Thẩm Hi Hòa không hề để ý đến Cố Tiêu nữa, hắn cầm đèn dầu đi đến mép giường, muốn cởi thắt lưng xuống.

Đêm khuya tĩnh lặng, tay Thẩm Hi Hòa đặt trên đai lưng, hắn xụ mặt nói: “Cố Tiêu, muội không đi ngủ, xem ta làm cái gì.”

Cố Tiêu chỉ liếc nhìn giường thêm lần nữa, điều này cũng không được sao, “…… Ban đêm trời lạnh, huynh nhớ đắp chăn cẩn thận, thân thể là quan trọng nhất.”

Nói xong, Cố Tiêu đã đi tới tràng kỷ nhỏ, tràng kỷ hẹp đến đáng thương, chỉ vừa đủ cho cô ngủ.

Không chỉ có như thế, trên giường cả một cái gối đầu cũng không có, Cố Tiêu nằm ở phía trên, muốn xoay người cũng rất khó khăn, còn không phải chỉ là một chiếc giường sao, ai mà không thể ngủ chứ, dù sao ngày mai Thẩm Hi Hòa phải đi rồi, cô ngày mai là có thể dọn trở về.

Thẩm Hi Hòa 5 ngày về nhà một lần, nhưng nếu có thể mười ngày một lần, mười lăm ngày một lần, thậm chí một tháng mới về một lần thì càng tốt.

Thẩm Hi Hòa thổi đèn, cởi áo choàng trong bóng tối, hắn nằm ở trên giường, trong đầu vẫn là lời nói của Cố Tiêu, ban đêm trời lạnh……

Quan tâm hắn như vậy sao? Tràng kỷ bên kia không còn động tĩnh gĩ, Thẩm Hi Hòa cho rằng nếu hắn chán ghét Cố Tiêu, mỗi lần trở về sẽ không thể ngủ ngon, lần này chắc hẳn cũng như vậy, kết quả, hắn cả đêm ngủ rất yên bình.

Ngủ tới giờ Dần thì Thẩm Hi Hòa dậy, Cố Tiêu mơ mơ màng màng nghe thấy thanh âm mặc quần áo.

Không có gối đầu cũng không dám động đậy, cô một đêm này ngủ đến eo đau lưng mỏi, trời còn chưa sáng, nhưng Cố Tiêu thật muốn lập tức tiễn Thẩm Hi Hòa đi, không, cô phải tận mắt nhìn thấy Thẩm Hi Hòa rời đi mới được.

Cố Tiêu ngồi dậy, “Huynh giờ này phải đi rồi sao?”

Thẩm Hi Hòa gật đầu, hắn 5 ngày nữa sẽ trở về, huống hồ, Cố Tiêu mỗi ngày đều đi đưa cơm, không cần lưu luyến không rời như vậy.

Cố Tiêu thở phào nhẹ nhõm, tự mình đưa Thẩm Hi Hòa ra cửa, “Trời tối, huynh đi đường cẩn thận một chút nha.”

Thẩm Hi Hòa không để ý đến cô, thuận tay đóng cửa lại.



Chu thị từ sáng sớm đã dậy nấu cơm cho Thẩm Hi Hòa, trong nhà cũng không có gì để mang theo, trong túi là bộ quần áo đã sửa xong của Thẩm Hi Hòa.

Có thể đưa con mình đi thư viện đọc sách phần lớn đều là gia đình có chút của cải, tốt hơn một chút có thể mặc áo tơ lụa, tệ hơn chút cũng mặc áo bông, người mà trên quần áo đầy mụn vá, chắc chỉ có một mình Thẩm Hi Hòa.

Chu thị nói: “Quần áo đều đã sửa tốt, giữa trưa vẫn là Tiểu Tiểu đi đưa cơm cho con.”

Thẩm Hi Hòa ừ một tiếng, đợt này bận xong qua đến tháng tư thì không cần Cố Tiêu đi nữa.

Cố Tiêu ở tây phòng nghe động tĩnh của Thẩm Hi Hòa, một lát sau thấy hắn đã đi rồi, cô cũng ngủ không được nên dậy đan thêm một cái lồng dế.

Mấy tấm gỗ cô để ở dưới gầm bàn, trong đó dài có vuông cũng có, nếu muốn làm cán quạt thì phải mài thành từng miếng mỏng.

Cố Tiêu ở trong phòng làm trong chốc lát, đợi đến giờ Mẹo người trong nhà đều thức dậy, liền đi hỗ trợ nhóm lửa nấu cơm.

Dịch giả: Hoa Hoa Hạ

Hôm nay là Lý thị làm cơm sáng, Lý thị ngồi ở ghế con trong bếp nhóm lửa, nàng ta cúi đầu, hai mắt có chút sưng đỏ, giống như vừa khóc xong.

Lý thị đã khóc cả đêm qua, nàng ta oán Chu thị bất công, cũng oán bụng mình không biết cố gắng, tối hôm qua nhị nha nhỏ giọng nói với nàng ta, thịt ăn thật sự rất ngon nha, nghĩ nữ nhi lớn lên chưa ăn được mấy lần thịt, lòng Lý thị đau giống như bị kim châm.

Cháo đang nấu trong nồi sủi bọt, Lý thị bị khói xông lên làm con mắt nhói đau, nàng ta khẽ cắn môi, nghĩ mình cũng nên tiết kiệm một ít tiền.

Thẩm Nhị Lang chỉ biết ngủ, cả ngày chỉ chăm lo cho hoa màu, lấy đâu ra tiền tiết kiệm, nhị phòng còn không bằng đại phòng. Nàng ta đang mang thai, dù cho nàng ta không ăn, hài tử trong bụng cũng phải ăn.

Lý thị nhìn Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu, nhị tẩu muốn cầu xin muội một chuyện……”

Cố Tiêu sửng sốt, “Cái gì mà cầu với không cầu…… Nhị tẩu……” Cô nhìn Lý thị, hỏi một câu, “Tẩu có phải cũng nghĩ đến kỳ thi mùa thu sang năm của tướng công, sợ bạc đi thi không đủ, cho nên cũng muốn góp một chút tâm ý hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện