Lâm Thành Bân không muốn cùng Trương Dương gây thù chuốc oán làm gì, đang muốn tìm một cơ hội để làm lành thì rất cảo hợp là ngày hôm sau hắn lại gặp Trương Dương tại phòng lớn nhà hàng Kim Khải. Đây là do cục trưởng công thương huyện Từ Triệu Bân an bài mở tiệc chiêu đãi, tới dự gồm có Vương bác hùng, Cảnh Tú Cúc, Lâm Thành Bân, Chu Lương Thuận, Trương Dương ngoài ra còn có hai vị tân phó chủ tịch xã mới được bổ nhiệm về là Điền Quốc Cường, Viên Thắng Văn, còn có ông chủ của hàng Karaoke Ái Thần là Ngưu Văn Cường, tổng cộng là mười người. Vợ chồng Từ Thiệu Bân mời mọi người tụ họp ở đây ai cũng hiểu đây là tiệc mừng Vũ Thu Linh lên chức.
Bởi vì tin tức Từ Triệu Bân được đề bạt làm phó chủ tịch huyện đã được xác thực, nên mọi người tại đây đều tỏ ra hết sức cung kính trướng mặt tân phó chủ tịch huyện này. Tối nay đương nhiên vợ chòng Từ Triệu Bân và Vũ Thi Ling trở thành trung tâm để bọn họ cứ liên tiếp nâng chén chúc tụng. Vũ Thu Linh cũng trải qua mấy ngày sợ hãi, nay cũng đã khá nên rất nhiều. Phu vinh thê quý, huống chi hiện tại cả hai vợ chồng cùng thăng quan, đây là chuyện có thể co là hết sức vui mừng.
Vương Bác Hùng là người dầu tiên chuyển trọng tâm từ Từ Thiệu Bân sang Vũ Thu Linh, hắn nâng chén nói: “Nào, chúng ta cũng kính Vũ chủ tịch xã một chén. Mong nàng có thể lãnh đạo xã ta phát triển, sớm thoát khỏi nghèo đói!” Tất cả mọi người đều phụ hoạ nâng chén lên theo.
Vũ Thu Linh tỏ ra rất xúc động, nói thật từ lúc sự tình Quách Đạt Lượng phát sinh đúng lúc nàng đắc cử vẫn khiến trong lòng nàng vẫn cứ phiền muộn. May mắn là có chông nàng bên cạnh khuyển nhủ, trong chính trị loại sự tình này là chuyện bình thường, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ có cường giả mới có tư cách đứng tại vị trí trung tâm. Mà Quách Đạt Lương rơi vào cái tình cảnh như vậy là vì hắn đứng không đúng chỗ và đúng thời điểm, nói một cách khác hắn không xứng đáng nhận được sự thông cảm đồng tình. Nhờ vật mà tâm tình Vũ Thu Linh cũng được giải khai phần nào. Nàng nâng chén lên dõng dạc nói: “Từ nay ta sẽ cố gắng hết sức phối hợp công tác cùng Vương bí thư, đoàn kết với anh em cán bộ xã để cùng thay đổi cái diện mạo nghèo khó của xã Hắc Sơn Tử này!”
Mọi người đồng thanh ủng hộ, sau đó cùng cạn một chén, Từ Triệu Bân cũng uống hết chén đó rồi cười nói: “Thu Linh a! Chỉ sợ rằng là nàng cùng Vương bí thư không còn có cơ hội hợp tác rồi.”
Tất cả mọi người ở đây đều lấy làm kinh ngạc, ngay cả Trương Dương cũng vậy, hắn chưa có nghe qua chút tin tức nào liên quan tới việc Vương Bác Hùng, ngay cả Lý Trương Vũ cũng không thấy nói năng gì. Xem ra Vương Bác Hùng này ẩn mình rất sâu a!
Ngưu Văn Cường là người đầu tiên lên tiếng, hắn cười nói: “Vương bí thư khẳng định là được thăng chức rồi a! Có thể tiết lộ cho chúng ta biết chút được không nhỉ?”
Vương Bác Hùng khiêm tốn cười cười, kỳ thực hắn cũng đã gặp gỡ bên trên, chuyện tới cục thuế cũng đã xác định, hiện tại có lẽ cũng tới lúc công bố rồi, hắn thấp giọng nói: “Tháng sau ta chuyển công tác tới cục thuế huyện!”
Một câu nói hời hợt thôi nhưng lại như một quả lựu đạn oanh tạc tâm lý của mỗi người có mặt tại đây. Hai vị tân nhiệm phó chủ tịch xã mắt sáng rực lên nhìn Vương Bác Hùng, đây là tấm gương a, hy vọng chính mình có thể được như Vương Bác Hùng hôm nay. Chu Lương Thuận, Lâm Thành Bân thở dài, đúng là đồng nghiệp bất đồng mệnh, kẻ thì lẹt đẹt mãi, kẻ thì về hưu đến nơi mà vẫn chưa ngóc lên được, còn hắn thì vận may rơi trúng đầu. Ông trời thế nào mà lại thật là bất công a! Nhưng mà ngẫm lại Vương Bác Hùng hắn vốn vẫn rất ưu ái Trương Dương, hắn được như hôm nay có thể là do nhờ Trương Dương mà hắn mới được bí thư huyện uỷ Lý Trường Vũ chú ý tới. Về phần Trương Dương, trong lòng hắn cũng đang ngồi trách cái tên chết tiệt này thế nào lại chẳng nói tí thông tin nào cho mình, nếu không có ta thì ngươi đừng hòng có ngày hôm nay!
Hai mắt Ngưu Văn Cường sáng rực lên, cục trưởng cục thuế a, đây là một nhân vật không thể bỏ qua a. Đối với dân làm kinh doanh như hắn, quen biết người làm trong cục thuế hẳn là không thể tốt hơn. Ngưu Văn Cường lần thứ hai nâng chén rượu lên, trong lời nói tràn đầy vẻ tôn kính: “Chúc mừng! Vương bí thư, à không. Bây giờ phải gọi là Vương cục trưởng mới đúng! Nào Vương cục trưởng, tax in kính ngài một chén.”
Trương Dương có chút khinh bỉ nhìn Ngưu Văn Cường, thực sự là bỉ ổi a! Cha ngươi tốt xấu gì cũng là một cục trưởng cục tài chính ngươi có cần a dua như vậy không? Thời điểm chúc rượu tự do, Lâm Thành Bân chủ động chúc rượu Trương Dương. Nhìn vào thì đơn giản vậy thôi chứu kỳ thực trong nội tâm lão đấu tranh cũng rất gian nan. Chủ động tìm cấp dưới chúc rượu, như vậy là Lâm Thành Bân coi như cam bái bại trận trước Trương Dương.
Trương thần y trước giờ vẫn là một ngươi an oán phân minh. Hắn cùng Lâm Thành Bân vốn chẳng có thâm cừu đại hận gì, mặc dù Lâm Thành Bân từng có ý định chơi hắn, thế nhưng hắn cũng đã dẹp yên được. Oan có đầu nợ có chủ, tự nhiên ân oán sẽ tìm tới Lâm Thành Vũ để thanh toán, còn đối với một lão cán bộ sắp về hưu đến nơi, Trương đại quan nhân chẳng thèm chấp nhặt. Vì thế cho nên Trương Dương tươi cười cùng Lâm Thành Bân uống một chén, sau đó đáp lễ lại một chén. Lâm Thành Bân lúc này mới như mở cờ trong bụng, xem ra Trương Dương kia sẽ không tính toán cùng với hắn.
Bữa tiệc vẫn cứ duy trì cho tới tận mười giờ tối thì kết thúc. Đám cán bộ lãnh đạo xã ở thị trấn thì đều có phòng cả, đương nhiên là trừ Trương Dương ra, cấp bậc hiên tại của hắn còn chưa đủ để quốc gia cấp chỗ nghỉ riêng cho hắn. Đang định rời đi tìm một cái nhà nghỉ nào đó nghỉ tạm thì Ngưu Văn Cường đuổi theo, rủ đi uống rượu tiếp. Dù sao bây giờ Trương Dương cũng chẳng có việc gì liền đồng ý đi cùng. Sau đó Ngưu Văn Cường lại lấy điện thoại ra điện rủ Khương Lượng tới.
Ba người mở một chai Chivas, Trương Dương vừa nhấp một chén đã thấy có chút không đúng liền phun ra. Tiểu tử này trên phương diện tu vi uống rượu không phải là sâu bình thường, từ lần uống Chivas với hải lan trước đây, hắn lập tức nhớ rõ khẩu vị của loại rượu này, cho nên vừa uống một chén liền nhận ran gay, hắn nhíu máy nói: “Đây là rượu giả!”
Ngưu Văn Cường ngẩn người, cầm chai rượu giỡ lên cao trước ánh đèn soi kĩ lưỡng: “Hẳn là không giả chứ, chai này ta được biếu mà!”
Khương Lượng cũng có chút kiến thức về rượu, đưa chén lên miệng nhấp một ngụm, chép chép miệng: “Là giả rồi, Chivas xịn không phải là cái vị như thế này!”
Điều này khiến cho Ngưu Văn Cường mất hết mặt mũi trước hai lão hữu, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó chứ! Không biết thằng chết tiệt nào mang rượu giả tới đây chơi ta? Đợi ta điều tra ra nhất định ta sẽ cho nó biết tay.”
Khương Lượng cười nói: “Đâu cần phiền phức như vậy! Ngươi trực tiếp nói chuyện này cho ông già ngươi, lão gia tử lên cơn giận hậu quả sẽ rất nghiêm trọng a!”
Cả ba người đều đồng thời nở nụ cười, Trương Dương nhớ tới vụ đánh nhau lần trước bèn hỏi: “Sự tình lần trước đã tra ra rõ chưa?”
Ngưu Văn Cường lắc lắc đầu.
Khương Lượng hít một hơi, cả giận nói: “Cái đám đó không phải là dân địa phương ở đây mà đều là từ Giang Thành tới, hơn nữa lại có sự sắp xếp chuẩn bị sẵn, thực tình là không có biện pháp tra xuống.”
Ngưu Văn Cường có chút phiền muộn mắng một câu: “Con mẹ nó, cứ nhắc đến chuyện này là nóng tiết.”
Khương Lượng nói: “Văn Cường a! Tiểu tử ngươi nói thật một câu xem nào, có phải ở Giang Thành ngươi đã đắc tội với ai không? Nếu không tự nhiên người ta xuất động nhiều người đi xa như vậy tới đây làm gì? Ta cũng là hết sức rồi, vốn định bắt giam cả đám ấy lại, nhưng là Thiệu cục lên tiếng, hơn nữa, con trai của Điền Khánh Long là Điền Bân còn tự thân đến đưa bọn chúng đi. Nhưng x nhân vật ấy đâu phải chúng ta có thể đắc tội được, ta đành xem chuyện này coi như xong.”
Trương Dương nhớ tới cái tên Điền Bân kia chẳng phải là anh họ của Tả Hiểu TÌnh sao? Cho nên đặc biệt lưu ý một chút.
Ngưu Văn Cường rượ vào thì lá gan cũng to lên: “Con mẹ cái tên tiểu tử Điền Bân hắn thì có cái gì hơn người chứ. Nếu không phải dựa hơi oong già là giám đốc công án Giang Thành thì ta quyết chẳng tha cho nó!”
Cả hai người đều biết là hắn vì phiền muộn mà chửi ra mồm vậy thôi chứ cũng chẳng có ý gì.
Khương Lượng khuyên nhủ: “Ta xem rằng Điền Bân kia ămcj dù là về đây bảo vệ đám kia, nhưng chưa chắc đã là tự hắn làm. Ngươi với hắn đâu có quen biết hay thù oán gì, hắn cần gì phải đối phó với ngươi.”
Ngưu Văn Cường lừ lừ mắt: “Thế nào? Cả đám các người bao che cho nhau a?”
Khương Lượng biết hắn đang nóng trong người nên cũng chẳng tính toán với hắn, chỉ cười cười nói: “Có chuyện này nói cho ngươi biết đây. Điền Bân sắp tới ẽ tới Xuân Dương huyện đảm nhiệm chức vụ phó đội trưởng đội hình sự. Ngươi muốn đối phó với hắn hẳn là còn nhiều cơ hội đó!”
Trong lòng Ngưu Văn Cường lập tức trầm xuống. Cũng là con ông cháu cha, nhưung hắn cũng hiểu mặc dù ông già mình tại huyện cũng có một chút ảnh hưởng, nhưng nếu đem so với giám đốc công an Giang Thành thì quả thật là không phải cùng một đẳng cấp.
Trương Dương có chút giật mình: “Phó đội trưởng không phải là Cát Xuân Lệ sao?”
Trong lòng Trương Dương nhanh chóng minh bạch. Lý Trường Vũ a Lý Trường Vũ! Ngươi ra tay quả thật bất phàm a. Binh mã chưa động, lương thảo đi trước. Ngươi mới sắp chuẩn bị leo lên mà đã đem Cát Xuân Lệ chuyển lên Giang Thành trước rồi. Ngẫm lại cũng là lần trước hắn đả thông kinh mạch, lại giúp Lý Trường Vũ ngày càng 'khoẻ mạnh' hơn, Cát Xuân Lệ này hẳn là không thể thiếu được rồi. Trương Dương không khỏi có chút bực mình, ai cũng có đãi ngộ a, thế nào mà hắn lại có thể sơ sót mà quên thần y mình chứ?
Hai em dáng cao ráo ngon lành bước vào phòng, cả hai đều mặc đồng phục học sinh, tướng mạo thanh thuần, bất quá trong mắt đều có phần quyến rũ, mị hoặc khó có thể ẩn dấu. Ngưu Văn Cường liếc mắt một cái, hai nữ hài rót rượu rồi xuống xuống cạnh Trương Dương và Khương Lượng.
Khương Lượng nở nụ cười, tay đã luồn xuống xoa xoa mông cô em ngồi cạnh: “Ta hỏi ông chủ Ngưu này! Ngươi định đem nữ sắc ra dụ hoặc chúng ta hả?”
Ngưu Văn Cường cười nói: “Đây là vừa mới học được ít kinh nghiệm tiên tiến, muốn hai người đánh giá đóng góp cho ta.”
Khương Lượng lắc lắc đầu: “Ta còn có vài điều muốn nói!”
Ngưu Văn Cường minh bạch ý tứ của hắn liền hất đầu ra hiệu cho hau nữ hài khi ly khai. Sắc mặt Khương Lượng rất nhanh chóng trầm lại nói: “Văn Cường, ta lần trước đã cảnh cáo người. Muốn làm ăn lâu dài, loại chuyện này không thể làm. Thị trấn này không phải là nhỏ ngươi hiểu chứ. Nếu xảy ra chuyện gì, sau này muốn ngẩng đầu lên cũng khó.” Nói xong cũng chẳng còn bao nhiêu hứng ngồi uống rượu, liền đứng dậy cáo từ.
Trương Dương nguyên bản là cũng đang có ý định đánh giá đống góp cho Ngưu Văn Cường, nhưng thấy thái độ của Khương Lượng như vậy cũng cảm giác có chút không đúng. Mình thân là cán bộ nhà nước trẻ, có năng lực, thế nào lại có thể mạo hiểm mà làm cái loại chuyện thế này, rồi cũng đứng lên cáo từ rời đi theo Khương Lượng. Ngư Văn Cường trên mặt vẫn có vẻ xấu hổ tiễn bọn họ ra ngoài.
Rời khỏi quán một đoạn, Khương Lượng mới tươi cười quay sang hỏi Trương Dương: “Có biết vì sao ta phản ứng như vậy không?”
Trương Dương lắc lắc đầu.
Khương Lượng nói: “Văn Cường hẳn là phóng túng quá. Việc Kinh doanh cũng như chính trị cả, nếu muốn tiến xa, thì phải đem chính mình mà làm cho sạch sẽ.” Hắn vỗ vỗ vai Trương Dương: “Hơn nữa, thỏ không ăn gần hang, Chúng ta là cán bộ địa phương, cũng cần lưu ý danh tiếng bản thân.”
Trương Dương gật đầu, vị thế của Khương Lượng trong lòng hắn vô hình chung lại được đề cao lên một chút. Trương đại quan nhân thích là chơi cùng với những người thông minh, từ đó mứoi có thể học được từ học nhưng điều có ích, nhưng điều này không phải là thứ dùng tiền có thể mua được.
Trương Dương nhờ Khương Lượng đưa hắn tới khách sạn Minh Châu đối diện với đài truyền hình, lần trước lên đài truyền hình hắn cũng ở đây một lần. Còn đi vào đại môn khách sạn thì bỗng nghe thấy điện thoại reo, lấy điện thoại ra xem thì thấy có tin nhắn của Hải Lan: “Ngươi ở đâu? Ta nhớ ngươi!” khiến nội tâm Trương Dương không khỏi có chút kích động.
Trương Dương quay đầu chạy, dùng tốc đọ kinh người mà hướng tiểu khu Xuân Trữ chạy tới. Từ lúc tới nhưng xnăm 90 này, khinh công của Trương thần y đều được sử dụng vào phương diện thâu hoa trộm ngọc, tuy rằng Hải lan đã cho hắn một cái chìa khoám nhưng tiểu tử này không chọn phương pháp trực tiếp tiến vào mà lại leo lên sân thượng nhà nàng rồi đi xuống. Cửa lên sân thượng không có khoá, Trương Dương rón ra rón rén đảy cửa tiến vào nhà. Thấy đèn trong phòng tắm đang sáng, lại có tiếng nước chảy ào ào, hiển nhiên là Hải Lan đang tắm. Trương Dương tiến lại gần, vểnh tai lên mà nghe thanh âm trong nhà tắm, dục hoả trong người như nấm mọc sau mưa đề thăng lên.
Trương đại quan nhân cũng không có vội vã mà nhảy vào phòng tắm mà lặng lẽ trốn đi.
Lúc Hải lan tắm xong rời khỏi phòng tắm đương nhiên khon gthể biết được sự có mặt cửa hắn trong nhà, trên người quấn một tấm khăn tắm màu trắng ôm sát lấy thân thể mềm mại, làn da trắng như bạch ngọc lộ ra dưới ánh đèn. Nàng tiến lại ngồi trên ghế sô pha, dùng khăn mặt lau cho khô mái tóc còn sũng nước. hai khối nhũ trắng trẻo trước ngực theo động tác của nàng mà phập phồng nhìn như thỏ trắng nhảy khỏi hang. Trương đại quan nhân trống ở một góc quan sát mà không khỏi nuốt nước miếng ừng ực.
Hải Lan tựa hồ cảm thấy điều gì, nhìn quanh quẩn một vòng, sau đó có chút thất vọng lắc đầu lẩm bẩm: “Xem trừng cái tên tiểu tử hư hỏng này cũng đi ngủ rồi…” Nàng đứng dạy đi vào phòng ngủ, thả lỏng người nằm trên giường. Nàng nằm nghiêng, đôi chân hoàn mỹ bắt chéo lên nhau để lộ ra một … hồng sắc. (Em không biết điền từ gì vào ô trống! Thôi để cho trí tưởng tưởng phong phú của các bác tự biên diễn”
Trương Dương bỗng phát hiện được một đôi tất chân dài màu đen của Hải Lan. Thằng nhãi này bỗng nhiên nổi hứng bày trò, hắn nhớ tới lần trước xem ti vi cũng thấy một cảnh như vậy bèn lôi ra dùng. Hắn đem đôi tất chân chụp lên đầu, sau đó nhanh chóng lột bỏ quần áo lặng lẽ tiến vào phòng ngủ của Hải Lan.
Hải Lan vẫn hồn nhiên không biết có một tên tinh trùng lên não đã xuất hiện ở phía sau. Chiến khăn tắm trên người đột nhiên tung ra một cái khiến nàng giật mình hét lên một tiếng. Còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì đôi chân đã bị tách ra, sau đó một vật vừa cứng vừa nóng rực tiến nhập vào trong cơ thể nàng. Bởi vì khiếp sợ nên đôi mắt nàng trợn to tới mức tròn xoe, nàng liểu mạng quay đầu nhìn, thấy gương mặt bị bó trong cái tất chân màu đen trông cực kì quỷ dị lại càng sợ hãi mà hét lên một tiếng. Khuyết mất khúc dạo đầu mềm mãi ướt át, lại vì phần đột ngột hoảng sợ mà “thân thể” theo bản năng co rút lại một chút. ‘Trương Dương’ đang ở phía trong càng cảm thấy ấm áp, bót hơn lại càng khiến hắn trở lên hưng phấn.
Hải Lan trong nháy mắt nhận ra cái khuôn mặt kia, nét sợ hãi trên mặt nhanh chóng chuyển thành nét quyến rũ, đôi mắt đẹp long lanh như sương như khói tren mặt hồ, cắn cắn môi đào: “tiểu tử hỗn đản, đôi tất chân ta còn chưa kịp giặt… A...” Lời còn chưa nói dút đã bị cử động của Trương Dương làm cho đứt đoạn.
Hải Lan giãy dụa thân thể mềm mại, thê thê ai ai nói: “Buông tha ta đi.” Lúc nhận ra Trương Dương, nội tâm kinh sợ của nàng nhanh chóng biến thành một loại cảm giác kinh hỉ khác thường, tâm lý cảm nhận được một cảm giác kích thích mới mẻ xưa nay chưa từng có.
Hai người trên giường cứ kịnh liệt nhấp nhổm. giống như cả thế giới này chỉ còn hai bọn họ, nội tâm như thuỷ triều dâng lên, cả hai thân thể như hoà tan cùng một chỗ. Trải qua sinh tử triền miên, Trương Dương cảm giác được toàn bộ thể xác và tinh thần mình như hoà tan thành nước, dung nhập vào thân thể mềm mại của Hải Lan, mà Hải Lan cảm nhận được chính mình cũng đem Trương Dương hoàn toàn hoà tan vào thân thể. Nàng run run nói: “Tiểu tử thối …Ngươi… Ngươi cường bạo ta…” Hai thân thể kiệt lực cùng quấn vào nhau.
Trong gian phòng rốt cục cũng yên lặng lại, Trương Dương nằm ở trên giường, Hải Lan thì nằm bên cạnh như con chim nhỏ nép vào trong lòng hắn.
Thằng nhãi này lúc này vẫn còn chùm cái tất chân của Hải Lan trên đầu, trông mặt y như một tên cướp ngân hàng đích thực.
Hải Lan nhìn hắn vậy không khỏi nở nụ cười, đưa tay ra vén cái tất lên khỏi khuôn mặt hắn, nhưng tiểu tử này không ngờ lại bất ngờ cúi cố sức xuống hôn nàng một cái, Hải Lan đẩy đẩy mặt hắn ra: “Thật đáng ghét, ngươi chưa có đáng răng…”
Trương đại quan nhân cực kỳ thô bạo đè nàng xuống dưới thân, lần này đưa cả lưỡi vào trong miệng nàng quậy phá. Hải Lan kéo cái tất chân vứt ra ngoài, nhiệt tình mà hôn lại hắn, ngón tay nhéo chóp mũi hắn: “Tiểu tử thối, không nói một tiếng, lại còn mò vào giả cưỡng gian. Hù chết ta rồi!”
Trương Dương mỉm cười: “Chỉ muốn cho ngươi một phen kinh hỉ thôi mà!”
Hải Lan bĩu môi nói: “Vô liêm sỉ, ta không cần cái loại kinh hỉ như vậy…” Bỗng nhiên cảm nhận được thằng nhãi này lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dạy, nàng nhỏ giọng nói: “Ngoan đi! Ta đi tắm rửa đây. Cả ngày mệt mỏi lắm rồi, không chịu đựng nổi ngươi nữa đâu!”
Trương Dương cười cười hôn lên mặt nàng một cái, lúc này nàng mới đứng dạy đi vào phòng tắm.
Lúc tắm xong đi ra ngoài, Hải Lan đã mặc một cái áo ngủ đỏ thẫm, sắc mặt vẫn ủng hồng như lúc vừa nãy mà chữa giảm đi chút nào. Trong tay cầm hai ly rượu vang bước ra đưa cho hắn một ly. Trương Dương ngồi dậy đỡ lấy chén rượu, vỗ vỗ xuống bênh cạnh mình. Hải Lan ngồi xuống cạnh hắn, hai người cụng ly sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Hải Lan ngầng khuôn mặt tươi cười khiến cho kẻ khác trông thấy phải say mê lên nói: “Ta vừa nhắn tin cho ngươi đã thấy ngươi xuất hiện rồi. Nói thật xem hay là ngươi theo dõi ta đó.”
Trương Dương cười nói: “Cái này gọi là thần giao cách cảm, ta đoán được đêm nay thế nào nàng sau khi trở về cũng nhớ ra, sẽ chẳng mặc cái gì nằm trên giường đợi ta mà. Hắc hắc!”
‘Phi’ Hải Lan bĩu môi, sau đó nép vào lòng hắn, khuôn mặt xinh đẹp dán chặt vào ngực trần của hắn, lẳng lặng lắng nghe tiếng từng nhịp tim đập.
Trương Dương chợt nhớ tới An Chí Viễn, lấy kiến thức cùng trí tuệ của Hải Lan hẳn là có thể giải trừ được nỗi hoang mang trong lòng hắn, hắn thấp giọng nói: “Tại Giang Thành có nghe chút tin tức gì của An Chí Viễn không?”
Hải Lan lắc đầu, buông ly rượu ra, hai tay nắm lấy thân Trương Dương có chút thất thần hỏi: “Lúc đầu là có đợi sẵn chuẩn bị phỏng vấn tại sân bay, nhưng đợi mãi không thấy đâu, mới hay tin là An lão tiên sinh không có tới đúng theo lịch hẹn, chúng ta coi như hụt ăn.” Nhớ tới lần đó Hải Lan không khỏi buồn cười, phó thị trưởng Giang Thành là Chu Quảng Nguyên dẫn theo cả đám nhân viên thị chính ra sân bay nghênh tiếp, còn đặc biệt an bài đội quân nhạc và đám nhỏ mang hoa, nhưng cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không, tràng diện đó đúng là xấu hổ tới cực điểm.
Trương Dương hít sâu một hơi, sau đó đem chuyện tình gặp hai ông cháu lão An Chí Viễn kia tại Thanh Vân Phong
Hải Lan cũng kinh ngạc vạn phần, thật không thể tưởng tượng nổi lão tiên sinh An Chí Viễn kia lại vô thanh vô tức đi tới huyện Xuân Dương như vậy, xem ra lão tới chủ yếu là để tìm lại phần mộ của cha lão- An đại hồ tử.
Trươgn Dương phiền muộn thở dài: “Ta tốn bao nhiêu khí lực như vậy, cố sức mà trung kiến cái tiểu học Hồng Kì kia mong kiếm chút thành tích, thật không tưởng lại gặp xui xẻo như vậy.” Tiểu tử này là đang lo lắng bỏ bao nhiêu công sức như vậy lại thành phí công vô ích.
Hải Lan nghĩ đến hắn cực khổ như vậy lại gặp phải xui xẻo không khỏi bật cười khanh khách.
Bàn tay to của hắn thâm nhập vào trong áo nàng xoa nắn một trận, tàn bạo nói: “Đã không cảm thông với ta thì thôi, lại còn dám cười hả ha à!”
Hải Lan mỉm cười, giọng đầy vẻ ăn năn: “Ta sai rồi…A… Nhưng kỳ thực chuyện này cũng chưa chắc đã hỏng như ngươi tưởng.”
Trương Dương lúc nà mới buông nàng ra.
Hải lân phân tích cho hắn nghe: “Ngươi tuy rằng mắng An đại hồ tử kia trước mặt An lão tiên sinh, nhưng An đại hồ tử kia đích xác là một mã tặc, quá khứ cũng đúng là chưa làm một việc gì tốt, hơn nữa lúc đó ngươi căn bản cũng không biết thân phận lão là An Chí Viễn, có khi hắn sẽ không trách cứ ngươi mà cho rằng ngươi là một thanh niên ngay thẳng.”
Trương Dương nghe nàng nói thế, cẩn thận ngẫm lại cũng có vài phần đạo lý, nhẹ nhàng vuót mái tóc Hải Lan nói: “Tỷ à! Ngươi thật sự đúng là thông chất lan tâm, tú ngoại tuệ trung!” (ngoài xinh đẹp, trong thông tuệ)
Hải Lan: “Ngươi không cần phải nịnh ta!” rồi lại tiếp tục nói: “Kẻ trong cuộc thì u mê, nhưng đối với người ngoài cuộc đứng quan sát thì chỉ là một việc nhỏ. Tối quan trọng ở đây chính là ngươi đã giúp An Chí Viễn tìm được mộ và hài cốt của cha lão, đây có thể coi là một đại công. An Chí Viễn tại Hồng Kông có một khối cơ nghiệp lớn như vậy hẳn cũng là một kẻ ân oán phân mình, tính tình rộng rãi. Tái ông thất mã, là hoạ hay phúc còn chưa thể nói trước được.
Nghe Hải Lan giải thích nhưu vậy, phiền muộn trong lòng Trương Dương rốt cuộc cũng tan thành mây khói. Hai tay vòng ra ôm eo nàng, hai người cứ lặng yên ngồi ôm nhau như vậy một lúc, cảm nhận sức nóng của cơ thể lẫn nhau. Một lúc sau Trương Dương thấp giọng nói: “Tỷ! Ta muốn…”
Hải Lan khẽ hừ, rướn mình lên hôn nhẹ lên môi hắn một cái, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Ta cũng muốn…”
Sáng hôm sau, Trương Dương cũng không có lập tức trở về xã Hắc Sơn Tử, hắn bớt chút thời gian tới bệnh viện huyện thăm Quách Đạt Lượng. Đối với kết cục bi thảm của Quách Đạt Lượng hắn cũng có chút thông cảm, dù sao suốt thời gian ở xã, giao tình của hắn với Quách Đạt Lượng cũng không tệ, về tình về ls cũng nên tới thăm hỏi một chút. Trải qua một thời gian được tận tình cứu chữa, Quách Đạt Lượng cũng đã trải qua thời kì nguy hiểm, hiện tại đã được chuyển sang phòng điều trị bình thường.
Lúc Trương Dương bước vào phòng bệnh, chỉ thấy có lão bà của Quách Đạt Lượng là Đỗ Xuân Hương ở cạnh, Trương Dương để ý chung quanh cũng chỉ thấy có vài túi quà cáp, xem ra người tới thăm Quách Đạt Lượng cũng không nhiều, đúng là nhân tình trên quan trường chỉ mỏng manh như một tờ giấy.
Quách Đạt Lượng nằm nghỉ trên giường, Đỗ Xuân Hương đối với Trương Dương cũng có nhiều hảo cảm, thấy hắn tiến vào, vội vàng đứng lên nhường chỗ cho hắn.
Trương Dương cười cười, vội xua xua tay ý bảo không cần kinh động đến Quách Đạt Lượng, cứ để cho hắn nghỉ. Cầm túi quà trong tay đưa luôn cho Đỗ Xuân Hương.
Lúc này Quách Đạt Lượng đang nằm nghỉ thấy có chút động tĩnh liền tỉnh dậy, hắn chậm rãi mở mắt ra thấy Trương Dương đang đứng đó, trên mặt lộ ra nét cười: “Tiểu Trương chủ nhiệm tới…” Thanh âm có chút khan khan, lại thều thào yếu đuối không ra hơi. Hắn đang muốn ngồi dâyk lại bị Trương Dương giữ lấy: “ Quách chủ tịch, ngài còn cần phải nghỉ ngơi a! Đừng có cố sức!”
Quách Đạt Lượng cười khổ: “Hiện tại đâu có còn là chủ tịch cái gì chứ…” Nói cũng đến lạ, từ lúc đột ngột bị xuất huyết não tại đại hội nhân dân xã ý thức của hắn lại có vẻ thanh tỉnh ra, hoặc cũng có thể là thanh tỉnh từ trước lúc phát bệnh cho nên mới có một bài phát biểu động lòng người tới như vậy.
Trương Dương cảm thấy có chút vui mừng, dù sao ý thức của Quách Đạt Lượng có thể khôi phục lại bình thường cũng là rất đáng mừng rồi. Nếu không mà lại trở thành điên điên dại dại thì thật là bi ai.
Thừa dịp Đỗ Xuân Hương đi lấy nước, Quách Đạt Lượng nhỏ giọng nói với Trương Dương: “Có thuốc không?”
Trương Dương tuy rằng không hút thuốc lá, thế nhưng do lúc bình thường để giao tiếp luôn cần đến nên hắn lúc nào cũng mang theo một bao bên người, hắn liền rút ra cả bao đưa cho Quách Đạt Lượng. Quách Đạt Lượng rút ra một điếu đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó len lén cầm cả bao dấu xuông dưới gối. Lúc này mới cảm thấy thư thái rồi nói: “Thèm chết mất! Ta có cái tật là nghiệm thuốc lá mà bao nhiêu ngày rồi không được điếu nào. Bây giờ để đây thi thoảng lén mà hút.”
Trương Dương nở nụ cười: “Quách chủ tịch à, ta xem ngươi nên chuyên tâm dưỡng bệnh đi, bao giờ khỏi lại hút cũng không muộn mà. Được rồi, hiện tại thân thể cảm thấy thế nào rồi?”
Quách Đạt Lượng nói: “Trương Dương à! Cảm ơn ngươi đã tới thăm ta. Kỳ thực thân thể cũng không có bệnh tật gì. Chuyện tình lần này đối với ta mà nói cứ như một cơn mê lớn vậy, hiện tại tỉnh ngộ ra mới thấy mình đúng là điên rồi. Ngẫm lại thấy thật là chẳng ra sao, tại sao lại cứ muốn leo lên cái chức chủ tịch xã ấy cho bằng được chứ. Thành chủ tịch xã rồi thì thế nào? Vẫn là bên trên còn có bí thư Đảng uỷ xã, tren nữa thì còn cấp huyện, cả một đống những tảng đá lớn đè trên đầu… Khụ khụ… Ta hiện ta minh bạch, muốn làm người thì đừng có làm quan.”
Trương Dương không nói gì yên lặng nhìn hắn.
Quách Đạt Lượng nói: “Ta quyết định rồi. Chờ khỏi bệnh, ta sẽ rút khỏi cương vị hiện tại, sống cho an ổn, làm những việc mình muốn làm.”
Trương Dương có phần kinh ngạc mà nhìn Quách Đạt Lượng, hắn không thể tin nổi một người đã dốc sức làm việc, phấn đấu trong hai mươi năm hiện tại lại có thể rút lui.
Quách Đạt Lượng nhing trong ánh mắt Trương Dương biết hắn đang bất ngờ, liền mỉm cười nói: “Có chết một lần rồi mới biết sinh mệnh đáng quý thế nào. Ta hiện tại mình đầy bệnh tật, giả như lại dốc sức tiếp tục công việc thì sau này sợ rằng nắm xướng tàn này chịu không nổi. Nếu như biết chính mình không làm nổi nữa, miễn cưỡng làm gì. Ta hiện tại cũng gần năm mươi rồi, thưa dịp tay chân vẫn còn hoạt động được, đi làm một số việc mình muốn, hảo hảo hưởng thụ môt chút nhân sinh, như vậy cũng là một chuyện tốt.”
Trương Dương lúc này mới tin tưởng Quách Đạt Lượng sinh ý muốn rút lui không phải là ý nghĩ nhất thời, mà là kết quả sau khi suy nghĩ kỹ càng. Hắn cũng cười nói: “Như vậy cũng tốt! Coi như cho chính mình một cơ hội làm lại.”
Quách Đạt Lượng chỉ chỉ tờ báo trên đầu giường nói: “Lão gia tử nói, cải cách là phải lớn gán một chút, có can đảm thử nghiệm, kiểm chứng kết quả. Nếu không có một chút tinh thần xông xáo, một chút mạo hiểm, một chút kiên trì thì không thể bước trên một con đường mới đầy chông gai, không thể làm lên một sự nghiệp mới.” Hắn cười khổ nói tiếp: “Về chính trị ta đã hoàn toàn không có dũng khí để xông xáo, để mạo hiểm. Bây giờ thôi bỏ, sang làm một chút kinh tế xem sao.” Nói đến đây, nội tâm hắn không khỏi dâng lên một cảm xúc bi ai khó nói, hắn thực sự là một kẻ thất bại trên phương diện chính trị mà.
Trương Dương cổ vũ hắn: “Quách chủ tịch cứ yên tâm điều dưỡng cho thật tốt. Qua cơn bĩ cực, tới hồi thái lai. Ta tin tưởng tất cả rồi sẽ chuyển biến tốt đẹp.”
Quách Đạt Lượng mỉm cười nói: “Tiểu Trương chủ nhiệm! Sau này ta sẽ tìm ngươi hỗ trợ đó.
Trương Dương cười lớn, sảng khoái gật đầu: “Quách chủ tịch yên tâm, chỉ cần trong phạm vi khả năng của ta, nhất định ta sẽ tận lực giúp ngài.” Câu trả lời này của hắn xem chừng đúng là rất giảo hoạt, một chủ nhiệm ban kế hoạch hoá gia đình thì phạm vi khả năng được bao nhiêu chứ. Hay là ngươi sinh hài tử đi, nhất định ta sẽ có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua, những chuyện khác chỉ sợ là ta lực bất tòng tâm. Thực ra mà nói, không phải là Trương Dương lạnh lùng không thèm giúp, mà bởi hắn sợ Quách Đạt Lượng sẽ đưa ra một cái yêu cầu quá đáng gì đó, dù sao Quách Đạt Lượng cũng biết rõ ai là người phía sau chống lưng cho hắn.
Quách Đạt Lượng cười cười, hắn hiển nhiên nghe ra ý của Trương Dương trong lời nói, thấp giọng nói: “Trương Dương, có câu này ta muốn nói cho ngươi. Đó là trên quan trương, không có bằng hữu!”
Trương Dương yên lặng nghiền ngẫm cái lời này, mơ hồ nghe ra được sự chua xót trong đó.
Lúc ly khai phòng bệnh, vừa ra đến hàng lang hắn liền gặp Trần Quốc Vĩ và Hồng Linh, hai người trông thấy hắn đều có chút kinh ngạc, đều cho rằng là hắn tới tìm Tả Hiểu Tình. Trương Dương nở nụ cười: “Trùng hợp thật a!” Trong lòng tự nhiên nhớ tới đã khá lâu ngày không gặp Tả Hiểu Tình rồi, thời gian vừa qua hắn bận rộn chuyện trong xã quá cho nên cũng chẳng có thời gian mà để suy nghĩ nữa. Thế nhưng vừa nhắc tới thì nhung nhớ lại bắt đầu này sinh, nháy mắt đã như đại thu che trời. Hắn không thể phủ nhận rằng Tả Hiểu Tình- cái tên này đã khắc sâu trong tâm hắn.
Hồng Linh trông thấy Trương Dương thì có chút chột dạ, chuyện Tả Hiểu Tình cùng Trương Dương là nàng cung cấp tin tức tình báo cho mẹ của Tả Hiểu Tình là Tương Tâm Tuệ. Cho nên vừa thấy Trương Dương thì có chút cảm giác như mình là kẻ trộm.
Trần Quốc Vĩ tiến tới cười nói: “Tới tìm Tả Hiểu Tình hả?”
Trương Dương không nói gì, chẳng phản đối cũng như chẳng phủ nhận.
Trần Quốc Vĩ không nhịn được nói: “Lẽ nào ngươi không biết nàng đã chuyển công tác thực tập về Giang Thành rồi sao?” Hồng Linh nhẹ nhàng lay cánh tay hắn một cái, Trần Quốc Vĩ lúc này mới sực nhớ ra, không khỏi có chút xấu hổ cười cười.
Trương Dương nghe vậy ngẩn người ra, sau đó trong lòng dâng lên một cảm giác bực mình. Tả Hiểu Tình a Tả Hiểu Tình! Ngươi muốn tách rơi khỏi ta cũng không cần thiết phải như vậy chứ. Đi àm một lời chào cũng chẳng thèm nói! Ta đáng ghét đến như vậy sao? Cư nhiên cứ lẩn như tránh tà, Trương đại quan nhân trong lòng có chút oán niệm, sắc mặt tự nhiên cũng khó chịu.
Hồng Linh nhỏ giọng: “Nàng ta có lẽ sẽ không trở lại…”
Trương Dương bỗng giận giữ quát: “Nàng ta trở lại hay không liên quan quái gì tới ta?”
Hồng Linh giật mình sợ đến trắng bệch cả mặt, cuống quýt trốn ra sau lưng Trần Quốc Vĩ. Trần Quốc Vĩ phẫn nộ trừng mắt nhìn Trương Dương, cái thằng nhãi này thật chẳng có tí phong độ nào, sao lại có thể cư xử với nữ tử thô bạo như vậy chứ.
Trương Dương cũng ý thức được vừa rồi mình quá thất thố. Áy náy cúi đầu nói: “Xin lỗi! Ta còn có việc. Xin phép!” Rồi vội vàng rời đi.
Hồng Linh cùng Trần Quốc Vĩ nhìn bóng lưng của hắn rời đi, trong lòng cũng cảm thấy có chút thông cảm. Trong lòng Hồng Linh thì áy náy lại càng không phải là nhỏ, nếu như không phải là nhờ nàng thì Tả Hiểu Tình cũng không bị nhà của cô ấy chuyển ngay đi và quản lý nghiêm khăc như bậy giờ. Nhưng nàng cũng chẳng có biện pháp khác, Tương Tâm Tuệ đã nói chỉ cần nàng đem chuyện của Tả Hiểu TÌnh nói ra một cách chi tiết và chuẩn xác, thì bà có thể đảm bảo cho mình một công việc ổn định sau tốt nghiệp, vì tương lai của bản thân mình, cũng đành hy sinh một chút lương tâm. Chuyện này nàng cũng không dám nói cho ai biết, giả sử cái tên thô bạo Trương Dương kia mà biết, hắn khống đánh cho nàng một trận mới là lạ.
Có một điều Trương Dương có thể xác định đó chính là tình cảm của hắn dành cho tả Hiểu TÌnh. Bây giờ nàng ta rời đi rồi, trong lòng hắn tự nhiên sinh ra một cảm giác thấy bại. Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng khống chế được tình cảm của mình, dù sao đối với kẻ làm người hai kiếp như hắn, tình cảm cũng không phải là tất cả nữa. Đi ra tới cổng bệnh viện thì hắn nhận được điện thoại của Lý Trường Vũ. Là Lý Trường Vũ muốn gặp hắn tại Vi Viên.
Trương Dương nhanh chóng điều khiên lại tâm tình, lập tức bắt xe đi tới Vi Viên. Đối với việc đích thân Lý bí thư gọi hắn tới gặp hắn rất coi trọng, hiện nay đang là thời điểm nhạy cảm, từ những bị trí công tác tại xã nhà, cho tới huyện và trên thành. Trương Dương thân là người trong quan trường, không thể không quan tâm cho được.
Lý Trường Vũ vừa mới tảo mộ ở quê ra, Tô lão thái cũng muốn ở lại quê một vài ngày cho nên không có ra cùng hắn. Lần này hắn tìm Trương Dương là vì muốn Trương Dương giúp hắn làm một chuyện.
Ở huyện Xuân Dương này có rất ít chuyện có thể khiến Lý Trường Vũ có thể cảm thấy bận lòng, nhưng chuyện này thì khác, gặp phải phiền phức chính là Cát Xuân Lệ. Chồng cũ của Cát Xuân Lệ là Lâu Chí Quảng từ Hải Nam trở về, thằng nhãi kia vốn đi làm ăn gì đó ở Hải Nam, nhưng mà thua lỗ chổng vó nên đành mò về đây. Sauk hi mò về, vì trắng tay nên hắn tìm tới vợ cũ cũng là Cát Xuân Lệ. Lâu Chí Quảng này là điển hình của mấy thằng vô lại, tuy bản sự chẳng có cái gì, nhưng là thuộc loại cao dính da chó (lì và dai như đỉa), một khi đã dính vào thì sẽ không dễ dàng bóc ra được.
Cát Xuân Lệ bị hắn bám lấy không biết phải làm. Trước đưa cho hắn một vạn rưỡi, nhưng hắn được voi đòi tiên, cho rằng vẫn chưa đủ liền suốt ngày bám theo, theo dõi Cát Xuân Lệ. Khiến cho nàng dạo này như chim sợ cành cong, hiện tại Lý Trường Vũ cũng không có dám lui tới chỗ nàng, sợ bị Lâu Quảng Chí phát hiện quan hệ hai người. Tuy nói cuối tuần Cát Xuân Lệ sẽ đi Giang Thành nhậm chức, Lâu Quảng Chí kia cũng không biết từ chỗ nào nghe được tin đó, cũng mò lên Giang Thành trước cả Cát Xuân Lệ, hắn quyết đeo bám cho tới lúc Cát Xuân Lệ chịu phục hôn mới thôi.
Lý bí thư cực kì căm tức, nhưng chuyện này hắn không thể tự mình đứng ra. Cát Xuân Lệ với Lâu Quảng Chí kia dù sao trước đây cũng từng là vợ chồng, còn bản thân hắn với nàng thì chỉ là quan hệ tình nhân bí mật, điều này càng làm cho Lý Trường Vũ thêm khó chịu, hắn muốn giải quyết chuyện Lâu Quảng Chí thật nhanh cho xong. Nghĩ tới nghĩ lui đều không chọn được ai thích hợp, tới cùng mới nhớ ra Trương Dương, dù sao đối với sự tình này của hắn, Trương Dương cũng rõ như ban ngày, quan hệ giữa hắn và Cát Xuân lệ chẳng có chút gì thần bí cần phải dấu diếm trước mặt Trương Dương. Cho nên Trương Dương nhận được một sự tín nhiệm rất cao, hơn nữa từ nhiều việc trước đây xem xét, tiểu tử này tuyệt không phải loại người thô bạo đụng đâu húc đó. Tuy rằng Lâu Quảng Chí kia là loại vô lại, nhưng Trương Dương đích thị là đại ác ôn. Đại ác ôn đối phó với vô lại, chắc hẳn không thành vấn đề.
Lý Trường Vũ sau khi cẩn thận suy xét, cuối cùng mới gọi điện cho Trương Dương.
Trương Dương nghe Lý Trường Vũ nói xong đầu đuôi câu chuyện, khoé miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Hắn còn cứ tưởng có chuyện đại sự gì, chứ chuyện này thì đơn giản quá, tự nhiên thoải mái mà đáp lời: “Ngươi cứ yên tâm. Ta lập tức đi tìm lâu Quảng Chí kia, yên tâm là từ nay về sau hắn sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của các người.”
Lý Trường Vũ tưởng hắn muốn giết người diệt khẩu, cuống quýt ngắn lại: “Tiểu Trương a! Giáo huấn hắn một chút được rồi, cho hắn biết khó mà lui, ngàn vạn lần đừng làm gì to chuyện, dễ gặp phiền phức.”
Trương Dương biết Lý Trường Vũ không muốn làm to chuyện, hắn cười nói: “Yên tâm! Ta có tính toán rồi! Chuyện này ngươi không cần quan tâm tới nữa.”
Lý Trường Vũ thoải mái gật đầu, sau đó trọng tâm câu chuyện hướng tới chuyện xảy ra tại xã Hắc Sơn Tử gần đây: “Trương Dương a! Ta nghe nói thời gian tuyển cử tại xã Hắc Sơn Tử vừa qua phong ba không nhỏ a!”
“Đều qua rồi! May là không chết ai cả.”
Lý Trương Vũ nghe được câu trả lời của Trương Dương thì tươi cười nói: “Trên quan trường, có thể nhìn đều êm thấm, nhưng kỳ thực phía sau đao quang kiếm ảnh, tàn sát nhau khốc liệt. Ngươi thân trong quan trường một thời gian tự nhiên sẽ cảm nhận được thực chất.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trương Dương, chuyện ngươi muốn được vào Đảng, Vương Bác Hùng trước khi đi liền sắp xếp cho ngươi ổn thoả. Ngươi ta xem ra cũng rất có tâm a.”
Trương Dương nhớ tới Vương Bác Hùng đã trở thành cục trưởng cục thuế, vào Đảng tuy cũng có vui sướng đấy nhưng so với Vương Bác Hùng còn nhỏ bé lắm.
Lý Trương Vũ nhìn trên mặt Trương Dương chẳng có chút biểu tình gì, còn tưởng thằng nhãi này tu dưỡng chính trị có đề thăng chứ không nghĩ rằng nó đang thất vọng về không được thăng chức. Lý Trường Vũ nói: “Ban kinh tế huyện vừa thành lập môt phòng mới là phòng kinh doanh và phát triển đầu tư. Chủ nhiệm là Triệu Thành Đức, bởi vì phòng này chủ yếu là thu hút đầu tư từ bêb ngoài, hơn nưuã mục đích chính là nhắm vào An Chí Viễn lão tiên sinh kia. Xã Hắc Giả Sơn là nơi trọng yếu, ta đã đề danh ngươi lam phú chủ nhiệm phòng này.”
Trương Dương lập tức kích động: “Cái… Cái gì… Phó chủ nhiệm đó là cấp bậc gì?”
Lý Trương Vũ lúc này mới biết tiểu tử kia không phải là tu vi chính trường đề thăng mà là vừa rồi nó thất vọng vì cho rằng trở thành một Đảng viên vẫn chưa đủ, trong lòng không khỏi cười khổ, nghĩ một lúc rồi nói: “Miễn cưỡng có thể coi là một phó phòng! Bất quá vẫn lấy công tác tại xã Hắc Sơn Tử kia làm chính, địa điểm làm việc không cần thay đổi, chỉ là tạm thời đổi thành giữ chức phó chủ nhiệm cái phòng này. Giả như ngươi có thể thuyết phục An lão tiên sinh đầu tư về Xuân Dương huyện, chắc ta không cần phải nói phía sau nữa…” Lý Trường Vũ ít nhiều cũng hiểu được chút tính cách thằng nhãi này, phải cho hắn ngon ngọt thì hắn mới nhiệt tình xông xáo mà tiến tới.
Trương Dương hỏi lại: “An lão tiên sinh về Xuân Dương rồi sao?” Kỳ thực trong lòng hắn minh bạch hơn bất cứ ai hết về việc An Chí Viễn kia đã về hay chưa.
Lý Trường Vũ mỉm cười: “An lão tiên sinh hành tung rất thần bí, nghe nói hôm nay đã tới giang thành, bất quá trước đó đã đáo qua Xuân Dương huyện một vòng. Hy vọng là chúng ta để lại cho lão một ấn tượng tốt.”
Trương đại quan nhân nhất thời không nói gì, lúc này hắn mới ý thức được một phó chủ nhiệm phòng kinh daonh và thu hút đầu tư vị tất đã tốt.
Muốn đối phó với Lâu Chí Quảng, Trương Dương nghĩ tới một biện pháp đơn giản, dựa theo địa chỉ Lý Trường Vũ đưa cho, đêm đó hắn đã tìm được ngay Lâu Chí Quảng.
Lâu Chí Quảng vừa đi uống rượu trở về, đang siêu vẹo đi trong cái hẻm nhỏ, bỗng đỉnh đầu có cảm giác lạ môt chút, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Trương Dương lôi hắn lên ô tô của Ngưu Văn Cường, trực tiếp đem thằng nhãi này tới thẳng Thanh Thai Sơn. Hắn dùng cái tất chân đen của Hải Lan đội lên đầu, Trương đại quan nhân bây giờ phát hiện ra dùng tất chân là một thủ đoạn giả trang rất nhanh gọn, mà lại có thể tạo được tác dụng khiến cho đối phương kinh sợ.
Hắn dừng ô tô lại, sau đó kéo Lâu Quảng Chí tới vách Huyền Nhai gần đó, rồi cho hắn hai cái bạt tai, Lâu Quảng Chí bị đánh tỉnh dậy, thấy tình cảnh trước mặt sợ đến mức hồn phiêu phách lạc, thẩm thiết kêu lên: “Đại ca… đại ca… Ta không có đắc tội với ngài a.”
Trương Dương cười lạnh: “Con mẹ mày! Không cần phải làm trò? Nói! Ai cho mày tìm Cát Xuân Lệ?”
“Nàng … nàng là lão bà của ta…”
“Biến con mẹ mày đi!” Trương Dương vừa nói vừa cho hắn một cái bạt tai nổ đom đóm mắt, hắn dần minh bạch vì sao người ta tìm hắn: “Không… là vợ cũ…”
Trương Dương đội cái tất chân lên đầu khiến cho dung mạo của hắn trở lên rất quái dị và dữ tợn, lại tung ra một cước đạp Lâu Quảng Chí cắm mặt xuống đất, chưa kịp bò dậy đã bị Trương Dương túm lấy mắt cá chân. Lâu Quảng Chí tuy rằng không cao to gì, nhưng cũng phải tầm một mét bảy, nặng ngoài sáu mươi cân, thế nhưng Trương Dương chỉ dùng một tay sách hắn lên, đưa cả thân hắn ra ngoài mép vách núi.
Lây Quảng Chí sợ đến vỡ mật, la hét van xin thảm thiết: “Đại ca… Không… Ông nội ơi! Ta nếu đi tìm Cát Xuân Lệ nữa… Ta là súc sinh, là chó… Cầu xin…!” Hắn khóc rống lên, nước mắt nước mũi đều chảy ra. Càng không hay là vì quá sợ hãi cho nên hắn không kiềm chế nổi cả tiểu tiện, cái chất lỏng ấm áp kia cứ thể chảy lên người, lên cổ rồi lên cả mặt hắn.
Trương Dương ngủi thấy mùi lạ là để ý ra mới thấy hắn sợ tới vãi cả đái ra quần, hừ lạnh một tiếng rồi đem hắn đáp lăn lông lốc trên mặt đất.
Lâu Quảng Chí vẫn sợ tới mức người vẫn còn run lẩy bẩy, mặt trắng bệch.
Trương Dương khinh bỉ nói: “Trông cái bộ dạng của ngươi, ta thật không hiểu trước đây Cát Xuân Lệ coi trọng ngươi ở cái điểm gì?”
Lâu Quảng Chí giọng run run lẩm bẩm: “Ta không dám… Sau này không dám…”
“Ngươi nói thì con mẹ ngươi tin chắc? Ai chẳng biết Lâu Quảng Chí ngươi là cái loại vô lại có tiếng!” Trương Dương lại dơ chân lên cho Lâu Quảng Chí một đạp tung toé máu mồm máu mũi, lâu Quảng Chí trông thấy máu sợ đến mức thiếu chút nưuã chết ngất.
Đây cũng không phải là vì Trương Dương là loại người tan nhẫn, nhưng bởi hắn hiểu rõ Lâu Quang Chí này là loại vô lại, phải một lần cho hắn sợ tới già, chứ nếu không cái loại cao dính da chó này chắc chắn sẽ lại lì mặt mà tới tìm Cát Xuân Lệ.
“Ngươi có hai người đệ đẹ, một muội muội, cha ngươi tên là Lâu Trường Thuận, mẹ tên mã Quế Chi…” Trương Dương đọc tiểu sử Lâu Quảng Chí vanh vách như thuộc tròng lòng bàn tay ra. Những tư liệu này đều là vừa mới đực Lý Trường Vũ cung cấp cho, Trương Dương bội phục Lý Trường Vũ, cũng ngộ ra được một cái đạo lý đúng là từ trước tới nay dân không đấu lại với quan. Người như Lâu Chí Quảng lại muốn đấu với Lý Trường Vũ thật là không biết tự lượng sức. Cho dù hắn không rat ay thì Lý Trường Vũ vẫn có thể tìm cách bóp chết hắn như bóp một con kiến, bất quá chỉ là Lý Trường Vũ còn cố kỵ quan hệ giữa hắn là Cát Xuân Lệ. Trương Dương nhìn bộ dạng Lâu Quảng Chí không khỏi có chút cảm thông. Vợ hắn thì đi tằng tự với người khác, dù là vợ cũ thôi nhưng kể cũng xót xa thật. Đúng là bất luận thời nào, bất luận cái xã hội nào, đều không có đất cho kẻ yếu sinh tồn.
Trương Dương rút ra một cái khăn tay chậm rãi lau đi vết máu trên tay, sau đó ném cái khăn đi, gió núi thổi chiến khăn tung bay phất phơ trong bầu trời đêm xuống vách núi. Từ góc nhìn của Lâu Quảng Chí, Trương đại quan nhân trông thật vĩ đại, không ai có thể bì được về khí phách cũng như lực lượng. Ở đây, hắn chính là chúa để, Lâu Quảng Chí cảm nhận được sinh mệnh của mình hoàn toàn nằm trong bàn tay của người khác cho nên hắn không có chút ý định phản kháng nào.
“Nhớ kỹ lời ngươi nói! Lần sau còn dám tìm Cát Xuân Lệ thì cứ từ đây àm bay xuống dưới!” Nói xong Trương Dương xoay người bỏ đi.
Lâu Quảng Chí vẫn khinh hãi nhìn bóng lưng Trương Dương rời đi, mãi tới khi Trương Dương khuất hẳn, hắn mới khóc rống lên.
Bởi vì tin tức Từ Triệu Bân được đề bạt làm phó chủ tịch huyện đã được xác thực, nên mọi người tại đây đều tỏ ra hết sức cung kính trướng mặt tân phó chủ tịch huyện này. Tối nay đương nhiên vợ chòng Từ Triệu Bân và Vũ Thi Ling trở thành trung tâm để bọn họ cứ liên tiếp nâng chén chúc tụng. Vũ Thu Linh cũng trải qua mấy ngày sợ hãi, nay cũng đã khá nên rất nhiều. Phu vinh thê quý, huống chi hiện tại cả hai vợ chồng cùng thăng quan, đây là chuyện có thể co là hết sức vui mừng.
Vương Bác Hùng là người dầu tiên chuyển trọng tâm từ Từ Thiệu Bân sang Vũ Thu Linh, hắn nâng chén nói: “Nào, chúng ta cũng kính Vũ chủ tịch xã một chén. Mong nàng có thể lãnh đạo xã ta phát triển, sớm thoát khỏi nghèo đói!” Tất cả mọi người đều phụ hoạ nâng chén lên theo.
Vũ Thu Linh tỏ ra rất xúc động, nói thật từ lúc sự tình Quách Đạt Lượng phát sinh đúng lúc nàng đắc cử vẫn khiến trong lòng nàng vẫn cứ phiền muộn. May mắn là có chông nàng bên cạnh khuyển nhủ, trong chính trị loại sự tình này là chuyện bình thường, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ có cường giả mới có tư cách đứng tại vị trí trung tâm. Mà Quách Đạt Lương rơi vào cái tình cảnh như vậy là vì hắn đứng không đúng chỗ và đúng thời điểm, nói một cách khác hắn không xứng đáng nhận được sự thông cảm đồng tình. Nhờ vật mà tâm tình Vũ Thu Linh cũng được giải khai phần nào. Nàng nâng chén lên dõng dạc nói: “Từ nay ta sẽ cố gắng hết sức phối hợp công tác cùng Vương bí thư, đoàn kết với anh em cán bộ xã để cùng thay đổi cái diện mạo nghèo khó của xã Hắc Sơn Tử này!”
Mọi người đồng thanh ủng hộ, sau đó cùng cạn một chén, Từ Triệu Bân cũng uống hết chén đó rồi cười nói: “Thu Linh a! Chỉ sợ rằng là nàng cùng Vương bí thư không còn có cơ hội hợp tác rồi.”
Tất cả mọi người ở đây đều lấy làm kinh ngạc, ngay cả Trương Dương cũng vậy, hắn chưa có nghe qua chút tin tức nào liên quan tới việc Vương Bác Hùng, ngay cả Lý Trương Vũ cũng không thấy nói năng gì. Xem ra Vương Bác Hùng này ẩn mình rất sâu a!
Ngưu Văn Cường là người đầu tiên lên tiếng, hắn cười nói: “Vương bí thư khẳng định là được thăng chức rồi a! Có thể tiết lộ cho chúng ta biết chút được không nhỉ?”
Vương Bác Hùng khiêm tốn cười cười, kỳ thực hắn cũng đã gặp gỡ bên trên, chuyện tới cục thuế cũng đã xác định, hiện tại có lẽ cũng tới lúc công bố rồi, hắn thấp giọng nói: “Tháng sau ta chuyển công tác tới cục thuế huyện!”
Một câu nói hời hợt thôi nhưng lại như một quả lựu đạn oanh tạc tâm lý của mỗi người có mặt tại đây. Hai vị tân nhiệm phó chủ tịch xã mắt sáng rực lên nhìn Vương Bác Hùng, đây là tấm gương a, hy vọng chính mình có thể được như Vương Bác Hùng hôm nay. Chu Lương Thuận, Lâm Thành Bân thở dài, đúng là đồng nghiệp bất đồng mệnh, kẻ thì lẹt đẹt mãi, kẻ thì về hưu đến nơi mà vẫn chưa ngóc lên được, còn hắn thì vận may rơi trúng đầu. Ông trời thế nào mà lại thật là bất công a! Nhưng mà ngẫm lại Vương Bác Hùng hắn vốn vẫn rất ưu ái Trương Dương, hắn được như hôm nay có thể là do nhờ Trương Dương mà hắn mới được bí thư huyện uỷ Lý Trường Vũ chú ý tới. Về phần Trương Dương, trong lòng hắn cũng đang ngồi trách cái tên chết tiệt này thế nào lại chẳng nói tí thông tin nào cho mình, nếu không có ta thì ngươi đừng hòng có ngày hôm nay!
Hai mắt Ngưu Văn Cường sáng rực lên, cục trưởng cục thuế a, đây là một nhân vật không thể bỏ qua a. Đối với dân làm kinh doanh như hắn, quen biết người làm trong cục thuế hẳn là không thể tốt hơn. Ngưu Văn Cường lần thứ hai nâng chén rượu lên, trong lời nói tràn đầy vẻ tôn kính: “Chúc mừng! Vương bí thư, à không. Bây giờ phải gọi là Vương cục trưởng mới đúng! Nào Vương cục trưởng, tax in kính ngài một chén.”
Trương Dương có chút khinh bỉ nhìn Ngưu Văn Cường, thực sự là bỉ ổi a! Cha ngươi tốt xấu gì cũng là một cục trưởng cục tài chính ngươi có cần a dua như vậy không? Thời điểm chúc rượu tự do, Lâm Thành Bân chủ động chúc rượu Trương Dương. Nhìn vào thì đơn giản vậy thôi chứu kỳ thực trong nội tâm lão đấu tranh cũng rất gian nan. Chủ động tìm cấp dưới chúc rượu, như vậy là Lâm Thành Bân coi như cam bái bại trận trước Trương Dương.
Trương thần y trước giờ vẫn là một ngươi an oán phân minh. Hắn cùng Lâm Thành Bân vốn chẳng có thâm cừu đại hận gì, mặc dù Lâm Thành Bân từng có ý định chơi hắn, thế nhưng hắn cũng đã dẹp yên được. Oan có đầu nợ có chủ, tự nhiên ân oán sẽ tìm tới Lâm Thành Vũ để thanh toán, còn đối với một lão cán bộ sắp về hưu đến nơi, Trương đại quan nhân chẳng thèm chấp nhặt. Vì thế cho nên Trương Dương tươi cười cùng Lâm Thành Bân uống một chén, sau đó đáp lễ lại một chén. Lâm Thành Bân lúc này mới như mở cờ trong bụng, xem ra Trương Dương kia sẽ không tính toán cùng với hắn.
Bữa tiệc vẫn cứ duy trì cho tới tận mười giờ tối thì kết thúc. Đám cán bộ lãnh đạo xã ở thị trấn thì đều có phòng cả, đương nhiên là trừ Trương Dương ra, cấp bậc hiên tại của hắn còn chưa đủ để quốc gia cấp chỗ nghỉ riêng cho hắn. Đang định rời đi tìm một cái nhà nghỉ nào đó nghỉ tạm thì Ngưu Văn Cường đuổi theo, rủ đi uống rượu tiếp. Dù sao bây giờ Trương Dương cũng chẳng có việc gì liền đồng ý đi cùng. Sau đó Ngưu Văn Cường lại lấy điện thoại ra điện rủ Khương Lượng tới.
Ba người mở một chai Chivas, Trương Dương vừa nhấp một chén đã thấy có chút không đúng liền phun ra. Tiểu tử này trên phương diện tu vi uống rượu không phải là sâu bình thường, từ lần uống Chivas với hải lan trước đây, hắn lập tức nhớ rõ khẩu vị của loại rượu này, cho nên vừa uống một chén liền nhận ran gay, hắn nhíu máy nói: “Đây là rượu giả!”
Ngưu Văn Cường ngẩn người, cầm chai rượu giỡ lên cao trước ánh đèn soi kĩ lưỡng: “Hẳn là không giả chứ, chai này ta được biếu mà!”
Khương Lượng cũng có chút kiến thức về rượu, đưa chén lên miệng nhấp một ngụm, chép chép miệng: “Là giả rồi, Chivas xịn không phải là cái vị như thế này!”
Điều này khiến cho Ngưu Văn Cường mất hết mặt mũi trước hai lão hữu, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó chứ! Không biết thằng chết tiệt nào mang rượu giả tới đây chơi ta? Đợi ta điều tra ra nhất định ta sẽ cho nó biết tay.”
Khương Lượng cười nói: “Đâu cần phiền phức như vậy! Ngươi trực tiếp nói chuyện này cho ông già ngươi, lão gia tử lên cơn giận hậu quả sẽ rất nghiêm trọng a!”
Cả ba người đều đồng thời nở nụ cười, Trương Dương nhớ tới vụ đánh nhau lần trước bèn hỏi: “Sự tình lần trước đã tra ra rõ chưa?”
Ngưu Văn Cường lắc lắc đầu.
Khương Lượng hít một hơi, cả giận nói: “Cái đám đó không phải là dân địa phương ở đây mà đều là từ Giang Thành tới, hơn nữa lại có sự sắp xếp chuẩn bị sẵn, thực tình là không có biện pháp tra xuống.”
Ngưu Văn Cường có chút phiền muộn mắng một câu: “Con mẹ nó, cứ nhắc đến chuyện này là nóng tiết.”
Khương Lượng nói: “Văn Cường a! Tiểu tử ngươi nói thật một câu xem nào, có phải ở Giang Thành ngươi đã đắc tội với ai không? Nếu không tự nhiên người ta xuất động nhiều người đi xa như vậy tới đây làm gì? Ta cũng là hết sức rồi, vốn định bắt giam cả đám ấy lại, nhưng là Thiệu cục lên tiếng, hơn nữa, con trai của Điền Khánh Long là Điền Bân còn tự thân đến đưa bọn chúng đi. Nhưng x nhân vật ấy đâu phải chúng ta có thể đắc tội được, ta đành xem chuyện này coi như xong.”
Trương Dương nhớ tới cái tên Điền Bân kia chẳng phải là anh họ của Tả Hiểu TÌnh sao? Cho nên đặc biệt lưu ý một chút.
Ngưu Văn Cường rượ vào thì lá gan cũng to lên: “Con mẹ cái tên tiểu tử Điền Bân hắn thì có cái gì hơn người chứ. Nếu không phải dựa hơi oong già là giám đốc công án Giang Thành thì ta quyết chẳng tha cho nó!”
Cả hai người đều biết là hắn vì phiền muộn mà chửi ra mồm vậy thôi chứ cũng chẳng có ý gì.
Khương Lượng khuyên nhủ: “Ta xem rằng Điền Bân kia ămcj dù là về đây bảo vệ đám kia, nhưng chưa chắc đã là tự hắn làm. Ngươi với hắn đâu có quen biết hay thù oán gì, hắn cần gì phải đối phó với ngươi.”
Ngưu Văn Cường lừ lừ mắt: “Thế nào? Cả đám các người bao che cho nhau a?”
Khương Lượng biết hắn đang nóng trong người nên cũng chẳng tính toán với hắn, chỉ cười cười nói: “Có chuyện này nói cho ngươi biết đây. Điền Bân sắp tới ẽ tới Xuân Dương huyện đảm nhiệm chức vụ phó đội trưởng đội hình sự. Ngươi muốn đối phó với hắn hẳn là còn nhiều cơ hội đó!”
Trong lòng Ngưu Văn Cường lập tức trầm xuống. Cũng là con ông cháu cha, nhưung hắn cũng hiểu mặc dù ông già mình tại huyện cũng có một chút ảnh hưởng, nhưng nếu đem so với giám đốc công an Giang Thành thì quả thật là không phải cùng một đẳng cấp.
Trương Dương có chút giật mình: “Phó đội trưởng không phải là Cát Xuân Lệ sao?”
Trong lòng Trương Dương nhanh chóng minh bạch. Lý Trường Vũ a Lý Trường Vũ! Ngươi ra tay quả thật bất phàm a. Binh mã chưa động, lương thảo đi trước. Ngươi mới sắp chuẩn bị leo lên mà đã đem Cát Xuân Lệ chuyển lên Giang Thành trước rồi. Ngẫm lại cũng là lần trước hắn đả thông kinh mạch, lại giúp Lý Trường Vũ ngày càng 'khoẻ mạnh' hơn, Cát Xuân Lệ này hẳn là không thể thiếu được rồi. Trương Dương không khỏi có chút bực mình, ai cũng có đãi ngộ a, thế nào mà hắn lại có thể sơ sót mà quên thần y mình chứ?
Hai em dáng cao ráo ngon lành bước vào phòng, cả hai đều mặc đồng phục học sinh, tướng mạo thanh thuần, bất quá trong mắt đều có phần quyến rũ, mị hoặc khó có thể ẩn dấu. Ngưu Văn Cường liếc mắt một cái, hai nữ hài rót rượu rồi xuống xuống cạnh Trương Dương và Khương Lượng.
Khương Lượng nở nụ cười, tay đã luồn xuống xoa xoa mông cô em ngồi cạnh: “Ta hỏi ông chủ Ngưu này! Ngươi định đem nữ sắc ra dụ hoặc chúng ta hả?”
Ngưu Văn Cường cười nói: “Đây là vừa mới học được ít kinh nghiệm tiên tiến, muốn hai người đánh giá đóng góp cho ta.”
Khương Lượng lắc lắc đầu: “Ta còn có vài điều muốn nói!”
Ngưu Văn Cường minh bạch ý tứ của hắn liền hất đầu ra hiệu cho hau nữ hài khi ly khai. Sắc mặt Khương Lượng rất nhanh chóng trầm lại nói: “Văn Cường, ta lần trước đã cảnh cáo người. Muốn làm ăn lâu dài, loại chuyện này không thể làm. Thị trấn này không phải là nhỏ ngươi hiểu chứ. Nếu xảy ra chuyện gì, sau này muốn ngẩng đầu lên cũng khó.” Nói xong cũng chẳng còn bao nhiêu hứng ngồi uống rượu, liền đứng dậy cáo từ.
Trương Dương nguyên bản là cũng đang có ý định đánh giá đống góp cho Ngưu Văn Cường, nhưng thấy thái độ của Khương Lượng như vậy cũng cảm giác có chút không đúng. Mình thân là cán bộ nhà nước trẻ, có năng lực, thế nào lại có thể mạo hiểm mà làm cái loại chuyện thế này, rồi cũng đứng lên cáo từ rời đi theo Khương Lượng. Ngư Văn Cường trên mặt vẫn có vẻ xấu hổ tiễn bọn họ ra ngoài.
Rời khỏi quán một đoạn, Khương Lượng mới tươi cười quay sang hỏi Trương Dương: “Có biết vì sao ta phản ứng như vậy không?”
Trương Dương lắc lắc đầu.
Khương Lượng nói: “Văn Cường hẳn là phóng túng quá. Việc Kinh doanh cũng như chính trị cả, nếu muốn tiến xa, thì phải đem chính mình mà làm cho sạch sẽ.” Hắn vỗ vỗ vai Trương Dương: “Hơn nữa, thỏ không ăn gần hang, Chúng ta là cán bộ địa phương, cũng cần lưu ý danh tiếng bản thân.”
Trương Dương gật đầu, vị thế của Khương Lượng trong lòng hắn vô hình chung lại được đề cao lên một chút. Trương đại quan nhân thích là chơi cùng với những người thông minh, từ đó mứoi có thể học được từ học nhưng điều có ích, nhưng điều này không phải là thứ dùng tiền có thể mua được.
Trương Dương nhờ Khương Lượng đưa hắn tới khách sạn Minh Châu đối diện với đài truyền hình, lần trước lên đài truyền hình hắn cũng ở đây một lần. Còn đi vào đại môn khách sạn thì bỗng nghe thấy điện thoại reo, lấy điện thoại ra xem thì thấy có tin nhắn của Hải Lan: “Ngươi ở đâu? Ta nhớ ngươi!” khiến nội tâm Trương Dương không khỏi có chút kích động.
Trương Dương quay đầu chạy, dùng tốc đọ kinh người mà hướng tiểu khu Xuân Trữ chạy tới. Từ lúc tới nhưng xnăm 90 này, khinh công của Trương thần y đều được sử dụng vào phương diện thâu hoa trộm ngọc, tuy rằng Hải lan đã cho hắn một cái chìa khoám nhưng tiểu tử này không chọn phương pháp trực tiếp tiến vào mà lại leo lên sân thượng nhà nàng rồi đi xuống. Cửa lên sân thượng không có khoá, Trương Dương rón ra rón rén đảy cửa tiến vào nhà. Thấy đèn trong phòng tắm đang sáng, lại có tiếng nước chảy ào ào, hiển nhiên là Hải Lan đang tắm. Trương Dương tiến lại gần, vểnh tai lên mà nghe thanh âm trong nhà tắm, dục hoả trong người như nấm mọc sau mưa đề thăng lên.
Trương đại quan nhân cũng không có vội vã mà nhảy vào phòng tắm mà lặng lẽ trốn đi.
Lúc Hải lan tắm xong rời khỏi phòng tắm đương nhiên khon gthể biết được sự có mặt cửa hắn trong nhà, trên người quấn một tấm khăn tắm màu trắng ôm sát lấy thân thể mềm mại, làn da trắng như bạch ngọc lộ ra dưới ánh đèn. Nàng tiến lại ngồi trên ghế sô pha, dùng khăn mặt lau cho khô mái tóc còn sũng nước. hai khối nhũ trắng trẻo trước ngực theo động tác của nàng mà phập phồng nhìn như thỏ trắng nhảy khỏi hang. Trương đại quan nhân trống ở một góc quan sát mà không khỏi nuốt nước miếng ừng ực.
Hải Lan tựa hồ cảm thấy điều gì, nhìn quanh quẩn một vòng, sau đó có chút thất vọng lắc đầu lẩm bẩm: “Xem trừng cái tên tiểu tử hư hỏng này cũng đi ngủ rồi…” Nàng đứng dạy đi vào phòng ngủ, thả lỏng người nằm trên giường. Nàng nằm nghiêng, đôi chân hoàn mỹ bắt chéo lên nhau để lộ ra một … hồng sắc. (Em không biết điền từ gì vào ô trống! Thôi để cho trí tưởng tưởng phong phú của các bác tự biên diễn”
Trương Dương bỗng phát hiện được một đôi tất chân dài màu đen của Hải Lan. Thằng nhãi này bỗng nhiên nổi hứng bày trò, hắn nhớ tới lần trước xem ti vi cũng thấy một cảnh như vậy bèn lôi ra dùng. Hắn đem đôi tất chân chụp lên đầu, sau đó nhanh chóng lột bỏ quần áo lặng lẽ tiến vào phòng ngủ của Hải Lan.
Hải Lan vẫn hồn nhiên không biết có một tên tinh trùng lên não đã xuất hiện ở phía sau. Chiến khăn tắm trên người đột nhiên tung ra một cái khiến nàng giật mình hét lên một tiếng. Còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì đôi chân đã bị tách ra, sau đó một vật vừa cứng vừa nóng rực tiến nhập vào trong cơ thể nàng. Bởi vì khiếp sợ nên đôi mắt nàng trợn to tới mức tròn xoe, nàng liểu mạng quay đầu nhìn, thấy gương mặt bị bó trong cái tất chân màu đen trông cực kì quỷ dị lại càng sợ hãi mà hét lên một tiếng. Khuyết mất khúc dạo đầu mềm mãi ướt át, lại vì phần đột ngột hoảng sợ mà “thân thể” theo bản năng co rút lại một chút. ‘Trương Dương’ đang ở phía trong càng cảm thấy ấm áp, bót hơn lại càng khiến hắn trở lên hưng phấn.
Hải Lan trong nháy mắt nhận ra cái khuôn mặt kia, nét sợ hãi trên mặt nhanh chóng chuyển thành nét quyến rũ, đôi mắt đẹp long lanh như sương như khói tren mặt hồ, cắn cắn môi đào: “tiểu tử hỗn đản, đôi tất chân ta còn chưa kịp giặt… A...” Lời còn chưa nói dút đã bị cử động của Trương Dương làm cho đứt đoạn.
Hải Lan giãy dụa thân thể mềm mại, thê thê ai ai nói: “Buông tha ta đi.” Lúc nhận ra Trương Dương, nội tâm kinh sợ của nàng nhanh chóng biến thành một loại cảm giác kinh hỉ khác thường, tâm lý cảm nhận được một cảm giác kích thích mới mẻ xưa nay chưa từng có.
Hai người trên giường cứ kịnh liệt nhấp nhổm. giống như cả thế giới này chỉ còn hai bọn họ, nội tâm như thuỷ triều dâng lên, cả hai thân thể như hoà tan cùng một chỗ. Trải qua sinh tử triền miên, Trương Dương cảm giác được toàn bộ thể xác và tinh thần mình như hoà tan thành nước, dung nhập vào thân thể mềm mại của Hải Lan, mà Hải Lan cảm nhận được chính mình cũng đem Trương Dương hoàn toàn hoà tan vào thân thể. Nàng run run nói: “Tiểu tử thối …Ngươi… Ngươi cường bạo ta…” Hai thân thể kiệt lực cùng quấn vào nhau.
Trong gian phòng rốt cục cũng yên lặng lại, Trương Dương nằm ở trên giường, Hải Lan thì nằm bên cạnh như con chim nhỏ nép vào trong lòng hắn.
Thằng nhãi này lúc này vẫn còn chùm cái tất chân của Hải Lan trên đầu, trông mặt y như một tên cướp ngân hàng đích thực.
Hải Lan nhìn hắn vậy không khỏi nở nụ cười, đưa tay ra vén cái tất lên khỏi khuôn mặt hắn, nhưng tiểu tử này không ngờ lại bất ngờ cúi cố sức xuống hôn nàng một cái, Hải Lan đẩy đẩy mặt hắn ra: “Thật đáng ghét, ngươi chưa có đáng răng…”
Trương đại quan nhân cực kỳ thô bạo đè nàng xuống dưới thân, lần này đưa cả lưỡi vào trong miệng nàng quậy phá. Hải Lan kéo cái tất chân vứt ra ngoài, nhiệt tình mà hôn lại hắn, ngón tay nhéo chóp mũi hắn: “Tiểu tử thối, không nói một tiếng, lại còn mò vào giả cưỡng gian. Hù chết ta rồi!”
Trương Dương mỉm cười: “Chỉ muốn cho ngươi một phen kinh hỉ thôi mà!”
Hải Lan bĩu môi nói: “Vô liêm sỉ, ta không cần cái loại kinh hỉ như vậy…” Bỗng nhiên cảm nhận được thằng nhãi này lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dạy, nàng nhỏ giọng nói: “Ngoan đi! Ta đi tắm rửa đây. Cả ngày mệt mỏi lắm rồi, không chịu đựng nổi ngươi nữa đâu!”
Trương Dương cười cười hôn lên mặt nàng một cái, lúc này nàng mới đứng dạy đi vào phòng tắm.
Lúc tắm xong đi ra ngoài, Hải Lan đã mặc một cái áo ngủ đỏ thẫm, sắc mặt vẫn ủng hồng như lúc vừa nãy mà chữa giảm đi chút nào. Trong tay cầm hai ly rượu vang bước ra đưa cho hắn một ly. Trương Dương ngồi dậy đỡ lấy chén rượu, vỗ vỗ xuống bênh cạnh mình. Hải Lan ngồi xuống cạnh hắn, hai người cụng ly sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Hải Lan ngầng khuôn mặt tươi cười khiến cho kẻ khác trông thấy phải say mê lên nói: “Ta vừa nhắn tin cho ngươi đã thấy ngươi xuất hiện rồi. Nói thật xem hay là ngươi theo dõi ta đó.”
Trương Dương cười nói: “Cái này gọi là thần giao cách cảm, ta đoán được đêm nay thế nào nàng sau khi trở về cũng nhớ ra, sẽ chẳng mặc cái gì nằm trên giường đợi ta mà. Hắc hắc!”
‘Phi’ Hải Lan bĩu môi, sau đó nép vào lòng hắn, khuôn mặt xinh đẹp dán chặt vào ngực trần của hắn, lẳng lặng lắng nghe tiếng từng nhịp tim đập.
Trương Dương chợt nhớ tới An Chí Viễn, lấy kiến thức cùng trí tuệ của Hải Lan hẳn là có thể giải trừ được nỗi hoang mang trong lòng hắn, hắn thấp giọng nói: “Tại Giang Thành có nghe chút tin tức gì của An Chí Viễn không?”
Hải Lan lắc đầu, buông ly rượu ra, hai tay nắm lấy thân Trương Dương có chút thất thần hỏi: “Lúc đầu là có đợi sẵn chuẩn bị phỏng vấn tại sân bay, nhưng đợi mãi không thấy đâu, mới hay tin là An lão tiên sinh không có tới đúng theo lịch hẹn, chúng ta coi như hụt ăn.” Nhớ tới lần đó Hải Lan không khỏi buồn cười, phó thị trưởng Giang Thành là Chu Quảng Nguyên dẫn theo cả đám nhân viên thị chính ra sân bay nghênh tiếp, còn đặc biệt an bài đội quân nhạc và đám nhỏ mang hoa, nhưng cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không, tràng diện đó đúng là xấu hổ tới cực điểm.
Trương Dương hít sâu một hơi, sau đó đem chuyện tình gặp hai ông cháu lão An Chí Viễn kia tại Thanh Vân Phong
Hải Lan cũng kinh ngạc vạn phần, thật không thể tưởng tượng nổi lão tiên sinh An Chí Viễn kia lại vô thanh vô tức đi tới huyện Xuân Dương như vậy, xem ra lão tới chủ yếu là để tìm lại phần mộ của cha lão- An đại hồ tử.
Trươgn Dương phiền muộn thở dài: “Ta tốn bao nhiêu khí lực như vậy, cố sức mà trung kiến cái tiểu học Hồng Kì kia mong kiếm chút thành tích, thật không tưởng lại gặp xui xẻo như vậy.” Tiểu tử này là đang lo lắng bỏ bao nhiêu công sức như vậy lại thành phí công vô ích.
Hải Lan nghĩ đến hắn cực khổ như vậy lại gặp phải xui xẻo không khỏi bật cười khanh khách.
Bàn tay to của hắn thâm nhập vào trong áo nàng xoa nắn một trận, tàn bạo nói: “Đã không cảm thông với ta thì thôi, lại còn dám cười hả ha à!”
Hải Lan mỉm cười, giọng đầy vẻ ăn năn: “Ta sai rồi…A… Nhưng kỳ thực chuyện này cũng chưa chắc đã hỏng như ngươi tưởng.”
Trương Dương lúc nà mới buông nàng ra.
Hải lân phân tích cho hắn nghe: “Ngươi tuy rằng mắng An đại hồ tử kia trước mặt An lão tiên sinh, nhưng An đại hồ tử kia đích xác là một mã tặc, quá khứ cũng đúng là chưa làm một việc gì tốt, hơn nữa lúc đó ngươi căn bản cũng không biết thân phận lão là An Chí Viễn, có khi hắn sẽ không trách cứ ngươi mà cho rằng ngươi là một thanh niên ngay thẳng.”
Trương Dương nghe nàng nói thế, cẩn thận ngẫm lại cũng có vài phần đạo lý, nhẹ nhàng vuót mái tóc Hải Lan nói: “Tỷ à! Ngươi thật sự đúng là thông chất lan tâm, tú ngoại tuệ trung!” (ngoài xinh đẹp, trong thông tuệ)
Hải Lan: “Ngươi không cần phải nịnh ta!” rồi lại tiếp tục nói: “Kẻ trong cuộc thì u mê, nhưng đối với người ngoài cuộc đứng quan sát thì chỉ là một việc nhỏ. Tối quan trọng ở đây chính là ngươi đã giúp An Chí Viễn tìm được mộ và hài cốt của cha lão, đây có thể coi là một đại công. An Chí Viễn tại Hồng Kông có một khối cơ nghiệp lớn như vậy hẳn cũng là một kẻ ân oán phân mình, tính tình rộng rãi. Tái ông thất mã, là hoạ hay phúc còn chưa thể nói trước được.
Nghe Hải Lan giải thích nhưu vậy, phiền muộn trong lòng Trương Dương rốt cuộc cũng tan thành mây khói. Hai tay vòng ra ôm eo nàng, hai người cứ lặng yên ngồi ôm nhau như vậy một lúc, cảm nhận sức nóng của cơ thể lẫn nhau. Một lúc sau Trương Dương thấp giọng nói: “Tỷ! Ta muốn…”
Hải Lan khẽ hừ, rướn mình lên hôn nhẹ lên môi hắn một cái, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Ta cũng muốn…”
Sáng hôm sau, Trương Dương cũng không có lập tức trở về xã Hắc Sơn Tử, hắn bớt chút thời gian tới bệnh viện huyện thăm Quách Đạt Lượng. Đối với kết cục bi thảm của Quách Đạt Lượng hắn cũng có chút thông cảm, dù sao suốt thời gian ở xã, giao tình của hắn với Quách Đạt Lượng cũng không tệ, về tình về ls cũng nên tới thăm hỏi một chút. Trải qua một thời gian được tận tình cứu chữa, Quách Đạt Lượng cũng đã trải qua thời kì nguy hiểm, hiện tại đã được chuyển sang phòng điều trị bình thường.
Lúc Trương Dương bước vào phòng bệnh, chỉ thấy có lão bà của Quách Đạt Lượng là Đỗ Xuân Hương ở cạnh, Trương Dương để ý chung quanh cũng chỉ thấy có vài túi quà cáp, xem ra người tới thăm Quách Đạt Lượng cũng không nhiều, đúng là nhân tình trên quan trường chỉ mỏng manh như một tờ giấy.
Quách Đạt Lượng nằm nghỉ trên giường, Đỗ Xuân Hương đối với Trương Dương cũng có nhiều hảo cảm, thấy hắn tiến vào, vội vàng đứng lên nhường chỗ cho hắn.
Trương Dương cười cười, vội xua xua tay ý bảo không cần kinh động đến Quách Đạt Lượng, cứ để cho hắn nghỉ. Cầm túi quà trong tay đưa luôn cho Đỗ Xuân Hương.
Lúc này Quách Đạt Lượng đang nằm nghỉ thấy có chút động tĩnh liền tỉnh dậy, hắn chậm rãi mở mắt ra thấy Trương Dương đang đứng đó, trên mặt lộ ra nét cười: “Tiểu Trương chủ nhiệm tới…” Thanh âm có chút khan khan, lại thều thào yếu đuối không ra hơi. Hắn đang muốn ngồi dâyk lại bị Trương Dương giữ lấy: “ Quách chủ tịch, ngài còn cần phải nghỉ ngơi a! Đừng có cố sức!”
Quách Đạt Lượng cười khổ: “Hiện tại đâu có còn là chủ tịch cái gì chứ…” Nói cũng đến lạ, từ lúc đột ngột bị xuất huyết não tại đại hội nhân dân xã ý thức của hắn lại có vẻ thanh tỉnh ra, hoặc cũng có thể là thanh tỉnh từ trước lúc phát bệnh cho nên mới có một bài phát biểu động lòng người tới như vậy.
Trương Dương cảm thấy có chút vui mừng, dù sao ý thức của Quách Đạt Lượng có thể khôi phục lại bình thường cũng là rất đáng mừng rồi. Nếu không mà lại trở thành điên điên dại dại thì thật là bi ai.
Thừa dịp Đỗ Xuân Hương đi lấy nước, Quách Đạt Lượng nhỏ giọng nói với Trương Dương: “Có thuốc không?”
Trương Dương tuy rằng không hút thuốc lá, thế nhưng do lúc bình thường để giao tiếp luôn cần đến nên hắn lúc nào cũng mang theo một bao bên người, hắn liền rút ra cả bao đưa cho Quách Đạt Lượng. Quách Đạt Lượng rút ra một điếu đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó len lén cầm cả bao dấu xuông dưới gối. Lúc này mới cảm thấy thư thái rồi nói: “Thèm chết mất! Ta có cái tật là nghiệm thuốc lá mà bao nhiêu ngày rồi không được điếu nào. Bây giờ để đây thi thoảng lén mà hút.”
Trương Dương nở nụ cười: “Quách chủ tịch à, ta xem ngươi nên chuyên tâm dưỡng bệnh đi, bao giờ khỏi lại hút cũng không muộn mà. Được rồi, hiện tại thân thể cảm thấy thế nào rồi?”
Quách Đạt Lượng nói: “Trương Dương à! Cảm ơn ngươi đã tới thăm ta. Kỳ thực thân thể cũng không có bệnh tật gì. Chuyện tình lần này đối với ta mà nói cứ như một cơn mê lớn vậy, hiện tại tỉnh ngộ ra mới thấy mình đúng là điên rồi. Ngẫm lại thấy thật là chẳng ra sao, tại sao lại cứ muốn leo lên cái chức chủ tịch xã ấy cho bằng được chứ. Thành chủ tịch xã rồi thì thế nào? Vẫn là bên trên còn có bí thư Đảng uỷ xã, tren nữa thì còn cấp huyện, cả một đống những tảng đá lớn đè trên đầu… Khụ khụ… Ta hiện ta minh bạch, muốn làm người thì đừng có làm quan.”
Trương Dương không nói gì yên lặng nhìn hắn.
Quách Đạt Lượng nói: “Ta quyết định rồi. Chờ khỏi bệnh, ta sẽ rút khỏi cương vị hiện tại, sống cho an ổn, làm những việc mình muốn làm.”
Trương Dương có phần kinh ngạc mà nhìn Quách Đạt Lượng, hắn không thể tin nổi một người đã dốc sức làm việc, phấn đấu trong hai mươi năm hiện tại lại có thể rút lui.
Quách Đạt Lượng nhing trong ánh mắt Trương Dương biết hắn đang bất ngờ, liền mỉm cười nói: “Có chết một lần rồi mới biết sinh mệnh đáng quý thế nào. Ta hiện tại mình đầy bệnh tật, giả như lại dốc sức tiếp tục công việc thì sau này sợ rằng nắm xướng tàn này chịu không nổi. Nếu như biết chính mình không làm nổi nữa, miễn cưỡng làm gì. Ta hiện tại cũng gần năm mươi rồi, thưa dịp tay chân vẫn còn hoạt động được, đi làm một số việc mình muốn, hảo hảo hưởng thụ môt chút nhân sinh, như vậy cũng là một chuyện tốt.”
Trương Dương lúc này mới tin tưởng Quách Đạt Lượng sinh ý muốn rút lui không phải là ý nghĩ nhất thời, mà là kết quả sau khi suy nghĩ kỹ càng. Hắn cũng cười nói: “Như vậy cũng tốt! Coi như cho chính mình một cơ hội làm lại.”
Quách Đạt Lượng chỉ chỉ tờ báo trên đầu giường nói: “Lão gia tử nói, cải cách là phải lớn gán một chút, có can đảm thử nghiệm, kiểm chứng kết quả. Nếu không có một chút tinh thần xông xáo, một chút mạo hiểm, một chút kiên trì thì không thể bước trên một con đường mới đầy chông gai, không thể làm lên một sự nghiệp mới.” Hắn cười khổ nói tiếp: “Về chính trị ta đã hoàn toàn không có dũng khí để xông xáo, để mạo hiểm. Bây giờ thôi bỏ, sang làm một chút kinh tế xem sao.” Nói đến đây, nội tâm hắn không khỏi dâng lên một cảm xúc bi ai khó nói, hắn thực sự là một kẻ thất bại trên phương diện chính trị mà.
Trương Dương cổ vũ hắn: “Quách chủ tịch cứ yên tâm điều dưỡng cho thật tốt. Qua cơn bĩ cực, tới hồi thái lai. Ta tin tưởng tất cả rồi sẽ chuyển biến tốt đẹp.”
Quách Đạt Lượng mỉm cười nói: “Tiểu Trương chủ nhiệm! Sau này ta sẽ tìm ngươi hỗ trợ đó.
Trương Dương cười lớn, sảng khoái gật đầu: “Quách chủ tịch yên tâm, chỉ cần trong phạm vi khả năng của ta, nhất định ta sẽ tận lực giúp ngài.” Câu trả lời này của hắn xem chừng đúng là rất giảo hoạt, một chủ nhiệm ban kế hoạch hoá gia đình thì phạm vi khả năng được bao nhiêu chứ. Hay là ngươi sinh hài tử đi, nhất định ta sẽ có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua, những chuyện khác chỉ sợ là ta lực bất tòng tâm. Thực ra mà nói, không phải là Trương Dương lạnh lùng không thèm giúp, mà bởi hắn sợ Quách Đạt Lượng sẽ đưa ra một cái yêu cầu quá đáng gì đó, dù sao Quách Đạt Lượng cũng biết rõ ai là người phía sau chống lưng cho hắn.
Quách Đạt Lượng cười cười, hắn hiển nhiên nghe ra ý của Trương Dương trong lời nói, thấp giọng nói: “Trương Dương, có câu này ta muốn nói cho ngươi. Đó là trên quan trương, không có bằng hữu!”
Trương Dương yên lặng nghiền ngẫm cái lời này, mơ hồ nghe ra được sự chua xót trong đó.
Lúc ly khai phòng bệnh, vừa ra đến hàng lang hắn liền gặp Trần Quốc Vĩ và Hồng Linh, hai người trông thấy hắn đều có chút kinh ngạc, đều cho rằng là hắn tới tìm Tả Hiểu Tình. Trương Dương nở nụ cười: “Trùng hợp thật a!” Trong lòng tự nhiên nhớ tới đã khá lâu ngày không gặp Tả Hiểu Tình rồi, thời gian vừa qua hắn bận rộn chuyện trong xã quá cho nên cũng chẳng có thời gian mà để suy nghĩ nữa. Thế nhưng vừa nhắc tới thì nhung nhớ lại bắt đầu này sinh, nháy mắt đã như đại thu che trời. Hắn không thể phủ nhận rằng Tả Hiểu Tình- cái tên này đã khắc sâu trong tâm hắn.
Hồng Linh trông thấy Trương Dương thì có chút chột dạ, chuyện Tả Hiểu Tình cùng Trương Dương là nàng cung cấp tin tức tình báo cho mẹ của Tả Hiểu Tình là Tương Tâm Tuệ. Cho nên vừa thấy Trương Dương thì có chút cảm giác như mình là kẻ trộm.
Trần Quốc Vĩ tiến tới cười nói: “Tới tìm Tả Hiểu Tình hả?”
Trương Dương không nói gì, chẳng phản đối cũng như chẳng phủ nhận.
Trần Quốc Vĩ không nhịn được nói: “Lẽ nào ngươi không biết nàng đã chuyển công tác thực tập về Giang Thành rồi sao?” Hồng Linh nhẹ nhàng lay cánh tay hắn một cái, Trần Quốc Vĩ lúc này mới sực nhớ ra, không khỏi có chút xấu hổ cười cười.
Trương Dương nghe vậy ngẩn người ra, sau đó trong lòng dâng lên một cảm giác bực mình. Tả Hiểu Tình a Tả Hiểu Tình! Ngươi muốn tách rơi khỏi ta cũng không cần thiết phải như vậy chứ. Đi àm một lời chào cũng chẳng thèm nói! Ta đáng ghét đến như vậy sao? Cư nhiên cứ lẩn như tránh tà, Trương đại quan nhân trong lòng có chút oán niệm, sắc mặt tự nhiên cũng khó chịu.
Hồng Linh nhỏ giọng: “Nàng ta có lẽ sẽ không trở lại…”
Trương Dương bỗng giận giữ quát: “Nàng ta trở lại hay không liên quan quái gì tới ta?”
Hồng Linh giật mình sợ đến trắng bệch cả mặt, cuống quýt trốn ra sau lưng Trần Quốc Vĩ. Trần Quốc Vĩ phẫn nộ trừng mắt nhìn Trương Dương, cái thằng nhãi này thật chẳng có tí phong độ nào, sao lại có thể cư xử với nữ tử thô bạo như vậy chứ.
Trương Dương cũng ý thức được vừa rồi mình quá thất thố. Áy náy cúi đầu nói: “Xin lỗi! Ta còn có việc. Xin phép!” Rồi vội vàng rời đi.
Hồng Linh cùng Trần Quốc Vĩ nhìn bóng lưng của hắn rời đi, trong lòng cũng cảm thấy có chút thông cảm. Trong lòng Hồng Linh thì áy náy lại càng không phải là nhỏ, nếu như không phải là nhờ nàng thì Tả Hiểu Tình cũng không bị nhà của cô ấy chuyển ngay đi và quản lý nghiêm khăc như bậy giờ. Nhưng nàng cũng chẳng có biện pháp khác, Tương Tâm Tuệ đã nói chỉ cần nàng đem chuyện của Tả Hiểu TÌnh nói ra một cách chi tiết và chuẩn xác, thì bà có thể đảm bảo cho mình một công việc ổn định sau tốt nghiệp, vì tương lai của bản thân mình, cũng đành hy sinh một chút lương tâm. Chuyện này nàng cũng không dám nói cho ai biết, giả sử cái tên thô bạo Trương Dương kia mà biết, hắn khống đánh cho nàng một trận mới là lạ.
Có một điều Trương Dương có thể xác định đó chính là tình cảm của hắn dành cho tả Hiểu TÌnh. Bây giờ nàng ta rời đi rồi, trong lòng hắn tự nhiên sinh ra một cảm giác thấy bại. Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng khống chế được tình cảm của mình, dù sao đối với kẻ làm người hai kiếp như hắn, tình cảm cũng không phải là tất cả nữa. Đi ra tới cổng bệnh viện thì hắn nhận được điện thoại của Lý Trường Vũ. Là Lý Trường Vũ muốn gặp hắn tại Vi Viên.
Trương Dương nhanh chóng điều khiên lại tâm tình, lập tức bắt xe đi tới Vi Viên. Đối với việc đích thân Lý bí thư gọi hắn tới gặp hắn rất coi trọng, hiện nay đang là thời điểm nhạy cảm, từ những bị trí công tác tại xã nhà, cho tới huyện và trên thành. Trương Dương thân là người trong quan trường, không thể không quan tâm cho được.
Lý Trường Vũ vừa mới tảo mộ ở quê ra, Tô lão thái cũng muốn ở lại quê một vài ngày cho nên không có ra cùng hắn. Lần này hắn tìm Trương Dương là vì muốn Trương Dương giúp hắn làm một chuyện.
Ở huyện Xuân Dương này có rất ít chuyện có thể khiến Lý Trường Vũ có thể cảm thấy bận lòng, nhưng chuyện này thì khác, gặp phải phiền phức chính là Cát Xuân Lệ. Chồng cũ của Cát Xuân Lệ là Lâu Chí Quảng từ Hải Nam trở về, thằng nhãi kia vốn đi làm ăn gì đó ở Hải Nam, nhưng mà thua lỗ chổng vó nên đành mò về đây. Sauk hi mò về, vì trắng tay nên hắn tìm tới vợ cũ cũng là Cát Xuân Lệ. Lâu Chí Quảng này là điển hình của mấy thằng vô lại, tuy bản sự chẳng có cái gì, nhưng là thuộc loại cao dính da chó (lì và dai như đỉa), một khi đã dính vào thì sẽ không dễ dàng bóc ra được.
Cát Xuân Lệ bị hắn bám lấy không biết phải làm. Trước đưa cho hắn một vạn rưỡi, nhưng hắn được voi đòi tiên, cho rằng vẫn chưa đủ liền suốt ngày bám theo, theo dõi Cát Xuân Lệ. Khiến cho nàng dạo này như chim sợ cành cong, hiện tại Lý Trường Vũ cũng không có dám lui tới chỗ nàng, sợ bị Lâu Quảng Chí phát hiện quan hệ hai người. Tuy nói cuối tuần Cát Xuân Lệ sẽ đi Giang Thành nhậm chức, Lâu Quảng Chí kia cũng không biết từ chỗ nào nghe được tin đó, cũng mò lên Giang Thành trước cả Cát Xuân Lệ, hắn quyết đeo bám cho tới lúc Cát Xuân Lệ chịu phục hôn mới thôi.
Lý bí thư cực kì căm tức, nhưng chuyện này hắn không thể tự mình đứng ra. Cát Xuân Lệ với Lâu Quảng Chí kia dù sao trước đây cũng từng là vợ chồng, còn bản thân hắn với nàng thì chỉ là quan hệ tình nhân bí mật, điều này càng làm cho Lý Trường Vũ thêm khó chịu, hắn muốn giải quyết chuyện Lâu Quảng Chí thật nhanh cho xong. Nghĩ tới nghĩ lui đều không chọn được ai thích hợp, tới cùng mới nhớ ra Trương Dương, dù sao đối với sự tình này của hắn, Trương Dương cũng rõ như ban ngày, quan hệ giữa hắn và Cát Xuân lệ chẳng có chút gì thần bí cần phải dấu diếm trước mặt Trương Dương. Cho nên Trương Dương nhận được một sự tín nhiệm rất cao, hơn nữa từ nhiều việc trước đây xem xét, tiểu tử này tuyệt không phải loại người thô bạo đụng đâu húc đó. Tuy rằng Lâu Quảng Chí kia là loại vô lại, nhưng Trương Dương đích thị là đại ác ôn. Đại ác ôn đối phó với vô lại, chắc hẳn không thành vấn đề.
Lý Trường Vũ sau khi cẩn thận suy xét, cuối cùng mới gọi điện cho Trương Dương.
Trương Dương nghe Lý Trường Vũ nói xong đầu đuôi câu chuyện, khoé miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Hắn còn cứ tưởng có chuyện đại sự gì, chứ chuyện này thì đơn giản quá, tự nhiên thoải mái mà đáp lời: “Ngươi cứ yên tâm. Ta lập tức đi tìm lâu Quảng Chí kia, yên tâm là từ nay về sau hắn sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của các người.”
Lý Trường Vũ tưởng hắn muốn giết người diệt khẩu, cuống quýt ngắn lại: “Tiểu Trương a! Giáo huấn hắn một chút được rồi, cho hắn biết khó mà lui, ngàn vạn lần đừng làm gì to chuyện, dễ gặp phiền phức.”
Trương Dương biết Lý Trường Vũ không muốn làm to chuyện, hắn cười nói: “Yên tâm! Ta có tính toán rồi! Chuyện này ngươi không cần quan tâm tới nữa.”
Lý Trường Vũ thoải mái gật đầu, sau đó trọng tâm câu chuyện hướng tới chuyện xảy ra tại xã Hắc Sơn Tử gần đây: “Trương Dương a! Ta nghe nói thời gian tuyển cử tại xã Hắc Sơn Tử vừa qua phong ba không nhỏ a!”
“Đều qua rồi! May là không chết ai cả.”
Lý Trương Vũ nghe được câu trả lời của Trương Dương thì tươi cười nói: “Trên quan trường, có thể nhìn đều êm thấm, nhưng kỳ thực phía sau đao quang kiếm ảnh, tàn sát nhau khốc liệt. Ngươi thân trong quan trường một thời gian tự nhiên sẽ cảm nhận được thực chất.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trương Dương, chuyện ngươi muốn được vào Đảng, Vương Bác Hùng trước khi đi liền sắp xếp cho ngươi ổn thoả. Ngươi ta xem ra cũng rất có tâm a.”
Trương Dương nhớ tới Vương Bác Hùng đã trở thành cục trưởng cục thuế, vào Đảng tuy cũng có vui sướng đấy nhưng so với Vương Bác Hùng còn nhỏ bé lắm.
Lý Trương Vũ nhìn trên mặt Trương Dương chẳng có chút biểu tình gì, còn tưởng thằng nhãi này tu dưỡng chính trị có đề thăng chứ không nghĩ rằng nó đang thất vọng về không được thăng chức. Lý Trường Vũ nói: “Ban kinh tế huyện vừa thành lập môt phòng mới là phòng kinh doanh và phát triển đầu tư. Chủ nhiệm là Triệu Thành Đức, bởi vì phòng này chủ yếu là thu hút đầu tư từ bêb ngoài, hơn nưuã mục đích chính là nhắm vào An Chí Viễn lão tiên sinh kia. Xã Hắc Giả Sơn là nơi trọng yếu, ta đã đề danh ngươi lam phú chủ nhiệm phòng này.”
Trương Dương lập tức kích động: “Cái… Cái gì… Phó chủ nhiệm đó là cấp bậc gì?”
Lý Trương Vũ lúc này mới biết tiểu tử kia không phải là tu vi chính trường đề thăng mà là vừa rồi nó thất vọng vì cho rằng trở thành một Đảng viên vẫn chưa đủ, trong lòng không khỏi cười khổ, nghĩ một lúc rồi nói: “Miễn cưỡng có thể coi là một phó phòng! Bất quá vẫn lấy công tác tại xã Hắc Sơn Tử kia làm chính, địa điểm làm việc không cần thay đổi, chỉ là tạm thời đổi thành giữ chức phó chủ nhiệm cái phòng này. Giả như ngươi có thể thuyết phục An lão tiên sinh đầu tư về Xuân Dương huyện, chắc ta không cần phải nói phía sau nữa…” Lý Trường Vũ ít nhiều cũng hiểu được chút tính cách thằng nhãi này, phải cho hắn ngon ngọt thì hắn mới nhiệt tình xông xáo mà tiến tới.
Trương Dương hỏi lại: “An lão tiên sinh về Xuân Dương rồi sao?” Kỳ thực trong lòng hắn minh bạch hơn bất cứ ai hết về việc An Chí Viễn kia đã về hay chưa.
Lý Trường Vũ mỉm cười: “An lão tiên sinh hành tung rất thần bí, nghe nói hôm nay đã tới giang thành, bất quá trước đó đã đáo qua Xuân Dương huyện một vòng. Hy vọng là chúng ta để lại cho lão một ấn tượng tốt.”
Trương đại quan nhân nhất thời không nói gì, lúc này hắn mới ý thức được một phó chủ nhiệm phòng kinh daonh và thu hút đầu tư vị tất đã tốt.
Muốn đối phó với Lâu Chí Quảng, Trương Dương nghĩ tới một biện pháp đơn giản, dựa theo địa chỉ Lý Trường Vũ đưa cho, đêm đó hắn đã tìm được ngay Lâu Chí Quảng.
Lâu Chí Quảng vừa đi uống rượu trở về, đang siêu vẹo đi trong cái hẻm nhỏ, bỗng đỉnh đầu có cảm giác lạ môt chút, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Trương Dương lôi hắn lên ô tô của Ngưu Văn Cường, trực tiếp đem thằng nhãi này tới thẳng Thanh Thai Sơn. Hắn dùng cái tất chân đen của Hải Lan đội lên đầu, Trương đại quan nhân bây giờ phát hiện ra dùng tất chân là một thủ đoạn giả trang rất nhanh gọn, mà lại có thể tạo được tác dụng khiến cho đối phương kinh sợ.
Hắn dừng ô tô lại, sau đó kéo Lâu Quảng Chí tới vách Huyền Nhai gần đó, rồi cho hắn hai cái bạt tai, Lâu Quảng Chí bị đánh tỉnh dậy, thấy tình cảnh trước mặt sợ đến mức hồn phiêu phách lạc, thẩm thiết kêu lên: “Đại ca… đại ca… Ta không có đắc tội với ngài a.”
Trương Dương cười lạnh: “Con mẹ mày! Không cần phải làm trò? Nói! Ai cho mày tìm Cát Xuân Lệ?”
“Nàng … nàng là lão bà của ta…”
“Biến con mẹ mày đi!” Trương Dương vừa nói vừa cho hắn một cái bạt tai nổ đom đóm mắt, hắn dần minh bạch vì sao người ta tìm hắn: “Không… là vợ cũ…”
Trương Dương đội cái tất chân lên đầu khiến cho dung mạo của hắn trở lên rất quái dị và dữ tợn, lại tung ra một cước đạp Lâu Quảng Chí cắm mặt xuống đất, chưa kịp bò dậy đã bị Trương Dương túm lấy mắt cá chân. Lâu Quảng Chí tuy rằng không cao to gì, nhưng cũng phải tầm một mét bảy, nặng ngoài sáu mươi cân, thế nhưng Trương Dương chỉ dùng một tay sách hắn lên, đưa cả thân hắn ra ngoài mép vách núi.
Lây Quảng Chí sợ đến vỡ mật, la hét van xin thảm thiết: “Đại ca… Không… Ông nội ơi! Ta nếu đi tìm Cát Xuân Lệ nữa… Ta là súc sinh, là chó… Cầu xin…!” Hắn khóc rống lên, nước mắt nước mũi đều chảy ra. Càng không hay là vì quá sợ hãi cho nên hắn không kiềm chế nổi cả tiểu tiện, cái chất lỏng ấm áp kia cứ thể chảy lên người, lên cổ rồi lên cả mặt hắn.
Trương Dương ngủi thấy mùi lạ là để ý ra mới thấy hắn sợ tới vãi cả đái ra quần, hừ lạnh một tiếng rồi đem hắn đáp lăn lông lốc trên mặt đất.
Lâu Quảng Chí vẫn sợ tới mức người vẫn còn run lẩy bẩy, mặt trắng bệch.
Trương Dương khinh bỉ nói: “Trông cái bộ dạng của ngươi, ta thật không hiểu trước đây Cát Xuân Lệ coi trọng ngươi ở cái điểm gì?”
Lâu Quảng Chí giọng run run lẩm bẩm: “Ta không dám… Sau này không dám…”
“Ngươi nói thì con mẹ ngươi tin chắc? Ai chẳng biết Lâu Quảng Chí ngươi là cái loại vô lại có tiếng!” Trương Dương lại dơ chân lên cho Lâu Quảng Chí một đạp tung toé máu mồm máu mũi, lâu Quảng Chí trông thấy máu sợ đến mức thiếu chút nưuã chết ngất.
Đây cũng không phải là vì Trương Dương là loại người tan nhẫn, nhưng bởi hắn hiểu rõ Lâu Quang Chí này là loại vô lại, phải một lần cho hắn sợ tới già, chứ nếu không cái loại cao dính da chó này chắc chắn sẽ lại lì mặt mà tới tìm Cát Xuân Lệ.
“Ngươi có hai người đệ đẹ, một muội muội, cha ngươi tên là Lâu Trường Thuận, mẹ tên mã Quế Chi…” Trương Dương đọc tiểu sử Lâu Quảng Chí vanh vách như thuộc tròng lòng bàn tay ra. Những tư liệu này đều là vừa mới đực Lý Trường Vũ cung cấp cho, Trương Dương bội phục Lý Trường Vũ, cũng ngộ ra được một cái đạo lý đúng là từ trước tới nay dân không đấu lại với quan. Người như Lâu Chí Quảng lại muốn đấu với Lý Trường Vũ thật là không biết tự lượng sức. Cho dù hắn không rat ay thì Lý Trường Vũ vẫn có thể tìm cách bóp chết hắn như bóp một con kiến, bất quá chỉ là Lý Trường Vũ còn cố kỵ quan hệ giữa hắn là Cát Xuân Lệ. Trương Dương nhìn bộ dạng Lâu Quảng Chí không khỏi có chút cảm thông. Vợ hắn thì đi tằng tự với người khác, dù là vợ cũ thôi nhưng kể cũng xót xa thật. Đúng là bất luận thời nào, bất luận cái xã hội nào, đều không có đất cho kẻ yếu sinh tồn.
Trương Dương rút ra một cái khăn tay chậm rãi lau đi vết máu trên tay, sau đó ném cái khăn đi, gió núi thổi chiến khăn tung bay phất phơ trong bầu trời đêm xuống vách núi. Từ góc nhìn của Lâu Quảng Chí, Trương đại quan nhân trông thật vĩ đại, không ai có thể bì được về khí phách cũng như lực lượng. Ở đây, hắn chính là chúa để, Lâu Quảng Chí cảm nhận được sinh mệnh của mình hoàn toàn nằm trong bàn tay của người khác cho nên hắn không có chút ý định phản kháng nào.
“Nhớ kỹ lời ngươi nói! Lần sau còn dám tìm Cát Xuân Lệ thì cứ từ đây àm bay xuống dưới!” Nói xong Trương Dương xoay người bỏ đi.
Lâu Quảng Chí vẫn khinh hãi nhìn bóng lưng Trương Dương rời đi, mãi tới khi Trương Dương khuất hẳn, hắn mới khóc rống lên.
Danh sách chương