Lại nói, Lỗ Ngọc Quyên sau khi dẫn Tử Tình và Tử Nương đi một hồi, liền dẫn hai người đi tới một cái đình nhỏ nằm cạnh bờ hồ. Ba người nhàn tản bước vào. Thái độ của Tử Tình là thản nhiên thong thả, của Tử Nương thì hơi cẩn trọng khách sáo còn Ngọc Quyên thì có vẻ dè dặt và e thẹn. Nhìn thái độ nàng ta như vậy Tử Tình đã đoán được ý đồ của thượng thư phu nhân là gì. Xem bộ không cần dùng con cờ bí mật mà lương duyên lần này có thể thông thuận rồi.

“Ngọc Quyên tỷ tỷ chắc thường xuyên ra vào hoàng cung lắm phải không? Muội nghe cha nói năm nào cũng có yến hội thế này, tỷ chắc đi nhiều lắm lắm rồi nhỉ?” Tử Nương có chút cẩn trọng dè dặc đánh vỡ không khí trầm mặc của cả ba người.

Ngọc Quyên hiểu được Tử Nương đang cố gắng thay đổi không khí của cả ba nên nàng cũng dùng thái độ khá thân thiện trả lời Tử Nương, đồng thời cũng kể thêm vài chuyện thú vị khi dự yến hội mấy năm trước cho hai người Tử Nương và Tử Tình nghe. Coi bộ Ngọc Quyên có năng khiếu kể chuyện lắm, nên chẳng mấy chốc không khí giữa ba người có vẻ gần gũi thân thiện hơn rất nhiều.

Ngồi trong đình nghỉ mát, Lúc này có vài cung nữ bưng trà nước đến cho mấy người Tử Tình, trong đó có không ít bánh trái ngon.

Ngọc Quyên nhìn thấy bánh trái trên bàn thì có chút giật mình. Nàng biết quy định ở trong cung, mặc dù cung nữ sẽ mang trà nước và bánh trái đến, nhưng mà chỉ là mấy món thông thường chứ không phải là mấy món ăn này. Đây chính là món ăn dành cho hoàng thượng hoàng tử đấy, mấy người cung nữ này có khi nào mang nhầm lên đây không? Mặc dù kinh ngạc nhưng Ngọc Quyên vẫn bình thản không lộ ra ngoài, thấy Tử Tình một bộ dạng không sao cả bốc bánh ăn thì mỉm cười lắc đầu. Ngọc Quyên nói thầm, tiểu muội của huynh ấy quả nhiên khác biệt, thật sự rất đáng yêu.

Tử Tình vừa cầm cái bánh hình hoa mai ăn vừa nghiêng đầu nói với Ngọc Quyên.

“Ngọc Quyên tỷ, hôm nào tỷ đến phủ nhà muội, muội sẽ cùng tỷ tỷ trổ tài làm bánh Gato cho tỷ ăn. Đảm bảo tỷ sẽ thích”

Ngọc Quyên nghe Tử Tình nói thì gật đầu đồng ý, có đều trên mặt bổng dưng xuất hiện vài rặng mây đỏ đáng ngờ. Nàng cũng không để ý đến tên loại bánh mà Tử Tình nói nghe rất lạ tai.

Tử Nương nghe Tử Tình nói đến bánh gato thì che miệng phì cười, nàng xỉ vào trán Tử Tình mắng yêu.

“Muội đó, Ngọc Quyên tỷ chứ không phải mấy người Hộ Phong đâu, muội không khéo coi chừng cha đánh mông muội”

Tử Nương mắng Tử Tình xong liền quay đầu kể cho Ngọc Quyên nghe lần đầu tiên Tử Tình làm bánh gato. Thật không thể tưởng tượng được là lần đó cả phủ loạn đến nháo nhào.

Lần đó không biết công thức làm bánh của Tử Tình sai ở chỗ nào mà hễ người nào đã ăn bánh thì y như rằng giữ hầm xí suốt một ngày, cuối cùng cái bánh gato của Tử Tình trở thành một kỷ niệm khó quên của cả phủ.

Ngọc Quyên nghe Tử Nương kể thì cười lớn, lần này nàng cười ra tiếng chứ không có cười mỉm chi như nãy giờ.

Trong khi cả ba người đang vui vẻ nói chuyện thì bỗng nhiên có một đám cô nương đang từ từ đi về phía ba người. Trong đó có vài người là bằng hữu của Tử Nương.

Nhìn thấy mấy người Tử Tình ở trong đình nghỉ mát, các cô nương kia liền cười gọi.

“Tử Nương, đại ca của ngươi cùng đại ca của ta đang cùng mấy vị công tử chơi “Đấu Hồ” đấy, chúng ta định qua đó xem một chút ngươi có đi không?”

Tử Tình nghe nói chơi “đấu hồ” liền mở to mắt đầy hứng thú. Ánh mắt mở to nhìn hai người Tử Nương và Ngọc Quyên. Thái độ giống như nói nếu hai tỷ không đi xem ta sẽ không chơi với hai tỷ nữa.

Tử Nương vẫn bình thản không cò gì, có vẻ cũng muốn đi xem. Còn Ngọc Quyên không hiểu sao mặt lại đỏ bừng lên. Tử Tình hiểu ý cười to hai tiếng.

Rất nhanh ba người Tử Tình cùng nhau nhập bọn với mấy cô nương kia, một đường cười nói thẳng tiến đến sân chơi đấu hồ của đám công tử.

Lúc này ở đây có rất nhiều người. Nam nhân thì tụ ở trong sân, còn các cô nương thì đứng xung quanh cổ vũ.

Chơi Đấu Hồ cần chuẩn bị một bó 12 que (gọi là thẽ – tượng trưng cho 12 tháng trong năm) vót từ loại gỗ chắc nhưng dẻo, dài cỡ 0,68m. Thứ hai, đó là một chiếc bình không đáy có dáng như nậm đựng rượu, làm bằng đồng, sứ hay gỗ. Bình được đặt lên một đế nhỏ có trống nhỏ bên trong. Cuối cùng, ở giữa chiếc bình và vị trí đứng người ta đặt một miếng gỗ rộng 25cm, dài 40cm và cao khoảng 5cm, gọi là con ngựa hay con cóc.

Khi chơi, các công tử sẽ đứng ở vạch cách bình khoảng 2,5m. Sau đó ném thẻ gỗ về phía trước, làm sao cho thẽ gỗ đập vào con cóc rồi nảy lên rơi vào miệng bình. Nếu thẽ rơi trúng bình sẽ gõ vào trống nhỏ đặt dưới đế, phát ra tiếng “binh! binh!” báo hiệu thắng lợi.

Tử Dục lúc này đang đứng trong sân cùng các bằng hữu của mình, ống tay áo được xắn lên cao để lộ ra cánh tay rắn chắc khỏe mạnh. Tử Diệc và Tiểu Ngũ cũng xoắn ống tay áo lên cao, trông có vẻ rất hào hứng.

Đảo mắt một vòng, Tử Tình nhìn thấy trong sân cũng có vài cô nương đứng cùng đại ca, tiểu đệ của họ. Tử Tình động tâm. Nàng lôi kéo cánh tay của Tử Nương và Ngọc Quyên sau đó rủ mấy cô nương đi cùng vào sân để cổ vũ. Mấy cô nương kia mặc dù rất muốn đi nhưng lại e thẹn mắc cỡ do dự một hồi, Tử Tình đợi lâu phát bực liền quyết định mặc kệ họ lôi kéo Tử Nương và Ngọc Quyên đi vào sân. Tử Tình vừa đi vừa hướng về phía Tử Dục hô lớn.

“Đại ca, muội và tỷ tỷ đến cổ vũ cho ca!”

Thời này rất phóng khoáng, nam nữ trộn lẫn một chỗ cũng không bị người ta dị nghị, bởi vậy nên Tử Tình là thân nữ nhi mà đi vào sân cũng không bị người khác nói mất lễ nghĩa.

Bây giờ là buổi chiều, ánh mặt trời đã muốn lặn dần ở chân núi. Một chút ánh sáng còn sót lại đang cố sức chiếu sáng cho mọi người. Tử Dục vốn đang cùng bằng hữu nói chuyện chợt nghe thấy giọng nói lanh lảnh của tiểu muội vang lại. Nâng mắt nhìn lên, Tử Dục kinh ngạc đứng bất động hồi lâu. Ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Ngọc Quyên đi bên cạnh Tử Tình. Đôi môi hé mở, gương mặt đỏ bừng. Cũng may bị Tử Diệc kéo áo nhắc nhở mới không bị thất lễ.

Ngọc Quyên đi bên cạnh Tử Tình bị ánh mắt Tử Dục nhìn lại làm cho mặt đỏ bừng. Nàng ngượng ngùng không dám bước tiếp nhưng vì Tử Tình lôi kéo nên bất đắc dĩ từng bước từng bước tiến lại gần Tử Dục.

Tử Dục ho khan hai cái cố gắng bình tĩnh, ánh mắt thâm sâu nhìn qua Ngọc Quyên một cái sau đó mới đi tới vò đầu Tử Tình.

“Muội đi đâu đây?”

Tử Tình bỉu môi, rõ ràng biết còn hỏi. Nhưng trước mặt người khác nàng không thể làm cho ca ca của mình mất mặt. Nàng vờ giới thiệu nói.

“Đại ca, đây là Ngọc Quyên tỷ, là bằng hữu mới của nhị tỷ đó. Muội nghe nói các huynh ở đây chơi đấu hồ nên chạy đến cổ vũ”

Sau đó Tử Tình lôi kéo tay Ngọc Quyên nói: “Ngọc Quyên tỷ, đây là đại ca của muội, còn đây là tam ca, đây là tiểu đệ của muội”

Thấy hành động tự nhiên của Tử Tình, mặt đỏ Ngọc Quyên cũng dần giãn ra. Nàng cúi thấp đầu e thẹn gật gật đầu với mấy người Tử Dục sau đó liền lùi lại vài bước đứng bên cạnh Tử Nương.

Ở trong sân lúc này có vài chục vị công tử, tuổi lớn nhỏ xen kẽ. Bọn họ thấy mấy người Tử Tình đến cũng chạy đến góp vui. Bỗng dưng có một vị công tử lớn tiếng nói:

“Này, ta có ý này, hay là chúng ta không mời các cô nương chơi chung đi, càng đông càng vui”

Lời này vừa ra mấy vị công tử liền tán thành vỗ tay, còn các cô nương thì càng cúi đầu e thẹn. Bọn họ cũng muốn tham gia, nhưng trong tình huống này ai lại dám đứng ra đồng ý chứ. Nhưng mà trong đó không tính Tử Tình. Tử Tình vốn có tâm tư riêng nên nghe ý kiến này liền gật đầu đồng ý. Còn mở miệng học văn vẻ khen vị công tử mới đề nghị một phen. Nói nào là “huynh thật tốt có trò chơi vui cũng không quên các cô nương chúng ta. Vì vậy ta liền thay các tỷ ấy quyết định. Chúng ta cũng muốn chơi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện