không hề bước đến phòng của Đông Tiểu Quỳ lần nào nữa.
Vào hạ tuần tháng Mười Hai, khi Vưu Liên Thành ở trong thư phòng gọi video call cho Đông Tiểu Quỳ, Mộ Mai đứng bên ngoài, cô nhìn qua khe cửa thấy cậu đeo tai nghe đang cười như một tên ngốc, cậu đưa tay mơn trớn khuôn mặt cô ta qua màn ảnh. Mộ Mai tựa vào tường thầm nghĩ: Mười ngày sau Đông Tiểu Quỳ sẽ đến bên cạnh Vưu Liên Thành rồi. Cuối cùng chỉ còn cách ngu xuẩn nhất kia mà thôi.
Cậu nôn nóng kéo áo len cô xuống như một đứa trẻ hấp tấp muốn ăn kẹo nhưng không được. Mộ Mai buông thỏng tay để cho áo len trượt theo vai cô. Chiếc áo quá rộng, chỉ một chốc đã bị cậu kéo xuống tận eo như một chiếc váy.
Nửa tấm thân trần của Mộ Mai phơi bày ra trước mặt, Vưu Liên Thành gấp gáp dùng môi lưỡi để giãi bày nỗi nhớ nhung với thân thể này, lưu luyến rất lâu trên đỉnh núi tuyết.
Hình ảnh trước mắt khiến cậu nhớ lại hồi bảy tuổi đã cùng với đám nhóc ở trại tị nạn lén rình xem một họa sĩ nghèo vẽ tranh. Núp sau vách tôn đã thủng lỗ, trong khi đám trẻ kia chỉ chú ý đến người mẫu nữ khỏa thân, cậu lại chú ý đến hình thể được diễn họa trên bức tranh. Phong cách vẽ của họa sĩ kia rất bình thường, nhưng trên phương diện tô màu lại khiến người ta phải thực sự nhìn nhận, ông ta đã dùng màu tươi như cánh hoa hồng để họa lên đỉnh ngực của người phụ nữ trong tranh.
Vưu Liên Thành luôn nhớ rõ màu sắc rực rỡ ấy, trong phòng vẽ tường vữa loang lổ, màu đỏ ấy như một bông pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm. Nhiều năm sau, cậu cũng đã quên phòng vẽ tranh kia ở đâu, quên mất tên đứa trẻ đã dẫn cậu đến đó, cũng quên luôn cả gương mặt của người họa sĩ kia, nhưng cậu lại nhớ duy nhất màu đỏ ấy.
Giờ khắc này, Lâm Mộ Mai chính là màu đỏ hoa hồng trong ký ức hồi bé thơ của Vưu Liên Thành, cậu vô thức ngậm lấy đỉnh núi cao vút, muốn lưu lại dấu răng nơi đó.
Hành động đột ngột của Vưu Liên Thành khiến Mộ Mai hít vào một hơi thật sâu, tựa như đang có gì đó muốn thoát ra khỏi yết hầu, cô muốn thét lên lanh lảnh, muốn mắng Vưu Liên Thành là một tên khốn kiếp, muốn chất vấn cậu tại sao lại là con trai của Tống Thư Duyệt, muốn chỉ trích cậu, nói cho cậu biết cậu chính là cơn ác mộng kéo dài suốt từ lúc cô bốn tuổi đến nay.
Nhưng cuối cùng những cảm xúc phẫn nộ, những câu quở trách kia lại hóa thành từng tiếng rên siết vỡ vụn: Liên Thành, Liên Thành, Liên... Thành...
Cùng với tiếng rên rỉ, khe khẽ gọi tên cậu như thể vừa vui sướng vừa tức giận của cô, Vưu Liên Thành cảm giác thân thể mình như biến thành một quả bom, một quả bom có thể bốc hỏa phát nổ bất cứ lúc nào.
Tay cậu bắt đầu vòng qua eo cô, kéo người cô dán chặt vào nơi căng tức nóng rực của mình, thân thể cậu cũng bắt đầu cọ sát khắp người cô như để tìm kiếm một nguồn thư thả, mồ hôi bắt đầu rỉ ra khắp trán.
"Liên... Thành, nếu anh muốn, em có thể cho anh." Cô hôn nhẹ lên vầng trán đẫm mồ hôi và vành tai của cậu, khiến người cậu run lên từng đợt.
Lần này cô đã không còn nói ra những luận điệu cũ rích kia, không còn là "Liên Thành, chúng ta không thể. Liên Thành, không phải chúng ta đã giao hẹn với nhau rồi sao" nữa. Hôm nay cô mặc chiếc quần denim rộng rãi, lưng quần thắt dây thay vì nút cài, ngón tay Vưu Liên Thành chạm lên sợi dây kia, chỉ cần cậu kéo nhẹ, chiếc quần denim sẽ trượt khỏi hông cô và cô sẽ chính là của cậu.
Nhưng có một vài ký ức lại ùa đến như một bộ phim, khiến cậu phải ép mình dời tay đi.
- Lâm Mộ Mai là cô gái mặc sơ mi trắng trông gợi cảm nhất tôi từng gặp đấy.
Daniel đã nói như vậy. Vưu Liên Thành cũng phải thừa nhận điều này, khi Lâm Mộ Mai mặc sơ mi trắng, nội tâm cậu luôn dâng trào cái cảm xúc thấp hèn vốn ẩn sâu trong cơ thể, cậu chỉ muốn xé toang áo cô, muốn cô hầu hạ dưới thân mình, cầu khẩn mình bằng giọng điệu nửa quyến rũ nửa ngây thơ, cầu khẩn cậu dùng thân thể này để yêu thương cô.
Nhưng cậu không thể làm vậy, Lâm Mộ Mai là người khát khao một mái nhà trọn vẹn hơn bất cứ ai trên đời này.
Vưu Liên Thành gục trên người cô, thở dồn dập, không kìm được mà gầm gừ trong cổ họng, chỉ cốt dùng điều này xua đi sự ham muốn mãnh liệt đang cuộn cuộn dâng cao. Lúc này cậu không thấy được vẻ mặt của Mộ Mai, đó là một vẻ mặt đầy bi ai và tự giễu.
Lòng cô khẽ thở dài, dường như thứ duy nhất còn kiên thủ được là thân thể này cũng không thể cám dỗ được cậu. Mộ Mai nghiến răng, luồn bàn tay mềm mại linh hoạt vào quần áo cậu.
"Lâm Mộ Mai, dừng tay lại." Cậu vừa thở hổn hển vừa gằn giọng.
Mộ Mai dừng tay, cất giọng buồn bã: "Liên Thành, anh không muốn sao?"
"Chỉ vài tháng nữa em sẽ rời khỏi tôi, không phải em từng nói muốn để dành lần đầu tiên cho cha của con em sao?" Vưu Liên Thành khàn giọng, nỗ lực kéo ra một chút khoảng cách với cô.
Cô rút tay ra, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Trên trần là bức bích họa vẽ cô gái xinh đẹp mang giỏ hoa đi trên cánh đồng, xung quanh là hoa nở bạt ngàn. Mộ Mai ngây người nhìn bức tranh ấy, như muốn qua bức họa trần nhà mà thấy lại được chính bản thân mình hồi bốn tuổi. Lúc đôi mắt lại trở nên cay cay, cô mới dời mắt đi, tựa đầu vào vai Vưu Liên Thành, vòng tay ôm lấy eo cậu.
"Còn có một việc anh không nói ra, đó là một tháng sau Tiểu Quỳ của anh sẽ đến bên anh rồi." Mộ Mai hờ hững cất lời rồi cười chua chát, "Liên Thành, anh đã trở nên chu đáo thật rồi, anh biết một khi nhắc đến cô ấy sẽ khiến em thương tâm. May là anh không nói ra thật, nếu không em sẽ cảm thấy đau lòng lắm."
Nghe nói trên đời này có một hương thơm tên là hương phụ nữ. Mùi hương này dù là bậc thầy điều chế hương liệu cao siêu cũng không có khả năng làm ra được, bởi đó là một mùi hương xuất phát từ sâu tận linh hồn của một người con gái. Vào thời khắc ấy, dường như Vưu Liên Thành đã ngửi thấy hương thơm sâu trong tâm hồn Lâm Mộ Mai, một mùi hương mang theo mùi nước mắt.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng về sau, hương thơm độc nhất vô nhị của cô thẩm thấu từng chút một vào máu thịt của Liên Thành, khiến cho cậu điên cuồng khao khát, mê mải kiếm tìm.
"Liên Thành, bây giờ anh khó chịu lắm phải không?" Tay Mộ Mai vẫn không ngừng châm lửa trên người cậu, Vưu Liên Thành hít thật sâu, cố gắng kiềm chế mình.
Tay cô chuyển từ eo xuống dây nịt cậu, cậu vẫn còn mặc bộ vest đen được may thủ công tại Ý lúc đi dự hôn lễ, chiếc nơ màu đỏ rượu khi nãy trong lúc triền miên đã bị cậu dứt ra vứt xuống đất. Dù quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bời nhưng cậu vẫn giữ được dáng vẻ hoàng tử trong lâu đài khiến mấy thiếu nữ của London mê như điếu đổ kia.
Nghe tiếng khóa dây nịt bị cởi ra vang lên lảnh lót, Vưu Liên Thành mới ý thức được cô muốn làm gì, cậu gian nan đưa tay giữ bàn tay cô đang kéo khóa quần tây cậu lại.
"Liên Thành, hãy để em giúp anh." Cô khẽ nói, giống hệt nhiều lần trước đây.
Cậu lắc đầu, hôn lên thái dương cô, kìm nén hơi thở rối loạn, cất giọng: "Mộ Mai, không phải em nói em cũng muốn nhận được sự tôn trọng hay sao? Hiện tại tôi đang học cách làm sao để tôn trọng em, tôi còn muốn cho em một cuộc sống công chúa hệt như mấy tiểu thư con nhà quý tộc khác nữa kìa."
Từ lúc nào Vưu Liên Thành đã biết nói chuyện như vậy? Rốt cuộc là từ khi nào vậy nhỉ? Mộ Mai tránh được tay của Vưu Liên Thành, đặt lên nơi đang ngẩng cao kia: "Vưu thiếu gia, vậy anh muốn giải quyết thế nào đây?"
Vưu Liên Thành vừa thấy giận cái nơi cứ dâng trào máu huyết ở dưới bàn tay cô, vừa ấp úng nhìn vào mắt cô mà nói: "Chuyện đó... chuyện đó... tự tôi có thể..."
Thế nhưng, cậu đã đánh giá quá cao tự chủ của mình. Lúc Lâm Mộ Mai cương quyết kéo dây khóa kia ra, ngọt ngào cất tiếng "Không sao đâu Liên Thành, đây là do em tự nguyện" thì cậu đã nhắm mắt lại.
Sau đó, họ vẫn giữ nguyên tư thế ấy, lắng nghe tiếng đồng hồ quả lắc cổ xưa kêu tích tắc.
Khi ấy Vưu Liên Thành đã nói với Lâm Mộ Mai rằng: Mộ Mai, nếu không có Tiểu Quỳ, tôi sẽ yêu em, nguyện ý yêu em, hạnh phúc yêu em.
Mãi cho đến sau này, Vưu Liên Thành mới biết được, Lâm Mộ Mai chính là tên lừa gạt, cô dùng nước mắt, dùng ưu sầu, dùng sự nũng nịu đáng yêu, dùng lời ngon tiếng ngọt và gương mặt xinh đẹp của mình, từng bước từng bước kéo cậu vào vực sâu hủy diệt.
Tháng Mười Hai đã đến, không khí giáng sinh tràn ngập cả thành phố. Vào giữa tháng là thời điểm Vưu Liên Thành bận rộn nhất, cậu phải đến thăm hỏi tặng quà cho những nhà hợp tác làm ăn trước nay với Vưu gia, còn phải lấy danh nghĩa con trai độc nhất của Vưu tước gia tham dự buổi biểu diễn của đội vệ binh hoàng gia Anh nổi tiếng. Vưu Liên Thành cũng không thể thoái thác thịnh tình của một chính trị gia mời cậu đến cùng chủ trì nghi thức thắp đèn giáng sinh ở quảng trường trong quận ông quản, còn phải đích thân cùng với nhóm bạn học lên núi chọn cây thông, sau đó thành tâm thành ý mang đến nhà những người lính từng tham gia thế chiến thứ hai nay đã giải ngũ, giúp họ trang trí cây thông Noel bày tỏ lòng biết ơn.
Mộ Mai còn biết, dù Vưu Liên Thành bận rộn như vậy nhưng cậu vẫn đích thân trang trí phòng cho Đông Tiểu Quỳ, có điều cậu không còn công khai như trước, nay cậu đã biết che giấu vẻ vui mừng về chuyện của Đông Tiểu Quỳ trước mặt Mộ Mai.
Có một buổi tối Mộ Mai lén lút đi đến để xem trộm phòng Đông Tiểu Quỳ. Căn phòng không xa hoa nhưng lại rất ấm áp, còn mang theo một chút sắc thái mộng ảo trong khu rừng truyện cổ tích Grimm. Từ phòng nhìn ra ngoài phong cảnh rất đẹp, tám tháng trước Vưu Liên Thành đã cho đào một cái hồ nho nhỏ trước cửa sổ phòng Đông Tiểu Quỳ. Trên hồ có cây cầu nhỏ bắc qua và xung quanh còn trồng đầy hoa vàng, tin rằng đến mùa hoa nở, nơi này nhất định sẽ như mộng cảnh.
Mộ Mai vẫn nhớ được cảm xúc ghen tỵ của mình khi đứng trong căn phòng đó. Đêm ấy, London bị bao phủ trong tầng sương mù dày đặc, ánh đèn sáng trong vườn đã tôn lên mặt hồ tĩnh lặng tựa chốn thần tiên. Đứng trước một tiên cảnh như thế thì làm sao cô có thể không ghen tỵ được chứ, đây thế giới cổ tích cậu tạo ra để dâng cho cô gái ấy, dùng điều này để thể hiện sự yêu quý với cô ta.
Kể từ ngày đó, Mộ Mai không hề bước đến phòng của Đông Tiểu Quỳ lần nào nữa.
Vào hạ tuần tháng Mười Hai, khi Vưu Liên Thành ở trong thư phòng gọi video call cho Đông Tiểu Quỳ, Mộ Mai đứng bên ngoài, cô nhìn qua khe cửa thấy cậu đeo tai nghe đang cười như một tên ngốc, cậu đưa tay mơn trớn khuôn mặt cô ta qua màn ảnh. Mộ Mai tựa vào tường thầm nghĩ: Mười ngày sau Đông Tiểu Quỳ sẽ đến bên cạnh Vưu Liên Thành rồi. Cuối cùng chỉ còn cách ngu xuẩn nhất kia mà thôi.
Danh sách chương