Khách Niên

Mộc Khách Niên khi chưa bị hủy dung

Diệp đại phu cẩn trọng cầm bạc từ tay Tử Tình rồi xuống xe đi vào y quán. Bên ngoài Hộ Phong tò mò mở miệng hỏi Tử Tình.

“Tiểu thư, người mua nhiều dược liệu như vậy là muốn làm gì?”

Tử Tình trầm mặc im lặng. Từ khi còn ở Tây Tử Thôn nàng đã nghe nói đến, ở phía bắc ngoài cổng kinh thành có một thôn nghèo, đấy là nơi ở của các binh sĩ già, những chiến binh bị thương tật không còn sức để đánh giặt nữa nên được triều đình phát một miếng đất nhỏ ở đó xem như chổ để bọn họ trú thân. Đối với những binh sĩ đó mỗi tháng triều đình sẽ phát một lượng bạc. Một lượng bạc nếu dùng ở thôn quê hẻo lánh là rất dư giã, nhưng ở kinh thành này, một lượng bạc thật không đủ vào đâu. Huống hồ những binh sĩ đó còn có người thân của họ, còn phải nuôi thê nhi của mình. Một lượng bạc thật là dùng không đủ. Dù như vậy nhưng những binh sĩ kia không có một tia bất mãn nào, đối với bọn họ mà nói, bọn họ còn sống xem như đã may mắn, triều đình không vì bọn họ không thể đánh giặt mà bỏ rơi bọn họ đã là ân huệ lớn nhất rồi. Huống chi số binh sĩ già và binh sĩ bị thương rất nhiều, có thể tính trên ngàn người.

Từ khi ở Tây Tử Thôn, Tử Tình đã có ý định muốn giúp đỡ những người này, nhưng là lực bất tòng tâm. Hôm nay nàng mới nhớ đến chuyện này, nàng không thể cho bạc bọn họ nhưng có thể để đại phu khám bệnh phát thuốc miễn phí cho họ. Nàng làm như vậy xem như đã có thể giúp bọn họ được phần nào rồi có phải không? Hộ Phong đang chờ nghe câu trả lời của Tử Tình, nhưng đợi lâu cũng không nghe thấy Tử Tình nói lời nào. Hộ Phong cúi đầu, xem ra tiểu thư không muốn nói cho hắn biết.

Qua thêm một khắc, Diệp đại phu từ trong y quán đi ra, phía sau ông là mấy người hán tử vác trên vai mấy cái bao đựng dược liệu lần lượt theo sau. Tử Tình để Hộ Phong và Diệp đại phu chỉ huy cho bọn họ mang dược liệu chất lên xe. Chờ dược liệu chất đầy trên xe ngựa, Tử Tình mới để Hộ Phong đánh xe ngựa đi, hướng đến của họ là cổng thành phía Bắc.

Qua gần một canh giờ, ba người Tử Tình đã ra khỏi cổng thành, đích đến của bọn họ là thôn Cưu Sĩ. Tử Tình cho xe ngựa dừng lại sau đó bước xuống xe xem xét tình hình.

Thôn Cưu Sĩ khá rộng, dọc theo thôn là bờ sông. Phía sau là ruộng lúa. Tử Tình quan sát, những ngôi nhà ở đây đều là nhà lá và tường đất. Xem ra cũng không đến nỗi rách rưới không thể dung thân.

Có vài người dân nhìn thấy mấy người Tử Tình đến thì tò mò, tụm năm tụm bảy bàn tán chỉ trỏ. Nhìn cặp mắt đề phòng của bọn họ, Tử Tình khẽ nhíu mày.

“Tiểu thư, bây giờ chúng ta sẽ làm gì?”

Hộ Phong thấy Tử Tình đứng im không nói chuyện thì mở miệng hỏi, hắn không biết tiểu thư muốn đến đây để làm gì. Nhìn mấy bao dược liệu trên xe, Hộ Phong nghĩ, có khi nào tiểu thư muốn đem Diệp đại phu ra chuẩn bệnh rồi phát thuốc cho người dân chỗ này. Nếu quả là như vậy, kia tiểu thư bọn họ thật là người có tâm địa bồ tát.

Thấy Hộ Phong và Diệp đại phu nhìn chằm chằm mình tò mò, Tử Tình cười khẽ. Nàng sai Hộ Phong lấy bàn nhỏ ra để dưới gốc cây, đồng thời trải thảm dầy trên đất. Dược liệu từng bao từng bao được mang ra để đầy một bên. Lúc này Tử Tình mới nhớ, nàng quên mất tìm thêm một dược đồng. Thôi kệ vậy, lần sau nàng sẽ tìm.

Hộ Phong và Diệp đại phu thấy sắp xếp của Tử Tình thì đã phần nào đoán được Tử Tình muốn làm gì, nàng đây là muốn khám bệnh bốc thuốc cho những người dân ở đây.

Không phụ sự kỳ vọng của hai người Diệp đại phu, Tử Tình rất nhanh đã nói cho hai người họ biết mục đích đến đây của mình. Nàng nói nàng muốn giúp đỡ những người dân nghèo nơi đây. Bạc nàng không có nhiều, nhưng vẫn có thể xem bệnh giúp họ, phát cho họ một ít dược liệu như vậy cũng coi như làm một việc có ích rồi.

Diệp đại phu khi nghe được ý nghĩ của Tử Tình thì rất vui mừng, ông cả một đời hành y rất muốn chuẩn bệnh giúp người nghèo, nhưng ông không đủ năng lực. Hiện tại Tử Tình đã tạo cho ông cơ hội, thật đúng theo ước nguyện của ông.

Hộ Phong thì trầm tĩnh đứng bên cạnh, hắn cũng cảm thấy làm việc này rất có ý nghĩa. Huống hồ tiểu thư còn mới “lời” được mấy trăm lượng bạc, có thể dùng số bạc này giúp đỡ người dân là quá tốt rồi.

Phía trước gần gốc cây lớn có vài đứa bé chụm đầu một chỗ chơi với nhau. Thấy đám người Tử Tình hoành tráng trải ghế sắp bàn thì tò mò. Một đứa một đứa bắt đầu chậm rãi tiến lại dòm dòm. Có đứa gan to hơn một chút thì hỏi mấy người Tử Tình muốn làm gì.

Tử Tình thấy bọn nhỏ đến gần thì cười nụ cười mà nàng cho là đẹp nhất. Tử Tình giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

“Các đệ là người ở chổ này à? Bọn tỷ là đại phu, chúng ta đến khám bệnh và bốc thuốc không thu bạc. Các đệ có biết ai bị bệnh mà không có bạc hốt thuốc thì mang họ đến đây, bọn tỷ sẽ khám bệnh cho.”

Diệp đại phu vốn đang sắp xếp lại dược liệu nghe Tử Tình nói vậy thì bị sặc nước miếng. Tiểu thư ơi, người không cần khoa trương như vậy, còn nữa, người mau nhìn lại thân hình của người xem, người còn nhỏ hơn mấy tiểu tử kia nữa, vậy mà xưng là tỷ tỷ, ai…. người không ngượng nhưng ta thì ngượng ngùng a.

Đằng này Tử Tình không cảm thấy lời mình nói là sai cái gì. Cứ bình thản nhìn mấy đứa nhỏ mà dụ dỗ. Không… không phải dụ dỗ mà là tuyên truyền.

“Các ngươi thật sự là đại phu à? Các ngươi khám bệnh không lấy bạc thật sao?”

Trong đám tiểu tử có một bé trai khoảng 10 tuổi da ngăm đen từ từ bước ra phía trước. Chính là gương mặt còn non trẻ kia trong ánh mắt có tia hi vọng không dám tin kèm cường quật. Tử Tình nghe thấy đứa bé hỏi thì vội gật đầu trả lời đúng vậy, còn không quên chỉ mấy cái bao đựng dược liệu cho mấy đứa nhỏ thấy.

Đứa bé kia nhìn nhìn mấy người Tử Tình, sau đó nhìn thấy mấy bao đầy dược liệu thì mắt sáng bừng. Nói không nói thêm một lời mà quay mặt cắm đầu cắm cổ chạy đi. Nhìn phản ứng của đứa bé, Tử Tình ít nhiều đã đoán được. Đứa bé này nhất định là về báo với người thân của hắn rồi, chắc là người thân của hắn đang bệnh đi.

“Tiểu thư, nhưng mà hiện tại ta không có mang hòm thuốc theo, làm sao khám bệnh được?” Diệp đại phu đột nhiên nhớ đến lúc đi ra ngoài hắn không có mang theo hòm thuốc của mình, nếu không có hòm thuốc đó ông rất khó có thể xem xét được chính xác mạch tượng được.

Tử Tình nghe Diệp đại phu nói vậy thì cười cười, nàng liếc mắt nhìn Hộ Phong, Hộ Phong hiểu ý nàng đi về chiếc xe ngựa lục lọi, đợi một chút trở ra trên tay hắn đã có thêm một cái hòm thuốc giống hệt cái hòm thuốc của Diệp đại phu.

Bọn họ cứ như vậy bắt đầu công việc khám chữa bệnh miễn phí của mình. Lúc đầu thôn dân có chút nghi ngờ bọn họ, nhưng thấy mấy người Tử Tình tận tâm chuẩn bệnh, quả nhiên như lời Tử Tình nói, nàng chuẩn bệnh bốc thuốc không thu một đồng bạc nào. Mọi người bắt đầu buông tâm, một đồn mười, mười đồn trăm. Cuối cùng, cả thôn đều biết ở đầu thôn có một nhóm người chuẩn bệnh phát thuốc miễn phí. Người dân bắt đầu ùn ùn kéo đến xin được xem bệnh. Người đến ngày càng đông, cuối cùng Tử Tình bất đắc dĩ phải để bọn họ xếp hàng lại cho trật tự.

Một ngày khám chữa bệnh dù thật sự mệt muốn chết nhưng trên mặt mấy người Tử Tình ai cũng vui vẻ, đặc biệt là Diệp đại phu, đối với ông được khám bệnh cho người nghèo thế này chính là công việc mà ông mong ước.

Cứ như vậy, bọn người Tử Tình cứ năm ba ngày là sẽ chạy đến những khu vực có dân nghèo mà hành y cứu người, Cố Tam khi biết được chuyện này thì gật đầu khen ngợi, ông còn tự trách mình tại sao không sớm một chút làm chuyện này, tại sao ông lại không nghĩ ra sớm hơn một chút. Cố Tam cũng hào phóng mà chi thêm bạc cho Tử Tình mua thêm dược liệu, đồng thời cũng mời thêm về hai vị đại phu và năm người dược đồng. Cố Tam muốn mở rộng việc này, muốn giúp một phần nào các lê dân bá tánh.

Việc làm này của cả nhà Cố Tam bên ngoài không ai biết đến, bởi vì Cố Tam không muốn khoe khoang, hắn không muốn người khác nghĩ hắn làm cái này là vì muốn mang danh tiếng tốt. Đối với chuyện này, Tử Dục, Tử Diệc và Tiểu Ngũ cũng rất ủng hộ. Bọn họ bắt đầu gom góp bạc được phát ra mỗi tháng của mình đưa cho Tử Tình để nàng mua thêm dược liệu. Những ngày không đi học ba người họ sẽ đi theo mấy người đại phu để giúp đỡ một tay.

Ngoài việc khám chữa bệnh, Mấy người Tử Tình còn giúp cho mấy hộ không có điều kiện sửa sang lại nhà ở, những ngôi nhà dột nát rách tươm cũng được sửa sang cho chắc chắn hơn. Cũng vì như vậy, bạc trong nhà Cố Tam đã bắc đầu cạn dần, Tử Tình lúc này mới nhớ đến nàng còn cái kỹ viện kia, không phải ở đó mỗi tháng thu vào trên ngàn lượng sau? Tử Tình liền sai Hộ Vấn tìm nương hắn lấy tiền mang về.

Cố Tam sau khi biết Tử Tình lấy tiền ở thanh lâu để giúp người thì trầm mặc, hắn thật không muốn dùng đồng tiền đó, nhưng mà nếu không lấy tiền từ đó thì biết lấy tiền từ đâu. Lúc này, Cố Tam mới nhớ đến thật lâu rồi hắn không vẽ tranh bán, vì thế, những ngày sau này Cố Tam thường tự nhốt mình trong thư phòng vẽ tranh sau đó đem đến thư quán của Cung lão bản ở kinh thành gửi bán. Dĩ nhiên bạc thu vào cũng không tệ.

………..

Trong căn phòng đặc biệt ở Phúc Lai tửu lâu.

“Này, ngươi thật sự không đến gặp nàng? Ngươi không sợ nàng sẽ quên ngươi sau?” Một công tử mặt trường bào màu trắng, đeo mặt nạ tóc buông tùy ý, vừa ngồi vừa dựa vào ghế nhìn người đối diện cợt nhã nói. Người này chính là Mộc Khách Niên, tam công tử của Mộc Phủ, mà người ngồi đối diện Mộc Khách Niên không ai khác chính là Hạo Uy nhị hoàng tử.

Hạo Uy nghe Mộc Khách Niên nói thì nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia khổ sở. Hạo Uy chậm chạp mở miệng.

“Không thể, đám người kia ta còn chưa bắt hết, hiện tại nếu để bọn họ biết được quan hệ của ta và nàng, ta sợ bọn họ sẽ đánh chủ ý vào nàng.”

Mặc dù hiện tại lão hồ ly kia đã chết, nhưng vây cánh của ông còn ẩn nấp khắp nơi, hắn lại chưa thể tra ra được. Nếu để cho bọn họ biết được tồn tại của nàng nhất định bọn họ sẽ dùng nàng uy hiếp hắn. Mà hắn, một chút cũng không muốn mang lại nguy hiểm cho nàng. Bởi vậy mặc dù nàng đến kinh thành mấy tháng rồi nhưng hắn chỉ có thể nghẹn nhớ nàng lại không thể đến gặp nàng.

Nói đến chuyện này, không khí xung quanh Hạo Uy liền âm trầm lạnh lẽo.

“Aiiiii…. Ngươi cũng đừng có dùng bộ mặt muốn giết người kia nữa, chờ thêm một thời gian, nhất định có thể bắt hết bọn chúng. Tới lúc đó ngươi có thể rước nàng về rồi.” Mộc Khách Niên một bộ dạng không sao cả nói.

“Ta biết!” Hạo Uy mở miệng đáp một tiếng sau đó đứng dậy phủi vạt áo nói.

“Ta phải trở về, ngươi cũng nên trở về đi. Đợi thêm một thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn thỏa tới lúc đó ta sẽ dốc toàn lực hỗ trợ chuyện của ngươi.”

Mộc Khách Niên nghe vậy thì cười cười, chính là nụ cười không tới đáy mắt. Chờ Hạo Uy đứng dậy đi ra ngoài, căn phòng chỉ còn lại mình hắn. Mộc Khách Niên mới chầm chậm đưa tay sờ lên mặt của mình, chính là bởi vì đeo mặt nạ nên chỉ có thể đụng vào vật lạnh lẽo mà không phải gương mặt mịn màng kia. Mộc Khách Niên cười khổ.

Ngày trước mọi người ai gặp hắn cũng một bộ dạng trợn mắt há mồm ngưỡng mộ, lúc ấy hắn cảm thấy thật phiền, cảm thấy đặt biệt chán ghét. Cũng không cảm thấy đẹp như hắn có lợi ích gì. Nhưng từ sau trận hỏa hoạn đó, gương mặt của hắn bị tổn thương, những hạ nhân hầu hạ hắn điều né tránh nhìn thẳng mặt hắn. Hắn biết, gương mặt hắn rất đáng sợ. Nhiều cô nương khi nhìn thấy gương mặt hắn thì trực tiếp hoảng sợ té xỉu. Thật giống như ông trời đang đùa cợt hắn. Hỏi hắn có hận hay không? Đương nhiên hận, hắn rất hận. Hắn không nghĩ ca ca có thể vì quyền lợi mà không màng tính kế hắn, không màng đến tính mạng hắn, sẵn sàng hi sinh hắn để đạt được điều mình mong muốn. Đột nhiên Mộc Khách Niên cười lớn, nụ cười đầy chua sót, sau đó là đầy âm độc. Hắn… nhất định sẽ trả mối thù này, nhất định sẽ để cho bọn họ trả giá thật đắt vì việc làm của mình.

…….

Hôm nay, Sau khi Cố Tam trở về thì cho gọi người một nhà đến nói chuyện. Thì ra là sắp đại thọ hoàng đế, còn hai tháng nữa sẽ đến đại thọ hoàng đế. Hiện tại các triều thần bắt đầu hối hả chuẩn bị xem tìm cái gì làm lễ vật mừng thọ này.

“Cha, vậy chúng ta sẽ lấy gì để làm lễ vật mừng thọ cho hoàng thượng đây? Theo con được biết, lần này là đại thọ nên tất cả quan thần đều chọn những món lễ vật quý giá, mà nhà chúng ta… thật ra không có cái gì quý giá để làm lễ vật cho hoàng thượng”

Đây là lời nói của Tử Dục, Tử Dục hôm nay ở trường đã nghe nói đến chuyện này. Bởi vậy mới biết được lần này các quan thần trong triều đều nháo nhào tìm bảo vật để dâng tặng. Phải biết, nếu món lễ vật may mắn được hoàng đế thích thú thì người đó nhất định sẽ được hoàng đế chú ý, mà được hoàng đế chú ý thì nhất định sẽ được trọn dụng. Điều này chính là bí mật nhưng hầu như ai cũng biết.

Cố Tam nghe Tử Dục nói thì gật nhẹ đầu, sau đó tiếp tục trầm mặt suy tư.

Tử Diệc lúc này bổng nhiên nhìn chằm chằm vào Tử Tình, sau đó cười thật vui vẻ. Nụ cười của Tử Diệc làm cho mọi người chú ý. Thấy ánh mắt cả nhà điều nhìn vào mình, lúc này Tử Diệc mới nói:

“Cha, không phải chúng ta có tiểu muội sau, để tiểu muội vẽ một bức tranh chúc thọ, con tin chắc trên đời này sẽ không có lễ vật nào so sánh được với tranh vẽ của tiểu muội”

“Không thể được!”

Hai tiếng không thể được đột ngột vang lên, đây là của Cố Tam và Tử Dục.

Cố Tam nghe thấy Tử Dục cũng không đồng ý với ý kiến này thì nhìn Tử Dục, ánh mắt kia có ý “con nói xem tại sao không được”

Tử Dục nhanh nhíu mày, nhìn Tử Tình một cái sau đó mới chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.

“Cha, tranh của tiểu muội nếu làm quà thì thật không chỗ chê, nhưng mà chúng ta đối ngoại bên ngoài nói thế nào khi chúng ta có được bức tranh kinh diễm như vậy? Lỡ để mọi người tra ra được đấy là tranh do tiểu muội vẽ, con sợ…”

Tử Dục không nói sợ gì, nhưng hầu như cả nhà điều biết đó là gì. Tô thị cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Tử Dục. Cố Tam thì trong mắt có khen ngợi nhìn Tử Dục.

Tử Diệc nghe Tử Dục nói thì cúi đầu, mắt nhìn Tử Tình có chút xấu hổ.

“Aiii… là con nghĩ không chu đáo” Tử Diệc ủ rủ nói.

“Không có chuyện gì, chúng ta là người một nhà, chính là cùng nhau trao đổi” Cố Tam nhẹ giọng nói. Hắn không muốn vì chuyện này làm nhi tử mất niềm tin vào chính mình.

Tiểu Ngũ nãy giờ ngồi im lúc này bổng nhiên lên tiếng. “Cha, chúng ta có thể nói tranh của tiểu tỷ là do Ngạo tiên sinh vẽ tặng chúng ta mà. Lúc đó sẽ không sợ bên ngoài nói gì nữa, dù sao mọi người đều biết Ngạo tiên sinh quen biết chúng ta”

“Vẫn không được, chúng ta đối với bên ngoài nói ngạo tiên sinh đã đi ngao du rồi, bây giờ nếu nói tranh là do Ngạo tiên sinh vẽ như vậy sẽ làm mọi người càng nghi ngờ hơn” Đây là Tử Dục nói.

“Ca, chúng ta có thể nói rằng tranh này Ngạo tiên sinh tặng chúng ta từ trước rồi, như vậy cũng không sợ bị tra ra cái gì” Tử Diệc nói.

“Vậy cũng không thể được” Cố Tam lúc này mới mở miệng “Nếu nói vậy chúng ta lại thành người lấy dưới nịnh trên. Sẽ mang tiếng là lấy lễ vật của người khác tặng mình đem tặng đi, bên ngoài sẽ nói chúng ta nịnh trên quên dưới, chỉ muốn lấy lòng hoàng thượng” Cố Tam nhàn nhạt nói.

“Vậy…..” Tử Diệc do dự nói “Cha, nếu chúng ta nói đây là tranh Ngạo tiên sinh vẽ cho chúng ta để chúng ta tặng hoàng đế thì sao?”

“Thế lại càng không được”. Cố Tam nhíu mày nói “Làm như vậy sẽ là chúng ta không có lòng thành. Làm như vậy khác gì người tặng lễ vật là Ngạo tiên sinh”

“Cái này không được cái kia không được, vậy…. chúng ta lấy gì làm lễ vật a. Nhà chúng ta ngoại trừ tranh vẽ của tiểu muội quý giá thì không có cái gì khác. Aiiiii…” Tử Diệc nghe nhỏ giọng than thở
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện