Vào năm Mộ Mai mười tuổi, mẹ Xuân đưa cô rời khỏi khu người Hoa dọn đến khu dân cư phía Đông London thuộc tầng lớp trung lưu. Năm ấy, mẹ Xuân mời một gia sư rất giỏi cho cô, không chỉ dạy cô học mà còn dạy cô vài kỹ năng giao tiếp. Ví dụ như bình thường mọi người sẽ thích nghe mấy câu nói uyển chuyển hơn, bởi vì phía sau nó là sự tôn trọng âm thầm. Do đó mọi người sẽ cảm nhận được giá trị của mình thông qua cách thức hồi đáp.
Năm mười một tuổi, Mộ Mai là học sinh được các thầy cô trong trường yêu mến nhất, và còn là người bạn thật thà đáng yêu trong mắt bạn bè. Rất nhiều giáo viên không tiếc lời khen ngợi cô, bạn học cũng không mảy may do dự sẻ chia tâm sự cùng cô.
Năm mười hai tuổi, mẹ Xuân đưa Mộ Mai đến một trung tâm dịch vụ y tế, đây là một tổ chức công ích, chuyên giúp đỡ khám chữa bệnh cho thiếu nữ vị thành niên. Mấy thiếu nữ kia đều được gọi chung là mại dâm vị thành niên. Thời thơ ấu họ đều từng sống ở cô nhi viện hoặc trong gia đình nghèo khó, sau đó vì đủ mọi nguyên nhân mới đi bán dâm. Phần lớn họ thường ở mấy quán trọ nhỏ xập xệ, dâng hiến sự trong trắng của mình trong căn phòng ẩm mốc, rồi cuối cùng trở nên khô héo trong tuổi xuân tươi đẹp vì bị lạm dụng tình dục, vì ung thư tử cung, vì căn bệnh AIDS thế kỷ...
"Cô bé này cùng tuổi với con, cũng đến từ Trung Quốc." Mẹ Xuân chỉ vào một cô gái gầy đét, "Năm ngoái, cô ta được chuẩn đoán mắc bệnh AIDS, nghe nói căn bệnh AIDS kia đã được đánh đổi bằng mười đô-la. Gã Mỹ già đưa cho cô bé mười đô, làm xong rồi nghênh ngang bỏ đi..."
"Đừng nói nữa mẹ Xuân..." Mộ Mai khe khẽ ngắt lời, không ai biết cô đang rùng mình, nổi gai ốc dưới lớp quần áo vải vóc cao cấp vì ánh mắt trống rỗng của cô bé Trung Quốc bằng tuổi với cô. Như thể đôi mắt của cô ấy không còn thấy được gì trên thế giới này nữa, không biết được hoa nở đẹp ra sao, không cảm nhận được ánh nắng mùa hè soi lên da thịt mình ấm áp thế nào, không ngửi được mùi nồng đượm của hương rượu lâu năm...
Mười đồng đô kia chỉ bằng tiền tiếp cho phục vụ trong nhà hàng thôi, có khi khách còn cảm thấy mười đô tiền tiếp là quá keo kiệt nữa kìa.
Rời khỏi trung tâm dịch vụ y tế, Mộ Mai theo mẹ Xuân lên chiếc xe buýt đỏ hai tầng. Mẹ con họ ngồi tầng trên cùng, hơn nửa số người trên tầng này đều là khách du lịch, họ đưa máy ảnh nhờ bạn bè chụp hộ, không quên dặn dò phải canh hết cả cảnh phố phường London hào nhoáng vào ống kính. Xe buýt đỏ hai tầng của London rất nổi tiếng trên thế giới, đa số du khách đến đây đều phải đi thử một lần.
Mộ Mai ngồi với mẹ Xuân ở hàng cuối cùng, lắng nghe tiếng cười vui vẻ của nhóm khách du lịch và nhìn tổ chức công ích bên đường xa dần. Khoảnh khắc ấy thế giới như chỉ tồn tại hai màu sắc, một bên sáng ngời, một bên xám xịt.
"Mộ Mai, con biết hôm nay mẹ Xuân dẫn con đến đây để làm gì không?" Mẹ Xuân nhìn cô, vẻ mặt ôn hòa như bác gái nhà bên.
"Biết ạ!" Mộ Mai mân mê vạt váy mình, "Nếu không phải được mẹ nhận nuôi, có lẽ con sẽ trở thành một trong những đứa con gái trong trung tâm y tế kia. Mẹ Xuân, con luôn luôn nhớ kỹ những việc này, luôn luôn biết ơn mẹ. Cảm ơn mẹ đã cho con mang họ của mẹ, cũng như cuộc sống ấm no hiện giờ."
Mộ Mai mang họ Lâm theo họ của mẹ Xuân, Lâm là viết ghép từ hai chữ mộc. Về phần tên, mẹ Xuân hi vọng cô có được khí chất như hoa mai, trông yếu ớt bé nhỏ nhưng lại mạnh mẽ vươn mình trong trời đông giá rét.
Mẹ Xuân thỏa mãn gật đầu, vuốt tóc cô: "Mẹ Xuân không chọn lầm người, Mộ Mai là một đứa bé thông minh."
Vào năm Mộ Mai mười hai tuổi, cô đã sớm hiểu được sinh mạng rất đỗi hèn mọn.
Lúc cô mười ba tuổi, gia sư lại thay đổi, lần này là một người phụ nữ Nhật Bản tên là Kikuko. Kikuko đã từng là nghệ kỹ nổi tiếng ở Tokyo, vào những năm xinh đẹp nhất của cuộc đời, mỗi ngày đều có rất nhiều đàn ông mua loại rượu quý nhất trong quán cho bà.
"Phụ nữ có thể không xinh đẹp, nhưng nhất định phải có trí tuệ. Xinh đẹp chỉ là nhất thời, nhưng trí tuệ có thể mãi mãi. Trí tuệ là thứ vũ khí khiến phụ nữ thuận lợi trong mọi việc, là vũ khí có thể khiến ta trở nên quyến rũ, trở nên gợi cảm. Khi trí tuệ của con dùng đúng thời điểm, con sẽ là chiếc xương sườn trên thân người đàn ông (1)."
(1) Xuất phát từ câu nói "Người đàn bà được tạo ra từ xương sườn của người đàn ông" khiến số phận và cuộc đời của họ luôn gắn chặt, không thể tách rời.
Đây là lời Kikuko đã dạy Mộ Mai, cô vừa nghe vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là cô bé tuổi xấp xỉ cô đang ôm bó hoa tươi thắm vừa mua về từ chợ, mép váy cô ấy dập dờn như cánh bướm theo từng bước chân nhẹ nhàng. Thấy một cậu thiếu niên chạy đến từ phía đối diện, mặt cô bé bừng sáng vẻ thẹn thùng, bẽn lẽn đứng lại chờ đợi.
Mộ Mai cúi đầu nhìn vạt váy mình, bỗng thảng thốt nhận ra mình cũng đã thành thiếu nữ. Trong tưởng tượng của Mộ Mai, cô cũng có thời khắc gương mặt ngây ngô, đôi mắt trong veo, đạp xe băng băng trên đường, trong giỏ xe phía trước là đóa hoa cô vừa hái trộm lúc ban trưa, rồi đỏ mặt e thẹn lướt ngang qua cậu thiếu niên nhà ai đó.
Khi mười bốn tuổi, Mộ Mai từng mua một quyển tiểu thuyết trong tiệm sách ở khu phố người Hoa, quyển tiểu thuyết có tên "Tuyệt đại song kiêu". Khi ấy, Mộ Mai mới biết được, có đôi khi thù hận cũng giống như trồng nấm, chỉ cần nhiệt độ thích hợp, thời gian thích hợp và mùa thích hợp là có thể mọc lên chi chít.
Sau khi trở về phòng mình, Mộ Mai mơn trớn ba chữ Hoa Vô Khuyết kia mà rơi lệ.
Thời điểm mười lăm tuổi, trên lối đi xanh biếc của sân vận động Highbury có gần trăm năm lịch sử, Mộ Mai lướt qua Vưu Liên Thành, lúc bả vai hai người vô tình chạm vào nhau, nơ của cậu bị rơi xuống. Mộ Mai khom người nhặt lên, trả lại chiếc nơ màu đỏ có hình huy hiệu đội Arsenal cho cậu.
"Vưu thiếu gia, nơ của cậu đánh rơi này."
Cậu thiếu niên dáng vẻ đẹp hút hồn thấp hơn Mộ Mai một chút nhận lấy nơ từ tay cô. Giống như bao thiếu gia nhà quý tộc Anh khác, cậu hào hoa lịch thiệp cảm ơn cô, mỉm cười gật đầu, sau đó ung dung bước đi, tay đung đưa theo nhịp bước chân.
Mười mấy phút sau, chiếc nơ màu đỏ nằm trong thùng rác lối đi xanh biếc, Mộ Mai nhìn chằm chằm chiếc nơ thoáng mỉm cười.
Kể từ ngày Vưu Liên Thành được sinh ra, việc khiến cậu yêu cô đã trở thành sứ mệnh duy nhất trong cuộc đời cô. Tất cả những kiến thức quan trọng nhất chứa đựng ở kho tài liệu trong đầu đều là về cậu.
Vưu Liên Thành, con trai độc nhất của ông trùm tài nguyên khoáng sản, đến thế giới này trong hàng vạn niềm yêu thương, lúc ba tháng tuổi được mọi người hình dung là có khuôn mặt thiên sứ.
Lúc sáu tuổi cậu đã là một quyển bách khoa toàn thư, hơn nữa còn là quyển bách khoa toàn thư có bề ngoài đẹp đến mức khiến người ta say mê ngắm nhìn. Năm bảy tuổi cậu được tiếp kiến phu nhân thủ tướng Anh, chơi khá thân với đám hoàng tử bé của hoàng gia Anh. Cậu từng cùng cha mình đến số 10 phố Downing tham gia lễ tạ ơn. Chỉ số IQ của cậu lại càng khiến giới truyền thông trầm trồ khen ngợi. Năm mười tuổi, Vưu Liên Thành đã giải được bài toán để bám bụi gần trăm năm ở Học viện Columbo trong vòng ba phút mười bốn giây, từ đó về sau cậu trở thành cậu con trai duy nhất của thượng đế theo lời giới truyền thông tâng bốc.
Ai ai cũng thích Vưu Liên Thành. Giới thượng lưu thích cậu là vì cậu tượng trưng cho tất cả mọi thứ trong giai cấp của bọn họ, cao quý và tao nhã. Tầng lớp trung lưu thích cậu là vì cậu sẽ vô cùng lịch sự hỏi thăm bọn họ, khiến họ cảm thấy mình được tôn trọng. Nhóm nhà nghèo cũng thích cậu, bởi vì cậu còn bé tuổi nhưng lại mang một trái tim nhân hậu, hằng năm đều kêu gọi bạn học giàu có của mình quyên tiền mua quà giáng sinh cho con cái của họ.
Mọi người đều gọi cậu bằng Vưu thiếu gia để bày tỏ sự cảm kích và tôn trọng của mình. Thỉnh thoảng trên đường phố phía Bắc London sẽ có cảnh tượng thế này, ông lão tóc bạc phơ cung kính gọi đứa bé mới mười tuổi là "Vưu thiếu gia". Đứa bé mười tuổi trò chuyện với ông lão rất thân thiết, hỏi thăm chỗ ở của ông ở đâu, rồi cho tài xế chở ông về bằng chiếc Rolls Royce sang chảnh của mình.
Cha của Vưu thiếu gia có một cái tên rất khí khái là Lăng Vân trong thành ngữ “Chí khí lăng vân”, có nghĩa là lý tưởng cao xa, đứng trên tầng mây nhìn bao quát chúng sinh. Phần lớn cơ nghiệp của ông đều ở Trung Đông. Ông hợp tác với người Arab khai thác dầu khí, có hàng vạn bè nuôi ngọc trai ở Dubai, có nhãn hiệu châu báu thuộc riêng mình. Ông không thỏa mãn với việc chỉ có sản nghiệp ở Trung Đông, trong mười năm qua lại tiếp tục phát triển sự nghiệp sang Nam Phi, Nam Mĩ. Ông đầu tư khai thác số lượng lớn khoáng sản, nghe nói một năm có 365 ngày nhưng cộng hết tất cả thời gian ông ở bên con mình chỉ được có một tuần lễ.
Mẹ Vưu thiếu gia tên là Tống Thư Duyệt, là một đại mỹ nhân mười phân vẹn mười đến từ Thượng Hải - Trung Quốc. Nghe người ta đồn rằng bà là du học sinh nghèo khổ, sau đó thì gặp được Vưu Lăng Vân. Khi ấy Vưu Lăng Vân đã có vợ rồi, vì Tống Thư Duyệt nên ông ly hôn với vợ mình, về sau còn tạo ra một tấn bi kịch. Cụ thể thế nào thì những người biết rõ sự việc đều chọn ngậm chặt miệng, nên người bên ngoài không ai hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Chỉ loáng thoáng biết Tống Thư Duyệt gả cho Vưu Lăng Vân xong vẫn áy náy với người vợ trước của ông, luôn u uất không vui. Sau khi sinh ra Vưu Liên Thành thì sức khỏe kém đi hẳn, lúc Vưu Liên Thành tám tuổi, bà được bác sĩ khuyên nên đã chuyển đến sinh sống tại thủ đô Buenos Aires của Argentina, được mệnh danh là thành phố có không khí trong lành nhất trên thế giới.
Sau khi mẹ rời đi, cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Vưu thiếu gia đều do một tay quản gia Nguyệt Như xử lý, là một phụ nữ Trung Quốc đã hơn năm mươi tuổi, nguyên quán Thượng Hải, có họ hàng với Vưu phu nhân, và đồng thời cũng là một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của Học viện Công nghệ Massachusetts.
Hiện tại Vưu thiếu gia đang theo học tại Học viện Hoàng gia Columbo London. Cậu ghét đồng phục học sinh của trường, không thích đồ ngọt, thỉnh thoảng mới ăn chút sô-cô-la, và thích nhất là táo.
Trước mười tuổi Vưu thiếu gia không thích nhạc rock, nhưng sau mười tuổi thì mê như điếu đổ. Thời điểm hiện tại cậu thích ban nhạc U2 nổi tiếng khá lâu năm.
Từ bé Vưu thiếu gia đã là fan hâm mộ của đội bóng Arsenal, cứ mỗi tuần cuối tháng cậu sẽ đến sân vận động Highbury xem bóng.
Vưu thiếu gia, Vưu thiếu gia...
Những thông tin này luôn gắn liền với khoảng thời gian trưởng thành của Mộ Mai.
Quay trở lại sân vận động, Mộ Mai vừa ngồi xuống, trọng tài đã thổi còi khai mạc trận đấu, theo tiếng còi vang lên, hàng nghìn người hâm mộ bóng đá bắt đầu thổi còi tu tu vang dội cả sân. Hôm nay mảng màu đỏ trải khắp sân vận động Highbury, lúc này trên sân diễn ra trận đấu của hai đội bóng Derby Bắc London là Arsenal vs Tottenham. Khi cầu thủ đội khách vừa chạm vào bóng, nhóm fan cuồng trên khán đài bắt đầu cất vang tiếng còi inh ỏi để quấy nhiễu cầu thủ đội khách.
Mộ Mai cầm ống nhòm lên, Vưu Liên Thành đang an vị ở hàng ghế VIP cùng với một vài danh nhân của London. Nước Anh có một truyền thống, khi danh nhân đi xem bóng sẽ mang theo con gái của mình. Cho nên hiện giờ trên hàng ghế VIP, đám thiếu nữ trang điểm tỉ mỉ thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình sang chỗ Vưu Liên Thành.
Thế đấy, Vưu thiếu gia mới mười một tuổi đã trở thành vị hoàng tử trong mơ của rất nhiều thiếu nữ mới biết ôm ấp tình đầu.
Trai nhà mình mắc bệnh sạch sẽ thái quá nha các bạn, nên mới có vụ ném chiếc nơ vào thùng rác, sau này sẽ có nhắc đến nguyên nhân căn bệnh này.
Năm mười một tuổi, Mộ Mai là học sinh được các thầy cô trong trường yêu mến nhất, và còn là người bạn thật thà đáng yêu trong mắt bạn bè. Rất nhiều giáo viên không tiếc lời khen ngợi cô, bạn học cũng không mảy may do dự sẻ chia tâm sự cùng cô.
Năm mười hai tuổi, mẹ Xuân đưa Mộ Mai đến một trung tâm dịch vụ y tế, đây là một tổ chức công ích, chuyên giúp đỡ khám chữa bệnh cho thiếu nữ vị thành niên. Mấy thiếu nữ kia đều được gọi chung là mại dâm vị thành niên. Thời thơ ấu họ đều từng sống ở cô nhi viện hoặc trong gia đình nghèo khó, sau đó vì đủ mọi nguyên nhân mới đi bán dâm. Phần lớn họ thường ở mấy quán trọ nhỏ xập xệ, dâng hiến sự trong trắng của mình trong căn phòng ẩm mốc, rồi cuối cùng trở nên khô héo trong tuổi xuân tươi đẹp vì bị lạm dụng tình dục, vì ung thư tử cung, vì căn bệnh AIDS thế kỷ...
"Cô bé này cùng tuổi với con, cũng đến từ Trung Quốc." Mẹ Xuân chỉ vào một cô gái gầy đét, "Năm ngoái, cô ta được chuẩn đoán mắc bệnh AIDS, nghe nói căn bệnh AIDS kia đã được đánh đổi bằng mười đô-la. Gã Mỹ già đưa cho cô bé mười đô, làm xong rồi nghênh ngang bỏ đi..."
"Đừng nói nữa mẹ Xuân..." Mộ Mai khe khẽ ngắt lời, không ai biết cô đang rùng mình, nổi gai ốc dưới lớp quần áo vải vóc cao cấp vì ánh mắt trống rỗng của cô bé Trung Quốc bằng tuổi với cô. Như thể đôi mắt của cô ấy không còn thấy được gì trên thế giới này nữa, không biết được hoa nở đẹp ra sao, không cảm nhận được ánh nắng mùa hè soi lên da thịt mình ấm áp thế nào, không ngửi được mùi nồng đượm của hương rượu lâu năm...
Mười đồng đô kia chỉ bằng tiền tiếp cho phục vụ trong nhà hàng thôi, có khi khách còn cảm thấy mười đô tiền tiếp là quá keo kiệt nữa kìa.
Rời khỏi trung tâm dịch vụ y tế, Mộ Mai theo mẹ Xuân lên chiếc xe buýt đỏ hai tầng. Mẹ con họ ngồi tầng trên cùng, hơn nửa số người trên tầng này đều là khách du lịch, họ đưa máy ảnh nhờ bạn bè chụp hộ, không quên dặn dò phải canh hết cả cảnh phố phường London hào nhoáng vào ống kính. Xe buýt đỏ hai tầng của London rất nổi tiếng trên thế giới, đa số du khách đến đây đều phải đi thử một lần.
Mộ Mai ngồi với mẹ Xuân ở hàng cuối cùng, lắng nghe tiếng cười vui vẻ của nhóm khách du lịch và nhìn tổ chức công ích bên đường xa dần. Khoảnh khắc ấy thế giới như chỉ tồn tại hai màu sắc, một bên sáng ngời, một bên xám xịt.
"Mộ Mai, con biết hôm nay mẹ Xuân dẫn con đến đây để làm gì không?" Mẹ Xuân nhìn cô, vẻ mặt ôn hòa như bác gái nhà bên.
"Biết ạ!" Mộ Mai mân mê vạt váy mình, "Nếu không phải được mẹ nhận nuôi, có lẽ con sẽ trở thành một trong những đứa con gái trong trung tâm y tế kia. Mẹ Xuân, con luôn luôn nhớ kỹ những việc này, luôn luôn biết ơn mẹ. Cảm ơn mẹ đã cho con mang họ của mẹ, cũng như cuộc sống ấm no hiện giờ."
Mộ Mai mang họ Lâm theo họ của mẹ Xuân, Lâm là viết ghép từ hai chữ mộc. Về phần tên, mẹ Xuân hi vọng cô có được khí chất như hoa mai, trông yếu ớt bé nhỏ nhưng lại mạnh mẽ vươn mình trong trời đông giá rét.
Mẹ Xuân thỏa mãn gật đầu, vuốt tóc cô: "Mẹ Xuân không chọn lầm người, Mộ Mai là một đứa bé thông minh."
Vào năm Mộ Mai mười hai tuổi, cô đã sớm hiểu được sinh mạng rất đỗi hèn mọn.
Lúc cô mười ba tuổi, gia sư lại thay đổi, lần này là một người phụ nữ Nhật Bản tên là Kikuko. Kikuko đã từng là nghệ kỹ nổi tiếng ở Tokyo, vào những năm xinh đẹp nhất của cuộc đời, mỗi ngày đều có rất nhiều đàn ông mua loại rượu quý nhất trong quán cho bà.
"Phụ nữ có thể không xinh đẹp, nhưng nhất định phải có trí tuệ. Xinh đẹp chỉ là nhất thời, nhưng trí tuệ có thể mãi mãi. Trí tuệ là thứ vũ khí khiến phụ nữ thuận lợi trong mọi việc, là vũ khí có thể khiến ta trở nên quyến rũ, trở nên gợi cảm. Khi trí tuệ của con dùng đúng thời điểm, con sẽ là chiếc xương sườn trên thân người đàn ông (1)."
(1) Xuất phát từ câu nói "Người đàn bà được tạo ra từ xương sườn của người đàn ông" khiến số phận và cuộc đời của họ luôn gắn chặt, không thể tách rời.
Đây là lời Kikuko đã dạy Mộ Mai, cô vừa nghe vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là cô bé tuổi xấp xỉ cô đang ôm bó hoa tươi thắm vừa mua về từ chợ, mép váy cô ấy dập dờn như cánh bướm theo từng bước chân nhẹ nhàng. Thấy một cậu thiếu niên chạy đến từ phía đối diện, mặt cô bé bừng sáng vẻ thẹn thùng, bẽn lẽn đứng lại chờ đợi.
Mộ Mai cúi đầu nhìn vạt váy mình, bỗng thảng thốt nhận ra mình cũng đã thành thiếu nữ. Trong tưởng tượng của Mộ Mai, cô cũng có thời khắc gương mặt ngây ngô, đôi mắt trong veo, đạp xe băng băng trên đường, trong giỏ xe phía trước là đóa hoa cô vừa hái trộm lúc ban trưa, rồi đỏ mặt e thẹn lướt ngang qua cậu thiếu niên nhà ai đó.
Khi mười bốn tuổi, Mộ Mai từng mua một quyển tiểu thuyết trong tiệm sách ở khu phố người Hoa, quyển tiểu thuyết có tên "Tuyệt đại song kiêu". Khi ấy, Mộ Mai mới biết được, có đôi khi thù hận cũng giống như trồng nấm, chỉ cần nhiệt độ thích hợp, thời gian thích hợp và mùa thích hợp là có thể mọc lên chi chít.
Sau khi trở về phòng mình, Mộ Mai mơn trớn ba chữ Hoa Vô Khuyết kia mà rơi lệ.
Thời điểm mười lăm tuổi, trên lối đi xanh biếc của sân vận động Highbury có gần trăm năm lịch sử, Mộ Mai lướt qua Vưu Liên Thành, lúc bả vai hai người vô tình chạm vào nhau, nơ của cậu bị rơi xuống. Mộ Mai khom người nhặt lên, trả lại chiếc nơ màu đỏ có hình huy hiệu đội Arsenal cho cậu.
"Vưu thiếu gia, nơ của cậu đánh rơi này."
Cậu thiếu niên dáng vẻ đẹp hút hồn thấp hơn Mộ Mai một chút nhận lấy nơ từ tay cô. Giống như bao thiếu gia nhà quý tộc Anh khác, cậu hào hoa lịch thiệp cảm ơn cô, mỉm cười gật đầu, sau đó ung dung bước đi, tay đung đưa theo nhịp bước chân.
Mười mấy phút sau, chiếc nơ màu đỏ nằm trong thùng rác lối đi xanh biếc, Mộ Mai nhìn chằm chằm chiếc nơ thoáng mỉm cười.
Kể từ ngày Vưu Liên Thành được sinh ra, việc khiến cậu yêu cô đã trở thành sứ mệnh duy nhất trong cuộc đời cô. Tất cả những kiến thức quan trọng nhất chứa đựng ở kho tài liệu trong đầu đều là về cậu.
Vưu Liên Thành, con trai độc nhất của ông trùm tài nguyên khoáng sản, đến thế giới này trong hàng vạn niềm yêu thương, lúc ba tháng tuổi được mọi người hình dung là có khuôn mặt thiên sứ.
Lúc sáu tuổi cậu đã là một quyển bách khoa toàn thư, hơn nữa còn là quyển bách khoa toàn thư có bề ngoài đẹp đến mức khiến người ta say mê ngắm nhìn. Năm bảy tuổi cậu được tiếp kiến phu nhân thủ tướng Anh, chơi khá thân với đám hoàng tử bé của hoàng gia Anh. Cậu từng cùng cha mình đến số 10 phố Downing tham gia lễ tạ ơn. Chỉ số IQ của cậu lại càng khiến giới truyền thông trầm trồ khen ngợi. Năm mười tuổi, Vưu Liên Thành đã giải được bài toán để bám bụi gần trăm năm ở Học viện Columbo trong vòng ba phút mười bốn giây, từ đó về sau cậu trở thành cậu con trai duy nhất của thượng đế theo lời giới truyền thông tâng bốc.
Ai ai cũng thích Vưu Liên Thành. Giới thượng lưu thích cậu là vì cậu tượng trưng cho tất cả mọi thứ trong giai cấp của bọn họ, cao quý và tao nhã. Tầng lớp trung lưu thích cậu là vì cậu sẽ vô cùng lịch sự hỏi thăm bọn họ, khiến họ cảm thấy mình được tôn trọng. Nhóm nhà nghèo cũng thích cậu, bởi vì cậu còn bé tuổi nhưng lại mang một trái tim nhân hậu, hằng năm đều kêu gọi bạn học giàu có của mình quyên tiền mua quà giáng sinh cho con cái của họ.
Mọi người đều gọi cậu bằng Vưu thiếu gia để bày tỏ sự cảm kích và tôn trọng của mình. Thỉnh thoảng trên đường phố phía Bắc London sẽ có cảnh tượng thế này, ông lão tóc bạc phơ cung kính gọi đứa bé mới mười tuổi là "Vưu thiếu gia". Đứa bé mười tuổi trò chuyện với ông lão rất thân thiết, hỏi thăm chỗ ở của ông ở đâu, rồi cho tài xế chở ông về bằng chiếc Rolls Royce sang chảnh của mình.
Cha của Vưu thiếu gia có một cái tên rất khí khái là Lăng Vân trong thành ngữ “Chí khí lăng vân”, có nghĩa là lý tưởng cao xa, đứng trên tầng mây nhìn bao quát chúng sinh. Phần lớn cơ nghiệp của ông đều ở Trung Đông. Ông hợp tác với người Arab khai thác dầu khí, có hàng vạn bè nuôi ngọc trai ở Dubai, có nhãn hiệu châu báu thuộc riêng mình. Ông không thỏa mãn với việc chỉ có sản nghiệp ở Trung Đông, trong mười năm qua lại tiếp tục phát triển sự nghiệp sang Nam Phi, Nam Mĩ. Ông đầu tư khai thác số lượng lớn khoáng sản, nghe nói một năm có 365 ngày nhưng cộng hết tất cả thời gian ông ở bên con mình chỉ được có một tuần lễ.
Mẹ Vưu thiếu gia tên là Tống Thư Duyệt, là một đại mỹ nhân mười phân vẹn mười đến từ Thượng Hải - Trung Quốc. Nghe người ta đồn rằng bà là du học sinh nghèo khổ, sau đó thì gặp được Vưu Lăng Vân. Khi ấy Vưu Lăng Vân đã có vợ rồi, vì Tống Thư Duyệt nên ông ly hôn với vợ mình, về sau còn tạo ra một tấn bi kịch. Cụ thể thế nào thì những người biết rõ sự việc đều chọn ngậm chặt miệng, nên người bên ngoài không ai hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Chỉ loáng thoáng biết Tống Thư Duyệt gả cho Vưu Lăng Vân xong vẫn áy náy với người vợ trước của ông, luôn u uất không vui. Sau khi sinh ra Vưu Liên Thành thì sức khỏe kém đi hẳn, lúc Vưu Liên Thành tám tuổi, bà được bác sĩ khuyên nên đã chuyển đến sinh sống tại thủ đô Buenos Aires của Argentina, được mệnh danh là thành phố có không khí trong lành nhất trên thế giới.
Sau khi mẹ rời đi, cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Vưu thiếu gia đều do một tay quản gia Nguyệt Như xử lý, là một phụ nữ Trung Quốc đã hơn năm mươi tuổi, nguyên quán Thượng Hải, có họ hàng với Vưu phu nhân, và đồng thời cũng là một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của Học viện Công nghệ Massachusetts.
Hiện tại Vưu thiếu gia đang theo học tại Học viện Hoàng gia Columbo London. Cậu ghét đồng phục học sinh của trường, không thích đồ ngọt, thỉnh thoảng mới ăn chút sô-cô-la, và thích nhất là táo.
Trước mười tuổi Vưu thiếu gia không thích nhạc rock, nhưng sau mười tuổi thì mê như điếu đổ. Thời điểm hiện tại cậu thích ban nhạc U2 nổi tiếng khá lâu năm.
Từ bé Vưu thiếu gia đã là fan hâm mộ của đội bóng Arsenal, cứ mỗi tuần cuối tháng cậu sẽ đến sân vận động Highbury xem bóng.
Vưu thiếu gia, Vưu thiếu gia...
Những thông tin này luôn gắn liền với khoảng thời gian trưởng thành của Mộ Mai.
Quay trở lại sân vận động, Mộ Mai vừa ngồi xuống, trọng tài đã thổi còi khai mạc trận đấu, theo tiếng còi vang lên, hàng nghìn người hâm mộ bóng đá bắt đầu thổi còi tu tu vang dội cả sân. Hôm nay mảng màu đỏ trải khắp sân vận động Highbury, lúc này trên sân diễn ra trận đấu của hai đội bóng Derby Bắc London là Arsenal vs Tottenham. Khi cầu thủ đội khách vừa chạm vào bóng, nhóm fan cuồng trên khán đài bắt đầu cất vang tiếng còi inh ỏi để quấy nhiễu cầu thủ đội khách.
Mộ Mai cầm ống nhòm lên, Vưu Liên Thành đang an vị ở hàng ghế VIP cùng với một vài danh nhân của London. Nước Anh có một truyền thống, khi danh nhân đi xem bóng sẽ mang theo con gái của mình. Cho nên hiện giờ trên hàng ghế VIP, đám thiếu nữ trang điểm tỉ mỉ thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình sang chỗ Vưu Liên Thành.
Thế đấy, Vưu thiếu gia mới mười một tuổi đã trở thành vị hoàng tử trong mơ của rất nhiều thiếu nữ mới biết ôm ấp tình đầu.
Trai nhà mình mắc bệnh sạch sẽ thái quá nha các bạn, nên mới có vụ ném chiếc nơ vào thùng rác, sau này sẽ có nhắc đến nguyên nhân căn bệnh này.
Danh sách chương