Edit + Beta: Vịt
Sau tết âm lịch, đại đội đặc chủng Trường Kiếm chiến khu trung bộ liên hợp phòng công an nội hạt, thực thi phòng chống ma túy số hiệu "Lan Phong". Tiêu Cẩm Trình thân là đội trưởng chi đội phòng chống ma túy văn phòng tỉnh, dẫn đội xâm nhập hang hổ, lúc rút lui vì giải cứu lính đặc chủng bị vây mà làm lỡ thời gian, trọng thương hôn mê, tình huống đặc biệt nguy cấp, trước mắt đã chuyển viện tới Bắc Kinh.
Chân mày Tiêu Mục Đình co rút sâu, nắm đấm siết chặt lộ ra khớp xương màu trắng.
Ninh Giác lại nói: "Bên trên có ý tứ là, để cậu về trước một chuyến."
Con ngươi Tiêu Mục Đình thu chặt, trái tim giống như bị một bàn tay thô ráp túm lấy — trong lời nói nhìn như tràn đầy vị nhân tình này, anh đã nhận được ám hiệu giống như tin dữ.
Hốc mắt phát trướng, cổ họng giống như bị bóp chặt, sau trầm mặc vài giây, anh bình tĩnh giọng nói hỏi: "Cậu nói thật với tôi."
Ninh Giác nhẹ giọng thở dài, "Cẩm Trình nó, khả năng chống đỡ không được."
Phỏng đoán được chứng thực, Tiêu Mục Đình chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh đầu óc ong ong vang lên.
Cho nên cú điện thoại này, là gọi anh trở về gặp mặt em trai ruột lần cuối.
Giây lát, Ninh Giác lại nói: "Lão thủ trưởng vẫn luôn không ngủ không nghỉ mà canh giữ ở bệnh viện. Mục Đình, bọn họ đều cần cậu."
Tiêu Mục Đình hít sâu một hơi, tận lực đè xuống bi ai tràn ngập mùi máu tươi, thanh âm xen lẫn run rẩy cực nhẹ: "Tôi hiểu rồi. Vậy bên này......"
"Cậu không cần lo lắng, nhóm bộ đội gìn giữ hòa bình tiếp theo tháng 3 thay thế các cậu." Ninh Giác nói: "Cậu trong khoảng thời gian về nước, Lương đội sẽ thay thế cậu, hỗ trợ Diệp doanh làm việc. Mấy năm nay Lương đội vẫn luôn chịu trách nhiệm huấn luyện tuyển chọn, rất quen thuộc đội viên Trung đội 2. Tôi với Lạc Phong đã nói qua với hắn, hắn nguyện ý đi Toffmanka."
Tiêu Mục Đình nhắm mắt lại, mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, hồi lâu mới khàn giọng nói: "Được."
Buổi chiều hôm đó, Tiêu Mục Đình ngồi quân cơ về nước, trong doanh ngoại trừ Diệp Triêu và Thiệu Phi, không ai biết nguyên nhân anh đột nhiên về nước.
Trên đường tới sân bay quân sự, là Thiệu Phi lái xe. Tiêu Mục Đình nhìn cảnh tượng đổ nát hoang vu ngoài cửa sổ, nửa người tê tới không cảm giác.
Rất nhiều năm trước, anh từng dùng "Coi mỗi lần gặp mặt là lần gặp mặt cuối cùng" đùa giỡn với Tiêu Cẩm Trình, mỗi lần chia xa cũng sẽ chặt chẽ ôm lấy đối phương, nói với nhau một tiếng bảo trọng. Công việc phòng chống ma túy cực kỳ nguy hiểm, cảnh sát phòng chống ma túy là loại cảnh sát có tỷ số hi sinh vì nhiệm vụ cao nhất, anh kỳ thực đã sớm có chuẩn bị tâm lý "Cẩm Trình tương lai có lẽ sẽ hy sinh". Những năm này ở trên mũi đao đi lại, mắt thấy chiến hữu tử trận, ngay cả bản thân cũng từng bị trọng thương, nhưng tin dữ đột nhiên xuất hiện vẫn là đánh anh mông lung, thậm chí khó có thể thừa nhận.
Đó là em trai nhỏ hơn anh 3 tuổi, từ nhỏ được anh che chở.
Ninh Giác lúc này gọi anh về là đúng, tiểu đoàn Trung Quốc không cần một cấp trên mất đi lực chuyên chú. Mà nếu như Tiêu Cẩm Trình lúc đó rời đi, anh không thể gặp mặt lần cuối cùng, sẽ tiếc nuối cả đời. Huống chi trong phòng bệnh, còn có người cha lớn tuổi của anh.
Khuỷu tay anh đỡ trên bệ cửa, ngón tay xoa mi tâm.
Chỉ là cứ như vậy rời đi, thật sự không yên lòng Thiệu Phi.
Gần đây thế cục phía bắc Toffmanka quả thật ổn định lại, bạo loạn lắng lại, ngay cả biểu tình thị uy trước kia mỗi ngày trình diễn đều ít đi. Gánh nặng của phân đội chữa bệnh giảm bớt rất nhiều, phòng bệnh ngày xưa đầy người mắc bệnh thế nhưng trống vài gian. Năm ngoái đều là chiến sĩ phân đội bộ binh và phân đội công binh luân phiên đến phân đội chữa bệnh hỗ trợ, bây giờ nhân viên y tế còn có thể đi theo ban cấp dưỡng, phân đội công binh làm trợ thủ.
Nhưng dù vậy, chiến trường vẫn là chiến trường, không thể so với quốc gia hòa bình ổn định.
Tiêu Mục Đình nghiêng đầu qua, nghiêm túc nhìn Thiệu Phi.
Mắt Thiệu Phi rất đỏ, sau khi nhận được tin tức liền khóc, bây giờ mặt dù cố gắng trấn định, nhưng tay nắm vô lăng vẫn nhẹ nhàng phát run.
Không biết là bởi vì duy nhất một lần trong lúc gặp mặt, Tiêu Cẩm Trình hữu hảo thân thiết với cậu, hay là bởi vì Tiêu Cẩm Trình là em trai Tiêu Mục Đình, cậu đối với cảnh sát phòng chống ma túy có thể nói là xinh đẹp này ấn tượng vô cùng tốt. Nghe nói đối phương nguy một sớm một chiều, nước mắt trong phút chốc liền khó có thể khống chế mà tuôn ra, trong lồng ngực bi thống và chua xót hỗn tạp, so với Tiêu Mục Đình càng lộ vẻ hoảng loạn hơn.
Cậu vẫn nhớ hồi đó nghe được lời của Thích Nam Tự, chạy tới ký túc xá của Tiêu Mục Đình nhìn vị "Mỹ nhân" ẩn bên trong, Tiêu Cẩm Trình một cái mò mông cậu, để cho cậu không tới mức ngã xuống, cười nói với cậu: "Tôi cũng là Tiêu đội."
Sau đêm giao thừa, quan hệ của cậu và Tiêu Mục Đình tiến thêm một bước dài. Cậu đồng thời mừng rỡ như điên, cũng nhịn không được lo lắng tương lai, mấy hôm trước lúc nói suy nghĩ giữ trong lòng cho Tiêu Mục Đình nghe, Tiêu Mục Đình xoa gáy cậu nói: "Cha anh sẽ không dễ dàng tiếp nhận, nhưng không cần quá lo, anh sẽ thuyết phục ông ấy. Về phần Cẩm Trình, nó rất thích em. Đợt trước anh mập mờ đề cập với nó, nó đại khái đã đoán được."
Đuôi mắt Thiệu Phi nhảy lên, "Đoán được? Vậy anh ấy phản ứng gì? Có thể nói với cha anh không?"
"Em coi nhó là trẻ con 3 tuổi, nghe được cái gì cũng tố cáo với phụ huynh?" Tiêu Mục Đình cười: "Từ nhỏ đến lớn, nó đều đứng ở bên anh."
Thiệu Phi ngửa mặt gối trên đùi Tiêu Mục Đình, hăng hái bừng bừng hỏi: "Lần trước anh ấy còn nói trước kia luôn đánh anh, anh đánh không lại anh ấy mới nhập ngũ."
Tiêu Mục Đình niết niết chóp mũi Thiệu Phi, ôn thanh nói: "Cái đó em cũng tin?"
Thiệu Phi mới từ bên ngoài trở lại, mặc dù đeo khăn quàng cổ lông dê, chóp mũi vẫn là bị cóng tới lành lạnh, thuận thế ở trong tay Tiêu Mục Đình cọ cọ, bởi vì thân thể thuận theo đứng dậy, cái hộp nhỏ trong túi quần không cẩn thận rơi ra ngoài.
Tiêu Mục Đình nhặt lên nhìn một cái, trên mặt dở khóc dở cười. Thiệu Phi đỏ mặt đoạt lại, một cái nhét vào trong quần áo,"Đội trưởng, anh, ngài nghe em giải thích!"
"Bộ binh gìn giữ hòa bình mang theo áo mưa an toàn." Tiêu Mục Đình nói: "Giải thích thế nào?"
Thiệu Phi lo lắng nhìn Tiêu Mục Đình, "Em" hồi lâu cũng không nói ra nguyên nhân. Tiêu Mục Đình cũng nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa mỉm cười, lại mang theo mấy phần vui vẻ xem kịch vui, cùng ánh mắt lúng túng khẩn trương gấp gáp của cậu tạo thành đối lập rõ ràng.
Nhìn nhau chốc lát, Thiệu Phi bại trận, nắm cái hộp trong túi quần, nhỏ giọng nói: "Em đây không phải muốn sớm một chút chuyển chính thức mua ngũ hiểm nhất kim hưởng thụ phúc lợi của nhân viên sao."
Tiêu Mục Đình buồn cười, ôm lấy đầu cậu, hôn hôn xoáy tóc đỉnh đầu cậu.
Cuộc sống tốt đẹp mà tràn đầy khao khát như vậy, thế nhưng chỉ qua một tuần đã bị đánh gãy. Thiệu Phi đối với Tiêu Mục Đình về nước không một tia oán hận, cậu không phải là người không phân rõ trái phải, nỗi tiếc nuối năm đó không thể gặp anh trai lần cuối vẫn luôn giấu trong lòng, nhưng cái này không thể trách ai được, điều kiện khách quan căn bản không đầy đủ. Mà bây giờ Tiêu Cẩm Trình còn nằm ở phòng giám sát bệnh nặng — có lẽ còn đang cấp cứu, đội trưởng về tình về lý, đều phải trở về.
Không nỡ tạm thời tách ra với người yêu, ở trước tử biệt tàn nhẫn có lẽ sắp đến, cơ hồ có thể không để ý.
Vừa nghĩ tới bi thương Tiêu Mục Đình đang chịu đựng, Thiệu Phi hô hấp hơi chậm lại, tâm tình đột nhiên mất kiểm soát, mãnh liệt giẫm phanh xe, nằm ở trên tay lái liên tiếp thở dốc.
Đều là anh em ruột thịt máu mủ tình thâm, cậu không muốn Tiêu Mục Đình lĩnh hội nỗi đau của cậu năm đó lúc mất đi Thiệu Vũ. Cậu muốn Tiêu Cẩm Trình nhanh chóng tỉnh lại, hảo hảo mà đứng ở trước mặt Tiêu Mục Đình, cho dù không tỉnh lại, cũng không được ngừng lại lại hô hấp và nhịp tim.
Rất nhiều người nói, nếu như một người yên lành đột nhiên thành người thực vật, không bằng ra đi, tránh cho mình chịu tội, còn liên lụy người nhà.
Kỳ thực căn bản không phải. Thiệu Phi nghĩ, 8 năm trước nếu như Thiệu Vũ có thể sống sót, cho dù muốn cậu chăm sóc cả đời, cậu cũng nguyện ý.
Không biết tại sao, bóng dáng Tiêu Cẩm Trình và Thiệu Vũ trùng hợp một chỗ, Thiệu Phi kinh ngạc mà nhìn về phía trước, cả người rét run.
Cho đến lúc một đôi tay kéo vai cậu qua, hướng cậu vào trong ngực ấm áp, quen thuộc.
Tiêu Mục Đình nhẹ nói: "Em ở bên này bảo vệ tốt chính mình, không được để anh lo lắng. Về phần Cẩm Trình, anh...... Anh có chuẩn bị tâm lý."
Thiệu Phi chôn ở trong ngực Tiêu Mục Đình nức nở ra tiếng, hai tay chặt chẽ túm quân trang Tiêu Mục Đình, vừa tự trách, lại không biết nên làm gì mới tốt.
Nên là cậu đi trấn an đội trưởng, nên là cậu ôm đội trưởng vào trong ngực. Nhưng sự thật lại vừa vặn ngược lại, vậy mà là đội trưởng tới dỗ dành cậu.
"Được rồi, đừng khóc nữa." Tiêu Mục Đình vỗ vai cậu, "Còn có thể lái xe chứ?"
"Có thể!" Cậu lau nước mắt, nức nở nói: "Đội trưởng anh yên tâm, em nhất định chăm sóc tốt bản thân."
Tiêu Mục Đình gật đầu một cái, "Đi thôi, không nên lỡ thời gian."
Xe Jeep dừng ở sân bay, Tiêu Mục Đình phải đi rồi. Thiệu Phi đỏ mắt ôm lấy eo anh, ấn anh ở trên vai mình.
Một đường này, còn có lúc trước ở trong doanh trại, Tiêu Mục Đình cũng không lộ ra quá nhiều bi thương, nhưng Thiệu Phi biết, trong lòng đội trưởng nhất định là đau tới khó mà chống đỡ. Nếu như không phải vậy, cho dù trở về nước là mệnh lệnh của cấp trên, là ý tứ của lão thủ trưởng, đội trưởng cũng sẽ không đặt xuống nhiệm vụ trở về. Nỗi đau người thân nhất qua đời, chỉ có người từng lĩnh hội mới hiểu. Cậu muốn chia sẻ, nhưng biết căn bản không cách nào chia, cũng biết bất kỳ lời nói nào cũng đều gây chán nản. Đành phải chặt chẽ ôm Tiêu Mục Đình — Cái này tựa hồ là duy nhất cậu có thể làm.
Hai người cứ như vậy dựa sát vào nhau, cuối cùng là Tiêu Mục Đình động người trước, thay Thiệu Phi thắt khăn quàng cổ đã lỏng ra, ánh mắt sâu giống như muốn hút Thiệu Phi vào trong mắt.
Chốc lát, anh vỗ vỗ vai Thiệu Phi, "Chờ anh một lát."
Thiệu Phi nhìn anh chạy về phía một đơn vị bộ đội gìn giữ hòa bình cách đó không xa, nói mấy câu với sĩ quan đứng trước chiến xa bộ binh, lại xoay người ngoắc tay. Thiệu Phi lập tức chạy tới, "Đội trưởng?"
"Đi lên, bọn họ đưa em về doanh." Tiêu Mục Đình nói: "Xe Jeep trước đỗ ở đây, lúc có nhiệm vụ vận chuyển vật liệu tới lái về."
Ngực Thiệu Phi lập tức chua xót, đội trưởng lúc này vẫn nhớ an toàn của cậu, nhờ bộ binh nước khác hộ tống.
"Đừng khóc." Ngón cái Tiêu Mục Đình ở khóe mắt cậu xoẹt qua, "Lương đội khuya hôm nay là tới, bọn em phải nghe sắp xếp của hắn. Em là đội trưởng, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, hiểu không?"
"Em không phải đội trưởng." Thiệu Phi gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình: "Anh mới phải!"
"Lúc anh không có ở đây, em chính là." Tiêu Mục Đình cười đến miễn cưỡng, ở trên vai cậu nặng nề vỗ: "Anh phải đi rồi, đập tay với đội trưởng."
Thiệu Phi dùng sức hô hấp, nhẫn nhịn nước mắt trong hốc mắt, Tiêu Mục Đình đã hướng cậu vươn tay, ngón tay và bàn tay đều là vết chai quanh năm làm bạn với súng đạn mà sinh ra.
Cậu cúi đầu rầu rĩ một tiếng, giơ tay mạnh mẽ vỗ tới, cho rằng mình một cái có thể kéo Tiêu Mục Đình vào trong ngực, nhưng lúc đụng tới bàn tay kia, hướng phía trước nặng nề rớt xuống.
Tiêu Mục Đình vỗ lưng cậu, ở bên cổ cậu hô hấp: "Bảo trọng, chờ anh trở lại."
Lúc quân cơ cất cánh, sân bay quân sự đơn sơ quanh quẩn tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, Thiệu Phi ngẩng đầu lên, đem lời vừa rồi Tiêu Mục Đình nói lặp lại cho mình nghe: "Đội trưởng anh yên tâm, em sẽ bảo vệ tốt bản thân, cũng sẽ bảo vệ tốt mỗi người của Trung đội 2!"
Trời đất Toffmanka trước sau như một không có tức giận, quân cơ về nước lọt vào tầng mây dày cộp, bay về phía hòa bình, mà chiến xa bộ binh trên mặt đất kéo ra một đường cát bụi, cùng với chiến sĩ gìn giữ hòa bình mà nó chở, không chùn bước chạy nhanh về phía chiến loạn.
Sau tết âm lịch, đại đội đặc chủng Trường Kiếm chiến khu trung bộ liên hợp phòng công an nội hạt, thực thi phòng chống ma túy số hiệu "Lan Phong". Tiêu Cẩm Trình thân là đội trưởng chi đội phòng chống ma túy văn phòng tỉnh, dẫn đội xâm nhập hang hổ, lúc rút lui vì giải cứu lính đặc chủng bị vây mà làm lỡ thời gian, trọng thương hôn mê, tình huống đặc biệt nguy cấp, trước mắt đã chuyển viện tới Bắc Kinh.
Chân mày Tiêu Mục Đình co rút sâu, nắm đấm siết chặt lộ ra khớp xương màu trắng.
Ninh Giác lại nói: "Bên trên có ý tứ là, để cậu về trước một chuyến."
Con ngươi Tiêu Mục Đình thu chặt, trái tim giống như bị một bàn tay thô ráp túm lấy — trong lời nói nhìn như tràn đầy vị nhân tình này, anh đã nhận được ám hiệu giống như tin dữ.
Hốc mắt phát trướng, cổ họng giống như bị bóp chặt, sau trầm mặc vài giây, anh bình tĩnh giọng nói hỏi: "Cậu nói thật với tôi."
Ninh Giác nhẹ giọng thở dài, "Cẩm Trình nó, khả năng chống đỡ không được."
Phỏng đoán được chứng thực, Tiêu Mục Đình chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh đầu óc ong ong vang lên.
Cho nên cú điện thoại này, là gọi anh trở về gặp mặt em trai ruột lần cuối.
Giây lát, Ninh Giác lại nói: "Lão thủ trưởng vẫn luôn không ngủ không nghỉ mà canh giữ ở bệnh viện. Mục Đình, bọn họ đều cần cậu."
Tiêu Mục Đình hít sâu một hơi, tận lực đè xuống bi ai tràn ngập mùi máu tươi, thanh âm xen lẫn run rẩy cực nhẹ: "Tôi hiểu rồi. Vậy bên này......"
"Cậu không cần lo lắng, nhóm bộ đội gìn giữ hòa bình tiếp theo tháng 3 thay thế các cậu." Ninh Giác nói: "Cậu trong khoảng thời gian về nước, Lương đội sẽ thay thế cậu, hỗ trợ Diệp doanh làm việc. Mấy năm nay Lương đội vẫn luôn chịu trách nhiệm huấn luyện tuyển chọn, rất quen thuộc đội viên Trung đội 2. Tôi với Lạc Phong đã nói qua với hắn, hắn nguyện ý đi Toffmanka."
Tiêu Mục Đình nhắm mắt lại, mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, hồi lâu mới khàn giọng nói: "Được."
Buổi chiều hôm đó, Tiêu Mục Đình ngồi quân cơ về nước, trong doanh ngoại trừ Diệp Triêu và Thiệu Phi, không ai biết nguyên nhân anh đột nhiên về nước.
Trên đường tới sân bay quân sự, là Thiệu Phi lái xe. Tiêu Mục Đình nhìn cảnh tượng đổ nát hoang vu ngoài cửa sổ, nửa người tê tới không cảm giác.
Rất nhiều năm trước, anh từng dùng "Coi mỗi lần gặp mặt là lần gặp mặt cuối cùng" đùa giỡn với Tiêu Cẩm Trình, mỗi lần chia xa cũng sẽ chặt chẽ ôm lấy đối phương, nói với nhau một tiếng bảo trọng. Công việc phòng chống ma túy cực kỳ nguy hiểm, cảnh sát phòng chống ma túy là loại cảnh sát có tỷ số hi sinh vì nhiệm vụ cao nhất, anh kỳ thực đã sớm có chuẩn bị tâm lý "Cẩm Trình tương lai có lẽ sẽ hy sinh". Những năm này ở trên mũi đao đi lại, mắt thấy chiến hữu tử trận, ngay cả bản thân cũng từng bị trọng thương, nhưng tin dữ đột nhiên xuất hiện vẫn là đánh anh mông lung, thậm chí khó có thể thừa nhận.
Đó là em trai nhỏ hơn anh 3 tuổi, từ nhỏ được anh che chở.
Ninh Giác lúc này gọi anh về là đúng, tiểu đoàn Trung Quốc không cần một cấp trên mất đi lực chuyên chú. Mà nếu như Tiêu Cẩm Trình lúc đó rời đi, anh không thể gặp mặt lần cuối cùng, sẽ tiếc nuối cả đời. Huống chi trong phòng bệnh, còn có người cha lớn tuổi của anh.
Khuỷu tay anh đỡ trên bệ cửa, ngón tay xoa mi tâm.
Chỉ là cứ như vậy rời đi, thật sự không yên lòng Thiệu Phi.
Gần đây thế cục phía bắc Toffmanka quả thật ổn định lại, bạo loạn lắng lại, ngay cả biểu tình thị uy trước kia mỗi ngày trình diễn đều ít đi. Gánh nặng của phân đội chữa bệnh giảm bớt rất nhiều, phòng bệnh ngày xưa đầy người mắc bệnh thế nhưng trống vài gian. Năm ngoái đều là chiến sĩ phân đội bộ binh và phân đội công binh luân phiên đến phân đội chữa bệnh hỗ trợ, bây giờ nhân viên y tế còn có thể đi theo ban cấp dưỡng, phân đội công binh làm trợ thủ.
Nhưng dù vậy, chiến trường vẫn là chiến trường, không thể so với quốc gia hòa bình ổn định.
Tiêu Mục Đình nghiêng đầu qua, nghiêm túc nhìn Thiệu Phi.
Mắt Thiệu Phi rất đỏ, sau khi nhận được tin tức liền khóc, bây giờ mặt dù cố gắng trấn định, nhưng tay nắm vô lăng vẫn nhẹ nhàng phát run.
Không biết là bởi vì duy nhất một lần trong lúc gặp mặt, Tiêu Cẩm Trình hữu hảo thân thiết với cậu, hay là bởi vì Tiêu Cẩm Trình là em trai Tiêu Mục Đình, cậu đối với cảnh sát phòng chống ma túy có thể nói là xinh đẹp này ấn tượng vô cùng tốt. Nghe nói đối phương nguy một sớm một chiều, nước mắt trong phút chốc liền khó có thể khống chế mà tuôn ra, trong lồng ngực bi thống và chua xót hỗn tạp, so với Tiêu Mục Đình càng lộ vẻ hoảng loạn hơn.
Cậu vẫn nhớ hồi đó nghe được lời của Thích Nam Tự, chạy tới ký túc xá của Tiêu Mục Đình nhìn vị "Mỹ nhân" ẩn bên trong, Tiêu Cẩm Trình một cái mò mông cậu, để cho cậu không tới mức ngã xuống, cười nói với cậu: "Tôi cũng là Tiêu đội."
Sau đêm giao thừa, quan hệ của cậu và Tiêu Mục Đình tiến thêm một bước dài. Cậu đồng thời mừng rỡ như điên, cũng nhịn không được lo lắng tương lai, mấy hôm trước lúc nói suy nghĩ giữ trong lòng cho Tiêu Mục Đình nghe, Tiêu Mục Đình xoa gáy cậu nói: "Cha anh sẽ không dễ dàng tiếp nhận, nhưng không cần quá lo, anh sẽ thuyết phục ông ấy. Về phần Cẩm Trình, nó rất thích em. Đợt trước anh mập mờ đề cập với nó, nó đại khái đã đoán được."
Đuôi mắt Thiệu Phi nhảy lên, "Đoán được? Vậy anh ấy phản ứng gì? Có thể nói với cha anh không?"
"Em coi nhó là trẻ con 3 tuổi, nghe được cái gì cũng tố cáo với phụ huynh?" Tiêu Mục Đình cười: "Từ nhỏ đến lớn, nó đều đứng ở bên anh."
Thiệu Phi ngửa mặt gối trên đùi Tiêu Mục Đình, hăng hái bừng bừng hỏi: "Lần trước anh ấy còn nói trước kia luôn đánh anh, anh đánh không lại anh ấy mới nhập ngũ."
Tiêu Mục Đình niết niết chóp mũi Thiệu Phi, ôn thanh nói: "Cái đó em cũng tin?"
Thiệu Phi mới từ bên ngoài trở lại, mặc dù đeo khăn quàng cổ lông dê, chóp mũi vẫn là bị cóng tới lành lạnh, thuận thế ở trong tay Tiêu Mục Đình cọ cọ, bởi vì thân thể thuận theo đứng dậy, cái hộp nhỏ trong túi quần không cẩn thận rơi ra ngoài.
Tiêu Mục Đình nhặt lên nhìn một cái, trên mặt dở khóc dở cười. Thiệu Phi đỏ mặt đoạt lại, một cái nhét vào trong quần áo,"Đội trưởng, anh, ngài nghe em giải thích!"
"Bộ binh gìn giữ hòa bình mang theo áo mưa an toàn." Tiêu Mục Đình nói: "Giải thích thế nào?"
Thiệu Phi lo lắng nhìn Tiêu Mục Đình, "Em" hồi lâu cũng không nói ra nguyên nhân. Tiêu Mục Đình cũng nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa mỉm cười, lại mang theo mấy phần vui vẻ xem kịch vui, cùng ánh mắt lúng túng khẩn trương gấp gáp của cậu tạo thành đối lập rõ ràng.
Nhìn nhau chốc lát, Thiệu Phi bại trận, nắm cái hộp trong túi quần, nhỏ giọng nói: "Em đây không phải muốn sớm một chút chuyển chính thức mua ngũ hiểm nhất kim hưởng thụ phúc lợi của nhân viên sao."
Tiêu Mục Đình buồn cười, ôm lấy đầu cậu, hôn hôn xoáy tóc đỉnh đầu cậu.
Cuộc sống tốt đẹp mà tràn đầy khao khát như vậy, thế nhưng chỉ qua một tuần đã bị đánh gãy. Thiệu Phi đối với Tiêu Mục Đình về nước không một tia oán hận, cậu không phải là người không phân rõ trái phải, nỗi tiếc nuối năm đó không thể gặp anh trai lần cuối vẫn luôn giấu trong lòng, nhưng cái này không thể trách ai được, điều kiện khách quan căn bản không đầy đủ. Mà bây giờ Tiêu Cẩm Trình còn nằm ở phòng giám sát bệnh nặng — có lẽ còn đang cấp cứu, đội trưởng về tình về lý, đều phải trở về.
Không nỡ tạm thời tách ra với người yêu, ở trước tử biệt tàn nhẫn có lẽ sắp đến, cơ hồ có thể không để ý.
Vừa nghĩ tới bi thương Tiêu Mục Đình đang chịu đựng, Thiệu Phi hô hấp hơi chậm lại, tâm tình đột nhiên mất kiểm soát, mãnh liệt giẫm phanh xe, nằm ở trên tay lái liên tiếp thở dốc.
Đều là anh em ruột thịt máu mủ tình thâm, cậu không muốn Tiêu Mục Đình lĩnh hội nỗi đau của cậu năm đó lúc mất đi Thiệu Vũ. Cậu muốn Tiêu Cẩm Trình nhanh chóng tỉnh lại, hảo hảo mà đứng ở trước mặt Tiêu Mục Đình, cho dù không tỉnh lại, cũng không được ngừng lại lại hô hấp và nhịp tim.
Rất nhiều người nói, nếu như một người yên lành đột nhiên thành người thực vật, không bằng ra đi, tránh cho mình chịu tội, còn liên lụy người nhà.
Kỳ thực căn bản không phải. Thiệu Phi nghĩ, 8 năm trước nếu như Thiệu Vũ có thể sống sót, cho dù muốn cậu chăm sóc cả đời, cậu cũng nguyện ý.
Không biết tại sao, bóng dáng Tiêu Cẩm Trình và Thiệu Vũ trùng hợp một chỗ, Thiệu Phi kinh ngạc mà nhìn về phía trước, cả người rét run.
Cho đến lúc một đôi tay kéo vai cậu qua, hướng cậu vào trong ngực ấm áp, quen thuộc.
Tiêu Mục Đình nhẹ nói: "Em ở bên này bảo vệ tốt chính mình, không được để anh lo lắng. Về phần Cẩm Trình, anh...... Anh có chuẩn bị tâm lý."
Thiệu Phi chôn ở trong ngực Tiêu Mục Đình nức nở ra tiếng, hai tay chặt chẽ túm quân trang Tiêu Mục Đình, vừa tự trách, lại không biết nên làm gì mới tốt.
Nên là cậu đi trấn an đội trưởng, nên là cậu ôm đội trưởng vào trong ngực. Nhưng sự thật lại vừa vặn ngược lại, vậy mà là đội trưởng tới dỗ dành cậu.
"Được rồi, đừng khóc nữa." Tiêu Mục Đình vỗ vai cậu, "Còn có thể lái xe chứ?"
"Có thể!" Cậu lau nước mắt, nức nở nói: "Đội trưởng anh yên tâm, em nhất định chăm sóc tốt bản thân."
Tiêu Mục Đình gật đầu một cái, "Đi thôi, không nên lỡ thời gian."
Xe Jeep dừng ở sân bay, Tiêu Mục Đình phải đi rồi. Thiệu Phi đỏ mắt ôm lấy eo anh, ấn anh ở trên vai mình.
Một đường này, còn có lúc trước ở trong doanh trại, Tiêu Mục Đình cũng không lộ ra quá nhiều bi thương, nhưng Thiệu Phi biết, trong lòng đội trưởng nhất định là đau tới khó mà chống đỡ. Nếu như không phải vậy, cho dù trở về nước là mệnh lệnh của cấp trên, là ý tứ của lão thủ trưởng, đội trưởng cũng sẽ không đặt xuống nhiệm vụ trở về. Nỗi đau người thân nhất qua đời, chỉ có người từng lĩnh hội mới hiểu. Cậu muốn chia sẻ, nhưng biết căn bản không cách nào chia, cũng biết bất kỳ lời nói nào cũng đều gây chán nản. Đành phải chặt chẽ ôm Tiêu Mục Đình — Cái này tựa hồ là duy nhất cậu có thể làm.
Hai người cứ như vậy dựa sát vào nhau, cuối cùng là Tiêu Mục Đình động người trước, thay Thiệu Phi thắt khăn quàng cổ đã lỏng ra, ánh mắt sâu giống như muốn hút Thiệu Phi vào trong mắt.
Chốc lát, anh vỗ vỗ vai Thiệu Phi, "Chờ anh một lát."
Thiệu Phi nhìn anh chạy về phía một đơn vị bộ đội gìn giữ hòa bình cách đó không xa, nói mấy câu với sĩ quan đứng trước chiến xa bộ binh, lại xoay người ngoắc tay. Thiệu Phi lập tức chạy tới, "Đội trưởng?"
"Đi lên, bọn họ đưa em về doanh." Tiêu Mục Đình nói: "Xe Jeep trước đỗ ở đây, lúc có nhiệm vụ vận chuyển vật liệu tới lái về."
Ngực Thiệu Phi lập tức chua xót, đội trưởng lúc này vẫn nhớ an toàn của cậu, nhờ bộ binh nước khác hộ tống.
"Đừng khóc." Ngón cái Tiêu Mục Đình ở khóe mắt cậu xoẹt qua, "Lương đội khuya hôm nay là tới, bọn em phải nghe sắp xếp của hắn. Em là đội trưởng, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, hiểu không?"
"Em không phải đội trưởng." Thiệu Phi gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình: "Anh mới phải!"
"Lúc anh không có ở đây, em chính là." Tiêu Mục Đình cười đến miễn cưỡng, ở trên vai cậu nặng nề vỗ: "Anh phải đi rồi, đập tay với đội trưởng."
Thiệu Phi dùng sức hô hấp, nhẫn nhịn nước mắt trong hốc mắt, Tiêu Mục Đình đã hướng cậu vươn tay, ngón tay và bàn tay đều là vết chai quanh năm làm bạn với súng đạn mà sinh ra.
Cậu cúi đầu rầu rĩ một tiếng, giơ tay mạnh mẽ vỗ tới, cho rằng mình một cái có thể kéo Tiêu Mục Đình vào trong ngực, nhưng lúc đụng tới bàn tay kia, hướng phía trước nặng nề rớt xuống.
Tiêu Mục Đình vỗ lưng cậu, ở bên cổ cậu hô hấp: "Bảo trọng, chờ anh trở lại."
Lúc quân cơ cất cánh, sân bay quân sự đơn sơ quanh quẩn tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, Thiệu Phi ngẩng đầu lên, đem lời vừa rồi Tiêu Mục Đình nói lặp lại cho mình nghe: "Đội trưởng anh yên tâm, em sẽ bảo vệ tốt bản thân, cũng sẽ bảo vệ tốt mỗi người của Trung đội 2!"
Trời đất Toffmanka trước sau như một không có tức giận, quân cơ về nước lọt vào tầng mây dày cộp, bay về phía hòa bình, mà chiến xa bộ binh trên mặt đất kéo ra một đường cát bụi, cùng với chiến sĩ gìn giữ hòa bình mà nó chở, không chùn bước chạy nhanh về phía chiến loạn.
Danh sách chương