Mộ Dung Khuynh Tuyết cũng không phải ngu ngốc. Tuy rằng thời điểm bình thường, Lâm Vi Vi thoạt nhìn rất cung kính đối với nàng, nhưng sao nàng lại không thể nhìn ra một tia không cam lòng trong đáy mắt của Lâm Vi Vi?! "Tuyết nhi, ta cũng biết những lời đó của Lâm Vi Vi là không thể tin." Liễu Mi cẩn thận mở miệng nói, "Tuy nhiên, ngay cả khi không thể tin hoàn toàn, trong đó nhất định cũng có một phần là chân thật. Ta nhìn ra, trên người Lâm Vi Vi đúng là đã bị thương. Hơn nữa, ta cũng hỏi thăm qua, hôm nay Lâm quản gia thật sự đã phái người tu sửa giường cho Mộ Dung Khuynh Nhan, thậm chí còn bù lại bạc cho nàng trong mấy năm nay."

"Không cần phải so sánh ta với tiện tì Lâm Vi Vi." Đáy mắt Mộ Dung Khuynh Tuyết hiện lên sự không kiên nhẫn, "Mộ Dung Khuynh Nhan không thể nào tu luyện, cho dù nàng ấy thật sự học được một ít công phu quyền cước, cũng không thể nào chống đối lại ta."

"Ta cũng chỉ muốn phòng ngừa vạn nhất mà thôi." Liễu Mi không nhịn được thở dài một hơi, "Ngày mai đã là đại hội gia tộc. Mộ Dung Khuynh Nhan cố tình nháo ra chuyện đúng ngay lúc này, ta chỉ lo lắng nàng ấy sẽ chơi hoa chiêu gì đó. Phải biết rằng, đại hội gia tộc lần này, sẽ liên quan đến tương lai của ngươi."

"Nhất định ta sẽ là một trong ba người đứng đầu." Đáy mắt Mộ Dung Khuynh Tuyết hiện lên một tia kiên định, "Đến lúc đó, ta có thể cùng tới học viện với Diệp ca ca."

Lần này, nàng ta đúng là đang ôm khát vọng để tham gia đại hội gia tộc. Chỉ cần có thể đạt một trong ba người đứng đầu trong đại hội gia tộc, lập tức có thể đạt được tư cách nhập học trong tứ đại học viện. Diệp ca ca đã có được tư cách nhập học vào học viện Huyền Vũ, nàng cũng cần phải nỗ lực, tranh thủ đi cùng với Diệp ca ca. Nếu không, không ai biết được hôn sự của bọn họ có thể sẽ phát sinh biến cố gì hay không.

"Tuyết nhi, ngươi nhất định có thể."

Liễu Mi cũng rất tin tưởng, bà tin tưởng vào thực lực của Tuyết nhi. Đồng thời, trong lòng bà cũng rất hài lòng, chỉ cần Tuyết nhi lần này có thể nắm được tư cách nhập học vào tứ đại học viện, địa vị của Tuyết nhi ở trong gia tộc Mộ Dung cũng nhất định sẽ được đề cao.

Đến lúc đó, nước lên thì thuyền lên, địa vị của bà cũng sẽ được đề cao không ít.

Tưởng tượng đến điều đó, trong lòng Liễu Mi càng thêm cao hứng. Đồng thời, ở trong lòng bà cũng âm thầm tính toán, mặc kệ là vì chính mình, hay là vì Tuyết nhi, tuyệt đối đều không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào, cho nên bà muốn bóp nát tất cả những gì ngoài ý muốn từ trong trứng nước.

Vì thế, cho dù Mộ Dung Khuynh Nhan có dự định làm gì, bà cũng sẽ không thể dễ dàng buông tha.

Nghĩ đến đây, đáy mắt Liễu Mi loé lên một ánh sáng tàn nhẫn.

.....Edit & Dịch: Wattpad@EmilyTon.....

Thời điểm bữa tối --

Bởi vì sự tình đã xảy ra hôm nay, Lâm quản gia cũng không dám khắt khe khi đối mặt với Mộ Dung Khuynh Nhan. Cho nên, bữa tối được đưa đến sân Mộ Dung Khuynh Nhan, cũng không còn là đồ thừa canh cặn giống như trong dĩ vãng.

Bất quá, sau khi Mộ Dung Khuynh Nhan ăn một miếng, lập tức dừng lại, đồng thời khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh nhạt.

"Đại tiểu thư, có phải có vấn đề gì hay không?" Nha hoàn đưa cơm tới, khi nhìn thấy Mộ Dung Khuynh Nhan dừng chiếc đũa lại, trái tim nàng ta đã nhảy lên cổ họng.

Mộ Dung Khuynh Nhan ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén trực tiếp nhìn về phía nha hoàn. Sự lạnh lẽo nơi đáy mắt khiến người không rét mà run.

Đối mặt với ánh mắt mang theo cảm giác áp bức của Mộ Dung Khuynh Nhan, nha hoàn chỉ cảm thấy không thể thở nổi. Từ đáy lòng nàng ta dâng lên một nỗi sợ hãi. Nàng ta cũng không biết vì sao, chính mình lại sinh ra cảm giác sợ hãi đối với đại tiểu thư phế vật như vậy. Nàng ta cảm thấy, nếu như vẫn tiếp tục như thế, nàng ta nhất định sẽ chết vì ngạt thở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện