Chu thị nghe xong rất là hưởng thụ, Cố Tiêu tri kỷ hiếu thuận, trong lòng bà rõ ràng.
Cố Tiêu nói: “Nương, con có mua thịt cũng sẽ không quên tích góp tiền, người cũng đừng nói mãi con như vậy, con muốn cho nương được ăn ngon một chút, con về sau còn mua cho người nhiều đồ ăn ngon hơn nữa!”
Chu thị ngơ ngẩn mà gật đầu, bà vừa mới gả qua đây đều phải nhìn sắc mặt mẹ chồng mà sống, một văn tiền cũng không được giữ lại, vẫn là Thẩm lão gia tử lén mua đồ cho bà ăn.
Sau này khi đã phân nhà, có hài tử rồi, bà quản tiền, Thẩm lão gia tử cũng không mua đồ ăn nữa.
Thẩm Đại Lang Thẩm Nhị Lang cũng sẽ lén mua riêng cho vợ cùng hài tử của mình, làm sao còn nhớ đến bà lão này chứ.
Tam Lang cũng mang điểm tâm trở về, nhưng chưa từng mang về cho Cố Tiêu qua.
Chu thị cẩn thận nghĩ lại, đúng thật là không có.
Chu thị cau mày, Tiểu Tiểu mỗi ngày đưa cơm cho hắn, còn mua thịt, tích góp tiền, Tam Lang cũng không biết đau lòng sao? Chu thị trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, “Ai, con nha……”
Cố Tiêu thở phào nhẹ nhõm, về sau mua đồ về có lẽ Chu thị sẽ không nói gì nữa đi.
“Nương, chúng ta làm bánh ăn đi, hành lá trong vườn rau đã mọc lên rồi, ăn bánh rán hành.” Cố Tiêu mấy ngụm đã ăn xong cơm, “Nương, con có mua xương sườn giò heo cùng mỡ heo, con còn có thể làm mì sợi cho người ăn đó!”
Chu thị cười mắng một câu, “Chỉ biết ăn thôi.”
Bà còn chưa được ăn qua mấy lần xương sườn đâu, bánh rán hành ăn ngon không, Cố Tiêu phải làm mì sợi, hẳn là cũng không tệ.
Buổi chiều phải xuống đồng, nhưng mỡ heo không thể để lâu, chỉ có một cân, thắng mỡ cũng rất nhanh, một cân mỡ heo, liền được nửa bình gốm dầu.
Dư lại chính là tóp mỡ màu vàng óng ánh.
Tóp mỡ vẫn còn nóng, có cái bên trên còn sủi bọt khí, Cố Tiêu tìm Chu thị muốn xin một ít đường trắng, gắp một miếng tóp mỡ chấm với đường trắng, miếng thứ nhất liền đưa tới bên miệng Chu thị.
Chu thị có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn há miệng ăn, thật là vừa thơm vừa ngọt.
“Nương lại ăn thêm hai miếng nữa đi!”
“Ta không ăn nữa, chỉ có hài tử mới thích ăn mấy thứ này, con ăn nhanh lên đi, ăn xong còn phải xuống ruộng đó.” Chu thị lắc đầu đi ra khỏi phòng bếp, trong lòng cảm khái Cố Tiêu vẫn là có tính tình trẻ con.
Cố Tiêu ăn một miếng là đủ rồi, cô cũng không quên Thẩm Hi Hòa, “Vậy giữ lại cho tướng công.”
Chu thị thì ngóng trông Thẩm Hi Hòa nhanh trở về, còn Cố Tiêu chỉ mong hắn vĩnh viễn đừng trở về nữa, thời gian ba ngày, phải làm quạt rồi trồng trọt, cho dù cơm so với trước kia tốt hơn nhiều, Cố Tiêu vẫn rất gầy, mặt càng nhỏ thêm.
Cô bớt chút thời gian làm quạt, tổng cộng làm được hai cái, mai lan trúc cúc xem như đã đầy đủ, cô tranh thủ trước khi Thẩm Hi Hòa trở về đi một chuyến đến hiệu sách, đem cây quạt bán đi, kho bạc nhỏ của cô lại nhiều thêm nửa lượng bạc rồi.
Bảy lượng bạc 60 văn tiền, cô phải giấu kỹ, tuyệt đối không thể để Thẩm Hi Hòa thấy được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Tiêu bèn đào một cái hố ở dưới tràng kỷ, đem toàn bộ tiền vùi vào đó, sau đó lấy đất lấp lại, đè chặt.
Thẩm Hi Hòa sắp trở về, Lý thị Trần thị cũng vui vẻ, nhiều thêm một người thì sẽ nhiều thêm một trợ thủ, giữa trưa nấu cơm, Trần thị còn trêu chọc Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu à, hôm nay Tam Lang sẽ trở về đấy.”
Cố Tiêu cúi đầu cười, “Lần này tướng công có thể ở nhà nghỉ ba ngày, thật là tốt quá.”
Thẩm Hi Hòa trở về, cô còn có thể làm gì chứ, chẳng lẽ còn có thể đuổi người ra ngoài sao.
“Muội đang mong tướng công trở về đây,” Cố Tiêu nói lời trái lương tâm, “Muội chỉ hận tướng công không thể lập tức xuất hiện trước mặt muội.”
Thấy Trần thị không nói lời nào, Cố Tiêu chớp chớp mắt.
Trần thị bèn cười nói: “Tiểu Tiểu muội nhìn xem người ở ngoài cửa là ai?”
Cố Tiêu quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Hi Hòa phong trần mệt mỏi đứng ở cửa, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu câu rồi.
Cố Tiêu nói: “Nương, con có mua thịt cũng sẽ không quên tích góp tiền, người cũng đừng nói mãi con như vậy, con muốn cho nương được ăn ngon một chút, con về sau còn mua cho người nhiều đồ ăn ngon hơn nữa!”
Chu thị ngơ ngẩn mà gật đầu, bà vừa mới gả qua đây đều phải nhìn sắc mặt mẹ chồng mà sống, một văn tiền cũng không được giữ lại, vẫn là Thẩm lão gia tử lén mua đồ cho bà ăn.
Sau này khi đã phân nhà, có hài tử rồi, bà quản tiền, Thẩm lão gia tử cũng không mua đồ ăn nữa.
Thẩm Đại Lang Thẩm Nhị Lang cũng sẽ lén mua riêng cho vợ cùng hài tử của mình, làm sao còn nhớ đến bà lão này chứ.
Tam Lang cũng mang điểm tâm trở về, nhưng chưa từng mang về cho Cố Tiêu qua.
Chu thị cẩn thận nghĩ lại, đúng thật là không có.
Chu thị cau mày, Tiểu Tiểu mỗi ngày đưa cơm cho hắn, còn mua thịt, tích góp tiền, Tam Lang cũng không biết đau lòng sao? Chu thị trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, “Ai, con nha……”
Cố Tiêu thở phào nhẹ nhõm, về sau mua đồ về có lẽ Chu thị sẽ không nói gì nữa đi.
“Nương, chúng ta làm bánh ăn đi, hành lá trong vườn rau đã mọc lên rồi, ăn bánh rán hành.” Cố Tiêu mấy ngụm đã ăn xong cơm, “Nương, con có mua xương sườn giò heo cùng mỡ heo, con còn có thể làm mì sợi cho người ăn đó!”
Chu thị cười mắng một câu, “Chỉ biết ăn thôi.”
Bà còn chưa được ăn qua mấy lần xương sườn đâu, bánh rán hành ăn ngon không, Cố Tiêu phải làm mì sợi, hẳn là cũng không tệ.
Buổi chiều phải xuống đồng, nhưng mỡ heo không thể để lâu, chỉ có một cân, thắng mỡ cũng rất nhanh, một cân mỡ heo, liền được nửa bình gốm dầu.
Dư lại chính là tóp mỡ màu vàng óng ánh.
Tóp mỡ vẫn còn nóng, có cái bên trên còn sủi bọt khí, Cố Tiêu tìm Chu thị muốn xin một ít đường trắng, gắp một miếng tóp mỡ chấm với đường trắng, miếng thứ nhất liền đưa tới bên miệng Chu thị.
Chu thị có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn há miệng ăn, thật là vừa thơm vừa ngọt.
“Nương lại ăn thêm hai miếng nữa đi!”
“Ta không ăn nữa, chỉ có hài tử mới thích ăn mấy thứ này, con ăn nhanh lên đi, ăn xong còn phải xuống ruộng đó.” Chu thị lắc đầu đi ra khỏi phòng bếp, trong lòng cảm khái Cố Tiêu vẫn là có tính tình trẻ con.
Cố Tiêu ăn một miếng là đủ rồi, cô cũng không quên Thẩm Hi Hòa, “Vậy giữ lại cho tướng công.”
Chu thị thì ngóng trông Thẩm Hi Hòa nhanh trở về, còn Cố Tiêu chỉ mong hắn vĩnh viễn đừng trở về nữa, thời gian ba ngày, phải làm quạt rồi trồng trọt, cho dù cơm so với trước kia tốt hơn nhiều, Cố Tiêu vẫn rất gầy, mặt càng nhỏ thêm.
Cô bớt chút thời gian làm quạt, tổng cộng làm được hai cái, mai lan trúc cúc xem như đã đầy đủ, cô tranh thủ trước khi Thẩm Hi Hòa trở về đi một chuyến đến hiệu sách, đem cây quạt bán đi, kho bạc nhỏ của cô lại nhiều thêm nửa lượng bạc rồi.
Bảy lượng bạc 60 văn tiền, cô phải giấu kỹ, tuyệt đối không thể để Thẩm Hi Hòa thấy được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Tiêu bèn đào một cái hố ở dưới tràng kỷ, đem toàn bộ tiền vùi vào đó, sau đó lấy đất lấp lại, đè chặt.
Thẩm Hi Hòa sắp trở về, Lý thị Trần thị cũng vui vẻ, nhiều thêm một người thì sẽ nhiều thêm một trợ thủ, giữa trưa nấu cơm, Trần thị còn trêu chọc Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu à, hôm nay Tam Lang sẽ trở về đấy.”
Cố Tiêu cúi đầu cười, “Lần này tướng công có thể ở nhà nghỉ ba ngày, thật là tốt quá.”
Thẩm Hi Hòa trở về, cô còn có thể làm gì chứ, chẳng lẽ còn có thể đuổi người ra ngoài sao.
“Muội đang mong tướng công trở về đây,” Cố Tiêu nói lời trái lương tâm, “Muội chỉ hận tướng công không thể lập tức xuất hiện trước mặt muội.”
Thấy Trần thị không nói lời nào, Cố Tiêu chớp chớp mắt.
Trần thị bèn cười nói: “Tiểu Tiểu muội nhìn xem người ở ngoài cửa là ai?”
Cố Tiêu quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Hi Hòa phong trần mệt mỏi đứng ở cửa, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu câu rồi.
Danh sách chương