Edit : Ngọc



Hiện tại Bạch Trăn Trăn mang trong mình ý chí vô cùng kiên cường, không chỉ tuyên truyền chính sách người người bình đẳng với dân chúng, mà còn lên ý tưởng cho một xã hội hòa bình, sửa chữa và mở rộng đường xá, mở rộng buôn bán.



Nghe nói lúc ở Thần Y cốc trên núi cao, ả đã đưa ra ý tưởng xây dựng cáp treo ở Thần Y cốc, khiến cho cốc chủ Thần Y cốc cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.



Danh tiếng của Bạch Trăn Trăn ngày càng vang xa.



Hôm nay là ngày Thái tử Vân quốc vào triều bái kiến Hoàng đế, Hoàng Thượng ra lệnh chuẩn bị yến tiệc mừng Thái Tử thật lớn, tất cả quan viên lớn nhỏ hầu như đều có mặt.



“Bạch Trăn Trăn này, thật đúng là kỳ nhân.” Trên yến tiệc, Thái tử Vân quốc lơ đãng nói.



Mặc dù nói như đang sợ hãi, thán phục, nhưng trên gương mặt vô cùng khéo léo kia lại là vẻ đạm mạc thản nhiên.



Hắn chậm rãi nhìn Bạch Trăn Trăn mang hào quang chói mắt kia, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, không giống như những người khác luôn kinh ngạc không thôi.



Tam hoàng tử và Bạch Trăn Trăn cũng một mực chú ý tới Thái tử Vân quốc, trong tay Bạch Trăn Trăn nắm giữ khối tài sản khổng lồ, ở phương diện tin tức thì ả tinh thông hơn Tam hoàng tử.



Ả ta biết thủ phủ lớn nhất bản doanh của ả ở ngay tại Vân quốc, mà bản thân Thái tử Vân quốc cũng là một người vô cùng tài năng, Vân quốc chiếm diện tích không lớn, nhưng ở phương diện quân sự và quốc khố lại cao hơn mấy quốc gia khác rất nhiều.



"Tam hoàng tử, người nhất định phải tận lực lôi kéo Thái tử của Vân quốc, phía sau Vân quốc còn có người giàu nhất thiên hạ, chỉ cần có bọn hắn ủng hộ, việc này của chúng ta sẽ thành công hơn nửa." Bạch Trăn Trăn thấp giọng nói.



Điểm này Bạch Trăn Trăn đã nghĩ đến, Tam hoàng tử tự nhiên cũng như vậy, cho nên khi yến tiệc kết thúc, hắn liền vội vội vàng vàng rời đi tìm Thái tử Vân quốc.



Cuối cùng cũng có thể ngăn Thái tử Vân quốc lại ở hoa viên, Tam hoàng tử chắp tay: "Thái tử, tôi ......"



Thái tử Vân quốc chỉ cần nghĩ một chút liền biết Tam hoàng tử định nói cái gì, khóe miệng của hắn câu lên một đường cong, "Thật có lỗi, Tam hoàng tử, tôi còn phải nhanh chóng đi gặp bệ hạ của quý quốc, không có thời gian nói chuyện với người."



Ý cự tuyệt vô cùng rõ ràng.



Nụ cười trên môi Tam Hoàng Tử cứng đờ, một lúc lâu mới lui về sau một bước.



"Vậy khi nào có cơ hội chúng ta nói chuyện."



Thái tử Vân quốc không lên tiếng, nhấc chân lập tức rời đi, cũng không quản sắc mặt không tốt lắm của Tam hoàng tử.



Lúc ở góc cua đến ngự thư phòng, Thái tử Vân quốc nhìn thấy một đoàn người, bước chân hắn lập tức dừng lại.



Sử quan bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của hắn, không khỏi kinh ngạc nhìn theo ánh mắt của hắn, vừa nhìn một chút, lập tức sững sờ.



Người đi đầu là một nữ tử trẻ tuổi, nàng đang chậm rãi đi tới, trên người phủ thêm một tầng lụa mỏng, giống như bị sương mù bao phủ, gương mặt như bức họa thủy, rạng rỡ tỏa sáng.



Nam tử mặc y phục màu xanh dường như mang bệnh trong người, sắc mặt trắng bệch, nhưng cả người lại yên tĩnh ưu nhã, chỉ cần nhìn hắn một giây, người khác đều cảm thấy sự ồn ào huyên náo bên tai tiêu tán đi, cô nương đứng bên cạnh phụ trợ cũng không kém cỏi chút nào.



Lúc đi qua hai người, Thái tử Vân quốc vô cùng hữu lễ lên tiếng chào hỏi bọn họ.



"Thái tử, sao thái độ của người đối với nàng ấy lại khiêm nhường như vậy?" Trên chiến trường, Sử quan hận Diệp Hoài Cẩn đến nghiến răng nghiến lợi, tất nhiên biết Diệp Thiều Hoa, nhăn mày lại.



"Vừa rồi lúc Bạch nhị tiểu thư đang giảng dân sinh, người nào cũng phải cẩn thận lắng nghe. Diệp tiểu thư này lại gục đầu trên mặt bàn ngủ, không nghĩ tới muội muội Diệp Hoài Cẩn là một người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như thế, uổng cho có một khuôn mặt mỹ miều, trách không được Tam hoàng tử thà mạo hiểm đắc tội với Diệp Tể tướng cũng không muốn cưới nàng."



Hắn chủ yếu là muốn nhắc nhở Thái tử không nên bị sắc đẹp mê hoặc, Diệp Thiều Hoa không đáng để Thái Tử chú ý tới, không đáng để Vân quốc tốn tâm tư.



"Sử quan đại nhân, ngài luôn là người khôn ngoan, không nghĩ tới lần này cũng phạm sai lầm." Ngón tay của Thái tử Vân quốc bỗng nhúc nhích, "Ngươi không thấy được thái độ vô cùng cung kính của Tô tướng quân đối với vị tiểu thư này sao? Vị Diệp tiểu thư này, quả nhiên thú vị, nếu tôi đoán không sai, những phương pháp bài binh bố trận kia đều là do nàng ấy bày ra. Có trí tuệ bậc này, ta dù có tự phụ, nhưng không thể không thừa nhận, ở phương diện này xem như là ta cũng không thể theo kịp nàng. Về phần Tam hoàng tử, có khả năng hắn...... phạm sai lầm thật rồi!”



Câu nói này vừa phát ra, Sử quan đại nhân nghe thấy khẽ giật nảy mình, "Không thể nào, nàng ta chẳng qua chỉ là một tiểu nữ tử, làm sao có thể hiểu những thứ này, Thái tử, ngài đừng nói đùa như vậy!"



Hắn một mực cho rằng Diệp Thiều Hoa là theo chân bọn Diệp Hoài Cẩn đi tham gia náo nhiệt, không có để ý đến nàng.



Nhưng trong lòng lại chần chờ, vị Tô đại tướng quân kia luôn miệng gọi Diệp tiểu thư Diệp tiểu thư, luôn mang một bộ dáng nịnh bợ rõ ràng.



Thái tử Vân quốc không tiếp tục quản hắn, khẽ híp mắt nhìn theo bóng lưng Diệp Thiều Hoa rời đi, hắn luôn cảm thấy ...... Bóng lưng của cô có chút quen mắt, là ảo giác ư?



***



Hoàng Phủ Vân Tranh sau khi từ chiến trường trở về, thân thể càng ngày càng suy yếu, tuy hắn từ nhỏ đến lớn đã phải gắn liền với thuốc men, nhưng chưa bao giờ bệnh tình chuyển biến trầm trọng như vậy.



"Những thứ này ta mang về để cho ca của ta giúp ngươi." Diệp Thiều Hoa thu gọn đống tấu chương trên bàn lại, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ ta phải về phủ.”



Hoàng Phủ Vân Tranh thấp giọng ho một chút, hắn nhìn Diệp Thiều Hoa bận bịu, gương mặt dần trở nên nhu hòa.



Về phần dáng vẻ hiện tại của mình, hắn cảm thấy vô cùng bất lực.



Trong phòng, thân vệ của Hoàng Phủ Vân Tranh nhìn thấy sau khi Diệp Thiều Hoa đi Thái tử lại ho ra máu, hắn không khỏi thấp giọng lo lắng. "Thái tử, hay chúng ta đi cầu xin hoàng hậu đi?"



Nếu là trước đây, Hoàng Phủ Vân Tranh tuyệt đối sẽ không cho người đến cầu vị hoàng hậu kia.



Nhưng bây giờ nghĩ đến người Diệp gia, Hoàng Phủ Vân Tranh nhắm lại mắt.



"Ngươi đi đi."



Sắc mặt thân vệ lộ ra vui mừng, lập tức đi tìm hoàng hậu.



"Để ta tìm Tam nhi thuyết phục Trăn Trăn, giúp hắn mời người của thần y cốc?" Hoàng hậu nhìn thân vệ của Hoàng Phủ Vân Tranh, cười lạnh một tiếng. "Bây giờ cầu xin ta, mới biết ta là mẫu hậu của hắn, trước đó ta muốn để hắn đem Thần Cơ Doanh tặng cho Tam nhi sao lúc đó hắn không nghĩ đến ta là mẫu hậu hắn?"



Nghe vậy, thân vệ của Hoàng Phủ Vân Tranh không ngừng dập đầu. "Thế nhưng nương nương, Thần Cơ Doanh vốn dĩ là Tam hoàng tử không muốn, cố gắng nhét cho Thái tử, hơn nữa, Thái tử cũng là con của người ...... Người không thể trơ mắt nhìn con của người chết đi!"



"Ngươi đi đi, chuyện này ta không quản được." Hoàng hậu căn bản cũng không muốn nghe, trực tiếp để cho người hầu đuổi thân vệ ra ngoài.



Bà ta rót cho mình một ly trà, đáy mắt có một tầng hơi lạnh.



Thái tử từ nhỏ đi theo bên cạnh Hoàng đế, không thân thiết với bà ta, bà ta chỉ nuôi dưỡng Tam hoàng tử trưởng thành, bây giờ Bạch Trăn Trăn có quan hệ với thần y cốc, đồng nghĩa với việc thần y cốc cùng Tam hoàng tử có giao tình.



Loại thời điểm này, bà ta làm sao có thể cho phép Tam nhi của bà mở miệng đi cầu người của thần y cốc đến chữa trị cho Hoàng Phủ Vân Tranh.



Ân tình này phải dùng lúc nguy hiểm trí mạng, mà không phải lãng phí ở trên thân Hoàng Phủ Vân Tranh.



Bà ta còn muốn làm Thái hậu tôn quý nhất vương triều, không thể thất bại trong gang tấc.



Thân vệ của Hoàng Phủ Vân Tranh trở lại cung điện Thái tử, nhìn qua thư phòng chập chờn ánh đèn, không đành lòng đi vào nói cho hắn biết sự thật này.



Ngay khi Hoàng Phủ Vân Tranh cho thân vệ đi, hắn đã sớm đoán được kết quả, cũng không có biểu lộ thương tâm. “Đi lấy thánh chỉ mà phụ hoàng cho ta ra đây."



Hắn không dám tưởng tượng khi tam đệ kế vị sẽ làm gì đối với Diệp phủ, trước khi chết cũng nên vì người kia tạo ra một con đường sống.



Nếu không, chết cũng không an lòng.



Nghe được lời này, thân vệ không kìm được thương tâm khẽ khóc lên, tâm địa Hoàng hậu nương nương quá độc ác, vì lợi ích của Tam hoàng tử, vậy mà trơ mắt nhìn con trai mình chết đi!



Bây giờ Thái tử bệnh càng ngày càng nặng, triều thần đến xem thăm hắn càng ngày càng ít.



Lui tới, chỉ có hai nhà Diệp phủ cùng Tô tướng quân.



Một ngày, Diệp Hoài Cẩn đến đây đưa tấu chương cho Thái tử, thân vệ nhịn không được cùng hắn khóc lóc kể lể.



"Chuyện này ta đã biết." Diệp Hoài Cẩn mím môi, hắn đã thấy rõ Bạch Trăn Trăn, một bên an ủi thân vệ của Hoàng Phủ Vân Tranh, một bên đi đến chỗ Bạch Trăn Trăn.



Trên chiến trường mấy tháng, Diệp Hoài Cẩn đối với năng lực của Hoàng Phủ Vân tranh là tâm phục khẩu phục, một người như vậy cứ thế mà chết đi, thật là đáng tiếc.



Bạch Trăn Trăn tuyệt đối không kinh ngạc khi thấy Diệp Hoài Cẩn đến cầu xin mình, ả ta cười cười, "Diệp thiếu, ta chỉ làm một chiếc xe cáp treo, căn bản không thân không quen với người của thần y cốc, ngươi tìm tới ta sợ là đã tìm nhầm người rồi."



Trên thực tế, ả ta cùng với người của Thần y cốc vốn có quen biết, chỉ là ả ta cảm thấy Thái tử đã bị phế rồi, không cần thiết phải lãng phí thời gian trên người hắn.



Thời gian này, còn không bằng suy nghĩ phương pháp chế tạo pháo với Tam hoàng tử.



"Ta cảm thấy hiện tại các ngươi nên đến cầu xin Tam hoàng tử đi, may ra còn kịp." Bạch Trăn Trăn che miệng cười. "Yên tâm, ta sẽ không giống Diệp tiểu thư lòng dạ hẹp hòi ở bên tai Tam hoàng tử nói xấu các người, chẳng qua cũng sẽ không nói đỡ cho các ngươi đâu, Diệp gia các ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi."



Nàng ta cảm thấy mình và Thái tử đã triệt để ly tâm, vào lúc này không vũ nhục Diệp Thiều Hoa, không bỏ đá xuống giếng, với tư cách làm người hiện đại, ả đã quá hiền rồi.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện