“Công bằng ư?” Joseph hiển nhiên không quên lúc trước cậu nói vận may của mình tốt, rất có hứng thú cong môi, không có phản đối, “Đương nhiên không thành vấn đề, bạn bè ưu tú có thể được đối xử như vậy ở đây, bạn bè trước đây của tôi không có hai từ ưu tú này.”
Nguyên Húc uống một ngụm sữa bò, hoàn toàn không đặt lời nói của gã ta vào lòng.
Loại người này nói chuyện không có gì là chính xác, người nào tin người đó xui.
Joseph gọi một người mặc âu phục đen tới, Nguyên Húc giương mắt nhìn, không phải người đưa sữa bò cho cậu.
Chỉ chốc lát sau, một khẩu súng ổ quay ngắn kiểu cũ đã được người ta đưa lên, qua thêm mười phút, cầu thang vang lên tiếng bước chân vội vã.
Nẹp tay của Lâu Phụng Khải đã được tháo ra, gã chạy đến chóp mũi đổ mồ hôi, khoái ý trên mặt có thể nói là vặn vẹo. Lúc gã chạy đến cửa, bình phục hô hấp một chút, gấp không chờ nổi đi vào trong.
Lúc ánh mắt chạm đến Nguyên Húc đang êm đẹp ngồi trên sô pha uống sữa nóng, gã đột nhiên cứng lại.
“Đây là chuyện gì, không phải nói hủy tay cậu ta ư?” Gã cao giọng nghi ngờ.
Một tay Joseph đặt lên lưng tựa ghế sô pha, hơi không kiên nhẫn nói, “Không nói thế, sao có thể đảm bảo cậu tới nhanh như vậy.”
Trong lòng Lâu Phụng Khải có suy đoán không tốt, “Chẳng lẽ các người thông đồng... Anh quên ba triệu đô tôi đưa anh à?”
Gã bị sung quân ra nước ngoài, trong tay không có nhiều tiền như vậy, ba triệu đô kia là số tiền gã vất vả lắm mới gom đủ.
“Đừng có gấp, ngồi xuống từ từ nói.” Joseph giương mắt, bên cạnh đã có hai người mặc đồ đen đè bả vai Lâu Phụng Khải kéo gã lên sô pha.
Đôi chân gã ta luôn bắt chéo để xuống, cơ thể hơi khom, “Các cậu đều là bạn của tôi, tình cảm đối với tôi trả giá giống nhau, sao tôi có thể mặt dày thế chứ. Cho nên——“
Joseph kéo dài giọng nói, rút khẩu súng lục ổ quay trong hộp ra, đưa đến trước mắt hai người, rồi đặt một viên đạn vào, sau đó đặt ngón trỏ vào ổ quay, vuốt kéo.
Tiếng máy móc cổ xưa.
Không ai biết viên đạn kia sẽ trúng vào đâu.
“Tôi có một ý tưởng rất công bằng.” Gã cong một bên môi, “Cò quay Nga.”
Sắc mặt Lâu Phụng Khải trắng bệch, ánh mắt không nhịn được liếc về phía Nguyên Húc. Nhưng, người sắp cùng gã bị kéo vào trận đánh cược nguy hiểm đến tính mạng này lại không chút khẩn trương, còn cầm ly sữa uống từng ngụm nhỏ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của gã, Nguyên Húc nâng mắt nhìn gã cười, thân thiện nói, “Cậu chưa từng nghe qua ư? Chỉ một trò chơi đơn giản thôi, khả năng tử vong chỉ có một phần sáu.”
Miệng Lâu Phụng Khải khép mở hai cái, dường như muốn nói gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm khẩu súng lục trong tay Joseph, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống.
Đương nhiên gã không có can đảm chơi loại trò chơi bỏ mạng này, nhưng sự tự tôn buồn cười kia khiến gã không muốn yếu thế trước Nguyên Húc, cuối cùng đầu óc trống rỗng làm theo tính toán của bọn họ.
“Nếu bây giờ cậu không muốn chơi, cũng có thể.” Joseph không thú vị nhếch môi, “Để hai tay của cậu lại, dù sao cậu cũng đâu sài được.”
Lâu Phụng Khải theo bản năng rụt tay ra sau.
“Nếu không muốn bị bắt để tay lại...” Joseph đẩy khẩu súng lục ổ xoay đẩy về phía gã.
“Bắt đầu từ tôi.” Nguyên Húc để ly sữa xuống, liếm sữa quanh ria mép.
Cậu cầm lấy khẩu súng có phần nặng nề lên, nhìn Lâu Phụng Khải cười tươi, nhắm thẳng họng súng vào huyệt Thái Dương.
Một tiếng cạch nhỏ vang lên, không có gì xảy ra.
Mọi người ở đó vô thức nuốt nước miếng.
Mặc dù bọn họ làm nghề này, trên tay cơ bản đều dính máu, gặp máu tươi cũng không ít, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người có thể trấn định bóp cò súng vào mình như vậy.
Rõ ràng chỉ là một thanh niên không đến hai mươi tuổi, mà ngay cả mắt cũng không chớp.
Nguyên Húc nhún vai, dường như không bất ngờ với kết quả này, đứng dậy đi đến trước mặt Lâu Phụng Khải, đưa súng cho gã, khẽ cười nói, “Tới lượt cậu.”
Lâu Phụng Khải nào dám tiếp, gã không ngừng lui về sau, cả người run run như điện giật.
Đợi chốc lát cũng không thấy gã vươn tay, Nguyên Húc thở dài, “Dựa vào tính cách của cậu, không dám cũng bình thường.”
Cậu lại thu tay, họng súng lại nhắm vào huyệt Thái Dương của mình, “Cậu đếm rõ...”
2——3——4——5——
Tổng cộng năm tiếng, tất cả bình thường.
Cho dù là Joseph ở bên xem kịch cũng không nhịn được ngồi thẳng người, lộ ra thần sắc kinh dị.
Nếu không phải súng và đạn đã trải qua tay gã ta, chỉ sợ gã ta sẽ hoài nghi có phải Nguyên Húc đụng tay vào không.
“Năm lần.” Sắc mặt Nguyên Húc không đổi, chỉa súng vào trán Lâu Phụng Khải, khoé môi cong lên, “Cậu muốn chơi tiếp không?”
Rõ ràng là bộ dạng thuần lương như vậy, nhưng đôi mắt hổ phách nhợt nhạt kia bị ánh đèn chiếu lên lại như đôi mắt của ác ma. Thân thể Lâu Phụng Khải cứng đờ ngồi trên sô pha, hầu kết lăn lộn điên cuồng.
“Đùng ——” Nguyên Húc chợt làm ra động tác bóp cò, trong miệng giả ra âm thanh.
Ai ngờ Lâu Phụng Khải đột nhiên nhảy dựng lên, nhưng sau đó ngồi lại xuống ghế, một mùi khai dần dần tràn ra, gã vậy mà sợ tới mức tè ra quần.
Nguyên Húc ghét bỏ vẫy tay, lui về sau một bước.
Xem ra trò này quá lớn, nhưng Lâu Phụng Khải cứ đuổi theo phía sau không bỏ, tùy thời muốn cắn cậu một cái cảm giác khiến người ta ghê tởm, Nguyên Húc vẫn hy vọng sớm giải quyết.
Cậu tùy ý để khẩu súng lên bàn, người mặc tây trang bên cạnh tiến lên cầm lấy, xác nhận một chút, nhỏ giọng nói bên tai Joseph.
Ngạc nhiên trong mắt Joseph càng sâu.
Vận may của một người có thể đạt tới trình độ này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, gã ta còn quả quyết không tin.
Nguyên Húc nhìn bộ dạng Lâu Phụng Khải bị doạ đến tâm thần thất thủ, thấp giọng hỏi, “Ai nói với cậu tôi đến nước Mỹ?”
Lâu Phụng Khải bị dọa đến hồn bay phách lạc, nghe cậu lặp lại mấy lần, mới lẩm bẩm nói, “Là một người nước ngoài... hình như tên là Elton, anh ta nói cậu và anh họ là giả, anh họ căn bản không yêu cậu.”
Ánh mắt Nguyên Húc lóe lên.
Elton ngoài mặt trông như bạn bè của Lâu Khải, nhưng cứ luôn châm ngòi chuyện tình cảm của bọn họ, còn tiết lộ hành tung của cậu cho Lâu Phụng Khải, cũng không biết rốt cuộc đang rắp tâm gì.
Tuy rằng muốn hỏi thêm, nhưng cậu nhìn Joseph, biết có một số chuyện không nên tùy tiện nói ra ngoài, dứt khoát im miệng, ngồi vào sô pha lần nữa.
Joseph nhìn màn kịch như này, sau khi xác nhận Nguyên Húc không có gian lận, vỗ tay cười, “Quá xuất sắc, vận may của cậu quả nhiên không tầm thường.”
Thần sắc của gã ta dường như đang tính kế gì đó, Nguyên Húc nâng mắt lên, cười, “Vận may của tôi từ trước đến nay không tồi, người muốn hại hoặc lợi dụng tôi, cuối cùng đều tự thân phản phệ.”
Biểu cảm của Joseph không nhìn ra khác thường, gã ta vẫy tay, lập tức có người kéo Lâu Phụng Khải đang mất trí xuống.
Da sô pha sang quý bị phá hỏng, có thêm hai người khác khiêng cái sô pha ô nhiễm đi.
Thần sắc Nguyên Húc hờ hững, “Bây giờ tôi đưa anh ba triệu đô, sẽ không có chuyện gì khác chứ?”
“Giữa bạn bè nhắc chuyện tiền bạc sẽ làm tổn thương tình cảm.” Joseph tùy ý xua tay, “Không nói chuyện mất hứng này nữa, tôi có chuyện tốt giới thiệu cho cậu.”
Nguyên Húc nhíu mày: “Tôi không có hứng thú.”
“Là một trò chơi rất kích thích, cậu chắc chắn sẽ thích.” Joseph không để ý lời từ chối của cậu, chỉ nói, “Dựa vào tính cách của cậu, làm một hoạ sĩ không thấy nhàm chán ư?”
Một người có thể tự bắn mình năm phát mà không chớp mắt, gần như không thể dùng từ may mắn để khái quát rồi. Joseph xác định, chàng trai có vẻ ngoan ngoãn từ tận đáy lòng này, chắc chắn cất giấu một vẻ điên cuồng mà không ai biết đến.
Chỉ cần tiết lộ một chút, cuộc sống của Nguyên Húc sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Cuộc sống may mắn bình thản lâu rồi sẽ sinh ra nhàm chán nhỉ, cậu không muốn nếm thử một cách sống hoàn toàn mới, tràn ngập kích thích ư?” Joseph mê hoặc nói.
Nguyên Húc giương mắt nhìn gã ta, cong môi, “Xin lỗi, tôi rất thích cuộc sống hoà bình hiện tại.”
Nếu không có trải qua tận thế, có lẽ cậu sẽ đồng ý. Mặc dù khi ấy cậu đi khắp nơi, nhưng dần dần không thỏa mãn với cuộc sống an ổn, bắt đầu theo đuổi một ít cực hạn... nếu tận thế không đến, kết quả cuối cùng của cậu thật khó mà nói.
Còn bây giờ, sống ở tận thế mấy năm đã đủ kích thích, Nguyên Húc chỉ muốn sống cuộc sống hoà bình vượt qua hết đời.
Thái độ của cậu rất kiên quyết, Joseph cẩn thận nhìn thần sắc của cậu, lúc này mới xác nhận cậu không muốn thật, có chút buồn bực nhéo cằm mình, “Cậu đúng là người kỳ quái.”
“Cảm ơn khích lệ.” Nguyên Húc nói: “Muộn lắm rồi, tôi nghĩ bạn của tôi chắc cũng chơi mệt rồi.”
“Đúng vậy, bây giờ cậu ta đang uống rượu ở quầy bar, yên tâm, đêm nay cậu ta chơi rất vui.” Joseph tươi cười, vươn tay vỗ vai cậu, “Hy vọng hôm nay cậu cũng chơi vui.”
Tay gã ta khẽ vung, đầu ngón tay kẹp một tấm card đen, “Nếu thay đổi hứng thú, có thể tới đây, nói tên của tôi, đảm bảo thú vị.”
Tấm card bị gã ta nhét vào túi trước ngực Nguyên Húc.
Nguyên Húc đi xuống cầu thang, lần này liếc mắt đã có thể thấy Chu Nguyên Lượng. Đối phương bị mấy cô gái tóc dài nước ngoài vây quanh, trái ôm phải ấp không khoái hoạt.
Cậu thở dài, lo lắng ngày nào đó bạn tốt bị bán đi còn đi giúp người ta đếm tiền.
“Đi thôi, về ngủ.” Cậu kéo Chu Nguyên Lượng ra khỏi đám người.
Người chung quanh không giữ lại, chì có mấy cô gái cười đùa hôn gió cậu ta.
——Chắc là người Joseph an bài.
“Phải đi về ư?” Chu Nguyên Lượng nhìn như uống không ít.
“Trở về ngủ.” Nguyên Húc ra cửa bèn giao cậu ta cho vệ sĩ, trên người nồng nực mùi nước hoa và rượu, “Hôm này mày đừng ngủ chung với tao.”
Chu Nguyên Lượng say rượu căn không nghe hiểu, còn cười ngây ngô nhìn cậu.
Nguyên Húc thở dài: “Mày như vậy cũng khá tốt.”
Nếu để Chu Nguyên Lượng biết cậu dùng cò quay Nga để giải quyết Lâu Phụng Khải, độ chừng la ầm thêm vài phút nữa.
Cậu ngồi vào trong xe, vươn tay lấy tấm card ra, dựa vào ánh đèn mờ nhìn xem, lờ mờ thấy hoa văn trên card, hình như là từ đơn Tiếng Anh.
——x-sorts.
Nguyên Húc uống một ngụm sữa bò, hoàn toàn không đặt lời nói của gã ta vào lòng.
Loại người này nói chuyện không có gì là chính xác, người nào tin người đó xui.
Joseph gọi một người mặc âu phục đen tới, Nguyên Húc giương mắt nhìn, không phải người đưa sữa bò cho cậu.
Chỉ chốc lát sau, một khẩu súng ổ quay ngắn kiểu cũ đã được người ta đưa lên, qua thêm mười phút, cầu thang vang lên tiếng bước chân vội vã.
Nẹp tay của Lâu Phụng Khải đã được tháo ra, gã chạy đến chóp mũi đổ mồ hôi, khoái ý trên mặt có thể nói là vặn vẹo. Lúc gã chạy đến cửa, bình phục hô hấp một chút, gấp không chờ nổi đi vào trong.
Lúc ánh mắt chạm đến Nguyên Húc đang êm đẹp ngồi trên sô pha uống sữa nóng, gã đột nhiên cứng lại.
“Đây là chuyện gì, không phải nói hủy tay cậu ta ư?” Gã cao giọng nghi ngờ.
Một tay Joseph đặt lên lưng tựa ghế sô pha, hơi không kiên nhẫn nói, “Không nói thế, sao có thể đảm bảo cậu tới nhanh như vậy.”
Trong lòng Lâu Phụng Khải có suy đoán không tốt, “Chẳng lẽ các người thông đồng... Anh quên ba triệu đô tôi đưa anh à?”
Gã bị sung quân ra nước ngoài, trong tay không có nhiều tiền như vậy, ba triệu đô kia là số tiền gã vất vả lắm mới gom đủ.
“Đừng có gấp, ngồi xuống từ từ nói.” Joseph giương mắt, bên cạnh đã có hai người mặc đồ đen đè bả vai Lâu Phụng Khải kéo gã lên sô pha.
Đôi chân gã ta luôn bắt chéo để xuống, cơ thể hơi khom, “Các cậu đều là bạn của tôi, tình cảm đối với tôi trả giá giống nhau, sao tôi có thể mặt dày thế chứ. Cho nên——“
Joseph kéo dài giọng nói, rút khẩu súng lục ổ quay trong hộp ra, đưa đến trước mắt hai người, rồi đặt một viên đạn vào, sau đó đặt ngón trỏ vào ổ quay, vuốt kéo.
Tiếng máy móc cổ xưa.
Không ai biết viên đạn kia sẽ trúng vào đâu.
“Tôi có một ý tưởng rất công bằng.” Gã cong một bên môi, “Cò quay Nga.”
Sắc mặt Lâu Phụng Khải trắng bệch, ánh mắt không nhịn được liếc về phía Nguyên Húc. Nhưng, người sắp cùng gã bị kéo vào trận đánh cược nguy hiểm đến tính mạng này lại không chút khẩn trương, còn cầm ly sữa uống từng ngụm nhỏ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của gã, Nguyên Húc nâng mắt nhìn gã cười, thân thiện nói, “Cậu chưa từng nghe qua ư? Chỉ một trò chơi đơn giản thôi, khả năng tử vong chỉ có một phần sáu.”
Miệng Lâu Phụng Khải khép mở hai cái, dường như muốn nói gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm khẩu súng lục trong tay Joseph, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống.
Đương nhiên gã không có can đảm chơi loại trò chơi bỏ mạng này, nhưng sự tự tôn buồn cười kia khiến gã không muốn yếu thế trước Nguyên Húc, cuối cùng đầu óc trống rỗng làm theo tính toán của bọn họ.
“Nếu bây giờ cậu không muốn chơi, cũng có thể.” Joseph không thú vị nhếch môi, “Để hai tay của cậu lại, dù sao cậu cũng đâu sài được.”
Lâu Phụng Khải theo bản năng rụt tay ra sau.
“Nếu không muốn bị bắt để tay lại...” Joseph đẩy khẩu súng lục ổ xoay đẩy về phía gã.
“Bắt đầu từ tôi.” Nguyên Húc để ly sữa xuống, liếm sữa quanh ria mép.
Cậu cầm lấy khẩu súng có phần nặng nề lên, nhìn Lâu Phụng Khải cười tươi, nhắm thẳng họng súng vào huyệt Thái Dương.
Một tiếng cạch nhỏ vang lên, không có gì xảy ra.
Mọi người ở đó vô thức nuốt nước miếng.
Mặc dù bọn họ làm nghề này, trên tay cơ bản đều dính máu, gặp máu tươi cũng không ít, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người có thể trấn định bóp cò súng vào mình như vậy.
Rõ ràng chỉ là một thanh niên không đến hai mươi tuổi, mà ngay cả mắt cũng không chớp.
Nguyên Húc nhún vai, dường như không bất ngờ với kết quả này, đứng dậy đi đến trước mặt Lâu Phụng Khải, đưa súng cho gã, khẽ cười nói, “Tới lượt cậu.”
Lâu Phụng Khải nào dám tiếp, gã không ngừng lui về sau, cả người run run như điện giật.
Đợi chốc lát cũng không thấy gã vươn tay, Nguyên Húc thở dài, “Dựa vào tính cách của cậu, không dám cũng bình thường.”
Cậu lại thu tay, họng súng lại nhắm vào huyệt Thái Dương của mình, “Cậu đếm rõ...”
2——3——4——5——
Tổng cộng năm tiếng, tất cả bình thường.
Cho dù là Joseph ở bên xem kịch cũng không nhịn được ngồi thẳng người, lộ ra thần sắc kinh dị.
Nếu không phải súng và đạn đã trải qua tay gã ta, chỉ sợ gã ta sẽ hoài nghi có phải Nguyên Húc đụng tay vào không.
“Năm lần.” Sắc mặt Nguyên Húc không đổi, chỉa súng vào trán Lâu Phụng Khải, khoé môi cong lên, “Cậu muốn chơi tiếp không?”
Rõ ràng là bộ dạng thuần lương như vậy, nhưng đôi mắt hổ phách nhợt nhạt kia bị ánh đèn chiếu lên lại như đôi mắt của ác ma. Thân thể Lâu Phụng Khải cứng đờ ngồi trên sô pha, hầu kết lăn lộn điên cuồng.
“Đùng ——” Nguyên Húc chợt làm ra động tác bóp cò, trong miệng giả ra âm thanh.
Ai ngờ Lâu Phụng Khải đột nhiên nhảy dựng lên, nhưng sau đó ngồi lại xuống ghế, một mùi khai dần dần tràn ra, gã vậy mà sợ tới mức tè ra quần.
Nguyên Húc ghét bỏ vẫy tay, lui về sau một bước.
Xem ra trò này quá lớn, nhưng Lâu Phụng Khải cứ đuổi theo phía sau không bỏ, tùy thời muốn cắn cậu một cái cảm giác khiến người ta ghê tởm, Nguyên Húc vẫn hy vọng sớm giải quyết.
Cậu tùy ý để khẩu súng lên bàn, người mặc tây trang bên cạnh tiến lên cầm lấy, xác nhận một chút, nhỏ giọng nói bên tai Joseph.
Ngạc nhiên trong mắt Joseph càng sâu.
Vận may của một người có thể đạt tới trình độ này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, gã ta còn quả quyết không tin.
Nguyên Húc nhìn bộ dạng Lâu Phụng Khải bị doạ đến tâm thần thất thủ, thấp giọng hỏi, “Ai nói với cậu tôi đến nước Mỹ?”
Lâu Phụng Khải bị dọa đến hồn bay phách lạc, nghe cậu lặp lại mấy lần, mới lẩm bẩm nói, “Là một người nước ngoài... hình như tên là Elton, anh ta nói cậu và anh họ là giả, anh họ căn bản không yêu cậu.”
Ánh mắt Nguyên Húc lóe lên.
Elton ngoài mặt trông như bạn bè của Lâu Khải, nhưng cứ luôn châm ngòi chuyện tình cảm của bọn họ, còn tiết lộ hành tung của cậu cho Lâu Phụng Khải, cũng không biết rốt cuộc đang rắp tâm gì.
Tuy rằng muốn hỏi thêm, nhưng cậu nhìn Joseph, biết có một số chuyện không nên tùy tiện nói ra ngoài, dứt khoát im miệng, ngồi vào sô pha lần nữa.
Joseph nhìn màn kịch như này, sau khi xác nhận Nguyên Húc không có gian lận, vỗ tay cười, “Quá xuất sắc, vận may của cậu quả nhiên không tầm thường.”
Thần sắc của gã ta dường như đang tính kế gì đó, Nguyên Húc nâng mắt lên, cười, “Vận may của tôi từ trước đến nay không tồi, người muốn hại hoặc lợi dụng tôi, cuối cùng đều tự thân phản phệ.”
Biểu cảm của Joseph không nhìn ra khác thường, gã ta vẫy tay, lập tức có người kéo Lâu Phụng Khải đang mất trí xuống.
Da sô pha sang quý bị phá hỏng, có thêm hai người khác khiêng cái sô pha ô nhiễm đi.
Thần sắc Nguyên Húc hờ hững, “Bây giờ tôi đưa anh ba triệu đô, sẽ không có chuyện gì khác chứ?”
“Giữa bạn bè nhắc chuyện tiền bạc sẽ làm tổn thương tình cảm.” Joseph tùy ý xua tay, “Không nói chuyện mất hứng này nữa, tôi có chuyện tốt giới thiệu cho cậu.”
Nguyên Húc nhíu mày: “Tôi không có hứng thú.”
“Là một trò chơi rất kích thích, cậu chắc chắn sẽ thích.” Joseph không để ý lời từ chối của cậu, chỉ nói, “Dựa vào tính cách của cậu, làm một hoạ sĩ không thấy nhàm chán ư?”
Một người có thể tự bắn mình năm phát mà không chớp mắt, gần như không thể dùng từ may mắn để khái quát rồi. Joseph xác định, chàng trai có vẻ ngoan ngoãn từ tận đáy lòng này, chắc chắn cất giấu một vẻ điên cuồng mà không ai biết đến.
Chỉ cần tiết lộ một chút, cuộc sống của Nguyên Húc sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Cuộc sống may mắn bình thản lâu rồi sẽ sinh ra nhàm chán nhỉ, cậu không muốn nếm thử một cách sống hoàn toàn mới, tràn ngập kích thích ư?” Joseph mê hoặc nói.
Nguyên Húc giương mắt nhìn gã ta, cong môi, “Xin lỗi, tôi rất thích cuộc sống hoà bình hiện tại.”
Nếu không có trải qua tận thế, có lẽ cậu sẽ đồng ý. Mặc dù khi ấy cậu đi khắp nơi, nhưng dần dần không thỏa mãn với cuộc sống an ổn, bắt đầu theo đuổi một ít cực hạn... nếu tận thế không đến, kết quả cuối cùng của cậu thật khó mà nói.
Còn bây giờ, sống ở tận thế mấy năm đã đủ kích thích, Nguyên Húc chỉ muốn sống cuộc sống hoà bình vượt qua hết đời.
Thái độ của cậu rất kiên quyết, Joseph cẩn thận nhìn thần sắc của cậu, lúc này mới xác nhận cậu không muốn thật, có chút buồn bực nhéo cằm mình, “Cậu đúng là người kỳ quái.”
“Cảm ơn khích lệ.” Nguyên Húc nói: “Muộn lắm rồi, tôi nghĩ bạn của tôi chắc cũng chơi mệt rồi.”
“Đúng vậy, bây giờ cậu ta đang uống rượu ở quầy bar, yên tâm, đêm nay cậu ta chơi rất vui.” Joseph tươi cười, vươn tay vỗ vai cậu, “Hy vọng hôm nay cậu cũng chơi vui.”
Tay gã ta khẽ vung, đầu ngón tay kẹp một tấm card đen, “Nếu thay đổi hứng thú, có thể tới đây, nói tên của tôi, đảm bảo thú vị.”
Tấm card bị gã ta nhét vào túi trước ngực Nguyên Húc.
Nguyên Húc đi xuống cầu thang, lần này liếc mắt đã có thể thấy Chu Nguyên Lượng. Đối phương bị mấy cô gái tóc dài nước ngoài vây quanh, trái ôm phải ấp không khoái hoạt.
Cậu thở dài, lo lắng ngày nào đó bạn tốt bị bán đi còn đi giúp người ta đếm tiền.
“Đi thôi, về ngủ.” Cậu kéo Chu Nguyên Lượng ra khỏi đám người.
Người chung quanh không giữ lại, chì có mấy cô gái cười đùa hôn gió cậu ta.
——Chắc là người Joseph an bài.
“Phải đi về ư?” Chu Nguyên Lượng nhìn như uống không ít.
“Trở về ngủ.” Nguyên Húc ra cửa bèn giao cậu ta cho vệ sĩ, trên người nồng nực mùi nước hoa và rượu, “Hôm này mày đừng ngủ chung với tao.”
Chu Nguyên Lượng say rượu căn không nghe hiểu, còn cười ngây ngô nhìn cậu.
Nguyên Húc thở dài: “Mày như vậy cũng khá tốt.”
Nếu để Chu Nguyên Lượng biết cậu dùng cò quay Nga để giải quyết Lâu Phụng Khải, độ chừng la ầm thêm vài phút nữa.
Cậu ngồi vào trong xe, vươn tay lấy tấm card ra, dựa vào ánh đèn mờ nhìn xem, lờ mờ thấy hoa văn trên card, hình như là từ đơn Tiếng Anh.
——x-sorts.
Danh sách chương