Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Mộc Tuyết (Yuki)
Beta: Tố Hiên
Sau khi An Đồng Đồng ngồi lên ghế phụ, nghe thấy những lời đó, nhìn sang phía Ngôn Húc, liếc mắt liền thấy được Diệp Thiều Hoa.
Thật ra, trong cuộc thi lần trước, An Đồng Đồng đã từng thấy Diệp Thiều Hoa rồi nên hiển nhiên là biết.
"Cô ấy học ở Tam trung, sao thế?" Trong lòng An Đồng Đồng hơi nghi ngờ, nhưng vẫn giữ giọng nói ôn hòa, lúc nhắc tới hai chữ “Tam trung” này, ngữ khí vô cùng lãnh đạm.
Tam trung là loại trường đáng xấu hổ nhất, chỉ cần là gia đình khá giả thì sẽ chẳng để con mình học ở Tam trung.
Học giỏi thì ở Nhất trung, học hơi yếu một chút thì cứ để vào trường quý tộc, hai ngôi trường này đều là trường có giáo viên tốt nhất thủ đô.
Mà Tam trung chỉ là nơi dành cho con cái của những người thuộc giai cấp công nhân, thành tích cũng chẳng coi là giỏi, xếp loại tốt như Hứa Thành Hạo đây chính là trường hợp đặc biệt.
"Em có thấy gương mặt của cô ấy rất giống với hai bác không?" Nghe thấy Tam trung, Ngôn Húc cũng thu lại ánh mắt, nhưng vẫn nói ra một câu.
Nhà họ An mấy đời qua đều là gia đình giàu có, không thể có họ hàng thân thích nào học ở Tam trung được.
An Đồng Đồng nghe vậy, nở nụ cười, "Trên đời này nhiều người có gương mặt rất giống nhau mà."
Rồi hai người cũng không quan tâm đến vấn đề này nữa. Bên này Diệp Thiều Hoa cũng vừa về tới nhà, nhà cô ở một tiểu khu cũ kĩ, Diệp Quốc Lương là trợ lý bác sĩ, Lâm Mỹ Chi là y tá. Hai mươi năm nay, hai người cũng tích góp được chút ít, nhưng để mua một gian phòng ở nơi này cũng rất khó.
Căn nhà cũ này được mua từ mấy năm trước rồi, nếu đợi đến hiện tại thì nhất định bọn họ sẽ không mua nổi.
Trước kia, lầu dưới còn xảy ra một vụ án mạng, giá nhà cũng xuống rất thấp. Gần đây, Diệp Quốc Lương đang tính đổi nhà, nhưng căn nhà này không thể bán được, hiện tại những người muốn mua ‘nhà đã qua sử dụng’ không nhiều, chỉ có thể cho thuê.
Nhưng cứ như vậy thì tài chính trong nhà cũng chẳng thể tăng lên bao nhiêu.
Lúc Diệp Thiều Hoa về tới, hai vợ chồng đều đang ở nhà.
"Trở về rồi à?" Diệp Quốc Lương nhìn Diệp Thiều Hoa một chút, chỉ hỏi một câu, không hỏi cô đi đâu, cũng chẳng hỏi cô sao muộn như thế mới về.
Diệp Thiều Hoa nghĩ đến dáng vẻ ít nói của nguyên chủ, nên cũng không nói gì, đi thẳng vào phòng mình.
Đây chính là cha mẹ sống cùng với nguyên chủ từ nhỏ.
Thậm chí, Diệp Thiều Hoa còn hoài nghi liệu bọn họ có biết thành tích thi đại học của cô tuột dốc hay không.
Chờ Diệp Thiều Hoa đóng cửa, Lâm Mỹ Chi mới mở miệng "Hồ sơ của bệnh viện kiểm tra đến đâu rồi?"
"Không tra ra," Diệp Quốc Lương thở dài một tiếng, "Không biết con gái ruột của chúng ta rốt cuộc đang ở đâu, mấy năm qua sống thế nào."
"Không phải con ruột thì thế nào cũng không phải con ruột," Lâm Mỹ Chi nhìn cửa phòng Diệp Thiều Hoa đóng chặt, "Dù có nuôi dưỡng thế nào cũng không thành ruột được."
Trước đây, lúc Lâm Mỹ Chi sinh Diệp Thiều Hoa là thời điểm sự nghiệp của bà đang lên cao, nhưng do Diệp Thiều Hoa mới bị trì hoãn, mà Diệp Quốc Lương lại không thể trì hoãn công việc, mỗi ngày ông vẫn bận rộn ở bệnh viện.
Dường như chỉ mình Lâm Mỹ Chi chăm sóc Diệp Thiều Hoa, người lớn trong gia đình tới thăm mấy ngày thì cũng về quê.
Bởi thế, đối với việc sinh Diệp Thiều Hoa ra, bà chỉ có oán trách. Hai người đều là bác sĩ y tá của bệnh viện, thỉnh thoảng còn phải tăng ca, vì bận rộn vốn không quan tâm tới Diệp Thiều Hoa, quan hệ tình cảm cũng bởi thế mà xa cách.
Năm lên ba, Diệp Thiều Hoa đã được đưa đến nhà trẻ, cô và cha mẹ nói chuyện với nhau còn không nhiều bằng bà nội ở phía xa thành phố B.
Đợi Diệp Thiều Hoa trưởng thành một chút, giáo viên ở nhà trẻ nói Diệp Thiều Hoa có chút tự kỉ, hai vợ chồng cũng hối hận đã không dành thời gian cùng con để nó phát triển thật tốt, sau đó bắt đầu chăm sóc cô, khoảng thời gian đó thực sự Diệp Thiều Hoa sống rất vui vẻ.
Thế nhưng không lâu sau, hai vợ chồng phát hiện cô bị bệnh tim di truyền.
Hai nhà Diệp Lâm xưa nay đều chưa từng có tiền sử về bệnh tim, hai người đều học y, đương nhiên sẽ nghĩ tới rất nhiều thứ. Diệp Quốc Lương và Lâm Mỹ Chi ngay lập tức đi làm xét nghiệm huyết thống, quả nhiên Diệp Thiều Hoa không phải con ruột của họ.
Đầu năm nay đã bắt đầu kế hoạch hoá gia đình, bọn họ cũng không thể sinh thêm một đứa nữa.
Hai người họ vẫn đang tìm hồ sơ bệnh viện năm đó, nhưng tìm khắp nơi cũng chẳng tìm ra nhà nào nào đã nhận nhầm con gái với nhà mình.
Vợ chồng hai người nóng lòng tìm con gái ruột, vốn chẳng để ý tới Diệp Thiều Hoa lắm, nguyên chủ bé nhỏ còn không biết mình đã làm sai chuyện gì mà cha mẹ lại lạnh nhạt với mình như thế.
Từ đó, tính cách kì lạ này của cô càng nghiêm trọng hơn.
Khi cha mẹ Diệp đang lo lắng, thì người nhà họ An cũng phát hiện con gái mình nuôi hai mươi năm nay lại không phải con ruột.
Nhưng dù sao đã nuôi hai mươi năm rồi, cũng chẳng khác gì so với con ruột, người nhà họ An không định nói ra, nhưng An lão gia sống chết cũng không cho, không thể để máu mủ nhà họ An lưu lạc bên ngoài được.
Cha An cũng muốn biết con gái ruột của mình thế nào, nên đã tìm tới nhà họ Diệp.
Hai bên cùng làm xét nghiệm huyết thống, quả đúng là đã nhận nhầm.
"Thấy chưa, đây mới là con gái của chúng ta," Diệp Quốc Lương cầm tờ báo, bên trên đưa tin An Đồng Đồng đoạt giải ba cuộc thi sinh học quốc tế, "Dung mạo của con bé giống em, lại còn ưu tú như vậy."
Vợ chồng hai người nước mắt quanh tròng, lại nhìn con gái ruột của mình, vì cô mà vừa cảm thấy tự hào hãnh diện lại vừa cảm thấy chua xót.
Cuộc sống của cô trước năm mười tám tuổi đều không có sự xuất hiện của họ.
Chờ Diệp Thiều Hoa tra xong điểm về, hai người cất di động, nhét ngay ngắn vào túi quần, rồi mới nói với Diệp Thiều Hoa rằng bọn họ thực sự đã nhận nhầm con.
Sau đó hai bên đề nghị gặp nhau một lần ở nhà hàng trong hôm nay.
Đối với việc này, Diệp Thiều Hoa chỉ khẽ nhướng mày, mặc dù có chút tự kỉ, nhưng đôi mắt đen láy kia vẫn tràn ngập ánh sáng lấp lánh, trên người luôn có loại khí tức thanh cao hoa nhã, khiến người khác không dám đến gần.
Cha mẹ Diệp thấy vẻ mặt như vậy của cô liền nhìn nhau một cái, bọn họ nuôi cô mười tám năm, cũng chẳng để cô phải chịu thiệt thòi, ấy thế mà cô lại không có chút lưu luyến.
Nhưng vì đang sốt ruột muốn thấy con gái mình, hai người cũng chẳng mấy quan tâm.
Chờ tới nơi cần đến, hai vợ chồng nhà họ Diệp nhìn thấy tòa nhà lộng lẫy, giá cả mỗi món ăn còn tới khoảng bốn chữ số trở lên ở khách sạn, mới phát hiện gia đình của con gái mình hình như không đơn giản.
Không khí trong mấy khách sạn thế này thật khác so với những gì thường ngày họ tiếp xúc, hai người ít nhiều đều có chút mất tự nhiên.
Dường như chỉ có Diệp Thiều Hoa đang nhàn nhã đi.
Đợi lúc hai người đi vào thì bên trong đã có ba người đang ngồi, cha An mẹ An, còn có anh trai trên danh nghĩa của Diệp Thiều Hoa, An Đình Quân, chỉ lớn hơn ba tuổi so với Diệp Thiều Hoa, đang học hệ quản lý năm thứ ba.
Đứng bên cạnh còn có trợ lý thân cận của cha An.
Mẹ An nhìn Diệp Thiều Hoa lớn lên không giống như người xuất thân từ gia đình tầm thường, cảm thấy yên tâm vài phần, xem ra cha mẹ nuôi của cô cũng không bạc đãi cô.
Chẳng qua đáy mắt có chút phức tạp, dù An Đồng Đồng không phải con gái ruột của bà, nhưng mười tám năm qua cũng do bà đích thân nuôi lớn, An Đồng Đồng chính là từ tình yêu của bà mà lớn lên, nhận lấy mọi sự yêu thương của bà.
Lần này, Đồng Đồng lại có thêm một người cha một người mẹ, việc này khiến mẹ An hơi khó mà chấp nhận nhận.
"Mọi người ngồi đi," Ánh mắt mẹ An ôn hòa nhìn Diệp Thiều Hoa, mặc dù có chút xa cách, nhưng thấy gương mặt khi lớn lên của cô có chút giống mình và lão An, bà cũng rất có thiện cảm, "Đồng Đồng và Ngôn Húc đến bộ giáo dục kiểm tra điểm rồi, ban đầu nói muốn mở tiệc chúc mừng, để tôi gọi con bé tới."
Lúc nhắc tới An Đồng Đồng, đáy mắt còn mang theo chút vẻ ôn nhu.
Xem ra, bà chắc hẳn rất yêu thích An Đồng Đồng.
Nghe thấy mẹ An nói câu này, trong lòng hai vợ chồng Diệp Quốc Lương tràn đầy tự hào "Thành tích của Đồng Đồng có phải rất tốt?"
"Đúng thế, lần thi này hồ sơ của nó đứng thứ hai cả nước," Mẹ An nói xong câu này, nụ cười càng thêm rạng rỡ, "Từ nhỏ, con bé đã không để chúng tôi phải phiền lòng rồi."
Đây chính là con gái họ, người đứng thứ hai cả nước, mấy đại học danh tiếng đều muốn mời về, vợ chồng Diệp Quốc Lương không ngờ An Đồng Đồng đã thế còn xuất sắc như vậy, hai người vui tới mức suýt nữa khóc lên.
Nếu không phải có người nhà họ An ở đây thì bọn họ đã muốn gọi điện cho họ hàng bên mình báo ngay tin tốt này.
Mẹ An rất nhân từ, không nói tới thành tích của Diệp Thiều Hoa, dựa theo tư liệu bà tra được, Diệp Thiều Hoa học ở Tam trung, thành tích cũng rất bình thường, nếu lúc này mà nói ra nhất định cô sẽ không thoải mái.
Nhưng nhắc tới An Đồng Đồng, cuối cùng hai bên cũng có đề tài chung để vui vẻ trò chuyện.
"Chúng tôi đều đã bàn bạc rồi, hay cứ để hai đứa trẻ đổi lại đi." Thấy nhà họ An có tiền như vậy, cha mẹ Diệp cũng hoảng hốt, bọn họ sợ một khi Diệp Thiều Hoa trở về, người nhà này sẽ không thèm quan tâm tới con gái mình nữa.
Nghe thấy lời này, trợ lý An đang đứng một bên khẽ nhìn ba người nhà họ Diệp, chẳng có ý kiến gì.
Nhà họ An này phú quý ngập trời, người thường nhìn thấy khó mà không động tâm.
Chẳng qua, như thế sẽ không dễ dàng, so với tiểu thư Đồng Đồng vẫn kém nhiều.
Nghe được câu này, An Đình Quân vốn đang buồn bực chán ngán khóe miệng cười lạnh, nhịn không được mà "Rầm" một cái đứng lên, nhìn Diệp Thiều Hoa nói “ Nhận nhầm thì nhận nhầm đi, lúc này đổi lại làm gì chứ? Tại cô mà lễ đính hôn của em gái tôi và Ngôn Húc bị hủy hết rồi, tôi bảo có phải cô cố tình chọn ngay lúc này mà trở về không? Tôi cho cô biết, chớ có ảo tưởng, không phải đồ của cô thì cô có giành lấy thế nào cũng chẳng thể là của cô đâu!"