Thấm thoát đã hết một năm, năm nay Tử Tình lại thêm một tuổi mới. Nhưng mà điều năm trước làm Tử Tình không vui thì năm nay lại tiếp tục. Ngắm thân hình mình trong gương, Tử Tình nhăn mặt khó chịu. Nàng năm nay cũng chín tuổi rồi, tại sao nàng cũng chỉ như một đứa trẻ bảy tuổi đây, chiều cao của nàng tại sao không kéo ra thêm chút nào hết vậy? Nhưng là bề ngang đặc biệt phát triển nhanh.

Nhìn trong gương, một đứa bé nhỏ nhắn tròn vo. Hai mắt to đen láy chớp chớp, mi dày và cong, cái môi hồng mím mím, cái mũi nhỏ xinh xắn, tóc phá lệ dài và đen huyền mềm mượt như một dòng nước suối chảy. Thật sự là đáng yêu mười phần, dễ thương mười phần. Nhưng mà Tử Tình lại cực không chút vui vẻ với bề ngoài lolita này.

Ngược lại với vẻ bực mình của Tử Tình, cả nhà đối với ngoại hình của Tử Tình hiện tại có thể nói cực kỳ yêu thích. Cả nhà cứ hễ cứ rỗi thì đều tìm Tử Tình rồi ôm ôm nàng. Tử Tình lúc đó chỉ có thể trưng ra bộ mặt ăn khổ qua đắng thôi, có phản khán đều vô dụng hết.

Cả nhà mấy ngày nay cũng phát hiện tâm trạng Tử Tình không tốt, cũng biết Tử Tình là vì thân thể không cao lên mà không vui. Cố Tam có chút bất đắc dĩ với con gái nhỏ. Bởi vậy nếu không có chuyện gì thì thường hay mang Tử Tình đi ra ngoài cho nàng giải tỏa.

Hôm nay cũng vậy, Cố Tam mang Tử Tình ra ngoài để nàng tìm mua sách về đọc. Lúc đi ngang qua tửu lâu Dương Mễ tự dưng Tử Tình nổi hứng đòi vào ăn. Cố Tam không có nghĩ ngợi liền gật đầu mang nàng vào rồi.

Tử Tình và Cố Tam được tiểu nhị nhiệt tình tiếp đón dẫn vào trong. Tử Tình còn muốn lên ngồi trên phòng nhỏ ở lầu một cho yên tĩnh nhưng Cố Tam nói không cần. Ở trên đó đồ ăn mắc tiền hơn ngồi dưới đại sảnh. Tử Tình nghe vậy chỉ có thể lắc đầu thở dài, nếu nàng không biết rỏ ở nhà có rất nhiều bạc thì còn cho rằng Cố Tam vẫn nghèo còn đâu. Cũng Cố Tam một mực muốn ngồi dưới đại sảnh nên vì vậy mà Tử Tình đã nghe được không ích chuyện bát nháo trên trời dưới đất.

Bản tính nhiều chuyện nổi lên, Tử Tình nhóng lỗ tai lên nghe mọi người bát nháo. Nghe tới nghe lui cuối cùng nghe được đến chuyện ở huyện Thanh Thành, nơi mà Tử Tình từng bị người ta bán.

Thì ra ở Thanh Thành kia, trùng hợp là cách thời gian đại trạch viện Thạch gia bị cháy khoảng nữa tháng, có nghĩa là cách ngày nàng chạy trốn nữa tháng thì nghe nói tiếp tục Mộc phủ cũng bị một trận hỏa hoạn rất lớn bao trùm. Nghe đồn vị tam thiếu gia Mộc phủ bị mắc kẹt lại trong đó bị phỏng khá nặng còn bị hủy luôn cả khuôn mặt. Cũng vì vậy hơn một năm nay Mộc tam thiếu gia kia luôn nằm trên giường bệnh.

Nhưng may mắn là mấy tháng trước có một lão cao tăng tinh thông y thuật đi ngang qua vô tình biết được nên đã dừng chân cứu trị. Bệnh tật kéo dài gần hai năm của vị Tam công tử Mộc phủ kia hiện tại được vị cao tăng kia điều trị đã hoàn toàn bình phục, chỉ là gương mặt đã bị hủy hoàn toàn.

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là vị Tam công tử kia là huynh đệ kết nghĩa của nhị hoàng tử Hạo Uy. Nghe đồn nhị hoàng tử bởi vì tìm người trị bệnh cho Tam công tử Mộc phủ mà xuất rất nhiều nhân lực và tiền bạc. Vị cao tăng kia sau khi trị hết bệnh cho Tam công tử Mộc phủ thì được nhị hoàng tử cung cẩn (cung kính, cẩn trọng) mời vào cung. Cũng bởi vì lão cao tăng kia được mời vào hoàng cung nên rất nhiều thầy thuốc đại phu khắp nơi đầy hâm mộ. Hoàng cung đó nha, được ở trong đó chính là phúc đức mấy đời đó. Nghe nói chỉ cần lượm một hòn đá lót đường trong cung thôi đem ra ngoài đã có thể bán được giá vạn lượng rồi.

Tử Tình nghe tới đó xong thì nhăn mặt liếc mắt xem thường, cái gì mà một hòn đá có giá vạn lượng chứ, khoa trương quá đáng. Nếu nói vậy triều đình cứ hễ mỗi lần có chuyện gì cần bạc chỉ cần “đào” đá lót đường rồi đem ra ngoài bán là được rồi hay sao? Quả nhiên là lời đồn mà.

Cố Tam nhìn biểu cảm của Tử Tình thì cười bất đắc dĩ, con gái nhỏ dạo này rất dễ bùng phát tính tình a.

Một lúc sau, tiểu nhị đã mang ra một mâm đồ ăn. Trong đó có món giò hầm măng mà Tử Tình thích nhất, còn thêm món vịt nướng bóng bẩy thơm lừng.

Cố Tam rửa sạch tay hắn và Tử Tình rồi sau đó cầm con vịt lên xé ra thành miếng nhỏ, cầm một cái đùi to đưa qua cho Tử Tình. Tử Tình mắt to vui vẻ nhận lấy, đưa cái đùi lên mũi ngửi một cái mới cho vào miệng cắn xé. Tử Tình từng nghe nói, khi bắt đầu ăn món gì liên quan đến nướng thì nhất định phải đưa lên mũi ngửi trước hãy ăn. Vì ăn như vậy mùi vị càng ngon hơn.

Sau khi ăn xong Cố Tam mang Tử Tình đi dạo mấy cái thư quán để cho nàng tìm sách đọc. Tử Tình có sở thích đọc sách. Thường thì đọc mấy sách du ký, ký sử, hoặt là mấy sách của người xưa chép lại. Bình thường nàng sẽ mua rất nhiều, sau đó sẽ mang vào không gian, giăng một cái võng thật to rồi nằm đu đưa đọc sách.

Cố Tam mang Tử Tình đi mua sách xong thì mang nàng trở về. Hai người cũng không có để tâm mấy đến lời đồn mà mình vô tình nghe được.

Lại nói, Cố Tam trong thời gian qua nhận được không ít lời mời hỏi hắn muốn làm quan hay không, nếu muốn thì họ sẽ tiến cử chức quan cho hắn. Dĩ nhiên là Cố Tam không muốn rồi. Hắn vẫn muốn được lên kinh ứng thí hơn. Bởi vì bọn hắn muốn góp một chút công sức của mình cho triều đình. Nếu làm quan địa phương thì hắn sẽ không thể phát huy hết những thứ hắn đã học được. Cũng vì điều này nên Cố Tam khách sáo từ chối hết cả những lời mời của mọi người.

Sau khi được Cố Tam mang đi chơi trở về, Tử Tình tâm trạng rất tốt, về đến nhà thì ôm chiến lợi phẩm mua được ở thư quán chạy vào không gian. Dạo này cứ hễ rãnh rỗi là Tử Tình sẽ đi vào không gian. Buổi tối cũng có khi sẽ ngủ lại trong không gian nữa.

Vào không gian, việc trước tiên Tử Tình làm là đi dọc trên mấy mẫu đất đang được nàng trồng khoai lang nhòm ngó một chút. Từ khi biết được ở không gian có thể dùng linh thức mà làm việc thì Tử Tình đã đem khoai vào đây trồng luôn. Bởi vì tiện lợi, không cần vất vã chăm sóc, lại không cần tốn sức giấu giếm mọi người. Nhìn những dây khoai lang xanh mơn mởn trên đất, Tử Tình ngồi xuống vuốt ve, một lát có thể hái ra một ích đọt lang cho nương luột ăn rồi, Tử Tình tự nhủ.

Nhớ lại, khi tháng đầu tiên mới đến đây, từ lạ lẫm bỡ ngỡ tới lo lắng sợ hãi, lúc đó ăn chén cơm cũng không được đầy đâu. Rồi đến khi phát hiện được mấy củ khoai lang mà mừng tới chảy nước mắt. Ôi… Đã ba năm rồi, nàng ở đây cũng gần ba năm rồi. Dù hiện tại sống rất tốt nhưng vẫn không ngăn được sự nhớ nhà ở hiện đại. Vẫn không quên được cái cảm giác sợ hãi lúc mới đầu. Cảm giác như nó vừa mới xảy ra hôm qua vậy.

Đứng lên, Tử Tình đi dạo qua một khu đất trồng toàn là hoa, có rất nhiều hoa được mọc lan trên một vùng rộng rãi, đây là những loài hoa mà Tử Tình thu thập được bên ngoài rồi mang về đây trồng. Ở thời này người ta không có tục lệ tặng hoa giống như ở hiện đại, nên hoa nơi này hầu như chỉ có mấy nhà giàu mới có trồng chút ít để ngắm mà thôi. Mà hoa trong không gian này có không ít cây là được Tử Tình “chôm” từ mấy hộ nhà giàu đó.

Tử tình tuy không phải là người yêu hoa, nhưng cũng thích chúng. Hoa sẽ làm cho tâm hồn người ta thoải mái hơn, giúp yêu đời hơn. Nếu nói những cây xanh to lớn sẽ làm cho người ta thư giản an tĩnh thì hoa chính là làm cho người ta thêm yêu đời. Tử Tình trồng hoa này chính là muốn cho mình khi nhìn thấy nó sẽ trở nên yêu đời hơn, sẽ không buồn vì nhớ nhà ở hiện đại nữa đấy.

Đi xung qanh một vòng, Tử Tình lại đi đến bên bờ suối ôn tuyền thăm ba cây Ức Nhân. Hiện tại ba cây này đã sống và xanh tươi tốt. Cây ức nhân có hình dạng không cố định, có thể hôm nay lá to như lá bạc hà thì ngày mai lá dài như lá mía, hoặc là ngày kia thành lá xoài chẳng hạn. Cứ thích thay đổi liên tục. Lúc đầu Tử Tình chưa biết còn bị giật mình vài hôm, cuối cùng sau khi biết được thì chỉ lắc đầu vì độ kỳ lạ của cây Ức Nhân này.

Hôm nay ba cây ức nhân có hình dáng giống như cây ổi, lá tròn tròn nhỏ nhỏ. Thân cây cao khoảng 40cm, cành lá nhỏ nhắn đặc trưng của một cây non. Tử Tình đưa tay vuốt vuốt lên thân cây và lá cây, vỗ về như chơi đùa cùng một đứa trẻ. Cây ức nhân dường như cũng có linh tính, cứ mỗi lần được Tử Tình vuốt thì nó nhẹ nhàng ngã vào tay Tử Tình như một con cún con đang làm nũng. Cũng có lẽ bởi vì vậy nên Tử Tình mới đặc biệt thích cùng mấy cây con này chơi đùa.

………….

Xoay qua lộn lại, hiện tại đã là tháng năm. Thời gian này nhà Tử Tình vẫn y vậy không có gì thay đổi. Hôm đó, sau khi ăn cơm chiều xong, Cố Tam mang Tử Tình đi dạo trong thôn cho nàng thư giản và tiêu thực. Sau khi dạo về trời cũng bắt đầu chạng vạng. Cố Tam để Tô thị mang Tử Tình đi lau mình cho sạch mồ hôi rồi thay qua bộ quần áo lót để cho nàng đi ngủ.

Màn đêm buông xuống, khi mà cả nhà Cố Tam đã vào mộng đẹp thì lúc này đây Tử Tình đang bị một làn sương mù vây lấy. Tử Tình khó chịu lăn lộn trên giường rộng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện