Nhóm dịch : Chiêu Anh Các
Edit : Dừa
Beta: Linh Đang
Đoàn làm phim "Ma vực".
Có rất đông nhân viên công tác đứng vây quanh Diệp Thiều Hoa, Hà Mộ Sênh đứng bên cạnh cũng không thể không thừa nhận, cô rất thích hợp với nhân vật này.
Anh vốn cho rằng trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, Diệp Thiều Hoa không thể thích nghi nổi.
Nhưng không nghĩ tới sau hai ngày bắt đầu quay, Diệp Thiều Hoa không hề mở miệng oán giận một câu, kể cả cảnh đánh nhau cũng tự mình diễn, đạo diễn Chu vốn đã chuẩn bị cả diễn viên đóng thế cho cô, nhưng đều không cần dùng đến.
"Tốt! Perfect!" Đạo diễn Chu đứng xem lại khen một câu.
Hai ngày trước nhân viên công tác của đoàn làm phim chỉ đưa một phần cơm chay đến cho Diệp Thiều Hoa, khi đó trong mắt Hà Mộ Sênh, vốn cho rằng với tính cách của cô thì chắc chắn sẽ nổi giận, không nghĩ đến cô chẳng thèm quan tâm, ăn xong rồi thì đi thảo luận kĩ thuật diễn với tiền bối.
Bây giờ mới qua hai ngày, ban đầu nhân viên đoàn làm phim bởi vì lời đồn không tốt về cô trên mạng nên không ai để ý đến cô, bây giờ gần như tất cả mọi người đều trở thành fan của cô rồi.
Hà Mộ Sênh nhìn vị tiền bối trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt kia lại đang cười tủm tỉm nói chuyện với Diệp Thiều Hoa, anh ta không khỏi hít sâu một hơi.
"Có phải là rất ngạc nhiên không?" Đạo diễn Chu đi tới cạnh anh, vỗ vỗ vai anh ta: "Mộ Sênh, điều chỉnh lại thái độ của mình đi, bằng không đến lúc đối diễn* với cô ấy thì cậu cũng chỉ có thể làm nền thôi, lúc đối diện với cô ấy cậu thực sự bị lép vế hơn nhiều."
*Đối diễn: Hình thức hai diễn viên diễn với nhau
Hà Mộ Sênh không nói gì, rốt cuộc bây giờ anh ta đã biết đạo diễn Chu không phải bị mua chuộc, cũng biết vì sao ông ấy muốn Diệp Thiều Hoa diễn nhân vật này.
Hiểu ra điều này làm Hà Mộ Sênh có chút cảm giác mờ mịt và sa sút.
Chu Tình đứng ở ngoài nhìn Diệp Thiều Hoa hỏi đáp xong với tiền bối rời đi, mới dám đi theo Diệp Thiều Hoa để nói chuyện.
Đáng lẽ ra lúc này cô ấy không nên quấy rầy Diệp Thiều Hoa đóng phim, nhưng sự việc trên mạng phát triển quá nghiêm trọng, huống hồ Tề Tử Hoa còn muốn mở họp báo để làm sáng tỏ mọi chuyện, đồng thời công bố nguyên nhân Diệp Thiều Hoa rời khỏi Tinh Thiên.
Chu Tình biết, nếu chuyện này không được xử lý tốt, Diệp Thiều Hoa sẽ không thể xoay người nổi.
"Bọn họ nói gì mà vong ân phụ nghĩa, tranh thủ kiếm sự đồng tình, nghĩa là sao?" Chu Tình nhìn Diệp Thiều Hoa, lông mày chau lại: "Là thật sao?"
Trong lòng Chu Tình không tin vào tin đồn trên mạng, cô muốn nghe được một đáp án khẳng định từ miệng Diệp Thiều Hoa.
Cô ấy hỏi xong, vẻ mặt Diệp Thiều Hoa gần như không có gì biến hóa: "Em ở ICU mười lăm ngày, ngày chị gặp em chính là ngày em xuất viện, đúng rồi, bác sĩ chủ trị của em là Norman."
Chu Tình vốn còn nghĩ sao ở ICU mười lăm ngày đã có thể bình phục?
Nhưng nghe đến vế sau bèn thu lại lời nói kế tiếp, Norman, "thần y" nổi tiếng thế giới, nhưng lại vô cùng thần bí.
Ừm, "Thần y" của thế giới hiện đại này, cho dù là Chu Tình cũng đã từng nghe danh.
Chẳng qua điều duy nhất cô ấy tò mò là, Norman ra tay cứu Diệp Thiều Hoa như thế nào.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của cô ấy nhìn Diệp Thiều Hoa lại tràn ngập thêm sự tìm tòi nghiên cứu.
"Em có thể liên hệ để Norman đứng ra làm chứng cho em không?" Chu Tình cuối cùng cũng nhớ tới chuyện này, khẽ nhíu mày, cái kiểu người như Norman ra tay cứu người khác đã là tốt lắm rồi, còn việc đứng ra làm chứng có vẻ hơi khó đi?
"Khi nào thì Tề Tử Hoa mở họp báo?" Diệp Thiều Hoa cầm kịch bản lên, rũ mi mắt, chỉ hỏi một câu.
"Ba ngày nữa."
"Chuyện này em sẽ giải quyết tốt." Diệp Thiều Hoa nhìn Chu Tình còn đang ngơ ngẩn, kín đáo đưa thẳng ly nước của mình cho cô ấy: "Đi lấy giúp em một ly nước, cảm ơn chị Chu."
Chu Tình không tự giác mà cầm ly đi lấy nước, cho tới khi cô ấy đưa ly nước cho Diệp Thiều Hoa rồi mới phản ứng lại được.
Cô ấy mới là người đại diện mà?
Đáng lẽ chuyện này phải để cô ấy ra mặt giải quyết chứ? Còn nữa, Diệp Thiều Hoa nói để cô ấy tự giải quyết nghĩa là sao?
"Em đang làm gì thế?" Lúc cô ấy lấy lại tinh thần, Diệp Thiều Hoa đang gấp máy tính xách tay lại.
Diệp Thiều Hoa vừa rút USB ra, vừa nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Chơi trò chơi một lúc."
Nói xong, cô đút cái USB vào trong túi, rồi cầm máy tính đi trả lại cho một "tiểu ca ca" của bộ phận kỹ thuật, cười híp mắt: "Cảm ơn anh."
Nhân viên của bộ phận kỹ thuật đỏ mặt nói không có gì.
Người đàn ông trung tuổi đứng bên cạnh nhìn cậu ta một cái: "Không phải cậu nói máy tính là vợ cậu, xưa nay không thể để ai động vào sao? Cái thế giới chỉ nhìn mặt làm việc này thật khiến người ta tuyệt vọng!"
"Tiểu ca ca" làm ở bộ phận kỹ thuật nghe vậy, lườm ông ta một cái: "Đừng nói nữ thần muốn máy tính của tôi, cho dù muốn cái thân này tôi cũng phải cho nhé... A, sao mã hóa của phần mềm này của tôi đã thành công rồi? Không phải vừa nãy vẫn còn có lỗ hổng sao?"
Nghĩ như vậy, anh ta không khỏi nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Lại nhìn thấy đối phương đã cầm kịch bản lên, vẻ mặt rất nhàn nhã.
Nhân viên của bộ phận kỹ thuật có hơi nghi ngờ.
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Hà Thị.
Người con trai đeo kính gọng đen ngồi trước bàn phím, gõ bàn phím cạch cạch.
Người bạn bên cạnh anh ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ nghiêm nghị như thế của anh ta, nên hơi ngạc nhiên.
Cuối cùng, thanh niên đeo kính mắt đập bàn: "Đoạn video giám sát bị người ta nẫng tay trên rồi, mà đối phương còn hủy đi cả tài liệu gốc, tôi không có cách nào lấy được, còn bị đối phương nhìn ra thân phận."
"Cái tên làm hacker trong liên minh như cậu còn có ngày bị người khác truy lùng ngược lại?" Trợ lý đứng bên cạnh lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên: "Đối phương là ai?"
Thanh niên đeo kính đen xấu hổ cúi đầu: "Kỹ thuật này nhìn không giống như người cùng ngành, đại ca, rất xin lỗi."
Đôi mắt thâm thúy của Hà Mộ Vân liếc nhìn những dấu hiệu đang nhấp nháy không ngừng trên màn hình máy tính, không nói gì, một lúc lâu sau, anh lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
"Đang làm gì?" Anh thấp giọng hỏi.
Diệp Thiều Hoa trực tiếp mở video trên điện thoại lên: "Thảo luận kịch bản với tiền bối."
Hà Mộ Vân cúp điện thoại di động, đáy mắt suy nghĩ cái gì đó, nhưng lại không nghĩ tiếp nữa: "Gọi Norman trở về cho tôi."
Trợ lý nghe vậy, khóe miệng giật một cái: "Tên nhóc Norman này thật xui xẻo..."
---
Ba ngày sau, cuộc họp báo làm rõ mọi chuyện của Tề Tử Hoa bắt đầu rất đúng giờ.
Gần như một nửa số phóng viên của thành phố đều tới.
Cũng may là Tề Tử Hoa chuẩn bị hội trường đủ lớn.
"Xin mọi người im lặng, tôi sẽ trả lời vấn đề của từng người... Vì sao Diệp Thiều Hoa chấm dứt hợp đồng? Bởi vì cô ta chột dạ thôi, còn vì bị bệnh nặng, mọi người cảm thấy bây giờ cô ta như thế có giống người đã từng ở ICU không?"
"Lúc đầu không muốn nói, nhưng mà cô ta mua thủy quân bôi đen tôi và Tuyết tiểu thư, làm tổn hại đến hình ảnh của công ty Tinh Thiên chúng tôi, đây đều là bằng chứng."
Nói xong, Tề Tử Hoa bắt đầu mở máy chiếu lên, trên đó xuất hiện vài đoạn video được quay lại bằng điện thoại, có thể nhìn ra được lúc ấy tình hình của Tề Tử Hoa không được tốt, bên cạnh chỉ có Thời Tuyết và bạn bè của anh ta, chứ không hề thấy bóng dáng của Diệp Thiều Hoa.
"Mọi người đều đã thấy, người bạn gái rời bỏ tôi vào lúc quan trọng nhất, thì sao tôi dám yêu, cho nên sau khi tỉnh lại tôi lập tức chia tay cô ta. Những hình ảnh của tôi trên blog kia là sau khi chia tay cô ta mới có. Bây giờ tôi chính thức tuyên bố, Thời Tuyết mới là bạn gái thực sự của Tề Tử Hoa tôi..."
Cùng lúc đó, ngoài cửa chính Tinh Thiên, một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng đỗ lại.
"Rất xin lỗi, tiểu thư, nhân viên không có quan hệ không thể đi vào." Bảo vệ làm tròn bổn phận ngăn cản cô gái mặc áo đỏ trước mặt, cô đeo kính đen, không thấy rõ mặt, nhưng từ chiếc cằm thon gọn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của người phụ nữ này chắc chắn là vô cùng xinh đẹp.
Nghe bảo vệ nói vậy, cô gái chậm rãi gỡ kính râm xuống, dùng kính râm từ từ đẩy tay nhân viên an ninh đang chắn trước mặt cô ra, ngón tay trắng nõn thon dài cầm một tấm danh thiếp cài lên cổ áo của anh ta.
Trước khi đi vào cửa, cô mới quay đầu lại: "Tôi là, Diệp Thiều Hoa."