Edit: Richal

Beta: Richal

------o0o------

"Nếu Bạc tiên sinh không còn vấn đề gì nữa thì phiền cậu đi ra ngoài, thuận tiện giúp tôi kêu người tiếp theo vào luôn."

Sao Quý Ly có thể đồng ý được? "Tôi thích anh thì phải làm sao bây giờ? Đây cũng là một căn bệnh đó. Bác sĩ Đỗ giúp tôi chữa bệnh đi mà."

Quý Ly cảm thấy cậu không thể cứ ngồi một chỗ chờ chết được, Đỗ Trọng hành sự sấm rền gió cuốn, hơn nữa cậu cùng anh ta chẳng có quan hệ gì với nhau...

Trừ bỏ sự kiện ngu người lần trước!

Trêи thực tế, cậu đối với Đỗ Trọng dù sao cũng chỉ là một người xa lạ không hơn không kém.

Nhưng nếu lần này cậu mặt dày theo anh ta thì liệu có xảy ra chuyện gì không nhỉ?

Liệu có chuyện kinh hỷ gì xảy ra thì sao?

"Bạc tiên sinh, bệnh tình của cậu nguy kịch lắm nhỉ, xem ra là sẹo lành quên đau?"

Đỗ Trọng châm chọc Quý Ly. 

Dù Quý Ly có nói gì đi chăng nữa thì cậu cũng giống như đạp lên ngòi thuốc nổ.

"Bác sĩ Đỗ là đang thừa nhận hôm đó mình cố ý? Anh chọc phải ổ phiền toái rồi đó."

Quý Ly tỏ vẻ đồng tình.

"Phiền toái? Không phải là cậu à?"

"Là bác sĩ Đỗ gây sự trước mà. Tấm thân xử nữ của tôi đã bị anh phá hỏng rồi. Anh phải chịu trách nhiệm chứ."

Quý Ly sống chết làm đủ mọi cách để tẩy trắng cho mình, nhất quyết quăng nồi lên đầu Đỗ Trọng.

"Ha! Tôi cứ tưởng cậu là một tên suốt ngày tung hoành nơi tình trường chứ. Dù sao thì cũng xin lỗi, tôi không định chịu trách nhiệm đâu."

Mặc dù Đỗ Trọng từ chối nhưng Quý Ly cũng chẳng thèm gây thêm phiền phức gì cho anh nữa, chỉ cười cười rồi chủ động rời đi.

Đỗ Trọng nhìn Quý Ly dần đi xa, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

Gần giữa trưa.

Đỗ Trọng đã thu dọn mọi vật dụng, chuẩn bị đem lên trạm xá ở thôn trấn để sửa sang lại rồi đưa đến cho viện trưởng. Đến khi rời khỏi bệnh viện thì Đỗ Trọng thấy có một cô bé tiến lại gần mình. trưởng.

"Anh đẹp trai ơi."

"Là em sao? Sao em không về nhà ăn cơm?"

Đỗ Trọng đã cởi bỏ chiếc áo blouse trắng, khoác trêи mình bộ thường phục càng làm tăng lên vẻ ôn nhu.

"Em không ăn đâu. Anh đẹp trai ơi, bạn trai anh tìm anh đó. Anh ấy nói nếu anh không tới thì sẽ nói khắp nơi anh là chồng của anh ấy. Nhưng mà anh đẹp trai ơi, bạn trai với chồng là gì vậy, có ăn ngon không?"

Cô bé truyền lời giúp Quý Ly xong, đồng thời cũng mang mấy thứ khó hiểu ra hỏi, chờ Đỗ Trọng giải đáp thắc mắc cho mình.

Lúc này Đỗ Trọng sắc mặt dị thường khó coi. Cô bé thấy vậy liền lấy cái tay bé bé của mình che miệng lại, nín thin thít không dám lên tiếng.

"Em gái, cái người mà em vừa giúp chuyển lời đang ở đâu vậy?"

Đỗ Trọng cảm thấy anh cần mang thêm con dao phẫu thuật để phòng nếu có bực mình quá thì có thể lấy ra chém vài nhát cho bỏ tức.

"Anh trai đó đang anh mì ở sau cái hẻm nhỏ đằng kia kìa."

Cô bé vươn tay, ngón tay tròn trĩnh chĩa vào cái hẻm cách đó không xa.

Đỗ Trọng hòa hoãn sắc mặt, duỗi tay sờ sờ tiểu nữ hài đầu.

"Em về nhà đi nhé. Đừng để mọi người lo lắng."

"Dạ! Tạm biệt anh, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé."

Đỗ Trọng nhìn cô bé vô tư chạy về nhà, mặt tối sầm lại, xoay người đi tìm quán mì sau hẻm nhỏ.

Đỗ Trọng giữa đông đảo người qua lại, liếc mắt một cái liền thấy Quý Ly đang ăn mì ngon lành.

Quý Ly lơ đãng giương mắt nhìn lên, đắc ý cười cười.

"Nhìn anh kìa. Thấy bạn trai của mình liền xúc động không nói nên lời hở?"

Quý Ly bị cay đến sặc. Đầu chóp mũi dần đỏ ửng, hai cánh môi càng trở nên hồng nhuận.

"Bạc Diệp, tôi không hứng thú với cậu."

"Anh kỳ thị thì có."

"Với tôi, nam hay nữ đều được. Chỉ có cậu, tôi không đồng ý."

Quý Ly nghe xong hừ một tiếng.

Đỗ Trọng, anh cứ chờ mà xem!

-------------------

Lâu rồi không gặp (~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện