Nhược Vũ đi vào bên trong trầm mặc nhìn Lâm Mạc Khanh bị trói trên ghế, không khí trong nhà kho đột nhiên giảm mạnh tỏa uy áp khiến người ta phải nổi gai óc.

Hà Kiều Kiều nhìn vẻ mặt Nhược Vũ có chút sợ sệt nhưng cô ta cố trấn an bản thân, một người có gì đáng sợ chứ? Cô còn có cả đám người phía sau.

" Lâm Nhược Vũ cô làm cái mặt đó dọa ai? Ngoan ngoãn biến khỏi giới giải trí đi "!

Nhược Vũ đi đến cái thùng phuy bên cạnh ngồi xuống nâng mặt khiêu khích Hà Kiều Kiều.

" Cô suy nghĩ kĩ việc bản thân cô đang làm chưa?"

" Phi, đừng giả vờ diễn hù dọa tao"

Nhược Vũ nâng tay, Hà Kiều Kiều không thấy gì bất thường tức giận hét:

" Bắt lấy cô ta, ai bắt được người tiền thưởng cao "

5 phút, 10 phút trôi qua Hà Kiều Kiều thấy không động tĩnh gì liền xoay người định mắng nhưng cảnh tượng phía sau cô ta quỷ dị lạ thường.

Đám người bị vật gì đó quấn lấy bọn họ đang cố gắng thoát ra, Hà Kiều Kiều run sợ lùi lại.

" Mày là thứ gì? Mày đã làm trò gì khiến bọn nó như thế? Nhược Vũ ngước mặt,mở đôi mắt màu đỏ sẫm cong môi cười

" Tôi từng nói ngươi nên tránh xa khỏi tôi, cô cứ như vậy vẫn tiếp tục tiến lại gần. Azzz nên xử lí sao nhỉ? "

Hà Kiều Kiều hoảng loạn gào " Tao có anh Trình Mặc, nhất định anh ấy sẽ phong sát mày"

" Ồ, vậy xem anh ta có năng lực chóng lại Lâm thị không đã "

Nhược Vũ nheo mắt lại điều khiển Hà Kiều Kiều đến gần, cô ta bây giờ biết sợ cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi đạo lực vô hình.

Từng bước,từng bước chậm rãi lại gần Hà Kiều Kiều, Nhược Vũ đưa tay nắm tóc cô ta đưa mặt lại gần thì thầm:

" Cô biết không, Lâm thị là của tôi, nhị tiểu thư Lâm thị thanh danh đỉnh đỉnh cũng là tôi, ảnh hậu trong giới giải trí cũng là tôi. Vậy cô là cái gì đòi so với tôi? "

Nhược Vũ trầm mặc một lúc lại nói:

" Hà Kiều Kiều cô biết không, cô hại tôi tất cả tôi đều biết và không tính toán. Nhưng lần này cô lại đụng vào người của tôi a~ Nhìn kĩ sự ngu ngốc của cô "

" Không, mày nói dối " Hà Kiều Kiều không tin được vào những gì đã nghe điên cuồng lắc đầu.

Tại sao trên đời này lại có một người hoàn mĩ đến thế?

Không! Chắc chắn cô ta đang nói dối... Rõ ràng đã điều tra kĩ cô ta chỉ là ảnh hậu....

Nhược Vũ nâng gương mặt Hà Kiều Kiều xoay lại, cô nâng tay đám cát từ trong không khí ngưng tụ nghiền nát đám người trước mắt cô ta.

Hà Kiều Kiều thành công bị dọa sợ ngã xuống đất trên mặt lưu lại chút máu,cô ta run rẩy đôi mắt mở to lắp bắp:

" Giết người... Giết người.... Cứu... "

Nhược Vũ mặc kệ Hà Kiều Kiều đang điên loạn, cô đi đến mở trói giúp Lâm Mạc Khanh. Vị trí bên trái đột nhiên nhói khóe môi có máu chảy xuống, Nhược Vũ cố gắng cắn răng nhịn đau đỡ hắn đi lướt qua cô ta.

Cơ thể Lâm Nhược Vũ sắp không chịu nổi uy áp!

______________

Bệnh viện

Nhược Vũ đưa Lâm Mạc Khanh đến bệnh viện. Trong phòng bệnh, hắn cuối cùng cũng đã tỉnh lại, cô lo lắng nhìn hắn.

" Mạc Khanh, sao anh lại bị Hà Kiều Kiều bắt? Anh cảm thấy sao rồi?"

Lâm Mạc Khanh xoa tóc Nhược Vũ cười nhẹ, trên mặt còn dấu vết bầm tím.

" Anh không sao, nhưng tại sao bảo bối lại đến nhà kho đó? Bảo bối em có bị thương không? "

Nhược Vũ lắc đầu " Em không sao, cô ta gửi tin nhắn đến cho em. Em trở về nhà nấu cho anh chút cháo nóng "

Nhược Vũ cười đứng lên bước ra ngoài, cô kéo cửa lại cảm nhận rõ rệt cơn đau từ sâu trong cơ thể.Không thể kiềm chế, Nhược Vũ phun ra ngụm máu ngã xuống sàn ngất đi.

Cùng lúc y tá đi đến thấy cảnh trước mắt hoảng sợ hét lên, Lâm Mạc Khanh trong phòng bị tiếng động lớn cũng bước ra.

Thân ảnh Nhược Vũ ngã trên mặt đất khóe miệng còn chảy ra máu, hắn vội vã đi đến nâng cô chạy đến phòng cấp cứu trong miệng không ngừng gọi tên.

" Nhược Vũ tỉnh lại! Bảo bối tỉnh lại "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện