Thiếu niên bề ngoài trông như bình sứ dễ vỡ, nhưng động tác đánh nhau lại vô cùng thông thạo.
Thậm chí rất có vài phần hương vị lưu loát như trong tranh.
Từng bước một, thần cản giết thần, Phật ngăn diệt Phật, tựa như một kỵ sĩ anh dũng giơ kiếm lên chiến đấu với quân địch, giải cứu công chúa..
Phong Hoa chỉ có dáng vẻ sống chết mặc bay.
Nếu như cô không biết trận bắt cóc này là do Hứa Khả tính toán, thậm chí có thể nói là do hắn một tay thúc đẩy, chắc hẳn khi nhìn một màn này, trái tim vốn như sắt đá của cô sẽ thoáng rung động một cái.
Đáng tiếc.
Lông mi đen dài của cô gái thoáng rủ xuống, đôi môi khẽ giương lên tạo thành một đường cong giễu cợt.
Không biết đây trào phúng, không biết là đang cười nhạo toàn chính mình hay là cười nhạo ai...
Giờ này khắc này, Hứa Khả như một Hắc Long kỵ sĩ đang vượt qua mọi chông gai chỉ để giải cứu công chúa ra.
Cần gì chứ.
Vẽ vời cho thêm chuyện ra.
Hiện tại có lẽ chuyện này sau này sẽ tạo thành một vết thương khiến cô hẳn là không thể quên được.
Tuy rằng......
Cô không hề nhận định người này sẽ có thể làm tổn thương khôi giáp trùng điệp được bao bọc bên trong trái tim cô.
...
Lão đại giữ nguyên tư thế cầm dao kề cổ Phong Hoa, nhưng giờ khắc này bàn tay không khỏi run nhè nhẹ --
Một là tay nâng lâu rồi nên hắn cảm thấy mỏi.
Hai là...
Cách đó không xa, thiếu niên lấy một chọn bốn, khí thế kinh người.
Hắn cảm giác mình khả năng không có hoàn thành mệnh lệnh của đóa hoa ăn thịt người mà hắn đang giữ trong tay này.
Phức tạp, mâu thuẫn, do dự... Trong đáy mắt hắn chìm nổi cuồn cuộn đan xen.
Lúc này --
"Bành!"
Đại hán áo đen cuối cùng bị quật ngã, nặng nề nằm trên đất.
Trên mặt cùng trên người thiếu niên cũng có không ít máu.
Một vài sợi tóc bị dính trên trán do mồ hôi, trên gương mặt tinh xảo có dấu vết bị thương, máu tươi ở khóe môi tràn ra tạo thành cảm giác ma mị.
Lại tăng thêm một phần vẻ đẹp chán chường mệt mỏi.
Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khóe môi.
So với bốn đại hán áo đen đang kêu rên đầy đất, dáng người thiếu niên có thể coi là hết sức nhỏ thẳng tắp, thon dài như cây trúc.
Ngoại trừ lúc ban đầu khi dừng đánh nhau thì thân hình hơi chao đảo một cái, nhưng lúc đi tới chỗ của Phong Hoa thì hắn lại từng bước kiên định.
Đi đến chỗ cô gái chỉ cách một bước ngắn thì dừng lại.
Hứa Khả có chút nheo đôi mắt lại, tiêu cự dừng trên vết rạch đỏ tươi trên cổ cô.
Lại ngước mắt, nhìn vào tên lão đại.
Kéo khóe môi ra, vẽ lên một độ cong yêu mị kèm theo chút nguy hiểm.
"Tôi đã tới."
"Dựa theo lời ông đã nói, thả cô ấy ra."
Rõ ràng chẳng qua chỉ là một mỹ thiếu niên trắng nõn, thoạt nhìn tinh xảo dễ vỡ như thủy tinh, nhưng nếu người khác mà thấy qua hắn lấy một chọn bốn đại hán một cách nhẹ nhàng như vậy, thì tuyệt đối sẽ không dám coi hắn là thỏ trắng dù bề ngoài của hắn có vô tội cỡ nào.
Ít nhất tại thời điểm nhìn thiếu niên đứng đằng trước, đáy lòng lão đại sinh ra ý lạnh âm u, trên mặt hắn dĩ nhiên lộ ra vài phần khiếp ý.
Nếu như không phải cô gái này buông lời cưỡng ép hắn phải làm theo thì nhất định hắn sẽ quay người bỏ chạy.
Mà cô gái này --
Cũng không phải là hắn có can đảm trực diện khiêu chiến thiếu niên kia.
Thật sự là... Nữ hoàng bệ hạ lạm dụng uy quyền, hắn không thể không chấp nhận.
Chỉ có thể lấy hết dũng khí của hắn mà làm.
" Khuê lão đại tôi cũng không phải người thất hứa, cậu đã đánh thắng đám anh em của tôi, vậy thì cô gái liền trả lại cho cậu".
"Bất quá, nếu lần sau lại rơi vào trên tay của tôi, muốn thoát thân cũng sẽ không thể dễ dàng như thế nữa đâu-- "
Khuê lão đại vốn chỉ đọc lời thoại, tiếp theo đem lưỡi đao ở cổ cô dời đi, đẩy Phong Hoa ra.
Hứa Khả đi lên đón cô " Chị..."
Lời nói vừa mới phát ra.....
Có một đạo ánh sáng lạnh tanh hiện lên.
Giống như lưỡi đao sắc bén, hàn quang chói mắt.
Thậm chí rất có vài phần hương vị lưu loát như trong tranh.
Từng bước một, thần cản giết thần, Phật ngăn diệt Phật, tựa như một kỵ sĩ anh dũng giơ kiếm lên chiến đấu với quân địch, giải cứu công chúa..
Phong Hoa chỉ có dáng vẻ sống chết mặc bay.
Nếu như cô không biết trận bắt cóc này là do Hứa Khả tính toán, thậm chí có thể nói là do hắn một tay thúc đẩy, chắc hẳn khi nhìn một màn này, trái tim vốn như sắt đá của cô sẽ thoáng rung động một cái.
Đáng tiếc.
Lông mi đen dài của cô gái thoáng rủ xuống, đôi môi khẽ giương lên tạo thành một đường cong giễu cợt.
Không biết đây trào phúng, không biết là đang cười nhạo toàn chính mình hay là cười nhạo ai...
Giờ này khắc này, Hứa Khả như một Hắc Long kỵ sĩ đang vượt qua mọi chông gai chỉ để giải cứu công chúa ra.
Cần gì chứ.
Vẽ vời cho thêm chuyện ra.
Hiện tại có lẽ chuyện này sau này sẽ tạo thành một vết thương khiến cô hẳn là không thể quên được.
Tuy rằng......
Cô không hề nhận định người này sẽ có thể làm tổn thương khôi giáp trùng điệp được bao bọc bên trong trái tim cô.
...
Lão đại giữ nguyên tư thế cầm dao kề cổ Phong Hoa, nhưng giờ khắc này bàn tay không khỏi run nhè nhẹ --
Một là tay nâng lâu rồi nên hắn cảm thấy mỏi.
Hai là...
Cách đó không xa, thiếu niên lấy một chọn bốn, khí thế kinh người.
Hắn cảm giác mình khả năng không có hoàn thành mệnh lệnh của đóa hoa ăn thịt người mà hắn đang giữ trong tay này.
Phức tạp, mâu thuẫn, do dự... Trong đáy mắt hắn chìm nổi cuồn cuộn đan xen.
Lúc này --
"Bành!"
Đại hán áo đen cuối cùng bị quật ngã, nặng nề nằm trên đất.
Trên mặt cùng trên người thiếu niên cũng có không ít máu.
Một vài sợi tóc bị dính trên trán do mồ hôi, trên gương mặt tinh xảo có dấu vết bị thương, máu tươi ở khóe môi tràn ra tạo thành cảm giác ma mị.
Lại tăng thêm một phần vẻ đẹp chán chường mệt mỏi.
Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khóe môi.
So với bốn đại hán áo đen đang kêu rên đầy đất, dáng người thiếu niên có thể coi là hết sức nhỏ thẳng tắp, thon dài như cây trúc.
Ngoại trừ lúc ban đầu khi dừng đánh nhau thì thân hình hơi chao đảo một cái, nhưng lúc đi tới chỗ của Phong Hoa thì hắn lại từng bước kiên định.
Đi đến chỗ cô gái chỉ cách một bước ngắn thì dừng lại.
Hứa Khả có chút nheo đôi mắt lại, tiêu cự dừng trên vết rạch đỏ tươi trên cổ cô.
Lại ngước mắt, nhìn vào tên lão đại.
Kéo khóe môi ra, vẽ lên một độ cong yêu mị kèm theo chút nguy hiểm.
"Tôi đã tới."
"Dựa theo lời ông đã nói, thả cô ấy ra."
Rõ ràng chẳng qua chỉ là một mỹ thiếu niên trắng nõn, thoạt nhìn tinh xảo dễ vỡ như thủy tinh, nhưng nếu người khác mà thấy qua hắn lấy một chọn bốn đại hán một cách nhẹ nhàng như vậy, thì tuyệt đối sẽ không dám coi hắn là thỏ trắng dù bề ngoài của hắn có vô tội cỡ nào.
Ít nhất tại thời điểm nhìn thiếu niên đứng đằng trước, đáy lòng lão đại sinh ra ý lạnh âm u, trên mặt hắn dĩ nhiên lộ ra vài phần khiếp ý.
Nếu như không phải cô gái này buông lời cưỡng ép hắn phải làm theo thì nhất định hắn sẽ quay người bỏ chạy.
Mà cô gái này --
Cũng không phải là hắn có can đảm trực diện khiêu chiến thiếu niên kia.
Thật sự là... Nữ hoàng bệ hạ lạm dụng uy quyền, hắn không thể không chấp nhận.
Chỉ có thể lấy hết dũng khí của hắn mà làm.
" Khuê lão đại tôi cũng không phải người thất hứa, cậu đã đánh thắng đám anh em của tôi, vậy thì cô gái liền trả lại cho cậu".
"Bất quá, nếu lần sau lại rơi vào trên tay của tôi, muốn thoát thân cũng sẽ không thể dễ dàng như thế nữa đâu-- "
Khuê lão đại vốn chỉ đọc lời thoại, tiếp theo đem lưỡi đao ở cổ cô dời đi, đẩy Phong Hoa ra.
Hứa Khả đi lên đón cô " Chị..."
Lời nói vừa mới phát ra.....
Có một đạo ánh sáng lạnh tanh hiện lên.
Giống như lưỡi đao sắc bén, hàn quang chói mắt.
Danh sách chương