Vận khí gần đây của Trương Dương quả thực là rất may mắn, An lão vừa đáp ứng đầu tư tại Xuân Dương huyện, thì bên này Triệu Tân Hồng lại truyền tới tin tốt, chuyện tình danh ngạch đã định. Hắn liền đi tới trường học tìm Tống Tư Đức lấy hồ sở để khai, kỳ thực hầu như mọi chuyện của hắn đều do Tống Tư Đức thao tác. Lúc Trương Dương tới trường cũng vừa là lúc tan học, hăn trực tiếp tới lớp tìm Triệu TĨnh. Triêu TĨnh trông thấy hắn, vui sướng chạy tới: “Ca, ngươi thế nào lại rảnh rỗi tới đây vậy a!”

Trương Dương đưa tay ra xoa xoa đầu nàng, Triệu TĨnh vốn đã có chuẩn bị sẵn nên thấy thế lập tức cúi đầu né tránh. Trương Dương sờ trượt một cái không khỏi cười nói: “Được a! Có bản sự!”

Triệu Tĩnh đắc ý tươi cười: “Đó là gầy đây mỗi ngày ta đều chăm chỉ luyện tập bộ công phu ngươi dạy, cảm giác lợi hại hơn hẳn a!”

Trương Dương cười ha hả: “Đi nào! Chúng ta đi ăn!”

Triệu TĨnh lắc đầu nói: “Không được đâu! Bây giờ còn phải học thêm nữa, cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa là tới thời điểm thi vào cao đẳng rồi. Vậy chúng ta đi tới căn tin ăn đi!”

“Đi nào! Có chuyện tốt muốn nói cho ngươi đây!” Trương Dương không khỏi phân trần kéo Triệu TĨnh đi ra đến ngoài cửa thì lại gặp Trần Tuyết đang qay trờ về kí túc xá. Trương Dương biết rõ nha đầu kia tính tình lạnh lùng, nhưng vẫn chào mời lịch sự: “Trần Tuyết! Có đi ăn không? Cùng đi với chúng ta?”

Không nằm ngoài dự liệu, Trần Tuyết lắc lắc đầu: “Ta ăn rồi! Các ngươi cứ đi ăn đi!”

Nhìn bóng lưng của nàng, Trương đại quan nhân cảm thán: “Tiểu TĨnh, ngươi nói ta có đúng hay không là khó ưa lắm? THế nào mà nàng tan gay cả mắt cũng không thèm liếc nhìn một chút?”

Triệu TĨnh khanh khách cười: “Ca à! Kỳ thực Trần Tuyết rất tốt đó, nhưng người ta là con gái, xấu hổ mà!”

"Vậy ngươi thế nào không biết xấu hổ?"

“Ôi! Dám nói ta thế hả? Tìm chết phải không?”

Hai anh em lên xe rời đi. Trên xe Trương Dương vì hai tay bận cầm lái, liền bị Triệu TĨnh nhéo tai: “Thế nào? Còn dám khi dễ ta nữa không?”

Trương Dương cuống quít xin hàng, hai anh em ngồi yên hết đùa trên ô tô rồi, lúc này Trương Dương mới đưa thông báo cho Triệu TĨnh.

“Cái gì?” Triệu TĨnh nhìn qua thông báo một cái, đôi mặt trừng to lên nhìn với vẻ không thể tin nổi, sửng sốt hơn nửa ngày nàng mới hét lên được một câu: “Đây là thực sao?”

Trương Dương mỉm cười gật đầu: “Điền vào hồ sơ đi. Hai chân của ngươi đúng là đặt vào cánh cổng trường đại học sư phạm Đông Giang rồi đó tiểu nha đầu!” Tay hắn đưa lên nhẹ xoa xoa đầu Triệu TĨnh, nàng lần nay không có bận tâm tới mái tóc bị hắn vò rối tung cả lên, vành mắt nàng hơi đỏ, lúc này mới hét lên một tiếng vui sướng, ôm chầm lấy hung hăng thơm lên má hắn một cái: “Ca! Ngươi thật vĩ đại!”

Trương Dương cười cười: “Có còn cần đi học thêm nữa không?”

“Học thêm thi cử các thứ ta đã sớm chịu đủ rồi?” Triệu Tĩnh hứng phấn tới đỏ bừng cả mặt.

Trương Dương cười nói: “Nha đầu! Đừng hưng phấn quá độ nhá. Chuyện này cần phải bí mật, truyền ra ngoài sớm là không tốt đâu!”

Triệu TĨnh gật đầu liên tục, đúng là may mắn tới quá bất ngờ, khiến cho nàng kích động tới không biết phải diễn tả tâm trạng bản thân lúc này như thế nào.

Điện thoại của hắn vang lên, Trương Dương nhìn lại một chút, đó là Tô lão thái bảo hắn tới Vi Viên ăn tối, mẫu thân Từ Lập Hoa cũng ở đó. Trương Dương đáon ngay chắc là Lý Trường Vũ cũng có việc tìm mình rồi đây. Hắn liền thay đổi ý định, không ra ngoài ăn cùng Triệu TĨnh nữa, dù sao mẫu thân Từ Lập Hoa cũng đang ở Vi Viên, đưa muội muội tới đó dùng cơm luôn cũng không vấn đề gì.

Từ Lập Hoa không nghĩ Triệu TĨnh sẽ tới đây, bà cảm thấy Trương Dương đugns là có phần liều lĩnh, dù sao nơi này cũng là nhà của Lý bí thư, không được sự cho phép mà cứ tự nhiên dẫn người đến như thế thật có chút khôngphải phép. THế nhưng thấy bộ dạng Tô lão thái tươi cười vui vẻ đón khách, lại nhìn sang Lý Trường Vũ vẫn hoà ái trong lòng mới bình tĩnh lại, xem ra người nhà Lý bí thư đây thật là người nhân hậu,đối đãi với Trương Dương như người trong nhà, điều này khiến cho bà cảm thấy Trương Dương thực sự là may mắn, song lại sinh ra chút cảm giác áy náy vì bản thân mình có thể làm được cho nhi tử quá ít.

Trương Dương cùng Lý Trường Vũ vào trong phòng làm việc, Lý Trường Vũ đưa ra công văn thông báo nhập học nói: “Tháng sau trường Đảng tuyển sinh đào tạo cán bộ trẻ có năng lực. Ta đã đưa ngươi vào trong danh ngạch rồi!”

Trương Dương vui vẻ tiếp nhận tờ thông báo, trong lòng minh bạch, đây chính là phần thưởng của Lý Trường Vũ dành cho mình nói gì thì nói. Chuyện bản thân hắn đối phó với An CHí Viễn lão tiên sinh, điểm thưởng này cũng là quá nhỏ.

Lý Trường Vũ chỉ chỉ ghế sofa, Trương Dương ngồi xuống nói: “Lý bí thư, An lão làm hợp đồng thế nào?”

Lý Trường Vũ mỉm cười: “Ngươi làm ăn chính là người làm ăn. TÍnh toán của An lão rất cao, đầu tư lần này có thể là chắc chắn. Ta xem hẳn sẽ là bắt đầu thí điểm tịa Bình Hải, đại thể thế nào thì hai ngày tới ta sẽ cùng An lão bàn bạc cụ thể tiếp.”

Có thể thấy được tâm tình Lý Trường Vũ đang rất tốt, khoé môi thuỷ chung vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Có một điều hắn cũng chưa có nói cho Trương Dương, tại Giang Thành hắn không chỉ được phân công quản lý về công tác vệ sinh, văn hoá mà còn cả du lịch nữa, có thể nói khối đầu tư này của AN lão hản là trong quyền quản lý của hắn rồi, thành tích rực rỡ này hẳn là sẽ không phải chia sẻ cho ai khác.

Trương Dương nói: “Lý bí thư lúc nào thì tới Giang Thành?”

Lý Trường Vũ cười nói: “Tuần sau. Bất quá chugns ta sẽ lại nhanh chogns gặp nhau ở Giang Thành thôi!” hắn vừa nói vừa chỉ thông báo nhập học trên tay Trương Dương.

Trương Dương nói: “Học trường Đảng này xòn ra làm gì?” tiểu tử này đang muốn ám chỉ Lý Trường Vũ ngươi cũng đã tới Giang Thành làm ông lớn rồi, còn ta thì vẫn cứ là một tên tiểu chủ nhiệm ở xã thôi, thế nào cũng xem xét cho ta chút công việc thực tiễn đi chứ.

Lý Trường Vũ đương nhiên không thể không nghe ra ý tứ của thằng nhãi này, trong lòng không khỏi cười thầm, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh thấp giọng nõi: “An lão đáp ứng đầu tư tại Xuân Dương huyện rồi, công tác của Sở THương mại đầu tư chắc chắn sẽ trở lên nặng nề hơn. Ngươi tuy rằng biên chế vẫn là chủ nhiệm ban kế hoạch hoá gia đình ở xã Hắc Sơn Tử, nhưng công việc chủ yếu vẫn là công tác chiêu thương tại sở đầu tư, phải hiệp trợ công tác đầu tư của An lão cho thật tốt. Về phần công tác kế hoạch hoá gia đình ở xã chỉ cần để ý qua qua chút là được. Chuyện này ta sẽ hướng lãnh đạo cường điệu một chút.”

Trương Dương để ý đến chính là cấp bậc, thấy Lý Trường Vũ không đề cập gì tới vấn đề này, trong lòng hắn không khỏi có chút nôn nóng, hắn không nhịn được nói: “Ta không muốn chỉ là một cái phó chủ nhiệm…”

Lý Trường Vũ không khỏi cười nói: “Ngươi biết được đi học tập tại trường Đảng nghãi là gì không?”

Trương Dương nhìn lại giấy thông báo nhập học trên tay mình mới hiều ra, đây là Lý Trường Vũ đem hắn đi mạ vàng a. Sauk hi học tập tại trường Đảng trở về, hắn có thể danh chính ngôn thuận thăng chức được rồi. Trong lòng không khỏi phấn khởi lên, tủm tỉm cười nói: “Thật cảm tạ Lý bí thư!”

Lý Trường Vũ lắc đầu cười cười, không nhịn được giáo huấn hắn: “Thanh niên yêu cầu nhất là cần phải có sự tiến bộ, không thể cứ suốt ngày chăm chăm vào tăhng quan tiến chức được. Hãy thừa lúc tuổi còn trẻ àm cùng dân cùng Đảng làm việc đi. Đó chính là tiền đề cho ngươi về sau đó!”

Trương Dương âm thầm cười nhạt, ngươi cứ ầm ỹ thúc dục chuyện tình AN lão đầu tư về Xuân Dương huyện, đó không phải là vì thành tích, vì thăng quan tiến chức thì là vì cái gì? Nhưng trên mặt hắn vẫn lộ ra vẻ khiêm tốn tiếp thu lời của Lý Trường Vũ, trải qua bao thời gian rèn luyện, tư thái và hành động của Trương đại quan nhân đã tiến bộ không ít. Chí ít thì cái bộ dạng khiêm tốn kia cũng khiến cho Lý Trường Vũ hết sức vừa lòng. Nhưng Trương Dương cũng không ưa nhìn cái bộ dạng mãn nguyện đắc ý của Lý Trường Vũ, gần đấy lão có thể nói là thăng quan tiến chức, con đương danh vọng trải rộng dưới chân. Đắc ý quá sẽ quên mình là ai, quên mình rồi sẽ mất luôn cả gốc. Con mẹ nó chứ, quên ai thì quên, chứ quên ân nhân cứu mang ngươi thì không có được a. Trương Dương lừa lựa liền hỏi: “Thời gian gần đây, à… vẫn tốt chứ?”

Mặt Lý Trường Vũ Không khỏi nóng lên. Lão tử đang nói chuyện chính sự, chuyện công tác chính trị với người, thế noà ngươi lại xoay ngay sang chuyện phòng the. Nhưng tư duy chính trị của Lý bí thư đâu có như người thường, động não lại một chút hắn lập tưucs nghĩ ra ngày, biểu hiện vừa rồi của mình là ra vẻ đắc ý quá, người ta đây chính là nhắc nhở khéo léo mình. Nhớ tới bản lãnh thần quỷ khó lường của Trương Dương, ý nghĩ của Lý Trường Vũ lập tức thanh tỉnh lại, với ai cũng có thể như thế nhưng trước mặt tiểu tử này thì không. Hắn không những bản lãnh thần sầu mà còn biết không ít chuyện mật của mình. Bất quá nói thật ra, gần đây hắn gặp Cát Xuân Lệ kia quả thật như cá gặp nước. Cát Xuân lệ vừa đi được mấy ngày, hắn cũng không thanh tâm quả dục nổi vài ngày. Ngay cả lão bà Chu Hồng Mai chưa thèm động đến đã lâu kia cũng mang ra … vài lần. Biểu hiện sinh lý mạnh mẽ như vậy là đều được Trương Dương ban tặng cho. Hắn kho khan một tiếng nói: “Cũng khá!” Nói những lời này ra khỏi mồm mới chút chút hối hận, nói vậy chẳng hoá ra nhận mình ngày xưa vô năng à? Cũng may Trương Dương không có tiếp tục dây dưa đề cập tới nữa: “Lý bí thư, Dương Thủ Nghĩa kia là người như thế nào?”, biết Dương Thủ Nghĩa là ngườ tiếp nhận lại cái ghế của Lý Trường Vũ, trong lòng Trương Dương không khỏi có chút phiền muộn, dù sao trong quá khứ bản thân mình với con lão cũng phát sinh xung đột. Hiện tại Lý Trường Vũ rời đi, lão lại lên nắm quyền, có xét lại chuyện xưa hay không khó nói lắm.

Lý Trường Vũ đương nhiên minh bạch Trương Dương lo lắng điều gì, hắn châm một điếu thuốc đưa lên miệng dít một hơi rồi nói: “Ta còn ở tại Giang Thành, hơn nữa An lão đầu tư cũng là do ngươi tranh thủ được. Đừng nói là tại Giang THành, ngay cả tỉnh này An lão cũng rất có ảnh hưởng.” Những lời này chính là nói tiểu tử ngươi phải lo cái gì? Chỉ cần ta còn tại vị ở Giang THành, Dương Thủ Nghĩa kia vẫn là thuộc cấp của ta, hắn dám động đến ngươi sao? Chưa kể tới ngươi còn có quan hệ với An Chí Viễn lão tiên sinh, chỉ cần có thể khéo léo thắt chặt mói quan hệ này, Dương Thủ Nghĩa dám đắc tội ngươi sao?

Trương Dương cười nói: “Sau này ta phải gọi ngài là phó thị trưởng rồi!”

Lý Trường Vũ tuy đắc ý lắm nhưng miêng miệng vẫn ra vẻ trách: “Nói bậy… cái gì mà bí thư với thị trưởng, chúng ta là người một nhà. Cứ gọi Lý thúc được rồi.” Nói xong Lý Trường Vũ cũng có chút hơi sửng sốt, thế nào chính mình lại sản sinh ra cảm giác thân cận với tiểu tử này đến như vậy nhỉ?

Trương Dương cũng có chút cảm động, nói gì thì nói quan hệ giữa hắn với Lý Trường Vũ vốn là quan hệ vừa lợi dụng, vừa uy hiếp lẫn nhau, lâu dài trờ thành ăn ý và hợp tác đôi bên cùng có lợi. Trên quan trường vốn chỉ có hai loại quan hệ này tồn tại.

Lúc dùng cơm tối, Từ Lập hoa nguyên bản không dám ngồi chung với Tô lão thái và Lý Trường Vũ, nhưng vì Tô lão thái và Trương Dương nên hai mẹ con bà và Triệu TĨnh cũng miễn cưỡng ngồi chung mâm luôn. Biểu hiện của Lý bí thư vô vùn hoà ái, hỏi thăm vấn đề học tập của Triệu TĨnh, còn quan tâm hỏi xem có cần hắn hỗ trợ gì không. Lúc này Trương Dương mới đắc ý đem truyện danh ngạch vào đại học sư phạm Đông Giang ra nói cho Lý Trường Vũ. Lý Trường Vũ nghe xong không khỏi đánh giá lại Trương Dương này một phen, tiểu tử này bước chân vào quan trường chưa lâu, thế nhưng ở trong đó lại như cá gặp nước. Ngẫm lại hắn chính là một Bá Nhạc a, trong lòng khổng khỏi có chút hài lòng, Lý Trường Vũ lại nói: “ Đại học sư phạm Đông Giang chính là trường học cũ của ta, ta có vài tên đồng học sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường làm giảng viên. Nếu như cần thiét, ta cũng có thể giúp đỡ một chút.” Làm cho Lý bí thư, sắp tới là phó thị trưởng Giang THành nói ra những câu này đã là quý hoá lắm, điều này khiến cho Từ Lập Hoa và Triệu TĨnh không khỏi kinh sợ.

Tô lão thái thì đặc biệt thích Triệu TĨnh, nha đầu này nhanh môm nhanh miệng, lại thông minh hoạt bát, trò chuyện cùng Tô lão thái rất hợp ý. Lý Trường Vũ nhìn vật trong lòng bỗng cảm thấy mọt tình cảm ấm áp khó nói lên lời, loại tình cảm này chính là sự ấm áp của tình cảm gia đình. Là một người vốn quen lạnh lùng tránh đấu, đấu đá tàn khốc thì tối khát khao có được thứ tình cảm này. Hắn đầy cảm xúc nhìn Trương Dương, chính là thanh niên này đã làm cải biến nhân sinh của hắn.

Lý Trường Vũ mỉm cười: “Triệu Tĩnh nữ hài tử này thật tốt a, lần sau rảnh rỗi cứ tới đây chơi.”

Tô lão thái nói: “Ngươi không phải vẫn muốn có một đứa con gái sao. Triệu TĨnh xin xắn gnaon ngoãn như thế, không bằng nhận làm con gái nuôi đi a!” Lão thái đúng là tính tình hết sức ngay thằng, cứ nghĩ sao là nói vậy

Từ Lập Hoa kinh sợ nói: “Đại nương đừng nói như vậy chứ!”

Lý Trường Vũ cười nói: “Ta thực ra cũng muốn, nhưng chẳng hay ý tứ Triệu TĨnh thế nào thôi!”

Triệu TĨnh sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi là huyện uỷ bí thư người ta muốn nhận mình là con nuôi, vội hướng đôi mắt to sang cầu cứu Trương Dương. Trương Dương cũng minh bạch tâm tư của Lý Trường VŨ, hắn là muốn thân càng thêm thân, Triệu TĨnh nhận hắn là cha nuôi cũng là chuyện tốt, Trương Dưng ngược lại hoàn toàn không có ý kiến gì, đối với đứa em gái này hắn thập phần thương yêu, nếu nó nhận Lý Trường Vũ làm cha nuôi, sau này có tìm hắn hỗ trợ, Lý Trường Vũ tự nhiên là không thể trốn tránh được, như vậy mình cũng có thể tránh được không ít phiền phức. Vì thế hắn mỉm cười gật đầu.

Tô lão thái mặt mày tươi cười rạng rỡ: “Tĩnh nhi a! Còn không mau gọi một tiếng cha nuôi đi!”

Triệu TĨnh lúc này mới đỏ mặt nhỏ giọng kêu một tiếng cha nuôi, Lý Trường Vũ cũng tươi cười rạng rỡ.

Từ Lập hoa trên mặt không khỏi vui mừng xúc động.

Trương Dương lại nói: “Đây cũng chỉ là cha nuôi trên danh thôi!”

Lý Trường Vũ bật cười ha hả: “Ngươi a! Nghĩ ta nhỏ mọn như vậy sao?” Hắn quay trờ vào phòng làm việc cầm một cái bút máy ngòi vàng ra đưa cho Triệu TĨnh: “Cầm lấy! Hy vọng ngươi sau này có thể sử dụng nói để viết, sản sinh ra những áng văn chương!” Rốt cuộc đúng là lãnh đạo, lời nói rất alf hùng hồn.

Triêu TĨnh tay run run nhận lấy mà trong lòng không khỏi vô cùng kích động. CÙng một ngày mà nàng gặp được những chuyện cứ như mơ vậy. Trong lòng nàng rõ ràng có thể được như vật chính là nhờ tiểu ca của nàng.

Lý Trường Vũ rời đi Giang THành cùng An lão kí kết hợp đồng để cho tập đoàn An Thái của lão đầu tư phát triển du lịch tại Thanh Thanh Sơn. Giá trị của bản hợp đồng lên tới hai triệu đô la Hồng Kông, sưk kiện này gây chấn động toàn Giang Thành, đương nhiên chấn động nhất chính là thượng tầng lãnh đạo tại Xuân Dương huyện.

Tất cả các thành viên trong huyện uỷ đều vốn không còn cơi Lý Trường Vũ là một thành viên trong ban lãnh đạo huyện vì hắn đã sớm chắc chắn thăng nhiệm lên Giang THành. Tất cả mọi người đều bị tin tức này làm cho chấn động. Lý bí thư ra tay quả nhiên tuyệt diệu, sự kiện này trước đó còn không hề ra được một chút phong thanh nào, thế mà chỉ trong chớp mắt, một bản hợp đồng không thể tin nổi được kí kết. Nhìn bên ngoài thì có thể thấy đây là cái phúc cho Xuân Dương huyện, nhưng tinh tế mà xem xét, đây chính là một nước cờ rất cao tay cảu Lý Trường Vũ. Trước khi đi, hắn vẫn cố làm cho xong sự tình này, nếu như thành công thì đay chắc chắn là công lao thuộc về hắn, còn nếu như không, trách nhiệm cũng không thể quy kết lên người hắn được, mà trách nhiệm này sẽ được trao kèm với chiếc ghế của người tân nhiệm vào vị trí của hắn. Một nước cờ không thể cao tay hơn, không thể không khiến cho người khác phải bái phục.

Thế nhưng đối với tân nhiêm Dương Thủ Nghĩa mà nói đây là ích kỷ, là tần nhẫn, là tuyệt tình. Dương Thủ Nghĩa đang ngồi trong phòng làm việc, khói thuộc lập lờ bay lượn, hắn đang hết sức căm tức, chuyện tình An lão đầu tư tại Xuân Dương huyện lớn như vậy mà hắn không nghe được một chút phong thanh nào. Điều này chứng tỏ ngay từ đầu Lý Trường Vũ kia đã gạt bỏ hắn ra, nhưng cũng phải nói tên gia hoả đó bảo mật tin tức quá tốt. Tâm tình của Dương Thủ Nghĩa đang cực kì kém, nếu như chuyện này có thể lúc hắn nhậm chức mới bắt đầu thì có thể vẻ vàng biết bao. Nếu như thế thì hắn sẽ nổi bật hơn hẳn Lý Trường Vũ kia suốt bă năm cũng không có làm gì nổi bật. THế nhưng bây giờ điều đó chỉ là mộng tưởng mà thôi, Lý Trường Vũ kia căn bản không cho hắn cơ hội đó.

Dương Thủ Nghĩa cần một người để phát tiết, nghĩ tới nghĩ lui, hắn phát tiết lên đầu chủ nhiệm sở thương mại và đầu tư Triệu Thành Đức. Ngươi thân là chủ nhiệm mà cái tên phó chủ nhiệm kia làm một chuyện lớn như thế sau lưng ngươi nguơi cũng không biết? Biết cũng không nói sớm cho ta, muốn dấu ta phải không?

Triệu Thành Đức rất nhanh minh bạch ý tức của Dương Thủ Nghĩa, hắn đau khổ nói: “Dương bí thư a. Ngươi hẳn cũng biết Lý phó thị trưởng kia hẳn là muốn nuốt một mình miếng thịt này để lấy thành tích với lãnh đạo trên thành. Hơn nữa sở thương mai đầu tư có hai người quản là ta và Trương Dương, kêu gọi đâu từ thẳng thắn mà nói chỉ là một gã buôn nước bọtchứ có thực quyền gì, biên chế của hắn lại là ở xã Hắc Sơn Từ, ta mặc dù là lãnh đạo nhưng cũng chẳng làm gì nổi hắn. Chuyện này thực sự là mãi tới khi hợp đồng được kí kết ta mới biết.”

Dương Thủ Nghĩa vẫn còn chưa hết giận: “Thân tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính. Thật không biết cán bộ như ngươi thì quản lý cái gì. Quốc gia trả lương cho ngươi để làm gì?”

Triệu THành Đức bị chửi không vuốt mặt kịp, trong lòng thầm mắng con mẹ ngươi bất quá thua Lý Trường VŨ phát hoả với ta làm cái con mẹ gì. Trước thế chó nào cũng không thấy ngươi hỏi đến chuyện tình ở sở thương mại đầu tư bao giờ. Giờ bị người khác đoạt mất, thế nào lại sốt ruột thế? Trong lòng thầm chửi là thế nhưng đương nhiên ngoài mặt vẫn làm ra vẻ đau khổ không dám có ý kiến lại.

Dương Thủ Nghĩa căn phẫn ném cái tàn thuốc xuống đất, hưng hăng dùng chân di di: “Cái tên Trương Dương kia! Một phó chủ nhiệm mà cũng dám tự chủ trương? Không thèm báo cáo xin ý kiến thượng cấp? Nếu như mỗi người đều làm việc cí kiểu vượt cấp như hắn thì đám cán bộ chugns ta chẳng phải là thành thùng rỗng kêu to sao? Ngươi là lãnh đạo thì hãy trông nom hắn cho thật tốt đi.”

Triệu THành Đức liên tục gật đậu, nhưng trong lòng thầm nghĩ ở cả cái Xuân Dương huyện này ai mà chả biết sau lưng Trương Dương là Lý Trường Vũ, trước là huyện uỷ bí thư, nay đã làm tới phó thị trưởng Giang Thành. Ngươi muốn thì cứ tự đi mà làm, bảo ta làm cái gì. Lão tử không muốn đắc tội với người ta a!

Dương Thủ Nghĩa lại rút ra một điếu thuốc, Triệu Đức nghĩa vội vàng đưa bật lửa tới châm lửa cho hắn, Dương Thủ NGhĩa cố dít lấy một hơi dài, lấy lại bình tĩnh, hắn thấp giọng nói: “An lão đã kí hợp đồng đầu tư về Xuân Dương, công tác của sở kế hoạch đầu tư khẳng định ngày sẽ trổ nên nặng nề hơn. Chỉ có hai ngươi sợ rằng sẽ gặp nhiều có khăn. Có vấn đề gì cứu nói với ra, ta sẽ toàn lực hỗ trợ.”

Triệu Thành Đức lập tức hiểu ra, Dương bí thư dù sao cũng là Dương bí thư, phương pháp chỉnh người đúng là không thiếu. Hắn vốn nhìn Trương Dương không vừa mắt, lấy cớ mở rộng sở thương mại đầu tư là cái cớ, thực chất là hắn muốn lợi dụng chuyện này đá bay Trương Dương ra khỏi đó. Cho dù không đá đi thì cũng gạt Trương Dương ra rìa. DÙ sao điều này Triệu Thành Đức cũng không có ý kiến gì, bất hiển sơn, bất lộ thuỷ. Lý Trường Vũ tuy rằng là phó thị trưởng Giang THành, nhưng tại Xuân Dương thì bí thư huyện uỷ Dương Thủ Nghĩa mới là đương gia. Mặc dù quyền cao chức trọng hơn đấy, nhưng phép vua vẫn thua lệ làng, lưucj ảnh hưởng kém đi thì tất yếu là Dương Thủ Nghĩa làm gì Lý Trường Vũ cũng khó mà có cách can thiệp.

Nghĩ thấu đáo điều này trong lòng Triệu THành Đức thản nhiên, dù sao cũng cứ làm tốt bổn phận là được, hai bên đều không phải là chỗ lão tử có thể đắc tội được, Dương Thủ Nghĩa ngươi cũng đừng có ép người.

Dương Thủ Nghĩa lúc này mới đưa ra ý đồ của hắn: “Lão Triệu a! Ta dự định điều phó cục thuế Tống Thụ Thành sang làm trợ thủ cho ngươi, sắp tới công việc càng ngày càng nặng nề. Làm vậy một là chia sẻ gánh nặng cho ngươi, hai là đem sở thương mại vực dậy.”

Triệu Thành Đức trong lòng có điểm khó chịu thế nhưng trước mặt Dương Thủ Nghĩa không có dám biểu lộ ra, ai cũng rõ phó cục thuế Tống Thụ Thành kia là người của Dương Thủ Nghĩa, biến động tại Xuân Dương huyện lần này cũng không phải là nhỏ, nguyên bản tưởng là sau khí cực trưởng cục thuế Cát Dục Tài về hưu, Tống Thụ THành nghiễm nhiên sẽ tiếp nhận chiếc ghế này, ai ngờ lại lòi ra một Vương Bác Hùng từ xã nào vọt một cái lên thẳng làm cục trường cục thuế. Thằng thừng mà nói, luận về thủ đoạn hay tuổi tác thì Vương Bác Hùng đều hơn Tống Thụ Thành. Điều này làm cho tình cảnh của Tống Thụ Thành trở lên khó xử. Chuyện này Dương Thủ nghĩa đã ngầm đáp ứng cho Tống Thụ THành hưng cuối cùng lại chẳng đâu vào đâu khiến cho Dương bí thưu có phần áy náy, hiện tại đưa Tốn Thụ THành về làm phó chủ nhiệm sở thương mại đầu tư này cơi như là bồi thường cho hắn.

Triệu Thành Đức trong lòng có chút bực bội, hắn đương nhiên là không muốn phải xẻ phần với người khác, Dương Thủ Nghĩa ngươi làm vậy hẳn là muốn thao túng luôn cả ta lẫn cái sở đầu tư này, ngoài mặt tự nhiên có chút bất mãn nói: “Dương bí thư an bài như thế cũng tốt, sở công thương dù sao công tác cũng khá nặng nề, cho nên ta bình thường ít quan tâm đến công việc ở sở đầu tư được. Không bằng để cho Tống Thụ Thành làm chủ nhiệm đi.”

Hắn đây là vf tức giận mà nói vậy, không ngờ Dương Thủ Nghĩa lại lập tức đồng ý: “Cũng tốt, cứ quyết định như thế đi. Ngươi cứ chuyện tâm phụ trách như cũ đi. Công việc tại sở đầu tư cứ để lão Tống phụ trách chính, đồng thơi hỗ trợ thêm cho ngươi tại sở công thương.”

Triệu Thành Đức quả thật hối hận khi vừa thốt ra lời vừa rồi, sở đầu tư tuy rằng hiện tại tiếng tăm chỉ là một tiểu ban, thế nhưng khi An lão đã ký kết hợp đồng đầu tư thì lực ảnh hưởng của sở đầu tư lại tăng vọt. Món tài chính khổng lồ đó chỉ có khiến cho các ban ngành khác tròn mắt nhỏ nước miếng mà nhìn. Đúng là trên quan trường ko thể hành động theo cảm tính được, vưa mứoi nói xong đã bị Dương Thủ Nghĩa túm ngay được, hiện tại có hối cũng đã muộn.

Lý Trường Vũ đi rồi thì tại Xuân Dương phát sinh hàng loạt biến động, Trương Dương vẫn là nghe Ngưu Văn Cương nói, tiểu tử này tuy rằng không phải là người trong thể chế, thế nhưng cục trưởng cục tài chính là cha của hắn, cho nên tin tức của hắn so với những cán bộ bình thường còn linh hoạt hơn nhiều.

Trương Dương vừa nghe được Tống Thụ THành nhanh chóng trở thành chủ nhiệm sở thương mại và đầu tư kiếm phó chủ nhiệm sở công thương, không khỏi cảm thấy giật mình. Cái tên Tống THụ Thành này là tự nhiên hắn biết, con trai hắn là Tống Đại Minh vì đắc tội với mình mà từng bị mình bẻ gãy hai ngón tay. Trương Dương tuy rằng chưa có gặp mặt Tống Thụ THành, thế nhưng cừ hận thì coi như đã tạc, giờ lại nghe hắn trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình. Trong lòng nhanh chóng minh bạch hẳn là Dương bí thư bắt đầu bắt tay vào công cuộc trả đũa mình. Lần trước chính là mình nện cho con của lão một trận, nay lại giúp Lý Trường Vũ cướp đi miếng ăn béo bở cửa hắn, hắn không ghi hận trong lòng mới là lạ. Trương đại quan nhân lần này coi như là ở lại chịu hậu quả.

Ngưu Văn Cường nói: “Trương Dương, đừng trách ta không có nhắc ngươi trước, Tống THụ Thành kia đích thị là một tên tiểu nhân không hơn không kém, tại chính trường Xuân Dương danh tiếng hết sức thối. Sau này ngươi phải cẩn thận đó.”

Trương Dương hơi nhếch mép lên cười nhưng cũng không có nói gì, lão tử dù sao cũng là biên chế chính thức tại xã Hắc Sơn Tử, cùng lắm thì ta **** cần làm ở sở thương mại đầu tư, muốn chơi ta sao? Tống Thụ Thành ngươi còn chưa đủ tư cách.

Lúc này Vương Bác Hùng cùng Khương Lượng, Triệu Tân vĩ đều đã vào phòng hát, thông quan Trương Dương làm cầu nối, bọn họ đã thập phần quen thuộc nhau, hiện tại có thể coi là một hội được rồi.

Ngưu Văn Cường mở bia đưa cho mỗi người một chai: “Ta đã đặt tiệc tại Kim Khải rồi, trưa nay chugns ta ai cũng không thể không có mặt, nhất định không say không về.”

Triệu Tân Vĩ cười nói: “Ta đã gọi điện cho Đỗ Vũ Phong rồi, hắn nói buổi trưa chắc chắn sẽ tới.”

Khương Lượng cười nói: “Hắn tới rồi, trưa nay nay để hắn an bài!”

Mấy người cùng hướng ánh mắt nhìn Khương Lượng, lời này của hắn nhất định có ngụ ý. Khương Lượng cười nói: “Sở trưởng sở cảnh sát Thành QUan đã được xác định. Các ngươi nói có cần phải mời khách không đây?”

Vừa nói xong thì vừa lúc Đỗ Vũ Phong tới.

Bầu không khí nhất thời trở lên sôi động, kỳ thực trong bọn họ Đỗ Vũ Phong vốn là cấp bậc thấp nhất, hiện tại cuối cùng tâm nguyện bao nhiêu lâu cũng được đền bù, trong lòng hắn hứng phấn không sao kiềm được, lập tức chắp nói: “Mấy an hem yên tâm, hôm nay cứ ăn uống hát hò ngủ nghỉ thoải mái, tất cả cứ tính lên người ta.”

Ngưu Văn Cường cười nói: “Cái chữ ngủ này xem chừng là rất học vấn a! Ngươi định tính an bài thế nào đấy?”

Khương Lượng mắng: “Tiểu tử ngươi định làm hư hỏng những cảnh sát nhân dân chúng ta sao? Cẩn thận ta xử lý ngươi đó!” Cả đám người cười ồ lên.

Vương Bác Hùng kéo Trương Dương tới bên, thấp giọng hỏi: “Trương Dương a. Lần này ở huyện biến động lớn không ít a. Ngươi biết tân nhiệm cục trưởng cục công thương là ai chưa?”

Trương Dương lắc đầu, đối với hắn mà nói, những biến động ở thượng tầng thế này rất xa xôi, huống chi hắn cũng chưa rõ tin tức thế nào.

Vương bác Hùng uống một hớp bia rồi thấp giọng nói: “Hồ Ái Dân!” Từ giọng nói đã nghe ra vẻ bất mãn, Hồ Ái Dân tại xã Hắc Sơn Tử chỉ là kẻ bại trận trong cuốc đấu tranh chính trị dưới tay Vương Bác Hùng. THế nhưng chỉ cjớp mắt một cái hắn đã đề thăng lên, không những thế mà còn vọt thẳng lên ngồi trên cái ngai vàng cục trưởng cục công thương. Đưa tầm mắt nhìn xa xa ra, hẳn là tương lai cái vị trí phó chủ tịch huyện nhiều khả năng sẽ trở thành cái mục tiêu tranh chấp của cả hai, xem chừng con đường làm quan sắp tới hẳn là sẽ lại phải cùng Hồ Ái Dân quyết đấu một hồi quyết liệt, thậm chí mọt mất một còn. Hắn thầm cản thán đúng là ông trờ sắp đặt cho hắn cùng Hồ ÁI Dân trờ thành đối thủ cả đời của nhau.

Trương Dương cũng chẳng lo lắng gì đến Hồ Ái Dân, dù sao mình và hắn cũng không có nhiều khả năng xuất hiện tại một địa phương, hắn thở dài cám thán đúng là cục diện chính trị ở huyện thật phúc tạp hơn xa ở xã nhiều lắm.

Vương Bác Hùng nhắc nhở Trương Dương: “Từ Triệu Bân có quan hệ khá gần gũi với Dương bí thư, sau này ngươi cũng nên cẩn thận một ít.”

Đây chính là người thứ hai trong ngày nhắc nhở hắn phải cẩn thận, Trương Dương mỉm cười nói: “Ta trước giờ vẫn là người không phạm đến mình thì mình cũng không phạm tới người. Còn nếu bọn họ thích tìm phiền phúc thì ta cũng không có ý kiến gì.”

Vương Bác Hùng nhìn Trương Dương với còn mắt đầy thâm ý, hắn đương nhiên quá rõ ràng tính cách của tiểu tử này, giả như nếu ai chọc hắn, sợ rằng đúng là sẽ của ăn quả đắng. Có một chút mà mọi người không rõ đó là Lý Trường Vũ đi Giang Thành tại sao lại không mang Trương Dương theo. Nếu có hắn che chờ, tiểu tử này hẳn là sẽ có không gian phát triển hơn. Chim sẻ sao hiểu được chí chim hồng, bọn họ đương nhiên không thể biết được ý đồ của Lý phó thị trưởng chính là muốn bố trí một con cờ chiến lược tại Xuân Dương, đây chính là con cờ chủ chốt để hắn có thể nắm được quyền ảnh hưởng và có được lợi ích chính trị từ Xuân Dương.

Trương Dương rất nhanh được lĩnh giáo thế nào là tính tình có thù tất báo của tên tiểu nhân Tống Thụ Thành. Sau khi đảm nhiệm chức vụ được hai ngày, đến ngày thứu ba, hắn liền triệp tập cuộc họp trong sở thương mại đầu tư.

Hội nghị được tổ chức tại phòng họp của sở công thương, Trương Dương nguyên vốn tưởng rằng sở thương mại đầu tư chỉ có ba người là hắn, Triệu Thành Đức và Tống Thụ THành. Vậy mà khi tới phòng họp lại thấy có đến bảy người. Triệu THành Đức bởi vì trong lòng bất mãn với cách xử lý của Dương Thủ Nghĩa mà lấy cớ khác từ chối không thèm tham gia hội nghị. Kỳ thực Tống Thụ THành cũng chỉ là vì ngại những vấn đề nhạy cảm nên mới mời Triệu Thành Đức tới họp, hắn không tới càng làm cho Tống Thụ THành mừng.

Ngoại trừ Tống THụ THành cùng Trương Dương còn có năm người khác nữa, gồm phụ ban tài vụ sở công thương Tô Nham, phụ trách ban tuyên truyền sở công thương Vương Lỵ, phụ trách ban du lịch Vu Tiểu Đông, nguyên cục phó cục thuế Khang Quốc Cường, và lái xe Vương Tại Hoà. Hai vị này vốn là thân tín của Tống THụ THành từ lúc còn ở cục thuế, này đi rồi cũng mang theo sang đây để kiếm trác.

Thực sự làm cho Trương Dương có một chút lưu ý đó là Vu Tiểu Đông, vị phụ trách ban du lịch này là một mỹ nữ rất có danh tiếng ở Xuân Dương huyện. Trước đây từng là diễn viện kịch tại Xuân Dương. Sau có lãnh đạo tỉnh xuống Xuân Dương thị sát, nàng được trưng dụng làm hướng dẫn viên du lịch tại đây. Sau những truyện này nọ nọ kia với các vị lãnh đạo, tự nhiên là nàng được cất nhắc lên làm chủ nhiệm ban du lịch của huyện. Lãnh đạo huyện cũng không ít người mơ tưởng tư sắc cảu nàng, nhưng có điều đây là hàng của thượng tầng lãnh đạo tỉnh, nên đương nhiên chẳng ai dám vuốt râu hùm cả.

Trương Dương ngồi xuống cạnh chỗ Vu TIểu Đông, ánh ămts ko khỏi nhìn vào bộ ngực phập phồng của nàng. THật sự là ghê gớm a! Con mẹ nó chứ, không khác gì đôi quả bóng.

Vu Tiểu Đông tựa hồ cảm nhận thấy ánh mát mê mản của Trương Dương, trong lòng có chút cười khỉnh, hơi cúi người về phía trước một chút, cố tình để lộ ra bộ ngực luôn khiến cho nam nhân phải si mệt này.

Tống Thụ THành thấy thế trong lòng thầm chửi đổng một câu, vừa để ý vừa không thể không thừa nhận Vu Tiểu Đông quả thực rất hấp dẫn. Hắn ho khan một tiếng để lấy lại sự tập trung cho mấy người, sau đó nói: “Tất cả mọt người đều đã biết, hôm nay sở thương mại đầu tư chúng ta có cuộc họp đầu tiên kể từ khi thành lập. Từ nay về sau chúng ta chính là những chiến hữu đứng chung một chiến hài!” Hắn tự cho là mình lên tiếng rất dí dỏm, miệng tủm tỉm cuòi nhìn mọi người, Khang Quốc Cường cùng Lương Tại Hoà cuống quýt vỗ tay, hai tên này vốn là thân tín nên quá hiểu rõ tính cách của Tống THụ Thành như thế nào. Tô Nham cùng Vương Lỵ cũng vỗ tay theo, Trương Dương cùng Vu Tiểu Đông cũng đành hời hợt vỗ tay theo cho xong chuyện.

Tống THụ Thành đeo cái kính lên, hắng giọng rồi nói: “Trước tiên ta tuyên bố phân công công tác tại sở thương mại và đầu tư của chúng ta…” Hắn lại ho khan môt tiếng theo thói quen rồi tiếp: “Cấp trên phái ta tới làm lãnh đạo tại sở mới vài ngày, sau khi nghiên cứu tỉ mỉ tình hình công tác, à…” Ánh mắt hắn hơi liếc nhìn Trương Dương qua cặp kính. “Phó chủ nhiệm thứ nhất Tô Nham phụ trách chủ trì công tác thường vụ, phó chủ nhiệm Vương Lỵ quản lý công tác tài vụ, phó chủ nhiệm Vu Tiểu Đông phụ trách công tác tiếp đãi chiêu thương, phó chủ nhiệm Khương QUốc Cường đảm bảo công tác hậu cần, phó chủ nhiệm Lương Tại Hoà phụ trách quản lý và đảm bảo phương tiện…” Nói đến đây hắn dừng một chút rồi tủm tỉm cười nhìn Trương Dương: “Tiêu Trương phụ trách công tác liên lạc.”

Trương Dương trong lòng nổi giận, con mje lão Tống nhà ngươi chứ, tất cả những người khác đều là phó chủ nhiệm a. Còn ta thân là nguyên lão ở đây, mà ngay cả chúc danh phó chủ nhiệm cũng bỏ đi, phụ trách liên lạc cơ sở không phải chính là loại tar a sao? Con mje nó, vậy thì thà trở về Hắc Sơn Tử làm chủ nhiệm ban kế hoạch hoá gia đình còn hơn. Trương Dương không nói gì, cấm lấy chén trà nhấp một ngụm

Tống Thụ THành lại nói: “Xét thấy sở thương mại và đầu tư chúng ta mới thành lập, cho nên không thể chiếu cố chu đáo cho tất cả mọi người, ta tại đây cũng không có phòng làm việc riêng. Tiểu Lương a, ngươi cùng tiểu Trương hai người còn trẻ, nên làm gương đi.”

Lương Tại Hoà lập tức nói: “Ta không cần phong làm việc!”

Trương Dương cười nhạt, ngươi là một tên xa phu, phòng làm việc của ngươi chính là cái ghế tài xế, chứ ngươi cần chó gì phòng làm việc. Trương Dương trước đây làm việc tại đây hầu như cũng không có dùng qua phòng làm việc, thế nhưng không dùng không có nghĩa là vô dụng, hiện tại Tống Thụ Thành rõ ràng là muốn đem hắn đuổi ra khỏi đây, đây đã là liên quan đến vấn đề mặt mũi rồi. Trương Dương lạnh lùng nhìn Tống THụ Thành, trong lòng thầm xem ngươi hôm nay ra cái dạng gì.

Tống Thụ THành nói: “Việc cấp bách của sở thương mại đầu tư chúng ta hiện tại là an bài chu đáo kế hoạch đầu tư của An lão, chuyện này ta nghĩ mọi người theo như phân công cô gắng trong thời gian ngắn nhất hoàn thành!” Hắn nhìn Trương Dương một chút nói: “Tiểu Trương đem công tác của sở trong giai đoạn trước làm báo cáo chi tiết rồi gửi lại cho một người, để cho mọi người có thêm chút lý giải về tình hình.”

Trương Dương mỉm cười: “Ta đâu phải chủ nhiệm của sở, ta chỉ là một cái hư danh, công việc cụ thể tốt nhất ngài nên hỏi Triệu chủ nhiệm!”

Tống Thụ THành trầm mặt xuống: “Tiểu Trương! Ngươi có thái độ gì vậy? Đối với công việc sao lại có thể có thái độ tiêu cực như vậy chứ?”

Trương Dương không nói gì, đứng lên bước ra ngoài cửa.

Tống Thụ Thành sửng sốt: “Ngươi đây là cái thái độ gì vậy?”

Trương Dương mỉm cười nói: “Xin lỗi Tống chủ nhiệm! Ta buồn tiểu quá, không nhịn được!”

Vu Tiểu Đông phì cười một cái, nhưng ý thực được có chút thất thố vội vàng nín cười, mấy người xung quanh cũng đang cố gắng nín nhịn trông rất khổ sở. Trương Dương căn bản không thèm để ý tới Tống Thụ THành sắc mặt sầm lại, xoay người đi ra ngoài.

Trương Dương cũng không để ý chuyện Tống Thụ Thành chèn ép mình. Cứ để hắn hiện tại đắc ý, sóm muộn gì cũng còn cửa An lão, chỉ cần không có Trương Dương ta, cái sở thương mại đầu tư các người đừng hoàng thành.

Trương Dương từ trong WC đi ra, vừa lúc gặp nguyên chủ nhiệm Triệu Thành Đức, tươi cười cùng hắn bắt chuyện.

Triệu Thành Đức cười nói: “Thế nào? Họp xong chưa?”

Trương Dương thở dài nói: “Triệu chủ nhiệm, ngươi đúng là không trượng nghĩa, nói đi là đi, ngay cả chào hỏi cũng không nói!”

Trên mặt Triệu Thành Đức có chút bất đắc dĩ: “Quyết định của cấp trên, ta nào có biện pháp. Bất quá ta vừa đi, sở mở rộng không ít a!” Nhưng lời này rõ ràng là mang hàm ý đả kích, Tống Thụ Thành muốn gạt Trương Dương ra rìa là rõ ràng, điều đó thì ai cũng thấy. Triệu Thành Đức ở đây là muốn khiến cho Trương Dương cùng Tống THụ Thành đấu nhau một trận oanh oanh liệt liệt. Nhưng hiện tại Trương Dương ở trong thể chế đã lâu, cũng không còn là một kẻ dễ bị xung động như vậy, hắn cũng nhìn ra Tống Thụ Thành cố ý bức mình phát hoả, thế nhưng càng là như thế lão tử càng không để cho ngươi như ý. Tuy rằng Trương Dương có Lý Trường Vũ làm chỗ dựa, nhưng hiện tại Lý Trường Vũ đã đi Giang Thành. Núi cao hoàng đế xa, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần thiết phải phiền đến người ta. Xác định rõ ràng thái độ của Tống THụ Thành, Trương Dương đã bắt đầu xây dựng đối sách. Ngươi muốn chơi thì cứ chơi, lão tử không có thời gian rỗi chơi với ngươi đâu.

Hắn hướng Triệu Thành Đức cười cười nói: “Tống chủ nhiệm muốn đem trưng dụng phòng làm việc cũ của ta và ngài, hiện tại người trong sở nhiều lắm, có tới sáu phó chủ nhiệm cơ mà, về điểm này xem ra đây thực sự là thiếu thốn.”

Triệu Thành Đức cũng không khỏi nở nụ cười: “Nếu không thì ở phòng của ta cứ kê thêm vài cái bàn!”

Trương Dương cười nói: “Quên đi, sau này chỗ này ta cũng ít tới, tới lại làm cho người ta khó chịu, ngài cũng nên xem xét lại vị trí của mình đi, Tống chủ nhiệm cũng rất có năng lực đó.”

Đây cũng là chuyện Triệu THành Đức đang lo lắng nhất, vẻ tươi cuòi trên mặt không khỏi ngưng lại.

Lúc này Vu TIểu Đông từ trong phòng họp đi ra, hướng Trương Dương đứng xa xa gọi: “Trương Dương! Tống chủ nhiệm kêu ngươi vào họp đó!”

Trương Dương khoát tay nói: “Các ngươi cú họp đi. Ta quay về xã cong có việc!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện