Thiếu hụt một nửa ký ức, làm Phong Hoa không thể xác định được, tâm nguyện chưa xong của Hứa Nặc là gì.
Cô đành phải suy đoán.
Có lẽ........
Vị này sinh hoạt ở lâu đài hoa lệ, rõ ràng là một tiểu công chúa được chúng tinh phủng nguyệt, kỳ thật cũng là một cô gái cô đơn, tâm nguyện của cô hẳn là muốn được sống như một người bình thường? Bệnh tim bẩm sinh cướp đoạt đi, không những là thân thể khỏe mạnh, còn có nhân cách hoàn chỉnh.
Thời thơ ấu sắc màu rực rỡ như bao cô bé khác,thanh xuân tươi đẹp như bao người, hẳn là Hứa Nặc khát vọng những thứ đó đi?
Tạm thời không nói tới đây có phải là tâm nguyện của Hứa Nặc hay không, mà vấn đề là muốn Phong Hoa vẫn luôn phải ở trong nhà không bước ra ngoài...... đây hoàn toàn không có khả năng.
Nữ hoàng bệ hạ: Các ngươi muốn giam cầm trẫm sao?
Tưởng bở.
Đến nỗi đưa ra ý kiến muốn cùng Hứa Khả học trong một khu nhà, một cái lớp, đây hoàn toàn là tư tâm cũng nữ hoàng.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn, một ngày.......cũng không tính sớm.
Nghĩ đến đây,Phong Hoa đột nhiên ngước mắt, hướng đến thiếu niên cười.
Cô gái cười tinh xảo, lười biếng, minh diễm, khiêu khích.
Ánh mắt Phong Hoa lưu chuyển, phảng phất như đang muốn nói-------
Người chờ cho trẫm!
Hứa Khả rũ mắt cười.
Lông mi đen dài thanh lãnh buông xuống, che lấp một tia hứng thú nồng đậm.
A.
Đi thăm Quỷ môn quan một chuyến, tiểu bạch thỏ được cứu về giữa ranh giới sinh tử, cư nhiên bắt đầu lộ ra mũi nhọn, hiện ra móng vuốt sắc bén.......
Thú vị.
Sinh tử, thật sự sẽ ảnh hưởng tới một người lớn đến vậy sao?
..........
Hứa mẫu nghe được yêu cầu này, phản ứng đầu tiên là phản đối.
"Không được!".
"Nặc Nặc, thân thể con không tốt, trường học nhiều người, vạn nhất không cẩn thận làm bệnh tim của con tái phát thì làm sao bây giờ?".
"Con muốn đi học đọc sách, trong nhà có giáo viên riêng, nếu con không hài lòng, mommy có thể thay con mời người khác, mặc kệ là giáo viên trong nước hay nước ngoài".
"Con còn có thể ở nhà học dương cầm, quốc họa, cắm hoa, trà nghệ, trong trường học cũng không có mấy thứ đó, con cũng sẽ không thấy nhàm chán, thân thể ăn không tiêu".
"Cho nên Nặc Nặc, chúng ta không đi đến trường, được chứ?".
Hứa mẫu nói liên tiếp vài lí do để phủ nhận đề nghị của Phong Hoa, hơn nữa mong cô đánh mất ý niệm này.
Ý của bà, có lẽ là xuất phát từ tâm tư của người mẹ.
Đáng tiếc.
Phong Hoa từ trước đến nay đều không cùng người khác thương lượng, mà là thông báo.
Lời nói của nữ hoàng bệ hạ phát ra, từ trước tới nay chưa từng sửa đổi.
"Không được".
Phong Hoa nhàn nhạt phun ra hai chữ, thanh âm lười biếng, lại tỏ rõ thái độ của nàng.
Cường ngạnh, ung dung cự tuyệt, tuyệt không có con đường cứu vãn.
Giờ khắc này, tư thái của Phong Hoa không chút để ý, lại bộc lộ khí thế cường đại, cùng khuôn mặt nhu nhược, lại tràn ngập mâu thuẫn kỳ dị, tạo ra cho người khác một cảm giác không khỏe.
Hệ thống ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi:" Bệ hạ,hay lắm!!!!".
Hứa mẫu nhìn Phong Hoa, trong nháy mắt có chút hoảng hốt-------
Này này này........ đây vẫn là Hứa Nặc ngoan ngoãn nhu nhược như trước kia sao?
"Ở trong một cái hoàn cảnh, ngày qua ngày, lặp đi lặp lại sinh hoạt như nhau, dù không chết vì bệnh tim thì cũng chết vì nghẹn". Phong Hoa nâng nâng chiếc cằm tuyệt mỹ, môi anh đào khẽ mở:
"Một người tương đối dễ dàng suy nghĩ miên man như con, mấy cái suy nghĩ này vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng".
"Con không muốn bị vây ở trong lồng giam hoa lệ này, con muốn được sống như người bình thường".
Phong Hoa nói, là đang uy hiếp, cũng là tiếng lòng của Hứa Nặc.
Cô đành phải suy đoán.
Có lẽ........
Vị này sinh hoạt ở lâu đài hoa lệ, rõ ràng là một tiểu công chúa được chúng tinh phủng nguyệt, kỳ thật cũng là một cô gái cô đơn, tâm nguyện của cô hẳn là muốn được sống như một người bình thường? Bệnh tim bẩm sinh cướp đoạt đi, không những là thân thể khỏe mạnh, còn có nhân cách hoàn chỉnh.
Thời thơ ấu sắc màu rực rỡ như bao cô bé khác,thanh xuân tươi đẹp như bao người, hẳn là Hứa Nặc khát vọng những thứ đó đi?
Tạm thời không nói tới đây có phải là tâm nguyện của Hứa Nặc hay không, mà vấn đề là muốn Phong Hoa vẫn luôn phải ở trong nhà không bước ra ngoài...... đây hoàn toàn không có khả năng.
Nữ hoàng bệ hạ: Các ngươi muốn giam cầm trẫm sao?
Tưởng bở.
Đến nỗi đưa ra ý kiến muốn cùng Hứa Khả học trong một khu nhà, một cái lớp, đây hoàn toàn là tư tâm cũng nữ hoàng.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn, một ngày.......cũng không tính sớm.
Nghĩ đến đây,Phong Hoa đột nhiên ngước mắt, hướng đến thiếu niên cười.
Cô gái cười tinh xảo, lười biếng, minh diễm, khiêu khích.
Ánh mắt Phong Hoa lưu chuyển, phảng phất như đang muốn nói-------
Người chờ cho trẫm!
Hứa Khả rũ mắt cười.
Lông mi đen dài thanh lãnh buông xuống, che lấp một tia hứng thú nồng đậm.
A.
Đi thăm Quỷ môn quan một chuyến, tiểu bạch thỏ được cứu về giữa ranh giới sinh tử, cư nhiên bắt đầu lộ ra mũi nhọn, hiện ra móng vuốt sắc bén.......
Thú vị.
Sinh tử, thật sự sẽ ảnh hưởng tới một người lớn đến vậy sao?
..........
Hứa mẫu nghe được yêu cầu này, phản ứng đầu tiên là phản đối.
"Không được!".
"Nặc Nặc, thân thể con không tốt, trường học nhiều người, vạn nhất không cẩn thận làm bệnh tim của con tái phát thì làm sao bây giờ?".
"Con muốn đi học đọc sách, trong nhà có giáo viên riêng, nếu con không hài lòng, mommy có thể thay con mời người khác, mặc kệ là giáo viên trong nước hay nước ngoài".
"Con còn có thể ở nhà học dương cầm, quốc họa, cắm hoa, trà nghệ, trong trường học cũng không có mấy thứ đó, con cũng sẽ không thấy nhàm chán, thân thể ăn không tiêu".
"Cho nên Nặc Nặc, chúng ta không đi đến trường, được chứ?".
Hứa mẫu nói liên tiếp vài lí do để phủ nhận đề nghị của Phong Hoa, hơn nữa mong cô đánh mất ý niệm này.
Ý của bà, có lẽ là xuất phát từ tâm tư của người mẹ.
Đáng tiếc.
Phong Hoa từ trước đến nay đều không cùng người khác thương lượng, mà là thông báo.
Lời nói của nữ hoàng bệ hạ phát ra, từ trước tới nay chưa từng sửa đổi.
"Không được".
Phong Hoa nhàn nhạt phun ra hai chữ, thanh âm lười biếng, lại tỏ rõ thái độ của nàng.
Cường ngạnh, ung dung cự tuyệt, tuyệt không có con đường cứu vãn.
Giờ khắc này, tư thái của Phong Hoa không chút để ý, lại bộc lộ khí thế cường đại, cùng khuôn mặt nhu nhược, lại tràn ngập mâu thuẫn kỳ dị, tạo ra cho người khác một cảm giác không khỏe.
Hệ thống ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi:" Bệ hạ,hay lắm!!!!".
Hứa mẫu nhìn Phong Hoa, trong nháy mắt có chút hoảng hốt-------
Này này này........ đây vẫn là Hứa Nặc ngoan ngoãn nhu nhược như trước kia sao?
"Ở trong một cái hoàn cảnh, ngày qua ngày, lặp đi lặp lại sinh hoạt như nhau, dù không chết vì bệnh tim thì cũng chết vì nghẹn". Phong Hoa nâng nâng chiếc cằm tuyệt mỹ, môi anh đào khẽ mở:
"Một người tương đối dễ dàng suy nghĩ miên man như con, mấy cái suy nghĩ này vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng".
"Con không muốn bị vây ở trong lồng giam hoa lệ này, con muốn được sống như người bình thường".
Phong Hoa nói, là đang uy hiếp, cũng là tiếng lòng của Hứa Nặc.
Danh sách chương