Phó Nhiễm không nhớ rõ là cô đáp ứng hay cự tuyệt, tỉnh dậy sớm hơn Minh Thành Hữu, bên tai cực kỳ thanh tị
Trước mắt là gương mặt Minh Thành Hữu, đẹp đến từng đường nét, da mặt bóng loáng đến nỗi không thấy lỗ chân lông.
Tối hôm qua không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện hắn mặc áo ngủ, cổ áo mở rộng, da thịt lộ ra bên ngoài. Một cái cánh tay hắn ngang nhiên đặt lên eo cô. Phó Nhiễm nhìn lồng ngực hắn phập phồng tới đờ đẫn.
Giấc ngủ của Minh Thành Hữu rất sâu, đây cũng ngoài dự đoán của hắn, hắn hay bị mất ngủ, mở mắt ra thấy gương mặt của Phó Nhiễm gần trong gang tấc. Minh Thành Hữu dựa cằm dụi dụi lên đỉnh đầu Phó Nhiễm, trong lòng cảm thấy mãn nguyện không nói nên lời.
"Tỉnh rồi."
Phó Nhiễm giơ cánh tay lên xoay người, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng.
Cằm của Minh Thành Hữu để ở trong cổ cô trằn trọc không yên, Phó Nhiễm đưa tay đánh lên trán hắn.
"Đừng động."
Nơi nào đó phản ứng mạnh mẽ, đừng nói với cô là chính hắn còn không biết chứ.
Phó Nhiễm kẹp chặt hai chân không dám động đậy.
Y tá đi vào thấy hai người nằm trên giường, ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, Minh Thành Hữu nghiêng đầu sang chỗ khác, giữa hai lông mày lộ ra không vui.
"Vào mà không biết gõ cửa?"
"Đúng , đúng! Thật xin lỗi, tôi quên mất."
Y tá có thói quen vào phòng bệnh bình thường, ở đâu có quy định vào phòng bệnh phải gõ cửa.
Phó Nhiễm như bị cái đuôi đi theo quấy rầy, liền lấy cùi chỏ đụng mạnh
"Đi xuống, đi xuống."
"Đi xuống rồi còn ai giúp em ..... "
Minh Thành Hữu bắt lấy tay của cô.
"Bị chặt đứt có biết hay không?"
Hai người đắp chung một chiếc chăn, y tá chỉ thấy mặt chăn không ngừng phập phồng lại bị đè xuống, cô dừng chân không dám bước lên phía trước, thấy khó xử muốn mở miệng nhưng lại sợ quấy rầy Minh Thành Hữu, lại bị hắn nói là rảnh rỗi đến làm phiền. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Nhiễm đỏ bừng lên, muốn cầm gối đánh lên đầu hắn.
Minh Thành Hữu vén chăn lên xuống giường, y tá ho nhẹ mấy tiếng, lấy ra một bình nước biển đi tới trước giường Phó Nhiễm.
"Hôm nay cũng ba bình, giúp giảm sốt giống như hôm qua."
Minh Thành Hữu thấy y tá chuẩn bị chích kim tiêm, hắn xếp lại một góc chăn mỏng, thân thể nghiêng qua lấy bàn tay che mắt Phó Nhiễm.
"Ngoan, giống như hồi bé thôi. Con muỗi cắn một phát không đau ."
"Xì ——"
Y tá buồn cười.
Phó Nhiễm đưa tay đẩy Minh Thành Hữu ra, thật đúng là coi cô như đứa bé 3 tuổi mà lừa gạt, y tá kéo mu bàn tay cô qua, động tác thành thạo đưa kim vào. Minh Thành Hữu buông tay ra đứng dậy.
"Ngủ ở đây khiến eo mỏi lưng đau, giường này vẫn không thoải mái bằng ở nhà".
Phó Nhiễm để tay ở trước ngực, hôm nay đổi kim ghim khác, y tá ra khỏi phòng bệnh, Minh Thành Hữu cũng rửa mặt và
"Còn muốn ăn cháo sao?"
Khẩu vị đã khá hơn nhiều, Phó Nhiễm lắc đầu.
Minh Thành Hữu lấy điện thoại bàn trong phòng bệnh gọi đi, một lúc sau có xe thức ăn đẩy vào, là bữa ăn sáng của nhà ăn bệnh viện, phong phú và có dinh dưỡng.
Phó Nhiễm đói bụng, ngồi dậy mới nghĩ đến lúc nãy cô nhìn tới bóng lưng bận rộn của Minh Thành Hữu, trong cánh mũi Phó Nhiễm ngửi thấy mùi thơm ngát sau khi hắn rửa mặt, khiến người ta thấy tinh thần sảng khoái, cô nghiêng người trở lại.
"Anh ăn đi, tôi không ăn."
"Mới vừa rồi nói là đói xong?"
Minh Thành Hữu mang bữa sáng chia ra đặt lên bàn.
Phó Nhiễm hơi nhếch môi, một lúc sau mới mở miệng.
"Tôi còn chưa đánh răng."
Minh Thành Hữu bừng tỉnh hiểu ra.
"Phòng vệ sinh có nước súc miệng, anh lấy tới đây cho em."
"Không cần! "
Phó Nhiễm đứng dậy muốn vén chăn đi.
"Anh giúp tôi cầm theo bình truyền dịch, tôi tự mình đi."
Lời nói vừa dứt cô nhìn thấy Minh Thành Hữu đã đi về phía phòng vệ sinh, lúc đi ra trong tay cầm nước súc miệng cùng hai cái ly.
Phó Nhiễm đưa tay nhận lấy, Minh Thành Hữu rót nước súc miệng đưa cho cô, Phó Nhiễm súc miệng lấy chiếc ly không để kề đến bên môi cô, Phó Nhiễm do dự ngẩng đầu ngắm nhìn Minh Thành Hữu. Cô ngoan ngoãn nhả ra, lại thấy Minh Thành Hữu lấy ly nước ấm khác súc miệng.
Minh Thành Hữu vào phòng vệ sinh rồi trở lại, thấy Phó Nhiễm đang cầm đôi đũa gắp bánh bao hấp lên đưa vào miệng, hắn bước nhanh đến phía trước, đưa khăn lông trong tay lau lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Phó Nhiễm ngậm chặt miếng bánh bao hấp.
"Làm cái gì nha?"
"Bẩn chết đi! Chưa rửa mặt muốn ăn cái gì."
Phó Nhiễm nhắm mắt lại, để cho hắn nghiêm túc cẩn thận lau mặt cho mình, Minh Thành Hữu lấy đôi đũa trong tay Phó Nhiễm ra, dùng khăn lông ấm lau sạch sẽ từng ngón tay cho cô.
" Tay kia."
Phó Nhiễm rất ít khi chịu nghe lời, cô đưa bàn tay cắm kim tiêm truyền nước ra.
Minh Thành Hữu tránh mu bàn tay ra, hắn cúi đầu, mặt mày sáng sủa, ngũ quan nổi bật vẫn mang nét đẹp riêng như cũ. Phó Nhiễm không tự chủ được khẽ nâng khoé miệng lên, hai mươi mấy năm cứng rắn trong lòng, đang từ từ dao động.
"Ngốc! Cười cái gì?"
Đôi môi Minh Thành Hữu chứa ý cười, đưa đôi đũa tới tay Phó Nhiễm.
"Anh mới ngốc ấy ."
Phó Nhiễm không thèm nhìn hắn, bắt đầu dùng cơm.
Truyền xong ba bình nước biển cũng phải hết buổi trưa, Phó Nhiễm cảm thấy chán nản dựa vào đầu giường, cô nén cười nhìn vóc dáng tuyệt đẹp của Minh Thành Hữu bận rộn. Tối hôm qua, cô nói hắn tự mình làm, hắn không hề sai người khác mà làm thật.
"Anh đến công ty đi, truyền nước xong tôi sẽ tự
Minh Thành Hữu đang dùng khăn lông lau tay.
"Hôm nay công ty không có việc gì, cũng không biết bác Tống có cho em xuất viện chưa?"
Phó Nhiễm giơ tay lên.
"Nói gì thì nói tôi cũng phải về, không muốn ở đây nữa".
Gần tới giờ khám từng phòng bệnh, bác sĩ Tống đi vào kiểm tra, đứng như tượng ở trước giường Phó Nhiễm quan sát, ông gật đầu một cái.
"Ừ, truyền xong bình này có thể xuất viện."
Phó Nhiễm cũng không giật mình, mình cơ thể hiểu rõ của chính mình, không cần chuyện bé xé ra to.
Cơm trưa không muốn phiền toái, hơn nữa thức ăn ở bệnh viện cũng không tệ, Phó Nhiễm khăng khăng không chịu ra ngoài ăn. Truyền nước xong cô vào phòng vệ sinh rửa tay thay quần áo, cũng không có gì phải dọn dẹp, Minh Thành Hữu dắt tay của cô ra khỏi bệnh viện.
"Em ở đây chờ anh. Anh đi lái xe tới đây."
Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm về đến nhà.
"Anh không vào được, tay em bị thương nhất định không gạt được, chìa khóa xe đưa cho anh, anh sẽ cho người lái xe của em về."
"Được."
Phó Nhiễm đứng đổi giày ở trước cửa đi vào phòng khách, trong nhà chỉ có má Trần và Phạm Nhàn, Phó Nhiễm mặc áo khoác lông, cánh tay giấu bên trong cũng không nhìn ra bị thương. Phạm Nhàn thấy cô về liền vẫy tay.
"Tiểu Nhiễm, mẹ nhờ người mua hàng thêu Tô Tú, con xem đường kim thật là đẹp tuyệt vời.
Phó Nhiễm bước tới, Nhạm Nhàn đứng dậy nắm lấy cánh tay của cô, đúng chỗ bị thương của Phó Nhiễm.
Cô bị đau kêu lên thành tiếng.
"Sao vậy?"
Phạm Nhàn khẩn trương buông tay.
" Cánh tay con bị sao thế này?"
"À, đường trơn, không cẩn thận bị vấp ngã."
Phó Nhiễm buông tay bên người, Phạm Nhàn thấy tinh thần cô không tốt.
"Không phải là hôm qua tới Vưu gia chúc tết sao? Cuối cùng sao lại đến nhà bạn?"
Thật khó khăn Phó Nhiễm mới quên được lời nói đau lòng kia, Phạm Nhàn tiến tới trước mặt cô, trong ánh mắt ân cần và lo lắng khiến Phó Nhiễm càng thấy khó chịu, cô đưa tay ôm lấy Phạm Nhàn.
"Mẹ, có chuyện này con không biết là thật hay giả."
"Có chuyện gì?"
Phạm Nhàn đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cô.
Phó Nhiễm gối cằm lên bả vai Phạm Nhàn, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng cũng có người lắng nghe chuyện cô giấu trong lòng. Phó Nhiễm nói lúc đến Vưu gia, đem chuyện Vưu Chiêu Phúc nói với cô thuật lại cho Phạm Nhàn nghe.
Phạm Nhàn nắm lấy cánh tay Phó Nhiễm lui người lại, trong mắt bà dường như là khó có thể tin nổi.
"Chuyện năm đó, là Minh Vân Phong sai khiến sao?"
"B ."
Nét mặt Phạm Nhàn trầm xuống, tranh thêu bày ra trên bàn trà chính là tấm tranh thêu thêu hai đường nổi tiếng của Tô Châu, ánh mắt bà lướt qua Phó Nhiễm nhìn về nơi xa.
"Nhưng trước khi chết, Minh Vân Phong lại nói với con ngày đó ông ấy là chỉ là tình cờ nhìn thấy."
Phó Nhiễm ngẫm nghĩ chốc lát, gật đầu không chút do dự.
Phạm Nhàn cũng không hỏi kỹ nữa, cũng không nói thêm bất cứ câu gì về chuyện này, bà vỗ vỗ vai Phó Nhiễm.
" Lời nói của Vưu Chiêu Phúc mười câu thì có đến chín câu là không đúng sự thật. Con đừng để ý những lời đó khiến mình bị ói chết nha. A, nghe mẹ nó chứ, với lại vô tình hay cố ý còn có thể thay đổi gì đây? Không cần phải nghĩ tới những chuyện này khiến cho mình thêm ngột ngạt."
Bà đáp lại một câu đơn giản, lại khiến tâm tình nặng nề của Phó Nhiễm biến mất, cô vốn cũng không hay để tâm vào chuyện vụn vặt, sau khi hiểu rõ thì không quan tâm lắm,
"Vâng, mẹ nói đúng."
"Ăn cơm chưa ?"
"Rồi ạ."
Phạm Nhàn cẩn thận nâng cánh tay Phó Nhiễm lên xem.
"Đi khám bác sĩ chưa? Có sao không, gần sang năm mới làm gặp phải chuyện này."
"Mẹ, không sao đâu ạ, bị thương ngoài da thôi."
Phó Nhiễm cầm tác phẩm tranh thêu Tô Châu trên bàn trà lên.
"Thật đẹp mắt, không hổ là đồ ở Tô Châu."
"Đây là bình phong hai mặt, chút nữa mang lên treo ở phòng con."
Phạm Nhàn nhìn đồng hồ thấy còn sớm.
"Đi nghỉ ngơi đi."
Phó Nhiễm gật đầu, Phạm Nhàn nhìn bóng dáng cô con gái đứng dậy đi lên cầu thang, đợi sau khi Phó Nhiễm vào phòng. Phạm Nhàn dựa người lên ghế sa lon, lại suy nghĩ thật kỹ lời nói của Phó Nhiễm thêm một lần nữa cho rõ ràng.
Phó Nhiễm khẳng định không hiểu lý do Vưu Chiêu Phúc nói như vậy, nhưng trước giờ Phạm Nhàn luôn nhạy cảm và cẩn thận hơn nhiều, bà mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng.
Nhấn chuông cửa Vưu gia, Thẩm Tố Phân ra mở cửa, thế nào cũng không nghĩ người đến là Phạm Nhàn.
Bà đứng ngây ngốc một hồi lâu mới nghĩ đến chuẩn bị dép cho Phạm Nhàn thay.
"Mau vào mau vào."
Phạm Nhàn vào phòng khách, tất cả đều được sửa sang mới, thật có thể dùng từ tráng lệ để hình dung, Thẩm Tố Phân dẫn bà tới trước ghế sa lon.
" Mời ngồi."
"Nhuỵ Nhuỵ không có nhà?"
"Vâng, con bé ra ngoài với bạn bè. Bình thường không hay ở nhà."
Thẩm Tố Phân dọn dẹp định pha trà, Vưu Chiêu Phúc lại ra ngoài chơi mạt chược, trong nhà chỉ có một mình bà ở nhà cả ngày không biết nên làm gì.
"Bà đừng vội, cũng ngồi xuống đi."
Phạm Nhàn chỉ chỉ ghế sa lon đối diện, Thẩm Tố Phân ngắm nhìn cách quần áo của Phạm Nhàn, bà hơi câu nệ xoa xoa vạt áo. Nhìn như thế này, có vẻ như Phạm Nhàn đổi khách thành chủ.
" Hôm qua Tiểu Nhiễm từ nhà hai người về, không biết bị làm sao, tinh thần hoảng hốt thế nào mà còn khiến tay bị thương ."
Thẩm Tố Phân mới vừa ngồi xuống ghế sa lon lại giật mình đứng lên.
" Hả ? Tiểu Nhiễm không sao chứ? Có nặng lắm không?"
Phạm Nhàn giương mắt lên nhìn bà.
"Tay cũng không bị nặng lắm, nhưng trong lòng khó chịu, cả ngày tinh thần không tốt, tôi nhìn thấy con gái mình như vậy liền cảm thấy rất đau lòng."
Thẩm Tố Phân nơm nớp lo sợ đứng yên tại chỗ, bà từ từ ngồi trở lại ghế sa lon.
"Đứa nhỏ này, sao lại phải lo lắng như vậy."
Phạm Nhàn không cho Thẩm Tố Phân thời gian suy nghĩ.
" Khẳng định là hai người cũng có nghe nói, gần đây Tiểu Nhiễm và Thành Hữu hay qua lại với nhau".
Phạm Nhàn không chớp mắt nhìn Thẩm Tố Phân chằm chằm, muốn nhìn ra chút đầu mối từ trên nét mặt bà.
"Nhưng trong lúc mấu chốt này, tôi không hiểu hai người xen vào như vậy là có ý gì?"
Đối mặt với Phạm Nhàn, Thẩm Tố Phân làm sao có thể chống đỡ được.
" Không phải, chúng tôi cũng là muốn tốt cho Tiểu Nhiễm. Con bé nên biết Minh Vân Phong là người như thế nào."
Thẩm Tố Phân chuẩn bị kỹ càng, lại nghe được Phạm Nhàn than nhẹ một tiếng
" Tiểu Nhiễm thật ngốc, mới vừa trở lại Phó gia tôi liền yêu cầu con bé không được qua lại với các người, đối với hành động năm đó của các người, chúng tôi không truy cứu đã là ân nghĩa lớn nhất rồi. Nhưng con bé không nghe theo, còn nói hai người có công nuôi dưỡng. Thật sự mà nói, con gái tôi phải chịu uất ức hai mươi năm, tôi sẽ không tha thứ cho các người".
Giọng nói Phạm Nhàn không khỏi kích động.
"Vậy mà tại sao bây giờ các người lại tới muốn tước đoạt hạnh phúc của nó?"
"Tôi...Chúng tôi không có."
Thẩm Tố Phân cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, tầm mắt vội tránh đi.
"Tôi có thể hiểu lời nói của các người. Cứ coi như chuyện năm đó là Minh Vân Phong sai khiến thật, nhưng chuyện này cùng Tiểu Nhiễm và Thành Hữu là hai chuyện khác nhau."
Phạm Nhàn nghĩ lúc Phó Nhiễm ôm bà nói, có chuyện không biết là thật hay giả, có lúc thật mờ mịt, trong lòng bà liền thấy đau nhói một hồi.
"Các người nói như vậy, là có nguyên nhân sao?"
Thẩm Tố Phân cắn chặt môi dưới, trong mắt đã ứa ra nước mắt.
Phạm Nhàn thấy thần sắc Thẩm Tố Phân lúc này, suy đoán trong lòng dường như đã rõ ràng hơn, bà cảm thấy đau lòng.
" Chuyện Minh Vân Phong đã thấy, không có mấy người biết rõ. Lúc Nhuỵ Nhuỵ tới nhà tôi, trong lúc vô tình tôi đã để lộ cho nó biết."
Đáy mắt Thẩm Tố Phân thoáng qua kinh hoảng.
" Chuyện này không liên quan tới Nhuỵ Nhuỵ"Thẩm Tố Phân !! "
Giọng nói Phạm Nhàn mềm nhũn.
" Hai đứa con gái trong mắt các người, thật sự là đối xử giống nhau??"
Đối phương kinh ngạc nói không ra lời.
" Hôm nay tôi không ngại nói rõ lòng mình cho bà biết. Mặc dù, hành vi của các người năm đó khiến tôi khinh thường, nhưng sau khi Nhuỵ Nhuỵ trở về nhà các người, tôi vẫn luôn đối xử với nó như con ruột của mình. Chưa bao giờ quên cho tiền tiêu vặt, thậm chí có mấy lần vì nó mà khiến Tiểu Nhiễm bị tổn thương. Nhưng còn bà thì sao?"
Thẩm Tố Phân che mặt khóc, có lẽ không biết nên giải thích thế nào.
"Tôi vẫn luôn xem Tiểu Nhiễm là con ruột mình. Tôi không có lừa bà..."
"Tốt lắm!"
Phạm Nhàn mở to mắt, thấy trên tường treo ảnh chân dung lớn của Vưu Ứng Nhuỵ.
"Tôi cũng nên hỏi bà, nếu hạnh phúc của hai đứa con gái ruột thịt này cùng là một người. Bà sẽ thành toàn cho đứa nào? Thẩm Tố Phân buông tay che mặt ra, ánh mắt bà trợn tròn nhìn Phạm Nhàn.
"Bà, bà cũng biết rồi hả ?"
Chân mày Phạm Nhàn càng lúc càng nhíu chặt.
" Giấy không gói được lửa."
Trong mắt Thẩm Tố Phân kinh hoảng quá mức.
"Không thể trách Nhuỵ Nhuỵ, không thể trách nó . . . . . ."
Vưu Ứng Nhuỵ mở cửa đi vào, thấy Phạm Nhàn ngồi ở ghế sa lon liền ngẩn ra, lại thấy bộ dạng của Thẩm Tố Phân, cô liền sợ hãi .
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Cô đi giày cao gót đi vào, ngay cả dép cũng không thay.
Lời nói của Thẩm Tố Phân đến khóe miệng cứng rắn nghẹn trở về, Vưu Ứng Nhuỵ tới ngồi bên cạnh Phạm Nhàn.
"Mẹ tới đây cũng không nói cho con biết một tiếng."
"Mẹ không phải muốn cho con bất ngờ vui mừng sao?"
Phạm Nhàn vỗ nhẹ mu bàn tay Vưu Ứng Nhuỵ.
"Mới vừa với mẹ con nói chuyện phiếm về con. À không, vừa mới nói con sắp về rồi."
"Vậy sao?"
Thần sắc Vưu Ứng Nhuỵ khó hiểu nhìn về Thẩm Tố Phân.
"Không biết hai người đã nói những gì?"
Phạm Nhàn chỉ cười không trả lời, ánh mắt dứt khoát nhìn Thẩm Tố Phân chằm chằm.
Trong lòng Vưu Ứng Nhuỵ thấy một hồi khẩn trương.
"Không phải là nói xấu gì con đấy chứ?"
Thẩm Tố Phân nghe vậy, tầm mắt càng hạ thấp xuống.
Phạm Nhàn cầm túi xách tay đặt trên bàn lên.
"Mẹ phải trở về rồiNhuỵ Nhuỵ, con đưa mẹ ra ngoài đi."
Trong lòng Vưu Ứng Nhuỵ vẫn hồi hộp, ánh mắt quét về phía Thẩm Tố Phân vẫn đang cúi đầu như cũ.
Phạm Nhàn và Vưu Ứng Nhuỵ ra khỏi nhà. Vưu Ứng Nhuỵ liền kéo tay Phạm Nhàn, thấy xe của ở Phó gia dừng cách đó không xa.
"Mẹ, con với mẹ đi dạo một chút thôi."
"Không cần!! "
Phạm Nhàn dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía trước.
"Nhuỵ Nhuỵ. . . . . ."
Lòng Ứng Nhuỵ trầm xuống một lần nữa, thấp thỏm mở miệng.
"Mẹ?"
"Con còn thích Thành Hữu chứ?"
Sắc mặt Vưu Ứng Nhuỵ sợ hãi, cô không biết đến tột cùng thì Thẩm Tố Phân cùng Phạm Nhàn nói được bao nhiêu.
"Mẹ, lời này có ý gì?"
"Cha mẹ con nói chuyện cùng Tiểu Nhiễm, đừng nói với ta là con không có liên quan. Con lúc nào cũng nói buông tình cảm này xuống, tại sao tới bây giờ còn làm ra như vậy? Nhuỵ Nhuỵ, bây giờ cuộc sống của con cũng rất tốt, như vậy không đáng làm tổn thương người khác."
Ngón tay được sơn vẽ của Vưu Ứng Nhuỵ cong lên, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay.
" Mẹ."
Trong lòng cô liền thấy khó chịu, trước kia Phạm Nhàn chỉ biết bà nói cô là bảo bối của bà. Bây giờ vì chuyện của Phó Nhiễm, bà lại nói chính cô khiến trong lòng bà thấy
Trong lòng Phạm Nhàn còn có đứa con gái này sao?
Nghe lời bà nói, hẳn là Phạm Nhàn đã biết.
Vưu Ứng Nhuỵ thấy Phạm Nhàn bước xuống thềm đá, cô đuổi theo cầm được tay Phạm Nhàn.
"Mẹ, con sai rồi, con sai rồi. Mẹ tha thứ cho con đi, con không có tâm tư khác, càng không muốn cố ý phá hoại. Con thầm thích hắn nhiều năm như vậy, chỉ là. . . . . . Chỉ là trong lòng thủy chung không cách nào buông tay. Tiểu Nhiễm ban đầu dễ dàng rời hắn đi, hôm nay vẫn còn có thể ngang nhiên hưởng thụ sự đối đãi tốt của hắn. Con thật sự không có tâm tư khác... Mẹ con nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà thôi, đừng trách con."
Vưu Ứng Nhuỵ dùng sức lôi cổ tay Phạm Nhàn, hận không thể quỳ xuống ngoài đường phố. Phạm Nhàn nghĩ đến cô nhiều năm qua vẫn không thay đổi với phần tình cảm này, trong lòng bà liền mềm xuống. Một tay đỡ Vưu Ứng Nhuỵ đứng dậy.
"Nhuỵ Nhuỵ, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng."
"Mẹ, con hiểu biết rõ. Con với Thành Hữu thật sự buông xuống rồi, là con bị ma quỷ ám ảnh. Con sai lầm rồi, về sau sẽ không bao giờ nữa có chuyện như vậy xảy ra nữa. Con thề !! "
Phạm Nhàn giơ tay lên khẽ vuốt tóc Vưu Ứng Nhuỵ.
"Con hãy thành thật nói cho ta biết, có phải bên nhau không vui?"
Vưu Ứng Nhuỵ ra sức lắc đầu.
"Mẹ, hắn đối với con rất rất tốt. Nhưng vẫn là trong lòng không hề yêu thương. Bây giờ nghĩ lại càng thêm cảm thấy có lỗi với hắn. Mẹ yên tâm, con thật sự rất hạnh phúc."
Dù sao ở bên cạnh hai mươi năm, không phải ruột thịt cũng coi là một phần con gái.
Phạm Nhàn hoàn toàn không còn lại khí thế như mới vừa đối với Thẩm Tố Phân, giọng nói bà nhẹ nhàng.
" Nhuỵ Nhuỵ, ta tin tưởng không phải là con cố ý. Chuyện này đến đây chấm dứt, ta hi vọng con cùng Tiểu Nhiễm đều có thể tìm được hạnh phúc của mình."
Vưu Ứng Nhuỵ đưa Phạm Nhàn ngồi vào bên trong xe, nhìn tài xế lái xe ra khỏi khu nhà.
Chiếc xe Mercedes màu đen trong mắt cô từ từ đi xa, Vưu Ứng Nhuỵ lau nước mắt, trong lòng hướng tới Phạm Nhàn vừa rời khỏi hỏi - Mẹ, nếu như hạnh phúc của con cùng Phó Nhiễm đều cùng là một người đàn ông thì sao đây?
Cô vào trong nhà, Thẩm Tố Phân lo lắng đi tới.
"Nhuỵ Nhuỵ không sao chứ? Mẹ.. . . . . ."
Vưu Ứng Nhuỵ liếc bà một cái, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
"Không được việc lại còn thất bại."
Thẩm Tố Phân mở miệng giải thích.
" Mẹ cũng không nó cái gì i, thật đấy".
"Bà chưa nói?"
Vưu Ứng Nhuỵ trầm giọng hỏi ngược lại.
"Bà chưa nói làm sao mẹ tôi biết? Bà cũng không nhìn một chút nơi này là ai mua cho bà, thiếu chút nữa bà làm hư chuyện của tôi rồi biết không?"
Cô mở miệng một tiếng mẹ tôi, Thẩm Tố Phân uất ức khóc ra thành tiếng, rốt cuộc ai mới là mẹ ruột của nó?
Phó Nhiễm rời giường, cô ngồi ở trước bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra tìm hộp trang sức đặt trong góc. Nghĩ đến điều tối hôm qua Minh Thành Hữu nói, quả thật là bọn họ trực tiếp đến với nhau chứ không qua quá tiếp xúc yêu đương.
Cô lấy chiếc nhẫn đính hôn bên trong hộp trang sức ra, Phó Nhiễm gối mặt lên cánh tay, đưa chiếc nhẫn trong tay giơ cao tới cửa sổ, ánh mặt trời làm chiếc nhẫn chói sáng đẹp mắt, Phó Nhiễm nhếch khóe miệng mỉm cười, cô còn chưa chính thức nói qua lời yêu, nói không ngây thơ mong ước thì nhất định là giả.
Phạm Nhàn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy con gái ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn mỉm cười, bà đi tới trước mặt Phó Nhiễm, thừa dịp cô không chú ý cầm lấy chiếc nhẫn trong tay cô.
"Đây không phải là nhẫn đính hôn của con với Thành Hữu sao?"
"Mẹ!!"
Sắc mặt Phó Nhiễm ửng hồng trở lại bình thường.
" Để mẹ xem một chút ."
Phạm Nhàn kéo tay Phó Nhiễm, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
"Mẹ hy vọng có thể thấy ngày này nhanh một chút ."
Phó Nhiễm nhìn chiếc nhẫn trên tay, Phạm Nhàn kéo ghế ngồi cạnh bên người cô.
"Có phải đang suy nghĩ kỹ không?"
"Mẹ, mẹ nói gì vậy?"
Phó Nhiễm cong ngón tay lên, đột nhiên cảm giác ngón giữa lạnh lẽo.
Phạm Nhàn chỉ cười không nói, một lúc sau nắm chặt tay Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, sao không thử một chút? Dù là ngã nhào lần nữa, té rất đau nhưng ít ra lại không thấy hối hận."
Phó Nhiễm ngẩng đầu, đáy mắt tràn ngập mơ màng và do dự, đầu ngón tay Phàm vuốt ve chiếc nhẫn của cô.
" Coi như thử yêu một lần. Không cần quan tâm tới người khác, cũng không cần nghĩ tới mấy chuyện Minh Vân Phong đã làm. Hai đứa yêu nhau thật đơn giản".
Hai mắt Phó Nhiễm từ từ ửng hồng, hai cánh mũi không khỏi chua xót.
"Con chỉ cần một mình hắn, có thể không?"
Có thể không cần thế lực không cần gia đình, không cần biết bí mật Minh Vân Phong nói cho cô sao?
"Có thể."
Phạm Nhàn cười đứng dậy đẩy cửa sổ ra.
" Tiểu Nhiễm, nếu con không có tình cảm với Thành Hữu, mẹ cũng sẽ không thuyết phục con. Chỉ là con không có dũng khí mà thôi."
Phó Nhiễm chống cằm dưới nhìn ra ngoài cửa sổ, Phạm Nhàn ra tới cửa dừng lại, lúc ra ngoài nói với Phó Nhiễm.
" Lời Vưu Chiêu Phúc nói cũng chỉ là muốn gây cho con hoảng loạn. Hôm nay mẹ đã đi tìm Thẩm Tố Phân, bọn họ nói chỉ vì muốn tốt cho con, cho rằng như vậy có thể để con đừng qua lại với Minh gia nữa. Bọn họ muốn mẹ nhắn lại con để đừng để trong lòng."
Phạm Nhàn nói xong, ra khỏi phòng.
Phó Nhiễm mở máy tính lên, trên trang QQ* phát ra một bài hát của Đinh Đang "Đoán không ra"
(* trang mạng xã hội phổ biến của Trung Quốc)
Bài hát này, trước đây Minh Thành Hựu cũng đã từng bật lúc ở trong Mê Tính, sau khi trở về, có một thời gian, Phó Nhiễm nghiện bài hát này, cô tìm giấy bút ra, đeo tai phone, bài hát du dương lặp đi lặp lại bên tai, ngòi bút lướt theo tâm trạng, viết hết cả một trang
[
Nhìn không thấu được
Lạnh lùng sâu xa nơi ánh mắt anh
Tựa như một hồ nước xoáy không thấy đáy
Cố gắng tìm hiểu cũng không rõ nông sâu
....
Nhìn không thấu được
Bờ môi mỏng tà mị của anh
Tựa như một tấm gương mông lung huyền ảo
Nhìn mãi cũng không tài nào hiểu hết được
....
Nếu như anh quả thật lạnh lùng hờ hững
Em tình nguyện chưa bao giờ hiểu được anh
Nếu như kết quả của sự hội ngộ chỉ là người xa lạ
Em đây nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt anh
....
Nhìn không thấu được
Tâm tình phức tạp thoáng qua trên khuôn mặt anh
Phảng phất một chuyện gì đó rất nghiêm trọng không tưởng
Dường như không ai có thể chạm được
....
Nhìn không thấu được
Sự thân thiết dịu dàng gợi tình của anh
Giống như một câu niệm chú ma quái
Làm người ta không khỏi lạc vào trầm luân
...
Ngay cả sự phản kháng bền bỉ kia
Cũng không thể thắng nổi sự mềm yếu của trái tim
Dĩ vãng tốt đẹp che mất đi lý trí
. . . . . .
Nếu như bắt đầu lần nữa là tình cảm chân thật của anh
Vậy em nguyện ý thử một lần
Chỉ vì tình cảm trong lòng mình không tránh khỏi rung động
Có lẽ đây chính cảm giác thành thật nhất của em
. . . . . .
Bất luận cảm giác này là đúng hay sai
Em cũng không muốn tìm hiểu đến cùng
Bởi vì ngay cả chính em cũng càng ngày càng nhìn không thấu bản thân mình
ứ để trôi theo cảm giác đi
Tình yêu mới chỉ là lần thứ nhất
Cho dù biết rõ là vực sâu, tình yêu thực sự chỉ có một lần
. . . . . .
Cuộc sống con người chỉ là một cuộc lưu lạc
Chỉ vì tìm kiếm cuộc sống thích hợp nhất cho mình…
]
Đến cuối, Phó Nhiễm viết đi viết lại: Cho dù biết rõ là vực sâu…
Khóe mắt liền cảm giác được ấm áp, nước mắt lướt qua khuôn mặt rơi từng giọt xuống trang giấy, cô thấy dòng chữ màu đen bị nhòe đi, hóa ra là giữ lại làm người ta hoảng sợ như vậy.
Tay cô nắm chặt cây bút, cũng không biết tại sao, không khỏi muốn khóc, ngực bị rót vào men say ngọt ngào, rồi lại xen lẫn đau đớn, Phó Nhiễm nằm ở trên cánh tay, nước mắt thấm ướt ống tay áo, cô gạt giấy bút sang một bên.
Trận này tuyết đã ngừng lại, hôm sau đẩy cửa sổ ra nhìn ra ngoài, nơi nơi vẫn là màu trắng chói mắt, nhất thời lại có chút thích ứng.
Phó Nhiễm khẽ xoa khóe mắt, điện thoại đặt trên bàn giống như là có cảm ứng vang lên đúng lúc, cô cầm lên mở ra, là một tin nhắn của Minh Thành Hữu, hai chữ đơn giản: đi xuống.
Phó Nhiễm còn mặc đồ ngủ, cô nắm chặt điện thoại di động sải bước đi ra khỏi phòng, về sau lại bước nhanh đẩy cửa thư phòng ra, cô nhẹ nhàng bước đi tới phía trước cửa sổ, quả nhiên, xe của Minh Thành Hữu đã ngang nhiên dừng ở trước cửa lớn Phó gia.
Trước mắt là gương mặt Minh Thành Hữu, đẹp đến từng đường nét, da mặt bóng loáng đến nỗi không thấy lỗ chân lông.
Tối hôm qua không nhìn kỹ, giờ mới phát hiện hắn mặc áo ngủ, cổ áo mở rộng, da thịt lộ ra bên ngoài. Một cái cánh tay hắn ngang nhiên đặt lên eo cô. Phó Nhiễm nhìn lồng ngực hắn phập phồng tới đờ đẫn.
Giấc ngủ của Minh Thành Hữu rất sâu, đây cũng ngoài dự đoán của hắn, hắn hay bị mất ngủ, mở mắt ra thấy gương mặt của Phó Nhiễm gần trong gang tấc. Minh Thành Hữu dựa cằm dụi dụi lên đỉnh đầu Phó Nhiễm, trong lòng cảm thấy mãn nguyện không nói nên lời.
"Tỉnh rồi."
Phó Nhiễm giơ cánh tay lên xoay người, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng.
Cằm của Minh Thành Hữu để ở trong cổ cô trằn trọc không yên, Phó Nhiễm đưa tay đánh lên trán hắn.
"Đừng động."
Nơi nào đó phản ứng mạnh mẽ, đừng nói với cô là chính hắn còn không biết chứ.
Phó Nhiễm kẹp chặt hai chân không dám động đậy.
Y tá đi vào thấy hai người nằm trên giường, ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, Minh Thành Hữu nghiêng đầu sang chỗ khác, giữa hai lông mày lộ ra không vui.
"Vào mà không biết gõ cửa?"
"Đúng , đúng! Thật xin lỗi, tôi quên mất."
Y tá có thói quen vào phòng bệnh bình thường, ở đâu có quy định vào phòng bệnh phải gõ cửa.
Phó Nhiễm như bị cái đuôi đi theo quấy rầy, liền lấy cùi chỏ đụng mạnh
"Đi xuống, đi xuống."
"Đi xuống rồi còn ai giúp em ..... "
Minh Thành Hữu bắt lấy tay của cô.
"Bị chặt đứt có biết hay không?"
Hai người đắp chung một chiếc chăn, y tá chỉ thấy mặt chăn không ngừng phập phồng lại bị đè xuống, cô dừng chân không dám bước lên phía trước, thấy khó xử muốn mở miệng nhưng lại sợ quấy rầy Minh Thành Hữu, lại bị hắn nói là rảnh rỗi đến làm phiền. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Nhiễm đỏ bừng lên, muốn cầm gối đánh lên đầu hắn.
Minh Thành Hữu vén chăn lên xuống giường, y tá ho nhẹ mấy tiếng, lấy ra một bình nước biển đi tới trước giường Phó Nhiễm.
"Hôm nay cũng ba bình, giúp giảm sốt giống như hôm qua."
Minh Thành Hữu thấy y tá chuẩn bị chích kim tiêm, hắn xếp lại một góc chăn mỏng, thân thể nghiêng qua lấy bàn tay che mắt Phó Nhiễm.
"Ngoan, giống như hồi bé thôi. Con muỗi cắn một phát không đau ."
"Xì ——"
Y tá buồn cười.
Phó Nhiễm đưa tay đẩy Minh Thành Hữu ra, thật đúng là coi cô như đứa bé 3 tuổi mà lừa gạt, y tá kéo mu bàn tay cô qua, động tác thành thạo đưa kim vào. Minh Thành Hữu buông tay ra đứng dậy.
"Ngủ ở đây khiến eo mỏi lưng đau, giường này vẫn không thoải mái bằng ở nhà".
Phó Nhiễm để tay ở trước ngực, hôm nay đổi kim ghim khác, y tá ra khỏi phòng bệnh, Minh Thành Hữu cũng rửa mặt và
"Còn muốn ăn cháo sao?"
Khẩu vị đã khá hơn nhiều, Phó Nhiễm lắc đầu.
Minh Thành Hữu lấy điện thoại bàn trong phòng bệnh gọi đi, một lúc sau có xe thức ăn đẩy vào, là bữa ăn sáng của nhà ăn bệnh viện, phong phú và có dinh dưỡng.
Phó Nhiễm đói bụng, ngồi dậy mới nghĩ đến lúc nãy cô nhìn tới bóng lưng bận rộn của Minh Thành Hữu, trong cánh mũi Phó Nhiễm ngửi thấy mùi thơm ngát sau khi hắn rửa mặt, khiến người ta thấy tinh thần sảng khoái, cô nghiêng người trở lại.
"Anh ăn đi, tôi không ăn."
"Mới vừa rồi nói là đói xong?"
Minh Thành Hữu mang bữa sáng chia ra đặt lên bàn.
Phó Nhiễm hơi nhếch môi, một lúc sau mới mở miệng.
"Tôi còn chưa đánh răng."
Minh Thành Hữu bừng tỉnh hiểu ra.
"Phòng vệ sinh có nước súc miệng, anh lấy tới đây cho em."
"Không cần! "
Phó Nhiễm đứng dậy muốn vén chăn đi.
"Anh giúp tôi cầm theo bình truyền dịch, tôi tự mình đi."
Lời nói vừa dứt cô nhìn thấy Minh Thành Hữu đã đi về phía phòng vệ sinh, lúc đi ra trong tay cầm nước súc miệng cùng hai cái ly.
Phó Nhiễm đưa tay nhận lấy, Minh Thành Hữu rót nước súc miệng đưa cho cô, Phó Nhiễm súc miệng lấy chiếc ly không để kề đến bên môi cô, Phó Nhiễm do dự ngẩng đầu ngắm nhìn Minh Thành Hữu. Cô ngoan ngoãn nhả ra, lại thấy Minh Thành Hữu lấy ly nước ấm khác súc miệng.
Minh Thành Hữu vào phòng vệ sinh rồi trở lại, thấy Phó Nhiễm đang cầm đôi đũa gắp bánh bao hấp lên đưa vào miệng, hắn bước nhanh đến phía trước, đưa khăn lông trong tay lau lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Phó Nhiễm ngậm chặt miếng bánh bao hấp.
"Làm cái gì nha?"
"Bẩn chết đi! Chưa rửa mặt muốn ăn cái gì."
Phó Nhiễm nhắm mắt lại, để cho hắn nghiêm túc cẩn thận lau mặt cho mình, Minh Thành Hữu lấy đôi đũa trong tay Phó Nhiễm ra, dùng khăn lông ấm lau sạch sẽ từng ngón tay cho cô.
" Tay kia."
Phó Nhiễm rất ít khi chịu nghe lời, cô đưa bàn tay cắm kim tiêm truyền nước ra.
Minh Thành Hữu tránh mu bàn tay ra, hắn cúi đầu, mặt mày sáng sủa, ngũ quan nổi bật vẫn mang nét đẹp riêng như cũ. Phó Nhiễm không tự chủ được khẽ nâng khoé miệng lên, hai mươi mấy năm cứng rắn trong lòng, đang từ từ dao động.
"Ngốc! Cười cái gì?"
Đôi môi Minh Thành Hữu chứa ý cười, đưa đôi đũa tới tay Phó Nhiễm.
"Anh mới ngốc ấy ."
Phó Nhiễm không thèm nhìn hắn, bắt đầu dùng cơm.
Truyền xong ba bình nước biển cũng phải hết buổi trưa, Phó Nhiễm cảm thấy chán nản dựa vào đầu giường, cô nén cười nhìn vóc dáng tuyệt đẹp của Minh Thành Hữu bận rộn. Tối hôm qua, cô nói hắn tự mình làm, hắn không hề sai người khác mà làm thật.
"Anh đến công ty đi, truyền nước xong tôi sẽ tự
Minh Thành Hữu đang dùng khăn lông lau tay.
"Hôm nay công ty không có việc gì, cũng không biết bác Tống có cho em xuất viện chưa?"
Phó Nhiễm giơ tay lên.
"Nói gì thì nói tôi cũng phải về, không muốn ở đây nữa".
Gần tới giờ khám từng phòng bệnh, bác sĩ Tống đi vào kiểm tra, đứng như tượng ở trước giường Phó Nhiễm quan sát, ông gật đầu một cái.
"Ừ, truyền xong bình này có thể xuất viện."
Phó Nhiễm cũng không giật mình, mình cơ thể hiểu rõ của chính mình, không cần chuyện bé xé ra to.
Cơm trưa không muốn phiền toái, hơn nữa thức ăn ở bệnh viện cũng không tệ, Phó Nhiễm khăng khăng không chịu ra ngoài ăn. Truyền nước xong cô vào phòng vệ sinh rửa tay thay quần áo, cũng không có gì phải dọn dẹp, Minh Thành Hữu dắt tay của cô ra khỏi bệnh viện.
"Em ở đây chờ anh. Anh đi lái xe tới đây."
Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm về đến nhà.
"Anh không vào được, tay em bị thương nhất định không gạt được, chìa khóa xe đưa cho anh, anh sẽ cho người lái xe của em về."
"Được."
Phó Nhiễm đứng đổi giày ở trước cửa đi vào phòng khách, trong nhà chỉ có má Trần và Phạm Nhàn, Phó Nhiễm mặc áo khoác lông, cánh tay giấu bên trong cũng không nhìn ra bị thương. Phạm Nhàn thấy cô về liền vẫy tay.
"Tiểu Nhiễm, mẹ nhờ người mua hàng thêu Tô Tú, con xem đường kim thật là đẹp tuyệt vời.
Phó Nhiễm bước tới, Nhạm Nhàn đứng dậy nắm lấy cánh tay của cô, đúng chỗ bị thương của Phó Nhiễm.
Cô bị đau kêu lên thành tiếng.
"Sao vậy?"
Phạm Nhàn khẩn trương buông tay.
" Cánh tay con bị sao thế này?"
"À, đường trơn, không cẩn thận bị vấp ngã."
Phó Nhiễm buông tay bên người, Phạm Nhàn thấy tinh thần cô không tốt.
"Không phải là hôm qua tới Vưu gia chúc tết sao? Cuối cùng sao lại đến nhà bạn?"
Thật khó khăn Phó Nhiễm mới quên được lời nói đau lòng kia, Phạm Nhàn tiến tới trước mặt cô, trong ánh mắt ân cần và lo lắng khiến Phó Nhiễm càng thấy khó chịu, cô đưa tay ôm lấy Phạm Nhàn.
"Mẹ, có chuyện này con không biết là thật hay giả."
"Có chuyện gì?"
Phạm Nhàn đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cô.
Phó Nhiễm gối cằm lên bả vai Phạm Nhàn, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng cũng có người lắng nghe chuyện cô giấu trong lòng. Phó Nhiễm nói lúc đến Vưu gia, đem chuyện Vưu Chiêu Phúc nói với cô thuật lại cho Phạm Nhàn nghe.
Phạm Nhàn nắm lấy cánh tay Phó Nhiễm lui người lại, trong mắt bà dường như là khó có thể tin nổi.
"Chuyện năm đó, là Minh Vân Phong sai khiến sao?"
"B ."
Nét mặt Phạm Nhàn trầm xuống, tranh thêu bày ra trên bàn trà chính là tấm tranh thêu thêu hai đường nổi tiếng của Tô Châu, ánh mắt bà lướt qua Phó Nhiễm nhìn về nơi xa.
"Nhưng trước khi chết, Minh Vân Phong lại nói với con ngày đó ông ấy là chỉ là tình cờ nhìn thấy."
Phó Nhiễm ngẫm nghĩ chốc lát, gật đầu không chút do dự.
Phạm Nhàn cũng không hỏi kỹ nữa, cũng không nói thêm bất cứ câu gì về chuyện này, bà vỗ vỗ vai Phó Nhiễm.
" Lời nói của Vưu Chiêu Phúc mười câu thì có đến chín câu là không đúng sự thật. Con đừng để ý những lời đó khiến mình bị ói chết nha. A, nghe mẹ nó chứ, với lại vô tình hay cố ý còn có thể thay đổi gì đây? Không cần phải nghĩ tới những chuyện này khiến cho mình thêm ngột ngạt."
Bà đáp lại một câu đơn giản, lại khiến tâm tình nặng nề của Phó Nhiễm biến mất, cô vốn cũng không hay để tâm vào chuyện vụn vặt, sau khi hiểu rõ thì không quan tâm lắm,
"Vâng, mẹ nói đúng."
"Ăn cơm chưa ?"
"Rồi ạ."
Phạm Nhàn cẩn thận nâng cánh tay Phó Nhiễm lên xem.
"Đi khám bác sĩ chưa? Có sao không, gần sang năm mới làm gặp phải chuyện này."
"Mẹ, không sao đâu ạ, bị thương ngoài da thôi."
Phó Nhiễm cầm tác phẩm tranh thêu Tô Châu trên bàn trà lên.
"Thật đẹp mắt, không hổ là đồ ở Tô Châu."
"Đây là bình phong hai mặt, chút nữa mang lên treo ở phòng con."
Phạm Nhàn nhìn đồng hồ thấy còn sớm.
"Đi nghỉ ngơi đi."
Phó Nhiễm gật đầu, Phạm Nhàn nhìn bóng dáng cô con gái đứng dậy đi lên cầu thang, đợi sau khi Phó Nhiễm vào phòng. Phạm Nhàn dựa người lên ghế sa lon, lại suy nghĩ thật kỹ lời nói của Phó Nhiễm thêm một lần nữa cho rõ ràng.
Phó Nhiễm khẳng định không hiểu lý do Vưu Chiêu Phúc nói như vậy, nhưng trước giờ Phạm Nhàn luôn nhạy cảm và cẩn thận hơn nhiều, bà mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng.
Nhấn chuông cửa Vưu gia, Thẩm Tố Phân ra mở cửa, thế nào cũng không nghĩ người đến là Phạm Nhàn.
Bà đứng ngây ngốc một hồi lâu mới nghĩ đến chuẩn bị dép cho Phạm Nhàn thay.
"Mau vào mau vào."
Phạm Nhàn vào phòng khách, tất cả đều được sửa sang mới, thật có thể dùng từ tráng lệ để hình dung, Thẩm Tố Phân dẫn bà tới trước ghế sa lon.
" Mời ngồi."
"Nhuỵ Nhuỵ không có nhà?"
"Vâng, con bé ra ngoài với bạn bè. Bình thường không hay ở nhà."
Thẩm Tố Phân dọn dẹp định pha trà, Vưu Chiêu Phúc lại ra ngoài chơi mạt chược, trong nhà chỉ có một mình bà ở nhà cả ngày không biết nên làm gì.
"Bà đừng vội, cũng ngồi xuống đi."
Phạm Nhàn chỉ chỉ ghế sa lon đối diện, Thẩm Tố Phân ngắm nhìn cách quần áo của Phạm Nhàn, bà hơi câu nệ xoa xoa vạt áo. Nhìn như thế này, có vẻ như Phạm Nhàn đổi khách thành chủ.
" Hôm qua Tiểu Nhiễm từ nhà hai người về, không biết bị làm sao, tinh thần hoảng hốt thế nào mà còn khiến tay bị thương ."
Thẩm Tố Phân mới vừa ngồi xuống ghế sa lon lại giật mình đứng lên.
" Hả ? Tiểu Nhiễm không sao chứ? Có nặng lắm không?"
Phạm Nhàn giương mắt lên nhìn bà.
"Tay cũng không bị nặng lắm, nhưng trong lòng khó chịu, cả ngày tinh thần không tốt, tôi nhìn thấy con gái mình như vậy liền cảm thấy rất đau lòng."
Thẩm Tố Phân nơm nớp lo sợ đứng yên tại chỗ, bà từ từ ngồi trở lại ghế sa lon.
"Đứa nhỏ này, sao lại phải lo lắng như vậy."
Phạm Nhàn không cho Thẩm Tố Phân thời gian suy nghĩ.
" Khẳng định là hai người cũng có nghe nói, gần đây Tiểu Nhiễm và Thành Hữu hay qua lại với nhau".
Phạm Nhàn không chớp mắt nhìn Thẩm Tố Phân chằm chằm, muốn nhìn ra chút đầu mối từ trên nét mặt bà.
"Nhưng trong lúc mấu chốt này, tôi không hiểu hai người xen vào như vậy là có ý gì?"
Đối mặt với Phạm Nhàn, Thẩm Tố Phân làm sao có thể chống đỡ được.
" Không phải, chúng tôi cũng là muốn tốt cho Tiểu Nhiễm. Con bé nên biết Minh Vân Phong là người như thế nào."
Thẩm Tố Phân chuẩn bị kỹ càng, lại nghe được Phạm Nhàn than nhẹ một tiếng
" Tiểu Nhiễm thật ngốc, mới vừa trở lại Phó gia tôi liền yêu cầu con bé không được qua lại với các người, đối với hành động năm đó của các người, chúng tôi không truy cứu đã là ân nghĩa lớn nhất rồi. Nhưng con bé không nghe theo, còn nói hai người có công nuôi dưỡng. Thật sự mà nói, con gái tôi phải chịu uất ức hai mươi năm, tôi sẽ không tha thứ cho các người".
Giọng nói Phạm Nhàn không khỏi kích động.
"Vậy mà tại sao bây giờ các người lại tới muốn tước đoạt hạnh phúc của nó?"
"Tôi...Chúng tôi không có."
Thẩm Tố Phân cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, tầm mắt vội tránh đi.
"Tôi có thể hiểu lời nói của các người. Cứ coi như chuyện năm đó là Minh Vân Phong sai khiến thật, nhưng chuyện này cùng Tiểu Nhiễm và Thành Hữu là hai chuyện khác nhau."
Phạm Nhàn nghĩ lúc Phó Nhiễm ôm bà nói, có chuyện không biết là thật hay giả, có lúc thật mờ mịt, trong lòng bà liền thấy đau nhói một hồi.
"Các người nói như vậy, là có nguyên nhân sao?"
Thẩm Tố Phân cắn chặt môi dưới, trong mắt đã ứa ra nước mắt.
Phạm Nhàn thấy thần sắc Thẩm Tố Phân lúc này, suy đoán trong lòng dường như đã rõ ràng hơn, bà cảm thấy đau lòng.
" Chuyện Minh Vân Phong đã thấy, không có mấy người biết rõ. Lúc Nhuỵ Nhuỵ tới nhà tôi, trong lúc vô tình tôi đã để lộ cho nó biết."
Đáy mắt Thẩm Tố Phân thoáng qua kinh hoảng.
" Chuyện này không liên quan tới Nhuỵ Nhuỵ"Thẩm Tố Phân !! "
Giọng nói Phạm Nhàn mềm nhũn.
" Hai đứa con gái trong mắt các người, thật sự là đối xử giống nhau??"
Đối phương kinh ngạc nói không ra lời.
" Hôm nay tôi không ngại nói rõ lòng mình cho bà biết. Mặc dù, hành vi của các người năm đó khiến tôi khinh thường, nhưng sau khi Nhuỵ Nhuỵ trở về nhà các người, tôi vẫn luôn đối xử với nó như con ruột của mình. Chưa bao giờ quên cho tiền tiêu vặt, thậm chí có mấy lần vì nó mà khiến Tiểu Nhiễm bị tổn thương. Nhưng còn bà thì sao?"
Thẩm Tố Phân che mặt khóc, có lẽ không biết nên giải thích thế nào.
"Tôi vẫn luôn xem Tiểu Nhiễm là con ruột mình. Tôi không có lừa bà..."
"Tốt lắm!"
Phạm Nhàn mở to mắt, thấy trên tường treo ảnh chân dung lớn của Vưu Ứng Nhuỵ.
"Tôi cũng nên hỏi bà, nếu hạnh phúc của hai đứa con gái ruột thịt này cùng là một người. Bà sẽ thành toàn cho đứa nào? Thẩm Tố Phân buông tay che mặt ra, ánh mắt bà trợn tròn nhìn Phạm Nhàn.
"Bà, bà cũng biết rồi hả ?"
Chân mày Phạm Nhàn càng lúc càng nhíu chặt.
" Giấy không gói được lửa."
Trong mắt Thẩm Tố Phân kinh hoảng quá mức.
"Không thể trách Nhuỵ Nhuỵ, không thể trách nó . . . . . ."
Vưu Ứng Nhuỵ mở cửa đi vào, thấy Phạm Nhàn ngồi ở ghế sa lon liền ngẩn ra, lại thấy bộ dạng của Thẩm Tố Phân, cô liền sợ hãi .
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Cô đi giày cao gót đi vào, ngay cả dép cũng không thay.
Lời nói của Thẩm Tố Phân đến khóe miệng cứng rắn nghẹn trở về, Vưu Ứng Nhuỵ tới ngồi bên cạnh Phạm Nhàn.
"Mẹ tới đây cũng không nói cho con biết một tiếng."
"Mẹ không phải muốn cho con bất ngờ vui mừng sao?"
Phạm Nhàn vỗ nhẹ mu bàn tay Vưu Ứng Nhuỵ.
"Mới vừa với mẹ con nói chuyện phiếm về con. À không, vừa mới nói con sắp về rồi."
"Vậy sao?"
Thần sắc Vưu Ứng Nhuỵ khó hiểu nhìn về Thẩm Tố Phân.
"Không biết hai người đã nói những gì?"
Phạm Nhàn chỉ cười không trả lời, ánh mắt dứt khoát nhìn Thẩm Tố Phân chằm chằm.
Trong lòng Vưu Ứng Nhuỵ thấy một hồi khẩn trương.
"Không phải là nói xấu gì con đấy chứ?"
Thẩm Tố Phân nghe vậy, tầm mắt càng hạ thấp xuống.
Phạm Nhàn cầm túi xách tay đặt trên bàn lên.
"Mẹ phải trở về rồiNhuỵ Nhuỵ, con đưa mẹ ra ngoài đi."
Trong lòng Vưu Ứng Nhuỵ vẫn hồi hộp, ánh mắt quét về phía Thẩm Tố Phân vẫn đang cúi đầu như cũ.
Phạm Nhàn và Vưu Ứng Nhuỵ ra khỏi nhà. Vưu Ứng Nhuỵ liền kéo tay Phạm Nhàn, thấy xe của ở Phó gia dừng cách đó không xa.
"Mẹ, con với mẹ đi dạo một chút thôi."
"Không cần!! "
Phạm Nhàn dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía trước.
"Nhuỵ Nhuỵ. . . . . ."
Lòng Ứng Nhuỵ trầm xuống một lần nữa, thấp thỏm mở miệng.
"Mẹ?"
"Con còn thích Thành Hữu chứ?"
Sắc mặt Vưu Ứng Nhuỵ sợ hãi, cô không biết đến tột cùng thì Thẩm Tố Phân cùng Phạm Nhàn nói được bao nhiêu.
"Mẹ, lời này có ý gì?"
"Cha mẹ con nói chuyện cùng Tiểu Nhiễm, đừng nói với ta là con không có liên quan. Con lúc nào cũng nói buông tình cảm này xuống, tại sao tới bây giờ còn làm ra như vậy? Nhuỵ Nhuỵ, bây giờ cuộc sống của con cũng rất tốt, như vậy không đáng làm tổn thương người khác."
Ngón tay được sơn vẽ của Vưu Ứng Nhuỵ cong lên, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay.
" Mẹ."
Trong lòng cô liền thấy khó chịu, trước kia Phạm Nhàn chỉ biết bà nói cô là bảo bối của bà. Bây giờ vì chuyện của Phó Nhiễm, bà lại nói chính cô khiến trong lòng bà thấy
Trong lòng Phạm Nhàn còn có đứa con gái này sao?
Nghe lời bà nói, hẳn là Phạm Nhàn đã biết.
Vưu Ứng Nhuỵ thấy Phạm Nhàn bước xuống thềm đá, cô đuổi theo cầm được tay Phạm Nhàn.
"Mẹ, con sai rồi, con sai rồi. Mẹ tha thứ cho con đi, con không có tâm tư khác, càng không muốn cố ý phá hoại. Con thầm thích hắn nhiều năm như vậy, chỉ là. . . . . . Chỉ là trong lòng thủy chung không cách nào buông tay. Tiểu Nhiễm ban đầu dễ dàng rời hắn đi, hôm nay vẫn còn có thể ngang nhiên hưởng thụ sự đối đãi tốt của hắn. Con thật sự không có tâm tư khác... Mẹ con nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà thôi, đừng trách con."
Vưu Ứng Nhuỵ dùng sức lôi cổ tay Phạm Nhàn, hận không thể quỳ xuống ngoài đường phố. Phạm Nhàn nghĩ đến cô nhiều năm qua vẫn không thay đổi với phần tình cảm này, trong lòng bà liền mềm xuống. Một tay đỡ Vưu Ứng Nhuỵ đứng dậy.
"Nhuỵ Nhuỵ, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng."
"Mẹ, con hiểu biết rõ. Con với Thành Hữu thật sự buông xuống rồi, là con bị ma quỷ ám ảnh. Con sai lầm rồi, về sau sẽ không bao giờ nữa có chuyện như vậy xảy ra nữa. Con thề !! "
Phạm Nhàn giơ tay lên khẽ vuốt tóc Vưu Ứng Nhuỵ.
"Con hãy thành thật nói cho ta biết, có phải bên nhau không vui?"
Vưu Ứng Nhuỵ ra sức lắc đầu.
"Mẹ, hắn đối với con rất rất tốt. Nhưng vẫn là trong lòng không hề yêu thương. Bây giờ nghĩ lại càng thêm cảm thấy có lỗi với hắn. Mẹ yên tâm, con thật sự rất hạnh phúc."
Dù sao ở bên cạnh hai mươi năm, không phải ruột thịt cũng coi là một phần con gái.
Phạm Nhàn hoàn toàn không còn lại khí thế như mới vừa đối với Thẩm Tố Phân, giọng nói bà nhẹ nhàng.
" Nhuỵ Nhuỵ, ta tin tưởng không phải là con cố ý. Chuyện này đến đây chấm dứt, ta hi vọng con cùng Tiểu Nhiễm đều có thể tìm được hạnh phúc của mình."
Vưu Ứng Nhuỵ đưa Phạm Nhàn ngồi vào bên trong xe, nhìn tài xế lái xe ra khỏi khu nhà.
Chiếc xe Mercedes màu đen trong mắt cô từ từ đi xa, Vưu Ứng Nhuỵ lau nước mắt, trong lòng hướng tới Phạm Nhàn vừa rời khỏi hỏi - Mẹ, nếu như hạnh phúc của con cùng Phó Nhiễm đều cùng là một người đàn ông thì sao đây?
Cô vào trong nhà, Thẩm Tố Phân lo lắng đi tới.
"Nhuỵ Nhuỵ không sao chứ? Mẹ.. . . . . ."
Vưu Ứng Nhuỵ liếc bà một cái, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
"Không được việc lại còn thất bại."
Thẩm Tố Phân mở miệng giải thích.
" Mẹ cũng không nó cái gì i, thật đấy".
"Bà chưa nói?"
Vưu Ứng Nhuỵ trầm giọng hỏi ngược lại.
"Bà chưa nói làm sao mẹ tôi biết? Bà cũng không nhìn một chút nơi này là ai mua cho bà, thiếu chút nữa bà làm hư chuyện của tôi rồi biết không?"
Cô mở miệng một tiếng mẹ tôi, Thẩm Tố Phân uất ức khóc ra thành tiếng, rốt cuộc ai mới là mẹ ruột của nó?
Phó Nhiễm rời giường, cô ngồi ở trước bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra tìm hộp trang sức đặt trong góc. Nghĩ đến điều tối hôm qua Minh Thành Hữu nói, quả thật là bọn họ trực tiếp đến với nhau chứ không qua quá tiếp xúc yêu đương.
Cô lấy chiếc nhẫn đính hôn bên trong hộp trang sức ra, Phó Nhiễm gối mặt lên cánh tay, đưa chiếc nhẫn trong tay giơ cao tới cửa sổ, ánh mặt trời làm chiếc nhẫn chói sáng đẹp mắt, Phó Nhiễm nhếch khóe miệng mỉm cười, cô còn chưa chính thức nói qua lời yêu, nói không ngây thơ mong ước thì nhất định là giả.
Phạm Nhàn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy con gái ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn mỉm cười, bà đi tới trước mặt Phó Nhiễm, thừa dịp cô không chú ý cầm lấy chiếc nhẫn trong tay cô.
"Đây không phải là nhẫn đính hôn của con với Thành Hữu sao?"
"Mẹ!!"
Sắc mặt Phó Nhiễm ửng hồng trở lại bình thường.
" Để mẹ xem một chút ."
Phạm Nhàn kéo tay Phó Nhiễm, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
"Mẹ hy vọng có thể thấy ngày này nhanh một chút ."
Phó Nhiễm nhìn chiếc nhẫn trên tay, Phạm Nhàn kéo ghế ngồi cạnh bên người cô.
"Có phải đang suy nghĩ kỹ không?"
"Mẹ, mẹ nói gì vậy?"
Phó Nhiễm cong ngón tay lên, đột nhiên cảm giác ngón giữa lạnh lẽo.
Phạm Nhàn chỉ cười không nói, một lúc sau nắm chặt tay Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, sao không thử một chút? Dù là ngã nhào lần nữa, té rất đau nhưng ít ra lại không thấy hối hận."
Phó Nhiễm ngẩng đầu, đáy mắt tràn ngập mơ màng và do dự, đầu ngón tay Phàm vuốt ve chiếc nhẫn của cô.
" Coi như thử yêu một lần. Không cần quan tâm tới người khác, cũng không cần nghĩ tới mấy chuyện Minh Vân Phong đã làm. Hai đứa yêu nhau thật đơn giản".
Hai mắt Phó Nhiễm từ từ ửng hồng, hai cánh mũi không khỏi chua xót.
"Con chỉ cần một mình hắn, có thể không?"
Có thể không cần thế lực không cần gia đình, không cần biết bí mật Minh Vân Phong nói cho cô sao?
"Có thể."
Phạm Nhàn cười đứng dậy đẩy cửa sổ ra.
" Tiểu Nhiễm, nếu con không có tình cảm với Thành Hữu, mẹ cũng sẽ không thuyết phục con. Chỉ là con không có dũng khí mà thôi."
Phó Nhiễm chống cằm dưới nhìn ra ngoài cửa sổ, Phạm Nhàn ra tới cửa dừng lại, lúc ra ngoài nói với Phó Nhiễm.
" Lời Vưu Chiêu Phúc nói cũng chỉ là muốn gây cho con hoảng loạn. Hôm nay mẹ đã đi tìm Thẩm Tố Phân, bọn họ nói chỉ vì muốn tốt cho con, cho rằng như vậy có thể để con đừng qua lại với Minh gia nữa. Bọn họ muốn mẹ nhắn lại con để đừng để trong lòng."
Phạm Nhàn nói xong, ra khỏi phòng.
Phó Nhiễm mở máy tính lên, trên trang QQ* phát ra một bài hát của Đinh Đang "Đoán không ra"
(* trang mạng xã hội phổ biến của Trung Quốc)
Bài hát này, trước đây Minh Thành Hựu cũng đã từng bật lúc ở trong Mê Tính, sau khi trở về, có một thời gian, Phó Nhiễm nghiện bài hát này, cô tìm giấy bút ra, đeo tai phone, bài hát du dương lặp đi lặp lại bên tai, ngòi bút lướt theo tâm trạng, viết hết cả một trang
[
Nhìn không thấu được
Lạnh lùng sâu xa nơi ánh mắt anh
Tựa như một hồ nước xoáy không thấy đáy
Cố gắng tìm hiểu cũng không rõ nông sâu
....
Nhìn không thấu được
Bờ môi mỏng tà mị của anh
Tựa như một tấm gương mông lung huyền ảo
Nhìn mãi cũng không tài nào hiểu hết được
....
Nếu như anh quả thật lạnh lùng hờ hững
Em tình nguyện chưa bao giờ hiểu được anh
Nếu như kết quả của sự hội ngộ chỉ là người xa lạ
Em đây nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt anh
....
Nhìn không thấu được
Tâm tình phức tạp thoáng qua trên khuôn mặt anh
Phảng phất một chuyện gì đó rất nghiêm trọng không tưởng
Dường như không ai có thể chạm được
....
Nhìn không thấu được
Sự thân thiết dịu dàng gợi tình của anh
Giống như một câu niệm chú ma quái
Làm người ta không khỏi lạc vào trầm luân
...
Ngay cả sự phản kháng bền bỉ kia
Cũng không thể thắng nổi sự mềm yếu của trái tim
Dĩ vãng tốt đẹp che mất đi lý trí
. . . . . .
Nếu như bắt đầu lần nữa là tình cảm chân thật của anh
Vậy em nguyện ý thử một lần
Chỉ vì tình cảm trong lòng mình không tránh khỏi rung động
Có lẽ đây chính cảm giác thành thật nhất của em
. . . . . .
Bất luận cảm giác này là đúng hay sai
Em cũng không muốn tìm hiểu đến cùng
Bởi vì ngay cả chính em cũng càng ngày càng nhìn không thấu bản thân mình
ứ để trôi theo cảm giác đi
Tình yêu mới chỉ là lần thứ nhất
Cho dù biết rõ là vực sâu, tình yêu thực sự chỉ có một lần
. . . . . .
Cuộc sống con người chỉ là một cuộc lưu lạc
Chỉ vì tìm kiếm cuộc sống thích hợp nhất cho mình…
]
Đến cuối, Phó Nhiễm viết đi viết lại: Cho dù biết rõ là vực sâu…
Khóe mắt liền cảm giác được ấm áp, nước mắt lướt qua khuôn mặt rơi từng giọt xuống trang giấy, cô thấy dòng chữ màu đen bị nhòe đi, hóa ra là giữ lại làm người ta hoảng sợ như vậy.
Tay cô nắm chặt cây bút, cũng không biết tại sao, không khỏi muốn khóc, ngực bị rót vào men say ngọt ngào, rồi lại xen lẫn đau đớn, Phó Nhiễm nằm ở trên cánh tay, nước mắt thấm ướt ống tay áo, cô gạt giấy bút sang một bên.
Trận này tuyết đã ngừng lại, hôm sau đẩy cửa sổ ra nhìn ra ngoài, nơi nơi vẫn là màu trắng chói mắt, nhất thời lại có chút thích ứng.
Phó Nhiễm khẽ xoa khóe mắt, điện thoại đặt trên bàn giống như là có cảm ứng vang lên đúng lúc, cô cầm lên mở ra, là một tin nhắn của Minh Thành Hữu, hai chữ đơn giản: đi xuống.
Phó Nhiễm còn mặc đồ ngủ, cô nắm chặt điện thoại di động sải bước đi ra khỏi phòng, về sau lại bước nhanh đẩy cửa thư phòng ra, cô nhẹ nhàng bước đi tới phía trước cửa sổ, quả nhiên, xe của Minh Thành Hữu đã ngang nhiên dừng ở trước cửa lớn Phó gia.
Danh sách chương