Bởi vì quá mệt mỏi Hạ Huỳnh ngủ rất sâu, cuối cùng cô tỉnh lại vì đói. Cô dụi mắt, khi từ từ tỉnh lại nhìn thấy chiếc đèn treo màu trắng, nó khiến cô nhớ tới cơ thể mạnh mẽ rắn chắc lúc ngọn đèn chiếu xuống, mọi cảnh tượng đêm qua lướt qua trong đầu. Khuôn mặt Hạ Huỳnh nóng lên, mau chóng dùng chăn quấn lấy mình.

“Em dậy chưa? Có đói không?” Âm thanh dịu dàng của Bạc Kiến Từ vang lên ngoài chăn, “Em đi tắm trước đi, anh làm đồ ăn cho em.”

Hạ Huỳnh vén chăn lên, cô mang khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Bạc Kiến Từ, lúc này cả khuôn mặt anh đều đượm ý cười, nhìn là biết tâm trạng tốt bao nhiêu.

“A Từ, anh không phải là người.” Cô lập tức oán trách một câu.

Bạc Kiến Từ cười nhẹ: “Ừm, anh sai rồi.”

Thấy anh dễ dàng nhận lỗi, Hạ Huỳnh bĩu môi: “Em đi tắm.”

Quần áo tối qua thay ra đã được Bạc Kiến Từ giặt sấy ủi thẳng để lại trong phòng tắm, Hạ Huỳnh tắm xong thì trực tiếp mặc vào. Cô vừa xuống lầu thì một mùi hương bay qua, bụng cô cũng kêu theo: “Anh làm món ngon gì đó?”

“Mì trường thọ, không phải nên ăn vào ngày sinh nhật sao?” Bạc Kiến Từ mỉm cười bưng mì lên bàn, “Em nếm thử đi.”

Trong bát có một trái trứng chần xung quanh còn có tôm đã bóc vỏ và rau xanh, Hạ Huỳnh nhìn thôi cũng đói bụng rồi, cô cầm đũa ăn ngay một ngụm.

“Ngon quá!” Sợi mì dai nằm trong nước lèo rất ngon miệng, Hạ Huỳnh vì đói bụng mà ăn ngon lành không thể dừng được.

Bạc Kiến Từ ở đối diện chống má nhìn cô, giống như cô ăn một miếng là mình ăn theo một miếng, niềm vui cho ăn này anh rất thích cũng rất thỏa mãn.

Hạ Huỳnh ăn xong thì than thở một tiếng: “A Từ, nếu không anh mở nhà hàng đi, nói không chừng có thể cạnh tranh với Triều Tiên Cứ đó.”

Tuy rằng Bạc Kiến Từ không biết tại sao Hạ Huỳnh tự tin như vậy đối với mình, nhưng anh vẫn rất thích sự khích lệ mang bộ lọc của cô.

“Mở quán ăn thì thôi đi, anh chỉ nấu ăn cho mình em.” Anh cười nói.

Hạ Huỳnh cười cong khóe mắt gật đầu: “Có thể một mình bá chiếm cũng tốt.”

“Đúng rồi, anh sẽ mở một buổi concert ở thành phố Tân, Định Hải và thành phố Tấn, thời gian đã định rồi, vé ở thành phố Tân cũng giữ lại rồi, em giúp anh giao cho chú và dì nhé.” Bạc Kiến Từ nói.

“Chỉ cho vé ở thành phố Tân thôi sao?” Hạ Huỳnh cười tủm tỉm hỏi, “Em nhớ buổi concert tại Định Hải là vào 12 tháng 9 phải không, 14 tháng 9 em đúng lúc sẽ dự lễ trao giải Kim Yến Tử, em không thể xem hai buổi à?”

Đáy mắt Bạc Kiến Từ đượm niềm vui: “Đương nhiên có thể, anh lập tức bảo người chuẩn bị vé.”

Hạ Huỳnh cong khóe mắt nói: “Vị trí đừng quá dễ thấy, ở trong góc kín đáo như lần trước là được.”

Lúc Bạc Kiến Từ đang thu dọn bàn ăn, Hạ Huỳnh lên weibo. Bởi vì là sinh nhật của mình, lời chúc cô nhận được năm nay nhiều gấp mấy lần trước đây, fan thậm chí vì cô làm công ích tiếp ứng.

“Hình như em thực sự rất được nhiều người yêu thích.” Cô cảm khái, “Thật sự có chút không chân thật, có nhiều người chúc mừng sinh nhật em như vậy.”

Bạc Kiến Từ khẽ cười nhìn cô: “Em không cần nghi ngờ, bởi vì bộ phim điện ảnh đạt được thành công lớn, phí bản quyền của anh cũng nhiều hơn không ít.”

Hạ Huỳnh siết chặt di động trong tay, khuôn mặt tươi vui hớn hở nói: “Anh nói xem em có thể chờ mong một chút về giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất của giải Kim Yến Tử không?”

“Cần anh đoán trước không?” Bạc Kiến Từ ôm cô vào lòng, cười mỉm nói, “Anh cảm thấy em có thể giành được giải diễn viên mới.”

“Vậy em tin tưởng anh!”

Hạ Huỳnh vốn đang vui vẻ vì chuyện này, nhưng lịch trình sau đó lại đả kích cô nặng nề. Cô không thể đến buổi concert tại thành phố Tân.

“Cậu cũng biết sau khi bộ phim điện ảnh bùng nổ thành công thì có rất nhiều lời mời đưa tới, tớ và chị Cầm từ trong đó chọn ra vài cái hợp với lịch trình của cậu, không đi không được.” Lạc Niệm Niệm nói.

Hạ Huỳnh thở dài, quyết định gửi vé cho Lữ Tuyết Trân và Hạ Hoành Dân để hai người đi xem, may mà cô còn thể xem buổi concert tại Định Hải.

***

Tháng chín, bởi vì nhiệt độ của bộ phim điện ảnh mà Hạ Huỳnh nhận không ít lịch trình, trước đây đều là kịch bản chọn cô, bây giờ những kịch bản tốt đều đưa tới trước mặt cô, còn cho đủ không gian lựa chọn.

Ngày mười hai là concert của Bạc Kiến Từ, Hạ Huỳnh quyết định đi vào ngày mười một, bởi vì lễ trao giải nên lịch trình mấy hôm nay của cô đúng lúc được trống. Hà Cầm đương nhiên biết cô đi sớm làm gì, dặn dò cô nhiều lần đừng để bị người khác chụp được.

Bởi vì có kinh nghiệm lúc trước, Hạ Huỳnh biết mình nên làm sao cẩn thận có thể né tránh sự chú ý của người khác.

Tới khách sạn Lệ Nguyên do công ty sắp đặt, Hạ Huỳnh vừa buông hành lý thì nhận được ảnh diễn tập do Bạc Kiến Từ gửi tới. Trong ảnh, anh mặc áo thun màu đen, bởi vì quá nóng tay áo bị cuốn lên tới vai lộ ra cánh tay rắn chắc, hình ảnh này khiến cô chợt nhớ tới buổi tối đó.

Hạ Huỳnh bỗng dưng đỏ mặt, cô úp di động trên sô pha, lấy tay quạt gió nói: “Niệm Niệm, cậu bật điều hòa chưa, nóng quá đi.”

“Mở 17 độ rồi, còn nóng hả?” Lạc Niệm Niệm tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đỏ rần của Hạ Huỳnh cô nàng cũng hoảng sợ, vội chạy tới thử nhiệt độ trên trán cô, “Hạ Hạ, cậu không phải phát sốt chứ?”

Hạ Huỳnh gạt tay Lạc Niệm Niệm ra, nhìn sang hướng khác che giấu: “Không phát sốt, có lẽ vì thời tiết quá nóng thôi.”

Trái tim căng thẳng của Lạc Niệm Niệm thả lỏng, cô nàng vỗ ngực, tỏ vẻ may mắn nói: “May mà không phải phát sốt, qua hai hôm nữa chính là lễ trao giải, là một ngày hết sức quan trọng trong đời cậu, không thể xảy ra vấn đề gì.”

“Biết rồi, tớ sẽ bảo vệ mình thật tốt.” Hạ Huỳnh cong khóe mắt đáp lại.

Hôm sau, vào ngày diễn ra concert, Hạ Huỳnh trang bị đầy đủ như lần trước. Tóc giả mắt kính không thiếu thứ gì, vị trí cũng ở trong góc.

Lạc Niệm Niệm ngồi bên cạnh còn khẩn trương hơn Hạ Huỳnh, cô nắm tay Hạ Huỳnh, nhỏ giọng an ủi bản thân: “Chắc là không có người nhận ra đâu.”

Hạ Huỳnh vỗ tay Lạc Niệm Niệm, để cô bạn yên tâm.

Hai người yên tâm đợi buổi concert bắt đầu, ghế ngồi xung quanh dần dần ngồi đầy cũng trở nên ồn ào. Bỗng chốc phía sau có âm thanh không rõ từ nơi nào truyền đến.

“Cậu xem cô gái bên kia trông có giống Hạ Huỳnh không!”

“Hơi giống đấy.”

Thần kinh Hạ Huỳnh căng thẳng, cô chẳng dám động đậy.

“Cơ mà chắc là trông giống thôi, người thật không có khả năng tới đâu.”

“Khẳng định rồi, lần trước tớ đi trên đường cũng nhìn thấy một cô hơi giống Hạ Huỳnh, suýt nữa đi qua xin chữ ký.”

Nghe được tiếng thảo luận không còn nghi ngờ mình, Hạ Huỳnh thở phào nhẹ nhõm dưới đáy lòng. Cô phải cảm ơn khuôn mặt đại chúng này của mình.

***

Concert chính thức bắt đầu, màn hình lớn chiếu đoạn video mà Bạc Kiến Từ đến Định Hải quay lần trước, chàng thiếu niên dưới ánh nắng mùa hè nhẹ nhàng khoan khoái lại đầy sức sống, phong cách hoàn toàn khác biệt.

Trong video chỉ thoáng lộ ra cơ bụng, tiếng thét của fan trong hội trường giống như muốn lật nóc nhà. Hạ Huỳnh bịt lỗ tai, cô suýt nữa đi tong bởi tiếng thét này. Nhìn thấy một tí cơ bụng đã hét như vậy, nếu nhìn thấy hết thì hỏng mất.

Ca khúc mà Bạc Kiến Từ lựa chọn tương xứng với phong cách của cả buổi concert, thoải mái sinh động, một mặt hoàn toàn khác biệt.

Hạ Huỳnh vẫy tay theo, cuối cùng cô đã hiểu được vì sao sau khi mẹ cô về nhà gọi điện cho cô lại kích động đến vậy. Anh có sức mạnh mê hoặc lòng người ở trên sân khấu.

“Hôm nay là buổi concert cuối cùng, hy vọng mọi người có thể chơi một trận vui vẻ.”

Bạc Kiến Từ vừa dứt lời đã đổ nước khoáng ra khỏi chai, bạn nhảy cũng làm theo, bản nhạc dance thích hợp nhảy múa nhất đồng thời vang lên, tựa như sảng khoái và mát rượi đã tới. Sự nhiệt tình tại hiện trường gần như bùng cháy vào khoảnh khắc đó.

Lúc ra khỏi hội trường concert, Hạ Huỳnh và Lạc Niệm Niệm vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí của concert, bên ngoài yên tĩnh đến mức dường như khiến tâm trạng vốn dạt dào của hai người nhất thời trùng xuống.

“Chả trách mọi người đều nói đời này nhất định phải xem concert của Bạc Kiến Từ một lần, tuy rằng tớ đã xem hai lần nhưng vẫn còn muốn xem!” Lạc Niệm Niệm ở trên xe thán phục, “Ai có thể chống cự được chứ, Hạ Hạ cậu thật sự rất có phúc.”

Hạ Huỳnh cũng vừa mới lấy lại tinh thần: “Nếu không phải sợ bại lộ thân phận, tớ thật sự muốn nhảy nhót cùng với fan.”

“Nhân khí của cậu quả thật tăng lên rất nhiều, vậy mà suýt nữa bị nhận ra.” Trong giọng nói Lạc Niệm Niệm mang theo chút may mắn, “Cơ mà cũng là một chuyện tốt, chứng tỏ cậu đã nổi tiếng.”

Hạ Huỳnh đè nén nỗi kích động trong lòng, cô lấy ra di động gửi tin nhắn cho Bạc Kiến Từ.

Sau khi Bạc Kiến Từ trở lại hậu trường, chuyện đầu tiên anh làm chính là lấy di động ra xem, khi nhìn thấy tin nhắn của Hạ Huỳnh, nụ cười trên khóe môi anh không thể nào hạ xuống được.

Hạ Huỳnh: hò hét cổ vũ cho A Từ, hôm nay cũng là một ngày bị A Từ mê hoặc! ***

Trong rất nhiều suy đoán về giải Kim Yến Tử, Bạc Kiến Từ mạnh mẽ đi lên hot search đầu tiên, tuy rằng đối với anh là chuyện thường ngày, nhưng Hạ Huỳnh vẫn không nhịn được vào xem người khác khen bạn trai cô như thế nào.

Đoán chừng vì xem quá say sưa, ngón tay lướt màn hình của Hạ Huỳnh bất cẩn bấm like. Chờ khi cô lấy lại phản ứng bỏ like thì đã bị người ta chụp ảnh lại. Mà weibo kia chính là bài khen ngợi vóc dáng của Bạc Kiến Từ, Hạ Huỳnh suýt nữa muốn chết.

“Hạ Hạ, cậu xem chuyện tốt mình làm kìa!” Lạc Niệm Niệm vừa sang đây liền mắng cô xối xả.

Hạ Huỳnh nhìn thấy mình lên hot search cũng tỏ vẻ ấm ức, cô thật sự trượt tay mà, rõ ràng weibo này thiết lập nút like không tốt.

“Lúc tớ thấy mình bấm like liền bỏ like ngay, ai ngờ người khác còn nhanh hơn tớ.”

Lạc Niệm Niệm bấu thắt lưng, lập tức thở dài: “May mà cậu không bấm like weibo gì bôi nhọ Bạc Kiến Từ, bằng không càng chẳng thể nói rõ. Việc này không cần đáp lại, giả chết là được.”

“Lần sau tớ khống chế tay mình, không nhìn tới weibo có liên quan đến A Từ.” Hạ Huỳnh nghe lời thề thốt.

Tuy rằng bỏ like rất nhanh, có một số người coi như cô trượt tay, số khác lại cảm thấy cô đang ké fame.

—— quỷ mới tin là trượt tay [mỉm cười]

—— thao tác này của Hạ Huỳnh là khoe mẽ mà, ké fame cũng rõ ràng quá đi.

—— nói không chừng YY Bạc Kiến Từ là bạn trai của cô ta đó, không cần mặt mũi.

Hạ Huỳnh đang ảo não tại sao không kiểm soát được bàn tay của mình khi nhìn thấy weibo về Bạc Kiến Từ, đúng lúc này anh gọi điện thoại sang.

“Thích vóc dáng của anh à?” Giọng nói mang ý cười trầm thấp vang lên.

Hai má Hạ Huỳnh nóng lên, cô giải thích ngay: “Em chỉ là nhìn thấy anh lên hot search nên bấm vào xem, thật là trượt tay mà, anh tin em đi.”

Bạc Kiến Từ không nói tin hay không, anh chỉ cười nói: “Ngày mai anh tới đón em, nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau khi cúp máy, có fan ăn dưa nhìn thấy Bạc Kiến Từ bấm like một weibo khen Hạ Huỳnh đẹp, sau đó lại bỏ like. Tốc độ bỏ like rất chậm, hình như cố ý để người ta chụp lại ảnh màn hình.

Anti-fan & fan: ………



Lời tác giả:

Tinh Tinh: không ai được mắng vợ tôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện