Hai mươi tháng giêng, Hà Duyệt sau khi cùng Phượng Dạ chia tay trong không vui ba ngày sau lại xuất cung, nhưng lần này không có nói với Phượng Dạ mà trực tiếp lấy kim bài xuất cung ra ngoài, cũng không biết có phải Phượng Dạ căn dặn hay không thế nhưng không có ai ngăn cản hắn.
Sau cung Hà Duyệt tìm được Tử Ngọc, biết được Tử Ngọc đã mua được không ít đá lấy lửa liền hài lòng gật đầu.
"Chủ tử, có người."
Hà Duyệt quay đầu lại, không có nửa bóng người, sau đó quay đầu lại nói với Tử Ngọc, "Không sao." Quả nhiên Phượng Dạ thực không yên tâm hắn.
Hà Duyệt lấy từ trong tay áo ra một cái tay nải đưa cho Tử Ngọc, nói: "Tử Ngọc, ngươi cầm tay nải này đi gặp Ngô Quý, sau đó dựa trên những gì trên đây viết mà thực hiện, chờ năm ngày sau ngươi và ta lại tới đây hội họp."
"Chủ tử, phương diện này là cái gì?"
"Ngươi nhìn liền biết, nhớ kỹ, năm ngày sau tới đây gặp ta."
Tử Ngọc gật đầu, cầm tay nải rời đi, Hà Duyệt bây giờ mới xoay người trở về, tiến vào hoàng cung, nhìn thấy Tần Phong đang chờ mình, tiến lên nói: "Ngươi khi nào tới?"
"Ngươi thật sự muốn rời đi?"
Hà Duyệt cười nói: "Nguyên là là ngươi đều đã biết."
Tần Phong trầm mặc không nói, Hà Duyệt ngồi xuống nói: "Đại khái chính là đã nhiều ngày rồi đi! Tần Phong, ta hy vọng ngươi không ngăn cản ta đi bước đường này."
"Ta sẽ không ngăn cản ngươi nhưng Hoàng Thượng bên kia chỉ có ngươi mới có thể khuyên bảo."
Hà Duyệt gật đầu, Phượng Dạ bên kia nhất định hắn phải qua ải, "Tần Phong, cảm ơn."
Được Tần Phong đảm bảo, Hà Duyệt an tĩnh ngây người ở Thiên Phượng Cung bốn ngày, chờ đến ngày thứ năm, Hà Duyệt cầm lấy giấy tờ chính mình soạn thảo, thay trên người một bộ áo dài màu lam nhạt, phủ thêm lông tuyết hồ sau đó đi ra Thiên Phương Cung đi thẳng đến Đại Dương Cung.
Đại Dương Cung chính là cung điện diễn ra các buổi thượng triều của Tử Mạch Quốc, giờ Thìn, Phượng Dạ liền có ở đây nhận bá quan quỳ lạy, thượng triều nghe mấy người kia dâng tấu.
Lúc này Hà Duyệt đứng ở ngoài Đại Dương Cung, đối mặt đám cung nữ nô tài cúi đầu, Hà Duyệt một mực làm lơ, trang nghiêm túc mục quỳ gối trước cửa đại điện hô lớn, "Huyền Minh Quốc Tuệ Thần cầu giám Hoàng Thượng quý quốc."
Thanh âm của Hà Duyệt làm cho đám quan lại quay đầu nhìn lại mà Phượng Dạ ngồi ở vị trí tối cao kia cũng nhìn thấy Hà Duyệt đi đến trước cửa Đại Dương Cung, tức giận đến nỗi không có chỗ phát, Đặng công công bên cạnh thấy vậy vội vàng đi ra ngoài, nói: "Hoàng Hậu, Hoàng Thượng...."
"Huyền Minh Quốc Tuệ Thần cầu giám Hoàng Thượng quý quốc."
Tần Phong nghe được tiếng kêu bên ngoài liền biết Hà Duyệt tính cùng Phượng Dạ ngả bài, nhìn thấy thần tình tức giận của Phượng Dạ, Tần Phong chắp tay nói: "Hoàng Thượng, Hà công tử còn có mang."
Một câu có thai làm Phượng Dạ bừng tỉnh, bất mãn nói: "Tuyên hắn vào!"
Đặng công công tiến lên nâng Hà Duyệt dậy, Hà Duyệt sau khi đứng lên buông tay người bên cạnh ra, khí vũ hiên ngang tiến vào chính điện, đi qua chúng thần mang tầm mắt như đang làm lễ rửa tội, Hà Duyệt đi đến đàng trước thỉnh an nói: "Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Bình thân."
"Tạ ơn Hoàng Thượng." Hà Duyệt ngẩng đầu, đối mặt với cặp mắt mang đầy tức giận kia, bình tĩnh tự nhiên nói: "Thần thị vì thân thể không khỏe nên ở lại Tuyết Dương Thành trị liệu, không khéo gặp gợ Hoàng Thượng, nhận được hậu ái, hạ ban không ít kỳ trân dị bảo cho Thần thị dùng, Thần thị thân là Tuệ Thần Huyền Minh Quốc, nay cảm tạ ơn Hoàng Thượng cứu giúp."
Biểu lộ ra chính thân phận của mình làm cho bá quan văn võ cũng Phượng Dạ không biết được dụng ý của Hà Duyệt, vậy hắn liền làm cho mọi chuyện rõ ràng luôn.
"A Duyệt..."
"Hoàng Thượng, Thần thị đã quấy rầy quý quốc quá lâu rồi, hiện tại Huyền Minh Quốc cùng Thanh Loan Quốc chiến loạn, thân là con dân Huyền Minh Quốc, sao có thể tham sống sợ chết, cho nên, Thần thị hôm nay tới đây cáo biệt."
Hai chữ cáo biệt nhẹ nhàng như vậy tuôn ra, rước lấy một mảnh ồ lên của một đám triều thần, mọi người đều không thể tin được Lân nhi tên Hà Duyệt này thế nhưng lại là Tuệ Thần Huyền Minh Quốc, khó trách khi được người khác gọi là Hoàng Hậu liền không ít lần tỏ ra bất mãn, nguyên lai là nam thị của Hoàng Đế láng giềng a!
Chúng triều thần nhìn về phía vị thiên tử tối thượng kia, khuôn mặt thiên tử lạnh băng, tay nắm chặt, có thể thấy được người này lúc bây giờ có bao nhiêu tức giận, Hà Duyệt vì không để cho Phượng Dạ mở miệng liêng nói: "Thần thị ở quý quốc quấy rầy lâu ngày, được Hoàng Thượng của quý quốc chiêu đãi, vì để cảm tạ ân huệ này Thần thị tại đây khẩn cầu Hoàng Thượng đồng ý cùng quốc gia ta mậu dịch tới lui, cũng tự mình tặng một quyển bí kíp."
Hà Duyệt từ ống tay áo lấy ra một quyển sách làm mọi người kinh ngạc, ngay cả Phượng Dạ cũng giật mình, Phượng Dạ thân là Hoàng Đế một quốc gia, đương nhiên điều tra được rất nhiều điều về Hà Duyệt, biết được Hà Duyệt đã đưa ra biện pháp cứu nạn cho Lâm An cùng Mang Thành, lại nghe được chế độ khoa cử mới mà Huyền Minh Quốc đang thực hiện chính là được Hà Duyệt đề ra, thật là khiếp sợ.
Hiện nay Hà Duyệt lấy ra một quyển sách, không cần nói cũng biết bên trong có những điều có thể giúp đỡ được quốc gia của mình, Phượng Dạ nắm bàn tay càng chặt, đây chính là lấy một đổi một sao? Lấy sự phát triển quốc gia ta đổi lấy sự tự do cho ngươi sao, A Duyệt?
Phượng Dạ suy đoán không tồi, Hà Duyệt chính là trước đây vài ngày tập trung viết ra làm lợi thế cho chính mình trong ván cược này, hắn tin tưởng Phượng Dạ biết được tác dụng của cái này tuyệt đối sẽ đồng ý.
"Hoàng Thượng, chém giết súc sinh hoang dại, buôn bán da lông, buôn bán thịt các loại chỉ dựa vào lợi ích có sắn của trời ban, nếu cứ tiếp tục duy trì sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện nạn đói, Thần thị không muốn nhìn thấy điều đó, nói vậy Hoàng Thượng cũng không muốn thấy cảnh này đi?
"Vậy ngươi có biện pháp?" Một vị đại thần hô lên.
"Thần thị cảm thấy Tử Mạch Quốc tuy rằng ít đất ruộng nhưng nguồn nước lại phong phú, Thân thị đã ở trong tấm thư tịch này giảng giải cách gieo trồng thực vật vào mùa đông,cùng với việc mậu dịch cùng Huyền Minh Quốc, quốc gia ta tuy rằng mấy năm nay lương thực dần phát triển nhưng gia súc lại rất ít chứ đừng nói đến da lông."
Hà Duyệt đối với Phượng Dạ cười cười, tiếp tục nói: "Nuôi dê bò, gieo trồng bông, da lông đối ngoại tiêu thụ, chế thành thảm lông mềm mại, ở dưới chân núi Mã Châu Sơn lại quanh năm không có băng, dùng một chút than lửa liền thuận thế có thể gieo trông thực vật mùa đông, dùng nguồn nước thiên nhiên tưới tiêu cho các loại thảo dược hiếm có cùng Huyền Minh Quốc giao thương đổi lại những vật tư mà quý quốc cần, không biết Hoàng Thượng thấy ý này thế nào?"
Chỉ cần nói mấy câu giải thích này lại làm cho mọi người ở đây trợn mắt há mồm, Phượng Dạ nhưng thật ra bình tĩnh, rốt cuộc hắn đã nghe qua không ót lời đồn về Hà Duyệt, nhìn quyển sách trên tay Hà Duyệt, Phượng Dạ thở dài nói: "Ngươi nhất quyết muốn rời ssi?"
Hà Duyệt gật đầu, Phượng Dạ trầm ngâm nửa ngày sau đó mới nói: "Trẫm đồng ý."
Trên triều đình tỏ ra kinh sợ, Hà Duyệt cũng bị Phượng Dạ thỏa hiệp dễ dàng mà hoảng sợ, nhưng thực nhanh lộ ra tươi cười, "Thần thị cảm tạ Hoàng Thượng."
"Nếu người đã quyết rời đi, ta giữ lại cũng có ít gì."
Một câu nói thể hiện hết cả nỗi niềm của Phượng Dạ, hắn biết vị Hoàng Thượng cao cao tại thượng trước mặt này thực sự đối với hắn khuynh tâm nhưng là có lâu hay không thì hắn không biết.
Bất quá Hà Duyệt biết Phượng Dạ là một người đáng giá kết giao bằng hữu, lại một lần nữa từ trong tay áo lấy ra hai tờ giấy, "Thần thị nơi này có hai tấm công văn, thỉnh Hoàng Thượng xem qua."
Đặng công công cầm công văn trên tay Hà Duyệt, đưa đến trước mặt Phượng Dạ, Phượng Dạ lấy qua xem nội dung bên trong, kinh ngạc nhảy dựng, ngay sau đó nhìn về phía Hà Duyệt bên dưới, Hà Duyệt cười nói: "Huyền Minh Quốc cùng Tử Mạch Quốc thân cận, càng là nước bạn, Thần thị nguyện tại đây thay mặt Huyền Minh Quốc kết giao hảo cùng Tử Mạch Quốc, trăm năm không chiến hiệp ước, cùng nhau liên hệ tới lui."
Vỗn dĩ triều đình có chút trầm lắng lại một lần nữa vì những gì Hà Duyệt nói mà ồn ào, kỳ thật là kích động, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Hà Duyệt sẽ lấy ra loại khế ước này, Phượng Dạ nhìn hai phần nội dung tương đồng, Hà Duyệt lập tức mở miệng nói: "Nếu là Hoàng Thượng đồng ý đệ nghị này của Thần thị, thỉnh Hoàng Thượng ấn lên ngọc tỷ quý quốc, chờ Thần thị về được Huyền Minh Quốc rồi sẽ gửi bản có ngọc tỷ đầy đủ qua cho người, sẽ phái đặc phái viên qua đây." Trên người hắn chính là không có ngọc tỷ đương nhiên chỉ có thể làm Phượng Dạ ấn trước lần này.
Chỉ cần làm quan trong triều ngày hôm nay đều biết đến tầm quan trọng của hai phân công văn này, cùng với quyển sách trong tay Hà Duyệt, đương nhiên cuối cùng có đồng ý hay không phải dựa vào Hoàng Thượng.
Hà Duyệt cũng lo lắng Phượng Dạ có phải hay không không đồng ý, rốt cuộc hắn chưa từng nghĩ đến nếu lần này Phượng Dạ không đồng ý liền có bao nhiêu mất mặt a!
Phượng Dạ khi tiếp nhận công văn kia hắn liền minh bạch kết cục đã định, Phượng Dạ ra hiệu một ánh mắt cho Đặng Hòe bên cạnh, Đặng Hòe vội vàng đi lấy ngọc tỷ, một quả ngọc tỷ màu trắng xuất hiện trên Đại Dương Cung, Phượng Dạ đồng ý rồi. Khi ngọc tỷ ấn trên công văn, Hà Duyệt vội vàng quỳ xuống nói: "Nguyện cùng hai nước hữu nghĩ trường tồn, nhiều thế hệ gắn bó về sau."
Nhìn xem, chỉ là một Lân nhi Huyền Minh Quốc lại có thể thông tuệ như vậy quả nhiên là phúc của Huyền Minh Quốc, cả triều văn võ sau khi thấy Hà Duyệt nhận lại công văn liền quỳ xuống, "Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Ngày mười một tháng hai năm Hoành Xương thứ bảy, Huyền Minh Quốc cùng Tử Mạch Quốc ở Đại Dương Cung của Tử Mạch Quốc ký kết trăm năm không chiến tranh chi thệ, cũng đồng thời khai thông mậu dịch cùng nhau lui tới, bồi dưỡng nên một thế hệ truyền kỳ, một thời đại thịnh thế cho cả hai nước mà Duyệt Đế Thị lúc bấy giờ còn là Tuệ Thần chính là người đề ra bản hiệp ước hòa bình đó.
Cũng theo Duyệt Đế Thị Truyện ghi lại, mùa xuân năm Hoành Xương thứ bảy, Duyệt Đế Thị thân mang long tử đích thân tới Đại Dương Cung Tử Mạch Quốc, khấu tạ ân tình cứu nạn cùng mang ra điển tịch lợi dân để đền ơn, triều đình một mảnh ồ lên, Duyệt Đế Thị rời cung là lúc tự mình ký xuống trăm năm bất chiến chi ước, lưu thông mua bán, để lại một giai thoại truyền kỳ về vị Đế Thị duy nhất của triều đại Huyền Minh Quốc vẫn còn lưu truyền đến ngày nay"
Sau khi lấy được công văn, Hà Duyệt liền trở về Thiên Phương Cung ăn bữa ăn sáng do Hương Tuyết chuẩn bị, sau đó thu thập đồ đạc, được Hương Tuyết khóc thút thít tiễn đi.
Đi ra cửa cung, Hà Duyệt gặp lại Tần Phong, cười tiến lên nói: "Cảm ơn ngươi, Tần Phong."
"Nên nói cảm ơn là ta, ngươi đến đây không chỉ cứu con dân chúng ta mà còn giúp đỡ chúng ta."
"Ha ha, không thể nói như vậy, ta thân thể tót như vậy cũng là nhờ các ngươi, cho nên..... cũng thế."
Khôi phục nụ cười đã từng sinh động, Tần Phong cũng lộ ra ý cười, đi cùng Hà Duyệt ra ngoài cung, nhìn thấy Phượng Dạ đã chờ khá lâu.
Phượng Dạ quay đầu lại, ánh mắt ám trầm, Hà Duyệt cúi đầu thở dài, tiến lên nói: "Thực xin lỗi, Phượng Dạ."
Câu xin lỗi này là có ý tứ gì, Phượng Dạ như thế nào cũng không rõ ràng lắm, nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi, Phượng Dạ không còn cách nào thay đổi chỉ có thể tiến lên ôm lấy Hà Duyệt, Hà Duyệt lần này cũng không phản kháng, nghe đối phương quan tâm, "Đừng nói xin lỗi, A Duyệt."
Hà Duyệt không trả lời, Phượng Dạ sau khi ôm hồi lâu đẩy Hà Duyệt ra, mỉm cười nói: "Thận trọng."
Một câu thận trọng đại biểu cho không còn gặp nữa, Hà Duyệt có chút chua xót, nhưng vẫn chân thành mỉm cười, nói: "Phượng Dạ, chúng ta còn sẽ gặp lại, đến lúc đó ta hy vọng có thể nhìn thấy ngươi lại thật tình yêu thích một người nào đó, cùng ngươi đứng nhìn non sông tráng lệ, một Hoàng Hậu bỉ dực song phi cùng Hoàng Thượng là ngươi."
Phượng Dạ cười sầu thảm, hắn nhớ đến một Hà Duyệt hay buồn bức hắn, một Hà Duyệt sẽ cùng hắn đấu võ mồm, một Hà Duyệt đối với hắn mỹ nị lộ ra nụ cười quyến rũ, Phượng Dạ sờ mặt Hà Duyệt, ôn nhu nói: "Ta sẽ phái Tần Phong hộ tống ngươi một đoạn đường, nếu có khó xử ngươi cứ đua bồ câu tới cho ta, ta sẽ phái người tới giúp."
"Ha ha, Phượng Dạ, đây chính là ngươi nói, đến lúc đó ta sẽ không cùng ngươi khách khí."
"Ngươi đang mang thai, chớ có cậy mạnh."
Hà Duyệt gật đầu, cùng Phượng Dạ nhìn nhau vài giây, xoay người hướng xe ngựa, quay đầu lại nói: "Cảm ơn ngươi... Phượng Dạ...."
Câu cảm tạ đại biểu cho ngàn vạn lời nói, Phượng Dạ hướng Hà Duyệt đang xốc mành, cười nói: "Trân trọng."
(* Huhuhu yêu nv chính chi cho bây giờ khổ hả anh Dạ ơi, mong anh sớm hạnh phúc, còn A Duyệt thì đi tìm chồng giữa mịt mù khói lửa đây =)))))
Sau cung Hà Duyệt tìm được Tử Ngọc, biết được Tử Ngọc đã mua được không ít đá lấy lửa liền hài lòng gật đầu.
"Chủ tử, có người."
Hà Duyệt quay đầu lại, không có nửa bóng người, sau đó quay đầu lại nói với Tử Ngọc, "Không sao." Quả nhiên Phượng Dạ thực không yên tâm hắn.
Hà Duyệt lấy từ trong tay áo ra một cái tay nải đưa cho Tử Ngọc, nói: "Tử Ngọc, ngươi cầm tay nải này đi gặp Ngô Quý, sau đó dựa trên những gì trên đây viết mà thực hiện, chờ năm ngày sau ngươi và ta lại tới đây hội họp."
"Chủ tử, phương diện này là cái gì?"
"Ngươi nhìn liền biết, nhớ kỹ, năm ngày sau tới đây gặp ta."
Tử Ngọc gật đầu, cầm tay nải rời đi, Hà Duyệt bây giờ mới xoay người trở về, tiến vào hoàng cung, nhìn thấy Tần Phong đang chờ mình, tiến lên nói: "Ngươi khi nào tới?"
"Ngươi thật sự muốn rời đi?"
Hà Duyệt cười nói: "Nguyên là là ngươi đều đã biết."
Tần Phong trầm mặc không nói, Hà Duyệt ngồi xuống nói: "Đại khái chính là đã nhiều ngày rồi đi! Tần Phong, ta hy vọng ngươi không ngăn cản ta đi bước đường này."
"Ta sẽ không ngăn cản ngươi nhưng Hoàng Thượng bên kia chỉ có ngươi mới có thể khuyên bảo."
Hà Duyệt gật đầu, Phượng Dạ bên kia nhất định hắn phải qua ải, "Tần Phong, cảm ơn."
Được Tần Phong đảm bảo, Hà Duyệt an tĩnh ngây người ở Thiên Phượng Cung bốn ngày, chờ đến ngày thứ năm, Hà Duyệt cầm lấy giấy tờ chính mình soạn thảo, thay trên người một bộ áo dài màu lam nhạt, phủ thêm lông tuyết hồ sau đó đi ra Thiên Phương Cung đi thẳng đến Đại Dương Cung.
Đại Dương Cung chính là cung điện diễn ra các buổi thượng triều của Tử Mạch Quốc, giờ Thìn, Phượng Dạ liền có ở đây nhận bá quan quỳ lạy, thượng triều nghe mấy người kia dâng tấu.
Lúc này Hà Duyệt đứng ở ngoài Đại Dương Cung, đối mặt đám cung nữ nô tài cúi đầu, Hà Duyệt một mực làm lơ, trang nghiêm túc mục quỳ gối trước cửa đại điện hô lớn, "Huyền Minh Quốc Tuệ Thần cầu giám Hoàng Thượng quý quốc."
Thanh âm của Hà Duyệt làm cho đám quan lại quay đầu nhìn lại mà Phượng Dạ ngồi ở vị trí tối cao kia cũng nhìn thấy Hà Duyệt đi đến trước cửa Đại Dương Cung, tức giận đến nỗi không có chỗ phát, Đặng công công bên cạnh thấy vậy vội vàng đi ra ngoài, nói: "Hoàng Hậu, Hoàng Thượng...."
"Huyền Minh Quốc Tuệ Thần cầu giám Hoàng Thượng quý quốc."
Tần Phong nghe được tiếng kêu bên ngoài liền biết Hà Duyệt tính cùng Phượng Dạ ngả bài, nhìn thấy thần tình tức giận của Phượng Dạ, Tần Phong chắp tay nói: "Hoàng Thượng, Hà công tử còn có mang."
Một câu có thai làm Phượng Dạ bừng tỉnh, bất mãn nói: "Tuyên hắn vào!"
Đặng công công tiến lên nâng Hà Duyệt dậy, Hà Duyệt sau khi đứng lên buông tay người bên cạnh ra, khí vũ hiên ngang tiến vào chính điện, đi qua chúng thần mang tầm mắt như đang làm lễ rửa tội, Hà Duyệt đi đến đàng trước thỉnh an nói: "Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Bình thân."
"Tạ ơn Hoàng Thượng." Hà Duyệt ngẩng đầu, đối mặt với cặp mắt mang đầy tức giận kia, bình tĩnh tự nhiên nói: "Thần thị vì thân thể không khỏe nên ở lại Tuyết Dương Thành trị liệu, không khéo gặp gợ Hoàng Thượng, nhận được hậu ái, hạ ban không ít kỳ trân dị bảo cho Thần thị dùng, Thần thị thân là Tuệ Thần Huyền Minh Quốc, nay cảm tạ ơn Hoàng Thượng cứu giúp."
Biểu lộ ra chính thân phận của mình làm cho bá quan văn võ cũng Phượng Dạ không biết được dụng ý của Hà Duyệt, vậy hắn liền làm cho mọi chuyện rõ ràng luôn.
"A Duyệt..."
"Hoàng Thượng, Thần thị đã quấy rầy quý quốc quá lâu rồi, hiện tại Huyền Minh Quốc cùng Thanh Loan Quốc chiến loạn, thân là con dân Huyền Minh Quốc, sao có thể tham sống sợ chết, cho nên, Thần thị hôm nay tới đây cáo biệt."
Hai chữ cáo biệt nhẹ nhàng như vậy tuôn ra, rước lấy một mảnh ồ lên của một đám triều thần, mọi người đều không thể tin được Lân nhi tên Hà Duyệt này thế nhưng lại là Tuệ Thần Huyền Minh Quốc, khó trách khi được người khác gọi là Hoàng Hậu liền không ít lần tỏ ra bất mãn, nguyên lai là nam thị của Hoàng Đế láng giềng a!
Chúng triều thần nhìn về phía vị thiên tử tối thượng kia, khuôn mặt thiên tử lạnh băng, tay nắm chặt, có thể thấy được người này lúc bây giờ có bao nhiêu tức giận, Hà Duyệt vì không để cho Phượng Dạ mở miệng liêng nói: "Thần thị ở quý quốc quấy rầy lâu ngày, được Hoàng Thượng của quý quốc chiêu đãi, vì để cảm tạ ân huệ này Thần thị tại đây khẩn cầu Hoàng Thượng đồng ý cùng quốc gia ta mậu dịch tới lui, cũng tự mình tặng một quyển bí kíp."
Hà Duyệt từ ống tay áo lấy ra một quyển sách làm mọi người kinh ngạc, ngay cả Phượng Dạ cũng giật mình, Phượng Dạ thân là Hoàng Đế một quốc gia, đương nhiên điều tra được rất nhiều điều về Hà Duyệt, biết được Hà Duyệt đã đưa ra biện pháp cứu nạn cho Lâm An cùng Mang Thành, lại nghe được chế độ khoa cử mới mà Huyền Minh Quốc đang thực hiện chính là được Hà Duyệt đề ra, thật là khiếp sợ.
Hiện nay Hà Duyệt lấy ra một quyển sách, không cần nói cũng biết bên trong có những điều có thể giúp đỡ được quốc gia của mình, Phượng Dạ nắm bàn tay càng chặt, đây chính là lấy một đổi một sao? Lấy sự phát triển quốc gia ta đổi lấy sự tự do cho ngươi sao, A Duyệt?
Phượng Dạ suy đoán không tồi, Hà Duyệt chính là trước đây vài ngày tập trung viết ra làm lợi thế cho chính mình trong ván cược này, hắn tin tưởng Phượng Dạ biết được tác dụng của cái này tuyệt đối sẽ đồng ý.
"Hoàng Thượng, chém giết súc sinh hoang dại, buôn bán da lông, buôn bán thịt các loại chỉ dựa vào lợi ích có sắn của trời ban, nếu cứ tiếp tục duy trì sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện nạn đói, Thần thị không muốn nhìn thấy điều đó, nói vậy Hoàng Thượng cũng không muốn thấy cảnh này đi?
"Vậy ngươi có biện pháp?" Một vị đại thần hô lên.
"Thần thị cảm thấy Tử Mạch Quốc tuy rằng ít đất ruộng nhưng nguồn nước lại phong phú, Thân thị đã ở trong tấm thư tịch này giảng giải cách gieo trồng thực vật vào mùa đông,cùng với việc mậu dịch cùng Huyền Minh Quốc, quốc gia ta tuy rằng mấy năm nay lương thực dần phát triển nhưng gia súc lại rất ít chứ đừng nói đến da lông."
Hà Duyệt đối với Phượng Dạ cười cười, tiếp tục nói: "Nuôi dê bò, gieo trồng bông, da lông đối ngoại tiêu thụ, chế thành thảm lông mềm mại, ở dưới chân núi Mã Châu Sơn lại quanh năm không có băng, dùng một chút than lửa liền thuận thế có thể gieo trông thực vật mùa đông, dùng nguồn nước thiên nhiên tưới tiêu cho các loại thảo dược hiếm có cùng Huyền Minh Quốc giao thương đổi lại những vật tư mà quý quốc cần, không biết Hoàng Thượng thấy ý này thế nào?"
Chỉ cần nói mấy câu giải thích này lại làm cho mọi người ở đây trợn mắt há mồm, Phượng Dạ nhưng thật ra bình tĩnh, rốt cuộc hắn đã nghe qua không ót lời đồn về Hà Duyệt, nhìn quyển sách trên tay Hà Duyệt, Phượng Dạ thở dài nói: "Ngươi nhất quyết muốn rời ssi?"
Hà Duyệt gật đầu, Phượng Dạ trầm ngâm nửa ngày sau đó mới nói: "Trẫm đồng ý."
Trên triều đình tỏ ra kinh sợ, Hà Duyệt cũng bị Phượng Dạ thỏa hiệp dễ dàng mà hoảng sợ, nhưng thực nhanh lộ ra tươi cười, "Thần thị cảm tạ Hoàng Thượng."
"Nếu người đã quyết rời đi, ta giữ lại cũng có ít gì."
Một câu nói thể hiện hết cả nỗi niềm của Phượng Dạ, hắn biết vị Hoàng Thượng cao cao tại thượng trước mặt này thực sự đối với hắn khuynh tâm nhưng là có lâu hay không thì hắn không biết.
Bất quá Hà Duyệt biết Phượng Dạ là một người đáng giá kết giao bằng hữu, lại một lần nữa từ trong tay áo lấy ra hai tờ giấy, "Thần thị nơi này có hai tấm công văn, thỉnh Hoàng Thượng xem qua."
Đặng công công cầm công văn trên tay Hà Duyệt, đưa đến trước mặt Phượng Dạ, Phượng Dạ lấy qua xem nội dung bên trong, kinh ngạc nhảy dựng, ngay sau đó nhìn về phía Hà Duyệt bên dưới, Hà Duyệt cười nói: "Huyền Minh Quốc cùng Tử Mạch Quốc thân cận, càng là nước bạn, Thần thị nguyện tại đây thay mặt Huyền Minh Quốc kết giao hảo cùng Tử Mạch Quốc, trăm năm không chiến hiệp ước, cùng nhau liên hệ tới lui."
Vỗn dĩ triều đình có chút trầm lắng lại một lần nữa vì những gì Hà Duyệt nói mà ồn ào, kỳ thật là kích động, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Hà Duyệt sẽ lấy ra loại khế ước này, Phượng Dạ nhìn hai phần nội dung tương đồng, Hà Duyệt lập tức mở miệng nói: "Nếu là Hoàng Thượng đồng ý đệ nghị này của Thần thị, thỉnh Hoàng Thượng ấn lên ngọc tỷ quý quốc, chờ Thần thị về được Huyền Minh Quốc rồi sẽ gửi bản có ngọc tỷ đầy đủ qua cho người, sẽ phái đặc phái viên qua đây." Trên người hắn chính là không có ngọc tỷ đương nhiên chỉ có thể làm Phượng Dạ ấn trước lần này.
Chỉ cần làm quan trong triều ngày hôm nay đều biết đến tầm quan trọng của hai phân công văn này, cùng với quyển sách trong tay Hà Duyệt, đương nhiên cuối cùng có đồng ý hay không phải dựa vào Hoàng Thượng.
Hà Duyệt cũng lo lắng Phượng Dạ có phải hay không không đồng ý, rốt cuộc hắn chưa từng nghĩ đến nếu lần này Phượng Dạ không đồng ý liền có bao nhiêu mất mặt a!
Phượng Dạ khi tiếp nhận công văn kia hắn liền minh bạch kết cục đã định, Phượng Dạ ra hiệu một ánh mắt cho Đặng Hòe bên cạnh, Đặng Hòe vội vàng đi lấy ngọc tỷ, một quả ngọc tỷ màu trắng xuất hiện trên Đại Dương Cung, Phượng Dạ đồng ý rồi. Khi ngọc tỷ ấn trên công văn, Hà Duyệt vội vàng quỳ xuống nói: "Nguyện cùng hai nước hữu nghĩ trường tồn, nhiều thế hệ gắn bó về sau."
Nhìn xem, chỉ là một Lân nhi Huyền Minh Quốc lại có thể thông tuệ như vậy quả nhiên là phúc của Huyền Minh Quốc, cả triều văn võ sau khi thấy Hà Duyệt nhận lại công văn liền quỳ xuống, "Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Ngày mười một tháng hai năm Hoành Xương thứ bảy, Huyền Minh Quốc cùng Tử Mạch Quốc ở Đại Dương Cung của Tử Mạch Quốc ký kết trăm năm không chiến tranh chi thệ, cũng đồng thời khai thông mậu dịch cùng nhau lui tới, bồi dưỡng nên một thế hệ truyền kỳ, một thời đại thịnh thế cho cả hai nước mà Duyệt Đế Thị lúc bấy giờ còn là Tuệ Thần chính là người đề ra bản hiệp ước hòa bình đó.
Cũng theo Duyệt Đế Thị Truyện ghi lại, mùa xuân năm Hoành Xương thứ bảy, Duyệt Đế Thị thân mang long tử đích thân tới Đại Dương Cung Tử Mạch Quốc, khấu tạ ân tình cứu nạn cùng mang ra điển tịch lợi dân để đền ơn, triều đình một mảnh ồ lên, Duyệt Đế Thị rời cung là lúc tự mình ký xuống trăm năm bất chiến chi ước, lưu thông mua bán, để lại một giai thoại truyền kỳ về vị Đế Thị duy nhất của triều đại Huyền Minh Quốc vẫn còn lưu truyền đến ngày nay"
Sau khi lấy được công văn, Hà Duyệt liền trở về Thiên Phương Cung ăn bữa ăn sáng do Hương Tuyết chuẩn bị, sau đó thu thập đồ đạc, được Hương Tuyết khóc thút thít tiễn đi.
Đi ra cửa cung, Hà Duyệt gặp lại Tần Phong, cười tiến lên nói: "Cảm ơn ngươi, Tần Phong."
"Nên nói cảm ơn là ta, ngươi đến đây không chỉ cứu con dân chúng ta mà còn giúp đỡ chúng ta."
"Ha ha, không thể nói như vậy, ta thân thể tót như vậy cũng là nhờ các ngươi, cho nên..... cũng thế."
Khôi phục nụ cười đã từng sinh động, Tần Phong cũng lộ ra ý cười, đi cùng Hà Duyệt ra ngoài cung, nhìn thấy Phượng Dạ đã chờ khá lâu.
Phượng Dạ quay đầu lại, ánh mắt ám trầm, Hà Duyệt cúi đầu thở dài, tiến lên nói: "Thực xin lỗi, Phượng Dạ."
Câu xin lỗi này là có ý tứ gì, Phượng Dạ như thế nào cũng không rõ ràng lắm, nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi, Phượng Dạ không còn cách nào thay đổi chỉ có thể tiến lên ôm lấy Hà Duyệt, Hà Duyệt lần này cũng không phản kháng, nghe đối phương quan tâm, "Đừng nói xin lỗi, A Duyệt."
Hà Duyệt không trả lời, Phượng Dạ sau khi ôm hồi lâu đẩy Hà Duyệt ra, mỉm cười nói: "Thận trọng."
Một câu thận trọng đại biểu cho không còn gặp nữa, Hà Duyệt có chút chua xót, nhưng vẫn chân thành mỉm cười, nói: "Phượng Dạ, chúng ta còn sẽ gặp lại, đến lúc đó ta hy vọng có thể nhìn thấy ngươi lại thật tình yêu thích một người nào đó, cùng ngươi đứng nhìn non sông tráng lệ, một Hoàng Hậu bỉ dực song phi cùng Hoàng Thượng là ngươi."
Phượng Dạ cười sầu thảm, hắn nhớ đến một Hà Duyệt hay buồn bức hắn, một Hà Duyệt sẽ cùng hắn đấu võ mồm, một Hà Duyệt đối với hắn mỹ nị lộ ra nụ cười quyến rũ, Phượng Dạ sờ mặt Hà Duyệt, ôn nhu nói: "Ta sẽ phái Tần Phong hộ tống ngươi một đoạn đường, nếu có khó xử ngươi cứ đua bồ câu tới cho ta, ta sẽ phái người tới giúp."
"Ha ha, Phượng Dạ, đây chính là ngươi nói, đến lúc đó ta sẽ không cùng ngươi khách khí."
"Ngươi đang mang thai, chớ có cậy mạnh."
Hà Duyệt gật đầu, cùng Phượng Dạ nhìn nhau vài giây, xoay người hướng xe ngựa, quay đầu lại nói: "Cảm ơn ngươi... Phượng Dạ...."
Câu cảm tạ đại biểu cho ngàn vạn lời nói, Phượng Dạ hướng Hà Duyệt đang xốc mành, cười nói: "Trân trọng."
(* Huhuhu yêu nv chính chi cho bây giờ khổ hả anh Dạ ơi, mong anh sớm hạnh phúc, còn A Duyệt thì đi tìm chồng giữa mịt mù khói lửa đây =)))))
Danh sách chương