Editor: Trầm Âm



Đèn flash của các phong viên so với đèn xe còn muốn chói mắt hơn. Đám người xung quanh vô cùng ồn ào, môi đóng mở dường như đang nói, thế nhưng An Lãng lại không nghe rõ bất kỳ thứ gì. Hắn ngồi dưới đất ôm thân thể của Minh Ca, nhìn máu từ người cô chảy ra ào ạt như dòng suối, dần dần ở trên mặt đất nở rộ ra như một đóa yêu hoa đỏ rực.



“Xe cứu thương tới, mau đem cô ấy đặt lên cáng!” Tạ Ngọc tiến lên kéo hắn, “Nhanh lên, nếu cứ để như vậy, cô ấy sẽ chết.”



Chết?



Trên thực tế, thời điểm An Lãng đem Minh Ca ôm vào trong ngực, hắn đã cảm giác được ở cổ tay cùng với ngực của cô, đều không còn mạch đập nhảy lên nữa!



Nhưng lời này của Tạ Ngọc đã cho hắn hy vọng. Hắn đứng dậy, lập tức phối hợp với nhân viên y tế đem cô nhẹ nhàng đặt lên cáng, cùng nhân viên y tế ngồi trên xe cứu thương.



Tạ Ngọc không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh hắn, bất quá hắn cũng không có so đo. Ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm người đầy máu ở trên cáng.



“Người bị thương đã không còn sinh mệnh!” Sau khi nhóm bác sĩ cấp cứu, người ở trên cáng vẫn như cũ không có nửa điểm phản ứng, bọn họ lại một lần nữa đo lường xác nhận, vô cùng tiếc nuối tuyên bố tin tức này.



“Sao có thể?” Người đầu tiên hô lên chính là Tạ Ngọc, “Sao có thể? Còn chưa tới bệnh viện, các người như thế nào lại có thể kết luận như vậy được? Các người quá không có trách nhiệm.” Nhân viên y tế trên xe cứu thương không có quá nhiều sự chuyên nghiệp, sao lại có thể qua loa thông báo sống chết như vậy. Tạ Ngọc thực sự phẫn nộ, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực như là có một đống lửa, đốt ngũ tạng lục phủ của hắn đều thành tro tàn. Hắn chưa bao giờ cảm thấy, sinh mệnh lại có thể yếu ớt như vậy. Một khắc trước cô vẫn còn rất tốt, lúm đồng tiền như hoa, thế nhưng hắn chỉ xoay người một cái, cả người cô đều là máu, thậm chí còn nhìn không ra tướng mạo sẵn có.



Y tá ở một bên không ngừng giúp Minh Ca cầm máu, lau toàn bộ thân thể của cô. Chỉ là máu giống như muốn chảy ra hết khỏi người cô, không hề ngừng chảy dù chỉ một khắc. Người y tá này là một fans Minh Ca, thời điểm mỗi khi cúi đầu, y tá đều lơ đãng dùng cánh tay lau nước mắt trên mặt. Cô ấy cách màn hình nhìn Minh Ca đi từng bước một để trưởng thành, nhìn cô đem nhân vật Trịnh Vanh diễn nhập tâm đến tận xương, khiến cho sau này, mỗi khi cô ấy nhìn thấy Minh Ca diễn nhân vật khác, đều làm người đau lòng, làm người thương tiếc rồi nháy mắt nhân vật nghiêm nghị Trịnh Vanh liền xuất hiện ở trong đầu, y tá từng ảo tưởng một ngày nào đó có thể nhìn thấy Minh Ca, có thể cầm poster Trịnh Vanh mà cô ấy cất giữ đưa cho Minh Ca ký tên. Đương nhiên tâm nguyện lớn nhất của cô ấy chính là muốn hỏi Minh Ca một chút: Vì sao Minh Ca lại có thể đem Trịnh Vanh diễn tốt như vậy……



Chính là cô ấy cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên cùng thần tượng của chính mình tiếp xúc, lại là ở thời khắc sinh tử.



Đối mặt với sự quở trách chất vấn của Tạ Ngọc, nhóm bác sĩ đều bảo trì trầm mặc.



Người đã chết rồi, cho dù là nhân viên không chuyên nghiệp cũng có thể nhìn ra.



“A Lãng, mọi người xử lý tốt hậu sự của Minh Ca mới là mấu chốt, mẹ biết con thích cô ấy, kỳ thật mẹ cũng thực sự thưởng thức cô ấy. Hiện giờ xảy ra việc này, người càng thương tâm hơn chính là cha mẹ của Minh Ca. A Lãng, con có  muốn mẹ an bài người chăm sóc cho cha mẹ Minh Ca hay không!”



Minh Ca đi, người vui mừng nhất hẳn là mẹ của An Lãng. Bất quá bà ta là người biết co dãn, bà ta sẽ không cùng một người chết so đo, đem hộp quà tặng đóng gói tinh mỹ đưa cho An Lãng, bà ta lại ôn nhu nói, “Đây là người đại diện của Minh Ca nhờ mẹ giao cho con, cô ấy đại khái cũng quá thương tâm, cũng không muốn tiến vào. Haizz, quà tặng này Minh Ca còn chưa kịp tặng cho con.”



Thấy An Lãng không nhận, bà ta tùy tay đem quà tặng ném lên trên bàn, lại bởi vì ném không tốt, hộp quà rơi xuống ở trên mặt đất, không có dải lụa cố định lại, nắp hộp liền bị mở ra, đồ vật cũng lập tức bị rớt ra ngoài.



Vốn định kêu người hầu đi nhặt, mẹ của An Lãng đảo mắt qua thấy trên mặt đất có đồ vật tương đối quen mắt, dừng một chút, dùng khăn tay đem đồ vật cùng tấm card nhặt lên.



Chỉ là khi nhìn đến dòng chữ trên tấm card, cùng với đồ vật có hai vạch hồng rõ rệt, trước mắt bà ta là một trận choáng váng.



“Ta, cháu trai của ta……”



An gia chín đời độc đinh, mà tuổi thọ của nam nhân An gia cũng không cao. Tới đời An Lãng, hắn chậm chạp không kết hôn, một người phụ nữ đều không chạm vào, mẹ của An Lãng siêu cấp sầu. Bà ta cảm thấy dù chỉ là một con heo cái, chỉ cần con trai nhà mình nguyện ý chạm vào, bà ta liền sẽ đem con heo cái đó cung phụng lên tận trời. Đây cũng là lý do vì sao bà ta không thích Minh Ca, cũng không ngăn cản An Lãng đi tìm cô. Dù sao chỉ cần không cưới người phụ nữ kia vào nhà, An mẫu mừng rỡ cho phép An Lãng khắp nơi rải giống. Chỉ là bà ta không nghĩ tới An Lãng cùng người phụ nữ kia lăn giường, vẫn là Minh Ca yêu cầu dùng biện pháp an toàn, làm cho bà ta vô cùng giận dữ, càng thêm không thích Minh Ca.



Chỉ là không nghĩ tới, Minh Ca sẽ có thai, bà ta tất nhiên sẽ không lo lắng con trai nhà mình sẽ bị đội nón xanh. An gia bọn họ là nhà nào, chỉ cần Minh Ca lộ một chút manh mối hai chân dẫm hai chiếc thuyền, bà ta liền sẽ không cho phép người phụ nữ này đến gần An Lãng dù chỉ một bước. Nhất cử nhất động của Minh Ca, cơ hồ đều ở trong khống chế của bà ta, cho nên nhìn đến thứ này, bà ta không có chút nghi ngờ thật giả.



Vì xác nhận, An mẫu một lần nữa bảo bác sĩ kiểm tra thi thể. Báo cáo kết luận có ngay trong ngày, Minh Ca thật sự là mang thai, tiểu sinh mệnh hai tháng còn chưa có thành hình, có bác sĩ nhỏ giọng nói thầm: "Trách không được tay của người bị thương che ở bụng, dù bẻ lại như thế nào cũng đều không được, nguyên lai là tình thương của mẹ không cho phép."



An Lãng vẫn luôn ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, lời nói của nhóm bác sĩ cùng mẹ hắn đều rơi vào lỗ tai, chỉ là hắn lại cảm thấy chính mình dường như cái gì cũng không có nghe thấy được. Trước mắt mơ màng, dường như thấy được được hình ảnh lần đầu tiên gặp cô.



Cô mang giày cao gót đặc biệt cao, không thể cân bằng được thân mình, rõ ràng đáy mắt hoảng loạn bất lực, thế nhưng quanh thân lại tản ra phong độ ung dung ưu nhã.



Khi đó hắn thật sự muốn nhìn một chút, người phụ nữ tham hư vinh, tùy hứng trong miệng em gái rốt cuộc là cái dạng gì. Vì muốn em gái tươi cười xán lạn, hắn không ngại dùng thủ đoạn đem loại phụ nữ này hủy diệt.



Cùng cô ở bên nhau lâu như vậy, từng màn ở trước mắt hiện ra giống như cưỡi ngựa xem đèn, có chút hình ảnh đã không còn nhìn thấy rõ, đặc biệt là gương mặt của cô, thời điểm cười duyên quá ít, cuối cùng dừng lại chính là hình ảnh cô quật cường lạnh nhạt, môi cô khẽ nhúc nhích, dường như còn có thể nghe được giọng nói của cô: An Lãng, anh là tên hỗn đản!



An Lãng, anh là tên hỗn đản!



Hai tay hắn ôm lấy đầu, liền phát cuồng!



An Hữu Lam gây ra họa lớn, hiện giờ bên ngoài ồn ào huyên náo truyền ra việc anh em An gia loạn luân. Cô ta không chỉ có huỷ hoại thanh danh của An Lãng, lại còn gián tiếp hại chết An gia đại tôn tử, không cần An Lãng ra tay, An mẫu đã đem cô ta đuổi ra khỏi An gia.



Lúc trước dung túng cô ta, bất quá là cảm thấy cô ta có thể mang đến cho An gia niềm vui, có thể làm tốt một cái hạt dẻ cười. Thời điểm không có liên lụy đến lợi ích, An mẫu nguyện ý đem hạt dẻ cười sủng ở lòng bàn tay. Nhưng hôm nay cô ta lại không có một chút tự mình hiểu lấy, không chỉ có vọng tưởng câu dẫn con trai chính mình, còn làm hại đại tôn tử còn chưa thành hình, An mẫu thực sự muốn đem An Hữu Lam đi chôn sống.



Hết chương 31.

07/09/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện