Bàn tay nhẹ nhàng giơ lên, vứt bó hoa chuẩn xác vào thùng rác góc tường, trên cánh hoa vốn óng ánh giọt sương, lập tức nhiễm lên bụi bặm.
Đồ vật tươi đẹp hoa mỹ lại trở nên bụi bẩn.
Phong Hoa: "..."
Thẩm Phỉ Nhiên: "..."
Mọi người tại đây: "..."
Hơn mười ánh mắt đều muốn thu vào đáy mắt một màn này, đợi bó hoa hồng đỏ bị ném vào thùng rác, nhao nhao chuyển con mắt nhìn về phía... Thủ phạm.
Đặc biệt là Thẩm Phỉ Nhiên -------
Gương mặt ôn nhuận hiện lên sự khó hiểu, lại ẩn ẩn phẫn nộ.
Hứa Khả, cậu đã nói tôi có thể theo đuổi chị cậu mà.
Thẩm Phỉ Nhiên cho rằng, ngày ấy hắn cùng Hứa Khả đã có chung nhận thức, Hứa Khả đồng ý hắn theo đuổi Hứa Nặc, hẳn là xem trọng hắn, đồng ý hắn, thời điểm mấu chốt sẽ trợ giúp hắn nha!
Như thế nào?!!
Không chỉ trợ giúp cho hắn, ngược lại ở thời điểm này -- mắt thấy hắn cách sự thành công chỉ kém một bước ngắn, lại kéo chân hắn ra sau? Cực kỳ tức giận a.
Nhưng là người này là em dâu tương lai, hắn thân là anh rể, tuy rằng tức giận, nhưng vẫn không thể không bảo trì mỉm cười.
Dù là như thế, hắn tự xưng là anh rể tương lai, Thẩm Phỉ Nhiên phải nhận được một lời giải thích.
Đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên chỉ có một mảnh trong suốt ngây thơ, tựa hồ không rõ vì cái gì những người này lại nhìn hắn như vậy.
Chợt, gương mặt ngoan ngoãn, xẹt qua một tia bừng tỉnh đại ngộ có chút khoa trương, mơ hồ cong ngoặt môi, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, chị ấy dị ứng với hoa hồng."
Dị ứng hoa hồng?
Nói vớ vẩn.
Trẫm như thế nào không biết...
"Ắt xì hơi...!"
Trong đầu còn chưa nghĩ xong, Phong Hoa liền hắt xì một cái.
Nữ hoàng bệ hạ: "..."
Nội tâm trẫm lúc này không khỏi suy nghĩ....
Được rồi, trẫm tuy cũng không muốn nhưng thân thể này lại rất phối hợp a.
Thấy thế, Thẩm Phỉ Nhiên có chút sáng mắt lên một cái.
Hóa ra Hứa Khả chu đáo như vậy, đây không phải là kéo chân sau của hắn, mà là đang cứu vớt hắn a!
Chuông vào học vang lên.
Sân trường xanh tươi vốn lãng mạn, nhưng lại bị tiếng chuông cắt ngang, cả sân trường từng người rời đi, trả lại tinh quang tịch liêu như thường.
Nhìn bóng hình xinh đẹp biến mất ở trước mắt, Thẩm Phỉ Nhiên lưu luyến thu hồi ánh mắt, âm thầm kiên định:
Lần thổ lộ tiếp theo nhất định phải thành công!
Ai ngờ.
Không có lần sau.
Trong sân trường, trong lúc mọi người còn vì cái ngày tỏ tình lãng mạn bằng âm nhạc cùng với 99 đóa hoa mà nói chuyện say sưa, thì tài tử âm nhạc Thẩm Phỉ Nhiên lại không xuất hiện ở Thánh Anh.
Có lời đồ, hắn bị tai nạn xe dẫn tới tay phải bị thương, nên phải xuất ngoại an dưỡng.
So với tình yêu chưa tới tay, thì khả năng vinh dự được nhận giải Vienna Golden Music Hall trong tương lai với Thẩm Phỉ Nhiên mà nói, hiển nhiên là xa vời hơn một ít.
-
Từ khi giá trị hảo cảm đạt tới mức độ tiêu chuẩn, Phong Hoa liền phát hiện độ thiện cảm của Hứa Khả đặc biệt dễ xoát.
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Hứa Khả, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành 70! ]
Học xong hồi Hứa trạch.
Phong Hoa nghe được thanh âm nhắc nhở lại vang lên bên tai, không khỏi vểnh khóe môi, nhanh nhẹn xuống xe.
Vừa vào cửa, Hứa phụ Hứa mẫu hồi lâu chưa từng lộ diện đột nhiên cùng ở trong Hứa trạch.
Mà Phong Hoa....
Thành công nhìn thấy mặt mày thiếu niên vốn có một tia mềm mại, lại hiện lên sự lạnh lùng khó phát hiện.
Đồ vật tươi đẹp hoa mỹ lại trở nên bụi bẩn.
Phong Hoa: "..."
Thẩm Phỉ Nhiên: "..."
Mọi người tại đây: "..."
Hơn mười ánh mắt đều muốn thu vào đáy mắt một màn này, đợi bó hoa hồng đỏ bị ném vào thùng rác, nhao nhao chuyển con mắt nhìn về phía... Thủ phạm.
Đặc biệt là Thẩm Phỉ Nhiên -------
Gương mặt ôn nhuận hiện lên sự khó hiểu, lại ẩn ẩn phẫn nộ.
Hứa Khả, cậu đã nói tôi có thể theo đuổi chị cậu mà.
Thẩm Phỉ Nhiên cho rằng, ngày ấy hắn cùng Hứa Khả đã có chung nhận thức, Hứa Khả đồng ý hắn theo đuổi Hứa Nặc, hẳn là xem trọng hắn, đồng ý hắn, thời điểm mấu chốt sẽ trợ giúp hắn nha!
Như thế nào?!!
Không chỉ trợ giúp cho hắn, ngược lại ở thời điểm này -- mắt thấy hắn cách sự thành công chỉ kém một bước ngắn, lại kéo chân hắn ra sau? Cực kỳ tức giận a.
Nhưng là người này là em dâu tương lai, hắn thân là anh rể, tuy rằng tức giận, nhưng vẫn không thể không bảo trì mỉm cười.
Dù là như thế, hắn tự xưng là anh rể tương lai, Thẩm Phỉ Nhiên phải nhận được một lời giải thích.
Đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên chỉ có một mảnh trong suốt ngây thơ, tựa hồ không rõ vì cái gì những người này lại nhìn hắn như vậy.
Chợt, gương mặt ngoan ngoãn, xẹt qua một tia bừng tỉnh đại ngộ có chút khoa trương, mơ hồ cong ngoặt môi, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, chị ấy dị ứng với hoa hồng."
Dị ứng hoa hồng?
Nói vớ vẩn.
Trẫm như thế nào không biết...
"Ắt xì hơi...!"
Trong đầu còn chưa nghĩ xong, Phong Hoa liền hắt xì một cái.
Nữ hoàng bệ hạ: "..."
Nội tâm trẫm lúc này không khỏi suy nghĩ....
Được rồi, trẫm tuy cũng không muốn nhưng thân thể này lại rất phối hợp a.
Thấy thế, Thẩm Phỉ Nhiên có chút sáng mắt lên một cái.
Hóa ra Hứa Khả chu đáo như vậy, đây không phải là kéo chân sau của hắn, mà là đang cứu vớt hắn a!
Chuông vào học vang lên.
Sân trường xanh tươi vốn lãng mạn, nhưng lại bị tiếng chuông cắt ngang, cả sân trường từng người rời đi, trả lại tinh quang tịch liêu như thường.
Nhìn bóng hình xinh đẹp biến mất ở trước mắt, Thẩm Phỉ Nhiên lưu luyến thu hồi ánh mắt, âm thầm kiên định:
Lần thổ lộ tiếp theo nhất định phải thành công!
Ai ngờ.
Không có lần sau.
Trong sân trường, trong lúc mọi người còn vì cái ngày tỏ tình lãng mạn bằng âm nhạc cùng với 99 đóa hoa mà nói chuyện say sưa, thì tài tử âm nhạc Thẩm Phỉ Nhiên lại không xuất hiện ở Thánh Anh.
Có lời đồ, hắn bị tai nạn xe dẫn tới tay phải bị thương, nên phải xuất ngoại an dưỡng.
So với tình yêu chưa tới tay, thì khả năng vinh dự được nhận giải Vienna Golden Music Hall trong tương lai với Thẩm Phỉ Nhiên mà nói, hiển nhiên là xa vời hơn một ít.
-
Từ khi giá trị hảo cảm đạt tới mức độ tiêu chuẩn, Phong Hoa liền phát hiện độ thiện cảm của Hứa Khả đặc biệt dễ xoát.
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Hứa Khả, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành 70! ]
Học xong hồi Hứa trạch.
Phong Hoa nghe được thanh âm nhắc nhở lại vang lên bên tai, không khỏi vểnh khóe môi, nhanh nhẹn xuống xe.
Vừa vào cửa, Hứa phụ Hứa mẫu hồi lâu chưa từng lộ diện đột nhiên cùng ở trong Hứa trạch.
Mà Phong Hoa....
Thành công nhìn thấy mặt mày thiếu niên vốn có một tia mềm mại, lại hiện lên sự lạnh lùng khó phát hiện.
Danh sách chương