Đến mùng tám tháng giêng bốn người nhà Mẫn Trúc lên đường đi kinh thành. Dương lão gia tử đã thuê giúp một chiếc xe la, người đánh xe họ Trần người chuyên nhận đáng xe đi kinh thành và là người quen với Dương gia. Nên cả nhà cũng yên tâm.

Cẩn Minh tiễn cha nương, nhị đệ và tiểu muội mà trong lòng cũng không nỡ. Phải xa nhau tới mấy tháng trời, người hắn không bỏ được nhất chính là Mẫn Trúc, tiểu muội đáng yêu của hắn.

Sau một lúc Dương thị dặn dò Cẩn Minh, Mẫn Trúc cũng ôm Cẩn Minh hôn má đại ca liên tục, nói hôn bù cho mấy tháng, làm cả nhà đang có không khí buồn vì chia ly lại phải phì cười. Mẫn Trúc cũng rất xấu hổ trong lòng, nhưng thấy ánh mắt buồn buồn của đại ca, nàng lại không nỡ để hắn quá đau lòng, dù sao cũng chỉ là hài tử mười hai tuổi. Gia đình họ cũng chưa bao giờ tách rời nhau.

Trên đường đi, Lâm Hải cũng thực hiện đúng lời hứa với Mẫn Trúc, dừng ở trấn lớn bốn ngày. Mẫn Trúc tới mỗi trấn sẽ đi tham quan hết các nơi tụ tập buôn bán của trấn đó, bất kì sạp hàng buôn bán nào nàng cũng xem xét, hỏi giá. Có nhiều người thấy tiểu cô nương nho nhỏ, mắt hoa đào ướt át, môi hồng răng trắng, ăn nói lễ phép thì rất nhiệt tình giảng giải, giới thiệu sản phẩm của họ.

Nhưng cũng có người xua nàng và nhị ca như xua tà.

Mẫn Trúc vẫn lôi kéo cha nương và nhị ca đi như vậy, nhất là Cẩn Tuệ, Mẫn Trúc càng hướng dẫn càng phát hiện ra Cẩn Tuệ rất có thiên phú trong việc buôn bán. Nên chuyến đi này Mẫn Trúc dụng tâm dùng những ngôn ngữ trẻ con nhất có thể để dẫn dắt Cẩn Tuệ tìm tòi cách buôn bán của các thương nhân nhỏ. Không phải cái gì cũng nên bắt đầu từ những thứ ngỏ nhặt nhất sao? Cẩn Tuệ cũng học hỏi được rất là nhiều điều từ chuyến đi này.

Cứ vừa đi vừa dừng như vậy nên đoạn đường năm ngày đã kéo dài đến mười sáu ngày mà còn chưa tới kinh thành.

Còn phải đi vòng qua hai chân núi thì sẽ đến kinh thành. Đêm nay mọi người ngủ dã ngoại ngay tại chân núi. Đến khuya, Mẫn Trúc hơi mắc tiểu, nên lồm cồm bò dậy đi vệ sinh. Vì có ánh trăng sáng, mà núi này là núi đá, nên cũng không có thú dữ gì, Mẫn Trúc quyết định tự đi vệ sinh.

Giải quyết xong vấn đề bản thân, Mẫn Trúc dợm bước về phía xe ngựa, mới đi được nửa đường, nàng nương vào trăng sáng nhìn chếch về phía tay trái thấy một tiểu thiếu niên đang nằm trên đất. Mẫn Trúc có chút tò mò, nên đi về hướng thiếu niên đó, nàng cúi xuống nhìn thiếu niên mặt mày tái mét nằm đó. Thiếu niên chỉ tầm mười hai mười ba tuổi, tầm tuổi Cẩn Minh thôi. Sao lại nằm một mình ở đây? Mẫn Trúc run run đưa tay lên mũi thiếu niên đó, sau đó thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn thở a. Nhưng rồi hai đầu chân mày lại nhíu chặt, môi người thiếu niên có màu thâm tím rồi. Rõ ràng là trúng độc, ở vùng này lại không có rắn, hắn thế nào mà trúng độc nằm đây?

Mẫn Trúc bối rối rồi, làm thế nào bây giờ? Nhìn thấy người gặp nạn mà không cứu thì không phải Mẫn Trúc rồi. Vả lại nhìn người này, Mẫn Trúc lại nhớ đại ca mình.

Cau mày suy nghĩ một lúc Mẫn Trúc chợt nhớ tới Ngọc lá. Nàng kéo tay áo lên, vuốt nhẹ ba cái trên cánh tay, một nửa Ngọc lá hiện ra.

Mẫn Trúc vội vàng nhét Ngọc lá vào miệng thiếu niên. Ngọc lá vừa đặt vào miệng thiếu niên tự động biến thành chất lỏng màu xanh có ánh sáng nhàn nhạt, tỏa ra mùi thơm ngát sau đó giống như có gì thúc đẩy, trôi tuột xuống cổ họng thiếu niên đó.

Chỉ chưa đầy một khắc, thiếu niên từ từ mở mắt. Vì trời tối, thiếu niên lại mới tỉnh, ánh mắt chưa nhìn rõ. Qua thêm một chút thời gian nữa, thiếu niên nhìn Mẫn Trúc nhưng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm, hai mày nhíu chặt như có thể kẹp chết một con ruồi.

Mẫn Trúc vội hỏi:" tiểu ca ca, huynh không sao chứ? Huynh còn cảm thấy chỗ nào không khỏe không?"

Thiếu niên nghe vậy thì hồi hồn, hắn lắc đầu, sau đó nghi hoặc hỏi:" muội cứu ta?" Ánh mắt thiếu niên đề phòng nhìn Mẫn Trúc.

Mẫn Trúc cười cười gật đầu:" huynh bị trúng độc, sư phụ muội có cho muội một viên thuốc giải bách độc, muội cho huynh uống. Huynh còn không khỏe chỗ nào không? Nhà huynh có gần đây không, muội nói cha nương cho huynh đi nhờ".

Nghe được là tiểu muội này cứu mình, thiếu niên thả lỏng tâm đề phòng một chút. Hắn tự mắng mình " chỉ là tiểu cô nương, ngươi lại nghi ngờ cả ân nhân cứu mạng".

Thiếu niên nghe Mẫn Trúc hỏi han ân cần thì cử động tay chân. Thấy bản thân tuy có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần và thể xác không đau đớn như lúc trước nữa nên nói:" huynh ổn rồi, huynh bị lạc cha nương, giờ huynh muốn đến phụ cận kinh thành để tìm cữu cữu giúp đỡ".

Mẫn Trúc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:" vậy muội nói với cha cho huynh đi nhờ, nhà muội cũng đi kinh thành thăm người thân".

Mẫn Trúc cũng dặn hắn đừng nói chuyện hắn trúng độc với người nhà nàng. Vì vị sư phụ kia đã đi xa rồi, mà người nhà nàng không biết chuyện sư phụ cho nàng viên thuốc quý.

Thiếu niên tuy có chút nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng gật đầu đáp ứng.

Mẫn Trúc dìu tiểu thiếu niên đến xe ngựa nhà mình, Dương thị lúc này vừa mới thức giấc, lại không thấy con gái đâu, vội vàng gọi Lâm Hải dậy tìm con.

Phu thê Lâm Hải vừa ra khỏi xe thì thấy Mẫn Trúc đang dìu một tiểu thiếu niên đi tới.

Mẫn Trúc thấy cha nương mình thì nói:" cha, người mau giúp con dìu tiểu ca ca này vào xe, huynh ấy bị lạc cha nương, đang muốn đến phụ cận kinh thành tìm cữu cữu huynh ấy nương tựa".

Lâm Hải nghe con gái nói vậy thì bước nhanh về phía trước thay con gái dìu tiểu thiếu niên vào trong xe.

Mẫn Trúc thì đứng thở hồng hộc vì mệt.

Dương thị thấy tiểu thiếu niên chỉ tầm tuổi Cẩn Minh thì tâm tính mẫu thân nổi lên, chăm sóc cho hắn hết sức cẩn thận.

Để thiếu niên dựa vào Lâm Hải ngủ đến sáng, mọi người ăn sáng, uống nước xong tiếp tục lên đường.

Qua hỏi thăm, tiểu thiếu niên nói mình tên Tứ Ca, họ Triệu, năm nay mười ba tuổi. Đang cùng cha nương đến kinh thành, nhưng đến trấn Mục Thiết lại có người bắt cóc hắn, lúc bị bắt cóc hắn bị cho uống một loại thuốc gì đó, chính hắn cũng không biết là thuốc gì, chỉ biết là người luôn thấy mệt mỏi. Khi đi gần đến núi này, hắn may mắn chạy thoát tới chân núi thì hắn kiệt sức, không đi được nữa.

Dương thị nghe xong cảm thán, mắng chửi bọn buôn người ác độc. Lâm Hải thì khuyên hắn sẽ sớm gặp người nhà thôi, đừng lo lắng.

Cẩn Tuệ thì lại nhìn Triệu Tứ Ca một lúc, sau đó cúi đầu không nói gì.

Mẫn Trúc nhìn tiểu thiếu niên mắt phượng sắc bén, da dẻ trắng hơn cả nữ tử, mũi cao môi mỏng, ngón tay thon dài nhẵn nhụi, nhưng lại cũng có vết chai ở đầu ngón trỏ, trong lòng bàn tay phải cũng có chút chai sạn. Chứng tỏ vừa biết văn, lại cũng có biết chút võ, đây hẳn là con nhà phú quý. Lại nói, tên họ cũng có thể là giả.

Nhưng Mẫn Trúc không vạch trần, cũng không nghiên cứu sâu. Người ta không muốn nói thật là có lý do của người ta, mình cũng chỉ là nhấc tay chi lao thôi. Ai mà không có bí mật của mình, chính nàng là một ví dụ đó thôi.

Qua bốn canh giờ, mọi người đến phụ cận kinh thành, Lâm Hải tặng tiểu thiếu niên mười lượng bạc để thuê xe tới nhà người thân. Cả nhà Lâm Hải phải tới kinh thành trước khi cổng thành đóng nên không tiếp tục đưa hắn đi nữa.

Triệu Tứ Ca cúi sâu người cảm tạ ân cứu mạng của cả nhà Lâm Hải, sau đó từ biệt bốn người rồi rẽ qua một hướng khác rời đi. Lòng hắn cũng hổ thẹn vì không nói thật cho ân nhân của hắn biết tên thật của mình. Hắn cũng là bất đắc dĩ thôi.

Mới vừa mới đi được vài bước, bỗng xe ngựa dừng lại. Mẫn Trúc từ trên xe nhảy xuống, chạy lại chỗ Triệu Tứ Bảo, nhét vào tay hắn một lọ hương liệu nhỏ:" tiểu ca ca, đây là hương bạc hà, mỗi lần huynh đau đầu hay mệt mỏi, huynh ngửi nó một chút sẽ thấy tốt hơn. Tạm biệt tiểu ca ca".

Nói xong lại chạy nhanh về phía xe ngựa. Triệu Tứ Ca ngẩn người nhìn bé gái nhỏ xíu đang được cha đỡ lên xe ngựa, lại nhìn cáu bình nhỏ màu trắng trong tay mình, sau đó mỉm cười khẽ gọi " Mẫn Trúc... Mẫn Trúc".

Đây là đoạn nhạc đệm nho nhỏ cho việc đến kinh thành này. Nhưng Mẫn Trúc lại không hề biết, đoạn nhạc đệm gặp gỡ này lại giúp nàng rất nhiều trong tương lai. Đây là chuyện sau này.

Bây giờ, sau khi bước vào Lâm phủ ở kinh thành, đứng trước Lâm Sơn và La thị cả nhà Lâm Hải đang bị hai người họ nhìn khinh bỉ như nhìn bốn tên khất thực ngoài đường vậy.

Lâm Hải, Dương thị, Cẩn Tuệ và Mẫn Trúc hành lễ với Lâm Sơn và La thị.

Lại nói, sau sáu năm làm quan, bây giờ Lâm Sơn là tòng tứ phẩm, hiện cũng có chút danh tiếng ở kinh thành.

Toàn bộ Lâm gia cũng chuyển đến một phủ đệ lớn hơn ở trong khu vực dành riêng cho quan lại. Lâm Hải cũng phải hỏi thăm mất hơn một canh giờ mới tới được Lâm phủ.

Lâm Hải lên tiếng phá tan cái bầu không khí lạ lùng này:" nhị ca, nhị tẩu, đã sáu năm đệ chưa gặp mọi người, nên lần này đệ dẫn nương tử và hai đứa bé đến đây, thứ nhất là thăm cha nương, thứ hai là cho mấy đường huynh muội chúng nhận thức nhau".

Lâm Sơn cười nhếch mép:" tam đệ có lòng".

La thị thì liếc xéo cả nhà Lâm Hải:" tam đệ tới thật không khéo, cha bây giờ có bệnh trong người, không thể gặp đệ, còn nương đã đi dã ngoại ở thôn trang rồi".

Lâm Hải nghe Lâm lão gia tử bị bệnh thì sốt sắng hỏi:" nhị ca, cha bệnh có nặng không? Xin nhị ca cho phu thê đệ và mấy đứa nhỏ đi gặp cha".

Lâm Sơn cũng không từ chối, dẫn gia đình Lâm Hải đến một viện trong phủ. Viện này hết sức sạch sẽ, thoáng mát, nhưng bước vào trong phòng thì lại nồng nặc mùi thuốc.

Lâm lão gia tử nằm một ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Sáu năm không gặp cha mà Lâm Hải thấy ông như già đi thêm hai mươi tuổi nữa. Làn da xanh xao, râu tóc bạc phơ, ông nằm đó, hai mắt nhắm chặt trông thật tiều tụy.

Lâm Hải bước đến giường ông, quỳ xuống, nắm lấy bàn tay gầy rộc, gân guốc của ông, nghẹn ngào khẽ gọi:" cha, con bất hiếu, đã không biết cha bị bệnh mà đến thăm người sớm hơn. Cha, người dậy đánh con đi, mắng con đi..."

Khi Lâm Hải quỳ xuống, Dương thị cũng nắm tay hai con quỳ xuống cạnh trượng phu, nàng im lặng nhìn Lâm lão gia tử, sau đó cúi đầu, nước mắt từ từ rơi xuống. Tuy Lâm lão gia tử thiên vị con trai lớn, nhưng ông cũng không phải người quá khắt khe như Lý thị. Khi xưa rất nhiều lần Lý thị chì chiết nàng thì chính ông là người bênh vực nàng. Giờ thấy ông tiều tụy như vậy, lòng Dương thị cũng thổn thức không thôi.

Lâm lão gia tử còn thua Dương lão gia tử một tuổi, vậy mà giờ nhìn ông như già hơn Dương lão gia tử cả hai chục tuổi. Trước đây ông rất khỏe mạnh, vậy mà chỉ xa nhau sáu năm, giờ gặp lại ông lại ốm yếu như vậy, ai mà không xót xa chứ.

Lâm Sơn thấy cả nhà Lâm Hải khóc thì hắn nghĩ mình cũng nên diễn một chút, hắn thở một hơi thật dài nói:" cha bị như thế này cũng hơn hai năm nay rồi. Lúc đầu là do nhiễm bệnh thương hàn, sau khi bệnh qua đi, ông lại càng ngày càng yếu. Ta cũng đã cố gắng thuốc thang cho cha, nhưng mãi không có hiệu quả". Nói xong hắn lắc lắc đầu rồi lại thở dài, tỏ vẻ bất lực.

Lâm lão gia tử như cảm nhận được có người bên cạnh mình, ông từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Hải ông rất kích động.

Lâm lão gia tử liên tục thì thào:" không phải.... Không phải..."

Lâm Sơn thấy không ổn vội chạy lại bên giường, đẩy Lâm Hải ra, cầm lấy tay Lâm lão gia tử, liên tục kêu gào:" cha, người muốn nói gì, người đừng làm con sợ, cha người nói với con đi". Không biết Lâm lão gia tử thì thầm câu gì, mặt Lâm Sơn tái mét đi.

Lâm lão gia tử cũng như đã cố hết sức, lại tiếp tục nhắm nghiền hai mắt.

Lâm Sơn đứng lên, vẻ mặt đau khổ:" tam đệ, đệ cũng mệt rồi, nhị tẩu của đệ cũng đã cho người dọn dẹp phòng cho cả nhà đệ. Đệ mau đi nghỉ ngơi đi. Cha ở đây, ta đã cho người chăm sóc cẩn thận rồi, đệ cứ yên tâm".

Lâm Hải tuy rất muốn ở lại chăm sóc Lâm lão gia tử, nhưng nhìn vẻ mặt không cho cự tuyệt của Lâm Sơn, hắn lại buông mắt, dẫn vợ con theo nha hoàn đến gian phòng La thị bố trí cho cả nhà hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện