Ánh trăng treo lên đỉnh đầu.



Trong căn phòng rộng rãi, Duy Âm một mình dựa lưng vào sô pha, hai tay nhỏ đặt ở chỗ tựa lưng, chống cằm, yên lặng không nói lời nào.



Đôi mắt xinh đẹp liếc về phía phòng tắm, nghe bên trong mơ hồ có tiếng nước, tiểu cô nương nheo mắt lại, thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, như suy tư gì xoa xoa lọn tóc.



Có chút đói, vì thế bước xuống sô pha, đi lấy một chai sữa bò, cánh môi đỏ cắn cắn ống hút, giống như chú hamster nhỏ ừng ực ừng ực uống mấy ngụm, cần cổ trắng nõn hơi lăn lộn.



Bỗng nhiên dừng lại, đầu ngón tay nhỏ sờ cổ của chính mình, híp con mắt, nhíu mày.



Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.



Tiểu cô nương chớp đôi mắt nâu, chuẩn xác ném bình sữa bò vừa uống xong vào thùng rác, ngoan ngoãn đi đến sô pha, ngồi xuống.



Trong phòng tắm một lúc lâu vẫn không có động tĩnh.



Sau hai giây dừng lại, Duy Âm nghe thấy âm thanh lười biếng của Dụ Sở: "Duy Âm ở đó sao?"



"......"



Không nghe thấy tiếng trả lời, Dụ Sở thâm tình mà kêu: "Bảo bối? Duy Âm tiểu bảo bối...... Mau tới cứu tỷ tỷ."



"......"



Tiểu cô nương biểu tình bình tĩnh, theo từng tiếng bảo bối triền miên, hàng mi dài rũ xuống, hàm răng trắng cắn đỏ bừng cánh môi dưới, cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ, không lên tiếng.



Phòng tắm an tĩnh vài giây.



"Tiểu Duy Âm?" Dụ Sở lại gọi một tiếng.



Cô lúc này rất xấu hổ nha.



Làm một con tang thi, những mặt khác đều rất tốt, chỉ có điều...



Chính là đến mỗi buổi tối hành động đều sẽ rất chậm chạp, phản ứng cực kỳ chậm, đi đứng lại run rẩy không thể như bình thường, thị lực cũng kém đi, cách mấy cm chỉ thấy sương mù mênh mông, quả thực gần giống như bị mù.



Cô hỏi qua hệ thống, hệ thống nói đây là di chứng của virus tang thi.



Mỗi buổi tối đều sẽ như vậy.



Trừ phi về sau có huyết thanh, khôi phục thành nhân loại, nếu không thì cũng hết cách.



Dụ Sở có rất nhiều câu thô tục muốn nói cùng với hệ thống.



Nó còn có ích lợi gì? Xảy ra sai sót trong lúc xuyên qua, khiến ta biến thành một khối tang thi, nhiệm vụ công lược mảnh nhỏ Chủ Thần khó càng thêm khó.



Kết quả biến thành tang thi lại còn có hậu di chứng!



Lúc vừa mới tắm còn tốt, kết quả tắm xong chuẩn bị ra cửa, trước mắt liền tối sầm, mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không thấy.



Dụ Sở sờ đến mà bắt lấy cái áo choàng tắm, tùy ý quấn lên trên người.



Cô cùng muội muội chung một phòng.



Cũng may muội muội là nữ hài tử, không có gì bất tiện, Dụ Sở tùy tiện mặc áo choàng tắm vào liền đi ra ngoài, sờ soạng mặt tường: "Muội muội?"



"......"



Duy Âm ở trên sô pha, liền nhướng mày nhìn thẳng cô.



Thiếu nữ trên người mặc áo choàng tắm dài lỏng lẻo, miễn cưỡng che khuất thân thể, nghiêng người lộ ra xương quai xanh, trên đó còn mang theo mấy giọt nước.



Tang thi làn da trắng bệch không bình thường, tròng mắt màu lam, vốn dĩ rất kinh khủng, nhưng thiếu nữ trước mắt khuôn mặt sạch sẽ thanh tú, vì thế thoạt nhìn thuận mắt, thậm chí còn mang theo vẻ đẹp nhợt nhạt lạnh lùng.



Duy Âm trầm mặc.



Dụ Sở do dự sờ soạng tường, bộ dáng thoạt nhìn ngây ngốc.



Duy Âm mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vài giây, khuôn mặt trắng nõn cuối cùng vẫn là có chút đỏ, mím môi, xoa xoa huyệt thái dương.



Biết đối phương mỗi đêm đều sẽ như vậy.



Lại nói, đối phương rõ ràng là một khối tang thi, chính là cùng nhân loại không có gì khác biệt. Nếu không phải buổi tối sẽ trở nên ngây ngốc như vậy thì cũng không khác gì người cho lắm.



Nhìn Dụ Sở sắp đụng phải vách tường, tiểu cô nương rốt cuộc mới lên tiếng: "Nơi này."



Dụ Sở bước chân dừng lại, mặt mày hớn hở nói: "Ngươi ở đâu nha?"



Cô hướng đến nơi có tiếng của Duy Âm sờ soạng đi tới, một bên lẩm bẩm: "Vừa mới kêu ngươi, ngươi tại sao lại không trả lời ta nha."



"......"



Duy Âm không nói chuyện, nhìn nàng đi tới, ôm cái gối bên cạnh:



"Muội muội ngươi ở đây sao?"



"......"



Tiểu cô nương thở dài, khuôn mặt nhỏ lạnh băng, duỗi tay nắm lấy tay Dụ Sở, đem tay cô đặt trên đầu của mình.



Ngẩng đầu, nhìn đôi tay tỷ tỷ để trên đầu mình, mềm mại trả lời:



"Ta ở đây."



Dụ Sở xoa xoa tóc cô, đem mái tóc nâu xoa đến loạn, mới cười tủm tỉm nói: "Tỷ tỷ lại nhìn không thấy, ngươi đỡ ta với a."



Duy Âm ngoan ngoãn đỡ cô, thả chậm bước chân, chậm rãi đi đến mép giường.



Nhìn vào mắt tỷ tỷ, bỗng nhiên nói: "Ngươi cùng tang thi khác không giống nhau."



"Đúng vậy a."



Dụ Sở thuận miệng đáp một câu, ngồi ở trên giường, ngẳng mặt lên cười: "Ta còn có muội muội chăm sóc, sao lại có thể biến thành tang thi không nhận ra người thân được. Duy Âm tiểu bảo bối nói có phải hay không?"



......



Duy Âm ngẩn ra.



Tóc vừa mới bị xoa loạn, hơi che khuất đôi mi tinh xảo, đôi mắt yên tĩnh, ánh trăng soi rọi vào chiếc cổ trắng ngần, ánh mắt lạnh băng trầm tĩnh.



Lúc này trong lòng lại nổi lên gợn sóng.



Duy Âm không nói chuyện, qua một lúc lâu, mới không biểu tình hỏi: "Ngươi bị tang thi cắn?"



Dụ Sở ngáp một cái, lắc đầu: "Tô Ý tiêm virus vào người ta."



Duy Âm nâng mắt lên, ánh mắt đen tối bao trùm lấy cô.



Dụ Sở không nhìn thấy biểu tình của muội muội, sờ cằm cười nói: "Cô ta khẳng định nằm mơ cũng không nghĩ tới, là ta đem ngươi cứu ra a."



Duy Âm trầm mặc nhìn cô vài giây, rũ lông mi, cúi người nửa quỳ ở trên giường, tay nhỏ đỡ lấy cô nằm xuống, phủ chăn lên người cô, mái tóc nâu trên vai ngiêng xuống, tê dại mà quét qua sườn mặt Dụ Sở, Dụ Sở chỉ nghe được muội muội mềm mại nói:



"Tỷ tỷ nghỉ ngơi."



Dụ Sở thỏa mãn mà thở dài, cảm thấy nuôi dưỡng muội muội quả nhiên tốt hơn nuôi dưỡng bạn trai. Nhìn xem thật ngọt ngào làm sao!



Duy Âm đắp chăn cho cô đàng hoàng, chuẩn bị rời đi, bị Dụ Sở kéo cổ tay: "Muội muội có muốn cùng tỷ tỷ ngủ chung hay không nha?"



Cô tuy rằng nhìn không thấy đồ vật, nhưng cũng không ngại đùa giỡn muội muội, trên mặt biểu tình cười cười.



"......"



Duy Âm sửng sốt, lập tức rút tay ra, lùi về phía sau một bước, thấp giọng nói: "Không cần."



Dụ Sở buồn bực.



Muội muội như vậy là ghét bỏ mình?



Tốt xấu gì cũng là tỷ muội, ngủ cùng nhau thì có làm sao, còn có thể gia tăng cảm tình.



Bất quá nếu đối phương không muốn, ta cũng không miễn cưỡng, ừ một tiếng, lại cười tủm tỉm nói: "Ngày mai rời giường rửa mặt xong, tới nơi này đợi ta."



Duy Âm nhìn cô một cái: "Làm cái gì?"



Dụ Sở thần thần bí bí: "Ngươi đến rồi liền biết, nhớ rõ lại đây nga."



Cô không nói, tiểu cô nương liền không hỏi nhiều, nhẹ nhàng ừ một tiếng, đi tới phòng cách vách.



Dụ Sở trở mình, nằm ở trên giường, yên lặng mà nghĩ.



Thế giới này mảnh nhỏ Chủ Thần là nữ hài tử.



Thật hiếm lạ.



Bất quá lại nói, cô đã lâu không có nhìn thấy Chủ Thần đại nhân, chờ lần sau nhìn thấy hắn, nhất định đem việc nữ hài tử này cười nhạo hắn một phen......



Từ từ.



Dụ Sở lại có chút do dự.



Biết mình trở thành nữ hài tử như vậy, đại nhân sẽ không giết cô diệt khẩu đi, a a a.



Suy nghĩ trong chốc lát, đem chính mình chọc cười, sau đó cảm thấy mỹ mãn mà ôm chăn ngủ.



Cứ như vậy suy nghĩ một chút, tưởng tượng thấy cả hai hòa hợp với nhau giống những cặp tình nhân bình thường ......



Liền vui vẻ nha.



===

Ở nhà cách ly lâu quá tui nhớ trường, nhớ lớp, nhớ bạn bè thầy cô quá đi TvT...



210913

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện