Editor: Trầm Âm



Phỏng chừng chuyện Minh Ca cùng với hài tử ở lại trong cung, hoàng gia cũng giải thích với bên ngoài như thế này.



“Đây là vinh hạnh của ta!” Minh Ca cũng cười cười trả lời.



Tiên đế có ba nhi tử. Thái Tử là lão đại, cũng là nhi tử của Tiên Hoàng Hậu. Kỳ Lâm vương Viên Trị là do cung nữ sở sinh. Viên Đồng là do tân Hoàng Hậu sinh, nhưng mà mệnh của vị Hoàng Hậu này không tốt, vừa mới sinh xong Viên Đồng liền buông tay mà đi. Sau này, tuy rằng tiên đế sa vào sắc đẹp, nhưng cũng không lập hậu.



Viên Đồng cũng có một thê tử, là do tiên đế ban hôn. Bất quá mệnh của thê tử hắn cũng không tốt, thời điểm sinh nhi tử bởi vì khó sinh đã chết, nhi tử được sinh hạ không qua mấy ngày cũng tắt thở. Bởi vì nguyên nhân này, tiên đế đối Viên Đồng cực kỳ sủng ái.



Vị Hướng Quý Phi này nguyên bản là thiếp của Viên Đồng, đại khái là bởi vì hậu cung tạm thời chưa có người xử lý, nên Viên Đồng trực tiếp nâng nàng ta thành Quý Phi. Có lẽ là bởi vì có chỉ thị của Viên Đồng, nên Hướng Quý Phi đối xử với Minh Ca rất là khách khí, không chỉ tự mình đến đón Minh Ca, mà còn thưởng cho hai đứa nhỏ rất nhiều đồ vật.



Hai người hàn huyên vài câu, Hướng Quý Phi liền bị nữ quan gọi đi. Trong cung công việc bận rộn, Hướng Quý Phi trước kia cũng không phải là tiểu thư danh môn, huống chi những chuyện này lại lung tung rối loạn, cho dù là một tiểu thư danh môn cũng khó có thể lập tức bắt lấy. Vì thế, công việc mỗi ngày của Hướng Quý Phi so với hoàng đế còn muốn vội hơn.



Mãi cho đến khi mọi người đều đi rồi, lúc này hai đứa nhỏ mới không còn rụt rè đoan trang, đi vài bước đến bên người Minh Ca. Thanh Bình hỏi trước, “Mẫu thân, chúng ta không quay về sao? Quý Phi nương nương vội như vậy, cũng không cần mẫu thân bồi nha!”



Viên Quảng Dập cũng nói, “Mẫu thân, chúng ta về nhà đi, nếu không phụ vương trở về sẽ không nhìn thấy chúng ta đó.”



Minh Ca giơ tay, xoa xoa đầu hai đứa nhỏ, “Bệ hạ ra lệnh cho chúng ta tiến cung, bảo chúng ta bồi Hướng Quý Phi nương nương. Nếu bệ hạ đã nói như vậy, chúng ta không thể chưa làm cái gì mà đã trở về nha.”



Thời điểm nửa đêm, Minh Ca đột nhiên mở mắt, xoay người một cái liền lăn đến mép giường, sờ soạng cây trâm mà nàng đã chuẩn bị trước ở dưới gối.



Một bàn tay to, thô ráp của người tập võ chụp lấy cánh tay của của Minh Ca, bất quá người này cũng dùng sức không lớn.



“Là ta!” Thanh âm trầm thấp truyền đến.



Cánh tay của Minh Ca cũng nhanh chóng được thả ra. Nghe được thanh âm này, nàng vội vàng sửa sang lại quần áo.



Cảm thấy được động tác của Minh Ca, Trọng Dịch vội nói, “Không cần khẩn trương, ta chỉ là đến xem thử người có chuyện gì hay không?”



Minh Ca dừng lại một chút, nàng kéo chăn quấn quanh người, sau đó ngồi xếp bằng ở giữa giường, “Ta cũng không có việc gì! Địa phương này tương đối nguy hiểm, ngươi nên để ý một chút, tránh việc bị người khác phát hiện!”



Sau buổi tối hôm đó thương nghị cùng với Minh Ca, Trọng Dịch quyết định đầu quân cho Viên Đồng, sau đó lại đề ra kiến nghị đối với Viên Đồng: Trọng Dịch giả vờ đầu quân vào phe cánh Thái Tử, cũng nói cho Thái Tử biết việc Viên Trị đang nuôi binh ở biên quan, sau đó xúi giục Thái Tử tạo phản. Còn Viên Đồng thì ngồi làm ngư ông đắc lợi.



Một chiêu vây Nguỵ cứu Triệu này, quả nhiên đã khiến cho Tư Mã gia tránh đi tai họa ngập đầu.



“Hiện giờ, ta dẫn theo cấm vệ quân!” Trọng Dịch nói, “Nếu có xảy ra chuyện gì, có thể đập vỡ cửa sổ, ta sẽ kịp thời lại đây!”



“Được!” Minh Ca lên tiếng, “Ngươi yên tâm, ta ở chỗ này an toàn hơn so với Vương phủ.”



“Được rồi, ta đi trước!”



“Cẩn thận một chút!”



Ánh đèn trên vách sừng dê hơi hơi lập loè, Minh Ca lại giương mắt, bóng người trước màn trướng đã rời đi. Nàng ngồi một lúc, rồi mới chậm rãi nằm xuống.



Ngày thứ hai, Hướng Quý Phi lại tới bái phỏng. Đại khái là cảm thấy ngày hôm qua chính mình vội vàng rời đi có chút thất lễ, nên thời điểm Hướng Quý Phi đến, nàng ấy còn mang theo sổ sách, tính toán một bên cùng Minh Ca nói chuyện phiếm giải sầu, một bên xử lý sự vụ.



Minh Ca cảm thấy không sao cả. Bất quá chờ đến khi người của Thượng Y Cục hội báo mấy việc nhỏ, còn có Thượng Tư Cục xin chỉ thị điều hành, liền khiến cho Hướng Quý Phi phải kiểm toán lại sổ sách, mà mỗi lần kiểm toán đều là việc của mấy năm gần đây. Đáng thương Hướng Quý Phi đến cơm trưa cũng chưa được ăn, người bên ngoài còn chờ chỉ thị, nàng ấy ở trong phòng lật từng trang sổ sách, trên mặt bởi vì khẩn trương mà ửng đỏ một mảng.



Minh Ca thật sự nhìn không nổi nữa, “Chức trách của chính mình mà cũng không biết, không tự sắp xếp công việc của mình, mọi chuyện đều xin chỉ thị của nương nương, chẳng lẽ bọn họ chỉ là đồ vật bài trí thôi sao. Nương nương trăm công ngàn việc, loại chuyện nhỏ này mà bọn họ cũng tới quấy rầy ngài, thật là to gan!” Thanh âm này của Minh Ca không cao không thấp, vừa đủ để mấy người bên ngoài kia nghe được.



Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời này, mắt Hướng Quý Phi liền sáng, nàng ấy xuất thân từ gia đình bình dân, tuy rằng mấy ngày nay ở bên người luôn có ma ma chỉ điểm, nhưng thân phận của nàng ấy quá mức thấp kém, hơn nữa lại danh không chính ngôn không thuận, bị rất nhiều người coi khinh. Những nô tỳ này luôn làm việc dựa vào sắc mặt chủ tử, tất nhiên làm việc cũng không để bụng, chỉ nghĩ cách lừa gạt Hướng Quý Phi để nhân cơ hội kiếm được một ít tiền tài.



Mấy người bên ngoài vội quỳ trên mặt đất, “Là bọn nô tỳ sơ sót, bọn nô tỳ liền đi lấy danh sách!”



Đợi người đi xa, Hướng Quý Phi vẻ mặt cảm kích, nói lời cảm tạ, “Mấy ngày nay ta sắp bị những việc này ép đến chết, thế mà mọi người còn hâm mộ ta. Vương phi đã nói ra được nội tâm của ta, những việc này ta thật sự quản không nổi, thực sự có loại cảm giác lửa đốt đến bỏng cả người.”



Minh Ca nói, “Ta cũng hiểu, nhưng sự vụ ở hoàng cung rốt cuộc cũng bất đồng so với Vương phủ, khắp nơi đều loanh quanh lòng vòng, phức tạp muốn chết. Những người này, mỗi người đều là lão hồ ly, không bằng nương nương cầu bệ hạ ban cho người một tâm phúc đắc lực, dù sao nơi này cũng là hoàng cung của bệ hạ, trong tay hắn nhất định sẽ có người!”



“Bệ hạ… nhỡ đâu đến lúc đó bệ hạ lại thất vọng về ta thì làm sao bây giờ!” Hướng Quý Phi cắn môi, vẻ mặt khó xử, nàng ấy còn muốn dựa vào lần này để khiến cho bệ hạ xem trọng nàng ấy mà liếc mắt một cái. Nàng ấy cũng không có dã tâm, nàng ấy chỉ muốn trước khi bệ hạ lập hậu, có thể tự gieo một cái vị trí ở trong đáy lòng bệ hạ,.



“Bệ hạ cùng người đã ở bên nhau nhiều năm, người là người như nào, sẽ không có ai rõ ràng hơn so với bệ hạ, có lẽ hiện tại hắn đang chờ người đi tìm hắn để xin giúp đỡ đấy!”



Một câu này, liền giống như có một tia sấm sét bổ vào đầu Hướng Quý Phi, một nữ tử xuất thân từ gia đình bình dân, nàng ấy có thể ở bên người Viên Đồng nhiều năm, cũng được Viên Đồng nâng lên thành Quý Phi, đến bây giờ không có ánh mắt nào dám xem thường nàng ấy. Lời này của Minh Ca đã khiến cho Hướng Quý Phi bừng tỉnh, sắc mặt Hướng Quý Phi nháy mắt trắng bệch. Bầu trời sẽ không tự nhiên rơi xuống bánh có nhân, bệ hạ cho nàng ấy đại ân sủng như thế, cũng không phải là muốn khảo nghiệm năng lực. Có lẽ, kỳ thật thứ hắn chân chính muốn khảo nghiệm chính là lòng trung thành của nàng ấy, xem thử nàng ấy có bị quyền lợi làm mờ mắt hay không. Nàng ấy quá ngốc, đã quên mất chính mình có mấy cân mấy lượng, cũng xem nhẹ ý đồ chân chính mà bệ hạ.



“Đa tạ Vương phi đã nhắc nhở!” Hướng Quý Phi nghĩ đến điều này, làm sao còn có thể ngồi được nữa. Nàng ấy đứng dậy, hơi hơi gật đầu với Minh Ca, “Công việc trong cung bề bộn, ta liền không quấy rầy Vương phi nữa. Nếu Vương phi ở nơi này gặp phải chuyện gì thì cứ nói, ta nhất định sẽ giúp đỡ bằng mọi cách.”



“Vậy thì đa tạ Quý Phi nương nương. Nếu như có chuyện gì, đến lúc đó chúng ta còn cần phải dựa vào nương nương!” Minh Ca bán cái nhân tình này, nhưng cũng không phải là vì những lời này của Hướng Quý Phi. Dù sao thời gian nàng ở trong cung vẫn còn dài.



Hết chương 75.

02/10/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện