Editor: Trầm Âm
“Nơi này sau khi ma oán chi khí biến mất, dù hắn không muốn đi ra cũng phải đi ra ngoài.” Có nghe hay không, cũng đều là kết quả giống nhau, cho nên Tô Uyên mới có thể tự tin như vậy.
Chủ yếu chính là, lâu như vậy rồi mà còn không cảm ứng được hơi thở của Hiên Viên Mặc, xem ra Hiên Viên Mặc thực sự thức tỉnh. Có thể nhanh như vậy thức tỉnh, khẳng định là có người nào đó trợ giúp Hiên Viên Mặc. Những lời này của hắn nói cho Hiên Viên Mặc đang trong thời kỳ mới nở, còn không bằng là nói cho người nọ nghe.
Hắn biết Từ Thanh Thanh thiên chân đơn thuần, loại chuyện loanh quanh lòng vòng trong này, hắn cũng không muốn Từ Thanh Thanh biết.
“A Uyên, người thật là lợi hại.” Từ Thanh Thanh vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn nam nhân của chính mình, tán thưởng tự đáy lòng.
Tô Uyên mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Ta cũng cảm thấy phương diện kia của chính mình rất lợi hại.”
“Đúng là một đôi gian phu dâm phụ không biết liêm sỉ!” Nhóc con Hiên Viên Mặc chống nạnh dựng mi hừ lạnh.
Minh Ca cảm giác vui mừng sâu sắc, xem ra Hiên Viên Mặc này còn có điểm điểm mấu chốt.
“Ta tuyệt đối sẽ không yếu như hắn!” Hiên Viên Mặc lớn tiếng tuyên bố.
“Ha!” Minh Ca khinh bỉ, “Ngươi là đang hâm mộ ghen tị thì có!”
Nghe tiểu gia hỏa này dùng thanh âm này nói ra những câu trẻ con không nên nói, Minh Ca thật sự phi thường muốn dùng một cái tát nghiền chết hắn.
Mắt liếc liếc về phía tiểu JJ còn chưa phát triển của hắn, Minh Ca cười nhạo, “Ngươi xác định?”
Biểu tình khinh bỉ trào phúng vô cùng nhuần nhuyễn.
Hiên Viên Mặc giận, há mồm liền cắn lỗ tai Minh Ca. Kỳ thật hắn vốn dĩ muốn học người nọ thổi khí nóng vào tai Minh Ca. Chỉ là, lòng có dư mà lực không đủ.
Minh Ca duỗi một cái, liền đem nhóc con Hiên Viên Mặc chộp vào vào trong lòng bàn tay, nàng nghiêm túc dò hỏi, “Hắn nói những lời đó, ngươi có ý kiến gì không?”
“Hắn nói không đúng!” Hiên Viên Mặc ôm lấy ngón trỏ của Minh Ca chơi đùa, thường thường còn dùng hàm răng cọ cọ sau đó trộm quan sát phản ứng của Minh Ca, đại khái là muốn cắn một ngụm, nhưng trước sau không dám hạ miệng.
“Ngươi có thể tự do đi ra ngoài?” Tim Minh Ca lập tức thả lỏng, bất quá vẫn như cũ không xác định hỏi, “Ngươi cảm thấy, ngươi hiện tại có thể đánh thắng được hắn sao?”
“Ý của ta là, hắn cảm thấy phương diện kia của hắn rất lợi hại là nói không đúng, bổn Yêu vương so với hắn lợi hại nhiều.”
Cũng không có nói về việc có đánh thắng được hay không. Minh Ca lập tức liền lĩnh ngộ, hiện giờ Hiên Viên Mặc toàn dựa vào ma oán chi khí trên Ma Đầu Sơn che chở, nếu là chính diện cùng Tô Uyên đánh nhau, tuyệt đối không có nửa phần thắng.
Trách không được Tô Uyên dám nói ẩu nói tả như vậy.
Tô Uyên am hiểu trận pháp, nếu hắn đã nói như vậy, bốn phía Ma Đầu Sơn hiện giờ khẳng định nơi nào cũng đều là trận pháp.
Minh Ca nhất thời phát sầu, vô tri vô giác nhăn mày lại. Hiên Viên Mặc đang ôm ngón tay Minh Ca nghiêng nghiêng đầu, chớp hai mắt nhìn bộ dáng ưu tư sầu lo của Minh Ca.
“Chờ ta đem ma oán chi khí hút xong, hẳn là có thể cùng hắn đánh một trận!” Tiểu gia hỏa khó có lúc ngượng ngùng mặt đỏ, bất quá màu da này của hắn cũng không thể phân rõ được mặt hắn có đỏ hay không.
“Hắn khẳng định sẽ không thủ luôn tại chỗ này, sợ là hắn đã bày ra trận pháp xung quanh đây, hai ta đối với trận pháp cũng đều không hiểu……” Minh Ca càng thêm sầu lo.
“Bổn Yêu vương là thần thú thượng cổ, loại tiểu trận pháp như thế này sao có thể làm khó được bổn Yêu vương!”
Tiểu gia hỏa này lại bắt đầu khoe khoang.
“Ngươi thật sự hiểu?” Bởi vì tin tức này, Minh Ca xem nhẹ sự bữa bãi của Hiên Viên Mặc.
“Đợi huyết mạch của ta thức tỉnh, ký ức khôi phục sau……”
Kia là đến ngày tháng năm nào a.
Ngôi sao hy vọng trong mắt của Minh Ca nháy mắt tiêu tan thành ảo ảnh.
“Ngươi cũng chưa khôi phục được ký ức, như thế nào còn biết chính mình là thần thú. Nói không chừng ngươi căn bản không phải là thần thú gì, chỉ là một con gà sinh ra từ trứng!”
Một câu này của Minh Ca nháy mắt liền thọc trúng tổ ong vò vẽ, ngón trỏ của nàng liền bị nhóc con Hiên Viên Mặc một ngụm cắn xuống, hàm răng giống như mấy hạt gạo cắm vào thịt của Minh Ca. Minh Ca đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, nước mắt đều chảy ra.
Máu của Minh Ca lạnh lạnh, thoải mái thanh tân. Ngay từ đầu Hiên Viên Mặc dính Minh Ca chính là vì thích hương vị trên người nàng. Hiện giờ phát hiện ra máu của Minh Ca có thể so với mỹ vị, hắn lập tức hút vào một bụng đầy máu.
Minh Ca đau đớn hừ một tiếng, lôi lý trí của hắn trở lại. Hắn nghiêng đầu, miệng vẫn như cũ cắn ngón tay Minh Ca, đôi mắt lại ngốc manh, lộc cộc nhìn Minh Ca, vẻ mặt vô tội cùng hồn nhiên.
Nhìn biểu tình hai mắt ngập nước này, Minh Ca cảm thấy vô cùng quen thuộc. Nàng lại ngó mắt sang hai người đang tú ân ái bên kia, Minh Ca bỗng nhiên phát hiện, biểu tình này của Hiên Viên Mặc giống hệt biểu tình của Từ Thanh Thanh thời điểm nhìn về phía Tô Uyên!!
Gia hỏa này nếu là ở hiện đại, tuyệt đối là một ảnh đế a.
Tô Uyên cùng Từ Thanh Thanh lại bồi hồi mấy ngày rồi mới rời đi. Minh Ca cùng Hiên Viên Mặc lúc này đây đều bắt đầu đả thông kinh mạch để tu luyện, đại khái là bị lời nói kia của Tô Uyên ảnh hưởng, hai người đối với tương lai đều cảm giác có nguy cơ.
Như vậy cũng không biết trải qua bao nhiêu ngày đêm, Minh Ca vì một trận ồn ào náo động mà trợn mắt. Thế nhưng thấy được trời xanh mây trắng đã lâu rồi không xuất hiện.
Thật là có một loại cảm giác giống như đã trải qua mấy đời.
“Ma Đầu Sơn hiện thế, mọi người mau chú ý, Ma Đầu Sơn hiện thế, chính là thời điểm đại yêu ma Hiên Viên Mặc xuất thế……”
Minh Ca còn chưa kịp hít luồng không khí mới mẻ, đã bị thanh âm này hấp dẫn đi. Nàng híp mắt, nhìn về phía địa phương phát ra thanh âm, sau đó liền nhìn đến chính mình đang đứng ở vị trí trung tâm, mà bốn phía rậm rạp tất cả đều là người!
Đại bộ phận đều có thực lực không quá mạnh, chỉ có mười mấy hơi thở làm Minh Ca cảm thấy run sợ, nàng liếc mắt một cái quét tới, thế nhưng lại không thấy được Tô Uyên.
Bất quá, nàng giống như nhìn thấy được đại sư huynh Minh Kiếm của nguyên chủ cùng Từ Thanh Thanh đứng chung một chỗ.
Nghĩ đến cuối cùng, nguyên chủ chính là bị tên đại sư huynh này tra tấn đến chết, ánh mắt của Minh Ca liền dừng ở trên người hắn.
Tên đại sư huynh Minh Kiếm kia đang duỗi tay, vén sợi tóc đang rơi ở một bên mắt Từ Thanh Thanh lên, khiến cho nàng ta quay đầu ngượng ngùng cười nhạt, “Cảm ơn đại sư huynh!”
Đối diện vơi lúm đồng tiền như hoa, chân tay Minh Kiếm liền luống cuống, chỉ có thể mỉm cười.
……
Thân thể bởi vì tu tiên nên đôi mắt không chỉ nhìn được xa, mà còn nhìn thấy thực rõ ràng, đem hành động của hai người kia thu vào trong tầm mắt. Minh Ca cảm thấy chính mình giống như đã biết được một sự tình khó lường.
“Ách, thế này là như thế nào, ách……”
Giọng nói của đám người xung quanh lại bắt đầu vang lên từng tiếng.
Minh Ca thu hồi tầm mắt, liền nhìn đến người đang đĩnh đạc nằm trên mặt đất, bụng tròn trịa, đang ngủ no giấc Hiên Viên Mặc.
Lúc này Hiên Viên Mặc so với tiểu hài tử mười mấy tuổi không sai biệt lắm, làn da cũng không còn đen như mực, nhưng cũng không phải là màu da của người bình thường. Làn da hiện tại của hắn là màu xám, Minh Ca thấy hắn tựa hồ cũng còn không ở trạng thái nhắm hai mắt, phát hiện ra con ngươi của hắn cũng là màu xám.
“Là người nào quấy rầy bổn Yêu vương ngủ, không muốn sống nữa sao?” Sau khi ngủ no một giấc, Hiên Viên Mặc nhếch mắt lên, chân bắt chéo, duỗi tay xoa xoa cái bụng.
Hắn như cũ vẫn không mặc quần áo, tiểu JJ xấu xí kia thành công khiến Minh Ca đau mắt hột!
Hết chương 42.
1
0/09/2020