Sau tiết 3 thứ ba, hai nữ sinh tổ 1 chạy tới mua đồ ăn vặt, Cố Khê lấy túi đồ ăn vặt ra cho các cô chọn lựa.

Phòng học trong giờ ra chơi cũng giống như thường ngày, mấy nam sinh ghét học tập đuổi theo nhau đùa bỡn, cũng có không ít người tiếp tục vùi đầu vào đọc sách.

Lôi Hầu Thắng hói đầu, đeo kính gọng mạ vàng chắp tay sau lưng tiến vào từ cửa sau, khí thế rào rạt, nhanh chóng bước tới tổ 4, giống như là đến đây có mục đích.

Mấy nam sinh đang đùa giỡn trong phòng học thấy ông lập tức dừng lại, từ con ngựa hoang hoang dã nháy mắt biến thành tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn.

Cả trường ai cũng biết chủ nhiệm Lôi Hầu Thắng, người cũng như tên, làm to chuyện đến sấm rền gió cuốn, biệt danh Lôi Sấm Sét, có mười vụ xử phạt trong trường thì có đến tám vụ là công lao của ông.

Thời điểm Cố Khê nhìn thấy ông ngây ngẩn cả người, cô đang cầm tập tiền lẻ vừa nhận được từ mấy nữ sinh mua đồ ăn vặt, trên mặt bàn còn có một túi lớn, miệng túi mở rộng, bên trong có các loại đồ ăn vặt.

Lôi Hầu Thắng đen mặt, lạnh lùng nói: "Các em đang làm gì?"

Hai nữ sinh mua đồ ăn vặt đi trước, phản ứng đầu tiên của Cố Khê là không xong rồi, bị lãnh đạo nhà trường phát hiện, phản ứng thứ hai là muốn tìm cái cớ qua loa lấy lệ, nếu không nhất định sẽ bị xử phạt, cô lễ phép mà chào một tiếng trước, "Chào chủ nhiệm Lôi ạ."

Tầm mắt Lôi Hầu Thắng dừng ở túi to đựng đồ ăn vặt trên bàn, "Tôi hỏi em, các em vừa mới làm gì?"

Cố Khê chấn định mà nói: "Không có gì ạ."

"Còn dám cãi, đến phòng của tôi một chuyến!" Nói xong, ông chắp tay sau lưng đi ra ngoài từ của sau, Cố Khê đứng lên, thu thập lại đồ trên bàn cất vào ngăn kéo.

Lôi Hầu Thắng thấy cô không đi theo, dừng bước chân quay đầu lại, "Lại đây!"

Cố Khê sau khi cất đồ vào ngăn kéo, xoay người đi theo sau, khi đi ngang qua vị trí Hạ Hữu Nam, Hạ Hữu Nam nhìn cô, cô cúi đầu vội vàng đi qua.

Chờ sau khi Lôi Hầu Thắng đi khỏi, Khương Linh quay đầu lại nói với Sở Dục Tân: "Sao lại thế này, Lôi Sấm Sét tại sao đột nhiên đến đây?"

"Không biết." Sở Dục Tân nói: "Nếu không chúng ta đi theo xem."

"Ừm, đi thôi."

Sở Dục Tân và Khương Linh đều đứng dậy đi theo, Hạ Hữu Nam do dự một lát cũng đi theo.

Cố Khê một đường đi theo Lôi Hầu Thắng vào phòng giáo viên.

Phòng giáo viên có năm giáo viên, bây giờ là thời gian học, chỉ còn lại một người trong phòng.

Lôi Hầu Thắng lấy ghế ngồi xuống, uống một ngụm trà cho đỡ khát, nâng mắt thấy Cố Khê, hai ngón tay dùng sức gõ lên mặt bàn, "Khai báo thật đi, em rốt cuộc vừa làm gì?"

Cố Khê nghĩ Lôi Hầu Thắng vừa tan học liền trực tiếp chạy đến chỗ ngồi của cô, cô vừa rồi lấy cớ ông cũng không tin, có nghĩa là nhất định ông đã biết được cái gì, cô thử thăm dò giải thích, "Cuối tuần em mua nhiều đồ ăn vặt, ăn không hết cho nên bán cho một ít bạn học."

"Còn nói dối!" Lôi Hầu Thắng hơi nâng cao giọng, ngón tay gõ lên mặt bàn từng trận rung động, "Đừng cho là tôi không biết, em mở mấy quầy bán đồ ăn vặt ở trường học, nếu thích làm buôn bán như vậy, vậy còn tới đây học tập làm gì, về nhà mở của hàng là được, lại có thể kiếm tiền thoải mái! Nhưng nếu em muốn ở lại trường học tập, vậy cần thiết phải tuân theo quy định trường, trường học là nơi đọc sách học tập, không phải nơi cho các em buôn bán!"

Cố Khê nhấp môi cúi đầu nghe ông răn dạy.

Lôi Hầu Thắng hỏi: "Kỳ thi giữa kì vừa rồi xếp hạng bao nhiêu?"

Cố Khê dừng một chút, nhỏ giọng trả lời: "Hơn 500."

"Khối khoa học tự nhiên có tổng cộng hơn 600 người, em xếp hạng 500 còn không cố gắng học tập, người nhà em có biết không? Bọn họ cực khổ cho em đi học, em làm vậy để hồi đáp bọn họ à?" Lôi Hầu Thắng lấy di động ra, làm bộ muốn gọi điện thoại, "Nói số điện thoại cha mẹ em cho tôi, tôi muốn cho bọn họ tới đây một chuyến."

Nghe thấy muốn kêu phụ huynh, Cố Khê luống cuống, "Chủ nhiệm Lôi, có thể đừng cho cha mẹ em biết được không?"

Cô không muốn cho Quan Trân Lệ biết cô dựa vào việc bán đồ ăn vặt ở trường để kiếm phí ăn ở, càng không muốn tên cha dượng giả tạo kia chê cười cô.

Cố Khê vững tâm, "Thầy phạt em thế nào cũng được, em sẽ nhận hết."

Lôi Hầu Thắng hừ một tiếng, "Tôi thấy em đang buôn bán rất suôn sẻ, bây giờ biết sợ rồi đúng không!"

Cố Khê mím môi, "Về sau em không dám nữa."

"Trở về chép một lần nội quy trường học, sáng mai nộp cho tôi." Lôi Hầu Thắng chỉ vào cô buông lời hung ác, "Nếu tôi còn bắt gặp lần nữa, tôi không chỉ kêu phụ huynh mà còn phê bình trước toàn trường, tôi xem một cô bé như em lúc đấy mất mặt như thế nào."

Cố Khê gật đầu, "Em biết rồi."

"Về lớp học đi."

"Vâng ạ."

Cố Khê xoay người rời khỏi phòng giáo viên, phát hiện có vài người đứng ở góc tường, là những người ngồi xung quanh bàn cô, cô ngẩn người, vì sao bọn họ lại đến đây?

Sở Dục Tân đỏ mặt, chỉ lên tầng ý tứ muốn về phòng học.

"Mấy học sinh các em đang làm gì, đang đi học còn lén lút cái gì?" Phó hiệu trưởng đối diện đi tới, vừa đi vừa quát bọn họ.

Bốn người bọn họ lập tức chạy lên cầu thang gần nhất, động tác nhanh chóng lên tầng.

Đi đến cửa phòng học, bốn người bọn họ còn đang thở phì phò, Sở Dục Tân đi đầu hô một tiếng: "Báo cáo!"

Giáo viên toán học đang giảng bài nhìn bọn họ đứng ngoài cửa, "Vào lớp mười phút rồi tại sao bây giờ mới trở về?"

Hạ Hữu Nam đứng sau lưng Cố Khê nói: "Chúng em vừa mới đi xuống văn phòng giáo viên."

Hạ Hữu Nam mở miệng thì giáo viên toán học sẽ tin, vì thế rất nhẹ nhàng bảo bọn họ về chỗ ngồi.

Cả tiết này Cố Khê ngồi thất thần.

Lôi Hầu Thắng vừa vặn bắt cô đúng lúc, rõ ràng có người ở sau lưng báo cáo.

Rốt cuộc là ai đi báo cáo cô?

Cố Khê nhìn lướt qua học sinh trong lớp, khi ánh mắt dừng trên người Trần San, cô ấy cũng vừa lúc quay đầu nhìn, rồi sau đó lại quay đầu đi.

Là bạn ấy sao?

Từ sau khi Cố Khê phân rõ giới hạn với cô ấy, cô ấy tựa hồ vẫn luôn dùng thái độ thù địch mà đối đãi cô, lúc nào cũng đối nghịch với cô giống như để trả thù,

Sau khi kết thúc tiết toán học là thời gian nghỉ trưa, nhà ăn đã kín người hết chỗ, Cố Khê mang cơm cùng Khương Linh đi tìm chỗ ngồi, Sở Dục Tân và Hạ Hữu Nam bưng khay cơm lại cùng bọn họ tìm được một vị trí ở góc rồi ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống Sở Dục Tân nói: "Cố Khê, cậu tính làm gì bây giờ?"

"Đợi lát nữa buổi trưa không ngủ đi chép nội quy trường."

"Tớ đang nói là về sau cậu còn bán đồ ăn vặt nữa không?"

Cố Khê dừng một chút, lắc đầu, "Không bán nữa."

Khương Linh nói: "Nếu không chỉ bán ở ký túc xá thôi, đừng bán ở lớp."

Cố Khê như đang suy tư gì, "Chuyện này không đơn giản như vậy, ngay từ đầu tớ cho rằng Lôi Sấm Sét ngẫu nhiên phát hiện, nhưng khi tớ tìm cớ qua loa có lệ thì thầy hoàn toàn không tin, hơn nữa, khi thầy vào phòng học lập tức đến tổ 4 tìm tớ, thời gian đi vào cũng vừa lúc là tiết 3, khi đó là thời điểm đồ ăn vặt bán chạy nhất, cho nên tớ hoài nghi có người đi cử báo."

Hạ Hữu Nam nói: "99% là bị báo cáo."

Khương Linh có chút kinh ngạc, "Chết tiệt, lòng dạ ai hiểm ác như vậy lại muốn mách lẻo chứ."

Cố Khê thở dài một hơi, "Tớ cũng không biết là ai, nhưng bạn ấy ở trong tối, tớ ở ngoài sáng, chỉ cần tớ tiếp tục bán đồ ăn vặt vậy bạn ấy liền có khả năng đi báo cáo, đến lúc đó không chỉ đơn giản là chép nội quy trường đâu."

"Mẹ nó! Trên thế giới đúng là dạng người nào cũng có." Sở Dục Tân mắng một câu, "Về sau tớ đói bụng cũng không có đồ ăn vặt để ăn nữa."

Cố Khê nói: "Tự chuẩn bị đi."

Sở Dục Tân bĩu môi, "Tớ lười chuẩn bị, muốn ăn đến chỗ cậu mua thật tốt."

Khương Linh nói: "Sở Dục Tân, cậu đừng trẻ con nữa được không, hiện tại không phải Cố Khê không muốn làm, mà là không có biện pháp làm."

"Đương nhiên tớ biết, tớ cũng chỉ đang đặc biệt tiếc hận thôi."

Hạ Hữu Nam nhìn Cố Khê, "Vậy cậu còn thừa bao nhiêu đồ ăn?"

Thời điểm Cố Khê vừa mới đi học đã tính toán một chút, "Thừa khoảng hơn 200 tệ hàng chưa bán được."

Sở Dục Tân đề nghị: "Đồ cậu thừa lại nếu không để tớ và Hạ Hữu Nam mỗi người mua một nửa."

Cố Khê vẫy tay, "Không cần, tớ tự cất lại ăn dần là được."

Cô nhìn bàn ăn của mọi người, vừa mới nói chuyện phiếm cũng chưa ăn gì, "Nhanh ăn cơm đi, ăn no rồi về nghỉ ngơi."

Sở Dục Tân ăn một miếng cơm, trong lòng còn nghẹn lời muốn nói, đang do dự có nên nói ra hay không. Một lát sau, cậu vẫn quyết định nói: "Cố Khê, tớ nói một câu cậu đừng buồn."

Cố Khê nhìn cậu: "Ừm, nói đi."

"Cậu quá hiếu thắng." Sở Dục Tân nói.

Động tác ăn cơm của Cố Khê dừng lại một chút.

Khương Linh dùng chân đá cậu ở dưới bàn, ý bảo cậu đừng nói chuyện lung tung.

Sở Dục Tân lại bổ sung một câu, "Cậu đừng buồn, tớ cũng không ác ý."

Cố Khê nhấp môi, "Tớ biết tớ rất hiếu thắng, cũng đặc biệt bướng bỉnh, có đôi khi tớ nghĩ nếu không hiếu thắng như vậy, khéo đưa đẩy một chút khả năng sẽ không giống như bây giờ. Nhưng sau tớ lại ngẫm lại, tớ chỉ lựa chọn cách sống yên tâm thoải mái. Nếu không thể yên tâm thoải mái, vinh hoa phú quý tớ cũng không cần."

Sau khi cô nói xong, Sở Dục Tân và Khương Linh vẫn còn ngơ ngác, tuy rằng không thể lí giải hoàn toàn ý tứ của cô, nhưng cũng hiểu tâm tình của cô.

Hạ Hữu Nam nghe hiểu, "Tự chọn cho mình cách sống cũng không sai."

Sở Dục Tân gật đầu, "Đúng vậy, mỗi người đều phải tự lựa chọn cách sống của riêng mình, nhưng nói thật ra thì nếu cậu thực sự có khó khăn cũng có thể nói với chúng tớ, chúng mình là bạn bè mà."

"Ừm."Cố Khê gật đầu.

Hạ Hữu Nam vừa thong thả ung dung ăn cơm vừa nhàn nhạt nói: "Vấn đề về tiền bạc có thể nói với bọn tôi, mấy vạn không có nhưng mấy trăm hơn một ngàn thì có."

Cố Khê nghe xong những lời này, trong lòng rất cảm động.

Sở Dục Tân quàng cổ Hạ Hữu Nam, "Cậu xem, Hạ thiếu chúng ta đều đã lên tiếng, muốn vay tiền cứ tìm bạn ấy, không thành vấn đề."

Hạ Hữu Nam liếc móng vuốt Sở Dục Tân trên vai, "Buông ra."

Sở Dục Tân không bỏ ra, dựa sát vào anh nhếch lông mày, "Hạ thiếu, tớ và cậu cùng thương lượng chuyện này đi, gần đây tớ thích một mô hình, không đắt lắm, hơn 800 tệ, cậu xem có thể giúp tớ xoay sở tài chính được không."

Hạ Hữu Nam trực tiếp động thủ hất móng vuốt của cậu, "Không bàn nữa."

"Mẹ nó! Chính cậu vừa mới nói, mấy trăm hơn một ngàn không thành vấn đề."

Khương Linh trừng mắt nhìn Sở Dục Tân, "Sở Dục Tân, cậu còn muốn mặt mũi nữa không? Hữu Nam là nói muốn trợ giúp Cố Khê, cậu còn hóng hớt cái gì!"

"Tớ còn không phải là muốn thử một chút sao."

"Thử cái đầu cậu ý."

Cố Khê nghe bọn họ cãi nhau đã thành thói quen, lúc giương mắt vừa lúc đối diện với mắt Hạ Hữu Nam, cô đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó khẽ cười với anh.

Đối diện với đôi mắt mỉm cười của cô, trái tim của Hạ Hữu Nam như lỡ một nhịp, khóe miệng gợi lên một vòng cung rất nhỏ.

Nụ cười của cô tựa như một làn gió nhẹ nhàng, có thể lan tới tận tâm can của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện