Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑

Cố Khê tiếp tục nhìn đề luyện tập, đầu một mảnh hồ nhão, cô dứt khoát dời đi lực chú ý, muốn xem truyện. Nhưng cũng chẳng có truyện nào, cô nghĩ tới Hạ Hữu Nam.

Cô xoay người lại, vỗ chồng sách trên mặt bàn anh, "Tớ cho cậu mượn thước đo, cậu cho tớ mượn quyển sách để tớ xem."

Hạ Hữu Nam từ trong ngăn kéo lấy ra ba cuốn truyện đưa cho cô.

Cố Khê nhận lấy, nhìn tiêu đề trên bìa "Đế quốc thương nghiệp", "Nhật Bản sau Thế chiến thứ II", "Nghịch lý".

Cố Khê: "..."

"Cái này thích hợp cho thiếu nữ xem à?"

"Không."

Cố Khê cảm thấy vấn đề mình hỏi có điểm dư thừa. Cô để lại quyển "Đế quốc thương nghiệp", những quyển khác trả lại cho anh.

Cố Khê cất sách bài tập, bắt đầu xem truyện, ngay từ đầu còn có chút ghét bỏ loại sách này, đọc một lúc, phát hiện cũng có điểm cuốn hút.

Trong sách kể về chuyện xưa của ba người xây dựng sự nghiệp, từ xô vàng đầu tiên, đến lần đầu gây dựng sự nghiệp, trải qua cái gì, khắc phục như thế nào, làm thế nào để đưa quy mô của họ vào top 100 ngày nay, tất cả đều được viết rõ ràng.

Nguyện vọng trước mắt lớn nhất của Cố Khê chính là kiếm tiền, đọc câu chuyện xưa này, dục vọng kiếm tiền của cô càng thêm mãnh liệt.

Trong lúc đang đọc đến mê mẩn, mặt bàn bị gõ một cái, Cố Khê ngẩng đầu, hoảng sợ, Vương Quế Phương đang nhìn cô, lớp học rất yên tĩnh, giọng nói cô giáo rất nhỏ, ngữ khí nghiêm khắc, "Bài tập đã làm tốt rồi sao?"

Cố Khê chột dạ mà lắc đầu, "Không ạ."

"Vậy mà còn có thời gian đọc truyện." Vương Quế Phương vươn tay, "Đưa cho cô."

Cố Khê giải thích nói: "Thưa cô, em sẽ lập tức làm bài tập, sách là em mượn người khác, cô có thể đừng tịch thu được không?"

Vương Quế Phương hỏi: "Mượn ai?"

Cố Khê ậm ừ một chút, không đợi cô trả lời, Hạ Hữu Nam phía sau trả lời: "Em."

Cố Khê cúi đầu, có điểm áy náy, không nghĩ tới kéo Hạ Hữu Nam xuống nước.

Vương Quế Phương hít một hơi, "Trả lại sách đi."

"Vâng ạ."Cố Khê khép lại sách, ngoan ngoãn, đặt ở chồng sách của Hạ Hữu Nam.

Vương Quế Phương giảng giải cho cô: "Em đừng so sánh với Hạ Hữu Nam, nếu em có thể vừa đọc truyện vừa có thể đạt danh hiệu số một toàn khối, tôi cũng mặc kệ em."

Cố Khê mím môi, "Vâng."

"Nhanh mà học tập đi."

"Vâng." Cố Khê lấy sách luyện tập cùng sách bài tập ra bắt đầu làm.

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, giờ khắc này Cố Khê mới hiểu rõ được câu này. Vốn dĩ bị Đường Tiểu Dĩnh khiến mọi người hiểu lầm mình, tâm tình đang bất ổn, muốn đọc truyện để dời lực chú ý, lại bị giáo viên bắt gặp.

Kết thúc tiết tự học buổi tối, Hạ Hữu Nam đặt quyển sách kia và thước đo trên mặt bàn Cố Khê.

Cố Khê nâng đôi mắt mệt mỏi lên.

"Thước đo trả lại cho câu, còn sách nếu cậu muốn đọc tiếp có thể cầm." Cũng không biết có phải ảo giác của Cố Khê không, cô thế nhưng lúc này cảm thấy Hạ Hữu Nam vô cùng ôn nhu.

Nhất định là ảo giác.

Cố Khê cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn."

Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Đường Tiểu Dĩnh cùng Hứa Uyển Uyển cùng nhau ra khỏi phòng học, Hạ Hữu Nam cầm lấy di động trong ngăn kéo, bỏ vào túi quần, đi theo.

Sở Dục Tan còn đang làm bài tập, gọi anh: "Hiện tại đi rồi sao, tớ còn một đề chưa làm xong!"

Hạ Hữu Nam nói: "Tự về một mình đi."

Sau khi ra khỏi phòng học, anh bước nhanh hơn xuống lầu, thấy được Đường Tiểu Dĩnh và Hứa Uyển Uyển.

Hứa Uyển Uyển đang an ủi cô, "Tiểu Dĩnh, đừng khổ sở, bà sẽ không trách cậu."

Đường Tiểu Dĩnh nói: "Tớ không phải sợ bà trách tớ, tớ cảm thấy đồ vật quan trọng như vậy lại tìm không thấy, trong lòng khó chịu."

"Đường Tiểu Dĩnh."

Nghe được sau lưng có người gọi cô, Đường Tiểu Dĩnh quay đầu lại, thấy là Hạ Hữu Nam, cô có chút vui vẻ, đây vẫn là lần đầu tiên anh chủ động gọi cô.

"Hữu Nam." Đường Tiểu Dĩnh cũng kêu anh một tiếng.

"Tôi có lời muốn nói với cậu." Hạ Hữu Nam mặt vô biểu tình mà xuống lầu đi tới trước mặt cô.

Hứa Uyển Uyển thay cô vui sướng, lắc cánh tay của cô, "Mau đi."

Tim Đường Tiểu Dĩnh đập thật nhanh, tạm thời quên mất khổ sở vì chuyện hoa tai, đi theo phía sau Hạ Hữu Nam, nhắm mắt theo sau anh.

Đi vào tầng một, Hạ Hữu Nam thông qua đường bên cạnh cầu thang đi ra ngoài, bên ngoài chính là vườn hoa, nơi này hiện tại không có người.

Đường Tiểu Dĩnh thực mong chờ Hạ Hữu Nam nói chuyện, "Hữu Nam, cậu muốn nói gì với tớ?"

Hạ Hữu Nam không muốn lãng phí một giây nào, đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Không ai lấy đồ vật của cậu, chính mình không giữ được, đừng đổ lỗi cho người vô tội."

Đường Tiểu Dĩnh không nghĩ tới điều Hạ Hữu Nam muốn nói chính là chuyện này, hơn nữa còn là vì giải vây cho Cố Khê, cô càng ủy khuất, "Là Cố Khê lấy, có người thấy được nói cho tớ."

Hạ Hữu Nam nói: "Lúc ấy tôi cũng ở đấy, cũng không thấy cái gì."

Tâm Đường Tiểu Dĩnh đau một chút, cô rất thích Hạ Hữu Nam, thế nhưng lúc này anh lại nói về việc Cố Khê trộm đồ cô, còn cố ý gọi tới nơi này, mệt cô vài phút trước còn chờ mong cùng khẩn trương.

Nghĩ một lúc, hốc mắt Đường Tiểu Dĩnh đỏ lên, "Vì sao, vì sao cậu muốn giúp nói thay bạn ấy."

"Tôi chỉ không quen nhìn cậu không rõ chân tướng, nói bậy ở trước mặt người khác" Hạ Hữu Nam nói xong, xoay người đi, khi đi ngang qua cầu thang, Cố Khê, người đang giữ quyển "Đế quốc thương nghiệp" vừa vặn đi xuống.

Bốn mắt hai người giao nhau, Cố Khê dời tầm mắt đi trước, cầm sách đi về hướng ký túc xá.

Hạ Hữu Nam nhìn cô đi xa mấy mét, sau đó cất bước theo phía sau, vẫn duy trì khoảng cách mấy mét.

Tới trước ký túc xá nữ, Cố Khê lên tầng, Hạ Hữu Nam tiếp tục đi về phía trước, đi nghiêng về ký túc xá nam đằng sau.

Sau khi Cố Khê trở lại ký túc xá, đem truyện đặt trên giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi thay áo ngủ.

Một lúc sau Đường Tiểu Dĩnh trở lại ký túc xá, Ngô Văn Hân nhìn thấy cô còn khóc, vội vàng hỏi: "Tiểu Dĩnh, làm sao vậy?"

Đường Tiểu Dĩnh lau nước mắt, khóc nức nở nói: "Không có gì."

Hứa Uyển Uyển an ủi cô, "Đừng vì chuyện hoa tai mà khổ sở nữa."

Đường Tiểu Dĩnh gật đàu, kỳ thật cô không phải vì chuyện hoa tai mà khổ sở, mà là bởi vì Hạ Hữu Nam. Cô thích Hạ Hữu Nam như vậy, từ lớp 10 đã bắt đầu coi anh là trung tâm mà đảo quanh, lần đầu tiên anh chủ động tìm cô, thế nhưng lại là thay nữ sinh khác nói chuyện."

Cố Khê mặc áo ngủ từ ban công tiến vào, Ngô Văn Hân nhìn quyển "Đế quốc thương nghiệp" trên giường cô hỏi, "Cố Khê, quyển sách này cậu mua sao?"

"Không phải, tờ đi mượn."

Đàm Mỹ Thanh thấy được tiêu đề sách, có điểm tò mò, "Trước đây tớ thấy trên mặt bàn Hạ Hữu Nam cũng có quyển này."

"Đây vốn chính là của cậu ấy." Cố Khê nói.

Đường Tiểu Dĩnh nghe thấy, nước mắt mới vừa ngừng lại nhịn không được chảy xuống, Hạ Hữu Nam thế nhưng còn cho Cố Khê mượn sách của mình.

Cố Khê nằm lên giường, dựa vào đầu giường tính toán thừa dịp trước khi ký túc xá tắt đèn đọc nốt chuyện gây dựng sự nghiệp thứ nhất.

Đường Tiểu Dĩnh từ mép giường nhìn qua, mắt hai người giao nhau trong phút chốc, Cố Khê dời mắt đầu tiên, đọc truyện tiếp.

Không bao lâu, ký túc xá tắt đèn, xung quang lâm vào một mảnh tối đen. Chuyện xưa thứ nhất còn thiếu một chút nữa đã đọc xong rồi, Cố Khê mở đèn pin di động, tính toán xem nốt vài trang.

Trong ký túc xá rất an tĩnh, mọi người đều chuẩn bị đi ngủ, Cố Khê không dám bật đèn pin điện thoại quá lâu, vội vàng đọc mấy trang sau liền tắt đèn ngủ.

Buổi sáng rời giường, Ngô Văn Hân và Khương Linh luôn sớm nhất, Cố Khê không quen dậy sớm ở cao trung, cho nên người dậy muộn nhất ký túc xá luôn là cô cùng Đường Tiểu Dĩnh.

Sau khi Ngô Văn Hân rửa mặt xong, bắt đầu sửa sang lại giường đệm, thời điểm sửa sang phát hiện bên ngoài màn cạnh tường có một đồ vật nho nhỏ cưng cứng, cô kéo màn ra nhìn, phát hiện một đôi hoa tai ngọc, trên hoa tai được xỏ qua một dây chuyền đỏ.

Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu hỏi Đường Tiểu Dĩnh đang nằm trên giường, "Tiểu Dĩnh, hoa tai ngọc cậu làm mất có phải xỏ qua dây đỏ không?"

Đường Tiểu Dĩnh vừa mới tỉnh lại xoa xoa mắt, gật đầu, "Ừm ừm."

Ngô Văn Hân dùng bàn tay nâng hoa tai vừa mới tìm được cho cô xem, "Là cái này sao?"

Ánh mắt Đường Tiểu Dĩnh sáng lên, lập tức thanh tỉnh, "Ừm, đúng rồi, cậu tìm được thế nào vậy?"

Ngô Văn Hân nói: "Ở bên ngoài màn tớ, phòng chừng là từ trên giường của cậu rơi xuống."

Tất cả mọi người nhìn lại, bao gồm Cố Khê.

Sự vui sướng trên mặt Đường Tiểu Dĩnh chậm rãi biến mất, nếu hoa tai là Ngô Văn Hân tìm được trên giường, vậy cô không phải đã hiểu lầm Cố Khê sao?

Khương Linh đứng trước gương chải tóc, "Đường Tiểu Dĩnh, ngày hôm qua cậu còn làm trò trước mặt lớp học nói Cố Khê lấy cắp hoa tai đấy."

Đường Tiểu Dĩnh ngồi thẳng trên giường, trong lòng bàn tay nắm hoa tai Ngô Văn Hân vừa đưa, trong lòng còn có chút băn khoăn, bắt đầu hồi tưởng tình cảnh ngày hôm qua, sau khi cô biết được Cố Khê lục cặp trong giờ thể dục, trong lòng rất tức giận, cũng không nghĩ nhiều liền đối chất nhau.

Ngô Văn Hân thấy bầu không khí ký túc xá lâm vào xấu hổ, vội nói: "Tiểu Dĩnh, nói lời xin lỗi với Cố Khê đi."

Đường Tiểu Dĩnh qua màn nhìn Cố Khê, tỏ ra biểu tình làm sai, "Thực xin lỗi."

Cố Khê cũng không muốn một điều nhịn chín điều lành như vậy, đứng lên, vén mớ tóc hỗn độn ra sau tai, "Đường Tiểu Dĩnh, cậu cảm thấy chuyện này một câu xin lỗi có thể giải quyết sao?"

Đường Tiểu Dĩnh cho rằng cô muốn làm khó dễ, "Vậy cậu muốn thế nào?"

"Rất đơn giản, làm sáng tỏ cho toàn lớp, nói rõ ràng sự việc."

Đường Tiểu Dĩnh do dự một chút, nếu trước mặt toàn lớp nói cô đã hiểu lầm Cố Khê, vậy mọi người nhất định sẽ chán ghét cô.

Hứa Uyển Uyển nói, "Cố Khê, Tiễu Dĩnh đã xin lỗi rồi, cậu còn bắt bạn ấy trước mặt toàn lớp thừa nhận sai lầm, cũng thật quá đáng."

"Quá đáng sao?" Cố Khê cũng không cảm thấy như vậy, "Ngày hôm qua bạn ấy trước mặt nhiều người vu khống tớ trộm đồ, khiến mọi người nghĩ tớ là tên cướp, tớ bảo bạn ấy đi làm rõ, trả lại trong sạch cho tớ, điều này rất quá đáng sao?"

Đường Tiểu Dĩnh không nói lời nào.

Ngô Văn Hân làm lớp trưởng, không muốn quan hệ mọi người trở nên căng thẳng, cô đứng ra nói: "Cố Khê, nếu không như vậy đi, đến lúc đó đến lớp để tớ nói, giải thích chuyện này một chút."

Cố Khê không tán đồng, tâm tình ngày hôm qua của cô đã chịu đả kích to lớn, cô không có khả năng bỏ qua cho Đường Tiểu Dĩnh chỉ bằng một câu xin lỗi, "Không, chuyện này ai làm liền cho người đấy giải thích."

Đường Tiểu Dĩnh mím môi, một lát sau, cô mới nói: "Thực xin lỗi, tớ sẽ giải thích với mọi người trong lớp."

Cố Khê hít sâu một hơi, "Vậy nhờ cậu hôm nay giải thích rõ ràng với tất cả mọi người."

"Ừm."

Khương Linh chải tóc xong nhìn Cố Khê, "Cố Khê, thay quần áo rửa mặt đi, nếu không đến muộn đấy."

Cố Khê đáp lại, cầm đồng phục vào nhà vệ sinh thay đồ.

Tác giả có lời muốn nói: "Mọi người ngủ ngon *^_^*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện