Editor: Manh Ca.
19/05/2020.


------------------------


CHƯƠNG 7. HỢP TÁC (1)


Trong lúc đám người Trương ca bọn họ đang dọn dẹp Zombie ở chung quanh cửa lớn, đột nhiên có bốn năm người cả nam lẫn nữ thần sắc hoảng loạn từ bên trong khách sạn chạy ra la hét cứu mạng.


Đám người Trương ca không có thời gian phản ứng, lại không nghĩ rằng những người này bất chợt vòng ra phía sau lưng, rút ra một khẩu súng liền kề vào gáy bọn họ. "Cấm nhúc nhích, súng này của tao không có mắt đâu!" Một thanh niên cao gầy mặc một thân trang phục thể thao, uy hiếp ngay bên tai Trương ca.


Cả đám Trương ca đều không nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra như vậy, không bằng nên nói là, đầu óc mấy người này bị nước vào. Một đàn khoảng chừng hơn hai mươi con Zombie gần ngay bên người. Không đồng lòng hiệp lực giải quyết bọn chúng, ngược lại còn muốn làm trò ngu ngốc gì đây?


Nhưng khiến cả đám người Trương ca không thể tưởng được chính là, bên trong còn có một đám người đi ra, khác với mấy người cầm vũ khí này. Người đang tới đều là dị năng giả, Zombie trong chốc lát đều bị thanh lý sạch sẽ.


Theo trực giác, Trương ca cảm thấy, người thanh niên trẻ mang mắt kính đứng ở giữa, chính là thủ lĩnh của bọn họ. Một loại cảm giác nguy cơ phát ra từ nội tâm.


Ôn Nhu cùng Ân Ly Ân Lãng còn có Lưu Hiểu Yến, không biết là bởi vì giới tính hay là do giá trị vũ lực, mà không có ai để ý đến bọn họ. Đặc biệt là Ôn Nhu, sau khi nhìn thấy thanh niên mang kính đó, hai mắt đều nóng rực, cả người cũng đặc biệt kích động.


Cao thủ xếp hạng thứ nhất căn cứ Thự Quang -- Triệu Vân Long, đối lập với dị năng hệ hỏa của Trương Cường, hắn chính là dị năng giả hệ băng biến dị, ở thời điểm trước khi người đàn ông thần bí kia xuất hiện, dị năng băng hệ biến dị của hắn cực kì lợi hại!


Hơn trong một vòng đều là dị năng giả sơ cấp, vậy mà mạt thế mới bắt đầu mấy ngày đã xuất hiện dị năng giả cấp hai cường đại.


Ôn Nhu cũng bất chấp tính toán lúc trước, tiến lên lân la làm quen, ai biết được Triệu Vân Long lại trực tiếp đi đến trước mặt Trương ca, mang theo ý cười xin lỗi nói: "Còn không thả người ra! Đám đàn em này của tôi thật không có phép lịch sự. Tôi bảo bọn họ mời mọi người đến không phải bằng phương pháp như vậy! Thật xin lỗi, tôi là Triệu Vân Long, thủ lĩnh của bọn họ." Nói xong đảo mắt nhìn qua mấy người cầm súng kia.


Đôi nam nữ dẫn đầu nhún vai, nói câu xin lỗi, thu hồi súng lại, dường như không có việc gì đi đến phía sau Triệu Vân Long.


Gân xanh trên trán Trương ca nhảy nhảy, vết sẹo trên mặt càng hiện lên dữ tợn. Ánh mắt âm trầm nhìn nam nhân trước mắt cho bọn họ một cái ra oai phủ đầu, trên dưới 30 tuổi, mang một cái mắt kính màu bạc, một thân mặc trang phục khảo cứu. Nhíu nhíu mi, nhìn qua liền biết chính là một kẻ mặt người dạ thú!


Nếu như Trương ca hỏi Ôn Nhu, cô ta chắc cũng sẽ khẳng định nói cho hắn: Không sai! Triệu Vân Long chính là dị năng giả nổi tiếng văn nhã bại hoại, hơn nữa là kẻ ghê tởm nam nữ đều ăn. Trong căn cứ phàm là nữ nhân có điểm tư sắc đều bị hắn lộng tới trên tay, tốc độ có mới nới cũ cực kỳ mau, không đến hai ba ngày đã bị vứt bỏ.


Hắn yêu nhất đùa bỡn những thiếu niên tuấn tú, càng là ngây ngô hắn càng muốn nuốt vào miệng. Nếu không phải hắn thực lực hơn người, chỉ bằng tác phong đồi bại này của hắn, đã sớm bị người diệt không ngừng mấy trăm lần! Thượng tầng căn cứ Thự Quang xem hắn là một nhân tài, liền đối với hắn mở một mắt nhắm một mắt, dù sao ở mạt thế, cũng không ai lấy pháp luật đi quản thúc cao thủ.


"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Trước đó chúng tôi đã ở nơi này, thấy các người tới muốn gọi các người đi lên. Ai, cũng là tại tôi nói không rõ. Khiến cho bọn họ hiểu lầm." Triệu Vân Long treo trên miệng ý cười ôn hòa nói, ánh mắt lơ đãng đảo qua Ân Ly ở phía sau đám người. Khi thấy Ân Lãng khuôn mặt tinh xảo đứng bên cạnh Ân Ly, trong mắt hiện lên tầng đen tối không thấy ánh sáng.


Trương ca cười nói: "Không có quan hệ. Chỉ là hiểu lầm thôi. Rốt cuộc mạt thế tới, người sống sót còn muốn giết hại lẫn nhau, khó mà không phòng bị được. Tôi gọi là Trương Cường." Nhìn Triệu Vân Long một bộ dáng không thèm để ý, trong lòng hận đến ngứa răng, nhưng khi ở thế không biết gì về bọn họ trước quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ.


"Chúng tôi chỉ tính ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ đi siêu thị gần đây chuẩn bị đồ ăn, tính trực tiếp xuất phát đi thành phố A. Các người cũng muốn cùng đi sao?" Trương ca phát lời mời, nói vậy thôi, không mời thì bọn họ cũng sẽ đi siêu thị, sao có thể tùy ý bọn họ lấy đi hết đồ vật thiết yếu?


Đúng vậy, không thể xem thường, mạt thế mới buông xuống nửa tháng, rau dưa trái cây đã sớm hư thối không còn, gạo, mì ăn liền, chân giò hun khói càng trở nên thực dụng, có thể lưu trữ càng lâu. Nhưng mì ăn liền chiếm cứ thể tích không gian luôn quá lớn, không bằng gạo, chân giò hun khói càng có tác dụng.


Triệu Vân Long cười nói: "Đang có ý này, có người không biết, chúng ta rất mau sẽ không còn đồ ăn. Hai ngày này cũng tính toán đi lấy thêm đồ vật." Đối với việc đi đến thành phố A, thì không có bất luận điều gì để nói. Hiện tại bọn họ ngốc ở địa phương này cũng tốt, trong thời gian ngắn lại không cần lo ăn, đương nhiên cũng không cần chuyển nơi ở.


"Tầng bốn và các tầng trên đều bỏ không, các người có thể lên đó nghỉ. Thang máy vẫn còn có thể sử dụng. Tiểu Lục, cậu dẫn bọn họ qua đi." Tiểu Lục trong miệng Triệu Vân Long, chính là nam nhân trước đó cầm súng uy hiếp Trương ca.


Tiểu Lục thờ ơ gật đầu, quét mắt liếc bọn họ một cái, không kiên nhẫn thúc giục nói: "Đi thôi, chúng tôi chốc nữa còn muốn ăn cơm. Thật là phiền toái!" Vẻ mặt ghét bỏ.


Hầu Tử thấy thái độ của đám người này trước sau không đồng nhất đã sớm xúc động muốn động tay động chân, bị Trương ca dùng ánh mắt ngăn lại, mới nghẹn khuất theo đuôi hắn hướng thang máy đi đến. Trương ca còn cảm thấy khả nghi nâng cảnh giác quan sát bốn phía, cho đến khi lên tới trên lầu, một đường đều tường an không có việc gì. Ngay cả như vậy hắn tổng cảm thấy Triệu Vân Long kia vẫn có chỗ nào đó không đúng.


Chờ Tiểu Lục dẫn đường xong ra ngoài, Hầu Tử đem cửa đóng lại, Trương Cường ngồi ở trên ghế, trầm tư một lát nói: "Ngày mai cần phải thận trọng chút. Ôn Nhu có dị năng không gian có thể tồn nhiều đồ ăn. Chuyện này không thể để cho bọn họ biết. Người nọ, nhìn cũng không phải người lương thiện." Mặt sau lời này là nói cho Ôn Nhu nghe.


Dọc theo đường đi còn không biết phải đi bao lâu, không gian, có thể cất giữ vật tư dự bị, cực kỳ hữu ích. Nếu Ôn Nhu đến cậy nhờ đám người bên kia... Chuyện này đối bọn họ tương đương bất lợi.


Cơ bản lúc này Lưu Hiểu Yến thực an tĩnh, cuối cùng chia phòng hai người một gian. Lưu Hiểu Yến cùng Ôn Nhu, Ân Ly cùng Ân Lãng, đám người Trương Cường chia thành ba phòng.


Ân Ly mang theo Ân Lãng có chút trầm mặc trở về phòng của họ. "Làm sao vậy? Tiểu Lãng, em từ lúc tới nơi này dường như chưa nói câu nào." Thời điểm đánh Zombie cô không chú ý tới, trên dọc đường đi, hắn đều vẫn là thực trầm mặc. Ngạch, tuy rằng trước đó cũng vậy, nhưng cảm giác hoàn toàn không giống nhau.


-----------------------


Hết chương 7.1


😫😫😫 nợ nần chồng chất....

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện