Tình cảm giữa Lộ Thiệu Quân và Vệ An Huyên đã bắt đầu rạn nứt.

Trong cốt truyện, sau khi kết hôn hai người họ có cuộc sống tốt đẹp, nhưng bây giờ lại trở nên tệ hại hơn.

Lúc này, Lý Y Y không chết, mà là ly hôn. Dù thế nào đi chăng nữa, vẫn để lại trong lòng Lộ Thiệu Quân dấu vết. Bất luận là kí ức tốt đẹp hay là vết tích bị phản bội, thì vẫn để lại dấu vết.

Yêu là một loại cảm xúc, hận cũng là một loại cảm xúc mạnh mẽ.

Trước kia, tình cảm của bọn họ bị ngăn cách bởi một người chết. Nhưng lâu ngày, người chết chung quy vẫn là người chết, lâu dần cũng sẽ quên đi. Cùng lắm là lúc đi viếng mộ, nói một câu, bây giờ anh đã tìm được hạnh phúc mới, hy vọng em ở trên trời có linh thiêng thì chúc phúc cho anh.

Thế nhưng giờ bọn họ lại bị ngăn cách bởi người vợ cũ. Vả lại, sự tồn tại của người vợ này còn rất mạnh mẽ. Bất cứ lúc nào cũng có thể quay về cướp người, mà trái tim Lộ Thiệu Quân còn đặt trên người Lý Y Y nữa chứ.

Trong lòng Vệ An Huyên cực kỳ nóng nảy, lo lắng. Định ôm bụng bức vua thoái vị (chỗ này ai biết chỉ mình nhé), tình cảm giữa còn chưa có vững chắc đâu.

Càng nóng vội thì càng muốn làm gì đó để cứu vớt tình hình, nhưng càng làm thì càng sai.

Lộ Thiệu Quân giống như đang phản nghịch, một hai phải chống đối Vệ An Huyên. Lộ Thiệu Quân càng chống đối, Vệ An Huyên càng muốn kiểm soát Lộ Thiệu Quân.

Cảm giác không an toàn bao trùm nội tâm Vệ An Huyên.

Suy cho cùng là do Lộ Thiệu Quân không thể cho Vệ An Huyên cảm giác an toàn.

Vệ An Huyên cảm thấy lòng tốt của mình bị coi thành lòng lang dạ thú. Tốt bụng mang canh cho Lộ Thiệu Quân, kết quả bị Lộ Thiệu Quân trưng cho cái mặt lạnh.

Sự im lặng của Lộ Thiệu Quân hoàn toàn khiến Vệ An Huyên bùng nổ, cô dữ tợn ném bình giữ nhiệt xuống đất: “Lộ Thiệu Quân, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao hả.”

Vẻ mặt Vệ An Huyên vừa đau khổ lại tuyệt vọng, khuôn mặt không cam lòng, vặn vẹo, cực kỳ dữ tợn và kinh khủng.

Lộ Thiệu Quân liếc mắt nhìn một cái, liền nhắm hai mắt lại: “Trước giờ tôi không nghĩ muốn cô như nào. Chúng ta đã kết hôn, cô là vợ của tôi, nhưng tôi không mong cô đề phòng tôi như tên cướp vậy.”

Vệ An Huyên bật thốt lên: “Ngộ nhỡ anh cấu kết với một Vệ An Huyên khác thì sao?”

Lời này vừa nói ra, Vệ An Huyên liền hối hận. Khuôn mặt Lộ Thiệu Quân trở nên vô cùng khó coi.

Vệ An Huyên hận không thể tự vả miệng mình một cái. Cô nói gì vậy trời. Tình yêu của cô với Lộ Thiệu Quân đâu có quá quắt như vậy đâu.

Vệ An Huyên thấy vẻ mặt Lộ Thiệu Quân đen thùi lùi, trong lòng run lên nói: “Xin lỗi, em không nên nói năng bậy bạ, nhưng em sợ lắm, trong lòng anh còn có Lý Y Y, em không biết phải làm sao thì anh mới quên được cô ta, để anh nhìn thấy được người bên cạnh anh.”

Lộ Thiệu Quân hít sâu một hơi giải thích: “Nếu anh còn nhớ tới Lý Y Y, thì anh đã không kết hôn với em rồi. Con cũng đã có rồi, em bớt nghĩ tào lao đi.”

Không biết trong lòng Vệ An Huyên có tin hay không, nhưng trên mặt cô tỏ ra tin tưởng, vẻ mặt cảm động nói: “Em tin anh, sau này chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau.”

Lộ Thiệu Quân gật đầu, trong lòng cảm thấy rất bi quan. Thật sự sẽ thực hạnh phúc sao? Nhưng cớ sao hắn lại cảm thấy áp lực và khó chịu như vậy.

Đây là sự trừng phạt đúng không? Chắc là thế rồi, trái tim hắn không biết nên đặt trên người ai. Còn Vệ An Huyên vẫn luôn cảm thấy bất an, cứ mãi cảm thấy Lý Y Y sẽ trở về cướp lại hắn.

Vệ An Huyên nghĩ quá nhiều rồi. Bây giờ Lý Y Y sao có thể trở về nữa chứ.

Cô ấy có cuộc sống tốt hơn, có ngày tháng vinh quang, có người đàn ông tốt hơn nhiều.

Trong lòng hai người chứa đựng những suy nghĩ khác nhau, mỉm cười nhìn nhau, giống như họ thật sự hạnh phúc vậy.

Hai người chào nhau, Vệ An Huyên rời khỏi văn phòng, cách một cánh cửa, biểu cảm hai người đều thay đổi, không còn tươi cười như ban nãy.

Kẻ lừa đảo!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện