Trương Dương đang ngồi ô tô phóng nhanh đến Cổ Ngưu sơn lĩnh, trong khoảng thời gian đại hội nhân dân xã này, vì hắn đảm bảo công tác hậu cần nên ô tô của xã cũng phân cho hắn tạm thời sử dụng. Vừa rồi Trương Dương cũng phải đắn đo mãi cuối cùng quyết định không báo công an. Dù sao Sở Yên Nhiên vẫn đang ở trong tay bọn bát cóc, hơn nữa đối với đám công an xã hắn căn bản không có chút lòng tin nào. Chuyện này tốt nhất là tự tay hắn phải xử lý, tuy rằng võ công của hắn xuất quỷ nhập thần, nhưng đối với địa hình Cổ Ngưu sơn lĩnh hắn không rõ lắm. Cả ba an hem họ Sử kia thì đều là dân bản địa, đương nhiên đối với từng cành cây ngọn cỏ ở đây đều nắm rõ, có thể nói là thiên thời địa lợi đang nằm trong tay chúng. Đương nhiên Trương Dương không sợ chúng ẩn nấp rồi đánh lén, mà là Sở Yên Nhiên còn nằm trong tay chúng, hắn sợ ném chuột vỡ đồ.

Trương Dương đỗ xe lại ở dưới chân núi, rồi dọc theo đường mòn mà đi bộ lên. Cổ Ngưu sơn lĩnh được ánh tà dương lúc chiều chiếu tới, làm cho cả những đám sương mù cũng có phần trở lên rực rỡ, cảnh sắc lúc đậm lúc nhạt, lộ ra một vẻ đẹp mông lung huyền ảo. Nhưng mà Trương Dương thì không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp này, hiện tại trong lòng hắn chỉ đang lo lắng cho sự an nguy của Sở Yên Nhiên.

Trời cũng bắt đầu tối dần, Trương Dương rốt cuộc cũng thấp thoáng thấy sơn miếu, mái đền cong cong hiện dần ra từ trong rừng cây. Bóng đêm dần dần bao phủ lấy núi rừng, sương đêm phiêu lãng khiến cho màn đêm càng trở lên mờ mịt.

Trương Dương nhìn điện thoại, thời gian đối phương hẹn rốt cục cũng đã tới. Hắn hít sâu một hơi, rồi giữ cho tâm tình tĩnh lặng như nước, càng cận kề với nguy hiểm càng phải tỉnh táo. Trương Dương chú ý lắng nghe tất cả những cử động dù chỉ là nhỏ nhất xung quanh.

Sử Tam Trụ ẩn thân trên cây đại thụ đã thấy Trương Dương xa xa đang đi đến, ánh mắt hung tàn sáng rực lên y như sói đói trông thấy con mồi. Hắn chĩa súng ngắm sẵn Trương Dương, trong tay hắn là một khẩu súng săn có tầm bắn 100m, tầm sát thương hiệu quả là 70m. Sử Tam Trụ hiện tại cũng chưa có ý định nổ súng, ba anh em nhà hắn không làm thì thôi, chứ đã ra tay là phải tuyệt đối không thể sai sót. Trong mắt hắn hiện tại Trương Dương chỉ như một con mồi đang chuẩn bị sập bẫy, đương nhiên khi sập bẫy rồi thì an hem hắn sẽ cho tiểu tử này một kích trí mạng.

Trương Dương đối với nguy hiểm thì có một cái khứu giác cực kì nhạy bén, hắn dừng lại một lát, nhìn ngó xung quanh rồi từ từ bước tiếp hướng tới sơn thần miếu.

Sử Đại Trụ trong miếu nhìn ra cũng thấy Trương Dương đang đi tới, hắn lấy súng dí vào thái dương Sở Yên Nhiên: “Bước ra ngoài!”

Sở yên Nhiên cắn chặt môi, dưới sự cưỡng ép của Sử Đại Trụ nàng chậm rãi bước ra ngoài.

Trương Dương thấy hai người bước ra, trong mắt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Ánh mắt Sử Đại Trụ âm lãnh nhìn gắt gao nhìn thẳng vào Trương Dương. Hắn từng lo lắng rằng rất có khả năng Trương Dương sẽ báo công an, hoặc sẽ mặc kệ mà không tới, thật nghĩ không ra tiểu tử này đúng như hẹn ước, cứ thế một mình đi tới. Tuy rằng là địch thủ nhưng hắn không thể không bội phục sự can đảm của tiểu tử này.

“Chuyện này không quan hệ tới nàng ta! Thả nàng ta ra!” Trương Dương thong thả nói.

Sử Đại Trụ cười ầm lên, khuôn mặt lạnh lẽo hiện lên sự điên cuồng, Sở Yên Nhiên bỗng liều mình hét ầm lên: “Trương Dương chạy đi, bọn chúng mai phục…”

Ngay lập tức Sử Nhị Trụ nấp ở bia đá gần cửa đền cùng Sử Tam Trụ nấp trên cây đại thụ cùng nổ súng.

Hai tiếng súng liên tiếp vang lên. Thân ảnh của Trương Dương như báo săn vọt lên, không ai có thể hình dung nổi tốc độ kinh người của hắn. Cả hai phát súng đều trượt mục tiêu mà bắn xuống đất, khói bụi tung toé.

Sử Đại Trụ thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì, Trương Dương đã lao tới tay bóp chặt cổ họng hắn. Sử Đại Trụ vội bóp cò súng ‘Bùm!’ một tiếng vang lên ngay sát bên tai Sở Yên Nhiên, lòng súng phun lửa sát ngay cạnh mặt nàng, mùi thuốc súng nồng nặc cả lên.

Trương Dương một quền đấm thẳng vào mặt Sử Đại Trụ, Sử Đại Trụ giữ chặt lấy cổ tay hắn, làm cho Trương Dương kinh ngạc là lực lượng của tên này cũng mạnh đến kinh người. Sử Nhị Trụ nấp ở gần cửa cũng hét lên rồi vọt ra, cầm súng chĩa vào Trương Dương.

Trương Dương cố sức chuyển người một cái, Sử Đại Trụ tuy tời sinh có sức khoẻ, nhưng vô pháp chống lại được võ công siêu cường của Trương Dương, khẩu súng trên tay phải của hắn bị Trương Dương đoạt mất. Trương Dương dùng luôn báng súng táng một phát vào đầu hắn khiến cho đầu hắn máu me bê bết.

Trương Dương gắt lên: “Chạy vào trốn trong miếu!” Sở Yên Nhiên lúc này mới bừng tỉnh khỏi cơn khiếp sợ, vội vàng theo lời hắn nhảy vào trong miếu.

Sự Nhị Trụ tuy rằng trong tay cầm súng, nhưng đại ca hắn và Trương Dương cứ giằng co nhau như vậy nên hắn cũng không dám nổ súng. Trương Dương nắm ngón tay giữa của Sử Đại Trụ, ‘Rắc!’ một tiếng xương gãy nghe giòn tan vang lên, thân hình cao to của Sử Đại Trụ không khỏi run lên, bất quá tên gia hoả này cũng thực sự là cường hãn, đau đến như vậy mà vẫn không kêu một tiếng nào.

Sử Nhị Trụ đôi mắt cũng đỏ ngầu lên, hắn rút dao ra, gầm lên một tiếng lao tới: “Con mẹ mày! Ông chém chết mày!”

Trương Dương lên gối một phát vào bộ hạ Sử Đại Trụ, sau đó nhanh chóng quay lại túm lấy tay Sử Nhị Trụ thuận lực xoay mũi dao đâm lại vào chính đùi của hắn khiến cho Sử Nhị Trụ đau đớn rống lên như lợn bị chọc tiết.

Sử Tam Trụ trốn ở trên cây kia căn bản không nghĩ sứ chiến đấu của Trương Dương lại cường đại đến như thế, trong nháy mắt mà đại ca cùng nhị ca hắn đều đã bị Trương Dương chế trụ, tay cầm súng của hắn không tự chủ được mà run run lên. Trương Dương rút con dao găm ra dí vào cổ Sử Nhị Trụ, Sử Đại Trụ đang cố gắng lồm ngồm bò dạy thì bị Trương Dương bồi thêm cho một cú đá vào bụng, cả thân hình cao to lăn lông lốc ra xa.

Trương Dương lạnh lùng nhìn về phía Sử Tam Trụ đang ẩn lấp, gằn giọng nói: “Tao cho mày 30s đồng hồ, lập tức xuống cho ta, nếu không thì chuẩn bị nhặt xác hai ông anh của mày đi!” Trong một khoảng thời gian ngắn Trương Dương đã giành lại được quyền chủ động.

Mấy an hem nhà họ Sử này đều là loại bưu hãn liều mạng cả, Sử Nhị Trị gào lên: “Lão tam, cứ nổ súng đi, mặc kệ ta, bắn banh đầu thằng chó này ra…”

Trương Dương cười lạnh: “Con mẹ mày chứ! Tưởng mình là anh hùng chắc? Còn không mau cút xuống cho ta!”

Sử Tam Trụ rút cuộc cũng đành vứt khẩu súng đi, từ trên cây tụt xuống. Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Trương Dương nói: “Trương chủ nhiệm, coi như chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, tha cho huynh đệ chúng ta một con đường sống, ngày sau nhất định nhớ kỹ ân tình của ngươi!”

Trương Dương gật đầu cười cười, bỗng nhiên xuất một cước đạp vào bụng Sử Tam Trụ, tiểu tử này ôm bụng gục xuống đất, đau tới lộn cả ruột gan, sắc mặt trở lên tái nhợt.

Trương Dương đi tới trước mắt Sử Tam Trụ cho hắn một cái bạt tai: “Trong đầu mày nghĩ cái gì thế? Chúng mày có tư cách gì mà đặt điều kiện với tao?”

Ba an hem nhà họ Sử lúc này mặt xám như tro tàn, bây giờ bọn họ mới hiểu được thế nào gọi là không tự lượng sức, với thân thủ của Trương Dương đừng nói là ba anh em nhà hắn mà kể cả có gấp ba nữa cũng chẳng phải là đối thủ của Trương Dương. Lúc trước bọn hắn cũng nghe qua lời đồn đại trong xã về vị chủ nhiện ban kế hoạch hóa Trương Dương nhưng chúng đều không để vào tai, thế nên bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn.

Một cước của Trương Dương khiến cho Sử Tam Trụ đau đớn đến không thở nổi, hắn cảm tưởng mấy cái xương sườn của mình đều xong rồi. Trương Dương lại dẫm lên ngực hắn gằn giọng nói: “Nói! Ai sai các ngươi hại ta?”

Sử Đại Trụ gầm lên: “Con mẹ mày chứ! Phàm là đàn ông thì phải biết thế nào là phải chứ! Bọn tao sẽ không nói đâu…Ha ha…”

Trương Dương cười âm hiểm: “Không nói thì từ nay ba anh em chúng mày không cần là đàn ông nữa vậy.” Nói xong đưa con dao lại gần hàng của Sử Tam Trụ: “Tao đếm tới năm!”

“Một!”

“Hai!”

“Ba!”

…..

Sử Tam Trụ sợ đến xanh cả mặt, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi cầu xin nhìn đại ca của hắn.

Lúc này Sở Yên Nhiên từ trong miếu đi ra ngăn Trương Dương lại: “Trương Dương! Đừng có làm vậy! Báo công an đi!”

Trương Dương xoay người lại nhìn Sở Yên Nhiên thấy nàng có vẻ vẫn ổn mới yên lòng, bèn nhỏ giọng hỏi: “…À ừm… Bọn chúng có làm gì ngươi không…?”

Sở Yên Nhiên đỏ mặt mắng: “Không lúc nào trong đầu óc ngươi tử tế được hay sao! Lúc nào cũng toàn mấy ý nghĩ xấu xa!”

“Rõ ràng là ta đã tới cứu ngươi, thế nào lại thành kẻ xấu xa rồi? Chẳng lẽ mấy tên bắt cóc ngươi lại là chính nhân quân tử.” Trương Dương lúc này mới để ý thấy trên khuôn mặt của Sở yên Nhiên có vết sưng đỏ liền hỏi: “Đứa nào khi dễ ngươi?”

Sở Yên Nhiên chỉ Sử Nhị Trụ, Trương Dương gật đầu rồi bước tới bên Sử Nhị Trụ, tặng cho hắn hai cái tát như trời giáng bật cả máu mồm máu mũi. Sau đó điểm một nhát vào lưng phía trên thắt lưng một chút, Sử Nhị Trụ bỗng nhiên giật mình, một cảm giác đau đớn từ hông truyền đi khắp toàn thân, cái cẳm giác ý như bị cả ngàn vạn con côn trùng cắn đốt làm cho hắn cảm thấy cực kì thống khổ.

Sử Đại Trụ cùng Sử Tam Trụ đều bị Trương Dương điểm huyệt nên vô phương nhúc nhích, nguyên lai đang từ sói rình mồi lại trở thành con mồi đợi Trương Dương làm thịt.

Trương Dương quay ra hỏi ý kiến Sở Yên Nhiên: “Ngươi bảo ta nên đáp chúng xuống vách núi hay là đập chết tại chỗ?”

Sở Yên Nhiên vừa mới lục trên người của Sử Đại Trụ lấy cái điện thoại, đang định gọi công an báo án, nhưng nghĩ lại một chút, nếu báo án thì sẽ làm cho sự việc này thêm phần rắc rối, dù sao thì tình hình cũng đã được khống chế rồi, bèn buông điện thoại xuống nhìn Trương Dương.

Trương Dương cười lạnh nhìn Sử Đại Trụ. Sử Nhị Trụ thì vẫn nằm rên rỉ, tiếng rên của hắn cộng với bóng tối nơi rừng rú làm cho người ta có cái cảm giác ghê rợn. Sử Đại Trụ rốt cuộc cũng đành phải nói: “Là Lâm Thành Vũ thuê chúng ta làm. Hắn nói là ngươi cản đường tài phú của hắn cho nên hắn đã sớm muốn đối phó với ngươi…” Sử Đại Trụ đem chân tướng sự việc nói ra, nguyên lai là Lâm Thành Vũ ghi hận Trương Dương không phải là mới ngày một ngày hai, hắn đã sớm muốn tìm cách để dạy dỗ Trương Dương. Sự tình ngày hôm nay là do mâu thuẫn giữa hai người đã lên tới cực điểm nên hắn mới làm như vậy.

Trong lúc bức vấn, Trương Dương còn ép được ba anh hem nhà họ Sử thừa nhận rất nhiều vấn đề, thậm chí chuyện lần trước phó chủ tịch xã kiêm đại biểu nhân dân xã Lâm Thành Bân cùng mấy vị đại biểu trong xã bị cướp cũng ra được vài manh mối, Trương Dương đối với chuyện này thập phần hứng thú. Bắt hắn kể lại rõ ràng đầu đuôi một lần nữa xong, trong lòng Trương Dương không khỏi cảm thấy có chút kì quái, bọn họ bị cướp mất cũng không hề ít, sao lại không báo án nhỉ? Rất nhanh chóng Trương Dương hiểu ra vấn đề hằn là còn mất cả mấy thứ bất chính gì đây.

Sử Đại Trụ nói xong nhất thời cả người cứng đờ ra mất đi cảm giác nằm xụi lơ ra đất. Hắn cũng hiểu rằng Trương Dương cho dù không giết ba anh em hắn nhưng với hai tội danh bắt cóc cùng mưu sát mà đem truy tố thì cũng mọt gông.

Trương Dương rút một hộp châm từ trong người ra, rồi lựa lấy ra một cái, ánh trăng chiếu lên nhìn đầu cây châm sáng quắc. Nương theo ánh trăng hắn đâm xuống ngực Sử Đại Trụ một cái, một cỗ hàn khí băng lãnh từ ngực chạy khắp thân thể Sử Đại Trụ, đau đớn đến thấu xương triệt tuỷ cùng rét buốt khiến cho thân mình Sử Đại Trụ run rẩy. Trương Dương cười nhàn nhạt nói: “Cái này gọi là đoạt mệnh thất tuyệt châm! Chỉ cần trong vòng một năm các ngươi phải giữ khuôn phép mà sống, tầm này sang năm tới tìm ta, ta sẽ kéo dài cho các ngươi sống thêm hai năm, còn nếu không thì thất khiếu chảy máu đau đớn tới chết! Còn sau đó ta bảo các ngươi làm cái gì, thì thành thật làm cái đó, bằng không thì tự chịu lấy hậu quả!” Làm như vậy coi như là cấp cho ba an hem nhà họ Sử một cái án tử hình treo.

Sử gia tam huynh đệ đã lĩnh giáo được sự lợi hại của Trương Dương nên đối với lời hắn nói tự nhiên là không nghi ngờ. Trương Dương sau khi đâm Sử Nhị Trụ và Sử Tam Trụ một tên một châm xong xuối, cất châm đi rồi nói: “Chuyện đêm nay tuyệt đói không được tiết lộ ra ngoài! Bằng không hậu quả cũng tương tự.”

Ba anh em liên tục gật đầu, xem ra Trương đại quan nhân đã trở thành quỷ thần trong lòng bọn chúng.

Sở Yên Nhiên khó hiểu: “Cứ như vậy mà tha cho bọn chúng à?”

Trương Dương liên hỏi ngược lại: “Vậy ngươi bảo làm sao? Đem bắt chúng lại gây ra xôn xao dư luận không chắc đã là tốt. Cứ để bọn họ hối cải làm người tốt mới thực sự là biện pháp a!”

Sở Yên Nhiên cắn cắn môi dưới, rồi đi tới trước mặt Sử Nhị Trụ tặng cho hắn một tát thật đau. Sử Nhị Trụ cúi gằm mặt, đến ngẩng đầu lên liếc nhìn cũng chẳng dám.

Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên theo Sử Tam Trụ đi tìm chiếc xe jeep của nàng mà bọn chúng đã giấu đi. Trên lốp xe đều lưu lại mấy vết thủng rất lớn đấy là do lúc nãy chặn Sở Yên Nhiên lưu lại. Sở Yên Nhiên có nhìn vậy cũng đành thở dài, vậy là kế hoạch trở về Kinh Sơn xong rồi. Trương Dươgn nói: “Thế này vậy, sáng mai ta sẽ tìm người tới đây thay săm lốp cho. Còn tối nay ở lại đây thôi!”

Sở Yên Nhiên cũng đành gật đầu, theo Trương Dương đi xuống dưới chân núi. Lên ô tô nàng bắt đầu gọi một cuộc điện thoại, còn chưa nói được vài câu thì sắc mặt đã trầm xuống rồi lạnh lùng cúp máy.

Trương Dương khỏi động xe, chậm rãi chạy trên đường. Lơ đãng nhìn chiếu qua kính xe thấy trên mắt nàng vương chút lệ quang.

Trên suốt dọc đường, Sở Yên Nhiên thuỷ chung vẫn duy trì bộ dạng trầm mặc cũng có thể là do vẫn còn chút sợ hãi vì bị bắt cóc. Mãi cho tới lúc về đến xã rồi nàng mới thở dài nói một câu gì đó.

Trương Dương mỉm cười nói với nàng: “Tới nhà trọ hay ở chỗ của ta?” Lời này của hắn ít nhiều cũng có phần mập mờ

Sở Yên Nhiên trừng mắt nhìn hắn: “Ở chỗ ngươi! Ta sợ ngươi chắc?”

Trương Dương cười nói: “Nhưng mà trước hết ta xin nói là chỗ ta điều kiện rất là đơn sơ, chỉ có một giường thôi. Bất quá cũng chẳng sao, hai ta chẳng phải là cũng từng ở cùng nhau sao!”

Sở Yên Nhiên lại nhớ tới lần trước bọn họ ở cùng nhau trên thôn Thanh Hà một đêm trong lòng không khỏi cười, hay đây chính là duyên phận a! Lúc tối, tận mắt trông thấy Trương Dương đại triển thần uy, Sở yên Nhiên càng thêm vững tâm hắn đích thị là một kỳ nhân.

Trương Dương trực tiếp chạy xe thẳng đến chỗ ký túc xá. Ngô Hoành Tiến cùng tiểu Nguỵ vẫn đang ở đó nói chuyện tâm tình. Nhìn qua cửa sổ thấy Trương Dương đi cùng một mỹ nữ về, nhất thời đều bỏ qua ý định chào hỏi, dù sao cũng cứ để họ tự nhiên vẫn là hơn.

Bước vào căn phòng nhỏ của Trương Dương, Sở Yên Nhiên nhìn xung quanh một lượt. Phòng tuy nhỏ nhưng cũng có thể coi là gọn gàng sạch sẽ hơn so với nàng tưởng nhiều.

“Ta đói bụng!” Sở Yên Nhiên nói

“Chỉ có mì ăn liền thôi, muốn ăn tự đi mà đun nước. À đun luôn hai phần nhé! Đừng quên trần luôn giúp ta hai quả trứng!” Tiểu tử này cũng rất là tiện thể như kiểu xem Sở Yên Nhiên là nha hoàn hắn không bằng.

Sở Yên Nhiên trước giờ còn chưa bị ai sai bảo như thế, tức giận trừng mứt nói: “Có nhầm không đó? Ngươi là chủ, ta là khách chứ không phải nha hoàn của ngươi nha!”

Trương Dương cười nói: “Không phải khách nhân mà là ngoại nhân a! Ở nhờ thì cũng phải trả phí chứ. Không muốn làm nha hoàn chuẩn bị bữa ăn, hay là muốn làm nha hoàn sưởi ấm giường?”

Sở Yên Nhiên thẹn quá thành giận nhấc chân đá hắn lại bị hắn giữ lấy mắt cá chân: “Cẩn thận cái chân bị thương!”

Sở Yên Nhiên có bao oán giận thì cũng đành nuốt vào mà đi nấu cơm, chỉ tiếc là về mặt nấu nướng này thì nàng lại chả có chút năng khiếu nào, ngay cả mỳ ăn liền cũng làm như nát bét. Trương đại quan nhân nhìn bát mỳ nát như cám bùi ngùi thở dài: “Ngươi thật là tài năng quá a!”

Sở Yên Nhiên thản nhiên húp bát mỳ của nàng rồi nói: “Mùi vị cũng không tệ lắm, ngươi dù sao cũng ko có răng, mềm một chút cũng thích hợp mà!”

Trương Dương lắc đầu thờ dài, cái thứ này hắn nuốt không trôi nổi, đứng dạy đi sang bên phong Ngô Hoành Tiến kiếm cái gì đó bỏ bụng. Sau đó trờ về với một bát cháo khoai lang to đùng, Sở Yên Nhiên thấy thế mắt sáng lên lao tới tranh đoạt

Trương đại quan nhân cả giận: “Nha đầu nhà ngươi bị cái gì thế? Quỷ đói đầu thai à?”

Sở Yên Nhiên học cái bộ dáng vênh vênh bất cần của Trương Dương lúc bình thường: “Ta từ bé đã thế đó. Có vấn đề gì sao?”

Ăn uống no đủ xong, Trương Dương có cơ hội lần thứ hai ngủ qua đêm cùng Sở Yên Nhiên. Sở Yên Nhiên cũng tự nhiên mà nằm lên giường của hắn, lấy gối của hắn gối, lấy chắn của hắn đắp.

Trương đại quan nhân chăm chú nhìn lên thân thể mềm mại đầy đặn của Sở Yên Nhiên chỉ có thể nuốt nước miếng. Mẹ nó chứ, đúng là đôi khi hương diễm bên mình cũng không phải là tốt a! Trương Dương thu hồi lại cái ý nghĩ xấu xa hạ lưu trong đầu, nhìn sang cái bản đồ dán trên tường, thấy được Trung Quốc to lớn- tổ quốc trong tim, tính Đảng viên và nguyên tắc trong hắn nhất thời bừng lên, đi ra ngồi xếp bằng trên cái thảm sợi dưới đất. Cái thảm này vốn là thảm cũ trong phòng họp của uỷ ban xã, nhưng sau khi trang hoàng lại không dùng nữa, Trương Dương liền mang về để trong phòng mình, đây cũng coi như là tận dụng triệt để của cải, đúng như phương châm của chủ nghĩa xã hội, tiết kiệm không hoang phí. Trương Dương đem Sở Yên Nhiên đang nằm ngủ trước mặt mình kia coi như là một khảo nghiệm ý thức bản thân. Thế nhưng trong đầu lại thuỷ chung cứ hiên lên hình ảnh Sở Yên Nhiên đêm đó chỉ có một cái hắc sắc nội khố, lộ ra một cặp đùi thon dài trắng như tuyết, thành ra làm cho Trương đại quan nhân cứ mất tập trung không thể chuyên tâm thiền định, mãi không thể tiến vào cảnh giới không minh được.

Vì thế nên Trương đại quan nhân đành mở mắt, nương theo ánh trăng mà thưởng thức những đương con mềm mại cứ phập phồng theo từng hơi thở của Sở Yên Nhiên, tự nhiên một bộ phận trên người hắn cứ nảy nở ra. Trương Dương thở dài, xem chừng đúng là tu vi của mình so với lúc ở thời Tuỳ triều quá thụt lùi mà.

Đến lúc nửa đêm, bỗng nhiên Sở Yên Nhiên hét lên một tiếng kinh khủng, rồi sau đó lại nhỏ giọng nức nở khóc. Trương Dương mở mắt, vội chạy lấy một cốc nước rồi mang tới chỗ nàng. Vỗ nhè nhẹ lên bờ vai đang run run kia, Sở Yên Nhiên ngẩng đầu dậy, nước mắt như lê hoa đái vũ trên khuôn mặt, nàng nắm lấy tay hắn: “Ta sợ…”

“Không sao! Không có việc gì! Tất cả đều không có chuyện gì! Đã có ta bên cạnh ngươi rồi!” Trương Dương tự nhiên không bỏ qua cơ hội vươn cánh tay kia ra ôm chặt nàng vào lòng. Sở Yên Nhiên đột nhiên lấy một tay đẩy hắn ra, Trương Dương bất ngờ không kịp phọng bị nên ngã bệt ra đất, chén nước nóng cũng đổ úp lên người khiến hắn rên lên thảm thiết.

Sở Yên Nhiên thấy cái bộ dạng chật vật của hắn không khỏi bật cười khanh khách.

“Ngươi điên à?” Trương Dương căm tức nói.

“Ai bảo có kẻ bụng dạ xấu xa lợi dụng?”

Trương Dương biết nàng nói xoáy mình, đuối lý nên cũng đành vừa thẹn vừa giận mà đứng lên: “Chó cắn Lã Động Tân, không biết nhìn người tốt mà!”

Sở Yên Nhiên cũng không nói gì nữa, trầm mặc một hồi, rồi rút cuộc cũng nói: “Ta muốn đi toilet…”

Trương Dương lạnh nhạt nói: “Bước ra cửa rẽ phải, đi năm mươi bước thì tới nhà vệ sinh!”

Sở Yên Nhiên cắn cắn môi đào nhìn ra bên ngoài,làm bộ dạng đáng thương nói: “Ta sợ bóng tối…”

Trương Dương thực sự là dở khóc dở cười: “Ngươi lớn như vậy rồi không phải là muốn đi toilet cũng phải có người đi kèm đó chứ?”

“Ta cầu xin ngươi đó!”

Trương Dương cũng đành thở dài mà đi ra ngoài cùng với nàng. Ánh trăng sáng ngoài trời cũng đủ khiến hắn nhìn rõ khuôn mặt Sở Yên Nhiên đang đỏ bừng. Nói gì thì nói, tuy tính cách rộng rãi phóng khoáng, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ tự, lại công khai rủ nam nhân khác đi wc cùng, chuyện này thực sự là cũng đáng xấu hổ.

Trương Dương dừng lại gần gần trước nhà vệ sinh, Sở Yên Nhiên kinh hãi hỏi: “Như thế nào lại không có cửa a?”

Trương Dương cười nói: “Ngươi cho rằng đây là thành phố nhà ngươi à? Đây là ở nông thôn a! Mau đi đi!”

Sở Yên Nhiên đỏ mặt cúi gằm xuống đi vào.

Không bao lâu sau bên trong truyền ra một tiếng róc rách nhẹ nhàng. Trương đại quan nhân thính giác vốn cực kỳ tốt nên nghe rất rõ ràng, âm thanh này không khỏi khiến Trương đại quan nhân huyết mạch sôi sục, thực sự là câu dẫn người khác a. Trương Dương vội vàng bước ra xa vài bước. Vốn có câu quân tử viễn bào trù (quân tử không dính tới việc bếp núc) nhưng xem ra phải nói là quân tử xa nhà vệ sinh, nhất lại là nhà vệ sinh lộ thiên.

Lúc đi ra, mặt Sở Yên Nhiên càng cúi thấp, hiển nhiên nàng cũng ý thức được Trương Dương cũng đã nghe được tiếng động không nên nghe được đó. Sớm biết thế này thì tối đã không uống nhiều như thế. Trông thấy Trương Dương đứng kia tươi cười, mà trên mặt hắn lại cứ hiện ra cái vẻ đầy xấu xa bỉ ổi, Sở Yên Nhiên thầm mắng tiểu tử này đúng là vô cùng vô liêm xỉ. Vội vội vàng vàng bước ngay về phòng chẳng thèm nhìn qua mặt hắn.

Về phòng nằm mãi mà không ngủ được, bèn quay ra gọi Trương Dương: “Này! Nằm mãi mà không ngủ được, chán quá! Ngươi nói chuyện với ta một chút đi!”

Trương Dương thực sự là phiền muộn, hắn thở dài nói: “Kỳ thực, cách để giải quyết sự buồn chán cũng không phải chỉ có nói, chúng ta vẫn có thể làm một vài cái việc khác đầy ý tứ, lại có thể xúc tiến tình cảm tốt hơn.”

“Đừng làm cho người khác cảm thấy ghê tởm nhân phẩm của ngươi!”

“Trước giờ ta vốn không sợ người khác kinh bỉ nhân phẩm, ta chỉ lo người ta khinh bỉ thân thể thôi!”

Sở Yên Nhiên thở dài: “Đúng là hết thuốc chữa! Này, hình như lưu manh là nghề của ngươi thì phải?”

“Thực ra mà nói, nếu nam nhân hay trêu đùa ngươi, thì điều đó có thể chứng minh là bản thân ngươi cũng có một chút mị lực a!”

“Thôi dẹp mấy cái truyện tạp nham ấy đi! Ngươi kể một ít chuyện cười coi nào!”

“Truyện cười hả” Trương Dương gãi gãi đầu nói nói: “Xã Hắc Sơn Tử này có cái tật xấu là chuyên gia trêu cô dâu chú rể, lúc mà tân nương tân lang động phòng hoa trúc, luôn có kẻ chui xuống gầm gường nghe ngóng.”

Sở Yên Nhiên cũng đoán được hắn sắp sửa phun ra cái gì bèn bịt tai lại: “Ta không nghe!”

Trương Dương căn bản không thèm để ý tới nàng, vẫn tiếp tục nói: “Một hôm có một đôi tiểu phu thê động phòng, trước tiên là họ lôi một tên trốn trong gầm giường đá ra ngoài, rồi sau đó mới yên tâm bắt đầu…”

Sở Yên Nhiên càng đỏ mặt bịt chặt lỗ tai lại, rõ ràng là dù bịt nhưng nàng vẫn nghe rõ hắn nói.

“Không ngờ rằng dưới gầm giường vẫn còn một tên, tên này kể ra cũng giỏi, nàm bên dưới mà cô gắng dè nén nín nhịn được, đến cả hơi thở cũng rất nhẹ nhàng. Chờ sóng gió êm xuôi, đôi vợ chồng son kia ngủ cả rồi, thằng nhãi nghĩ rằng không còn gì nữa, đang định bò ra ngoài thì bỗng nghe thấy tiếng cô vợ nũng nịu: “Lão công…người ta muốn…”

Trong lòng Sở Yên Nhiên thầm rủa tên tiểu tử vô liêm sỉ kia vô vàn lần, nhưng mà nàng có làm thế nào thì cũng không thể không nghe thấy gì.

Trương Dương cố ý dừng lại một chút rồi nói: “Người ta muốn đi tiểu…”

Sở Yên Nhiên cắn môi, vừa thẹn vừa giận, tiểu tử kua đúng là cực độ vô liêm xỉ mà, chỉ muốn xông lên tát cho hắn mấy cái.

Trương Dương lại nói: “Tân lang kia nói rằng: Có bồn cầu a! Nàng đi đi! Tân nương lại nói: người ta sợ bóng tối mà. Tân lang nói: không có việc gì đâu, ta ở đây mà. Thế nhưng tân nương tiếp tục nũng nịu: là người ta muốn chàng đưa đi mà… Lúc này tiểu tử chốn dưới giường rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mà cười sằng sặc.

Sở Yên Nhiên cũng không nhịn nổi mà bật cười, túm lấy cái gối đáp về phía Trương Dương. Trương đại quan nhân túm lấy cái gối nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi muốn chúng ta cùng chung chăn gối thì ta cũng không ngại khó ngại khổ đâu!”

Sở Yên Nhiên nhẹ giọng nói: “Có biết sáu chữ vàng của Đảng không hả?”

"Gì "

"Cự hủ thực vĩnh bất triêm!" (chống suy đồi…..)

Sáng sớm hôm sau,Sở Yên Nhiên tinh thần phấn chấn mà rời khỏi phòng, Trương đại quan nhân đi theo phía sau thì rõ ràng là không có được tốt như vậy, xem ra tinh thần hẳn là không được tốt như nàng. Trương Dương có thể cảm nhận được rõ ràng Sở Yên Nhiên ý chí “cự hủ thực vĩnh bất triêm” cực kỳ ngoan cường. Câu đầu tiên tiểu tử này cất lời lên là: “Lần sau chúng ta lại ngủ cùng!”

Sở Yên Nhiên nở cụ cười giống như một đoá mân côi nở rộ.

Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên đi tới chỗ bỏ chiếc xe jeep lại tối qua. Đỗ Vũ Phong đã tới trước bọn họ một giờ, cũng đã thay xong hai cái lốp. Hắn xoa xoa hai cái tay đầy dầu mỡ nhìn Sở Yên Nhiên tới tươi cười nói: “Xe này đẹp thật đó!” Sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương, Đỗ Vũ Phong liền vội vàng chạy tới đây từ sớm, cũng là mượn cơ hội để biểu thị thái độ xin lỗi với Sở Yên Nhiên.

“Cảm tạ Đỗ sở trưởng!” Sở Yên Nhiên bước tới mở cửa xe, tìm trong xe một cái túi ném cho Trương Dương.

Trương Dương mở ra là một cái quần jean LV, không khỏi có chút bất ngờ.

Sở Yên Nhiên nhắc nhở hắn: “Đừng có nghĩ lung tung, là ta bồi thường cho ngươi đó!”

Trương Dương mới nhớ tới lần trước là cái quần jean của mình đem nhường cho nàng ta mặc, miệng cười toe toét: “Hai ta với nhau mà, có gì đâu!”

Sở Nhiên Yên trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi là ngươi, còn ta là ta!” Sau đó bước lên xe khởi động máy chuẩn bị rời đi. Bỗng kéo cửa sổ xe xuống nói nhắc nhở Trương Dương: “Thứ năm ta tới đón ngươi!”

“Biết rồi!”

Nhìn Sở Yên Nhiên lái xe đi, Đỗ Vũ Phong không khỏi cảm thán: “Thực là đồng nghiệp bất đồng mệnh! Ngươi thật sự là diễm phúc tề thiên a!”

Trương Dương lắc đầu cười khổ: “Giả như ta nói cho ngươi rằng ta và nàng hoàn toàn trong sáng ngươi có tin không?”

Đỗ Vũ Phong bĩu môi, trên mặt đầy vẻ khinh bỉ: “Có cái câu là gì nhỉ? Đã làm kỹ nữ lại còn muốn lập đền thờ.”

Trương Dương nói: “Con mẹ nó chứ! Thực sự là oan uổng quá mà!”

Đỗ Vũ Phong ra vẻ thông cảm vỗ vỗ vai Trương Dương: “Huynh đệ à! Nếu thực sự là ngươi cảm thấy oan thì oan uổng của ngươi cứ để ta gánh cho!”

Trương Dương thở dài một hơi rồi nói: “Nếu đã là huynh đệ ta thế nào lại có thể nhẫn tâm hại ngươi chứ! Tội của ta ta phải tự mình gánh lấy!”

Chín giờ sáng thứ năm công tác chuẩn bị cho dại hội đại biểu nhân dân xã Hắc Sơn Tử tại trường trung học xã diễn ra rất là thuận lợi, đến mười giờ thì buổi lễ bắt đầu khai mạc. Mở màn tương đối là long trọng, đội nhạc tấu lên một bản hành khúc mời các vị đại biểu tiến vào, trước hội trường còn trải một tấm thảm đỏ dài khoảng hai mươi mét cứ như có liên hoan phim. Bất quá những hương dân tới dự đều là nông dân chứ không phải ngôi sao điện ảnh cho nên chỉ một lát sau, cái tấm thảm ấy trông đã vô cùng thảm hại.

Huyện đối với đại hội của xã Hắc Sơn Tử cũng tương đối quan tâm, đại biểu lãnh đạo huyện về dự có chủ nhiệm đại biểu toàn quốc Lưu Kế Văn, phó chủ tịch huyện Khâu Quảng Chí. Trong tiếng kèn, tiến trống, pháo pháo tay, các vị lãnh đạo huyện và lãnh đạo xã dần dần tiến nhập vào hội trường.

Trước cửa hội trường lúc này vô cùng náo nhiệt, Trương Dương chỉ đạo mấy người mang mấy thứ đồ kỷ niệm từ xe vào trong bàn. Đống vật kỷ niệm đại hội này thường là ấm inox giữ nhiệt hay cặp da, tất cả đều được ấn một dòng chữ ‘Nhiệt Liệt Chúc Mừng Đại Hội Đại Biểu Nhân Dân Xã Hắc Sơn Từ Lần Thứ X’ lên trên mặt. Tất cả đều là do ban tài chính xã nhà xuất ra tài trợ.

Kiều Tứ vừa làm vừa thì thầm: “Da dởm à? Xã nhà kể ta kiệt thật!”

Trương Dương quay lại trừng mắt: “Có tặng các ngươi đâu mà phải lo! Nhanh lên nào, nói lắm lời vô ích làm gì!”

Kiều Tứ đối với Trương Dương cực kì là nể sợ, cho nên không nói gì nữa, nhanh chóng quay ra chỉ đạo mấy anh em tiếp tục dỡ hàng.

Trương Dương tuy rằng là trong ban tuyển cử, nhưng trách nhiệm của hắn lại khá đa dạng, hiện tại công việc quan trong nhất là câu thông cho các đại biểu dự hội nghị, đảm bảo cho công tác tuyển cử tiến hành thuận lợi.

Chiếu theo lệ bất thành văn như mọi năm, mấy người lãnh đạo xã đều phải phụ trách nói chuyện cùng đoàn đại biểu, Vương Bác Hùng, Lân Thành Bân phụ trách ba đoàn đại biểu. Cảnh Tú Cúc phụ giúp cho hai người, đối với nàng mà nói nhiệm vụ này cũng chẳng có gì là khó khăn, dù sao ở xã nàng cũng chuyên phụ trách công tác đón tiếp lãnh đạo. Trách nhiệm của nàng lần này là cần hiểu rõ tâm tư nguyện vọng của các đại biểu tới dự, đảm bảo không xuất hiện vấn đề gì.

Cảnh Tú Cúc phụ trách đoàn đại biểu tới từ thôn Thanh Hà, bí thư chi bộ thôn Lưu Truyện Khôi tại đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cũng là nhân vật có chút tiếng tăm. Cảnh Tú Cúc với tư cách là dâu của thôn Thanh Hà đối với Lưu Truyện Khôi cũng có nhiều hiểu biết, đối với một Đảng viên một bí thư chi bộ thôn lâu năm như lão thì lão muốn nhất là người khác phải tôn trọng mình, chỉ có như vậy lão mới thoải mái mà phục tùng chỉ đạo. Mà hơn nữa Lưu Truyện Khôi cũng lại là một đại biểu cơ sở rất có uy tín, cho nên công tác đầu tiên là hảo hảo lấy lòng lão bí thư chi bộ thôn Lưu Truyện Khôi này.

Lưu Truyện Khôi nghe nói lần nãy người được đề cử làm chủ tịch xã là Vũ Thu Linh, dít một hơi thuốc lá rồi nói: “Trên huyện thế nào lại đề cử một lão bà nương làm chủ tịch xã thế?” Hắn vừa nói xong thì Cảnh Tú Cúc có vẻ như không nhịn được bật lại ngay: “Ta hỏi lão bí thư này, nữ nhân thì không phải là người sao? Ai quy định nữ nhân không được làm chủ tịch xã? Hiện tại quốc gia đề xướng nam nữ bình đẳng, lại còn đang muốn phát triển đội ngũ nữ cán bộ.”

Lưu Truyện Khôi trong lòng thực sự là coi thường Cảnh Tú Cúc, mặc dù biểu hiện bên ngoài đối với nàng vẫn còn khách khí, đó là bởi vì Cảnh Tú Cúc vốn xuất thân là cán bộ thôn Thanh Hà đi lên, nhưng danh tiếng của nàng cũng không hay ho cho lắm, đa số người dân thôn Thanh Hà đều cảm thấy xấu hổ khi nhắc tới nữ nhân này. Vì thế cho nên làm tới hương thường uỷ rồi mà Lưu Truyện Khôi vẫn không ưa nàng ta.

Cảnh Tú Cúc thì đối với lão bí thư chi bộ này ít nhiều cũng có phần kính nể, nên nàng tận tình khuyên giải: “Chúng ta đều là Đảng viên, nhất định phải lĩnh hội được những điều đó.”

Lưu Truyện Khôi không thèm nói năng gì, cứ ngồi trầm lặng mà hút thuốc, bởi hắn chẳng nói năng gì khiến cho bầu không khí trầm lặng dị thường. Cảnh Tú Cúc thấy vậy cũng không nó năng gì nữa, vội đứng dậy cáo từ. Đối với Cảnh Tú Cúc, việc Vũ Thu Linh được trên huyện đề cử cũng khiến nàng có chút bất ngờ, phụ nữ vốn là động vật có tính ghen tỵ cao. Tự nhiên Vũ Thu Linh được đề cử khiến cho Cảnh Tú Cúc không tự giác mà so sánh mình với nàng. Nhưng xét cho cùng thì vô luận là năng lực hay khả năng lãnh đạo của mình đều thua xa nàng ta. Hơn nữa chồng nàng còn là cục trưởng công thương huyện, thân mình chỉ là một goá phụ, lấy gì mà so được với nàng ta. Thực là số phận bất công! Đại hội đại biểu xã hiển nhiên không bằng địa hội huyện được. Vương Bác Hùng ngồi ở ghế chủ tịch đại biểu. Tuy là người đứng đầu xã nhưng hiện tại thần tình của hắn là chẳng có chút liên quan nào, dù sao sau đợt này nhiều khả nang là hắn cũng được chuyển lên cục thuế trên huyện. Hiện tại tin vui này hắn vẫn chưa nói cho người khác biết.

Trên dãy bàn chủ tịch đặt hơn mười bình hoa hồng, toàn bộ đều là tô điểm riêng cho bàn chủ tịch. Ngoài Vương Bác Hùng ra, những đại biểu trên huyện về dự như Lưu Kế Văn, Khâu Quảng Chí cũng ngồi ở bàn chủ tịch, còn có Lâm Thành Bân, Vũ Thu Linh và một số thành viên ban thường uỷ xã.

Sau khi công bố đắc cử chủ tịch xã là Vũ Thu Linh, nàng ta kich động đứng dạy ra mắt mọi người, thì một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trên đài, đó là chủ tịch xã tạm thời Quách Đạt Lượng. Lúc này mọi ánh mắt đang đều tập trung lên Vũ Thu Linh nên rất ít người chú ý tới sự xuất hiện của hắn.

Đối với Quách Đạt Lượng, bọn họ trước đó cũng đã làm đủ cách để hắn không có mặt. Không hiểu thế nào tự dưng hắn là xuất hiện ở đây, hơn nữa còn đúng thời điểm mất chốt nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện