Mộ Dung Khuynh Nhan cũng không hề ngượng ngùng, trực tiếp liền tiếp nhận túi Lý quản gia đưa qua. Nếu đối phương cho rằng mạng mình trị giá một ngàn đồng vàng, nàng cũng không quan tâm.

"Lần này thật sự là cảm tạ ân cứu mạng của tiểu thư." Nhìn cử chỉ tự nhiên của Mộ Dung Khuynh Nhan, đáy mắt nam tử hiện lên một tia kinh ngạc, mở miệng cười nói, "Nếu không có tiểu thư, nói không chừng, hôm nay đúng thật là ngày cuối cùng của ta."

"Thiếu gia không được nói bậy." Lý quản gia một bên vội vàng mở miệng nói, "Thiếu gia ngài phúc lớn mạng lớn, sẽ không có việc gì."

Mộ Dung Khuynh Nhan phất phất tay, "Không cần cảm tạ ta, một ngàn đồng vàng này của ngươi cũng đã đủ cảm tạ. Tuy nhiên, ta cần phải thông báo trước với ngươi, lúc nãy chẳng qua ta chỉ giúp ngươi khống chế dị hỏa trong cơ thể một chút mà thôi, chưa trừ nó đi. Vì thế, bệnh tình của ngươi hiện tại chỉ là tạm thời ức chế lại. Nếu như thật sự muốn chữa khỏi hoàn toàn, cũng không phải là sự tình dễ dàng như vậy."

Lời vừa nói ra, nam tử áo tím và Lý quản gia lập tức mở to hai mắt nhìn, thời điểm nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Nhan, đáy mắt tràn ngập sự khó tin.

Đặc biệt là nam tử áo tím, hắn đương nhiên là hiểu biết về bệnh tình của mình nhất. Tuy nhiên, sau khi các y sư chẩn bệnh, đều cho rằng hắn đã mang bệnh từ trong bụng mẹ, căn bản là không có khả năng chẩn ra được bệnh, đây là dị hỏa nhập thể.

Hơn nữa, thân thể của hắn, tự bản thân hắn có thể cảm thụ rõ ràng nhất. Mỗi lần hắn tỉnh lại sau khi phát bệnh, luôn cảm thấy thân thể rất nặng nề. Hắn biết, bản thân hắn mỗi một lần có thể tỉnh lại đã là ông trời ban ân. Tuy nhiên, lúc này đây sau khi hắn tỉnh lại, thân thể lại cảm nhận được sự nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có. Có thể thấy được, y thuật của bạch y nữ tử trước mắt rất cao siêu.

"Ngươi, ngươi là làm sao biết được?" So với sự trấn định của nam tử áo tím, Lý quản gia hiện ra sự lo lắng nhiều hơn, lão chưa bao giờ có thể nghĩ tới, một nữ tử trẻ tuổi như vậy cư nhiên có thể nhìn ra được tật xấu trong thân thể thiếu gia.

"Chẳng lẽ không phải mà dị hỏa nhập thể sao?" Mộ Dung Khuynh Nhan nhíu mày, tiếp tục mở miệng nói, "Dù sao thì ta cũng chuẩn bệnh ra như thế, đương nhiên, nếu các ngươi không tin, ta cũng không quan tâm."

"Ta bất quá chỉ nói ra sự thật. Các ngươi chỉ cho ta một ngàn đồng vàng để trả công cứu hắn tỉnh lại mà thôi, cũng không phải là để chữa khỏi cho hắn! Ta cũng muốn nói rõ điểm này, muốn chữa khỏi cho hắn, một ngàn đồng vàng này chính là không đủ."

"Ngươi...... ngươi nói là ——" vừa nghe thấy những lời nói của Mộ Dung Khuynh Nhan, Lý quản gia rốt cuộc không kìm nén được sự vui sướng trong lòng. Lão tiến lên một bước, trực tiếp giữ chặt tay Mộ Dung Khuynh Nhan tay, kích động đến nỗi thiếu chút nữa là không thốt nên lời, "Ngươi nói là... ngươi có biện pháp có thể chữa khỏi bệnh cho thiếu gia nhà ta."

Không chỉ Lý quản gia, ngay cả nam tử áo tím vẫn luôn vẫn duy trì sự trấn định, lúc này cũng mang vẻ mặt kích động. Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng ánh mắt chứa đầy chờ mong của hắn lại đủ để nói lên hết thảy.

Đột nhiên bị một lão nhân kéo tay, tuy rằng biết rằng đối phương không có bất luận ý đồ gây rối với mình, nhưng Mộ Dung Khuynh Nhan vẫn cảm thấy nổi da gà, nàng vội vàng thu tay mình lại, "Đương nhiên là không đơn giản như vậy."

Nghe được lời Mộ Dung Khuynh Nhan nói, ánh mắt của Lý quản gia và nam tử áo tím trở nên mờ nhạt. Quả nhiên, bạch y nữ tử này trẻ tuổi như vậy, sao có thể chữa khỏi bệnh mà rất nhiều dược sư đứng đầu đều không có biện pháp! Hai người hết sức nản lòng như thế. Nhưng những lời nói tiếp theo của Mộ Dung Khuynh Nhan lại khiến hai người vui mừng quá đỗi, một lần nữa lại cháy lên ngọn lửa hy vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện