Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Hy
Beta: Tố Hiên
"Đồng Đồng, con..." Mẹ An có chút khó khăn quay đầu lại, bà nhìn về phía An Đồng Đồng.
Giọng nói trong đoạn ghi âm này chủ yếu là của An Đồng Đồng, cô ta đầy ác ý muốn dùng giọng điệu thăm dò để chọc tức Diệp Thiều Hoa, người khiến cho cô phải nói ra câu cuối cùng kia, chẳng cần nói cũng biết.
Trong nháy mắt khuôn mặt còn đang khóc của An Đồng Đồng trở nên cứng đờ, giọng nói độc ác của cô ta ngày hôm đó vẫn còn vang vọng bên tai.
Cả người cô ta như bị năm tia sét cùng đánh vào, những từ ngữ còn sót lại đều nghẹn ở cổ họng, cô ta nhìn An Đình Quân, người vẫn luôn rất khoan dung rất cưng chiều cô ta, nhưng giờ đây đáy mắt của anh ta đã tràn ngập sự thất vọng và không dám tin, vô số nỗi hoảng sợ và hối hận dâng lên trong lòng cô ta.
"Anh, anh, anh phải tin em!" Cô ta đưa tay ra muốn kéo An Đình Quân, lại bị anh ta né tránh theo bản năng.
Cô ta cúi đầu, nhìn bàn tay, cảm thấy có gì đó đang xa rời chính mình.
Ông nội An xem trò hề này, thấy gương mặt lạnh lẽo của Diệp Thiều Hoa, còn có khuôn mặt độc ác của mẹ Diệp nhìn Diệp Thiều Hoa, không khỏi lắc đầu, "Qua mấy ngày nữa, chúng ta hãy làm một nghi lễ, tuy rằng cũng mười tám năm trôi qua rồi, nhưng tôi nghĩ vẫn nên đổi hai đứa nó lại, nếu Thiều Hoa còn ở nhà họ Diệp các người, tôi đến chết cũng không thấy yên tâm."
Nghe ông nhắc đến từ chết, An Lập Quốc nhíu mày, "Ba đừng nói quở, có điều quả thật nên làm chuyện này..."
Ông ta nhìn khuôn mặt của đứa con gái nuôi, hết sức thất vọng.
Dẫu sao cũng nuôi lớn mười tám năm, nói đến nuôi chó cũng còn có tình cảm.
Thế nhưng --
Chưa từng nghĩ tới cô ta lại âm thầm đối xử với con gái ruột của bọn họ như vậy, còn có món bảo vật gia truyền mà mẹ Diệp cho cô ta, vốn để cô ta yên lòng, bởi vì cổ phần của nhà họ An không cho cô ta chút nào.
Ai có thể ngờ được, ý tốt đó lại trở thành thủ đoạn mà cô con gái nuôi dùng để đả kích con gái ruột bọn họ.
"Nhưng con có thể làm gì chứ?" An Đồng Đồng gạt nước mắt, cô ta biết lúc này dù có dịu dàng cũng không thể thu hút được sự đồng tình nữa, cười lạnh một tiếng, "Bị nhận nhầm là lỗi của con ư? Từ nhỏ đến lớn trên căn bản đều là quản gia chăm sóc con, ba mẹ hai người ở bên cạnh con được mấy lần? Mẹ, con hỏi mẹ, khi con còn bé, mẹ ở bên con được mấy năm? Các người ngoài trừ tham gia họp phụ huynh cho con, có ai đưa con đến trường hay không?"
"Bây giờ con đã được nuôi dưỡng thành Đại tiểu thư nhà họ An, thế nhưng mỗi người các người đều nhắc nhở con, con không phải người nhà họ An, con không phải Đại tiểu thư nhà họ An."
"So với danh hiệu Đại tiểu thư nhà họ An này, con càng muốn được sống như những người bình thường hơn. Nhưng các người, có ai cho con chưa? Con còn có tuổi thơ sao?"
Nói tới đây, cô ta nhìn về phía chú Diêu, lại nhìn về phía mẹ An, "Tuổi thơ của con đều là học cờ vây, học Piano, nghe các người bàn chuyện làm ăn, cuộc đời con dường như đều cống hiến cho các người, nhưng cuối cùng các người lại nói con không phải Đại tiểu thư nhà họ An!"
Nghe đến đó, sắc mặt cha An mẹ An đều hiện lên một chút áy náy.
An Đình Quân nhìn về phía An Đồng Đồng, khuôn mặt cũng phức tạp hơn.
Đây cũng là điều bọn họ có lỗi với cô.
Con cháu hào môn bọn họ chính là vậy, từ nhỏ đã có nhiều áp lực lớn hơn người bình thường, người như thế đã được định trước là sẽ không tuổi thơ.
An Đồng Đồng nói tới đây, cô ta cố nén không cho nước mắt rơi xuống, ngược lại nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, "Cô đố kị với cuộc sống của tôi ở nhà họ An, nhưng cô có biết không, cô cũng cướp đi cuộc sống của tôi! Tôi thà không có những vinh hoa phú quý này, vốn dĩ tôi cũng có một tuổi thơ hạnh phúc, khi còn bé được cha mẹ dẫn đi chơi, đưa đi học, có cha mẹ yêu thương..."
"Nhưng cô... Diệp Thiều Hoa, cô cướp đi cuộc sống đầu tiên của tôi chưa đủ, còn phải cướp cả cuộc sống thứ hai của tôi!" An Đồng Đồng nói xong, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
"Đồng Đồng, chúng ta đưa con đi, chúng ta sẽ không để con phải ở cái nơi ăn thịt người này nữa" mẹ Diệp nghe vậy, lập tức nói, "Hoá ra nhà họ An đối xử với con như vậy..."
"Cha, cha cũng không có gì muốn nói sao?" Diệp Thiều Hoa xoa huyệt Thái Dương, vốn là muốn đi.
Nhưng khi nghe thấy An Đồng Đồng và mẹ Diệp nói, cô nhìn Diệp Quốc Khánh một chút, bước chân cũng dừng lại.
Sắc mặt của Diệp Quốc Khánh rất lạnh, ông ta chỉ nhìn cô một cái, không nói gì cả.
"Được, hoá ra các người đều nghĩ như thế." Diệp Thiều Hoa gật đầu, nở nụ cười.
Không biết tại sao nụ cười này lại khiến cho đáy lòng An Đình Quân dâng lên cảm giác chua xót.
"Yêu thương? Cha, Diệp phu nhân, hai người nói cho An Đồng Đồng biết, hai người có yêu thương tôi hay không?" Diệp Thiều Hoa bước từng bước đến chỗ Diệp Quốc Khánh, hơi nghiêng người, hỏi.
Mẹ Diệp lạnh nhạt nhìn Diệp Thiều Hoa, khóe miệng hơi nhếch lên muốn nói chuyện.
Nhưng Diệp Thiều Hoa không cho bà ta có cơ hội mở miệng, cô đứng thẳng người, chuyển hướng về phía An Đồng Đồng, "Lúc tôi lên ba tuổi, đã phải sống tự lập, khi sáu tuổi, tự học hâm cơm, tám tuổi thì học nấu cơm."
"Ba có nhớ vết sẹo này không?" Diệp Thiều Hoa vừa vén ống tay áo của mình lên, vừa chỉ vào vết bỏng trên cổ tay vừa nhìn ba Diệp nói, "Đây là khi con bảy tuổi đun nước không cẩn thận làm bỏng, cũng là nhờ hàng xóm đưa con đến bệnh viện."
Vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Quốc Khánh cứng đờ tại chỗ.
"An Đồng Đồng, cô nói cô không có tuổi thơ, nhưng ít nhất khi cô còn nhỏ vẫn có người quan tâm, có người thương cô, nhà họ An cho cô những thứ tốt nhất, nuôi cô được như ngày hôm nay. Nhưng cô có biết tuổi thơ của tôi là gì không? An tiên sinh bọn họ vẫn tham gia họp phụ huynh cho cô, đến thầy giáo của tôi còn cho rằng tôi là một đứa trẻ mồ côi! Từ khi tôi sinh ra, tôi cũng chưa từng có một ngày sinh nhật nào, bởi vì cha mẹ không hề mong muốn tôi được sinh ra, tôi chính là trở ngại để bọn họ không thể phát triển sự nghiệp! Từ lúc vừa chào đời tôi đã bị bọn họ ghét bỏ rồi!"
Diệp Thiều Hoa hít sâu một hơi, cuối cùng cô nhìn về phía An Đồng Đồng, "Cô có biết điều gì đã xảy ra trong kỳ sinh lý đầu tiên của tôi không? Tôi cmn còn cho rằng bản thân sắp chết nên đã uống thuốc ngủ, may là được người ta đưa đi cấp cứu kịp thời! Những chuyện này cô có trải qua không? Cô không có."
"Chí ít cuộc sống của cô vẫn có cha mẹ quản, vẫn có người dạy dỗ, còn tôi thì không có, mỗi một người đều muốn giúp cô từng bước trở nên xuất sắc. Còn tôi nhất định phải đi một mình, tôi không biết cái gì là tốt, cái gì là không tốt, tôi chỉ có thể đâm đầu vào tường nhiều năm, đi rất nhiều đường vòng, mới biết con đường nào là đúng."
Những chuyện khi còn bé kia, cô không nói ra, không có nghĩa là cô không phải chịu tổn thương.
An Đồng Đồng ngơ ngác, từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ phải nếm trải những chuyện này.
Đừng nói cái khác, những chuyện như phải tự nấu cơm, tự giặt quần áo, bị thương vì bỏng nước sôi... Cho dù cô ta chỉ nghĩ lại cũng cảm thấy không thể chịu đựng được.
Diệp Thiều Hoa nhìn khuôn mặt co quắp của cô ta, mở miệng nói rõ từng câu từng chữ, "Cô nói tôi cướp đi cuộc đời của cô, còn muốn cướp tận hai lần, An Đồng Đồng, cô thử xem lại lòng mình đi, là Diệp Thiều Hoa tôi đã cướp mất cuộc đời của cô phải không?"
Ở nơi này không có bất kỳ người nào lên tiếng, mẹ An che miệng, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Từ trước đến nay chưa từng, cha Diệp mẹ Diệp cũng chưa từng nghĩ tới những chuyện này, trong lúc nhất thời bọn họ triệt để bối rối.
"Thiều Hoa, cha... Cha có lỗi với con." Diệp Quốc Khánh xấu hổ cúi đầu.
"Mọi người không có ai mắc nợ con," Diệp Thiều Hoa lắc đầu, "Con cũng không mắc nợ mọi người, sở dĩ con có thể sống đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào bản thân, con cũng không oán hận bất cứ người nào, phòng thí nghiệm của con rất bận, không có thời gian xử lý những chuyện lộn xộn này, hy vọng sau này mọi người không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền con. Con không cần nhà họ An cũng không cần nhà họ Diệp, từ trước đến nay Diệp Thiều Hoa con chỉ có một mình, sau này cũng sẽ một mình."
-----Lời nói ngoài lề-----
Khi còn bé tôi cũng hỏi qua ba mẹ của mình, vì sao những đứa trẻ khác có ba mẹ giáo dục, tôi lại không có. Sau này lớn rồi mới biết bọn họ không dễ dàng, chỉ là một mình long đong vất vả cũng coi như là đi đến. Cho dù tiếp tục khó khăn, cũng phải yêu thương bản thân.
Ngày hôm nay Cao Đại Hoa không cập nhật phần hai đứng thời hạn, quỳ gối đại hoàng miêu nhà cách vách đang nằm trên người, Cao Đại Hoa ngửa mặt nhìn lên bầu trời.